Rể Cuồng
Chương 109: Không giả vờ nữa
Thẩm Mộng Thần vừa mới mặc quần áo chỉnh tề đang muốn đi rửa mặt liền ngơ ngẩn cả người, thắc mắc nhìn Lâm Chi Diêu rồi hỏi: “Chức vụ mới hả? Là chức vụ gì vậy? Làm cái gì đó?"
Lâm Chi Diêu cười cười nói: “Qua mấy ngày nữa em sẽ biết thôi, trước tiên phải giữ bí mật, đến lúc đó sẽ cho em một bất ngờ."
“Cho em một bất ngờ hả? Vậy cũng được, thế thì bây giờ em sẽ không hỏi nữa, đợi đến lúc đó anh mang đến cho em một niềm vui bất ngờ. A ha, nhưng mà em sẽ không hỏi đó là chức vụ gì, vậy thì anh có thể nói cho em biết tiền lương có được tăng không, vậy một tháng có thể có hơn mấy chục triệu không vậy?" Thẩm Mộng Thần có chút chờ mong hỏi Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu gật đầu, cười nói: “Yên tâm đi, chắc chắn là có rồi, chắc chắn là mấy chục triệu."
Nghe Lâm Chi Diêu nói như vậy, Thẩm Mộng Thần thật sự tin ngay, dùng sức gật đầu: “Ừ, em biết là chồng của em lợi hại nhất mà, chồng của em tuyệt vời nhất. Vậy mấy ngày nay anh cứ ở trong nhà đi, anh nghỉ ngơi cho thật tốt, yên tâm đi, bên ngoài đã có vợ anh là em lo rồi, mấy ngày nay để chị đây nuôi anh." Thẩm Mộng Thần vỗ ngực, một bộ dạng sau này đã có em bảo kê cho anh rồi.
Lâm Chi Diêu cười cười, dùng sức gật đầu: “Ừ, vậy thì sau này anh sẽ dựa vào vợ mình nuôi anh."
Sau khi Thẩm Mộng Thần nói với Lâm Chi Diêu vài câu thì liền đi xuống lầu, một lát sau Lâm Chi Diêu cũng đi xuống lầu theo, lại phát hiện trên bàn ăn không còn bóng dáng của Thẩm Mộng Thần, chỉ có một mình Vương Thu Cúc ở đó, thế là Lâm Chi Diêu chào hỏi với Vương Thu Cúc một câu: “Mẹ, Mộng Thần đâu rồi."
Vương Thu Cúc thở dài nói: “Đã đi rồi, lúc nãy vội vã đi rồi, nói là sắp đi làm muộn. Cái con bé này cũng thật là, đi trễ thì đi trễ có một lát thôi, nó còn là giám đốc của công ty mà, cần gì phải liều mạng như vậy chứ, ít nhất cũng phải ăn sáng rồi hẵng đi."
Vương Thu Cúc nói rồi lại nhìn Lâm Chi Diêu: “À đúng rồi, Chi Diêu, con không cần phải gấp gáp như vậy đâu nhỉ? Đến đây ăn sáng trước đi, mẹ có nấu cháo này, con đừng có vội, ăn trước đi."
Lâm Chi Diêu cười cười gật đầu nói: “Dạ con không có gấp ạ, đúng rồi mẹ, mấy ngày nay con sẽ không đến công ty."
Vương Thu Cúc sửng sốt một chút, sau đó nhẹ gật đầu: “Ừ được rồi, vậy thì còn ở nhà nghỉ ngơi đi." Vương Thu Cúc cũng không hỏi rốt cuộc là Lâm Chi Diêu đổi một chức vụ gì, ở trong lòng của bà ta, Lâm Chi Diêu hiện tại đã có nhà có xe cố gắng làm việc, đã rất tốt rồi. Biệt thự là một căn biệt thự tốt nhất ở thành phố Nam Giang, cho nên Vương Thu Cúc cũng không dám nghĩ đến những chuyện tốt hơn nữa.
Mười giờ sáng, Lâm Chi Diêu mới đi đến công ty, lần này anh không đến bộ phận kinh doanh mà lại trực tiếp đi đến phòng làm việc chủ tịch của Giang Hằng.
“Đại ca à, lần này cậu nói lời phải giữ lấy lời đó nha, cậu đến làm chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, cũng không thể để cho tôi gánh nữa. Hai năm nay tôi đã phải lo lắng sợ hãi nhiều lắm, sợ sẽ làm hỏng sự nghiệp của cậu, tập đoàn Cửu Châu chính là tâm huyết của cậu mà." Sau khi Giang Hằng thấy Lâm Chi Diêu đi vào giống như là bỏ được một gánh nặng mà nhẹ nhàng thở một hơi, ngày hôm qua Lâm Chi Diêu gửi tin nhắn cho anh ta, nói là sau này sẽ tự mình quản lý tập đoàn Cửu Châu.
So sánh với tập đoàn Thiên Hải ở thành phố Thiên Hải, tập đoàn Cửu Châu có vẻ hơi nhỏ và không đủ tiêu chuẩn, tập đoàn Thiên Hải lớn hơn, nhưng mà nó thuộc về toàn bộ Lâm thị, mà tập đoàn Cửu Châu thì tương đối nhỏ hơn nhiều, nhưng đó là thuộc về một mình Lâm Chi Diêu, là những năm gần đây Lâm Chi Diêu đã dùng năng lực của mình làm ra.
Cho nên đây cũng chính là lý do mà Lâm Chi Diêu có thể trực tiếp nói một câu là đã để tập đoàn Cửu Châu dọn đến dọn đi mà không cần phải xin chỉ thị của nhà họ Lâm, đối với tập đoàn Cửu Châu, Lâm Chi Diêu có quyền quản lý tuyệt đối.
Lâm Chi Diêu nhìn biểu cảm của Giang Hằng, hơi im lặng: “Cậu đó nha, cho cậu cơ hội mà cậu cũng không biết nắm chắc nữa, bây giờ cậu cũng không sánh bằng Lý Song Hào và Tiêu Viễn Sơn, cậu tranh thủ thời gian mà nỗ lực đi, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm đâu."
Ánh mắt của Giang Hằng híp lại, nụ cười trên mặt biến mất không còn thấy gì nữa, ánh mắt cũng đã trở nên vô cùng đông cứng, trầm giọng nói: “Đại ca à, cậu là người thừa kế thứ nhất của gia tộc Lâm thị, cho dù là chị dâu không có bối cảnh đi nữa, chẳng lẽ là chú với bác của cậu thật sự dám phản đối?"
Lâm Chi Diêu cười lạnh một tiếng rồi nói: “Bọn họ à? Ha, bọn họ có cái gì mà không dám làm đâu chứ, mười năm trước bọn họ cũng dám ra tay với mẹ của tôi, mặc dù là bây giờ bọn họ không lên tiếng nhưng mà những con rắn độc này đã yên lặng mười năm rồi, đang chịu đựng chờ đợi để bùng phát. Bây giờ bọn họ ước gì tôi dẫn Mộng Thần về nhà, sau đó thừa cơ nổi lên."
Ánh mắt của Lâm Chi Diêu chậm rãi híp lại, trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh như băng. Thẩm Mộng Thần chính là người vợ mà anh đã xác định cả đời này, ai dám cản trở anh thì anh sẽ hủy diệt người đó, chứ đừng nói chi là kẻ thù mười năm trước!
“Ừm." Giang Hằng nhẹ gật đầu: “Vậy đại ca, tôi phải làm như thế nào mới trả lại tập đoàn cho cậu được đây? Ở bên phía chị dâu, cậu định giải thích như thế nào?"
Lâm Chi Diêu nói: “Cái này thì đơn giản thôi, đợi đến lúc đó cậu sẽ tổ chức một buổi họp báo thông báo tin tức này với toàn bộ Nam Giang, cậu nói rằng cậu sẽ từ chức chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, trở thành phó chủ tịch đầu tiên. Chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu là do cổ đông thực tế tự mình chịu trách nhiệm, lễ bàn giao dự kiến sẽ được tổ chức tại khách sạn Vịnh Bán Nguyệt vào năm ngày sau nữa, đến lúc đó sẽ thông báo cho tất cả các nhân vật có mặt mũi ở thành phố Nam Giang, nhớ là phải thông báo với người của nhà họ Thẩm đó."
Lúc mà Lâm Chi Diêu nói đến người của nhà họ Thẩm, ánh mắt trở nên vô cùng thâm thúy, sở dĩ lần này anh muốn tổ chức một lễ bàn giao long trọng như vậy chính là vì muốn đánh vào mặt những kẻ nịnh hót của người nhà họ Thẩm, sau đó trên buổi lễ bàn giao anh sẽ cầu hôn Thẩm Mộng Thần, lấy thân phận là chủ tịch của tập đoàn Cửu Châu, bù đắp một lần cầu hôn cho Thẩm Mộng Thần, đây chính là anh đã nợ cô.
Ngày hôm đó, Lâm Chi Diêu muốn để Thẩm Mộng Thần trở thành người phụ nữ mà thành phố Nam Giang ghen tị nhất, anh muốn để tất cả những người ở bên cạnh Thẩm Mộng Thần biết rằng chồng của Thẩm Mộng Thần không phải là đồ bỏ đi, không phải là một tên phế vật, Lâm Chi Diêu muốn những tin đồn mà Thẩm Mộng Thần đã phải chịu đựng trong hai năm qua tan thành mây khói trong ngày hôm đó.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Lâm Chi Diêu, Giang Hằng lập tức đi làm ngay, trong khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi, toàn bộ thành phố Nam Giang đều đã nhận được tin tức của Cửu Châu truyền đến, chấn động không nhẹ, có một số thế lực nghe tin thì lập tức hành động, một vài người có tiếng ở thành phố Nam Giang thì lại vô cùng bất ngờ.
Giang Hằng từ chức khỏi chức chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, đồng thời năm ngày sau cũng sẽ tuyên bố chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu, chẳng lẽ là người kiểm soát thực sự ở đằng sau tập đoàn Cửu Châu rốt cuộc cũng đã muốn lộ diện rồi?
Khó trách nhóm người có tiếng ở thành phố Nam Giang vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi, hoàn toàn là bởi vì tập đoàn Cửu Châu đối với bọn họ mà nói quá mức to lớn, lớn đến nỗi một phương hướng của tập đoàn Cửu Châu cũng có thể quyết định sự sống chết của bọn họ.
Một tiếng đồng hồ sau, buổi họp báo của tập đoàn Cửu Châu đã kết thúc, tất cả mọi người ở thành phố Nam Giang đều đã biết được tin tức này, chỉ là đối với tin tức này có người thì kinh ngạc, còn có người thì tò mò, nhưng còn có một số người thì trong ánh mắt lộ ra ánh sáng điên cuồng thoải mái.
Ví dụ như là nhà họ Thẩm.
Lúc này, trong phòng khách của biệt thự nhà họ Thẩm, Thẩm Chấn Hoa kích động nói với bà cụ Thẩm: “Mẹ ơi, tin tức này là thật sự đó, tin tức cũng đã được truyền ra bên ngoài rồi, Giang Hằng đã bị người quản lý thực sự của tập đoàn Cửu Châu xử lý. Mẹ, nhà họ Thẩm chúng ta có cơ hội rồi."
Trong mắt của Thẩm Chấn Hoa tràn đầy ngoan lệ.
“Ừm. Giang Hằng nhằm vào nhà họ Thẩm của chúng ta như vậy, cái này đáng đời cho cậu ta, cậu ta đây là đang tự tìm đường chết. Chấn Hoa, con nhanh chóng vận dụng các mối quan hệ để điều tra xem rốt cuộc ai là người sẽ đảm nhiệm chức vụ chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu, nhà họ Thẩm chúng ta nhất định phải tạo mối quan hệ với người đó." Bà cụ Lâm hít sâu một hơi... trong ánh mắt lộ ra ánh sáng khôn ngoan...
Lâm Chi Diêu cười cười nói: “Qua mấy ngày nữa em sẽ biết thôi, trước tiên phải giữ bí mật, đến lúc đó sẽ cho em một bất ngờ."
“Cho em một bất ngờ hả? Vậy cũng được, thế thì bây giờ em sẽ không hỏi nữa, đợi đến lúc đó anh mang đến cho em một niềm vui bất ngờ. A ha, nhưng mà em sẽ không hỏi đó là chức vụ gì, vậy thì anh có thể nói cho em biết tiền lương có được tăng không, vậy một tháng có thể có hơn mấy chục triệu không vậy?" Thẩm Mộng Thần có chút chờ mong hỏi Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu gật đầu, cười nói: “Yên tâm đi, chắc chắn là có rồi, chắc chắn là mấy chục triệu."
Nghe Lâm Chi Diêu nói như vậy, Thẩm Mộng Thần thật sự tin ngay, dùng sức gật đầu: “Ừ, em biết là chồng của em lợi hại nhất mà, chồng của em tuyệt vời nhất. Vậy mấy ngày nay anh cứ ở trong nhà đi, anh nghỉ ngơi cho thật tốt, yên tâm đi, bên ngoài đã có vợ anh là em lo rồi, mấy ngày nay để chị đây nuôi anh." Thẩm Mộng Thần vỗ ngực, một bộ dạng sau này đã có em bảo kê cho anh rồi.
Lâm Chi Diêu cười cười, dùng sức gật đầu: “Ừ, vậy thì sau này anh sẽ dựa vào vợ mình nuôi anh."
Sau khi Thẩm Mộng Thần nói với Lâm Chi Diêu vài câu thì liền đi xuống lầu, một lát sau Lâm Chi Diêu cũng đi xuống lầu theo, lại phát hiện trên bàn ăn không còn bóng dáng của Thẩm Mộng Thần, chỉ có một mình Vương Thu Cúc ở đó, thế là Lâm Chi Diêu chào hỏi với Vương Thu Cúc một câu: “Mẹ, Mộng Thần đâu rồi."
Vương Thu Cúc thở dài nói: “Đã đi rồi, lúc nãy vội vã đi rồi, nói là sắp đi làm muộn. Cái con bé này cũng thật là, đi trễ thì đi trễ có một lát thôi, nó còn là giám đốc của công ty mà, cần gì phải liều mạng như vậy chứ, ít nhất cũng phải ăn sáng rồi hẵng đi."
Vương Thu Cúc nói rồi lại nhìn Lâm Chi Diêu: “À đúng rồi, Chi Diêu, con không cần phải gấp gáp như vậy đâu nhỉ? Đến đây ăn sáng trước đi, mẹ có nấu cháo này, con đừng có vội, ăn trước đi."
Lâm Chi Diêu cười cười gật đầu nói: “Dạ con không có gấp ạ, đúng rồi mẹ, mấy ngày nay con sẽ không đến công ty."
Vương Thu Cúc sửng sốt một chút, sau đó nhẹ gật đầu: “Ừ được rồi, vậy thì còn ở nhà nghỉ ngơi đi." Vương Thu Cúc cũng không hỏi rốt cuộc là Lâm Chi Diêu đổi một chức vụ gì, ở trong lòng của bà ta, Lâm Chi Diêu hiện tại đã có nhà có xe cố gắng làm việc, đã rất tốt rồi. Biệt thự là một căn biệt thự tốt nhất ở thành phố Nam Giang, cho nên Vương Thu Cúc cũng không dám nghĩ đến những chuyện tốt hơn nữa.
Mười giờ sáng, Lâm Chi Diêu mới đi đến công ty, lần này anh không đến bộ phận kinh doanh mà lại trực tiếp đi đến phòng làm việc chủ tịch của Giang Hằng.
“Đại ca à, lần này cậu nói lời phải giữ lấy lời đó nha, cậu đến làm chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, cũng không thể để cho tôi gánh nữa. Hai năm nay tôi đã phải lo lắng sợ hãi nhiều lắm, sợ sẽ làm hỏng sự nghiệp của cậu, tập đoàn Cửu Châu chính là tâm huyết của cậu mà." Sau khi Giang Hằng thấy Lâm Chi Diêu đi vào giống như là bỏ được một gánh nặng mà nhẹ nhàng thở một hơi, ngày hôm qua Lâm Chi Diêu gửi tin nhắn cho anh ta, nói là sau này sẽ tự mình quản lý tập đoàn Cửu Châu.
So sánh với tập đoàn Thiên Hải ở thành phố Thiên Hải, tập đoàn Cửu Châu có vẻ hơi nhỏ và không đủ tiêu chuẩn, tập đoàn Thiên Hải lớn hơn, nhưng mà nó thuộc về toàn bộ Lâm thị, mà tập đoàn Cửu Châu thì tương đối nhỏ hơn nhiều, nhưng đó là thuộc về một mình Lâm Chi Diêu, là những năm gần đây Lâm Chi Diêu đã dùng năng lực của mình làm ra.
Cho nên đây cũng chính là lý do mà Lâm Chi Diêu có thể trực tiếp nói một câu là đã để tập đoàn Cửu Châu dọn đến dọn đi mà không cần phải xin chỉ thị của nhà họ Lâm, đối với tập đoàn Cửu Châu, Lâm Chi Diêu có quyền quản lý tuyệt đối.
Lâm Chi Diêu nhìn biểu cảm của Giang Hằng, hơi im lặng: “Cậu đó nha, cho cậu cơ hội mà cậu cũng không biết nắm chắc nữa, bây giờ cậu cũng không sánh bằng Lý Song Hào và Tiêu Viễn Sơn, cậu tranh thủ thời gian mà nỗ lực đi, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm đâu."
Ánh mắt của Giang Hằng híp lại, nụ cười trên mặt biến mất không còn thấy gì nữa, ánh mắt cũng đã trở nên vô cùng đông cứng, trầm giọng nói: “Đại ca à, cậu là người thừa kế thứ nhất của gia tộc Lâm thị, cho dù là chị dâu không có bối cảnh đi nữa, chẳng lẽ là chú với bác của cậu thật sự dám phản đối?"
Lâm Chi Diêu cười lạnh một tiếng rồi nói: “Bọn họ à? Ha, bọn họ có cái gì mà không dám làm đâu chứ, mười năm trước bọn họ cũng dám ra tay với mẹ của tôi, mặc dù là bây giờ bọn họ không lên tiếng nhưng mà những con rắn độc này đã yên lặng mười năm rồi, đang chịu đựng chờ đợi để bùng phát. Bây giờ bọn họ ước gì tôi dẫn Mộng Thần về nhà, sau đó thừa cơ nổi lên."
Ánh mắt của Lâm Chi Diêu chậm rãi híp lại, trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh như băng. Thẩm Mộng Thần chính là người vợ mà anh đã xác định cả đời này, ai dám cản trở anh thì anh sẽ hủy diệt người đó, chứ đừng nói chi là kẻ thù mười năm trước!
“Ừm." Giang Hằng nhẹ gật đầu: “Vậy đại ca, tôi phải làm như thế nào mới trả lại tập đoàn cho cậu được đây? Ở bên phía chị dâu, cậu định giải thích như thế nào?"
Lâm Chi Diêu nói: “Cái này thì đơn giản thôi, đợi đến lúc đó cậu sẽ tổ chức một buổi họp báo thông báo tin tức này với toàn bộ Nam Giang, cậu nói rằng cậu sẽ từ chức chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, trở thành phó chủ tịch đầu tiên. Chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu là do cổ đông thực tế tự mình chịu trách nhiệm, lễ bàn giao dự kiến sẽ được tổ chức tại khách sạn Vịnh Bán Nguyệt vào năm ngày sau nữa, đến lúc đó sẽ thông báo cho tất cả các nhân vật có mặt mũi ở thành phố Nam Giang, nhớ là phải thông báo với người của nhà họ Thẩm đó."
Lúc mà Lâm Chi Diêu nói đến người của nhà họ Thẩm, ánh mắt trở nên vô cùng thâm thúy, sở dĩ lần này anh muốn tổ chức một lễ bàn giao long trọng như vậy chính là vì muốn đánh vào mặt những kẻ nịnh hót của người nhà họ Thẩm, sau đó trên buổi lễ bàn giao anh sẽ cầu hôn Thẩm Mộng Thần, lấy thân phận là chủ tịch của tập đoàn Cửu Châu, bù đắp một lần cầu hôn cho Thẩm Mộng Thần, đây chính là anh đã nợ cô.
Ngày hôm đó, Lâm Chi Diêu muốn để Thẩm Mộng Thần trở thành người phụ nữ mà thành phố Nam Giang ghen tị nhất, anh muốn để tất cả những người ở bên cạnh Thẩm Mộng Thần biết rằng chồng của Thẩm Mộng Thần không phải là đồ bỏ đi, không phải là một tên phế vật, Lâm Chi Diêu muốn những tin đồn mà Thẩm Mộng Thần đã phải chịu đựng trong hai năm qua tan thành mây khói trong ngày hôm đó.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Lâm Chi Diêu, Giang Hằng lập tức đi làm ngay, trong khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi, toàn bộ thành phố Nam Giang đều đã nhận được tin tức của Cửu Châu truyền đến, chấn động không nhẹ, có một số thế lực nghe tin thì lập tức hành động, một vài người có tiếng ở thành phố Nam Giang thì lại vô cùng bất ngờ.
Giang Hằng từ chức khỏi chức chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, đồng thời năm ngày sau cũng sẽ tuyên bố chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu, chẳng lẽ là người kiểm soát thực sự ở đằng sau tập đoàn Cửu Châu rốt cuộc cũng đã muốn lộ diện rồi?
Khó trách nhóm người có tiếng ở thành phố Nam Giang vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi, hoàn toàn là bởi vì tập đoàn Cửu Châu đối với bọn họ mà nói quá mức to lớn, lớn đến nỗi một phương hướng của tập đoàn Cửu Châu cũng có thể quyết định sự sống chết của bọn họ.
Một tiếng đồng hồ sau, buổi họp báo của tập đoàn Cửu Châu đã kết thúc, tất cả mọi người ở thành phố Nam Giang đều đã biết được tin tức này, chỉ là đối với tin tức này có người thì kinh ngạc, còn có người thì tò mò, nhưng còn có một số người thì trong ánh mắt lộ ra ánh sáng điên cuồng thoải mái.
Ví dụ như là nhà họ Thẩm.
Lúc này, trong phòng khách của biệt thự nhà họ Thẩm, Thẩm Chấn Hoa kích động nói với bà cụ Thẩm: “Mẹ ơi, tin tức này là thật sự đó, tin tức cũng đã được truyền ra bên ngoài rồi, Giang Hằng đã bị người quản lý thực sự của tập đoàn Cửu Châu xử lý. Mẹ, nhà họ Thẩm chúng ta có cơ hội rồi."
Trong mắt của Thẩm Chấn Hoa tràn đầy ngoan lệ.
“Ừm. Giang Hằng nhằm vào nhà họ Thẩm của chúng ta như vậy, cái này đáng đời cho cậu ta, cậu ta đây là đang tự tìm đường chết. Chấn Hoa, con nhanh chóng vận dụng các mối quan hệ để điều tra xem rốt cuộc ai là người sẽ đảm nhiệm chức vụ chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu, nhà họ Thẩm chúng ta nhất định phải tạo mối quan hệ với người đó." Bà cụ Lâm hít sâu một hơi... trong ánh mắt lộ ra ánh sáng khôn ngoan...
Tác giả :
Tiểu Bạch