Rể Cuồng
Chương 114: Cô cả nhà họ thẩm
“Cậu sao thế Mịch Mịch? Hay là tớ đưa cậu đến bệnh viện nha?" Thẩm Mộng Thần lo lắng nhìn Cố Mịch.
Cố Mịch lắc đầu với Thẩm Mộng Thần: “Không sao, chỉ là sặc một chút, bây giờ đỡ nhiều rồi, chuyện của Lâm Chi Diêu, cậu yên tâm đi, cho dù là chủ tịch mới nhận chức của tập đoàn Cửu Châu, anh ta cũng sẽ không có chuyện gì."
Trong lòng Thẩm Mộng Thần cũng có một chút nghi ngờ sắc mặt của Cố Mịch, nhưng cô thấy Cố Mịch đã đáp ứng, cũng không nghĩ gì khác nữa, mau chóng nói cảm ơn Cố Mịch: “Cảm ơn cậu Mịch Mịch, lần này coi như tớ nợ cậu một nhân tình, lần này cậu thật sự đã giúp tớ chuyện lớn rồi."
Cố Mịch cười khan hai tiếng, trên mặt vẫn có nét rất không ổn, nói: “Ừm ừm, không có gì không có gì, Mộng Thần cậu yên tâm đi... Năm ngày sau tớ cho cậu một kết quả, chuyện tớ đã đồng ý với cậu, tớ chắc chắn làm cho cậu."
Thẩm Mộng Thần gật đầu: “Ừm."
...
Bên này trong phòng làm việc của tập đoàn Cửu Châu, Lâm Chi Diêu sau khi nói chuyện xong với Giang Hằng thì rời khỏi công ty. 5 ngày sau anh sẽ tiếp đoàn toàn bộ tập đoàn Cửu Châu xếp trong top 500 doanh nghiệp lớn nhất trên thế giới, anh ẩn nhẫn nhiều năm, hiện nay anh muốn giương nanh vuốt của mình ra khắp thế giới, năm ngày sau, anh không còn là Lâm Chi Diêu luôn ẩn nhẫn nữa, anh muốn từng bước dẫn Thẩm Mộng Thần đi lên đỉnh cao. Cho nên thời gian năm ngày cuối cùng này, anh còn có rất nhiều chuyện phải làm, bởi vì một khi anh đã lộ diện, rất nhiều chuyện anh sẽ không thể có thời gian đi xử lý được nữa.
Sau khi Lâm Chi Diêu rời khỏi công ty thì đi bộ trên đường, suy nghĩ hiện nay còn có chuyện gì chưa có giải quyết. Khi Lâm Chi Diêu đang suy tư, đột nhiên nghe thấy một tiếng phanh xe gấp vô cùng chói tai, Lâm Chi Diêu bỗng ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy một chiếc tải chất đầy đồ đã mất lái đang lao về phía cô gái trẻ tuổi đi bộ trên đường ở cách đó không xa. Tài xế thấy xe đã mất lái, cho nên trực tiếp nhảy ra khỏi xe, mà cô gái trẻ cách Lâm Chi Diêu không xa kia, lập tức bị dọa cho ngây người, ngây ngốc đứng ở đó, chạy cũng quên cả chạy, ngốc nghếch tuyệt vọng đứng ở đó...
“Chạy đi, chạy đi..." Người tài xế sau khi nhảy ra khỏi xe thì liều mạng hét lên với cô gái đó, nhưng đã không có tác dụng gì, chiếc xe tải cách cô gái cũng chỉ còn 4-5 mét...
Lâm Chi Diêu nhíu mày nhìn, thân hình bùng phát, trong nháy mắt xông về phía cô gái trẻ đó, ôm lấy cô ta, sau đó khi chiếc xe tải đến rất gần chỉ còn 0,01 giây thì ôm cô ta ra.
Rầm... Một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe tải mất lái đâm vào bức tường bên cạnh làn đường cho người đi bộ, cửa kính vỡ ra, dưới vận tốc cao, đầu của chiếc xe tải đã hoàn toàn móp lại biến dạng...
Bịch... Lại một tiếng vang khẽ, là âm thanh Lâm Chi Diêu ôm cô gái ngã ra đất. Mà cho dù là hai người Lâm Chi Diêu ngã ra đất, Lâm Chi Diêu cũng để cơ thể của mình tiếp đất, ôm chặt cô gái trong lòng, không có để cô gái đó bị thương.
Mãi sau khi khói bụi tản đi, cô gái được Lâm Chi Diêu ôm trong lòng mới bừng tỉnh. Cô gái này rất xinh đẹp, một mái tóc đen óng gợn sóng, làn da rất trắng, cần cổ cao, chiều cao tới 1m7, đôi chân dài mảnh khảnh, trên chân đi một đôi bốt cổ cao màu đen, trên mặt mặc một bộ đồ lông vũ màu đen lấp lánh, gương mặt rất xinh đẹp.
Cô gái sau khi hoàn hồn lại mới phát hiện sau lưng cô ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô ta há miệng thở dốc, vừa rồi khoảnh khắc chiếc xe tải đâm về phía cô ta, cô ta thật sự cảm thấy hơi thở tử vong rồi. Lúc đó không phải cô ta không muốn chạy, mà là chân của cô ta giống như không còn là của cô ta nữa, trong lúc vô cùng sợ hãi, cơ thể của cô ta vào khoảnh khắc đó, không có bất kỳ phản ứng gì.
Thật ra vừa rồi cô ta đã chuẩn bị chờ chết rồi, nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ, vào lúc cô ta tuyệt vọng nhất, vào khoảnh khắc chính cô ta cũng từ bỏ mà chờ chết, có một người đã không màng sự an nguy của mình mà lao đến cứu cô ta!
Lúc này trong lòng cô ra vô cùng chấn động! Bởi vì cô ta không quen biết người lao tới cứu cô ta đó. Hơn nữa chỉ có khi tự mình trải qua, chỉ cần vừa rồi người đàn ông cứu cô ta đi chậm hơn một cái nháy mắt, anh ta cũng phải chết! Tình hình như thế sao có thể hình dung? Đó chính là đầu của chiếc xe tải vừa nãy, thật ra đã chạm vào người cô ta rồi, nhưng trong nháy mắt cô ta được người ta cứu ra...
Trong lòng cô ta vô cùng bàng hoàng, cô ta vội vàng thoát khỏi vòng ôm của Lâm Chi Diêu, vội vàng nói cảm ơn Lâm Chi Diêu: “Cảm ơn, cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn, anh có sao không?"
Lâm Chi Diêu nhíu mày lạnh lùng nói với cô gái: “Cô không phải chân rất dài sao? Vừa rồi tại sao không chạy đi? Cô có biết nếu như vừa rồi tôi cách cô xa hơn một chút nữa, tôi cho dù muốn cứu cô cũng không kịp! Cô là đồ ngốc sao? Hả?"
Lâm Chi Diêu lạnh lùng mắng xối xả cô gái, phải, vừa rồi anh cũng toát mồ hôi lạnh, anh biết mình trong nháy mắt bùng nổ tốc độ cực hạn, vừa rồi anh nhanh chóng tính toán, anh không có nói dối cô gái này, vừa rồi nếu thật sự cô gái này cách anh xa thêm vài mét thì anh muốn cứu cũng không được! Mà vừa rồi cô gái đó rõ ràng có cơ hội tự cứu lấy mình, nhưng cô ta lại ngây ngốc đứng ở đó! Đây mới là nguyên nhân khiến trong lòng Lâm Chi Diêu rất tức giận.
Cô gái nghe thấy lời trách mắng của Lâm Chi Diêu, cô ta không những không có một chút tức giận nào, ngược lại cảm thấy rất ấm áp. Cô ta từ bé đến lớn đều là cô cả trong nhà, trước giờ chưa từng có ai dám mắng cô ta, trách cứ cô ta, mà cô ta từ bé đến lớn mọi phương diện đều rất ưu tú, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở Thiên Hải lăn lộn, hiện nay cô ta vừa tròn 27 tuổi, đã là một chủ tịch hành chính của một công ty lớn.
Cô gái cảm thấy được hơi thở bá đạo từ trên người Lâm Chi Diêu, lúc này trong lòng cô đập loạn, cô ta biết lấy tính cách của cô ta. Cả đời này của cô ta sợ rằng đều không thể quên đi một màn Lâm Chi Diêu vừa rồi đã cứu cô ta. Lâm Chi Diêu vào khoảnh khắc đó, đẹp trai như thế, bá khí như thế, thật sự khiến người ta rung động.
“Tôi tôi... xin... xin lỗi tôi..." Cô gái bị Lâm Chi Diêu lườm, lắp bắp nói xin lỗi Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu đứng dậy hít sâu một hơi, phủi phủi tay: “Không sao, tôi cũng không quen biết cô, tôi cũng không cần cô cảm ơn tôi. Xem như tôi làm người tốt việc tốt đi, cô sau này tự mình chú ý một chút..."
Lâm Chi Diêu nói xong thì xoay người rời đi, nhưng vừa đi được hai bước, đột nhiên ôm ngực rên khẽ một tiếng, sau đó khóe miệng trào ra một tia máu tươi. Lâm Chi Diêu lau miệng, nhìn vết máu trên tay, nặng nề nhíu mày. Có chút phiền phức, vừa rồi tuy anh cuối cùng đã cứu được cô gái đó, nhưng cơ thể của anh vẫn bị chiếc xe tải có nặng lượng vài tấn lao với tốc độ nhanh quệt phải một chút... Hơn nữa lúc này Lâm Chi Diêu cảm thấy khí tức trong cơ thể rất loạn, nhất thời anh cũng không dám tiếp tục cử động bừa bãi, mà đứng im ở đó, lặng lẽ điều tiết hô hấp của mình...
“Anh... Á!!! Tôi đưa anh đến bệnh viện, tôi đưa anh đến bệnh viện..." Cô gái vừa nghe thấy tiếng rên khẽ của Lâm Chi Diêu, lúc này lại thấy máu trên tay Lâm Chi Diêu, bỗng thét lên một tiếng, mau chóng ở bên đường vẫy xe, đưa Lâm Chi Diêu đến bệnh viện. Thật ra Lâm Chi Diêu biết tình trạng cơ thể của mình, chút thương thế này chắc không có vấn đề gì lớn, nhưng anh cũng sợ để lại di chứng gì đó, dù sao không lâu nữa, anh sẽ chính thức khai chiến với dòng bên của Lâm Thị. Cho nên cô gái muốn đưa anh đến bệnh viện, anh cũng không từ chối...
Trên xe taxi, cô gái lo lắng nói với Lâm Chi Diêu: “Anh yên tâm đi, anh là vì cứu tôi mới bị thương, tôi sẽ chịu tất sự tổn thất của anh, anh xưng hô thế nào? Tôi tên Thẩm Ngọc Diệp, đây là danh thiếp của tôi..." Cô gái nói rồi từ trong ví lấy danh thiếp đưa cho Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu nhìn tên của cô gái, ba chữ Thẩm Ngọc Diệp, lông mày càng nhíu chặt, nếu như anh không nhớ nhầm, Thẩm Ngọc Diệp này chính là chị họ cả làm việc ở Thiên Hải của Thẩm Mộng Thần! Người lớn nhất trong ba thế hệ của nhà họ Thẩm, cũng chính là chị gái ruột của Thẩm Nhất Bân!
Lâm Chi Diêu nhíu chặt mày, trên đường tùy tiện cứu được một người, vậy mà lại là người của nhà họ Thẩm...
Cố Mịch lắc đầu với Thẩm Mộng Thần: “Không sao, chỉ là sặc một chút, bây giờ đỡ nhiều rồi, chuyện của Lâm Chi Diêu, cậu yên tâm đi, cho dù là chủ tịch mới nhận chức của tập đoàn Cửu Châu, anh ta cũng sẽ không có chuyện gì."
Trong lòng Thẩm Mộng Thần cũng có một chút nghi ngờ sắc mặt của Cố Mịch, nhưng cô thấy Cố Mịch đã đáp ứng, cũng không nghĩ gì khác nữa, mau chóng nói cảm ơn Cố Mịch: “Cảm ơn cậu Mịch Mịch, lần này coi như tớ nợ cậu một nhân tình, lần này cậu thật sự đã giúp tớ chuyện lớn rồi."
Cố Mịch cười khan hai tiếng, trên mặt vẫn có nét rất không ổn, nói: “Ừm ừm, không có gì không có gì, Mộng Thần cậu yên tâm đi... Năm ngày sau tớ cho cậu một kết quả, chuyện tớ đã đồng ý với cậu, tớ chắc chắn làm cho cậu."
Thẩm Mộng Thần gật đầu: “Ừm."
...
Bên này trong phòng làm việc của tập đoàn Cửu Châu, Lâm Chi Diêu sau khi nói chuyện xong với Giang Hằng thì rời khỏi công ty. 5 ngày sau anh sẽ tiếp đoàn toàn bộ tập đoàn Cửu Châu xếp trong top 500 doanh nghiệp lớn nhất trên thế giới, anh ẩn nhẫn nhiều năm, hiện nay anh muốn giương nanh vuốt của mình ra khắp thế giới, năm ngày sau, anh không còn là Lâm Chi Diêu luôn ẩn nhẫn nữa, anh muốn từng bước dẫn Thẩm Mộng Thần đi lên đỉnh cao. Cho nên thời gian năm ngày cuối cùng này, anh còn có rất nhiều chuyện phải làm, bởi vì một khi anh đã lộ diện, rất nhiều chuyện anh sẽ không thể có thời gian đi xử lý được nữa.
Sau khi Lâm Chi Diêu rời khỏi công ty thì đi bộ trên đường, suy nghĩ hiện nay còn có chuyện gì chưa có giải quyết. Khi Lâm Chi Diêu đang suy tư, đột nhiên nghe thấy một tiếng phanh xe gấp vô cùng chói tai, Lâm Chi Diêu bỗng ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy một chiếc tải chất đầy đồ đã mất lái đang lao về phía cô gái trẻ tuổi đi bộ trên đường ở cách đó không xa. Tài xế thấy xe đã mất lái, cho nên trực tiếp nhảy ra khỏi xe, mà cô gái trẻ cách Lâm Chi Diêu không xa kia, lập tức bị dọa cho ngây người, ngây ngốc đứng ở đó, chạy cũng quên cả chạy, ngốc nghếch tuyệt vọng đứng ở đó...
“Chạy đi, chạy đi..." Người tài xế sau khi nhảy ra khỏi xe thì liều mạng hét lên với cô gái đó, nhưng đã không có tác dụng gì, chiếc xe tải cách cô gái cũng chỉ còn 4-5 mét...
Lâm Chi Diêu nhíu mày nhìn, thân hình bùng phát, trong nháy mắt xông về phía cô gái trẻ đó, ôm lấy cô ta, sau đó khi chiếc xe tải đến rất gần chỉ còn 0,01 giây thì ôm cô ta ra.
Rầm... Một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe tải mất lái đâm vào bức tường bên cạnh làn đường cho người đi bộ, cửa kính vỡ ra, dưới vận tốc cao, đầu của chiếc xe tải đã hoàn toàn móp lại biến dạng...
Bịch... Lại một tiếng vang khẽ, là âm thanh Lâm Chi Diêu ôm cô gái ngã ra đất. Mà cho dù là hai người Lâm Chi Diêu ngã ra đất, Lâm Chi Diêu cũng để cơ thể của mình tiếp đất, ôm chặt cô gái trong lòng, không có để cô gái đó bị thương.
Mãi sau khi khói bụi tản đi, cô gái được Lâm Chi Diêu ôm trong lòng mới bừng tỉnh. Cô gái này rất xinh đẹp, một mái tóc đen óng gợn sóng, làn da rất trắng, cần cổ cao, chiều cao tới 1m7, đôi chân dài mảnh khảnh, trên chân đi một đôi bốt cổ cao màu đen, trên mặt mặc một bộ đồ lông vũ màu đen lấp lánh, gương mặt rất xinh đẹp.
Cô gái sau khi hoàn hồn lại mới phát hiện sau lưng cô ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô ta há miệng thở dốc, vừa rồi khoảnh khắc chiếc xe tải đâm về phía cô ta, cô ta thật sự cảm thấy hơi thở tử vong rồi. Lúc đó không phải cô ta không muốn chạy, mà là chân của cô ta giống như không còn là của cô ta nữa, trong lúc vô cùng sợ hãi, cơ thể của cô ta vào khoảnh khắc đó, không có bất kỳ phản ứng gì.
Thật ra vừa rồi cô ta đã chuẩn bị chờ chết rồi, nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ, vào lúc cô ta tuyệt vọng nhất, vào khoảnh khắc chính cô ta cũng từ bỏ mà chờ chết, có một người đã không màng sự an nguy của mình mà lao đến cứu cô ta!
Lúc này trong lòng cô ra vô cùng chấn động! Bởi vì cô ta không quen biết người lao tới cứu cô ta đó. Hơn nữa chỉ có khi tự mình trải qua, chỉ cần vừa rồi người đàn ông cứu cô ta đi chậm hơn một cái nháy mắt, anh ta cũng phải chết! Tình hình như thế sao có thể hình dung? Đó chính là đầu của chiếc xe tải vừa nãy, thật ra đã chạm vào người cô ta rồi, nhưng trong nháy mắt cô ta được người ta cứu ra...
Trong lòng cô ta vô cùng bàng hoàng, cô ta vội vàng thoát khỏi vòng ôm của Lâm Chi Diêu, vội vàng nói cảm ơn Lâm Chi Diêu: “Cảm ơn, cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn, anh có sao không?"
Lâm Chi Diêu nhíu mày lạnh lùng nói với cô gái: “Cô không phải chân rất dài sao? Vừa rồi tại sao không chạy đi? Cô có biết nếu như vừa rồi tôi cách cô xa hơn một chút nữa, tôi cho dù muốn cứu cô cũng không kịp! Cô là đồ ngốc sao? Hả?"
Lâm Chi Diêu lạnh lùng mắng xối xả cô gái, phải, vừa rồi anh cũng toát mồ hôi lạnh, anh biết mình trong nháy mắt bùng nổ tốc độ cực hạn, vừa rồi anh nhanh chóng tính toán, anh không có nói dối cô gái này, vừa rồi nếu thật sự cô gái này cách anh xa thêm vài mét thì anh muốn cứu cũng không được! Mà vừa rồi cô gái đó rõ ràng có cơ hội tự cứu lấy mình, nhưng cô ta lại ngây ngốc đứng ở đó! Đây mới là nguyên nhân khiến trong lòng Lâm Chi Diêu rất tức giận.
Cô gái nghe thấy lời trách mắng của Lâm Chi Diêu, cô ta không những không có một chút tức giận nào, ngược lại cảm thấy rất ấm áp. Cô ta từ bé đến lớn đều là cô cả trong nhà, trước giờ chưa từng có ai dám mắng cô ta, trách cứ cô ta, mà cô ta từ bé đến lớn mọi phương diện đều rất ưu tú, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở Thiên Hải lăn lộn, hiện nay cô ta vừa tròn 27 tuổi, đã là một chủ tịch hành chính của một công ty lớn.
Cô gái cảm thấy được hơi thở bá đạo từ trên người Lâm Chi Diêu, lúc này trong lòng cô đập loạn, cô ta biết lấy tính cách của cô ta. Cả đời này của cô ta sợ rằng đều không thể quên đi một màn Lâm Chi Diêu vừa rồi đã cứu cô ta. Lâm Chi Diêu vào khoảnh khắc đó, đẹp trai như thế, bá khí như thế, thật sự khiến người ta rung động.
“Tôi tôi... xin... xin lỗi tôi..." Cô gái bị Lâm Chi Diêu lườm, lắp bắp nói xin lỗi Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu đứng dậy hít sâu một hơi, phủi phủi tay: “Không sao, tôi cũng không quen biết cô, tôi cũng không cần cô cảm ơn tôi. Xem như tôi làm người tốt việc tốt đi, cô sau này tự mình chú ý một chút..."
Lâm Chi Diêu nói xong thì xoay người rời đi, nhưng vừa đi được hai bước, đột nhiên ôm ngực rên khẽ một tiếng, sau đó khóe miệng trào ra một tia máu tươi. Lâm Chi Diêu lau miệng, nhìn vết máu trên tay, nặng nề nhíu mày. Có chút phiền phức, vừa rồi tuy anh cuối cùng đã cứu được cô gái đó, nhưng cơ thể của anh vẫn bị chiếc xe tải có nặng lượng vài tấn lao với tốc độ nhanh quệt phải một chút... Hơn nữa lúc này Lâm Chi Diêu cảm thấy khí tức trong cơ thể rất loạn, nhất thời anh cũng không dám tiếp tục cử động bừa bãi, mà đứng im ở đó, lặng lẽ điều tiết hô hấp của mình...
“Anh... Á!!! Tôi đưa anh đến bệnh viện, tôi đưa anh đến bệnh viện..." Cô gái vừa nghe thấy tiếng rên khẽ của Lâm Chi Diêu, lúc này lại thấy máu trên tay Lâm Chi Diêu, bỗng thét lên một tiếng, mau chóng ở bên đường vẫy xe, đưa Lâm Chi Diêu đến bệnh viện. Thật ra Lâm Chi Diêu biết tình trạng cơ thể của mình, chút thương thế này chắc không có vấn đề gì lớn, nhưng anh cũng sợ để lại di chứng gì đó, dù sao không lâu nữa, anh sẽ chính thức khai chiến với dòng bên của Lâm Thị. Cho nên cô gái muốn đưa anh đến bệnh viện, anh cũng không từ chối...
Trên xe taxi, cô gái lo lắng nói với Lâm Chi Diêu: “Anh yên tâm đi, anh là vì cứu tôi mới bị thương, tôi sẽ chịu tất sự tổn thất của anh, anh xưng hô thế nào? Tôi tên Thẩm Ngọc Diệp, đây là danh thiếp của tôi..." Cô gái nói rồi từ trong ví lấy danh thiếp đưa cho Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu nhìn tên của cô gái, ba chữ Thẩm Ngọc Diệp, lông mày càng nhíu chặt, nếu như anh không nhớ nhầm, Thẩm Ngọc Diệp này chính là chị họ cả làm việc ở Thiên Hải của Thẩm Mộng Thần! Người lớn nhất trong ba thế hệ của nhà họ Thẩm, cũng chính là chị gái ruột của Thẩm Nhất Bân!
Lâm Chi Diêu nhíu chặt mày, trên đường tùy tiện cứu được một người, vậy mà lại là người của nhà họ Thẩm...
Tác giả :
Tiểu Bạch