Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 382
Cố Minh Thành che điện thoại lại, nói với Hề Dao, “Tôi nói điện thoại với con gái tôi, cô cũng muốn nghe à?"
Hề Dao hỏi, “Có tiện không?"
Cố Minh Thành hình như không hiểu nổi khả năng lí giải của Hề Dao, nói, “Xin lỗi, cô không xứng!"
Mặt của Hề Dao bỗng chốc đỏ lên, quay người đi khỏi.
Cố Tam Nhi nén giọng, khóc thút thít nói hết câu, cô nói không biết bản thân sai chỗ nào.
“Con nói như vậy à? Nói đồng ý?" Cố Minh Thành hỏi.
“Dạ."
“Tam Nhi, không thể nói như vậy được đâu – Được rồi, để cha gọi điện cho cậu ta." Sau đó Cố Minh Thành cúp máy của Cố Tam Nhi.
Nam Lịch Viễn lúc này, đang nằm trên giường, còn chưa ngủ.
Tiếng bể chén ở lầu dưới lúc nãy, anh nghe thấy, cô khóc, anh cũng nghe thấy.
Anh chưa từng đối xử với Tam Nhi như vậy, nếu như cô có thể quan tâm anh nhiều hơn một chút.
Việc hiến gan này, tự anh muốn hiến là một chuyện, cô để anh hiến lại là một chuyện khác.
Thái Thái đã hiển nhiên cho rằng cô sẽ không đồng ý, nhưng câu trả lời của cô quả thực nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh dường như ba ngày không ngủ, ở bệnh viện cùng bác sĩ tiến hành hóa nghiệm lá gan được hiến, xem xem có phù hợp với cha anh không, ôm hy vọng đi, lần nào cũng trở về trong thất vọng.
Tay anh tì lên trán.
Điện thoại reo lên, là Cố Minh Thành.
Anh bắt máy lên, còn chưa lên tiếng, giọng trầm lại từ tính của Cố Minh Thành vang bên tai anh, “Không biết con gái tôi đã chọc gì Nam Tổng, Nam Tổng lại nổi giận với nó như vậy? Tam Nhi của tôi chịu uất ức, dĩ nhiên là tôi đau lòng. Cậu chỉ biết nổi giận với nó, cậu không biết nó đã gọi ngay cho anh của nó? Mẹ nó gọi điện cho tôi, việc mà cậu lo lắng, bây giờ cả nhà chúng tôi đều đang nghĩ cách cho cậu, vậy còn không được sao? Cậu trách nó không quan tâm anh, chẳng lẽ cậu hiến gan cho cha cậu không phải thật lòng sao?"
Nam Lịch Viễn nắm chặt tay, “Là do con kích động quá!"
Việc gặp được Diệp Mậu Thâm ở dưới lầu, anh không nói, dù sao Tam Nhi yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, không phải lỗi của cô.
Nam Lịch Viễn đặt điện thoại xuống, đến phòng của Cố Tam Nhi.
Cô nằm trên giường, đã ngủ rồi, điện thoại còn đặt ở một bên.
Nam Lịch Viễn mở đèn đầu giường lên, chỉnh ánh sáng mờ.
Chiếu vào nửa bên mặt Tam Nhi, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, Nam Lịch Viễn vuốt phần tóc trước trán cô ra sau, hôn nhẹ lên mặt cô, nói, “Là anh sai rồi!"
Nam Lịch Viễn nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô ngủ.
Ngày hôm sau, Cố Tam Nhi tỉnh dậy, nhìn thấy anh ở bên cạnh, giật mình, nghĩ kĩ lại, chẳng phải hôm qua anh nên ở căn phòng kia hay sao? Sao lại ở bên cạnh cô rồi?
Tuy đã ngủ một đêm, nhưng mà nhìn thấy mặt anh vẫn còn lo âu, đoán là tạm thời cũng chưa tỉnh dậy, cô nhẹ nhàng khều vào mũi anh nói, “Anh – còn – giận – không? Đừng – giận – nữa! Tam – Nhi – cũng – rất – đau – lòng!"
Nam Lịch Viễn quả nhiên chưa tỉnh dậy.
Nhưng mà, lời nói của cô, anh đã nghe thấy rồi, trái tim bỗng chốc mềm nhũn ra.
Chỉ là sau khi Tam Nhi xuống giường, môi anh cười khẩy lên, có lẽ đã bị sự đáng yêu của cô gây cười.
Cố Tam Nhi mặc bộ đồ thể dục của cô, đi xuống nấu ăn, đây là lần đầu tiên cô nấu bữa sáng.
Nam Lịch Viễn mở mắt ra, cũng giống như Cố Tam Nhi thường làm vậy, anh kéo rèm cửa ra, nhìn thấy cô ở dưới bếp, dáng vẻ luống cuống, trên tủ lạnh hình như còn dán một tờ giấy, cô vừa xem vừa làm, có chút hỗn loạn.
Lúc Cố Tam Nhi chiên trứng gà, nhìn thấy Nam Lịch Viễn nhàn nhã đứng ở cửa bếp.
Anh mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng, trông thân hình anh đặc biệt chuẩn, anh ôm lấy hai tay, tựa vào tường, trên tay đeo chiếc đồng hồ, mặt đồng hồ rất to, Cố Tam Nhi nhìn qua, hình như là của Patek Philippe.
Cố Tam Nhi nhìn anh, hình như có chút hổ thẹn, “Anh dậy rồi à?"
“Ừ."
“Đang nhìn gì vậy."
Nam Lịch Viễn không lên tiếng, đi đến bên Cố Tam Nhi, cánh tay luồn ra đằng trước Cố Tam Nhi, hai tay nắm lấy tay Cố Tam Nhi, anh co người, đầu tựa lên vai Cố Tam Nhi, hướng dẫn Cố Tam Nhi chiên trứng.
Cố Tam Nhi sáng nay vì nấu ăn, đã buột tóc lên, rất thoải mái, cũng rất thơm.
“Tam Nhi của anh, đến trứng gà cũng không biết chiên à?" Anh cầm lấy tay Cố Tam Nhi lật lại chiên, hơn nữa còn tung chảo, lúc trứng gà tung lên từ trong chảo, Cố Tam Nhi “A" một tiếng, cứ sợ trứng gà sẽ không rơi vào trong chảo, cô không dám nhìn, nhắm mắt lại, đầu tựa vào cánh tay Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn nghiêng đầu, hôn lấy Cố Tam Nhi, tay anh vẫn còn đang chiên trứng.
Cố Tam Nhi có chút đỏ mặt, muốn nói “Sắp khét rồi", nhưng miệng lại bị chặn lại.
Chỉ là khoảnh khắc này, cô cảm thấy, Nam Lịch Viễn đã cưa đổ được một cô gái ngon lành!
Đợi đến lúc sau khi trứng gà đã rơi vào chảo, cô mới thở phào nhẹ nhõm, “Em tưởng trứng gà sẽ không về lại vào chảo nữa!"
“Chiên thật khéo tay, chảo là nơi nó nên ở, tại sao nó không về chứ?" Nam Lịch Viễn hình như trong câu nói này có hai hàm ý.
Cố Tam Nhi không biết cái từ “chiên" này có phải cùng âm với “cãi" không.
Sau đó, lại trở thành bếp chính Nam Lịch Viễn, Cố Tam Nhi ở bên cạnh nhìn, Nam Lịch Viễn bới cơm, cô ở một bên phụ giúp.
Rất nhanh, một bữa sáng thơm phức đã ra lò.
Lúc ăn cơm, Cố Tam Nhi vừa định ngồi xuống, đã bị Nam Lịch Viễn ôm lên chân anh.
Những cái hôn của anh vừa mạnh vừa nhẹ rơi lên trán và mặt Cố Tam Nhi, nói, “Chồng em hôm qua nóng tính. Cho anh xin lỗi em! Không nên nổi giận với Tam Nhi của anh."
Bữa sáng của ngày hôm nay, Cố Tam Nhi ngồi trên chân anh ăn.
Việc đó của cha anh, anh không nhắc, cô cũng không nói đến.
“Anh sẽ lập một công ty của ở Mỹ." Anh nói.
“Uhm. Là công ty trang sức à?" Cố Tam Nhi hỏi.
“Không phải! Hai cái." Anh nói.
“Nhưng chẳng phải lần trước anh nói, chỉ công ty trang sức –“
“Thay đổi ý định rồi!"
“Thay đổi khi nào vậy?"
“Tối hôm qua."
Cố Tam Nhi không biết anh thay đổi ý định và anh nổi giận tối qua có quan hệ gì không, nhưng Cố Tam Nhi biết việc này, sẽ được trở ngại rất lớn.
“Cổ đông chẳng phải không đồng ý sao?"
“Tự anh mở thêm một công ty, dùng tiền của bản thân anh. Sớm muộn gì cũng sẽ phát triển lớn mạnh hơn tập đoàn Lịch Viễn hiện tại." Anh nói, “Tin không?"
“Tin."
Sau khi ăn cơm xóng, Cố Tam Nhi phải đi học, Nam Lịch Viễn hôm nay phải ở nhà xử lí một số việc, sau đó đi xem tòa nhà của văn phòng, Tổng công ty không thể cùng ở trong một tòa nhà với công ty con được, việc thành lập công ty mới này, cũng không thể hành động theo cảm tính, anh không phải vì hơn thua với tên Diệp Mậu Sâm kia, mà là thực sự muốn phát triển sự nghiệp của mình ở Mỹ.
Vì hôm nay còn sớm, hai người không lái xe, muốn đi dạo, hình như sau khi hai người ở bên nhau, còn chưa đi dạo với nhau lần nào, luôn là anh lái xe đón cô.
Bước chân của Nam Lịch Viễn đi rất nhanh, mặc dù bản thân anh không cảm thấy nhanh, nhưng đối với Cố Tam Nhi mà nói, vẫn là rất nhanh.
“Anh có thể đi chậm lại một chút không?" Hai người đi trên vỉa hè, bộ dạng Cố Tam Nhi thở hổn hển, khom lưng lại.
Trên vỉa hè của con đường lớn New York, Cố Tam Nhi ở trong, Nam Lịch Viễn ở ngoài, không bao lâu, anh đã bỏ xa cô gần 10 bước rồi.
Nam Lịch Viễn quay người lại, đi đến trước mặt Cố Tam Nhi, “Thể lực chẳng phải tốt lắm sao? Anh đi chậm một chút cũng được."
“Em thể lực tốt đó là vì em chưa gặp phải một người thể lực còn tốt hơn em. Bây giờ gặp được rồi." Cố Tam Nhi vẫn đang tì vào đầu gối hỏi.
“Muốn anh cõng em à?" Nam Lịch Viễn hỏi.
“Không cần."
Cố Tam Nhi còn chưa nói hết, Nam Lịch Viễn đã cõng cô lên rồi.
Đôi chân dài của Cố Tam Nhi đưa ra trước người anh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mặt trời New York sớm như vậy.
Đây là lần đầu tiên trong đời, từ sau năm 15 tuổi, có một người đàn ông cõng cô.
Sự xúc động này, đã mang đến cho Cố Tam Nhi sự cảm động trước giờ chưa từng có, cô rất muốn khóc.
Nam Lịch Viễn tiễn Cố Tam Nhi đến trước cửa trường học, những học sinh qua lại đều nhìn thấy, người nước ngoài không có tính hiếu kì như người Trung Quốc, cũng không có ai nhìn Cố Tam Nhi với ánh mắt kì lạ.
Đối diện con đường, chính là cánh cổng lớn của trường.
Cố Tam Nhi ở phía bên đường này, vịn lấy cổ của Nam Lịch Viễn, bộ dạng đặc biệt lưu luyến, cô nũng nịu với Nam Lịch Viễn, “Chồng à, em hết tiền rồi, anh lại phải tốn tiền nữa rồi."
“Vậy à? Cần bao nhiêu? Nam Lịch Viễn hỏi.
“Dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt rồi, 100 ngàn chắc chắn là không đủ, bây giờ 100 ngàn là hạn mức sử dụng thấp nhất của em rồi." Cố Tam Nhi hất mặt lên nói.
“Cho nên, vì tiền, mà trở nên ngọt ngào như vậy à?"Nam Lịch Viễn vòng qua eo cô, hỏi.
“Dĩ nhiên không phải, có cho không?"
“Chút nữa em vào trường, anh chuyển khoản cho em. Cũng có thể cà thẻ tín dụng. Được rồi, đi học đi." Nam Lịch Viễn nói.
Cố Tam Nhi quay người, lúc qua đường, cô nghe thấy một tiếng xe gấp rút từ phía sau.
Trong lòng cô luống cuống, khó chịu như bị đinh đâm phải, Nam Lịch Viễn ở phía sau mà, cô vội vã quay đầu lại nhìn.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Nam Lịch Viễn đã quay người cũng đang quay đầu lại nhìn cô.
Hai người đều đang quan tâm đến nhau xem có phải xảy ta tai nạn không.
Nhìn thấy ánh mắt của đối phương, anh và cô đều nhìn nhau mỉm cười.
Hôm nay Cố Tam Nhi học xong, Diệp Mậu Thận đã đến, lần này, anh ta đến tìm Cố Tam Nhi là có việc.
Cố Tam Nhi không muốn nói chuyện với anh ta.
“Không muốn nói chuyện với tôi sao? Cố tiểu thư. Là như vậy, bệnh viện mà mẹ tôi cấp thuốc, có một bệnh nhân, rất khó qua khỏi đêm nay, trước đó người này đã kí bảng thỏa thuận hiến tặng di thể, người này, tôi luôn nói mẹ giúp tôi canh chừng, cô có cần hỏi Nam Tổng xem, lá gan này anh ta có cần không? Nếu như không cần, lá gan này sẽ cho vào hệ thống, đến lúc đó, dòm ngó đến nó, e rằng không chỉ một mình Nam Tổng rồi, mà là cả thế giới!"
Cố Tam Nhi phân vân một lúc, nói, “Cơ thể của người nước ngoài và người Trung Quốc có thể không phù hợp ghép!"
“Cũng giống như tôi. Đó là người Trung Quốc."
Cố Tam Nhi biết mục đích của Diệp Mậu Sâm là gì, cứu được cha của Nam Lịch Viễn, anh ta sẽ dễ dàng đặt ra điều kiện với Nam Lịch Viễn.
Đến lúc đó, Cố Tam Nhi sẽ là cá nằm trên thớt, sẽ trở thành vật hy sinh giữa Nam Lịch Viễn và Diệp Mậu Sâm.
Cố Tam Nhi cũng muốn biết, rốt cuộc Nam Lịch Viễn sẽ làm thế nào.
“Để tôi hỏi anh ấy xem." Câu nói này của Cố Tam Nhi rất bi quan.
Có một số người cả đời đều rất ân ái, là vì họ không vấp phải thử thách.
Bây giờ, thử thách, cô vấp phải rồi.
Hề Dao hỏi, “Có tiện không?"
Cố Minh Thành hình như không hiểu nổi khả năng lí giải của Hề Dao, nói, “Xin lỗi, cô không xứng!"
Mặt của Hề Dao bỗng chốc đỏ lên, quay người đi khỏi.
Cố Tam Nhi nén giọng, khóc thút thít nói hết câu, cô nói không biết bản thân sai chỗ nào.
“Con nói như vậy à? Nói đồng ý?" Cố Minh Thành hỏi.
“Dạ."
“Tam Nhi, không thể nói như vậy được đâu – Được rồi, để cha gọi điện cho cậu ta." Sau đó Cố Minh Thành cúp máy của Cố Tam Nhi.
Nam Lịch Viễn lúc này, đang nằm trên giường, còn chưa ngủ.
Tiếng bể chén ở lầu dưới lúc nãy, anh nghe thấy, cô khóc, anh cũng nghe thấy.
Anh chưa từng đối xử với Tam Nhi như vậy, nếu như cô có thể quan tâm anh nhiều hơn một chút.
Việc hiến gan này, tự anh muốn hiến là một chuyện, cô để anh hiến lại là một chuyện khác.
Thái Thái đã hiển nhiên cho rằng cô sẽ không đồng ý, nhưng câu trả lời của cô quả thực nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh dường như ba ngày không ngủ, ở bệnh viện cùng bác sĩ tiến hành hóa nghiệm lá gan được hiến, xem xem có phù hợp với cha anh không, ôm hy vọng đi, lần nào cũng trở về trong thất vọng.
Tay anh tì lên trán.
Điện thoại reo lên, là Cố Minh Thành.
Anh bắt máy lên, còn chưa lên tiếng, giọng trầm lại từ tính của Cố Minh Thành vang bên tai anh, “Không biết con gái tôi đã chọc gì Nam Tổng, Nam Tổng lại nổi giận với nó như vậy? Tam Nhi của tôi chịu uất ức, dĩ nhiên là tôi đau lòng. Cậu chỉ biết nổi giận với nó, cậu không biết nó đã gọi ngay cho anh của nó? Mẹ nó gọi điện cho tôi, việc mà cậu lo lắng, bây giờ cả nhà chúng tôi đều đang nghĩ cách cho cậu, vậy còn không được sao? Cậu trách nó không quan tâm anh, chẳng lẽ cậu hiến gan cho cha cậu không phải thật lòng sao?"
Nam Lịch Viễn nắm chặt tay, “Là do con kích động quá!"
Việc gặp được Diệp Mậu Thâm ở dưới lầu, anh không nói, dù sao Tam Nhi yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, không phải lỗi của cô.
Nam Lịch Viễn đặt điện thoại xuống, đến phòng của Cố Tam Nhi.
Cô nằm trên giường, đã ngủ rồi, điện thoại còn đặt ở một bên.
Nam Lịch Viễn mở đèn đầu giường lên, chỉnh ánh sáng mờ.
Chiếu vào nửa bên mặt Tam Nhi, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, Nam Lịch Viễn vuốt phần tóc trước trán cô ra sau, hôn nhẹ lên mặt cô, nói, “Là anh sai rồi!"
Nam Lịch Viễn nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô ngủ.
Ngày hôm sau, Cố Tam Nhi tỉnh dậy, nhìn thấy anh ở bên cạnh, giật mình, nghĩ kĩ lại, chẳng phải hôm qua anh nên ở căn phòng kia hay sao? Sao lại ở bên cạnh cô rồi?
Tuy đã ngủ một đêm, nhưng mà nhìn thấy mặt anh vẫn còn lo âu, đoán là tạm thời cũng chưa tỉnh dậy, cô nhẹ nhàng khều vào mũi anh nói, “Anh – còn – giận – không? Đừng – giận – nữa! Tam – Nhi – cũng – rất – đau – lòng!"
Nam Lịch Viễn quả nhiên chưa tỉnh dậy.
Nhưng mà, lời nói của cô, anh đã nghe thấy rồi, trái tim bỗng chốc mềm nhũn ra.
Chỉ là sau khi Tam Nhi xuống giường, môi anh cười khẩy lên, có lẽ đã bị sự đáng yêu của cô gây cười.
Cố Tam Nhi mặc bộ đồ thể dục của cô, đi xuống nấu ăn, đây là lần đầu tiên cô nấu bữa sáng.
Nam Lịch Viễn mở mắt ra, cũng giống như Cố Tam Nhi thường làm vậy, anh kéo rèm cửa ra, nhìn thấy cô ở dưới bếp, dáng vẻ luống cuống, trên tủ lạnh hình như còn dán một tờ giấy, cô vừa xem vừa làm, có chút hỗn loạn.
Lúc Cố Tam Nhi chiên trứng gà, nhìn thấy Nam Lịch Viễn nhàn nhã đứng ở cửa bếp.
Anh mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng, trông thân hình anh đặc biệt chuẩn, anh ôm lấy hai tay, tựa vào tường, trên tay đeo chiếc đồng hồ, mặt đồng hồ rất to, Cố Tam Nhi nhìn qua, hình như là của Patek Philippe.
Cố Tam Nhi nhìn anh, hình như có chút hổ thẹn, “Anh dậy rồi à?"
“Ừ."
“Đang nhìn gì vậy."
Nam Lịch Viễn không lên tiếng, đi đến bên Cố Tam Nhi, cánh tay luồn ra đằng trước Cố Tam Nhi, hai tay nắm lấy tay Cố Tam Nhi, anh co người, đầu tựa lên vai Cố Tam Nhi, hướng dẫn Cố Tam Nhi chiên trứng.
Cố Tam Nhi sáng nay vì nấu ăn, đã buột tóc lên, rất thoải mái, cũng rất thơm.
“Tam Nhi của anh, đến trứng gà cũng không biết chiên à?" Anh cầm lấy tay Cố Tam Nhi lật lại chiên, hơn nữa còn tung chảo, lúc trứng gà tung lên từ trong chảo, Cố Tam Nhi “A" một tiếng, cứ sợ trứng gà sẽ không rơi vào trong chảo, cô không dám nhìn, nhắm mắt lại, đầu tựa vào cánh tay Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn nghiêng đầu, hôn lấy Cố Tam Nhi, tay anh vẫn còn đang chiên trứng.
Cố Tam Nhi có chút đỏ mặt, muốn nói “Sắp khét rồi", nhưng miệng lại bị chặn lại.
Chỉ là khoảnh khắc này, cô cảm thấy, Nam Lịch Viễn đã cưa đổ được một cô gái ngon lành!
Đợi đến lúc sau khi trứng gà đã rơi vào chảo, cô mới thở phào nhẹ nhõm, “Em tưởng trứng gà sẽ không về lại vào chảo nữa!"
“Chiên thật khéo tay, chảo là nơi nó nên ở, tại sao nó không về chứ?" Nam Lịch Viễn hình như trong câu nói này có hai hàm ý.
Cố Tam Nhi không biết cái từ “chiên" này có phải cùng âm với “cãi" không.
Sau đó, lại trở thành bếp chính Nam Lịch Viễn, Cố Tam Nhi ở bên cạnh nhìn, Nam Lịch Viễn bới cơm, cô ở một bên phụ giúp.
Rất nhanh, một bữa sáng thơm phức đã ra lò.
Lúc ăn cơm, Cố Tam Nhi vừa định ngồi xuống, đã bị Nam Lịch Viễn ôm lên chân anh.
Những cái hôn của anh vừa mạnh vừa nhẹ rơi lên trán và mặt Cố Tam Nhi, nói, “Chồng em hôm qua nóng tính. Cho anh xin lỗi em! Không nên nổi giận với Tam Nhi của anh."
Bữa sáng của ngày hôm nay, Cố Tam Nhi ngồi trên chân anh ăn.
Việc đó của cha anh, anh không nhắc, cô cũng không nói đến.
“Anh sẽ lập một công ty của ở Mỹ." Anh nói.
“Uhm. Là công ty trang sức à?" Cố Tam Nhi hỏi.
“Không phải! Hai cái." Anh nói.
“Nhưng chẳng phải lần trước anh nói, chỉ công ty trang sức –“
“Thay đổi ý định rồi!"
“Thay đổi khi nào vậy?"
“Tối hôm qua."
Cố Tam Nhi không biết anh thay đổi ý định và anh nổi giận tối qua có quan hệ gì không, nhưng Cố Tam Nhi biết việc này, sẽ được trở ngại rất lớn.
“Cổ đông chẳng phải không đồng ý sao?"
“Tự anh mở thêm một công ty, dùng tiền của bản thân anh. Sớm muộn gì cũng sẽ phát triển lớn mạnh hơn tập đoàn Lịch Viễn hiện tại." Anh nói, “Tin không?"
“Tin."
Sau khi ăn cơm xóng, Cố Tam Nhi phải đi học, Nam Lịch Viễn hôm nay phải ở nhà xử lí một số việc, sau đó đi xem tòa nhà của văn phòng, Tổng công ty không thể cùng ở trong một tòa nhà với công ty con được, việc thành lập công ty mới này, cũng không thể hành động theo cảm tính, anh không phải vì hơn thua với tên Diệp Mậu Sâm kia, mà là thực sự muốn phát triển sự nghiệp của mình ở Mỹ.
Vì hôm nay còn sớm, hai người không lái xe, muốn đi dạo, hình như sau khi hai người ở bên nhau, còn chưa đi dạo với nhau lần nào, luôn là anh lái xe đón cô.
Bước chân của Nam Lịch Viễn đi rất nhanh, mặc dù bản thân anh không cảm thấy nhanh, nhưng đối với Cố Tam Nhi mà nói, vẫn là rất nhanh.
“Anh có thể đi chậm lại một chút không?" Hai người đi trên vỉa hè, bộ dạng Cố Tam Nhi thở hổn hển, khom lưng lại.
Trên vỉa hè của con đường lớn New York, Cố Tam Nhi ở trong, Nam Lịch Viễn ở ngoài, không bao lâu, anh đã bỏ xa cô gần 10 bước rồi.
Nam Lịch Viễn quay người lại, đi đến trước mặt Cố Tam Nhi, “Thể lực chẳng phải tốt lắm sao? Anh đi chậm một chút cũng được."
“Em thể lực tốt đó là vì em chưa gặp phải một người thể lực còn tốt hơn em. Bây giờ gặp được rồi." Cố Tam Nhi vẫn đang tì vào đầu gối hỏi.
“Muốn anh cõng em à?" Nam Lịch Viễn hỏi.
“Không cần."
Cố Tam Nhi còn chưa nói hết, Nam Lịch Viễn đã cõng cô lên rồi.
Đôi chân dài của Cố Tam Nhi đưa ra trước người anh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mặt trời New York sớm như vậy.
Đây là lần đầu tiên trong đời, từ sau năm 15 tuổi, có một người đàn ông cõng cô.
Sự xúc động này, đã mang đến cho Cố Tam Nhi sự cảm động trước giờ chưa từng có, cô rất muốn khóc.
Nam Lịch Viễn tiễn Cố Tam Nhi đến trước cửa trường học, những học sinh qua lại đều nhìn thấy, người nước ngoài không có tính hiếu kì như người Trung Quốc, cũng không có ai nhìn Cố Tam Nhi với ánh mắt kì lạ.
Đối diện con đường, chính là cánh cổng lớn của trường.
Cố Tam Nhi ở phía bên đường này, vịn lấy cổ của Nam Lịch Viễn, bộ dạng đặc biệt lưu luyến, cô nũng nịu với Nam Lịch Viễn, “Chồng à, em hết tiền rồi, anh lại phải tốn tiền nữa rồi."
“Vậy à? Cần bao nhiêu? Nam Lịch Viễn hỏi.
“Dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt rồi, 100 ngàn chắc chắn là không đủ, bây giờ 100 ngàn là hạn mức sử dụng thấp nhất của em rồi." Cố Tam Nhi hất mặt lên nói.
“Cho nên, vì tiền, mà trở nên ngọt ngào như vậy à?"Nam Lịch Viễn vòng qua eo cô, hỏi.
“Dĩ nhiên không phải, có cho không?"
“Chút nữa em vào trường, anh chuyển khoản cho em. Cũng có thể cà thẻ tín dụng. Được rồi, đi học đi." Nam Lịch Viễn nói.
Cố Tam Nhi quay người, lúc qua đường, cô nghe thấy một tiếng xe gấp rút từ phía sau.
Trong lòng cô luống cuống, khó chịu như bị đinh đâm phải, Nam Lịch Viễn ở phía sau mà, cô vội vã quay đầu lại nhìn.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Nam Lịch Viễn đã quay người cũng đang quay đầu lại nhìn cô.
Hai người đều đang quan tâm đến nhau xem có phải xảy ta tai nạn không.
Nhìn thấy ánh mắt của đối phương, anh và cô đều nhìn nhau mỉm cười.
Hôm nay Cố Tam Nhi học xong, Diệp Mậu Thận đã đến, lần này, anh ta đến tìm Cố Tam Nhi là có việc.
Cố Tam Nhi không muốn nói chuyện với anh ta.
“Không muốn nói chuyện với tôi sao? Cố tiểu thư. Là như vậy, bệnh viện mà mẹ tôi cấp thuốc, có một bệnh nhân, rất khó qua khỏi đêm nay, trước đó người này đã kí bảng thỏa thuận hiến tặng di thể, người này, tôi luôn nói mẹ giúp tôi canh chừng, cô có cần hỏi Nam Tổng xem, lá gan này anh ta có cần không? Nếu như không cần, lá gan này sẽ cho vào hệ thống, đến lúc đó, dòm ngó đến nó, e rằng không chỉ một mình Nam Tổng rồi, mà là cả thế giới!"
Cố Tam Nhi phân vân một lúc, nói, “Cơ thể của người nước ngoài và người Trung Quốc có thể không phù hợp ghép!"
“Cũng giống như tôi. Đó là người Trung Quốc."
Cố Tam Nhi biết mục đích của Diệp Mậu Sâm là gì, cứu được cha của Nam Lịch Viễn, anh ta sẽ dễ dàng đặt ra điều kiện với Nam Lịch Viễn.
Đến lúc đó, Cố Tam Nhi sẽ là cá nằm trên thớt, sẽ trở thành vật hy sinh giữa Nam Lịch Viễn và Diệp Mậu Sâm.
Cố Tam Nhi cũng muốn biết, rốt cuộc Nam Lịch Viễn sẽ làm thế nào.
“Để tôi hỏi anh ấy xem." Câu nói này của Cố Tam Nhi rất bi quan.
Có một số người cả đời đều rất ân ái, là vì họ không vấp phải thử thách.
Bây giờ, thử thách, cô vấp phải rồi.
Tác giả :
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ