Rất Yêu Tướng Công
Chương 8
Ban ngày đã qua, màn đêm dần buông xuống bao phủ khắp nơi, ánh sáng trong trẻo – sáng ngời từ mặt trăng như tô thêm vẻ đẹp cho bầu trời đêm, gió đêm hiu hiu thổi, tiếng côn trùng kêu vang thật huyên náo, nhưng………
“Tại sao vẫn nhìn ta như thế?" nhìn người ngồi đối diện vẫn luôn chăm chú nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ của Lam Như Nhật hiện lên rất rõ chữ khó hiểu, khiến Hạ Hầu Tà Nguyệt không khỏi nhíu mày hỏi.
Lam NhưNhật liền trả lời, nhìn quanh hắn 1 vòng, nghi hoặc khoanh tay trước ngực nghiêng đầu, dưới ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Hạ Hầu Tà Nguyệt, nàng rốt cục mở miệng.
“Hiện tại đã là buổi tối" Trong thanh âm không giấu được vẻ khó hiểu.
“Đúng đã là buổi tối" Hạ Hầu Tà Nguyệt hơi hơi nhướng mày, không nhanh không chậm nói, nhưng trong thanh âm lại chứa ý cười, chỉ vì hắn rất nhanh liền hiểu được nghi hoặc của nàng là thế nào: “Cho nên ngươi mệt mỏi muốn đi ngủ?"
“Mới không phải! Ta cũng không phải trư, ăn no ngủ, ngủ dậy lại ăn." Lam Như Nhật nhịn không được sẵng giọng, phồng má trừng thẳng hướng y: “Ngươi rõ ràng biết ta muốn hỏi cái gì"
“Hôm nay sẽ không." Thuận tay cầm lấy trên bàn món điểm tâm ngọt, Hạ Hầu Tà Nguyệt vừa nói vừa đút vào miệng nàng.
“Sẽ không?" Nuốt xuống món điểm tâm ngọt hắn vừa đút nàng, Lam Như Nhật liền lặp lại để xác nhận câu nói đó.
“Sẽ không." Hạ Hầu Tà Nguyệt thực khẳng định nói thêm một lần nữa.
“Vậy là không phải cứ đến buổi tối ngươi sẽ biến sao?" Lam Như Nhật có vẻ rất kinh ngạc, bởi vì hai lần nhìn thấy hắn đều là vào ban đêm, bởi vậy nàng nghĩ rằng chỉ cần đến buổi tối hắn sẽ biến thành 1 bộ dạng khác.
Biến? Lam Như Nhật hình dung không khỏi làm Hạ Hầu Tà Nguyệt bất đắc dĩ cười, nhưng không nói thêm cái gì, chính là vì khó để giải thích cho nàng hiểu –
“Cái kia bộ dáng chỉ xuất hiện vào đêm trăng tròn"
“Ồ!"
Lam Như Nhật đột nhiên kêu to làm Hạ Hầu Tà Nguyệt sửng sốt, còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, liền sau đó nàng đã vui vẻ giữ chặt ống tay áo hắn nói:
“Cho nên ta thực may mắn đúng hay không!" Vẻ mặt có không thể tin, Lam Như Nhật hưng phấn nói.
Một tháng chỉ có một lần, nhưng nàng hai lần đều gặp đúng lúc! Nếu kém một ngày, nàng có khả năng sẽ bỏ qua cơ hội có thể nhìn được hình dáng xinh đẹp của hắn, quả nhiên vận khí của nàng rất tốt.
Trong lúc nhất thời không thể phản ứng kịp, bộ dáng thực vui vẻ kia của nàng làm Hạ Hầu Tà Nguyệt chỉ có thể đứng nhìn, tìm không ra lời nào để hình dung tâm tình của mình giờ phút này, duy nhất có thể xác định chỉ có………
“Người may mắn là ta"
“Hả! Ngươi vừa mới nói cái gì sao?" Hạ Hầu Tà Nguyệt gần như dùng âm lượng rất nhỏ nói làm cho Lam Như Nhật vẫn đang bị vây trong trạng thái hưng phấn không kịp nghe rõ.
“Không có gì" Hạ Hầu Tà Nguyệt hướng nàng cười.
Tuy rằng dường như cảm thấy có gì không đúng, nhưng nàng cũng không có nghĩ nhiều lắm, lập tức lại lôi kéo hắn hỏi, trong mắt ánh lên sự chờ mong.
“Vậy tháng sau khi trăng tròn ta sẽ lại được thấy?"
“Ừ!" Ánh mắt nhìn về phía nàng tràn đầy ôn nhu. Bởi vì nàng, lần đầu tiên Hạ Hầu Tà Nguyệt không hề cảm thấy chán ghét bản thân khi khác với người thường.
“Bất quá……Vì sao chỉ có lúc trăng tròn là đặc biệt biến vậy?" Thật vất vả để kéo cảm xúc hưng phấn hồi phục, Lam Như Nhật nhịn không được lại tò mò hỏi.
“Ta cũng không biết" Hạ Hầu Tà Nguyệt cười khổ, đối với nghi hoặc này của nàng hắn cũng chỉ có thể trả lời như vậy. Tóc trắng và mắt tím sẽ làm người khác thấy sợ hãi.
Hắn chỉ biết là từ lúc nhỏ đã có, chính mình vẫ như thế này, giống như thoát không được nguyền rủa, vô luận hắn oán trời đến thế nào, tình hình vẫn như trước không có gì thay đổi. Hằn từng nghĩ đến tất cả mọi người cũng giống hắn, thẳng đến khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt người khác, mới rốt cục hiểu được, nguyên lai tồn tại của hắn cỡ nào dị thường, dị thường đến ngay cả mẹ ruột của hắn tiếp cận cũng hoảng sợ phát ra tiếng thét chói tai………
Cảm giác góc áo đột nhiên khẽ động, Hạ Hầu Tà Nguyệt liền hồi thần (ta ko nghĩ ra từ nào cho suông câu nên để nguyên nha), liền thấy Lam Như Nhật nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng.
“Ngươi………" Lam Như Nhật có chút luống cuống không biết nên nói cái gì.
“Ta không sao, đừng lo lắng" đưa tay vỗ vỗnàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt trấn an cười nói.
“Tà Nguyệt, ta, ta thực thích ngươi nha!"Lam Như Nhật cầm lấy tay hắn thận trọng nói.
“Ta cũng thích ngươi" liền hôn lên trán Lam Như Nhật, khắc chế không được đem nàng ôm vào trong lòng, Hạ Hầu Tà Nguyệt chân thành nói.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm tạ ông trời, cảm tạ ông trời đem sinh mệnh là nàng đến bên hắn………
Bên ngoài chỗ Hạ Hầu Tà Nguyệt, có hai bóng người đang nói chuyện với nhau.
“Thư Uyên, ngươi cảm thấy tin tức kia là thật? Trang chủ thật dẫn theo một người trở về?" nhìn về phía Lãnh Thư Uyên, Lôi Thiếu Quân không nhẫn nại hỏi.
Vì việc kinh doanh ở cửa hàng bên ngoài của Ngạo Đằng Sơn Trang nhất thời phát sinh việc ngoài ý muốn, sự tình khẩn cấp làm cho bọn họ không thể đợi trang chủ trở về liền hỏa tốc chạy tới hiện trường xử lý, khi bọn họ trở về trang mới biết được tin tức kinh người này.
“Hiện tại chuyện này không phải một trong những nguyên nhân của chúng ta?" Lãnh Thư Uyên không vội kết luận, dù lúc mới nghe hắn cũng thấy như sấm nổ giống Thiếu Quân và hoài nghi như vậy.
“Không đề cập tới ngày thường, nhưng ngày chúng ta rời trang đó là ngày trăng tròn, ngươi thực cảm thấy trang chủ có thể ngày kia dẫn người về? nhưng lại đem giữ ở bên người?" Nguyên nhân vì bọn họ đều biết bí mật của Hạ Hầu Tà Nguyệt, cũng bởi vì chuyện này, đối với lời nói của cấp dưới chuyện càng thêm khó có thể tin được.
“Về chuyện này, chúng ta rất nhanh sẽ biết" Cho dù cùng Lôi Thiếu Quân có cùng nghi hoặc giống nhau, nhưng Lãnh Thư Uyên vẫn là tương đối bình tĩnh, không chỉ chứng thực tin tức làm hai người cùng hoài nghi, cũng vì báo cáo chuyện xảy ra ngoài trang lần này.
“Ở đây làm gì?"
Một câu hỏi đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt làm hai người kinh ngạc lập tức quỳ nữa người, thái độ cung kính hô lên:
“Thuộc hạ chào trang chủ!" (nguyên văn là ra mắt mà mình thấy kỳ kỳ nên đổi lại là chào.
“Có việc gì thì nói" không hề làm khó dễ, Hạ Hầu Tà Nguyệt nhàn nhạt nói.
“Báo cáo trang………" Quỳ nữa người Lôi Thiếu Quân ngẩn đầu nhìn, nhưng lại gặp một đạo bóng dáng xa lạ đứng ở bên cạnh Hạ Hầu Tà Nguyệt, cả kinh làm hắn ngay cả đang nói cũng quên nói, chính là chỉ có thể ngây ngốc nhìn tình cảnh trước mắt.
“Tranh chủ, hôm kia cửa hàng ở ngoài thành của chúng ta bị xâm nhập, bị trộm đi sổ ghi chép nợ trước mắt đã được thu hồi, kẻ trộm cũng đã giao quan phủ đưa vào địa lao chờ ngài xử lý" Tiếp được lời chưa nói xong của Lôi Thiếu Quân, Lãnh Thư Uyên làm tròn bổn phận đem chuyện đã phát sinh báo cáo lại, khủy tay hướng sườn thắt lưng Lôi Thiếu Quân đánh tới nhưng không để lại dấu tích, mượn cách này đem vẻ ngây người của hắn kéo hoàn hồn lại, ánh mắt tránh không được lại hướng nhìn nữ tử bên cạnh trang chủ, tuy có cùng vẻ kinh ngạc, nhưng thái độ lại không giống.
“Tùy các ngươi xử lý thế nào cũng được" Hạ Hầu Tà Nguyệt không chút nghĩ ngợi mà thuận tiện nói, dường nhưngay cả ý tứ thẩm vấn kẻ trộm cũng không có, phảng phất như việc này không có quan hệ cùng hắn .
“Trang chủ, nàng………" không như Lãnh Thư Uyên bảo trì được thái độ bình thản, Lôi Thiếu Quân buột miệng vội hỏi, đối với nữ tử không rõ lai lịch trước mắt có ý nghĩ cảnh giác.
“Thiếu Quân" Lãnh Thư Uyện đúng lúc cắt lời định nói của Lôi Thiếu Quân để tránh trong lời nói sẽ chọc Hạ Hầu Tà Nguyệt tức giận trước ra tiếng át trụ hắn. (nguyên văn chỗ đó là uống trụ mà theo như mình hiểu là quát để cảnh tĩnh Thiếu Quân nên mình sửa là át trụ)
“Lần đầu gặp mặt các ngươi, ta là Lam Như Nhật" Cảm giác không khí dường như có chút không thích hợp, Lam Như Nhật lên tiếng phá tan ngột ngạt, cũng không e dè tránh phía sau Hạ Hầu Tà Nguyệt, mà vẻ tươi cười đáng yêu của nàng lại làm người khác không thể cảm thấy chán ghét.
“Là………" Ngừng lại lời nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhăn lại, Lam Như Nhật có chút buồn rầu, làm cho ba người ở bên cũng bất giác nhíu mày lại, chỉ thấy nàng nghiên đầu nhìn Hạ Hầu Tà Nguyệt, sau đó hỏi: “Là cái gì?"
“Thê tử của ta" Hạ Hầu Tà Nguyệt ít nhiều nghe vẫn hiểu được câu hỏi không đầu không đuôi của nàng, còn thay nàng trả lời thân phận nàng khi ở chỗ này.
“Nhưng là chúng ta còn chưa có thành thân" Lam Như Nhật lại lần nữa nhìn về phía Hạ Hầu Tà Nguyệt, nói một cách thực bối rối. Tuy rằng nàng đã đáp ứng gả cho hắn, nhưng hiện tại bọn họ còn chưa phải là vợ chồng.
“Sẽ nhanh thôi" Hạ Hậu Tà Nguyệt càng thêm chắc chắn, thái độ kia làm cho người ta không thể nào phản bác, dường như cũng không cho ai phản bác. (câu này mình dịch theo cách mình nghĩ chứ thực tình mình cùng ko hiểu hết nghĩa của câu T_T nguyên văn nà, bạn nào bít thỳ chỉ mình sửa lại với nha “快了"夏侯邪月回得更加干跪, 那态度让人无从反驳, 似也不让人反驳)
“Sẽ nhanh sao? Lam Như Nhật quay nhìn hắn, hiển nhiên đã đem chính sự lúc trước quẳng sang một bên.
Hạ Hầu Tà Nguyệt mỉm cười làm Lam Như Nhật không thể dời mắt, không chú ý Lôi thiếu Quân và Lãnh Thư Uyên tồn tại bên cạnh, cúi người gần kề nàng, cầm tay nàng lên hướng gần đến bên môi.
“Liền hôm nay đi"
“Sao kịp?" nàng không nhịn được kinh hãi kêu lên.
Hạ Hầu Tà Nguyệt sửng sốt, câu trả lời ngoài dự kiến làm cho hắn trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
“Tà Nguyệt" phẩy phẩy tay trước mặt hắn, Lam Như Nhật nhìn vào mắt hắn, để lộ ra lo lắng của chính mình: “Ngươi có khỏe không?"
“Vì sao ngươi lại không nghĩ rằng ta đang đùa?" Hạ Hầu Tà Nguyệt than nhỏ một tiếng, bắt lấy tay đang huơ ở trước mặt, thuận thế đem kéo nàng vào trong lòng.
Bất luận ai nghe thấy hắn nói vậy, đều sẽ cho rằng không có khả năng mà cười trừ, cư nhiên nàng lại không làm như vậy, ngược lại còn tưởng thật đáp lại hắn.
Lam Như Nhật muốn ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Tà Nguyệt, lại phát hiện mình bị hắn gắt gao kềm trong ngực không thể động đậy
“Không có vì sao" Sau vài lần thất bại, Lam Như Nhật buông tha cho ý nghĩ muốn nhìn mặt hắn, hơi chuyển hạ tư thế vươn tay ôm lấy hắn.
“Chính là ngươi vốn thật sự nói như vậy không phải sao?"
Nàng vẫn là đặc biệt như vậy………
Không nỡ buông tay, Hạ Hầu Tà Nguyệt vô thức tăng thêm lực đạo, có ham muốn mãnh liệt không muốn cho nàng rời đi.
Ngay từ thời điểm tìm thấy nàng một lần nữa, hắn phát hiện nàng vẫn là người hắn muốn, liền lên kế hoạch làm cho nàng thật nhanh trở thành người của mình. Mà lời nói mới vừa rồi của hắn cũng không phải là cao hứng mà nói ra. Hắn muốn làm cho nàng trở thánh người của hắn, muốn cho nàng chỉ có thể là của hắn.
Nhưng ở tình huống kia, thái độ nói chuyện như vậy, hắn cũng không mong chờ nàng sẽ nhìn ra hắn là thật sự, thế nhưng nàng lại làm cho hắn kinh ngạc, bởi vì nàng không chỉ nhận thấy được, thậm chí lại muốn đáp lại hắn………
“Tà Nguyệt, đau" Lam Như Nhật bị hắn ôm đến đau nhịn không được kêu ra tiếng, đẩy đẩy hắn, muốn hắn thả lỏng lực đạo.
“Đợi thêm một lát nữa"
Hắn lực đạo vẫn như là muốn đem nàng nhập vào trong cơ thể hắn, Lam Như Nhật không tiếp tục mở miệng kêu đau thẳng đến khi hắn chịu buông nàng ra.
“Nhật Nhi?" chuyển tầm mắt thấp xuống, Hạ Hầu Tà Nguyệt nhìn nàng lấy tay lôi kéo quần áo của hắn.
“Thấp xuống một chút" ý nàng bảo hắn khom người, rồi sau đó kéo hạ hắn một phen, thực còn nhìn hắn một hồi lâu, rồi mở miệng một lần nữa.
“Không có việc gì?"
Nàng lộ ra rõ ràng vẻ mặt lo lắng làm Hạ Hầu Tà Nguyệt cảm thấy tâm thật ấm, thuận theo khát vọng trong lòng, hắn cúi đầu hôn lên trên trán nàng.
“Ta cũng không phải dược" sờ lên chỗ bị hắn hôn, Lam Như Nhật nhịn không được lầu bầu.
“Với ta mà nói, ngươi so với vạn linh đan còn hiệu nghiệm hơn" Vẻ tươi cười kia làm người ta mê muội, giọng nói thuần hậu giống như rượu ngon khiến người ta mê say cam tâm trầm luân.
Ánh mắt nhìn thẳng hắn, Lam Như Nhật bất giác nắm lấy một góc quần áo của hắn, có chút để ý lời nói như vậy hắn đã từng nói với mấy nữ nhân khác.
Nhưng nàng chưa kịp nghĩ lại, đột nhiên bị một lực đạo kéo tới làm cho nàng ngã vào trong lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt.
“Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy" Đem nàng đặt ở trước ngực, hắn bất đắc dĩ thở dài.
“Vì sao?" Chưa nhận thấy bất đắc dĩ của Hạ Hầu Tà Nguyệt, Lam Như Nhật khó hiểu hỏi.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài thật dài, nàng còn chưa kịp mở miệng, một đạo bóng đen tức thì bao phủ xuống, che phủ lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ nhếch muốn nói của nàng, không hề đụng chạm nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước mà cuồng nhiệt giống như muốn cắn nuốt cả người nàng.
Lam Như Nhật cảm thấy kinh hoảng, thân thủ muốn đẩy hắn ra, nhưng cánh tay kiềm chế bên hông cũng rất chặt không để cho nàng có thể lui bước, thái độ cường ngạnh làm nàng chỉ có thể bị động mặc hắn chiếm lấy, thẳng đến khi nàng cơ hồ không thở nổi hắn mới rốt cục buông ra.
Tiếng tim đập kịch liệt dường như tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được, trong đầu Lam Như Nhật một mảnh hỗn độn, trong ngực phập phồng không ngừng, hô hấp dồn dập liên hồi biểu hiện nàng còn chưa khôi phục sau cảm xúc mãnh liệt vừa rồi.
“Đã hiểu được?" Để cho nàng tựa vào trên người hắn, Hạ Hầu Tà Nguyệt ôm trụ quanh nàng, tiếng nói khàn khàn biểu lộ ra hắn miễn cưỡng áp chế khát vọng.
“Tại sao vẫn nhìn ta như thế?" nhìn người ngồi đối diện vẫn luôn chăm chú nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ của Lam Như Nhật hiện lên rất rõ chữ khó hiểu, khiến Hạ Hầu Tà Nguyệt không khỏi nhíu mày hỏi.
Lam NhưNhật liền trả lời, nhìn quanh hắn 1 vòng, nghi hoặc khoanh tay trước ngực nghiêng đầu, dưới ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Hạ Hầu Tà Nguyệt, nàng rốt cục mở miệng.
“Hiện tại đã là buổi tối" Trong thanh âm không giấu được vẻ khó hiểu.
“Đúng đã là buổi tối" Hạ Hầu Tà Nguyệt hơi hơi nhướng mày, không nhanh không chậm nói, nhưng trong thanh âm lại chứa ý cười, chỉ vì hắn rất nhanh liền hiểu được nghi hoặc của nàng là thế nào: “Cho nên ngươi mệt mỏi muốn đi ngủ?"
“Mới không phải! Ta cũng không phải trư, ăn no ngủ, ngủ dậy lại ăn." Lam Như Nhật nhịn không được sẵng giọng, phồng má trừng thẳng hướng y: “Ngươi rõ ràng biết ta muốn hỏi cái gì"
“Hôm nay sẽ không." Thuận tay cầm lấy trên bàn món điểm tâm ngọt, Hạ Hầu Tà Nguyệt vừa nói vừa đút vào miệng nàng.
“Sẽ không?" Nuốt xuống món điểm tâm ngọt hắn vừa đút nàng, Lam Như Nhật liền lặp lại để xác nhận câu nói đó.
“Sẽ không." Hạ Hầu Tà Nguyệt thực khẳng định nói thêm một lần nữa.
“Vậy là không phải cứ đến buổi tối ngươi sẽ biến sao?" Lam Như Nhật có vẻ rất kinh ngạc, bởi vì hai lần nhìn thấy hắn đều là vào ban đêm, bởi vậy nàng nghĩ rằng chỉ cần đến buổi tối hắn sẽ biến thành 1 bộ dạng khác.
Biến? Lam Như Nhật hình dung không khỏi làm Hạ Hầu Tà Nguyệt bất đắc dĩ cười, nhưng không nói thêm cái gì, chính là vì khó để giải thích cho nàng hiểu –
“Cái kia bộ dáng chỉ xuất hiện vào đêm trăng tròn"
“Ồ!"
Lam Như Nhật đột nhiên kêu to làm Hạ Hầu Tà Nguyệt sửng sốt, còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, liền sau đó nàng đã vui vẻ giữ chặt ống tay áo hắn nói:
“Cho nên ta thực may mắn đúng hay không!" Vẻ mặt có không thể tin, Lam Như Nhật hưng phấn nói.
Một tháng chỉ có một lần, nhưng nàng hai lần đều gặp đúng lúc! Nếu kém một ngày, nàng có khả năng sẽ bỏ qua cơ hội có thể nhìn được hình dáng xinh đẹp của hắn, quả nhiên vận khí của nàng rất tốt.
Trong lúc nhất thời không thể phản ứng kịp, bộ dáng thực vui vẻ kia của nàng làm Hạ Hầu Tà Nguyệt chỉ có thể đứng nhìn, tìm không ra lời nào để hình dung tâm tình của mình giờ phút này, duy nhất có thể xác định chỉ có………
“Người may mắn là ta"
“Hả! Ngươi vừa mới nói cái gì sao?" Hạ Hầu Tà Nguyệt gần như dùng âm lượng rất nhỏ nói làm cho Lam Như Nhật vẫn đang bị vây trong trạng thái hưng phấn không kịp nghe rõ.
“Không có gì" Hạ Hầu Tà Nguyệt hướng nàng cười.
Tuy rằng dường như cảm thấy có gì không đúng, nhưng nàng cũng không có nghĩ nhiều lắm, lập tức lại lôi kéo hắn hỏi, trong mắt ánh lên sự chờ mong.
“Vậy tháng sau khi trăng tròn ta sẽ lại được thấy?"
“Ừ!" Ánh mắt nhìn về phía nàng tràn đầy ôn nhu. Bởi vì nàng, lần đầu tiên Hạ Hầu Tà Nguyệt không hề cảm thấy chán ghét bản thân khi khác với người thường.
“Bất quá……Vì sao chỉ có lúc trăng tròn là đặc biệt biến vậy?" Thật vất vả để kéo cảm xúc hưng phấn hồi phục, Lam Như Nhật nhịn không được lại tò mò hỏi.
“Ta cũng không biết" Hạ Hầu Tà Nguyệt cười khổ, đối với nghi hoặc này của nàng hắn cũng chỉ có thể trả lời như vậy. Tóc trắng và mắt tím sẽ làm người khác thấy sợ hãi.
Hắn chỉ biết là từ lúc nhỏ đã có, chính mình vẫ như thế này, giống như thoát không được nguyền rủa, vô luận hắn oán trời đến thế nào, tình hình vẫn như trước không có gì thay đổi. Hằn từng nghĩ đến tất cả mọi người cũng giống hắn, thẳng đến khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt người khác, mới rốt cục hiểu được, nguyên lai tồn tại của hắn cỡ nào dị thường, dị thường đến ngay cả mẹ ruột của hắn tiếp cận cũng hoảng sợ phát ra tiếng thét chói tai………
Cảm giác góc áo đột nhiên khẽ động, Hạ Hầu Tà Nguyệt liền hồi thần (ta ko nghĩ ra từ nào cho suông câu nên để nguyên nha), liền thấy Lam Như Nhật nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng.
“Ngươi………" Lam Như Nhật có chút luống cuống không biết nên nói cái gì.
“Ta không sao, đừng lo lắng" đưa tay vỗ vỗnàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt trấn an cười nói.
“Tà Nguyệt, ta, ta thực thích ngươi nha!"Lam Như Nhật cầm lấy tay hắn thận trọng nói.
“Ta cũng thích ngươi" liền hôn lên trán Lam Như Nhật, khắc chế không được đem nàng ôm vào trong lòng, Hạ Hầu Tà Nguyệt chân thành nói.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm tạ ông trời, cảm tạ ông trời đem sinh mệnh là nàng đến bên hắn………
Bên ngoài chỗ Hạ Hầu Tà Nguyệt, có hai bóng người đang nói chuyện với nhau.
“Thư Uyên, ngươi cảm thấy tin tức kia là thật? Trang chủ thật dẫn theo một người trở về?" nhìn về phía Lãnh Thư Uyên, Lôi Thiếu Quân không nhẫn nại hỏi.
Vì việc kinh doanh ở cửa hàng bên ngoài của Ngạo Đằng Sơn Trang nhất thời phát sinh việc ngoài ý muốn, sự tình khẩn cấp làm cho bọn họ không thể đợi trang chủ trở về liền hỏa tốc chạy tới hiện trường xử lý, khi bọn họ trở về trang mới biết được tin tức kinh người này.
“Hiện tại chuyện này không phải một trong những nguyên nhân của chúng ta?" Lãnh Thư Uyên không vội kết luận, dù lúc mới nghe hắn cũng thấy như sấm nổ giống Thiếu Quân và hoài nghi như vậy.
“Không đề cập tới ngày thường, nhưng ngày chúng ta rời trang đó là ngày trăng tròn, ngươi thực cảm thấy trang chủ có thể ngày kia dẫn người về? nhưng lại đem giữ ở bên người?" Nguyên nhân vì bọn họ đều biết bí mật của Hạ Hầu Tà Nguyệt, cũng bởi vì chuyện này, đối với lời nói của cấp dưới chuyện càng thêm khó có thể tin được.
“Về chuyện này, chúng ta rất nhanh sẽ biết" Cho dù cùng Lôi Thiếu Quân có cùng nghi hoặc giống nhau, nhưng Lãnh Thư Uyên vẫn là tương đối bình tĩnh, không chỉ chứng thực tin tức làm hai người cùng hoài nghi, cũng vì báo cáo chuyện xảy ra ngoài trang lần này.
“Ở đây làm gì?"
Một câu hỏi đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt làm hai người kinh ngạc lập tức quỳ nữa người, thái độ cung kính hô lên:
“Thuộc hạ chào trang chủ!" (nguyên văn là ra mắt mà mình thấy kỳ kỳ nên đổi lại là chào.
“Có việc gì thì nói" không hề làm khó dễ, Hạ Hầu Tà Nguyệt nhàn nhạt nói.
“Báo cáo trang………" Quỳ nữa người Lôi Thiếu Quân ngẩn đầu nhìn, nhưng lại gặp một đạo bóng dáng xa lạ đứng ở bên cạnh Hạ Hầu Tà Nguyệt, cả kinh làm hắn ngay cả đang nói cũng quên nói, chính là chỉ có thể ngây ngốc nhìn tình cảnh trước mắt.
“Tranh chủ, hôm kia cửa hàng ở ngoài thành của chúng ta bị xâm nhập, bị trộm đi sổ ghi chép nợ trước mắt đã được thu hồi, kẻ trộm cũng đã giao quan phủ đưa vào địa lao chờ ngài xử lý" Tiếp được lời chưa nói xong của Lôi Thiếu Quân, Lãnh Thư Uyên làm tròn bổn phận đem chuyện đã phát sinh báo cáo lại, khủy tay hướng sườn thắt lưng Lôi Thiếu Quân đánh tới nhưng không để lại dấu tích, mượn cách này đem vẻ ngây người của hắn kéo hoàn hồn lại, ánh mắt tránh không được lại hướng nhìn nữ tử bên cạnh trang chủ, tuy có cùng vẻ kinh ngạc, nhưng thái độ lại không giống.
“Tùy các ngươi xử lý thế nào cũng được" Hạ Hầu Tà Nguyệt không chút nghĩ ngợi mà thuận tiện nói, dường nhưngay cả ý tứ thẩm vấn kẻ trộm cũng không có, phảng phất như việc này không có quan hệ cùng hắn .
“Trang chủ, nàng………" không như Lãnh Thư Uyên bảo trì được thái độ bình thản, Lôi Thiếu Quân buột miệng vội hỏi, đối với nữ tử không rõ lai lịch trước mắt có ý nghĩ cảnh giác.
“Thiếu Quân" Lãnh Thư Uyện đúng lúc cắt lời định nói của Lôi Thiếu Quân để tránh trong lời nói sẽ chọc Hạ Hầu Tà Nguyệt tức giận trước ra tiếng át trụ hắn. (nguyên văn chỗ đó là uống trụ mà theo như mình hiểu là quát để cảnh tĩnh Thiếu Quân nên mình sửa là át trụ)
“Lần đầu gặp mặt các ngươi, ta là Lam Như Nhật" Cảm giác không khí dường như có chút không thích hợp, Lam Như Nhật lên tiếng phá tan ngột ngạt, cũng không e dè tránh phía sau Hạ Hầu Tà Nguyệt, mà vẻ tươi cười đáng yêu của nàng lại làm người khác không thể cảm thấy chán ghét.
“Là………" Ngừng lại lời nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhăn lại, Lam Như Nhật có chút buồn rầu, làm cho ba người ở bên cũng bất giác nhíu mày lại, chỉ thấy nàng nghiên đầu nhìn Hạ Hầu Tà Nguyệt, sau đó hỏi: “Là cái gì?"
“Thê tử của ta" Hạ Hầu Tà Nguyệt ít nhiều nghe vẫn hiểu được câu hỏi không đầu không đuôi của nàng, còn thay nàng trả lời thân phận nàng khi ở chỗ này.
“Nhưng là chúng ta còn chưa có thành thân" Lam Như Nhật lại lần nữa nhìn về phía Hạ Hầu Tà Nguyệt, nói một cách thực bối rối. Tuy rằng nàng đã đáp ứng gả cho hắn, nhưng hiện tại bọn họ còn chưa phải là vợ chồng.
“Sẽ nhanh thôi" Hạ Hậu Tà Nguyệt càng thêm chắc chắn, thái độ kia làm cho người ta không thể nào phản bác, dường như cũng không cho ai phản bác. (câu này mình dịch theo cách mình nghĩ chứ thực tình mình cùng ko hiểu hết nghĩa của câu T_T nguyên văn nà, bạn nào bít thỳ chỉ mình sửa lại với nha “快了"夏侯邪月回得更加干跪, 那态度让人无从反驳, 似也不让人反驳)
“Sẽ nhanh sao? Lam Như Nhật quay nhìn hắn, hiển nhiên đã đem chính sự lúc trước quẳng sang một bên.
Hạ Hầu Tà Nguyệt mỉm cười làm Lam Như Nhật không thể dời mắt, không chú ý Lôi thiếu Quân và Lãnh Thư Uyên tồn tại bên cạnh, cúi người gần kề nàng, cầm tay nàng lên hướng gần đến bên môi.
“Liền hôm nay đi"
“Sao kịp?" nàng không nhịn được kinh hãi kêu lên.
Hạ Hầu Tà Nguyệt sửng sốt, câu trả lời ngoài dự kiến làm cho hắn trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
“Tà Nguyệt" phẩy phẩy tay trước mặt hắn, Lam Như Nhật nhìn vào mắt hắn, để lộ ra lo lắng của chính mình: “Ngươi có khỏe không?"
“Vì sao ngươi lại không nghĩ rằng ta đang đùa?" Hạ Hầu Tà Nguyệt than nhỏ một tiếng, bắt lấy tay đang huơ ở trước mặt, thuận thế đem kéo nàng vào trong lòng.
Bất luận ai nghe thấy hắn nói vậy, đều sẽ cho rằng không có khả năng mà cười trừ, cư nhiên nàng lại không làm như vậy, ngược lại còn tưởng thật đáp lại hắn.
Lam Như Nhật muốn ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Tà Nguyệt, lại phát hiện mình bị hắn gắt gao kềm trong ngực không thể động đậy
“Không có vì sao" Sau vài lần thất bại, Lam Như Nhật buông tha cho ý nghĩ muốn nhìn mặt hắn, hơi chuyển hạ tư thế vươn tay ôm lấy hắn.
“Chính là ngươi vốn thật sự nói như vậy không phải sao?"
Nàng vẫn là đặc biệt như vậy………
Không nỡ buông tay, Hạ Hầu Tà Nguyệt vô thức tăng thêm lực đạo, có ham muốn mãnh liệt không muốn cho nàng rời đi.
Ngay từ thời điểm tìm thấy nàng một lần nữa, hắn phát hiện nàng vẫn là người hắn muốn, liền lên kế hoạch làm cho nàng thật nhanh trở thành người của mình. Mà lời nói mới vừa rồi của hắn cũng không phải là cao hứng mà nói ra. Hắn muốn làm cho nàng trở thánh người của hắn, muốn cho nàng chỉ có thể là của hắn.
Nhưng ở tình huống kia, thái độ nói chuyện như vậy, hắn cũng không mong chờ nàng sẽ nhìn ra hắn là thật sự, thế nhưng nàng lại làm cho hắn kinh ngạc, bởi vì nàng không chỉ nhận thấy được, thậm chí lại muốn đáp lại hắn………
“Tà Nguyệt, đau" Lam Như Nhật bị hắn ôm đến đau nhịn không được kêu ra tiếng, đẩy đẩy hắn, muốn hắn thả lỏng lực đạo.
“Đợi thêm một lát nữa"
Hắn lực đạo vẫn như là muốn đem nàng nhập vào trong cơ thể hắn, Lam Như Nhật không tiếp tục mở miệng kêu đau thẳng đến khi hắn chịu buông nàng ra.
“Nhật Nhi?" chuyển tầm mắt thấp xuống, Hạ Hầu Tà Nguyệt nhìn nàng lấy tay lôi kéo quần áo của hắn.
“Thấp xuống một chút" ý nàng bảo hắn khom người, rồi sau đó kéo hạ hắn một phen, thực còn nhìn hắn một hồi lâu, rồi mở miệng một lần nữa.
“Không có việc gì?"
Nàng lộ ra rõ ràng vẻ mặt lo lắng làm Hạ Hầu Tà Nguyệt cảm thấy tâm thật ấm, thuận theo khát vọng trong lòng, hắn cúi đầu hôn lên trên trán nàng.
“Ta cũng không phải dược" sờ lên chỗ bị hắn hôn, Lam Như Nhật nhịn không được lầu bầu.
“Với ta mà nói, ngươi so với vạn linh đan còn hiệu nghiệm hơn" Vẻ tươi cười kia làm người ta mê muội, giọng nói thuần hậu giống như rượu ngon khiến người ta mê say cam tâm trầm luân.
Ánh mắt nhìn thẳng hắn, Lam Như Nhật bất giác nắm lấy một góc quần áo của hắn, có chút để ý lời nói như vậy hắn đã từng nói với mấy nữ nhân khác.
Nhưng nàng chưa kịp nghĩ lại, đột nhiên bị một lực đạo kéo tới làm cho nàng ngã vào trong lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt.
“Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy" Đem nàng đặt ở trước ngực, hắn bất đắc dĩ thở dài.
“Vì sao?" Chưa nhận thấy bất đắc dĩ của Hạ Hầu Tà Nguyệt, Lam Như Nhật khó hiểu hỏi.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài thật dài, nàng còn chưa kịp mở miệng, một đạo bóng đen tức thì bao phủ xuống, che phủ lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ nhếch muốn nói của nàng, không hề đụng chạm nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước mà cuồng nhiệt giống như muốn cắn nuốt cả người nàng.
Lam Như Nhật cảm thấy kinh hoảng, thân thủ muốn đẩy hắn ra, nhưng cánh tay kiềm chế bên hông cũng rất chặt không để cho nàng có thể lui bước, thái độ cường ngạnh làm nàng chỉ có thể bị động mặc hắn chiếm lấy, thẳng đến khi nàng cơ hồ không thở nổi hắn mới rốt cục buông ra.
Tiếng tim đập kịch liệt dường như tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được, trong đầu Lam Như Nhật một mảnh hỗn độn, trong ngực phập phồng không ngừng, hô hấp dồn dập liên hồi biểu hiện nàng còn chưa khôi phục sau cảm xúc mãnh liệt vừa rồi.
“Đã hiểu được?" Để cho nàng tựa vào trên người hắn, Hạ Hầu Tà Nguyệt ôm trụ quanh nàng, tiếng nói khàn khàn biểu lộ ra hắn miễn cưỡng áp chế khát vọng.
Tác giả :
Ngụy Khách