Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 336
Vài giây sau, đoạn video này đã gửi đến điện thoại của Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn nhìn bộ dạng của Cố Tam Nhi, bỗng nhiên rất muốn cười.
Tỉnh rượu, Nam Lịch Viễn lái xe chuẩn bị đến trường.
Lại bắt gặp Cố Tam Nhi và Kiều Kiều ở trước cửa khách sạn, đang chào tạm biệt với hai người đàn ông.
Dưới ánh nắng giữa trưa, làn da Cố Tam Nhi đặc biệt trắng tinh khiết, mặc dù không nói gì, đứng ở đó, cũng có một vẻ đẹp cao ngạo, cô cau mày nhẹ, hình như không được khỏe.
Một trong hai người đàn ông đã đón xe đi, Hà Đỉnh đang mời Kiều Kiều và Cố Tam Nhi lên xe của anh ta, hai cô gái đã từ chối thẳng thừng, Cố Tam Nhi đến tiệm trà sữa bên cạnh mua hai ly trà sữa, đưa cho Kiều Kiều một ly, hai người hình như muốn đón xe.
Xe của Nam Lịch Viễn đậu dưới bậc thềm, “Lên xe."
Kiều Kiều vừa nhìn là Nam Lịch Viễn, mặt mày hớn hở, vừa định lên xe, nhìn qua Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi nghiêng đầu qua kế bên, không lên tiếng, cô vừa mới giận anh ta.
Kiều Kiều kéo lấy Cố Tam Nhi, hai người ngồi dãy ghế sau.
Cố Tam Nhi không lên tiếng, Kiều Kiều liên tục trò chuyện với Nam Lịch Viễn, Cố Tam Nhi liên tục uống trà sữa, nhìn ra cửa sổ.
Nam Lịch Viễn nhìn thấy từ trong kính chiếu hậu, nói, “Sau này uống trà sữa ít thôi!"
Kiều Kiều vừa nhìn, vội vã bỏ ly trà sữa vào trong chiếc túi tiện ích bên tay.
Mắt Cố Tam Nhi nheo lại một cái, nhìn thấy từng hạt trâu châu đang bị cô hút vào trong bụng.
Cô cũng biết uống trà sữa không tốt, nhưng mà, bắt đầu từ cấp hai, cô đã không uống qua thức uống rồi.
Vì lí do sức khỏe, Khương Thục Đồng không cho cô uống đồ lạnh, ở nhà cô uống nước lọc, ở ngoài uống không được, thức uống chủ yếu đều là lạnh, sau này Cố Tam Nhi phát hiện một loại thức uống nóng – trà sữa, đã quen uống rồi.
Sau khi Nam Lịch Viễn nói câu này, Cố Tam Nhi vốn không để tâm, tiếp tục uống.
Anh không cho uống, tôi cứ là không nghe.
Trà sữa lại bị Kiều Kiều giật đi rồi.
“Nam Tổng đã nói rồi, bớt uống trà sữa lại! Vợ phải nghe lời chồng, cậu không biết à?" Đem thức uống của Cố Tam Nhi bỏ luôn vào trong túi tiện ích, “Sau này cũng không được uống nữa rồi!"
Một câu “vợ phải nghe lời chồng"vẫn làm Cố Tam Nhi trợn mắt nhìn Kiều Kiều một cái thật sắc.
Lúc Kiều Kiều giật ly trà sữa của Cố Tam Nhi, trên tay đeo chiếc vòng Pandora, Nam Lịch Viễn cũng đã nhìn thấy, đó là của anh mua, làm sao không nhận ra được?
Phải là không để tâm biết mấy, tiện tay đem đồ tặng cho người khác?
Mặt của Cố Tam Nhi càng lúc càng đỏ, có thể liên quan đến việc tối qua chạy bộ xong không kịp thời thay quần áo, vừa rồi lúc ăn cơm, cô đã cảm thấy choáng váng, không tập trung tinh thần được, bây giờ càng là toàn thân bủn rủn, cô kéo chiếc áo khoác lông vũ, tựa vào phía sau ngủ thiếp đi.
Lúc qua một đoạn giảm tốc, Cố Tam Nhi vừa mới ngủ, còn chưa ngủ say, xe bỗng chốc nâng lên, cô ngồi phía sau, cảm giác đặc biệt rõ rệt, “Ây da" một tiếng, tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Nam Lịch Viễn từ kính chiếu hậu nhìn cô, cô cau mày nhẹ.
Vì vậy, qua một đoạn giảm tốc nữa, xe của Nam Lịch Viễn dường như là với tốc độ dừng lại, đặc biệt chậm, chậm đến nỗi Kiều Kiều cũng có chút phát điên!
“Nam Tổng, anh quả là rất thương Tam Nhi đó!" Cố Tam Nhi đã ngủ say, Kiều Kiều đặc biệt buồn chán, đành nói chuyện vô vị với Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn hé răng cười, “Không nên sao?"
“Cũng đúng, cũng đã là vợ chồng sắp cưới rồi." Kiều Kiều cười mỉm chi nói.
Đến trường rồi.
Nam Lịch Viễn nói với Kiều Kiều, “Anh phải đưa Tam Nhi về nhà. Không cần gọi cô ấy dậy."
Kiều Kiều nói, “Cũng đúng, Tam Nhi mấy hôm nay đã chịu uất ức vô cớ rồi!"
Trái tim của Nam Lịch Viễn bỗng chốc nhói lên, đúng là vậy.
Xe của Nam Lịch Viễn từ trong trường quay đầu, đã về nhà.
Lúc xuống xe, gọi Tam Nhi, cô không trả lời.
Nam Lịch Viễn xuống xe, mở cửa xe của cô, sắc mặt cô cực kì đỏ, vừa sờ vào đầu cô, sốt rồi, Kiều Kiều nói, hôm qua học tiết thể dục, có thể là cảm lạnh trong tiết thể dục.
Nam Lịch Viễn cau chặt mày, bế cô về nhà.
Đặt cô vào phòng ngủ, cởi áo ngoài của cô ra, đắp chăn cho cô.
Tìm thuốc hạ sốt cho cô uống.
Cố Tam Nhi khá bác bỏ việc uống thuốc, luôn vung vẫy hai tay không uống.
Thậm chí cô vừa quay người, thì cả người đã ôm lấy Nam Lịch Viễn, vòng qua eo ôm anh, vừa ôm vừa khóc, “Cha, cha, con muốn từ hôn –“
Sau đó cả người nghiêng nhẹ, sà vào trước ngực Nam Lịch Viễn, hình như cô cảm thấy như vậy mới có cảm giác an toàn.
Từ từ, cô chìm vào giấc mơ.
Đã rất nhiều lần cô xem Nam Lịch Viễn là cha của mình.
Nam Lịch Viễn nhìn thấy nước mắt cô rơi lên gối, dùng tay nhè nhẹ vuốt tóc cô ra, để lộ ra khuôn mặt sáng bóng của cô.
Cố Tam Nhi lúc này, là ngoan nhất!
Nam Lịch Viễn đã đổi tư thế cho Tam Nhi, để gối của cô lên cánh tay mình, cả người anh ôm lấy cô.
Hôn nhẹ lên trán cô, lúc trước đây, anh cứ cảm thấy, nếu như làm liều với con người bé nhỏ này, vậy thì quá hấp tấp lỗ mãng rồi, một con người bé nhỏ yểu điệu như thế này, anh và Cố Minh Thành giống nhau, cũng là đã ở trong tay nhưng vẫn sợ bị vụt mất.
“Tam Nhi –“ Anh gọi nhẹ tên Cố Tam Nhi, lại hôn lên trán cô, hôn thế nào cũng không đủ.
Hình tượng kiên cường cứng rắn bao nhiêu năm, ở trước mặt con người bé nhỏ này, đã hóa thành ngón tay mềm mỏng uốn lượn.
Anh không biết phải chiều cô thế nào mới được.
Nếu như đính hôn làm cô buồn đến như vậy, anh thà không đính!
Nếu không thể tìm thấy cô vui vẻ của trước kia, anh cũng thà không đính.
Vốn dĩ anh cũng không định nhanh như vậy.
Anh hy vọng có một ngày, Cố Tam Nhi có thể cam tâm tình nguyện mà chấp nhận anh, không có sự cưỡng ép của bất kì ai --
Cố Tam Nhi từ 2 giờ chiều, ôm lấy Nam Lịch Viễn ngủ đến tận 6 giờ tối.
Nam Lịch Viễn lại không cảm thấy thời gian dài, hơi thở đều của cô, phà vào mặt anh, vừa thơm vừa ngọt, đó là mùi hương của người thiếu nữ.
Lúc 6 giờ rưỡi, Nam Lịch Viễn sờ lên trán Cố Tam Nhi, hình như đã hạ sốt rồi.
Anh lấy tay Cố Tam Nhi ra, đi thay quần áo, đồ bộ mặc nhà.
Đến nhà bếp, lấy máy ép ép nước ép ngô và nước ép cam, đều đã hâm nóng.
Thói quen uống trà sữa, phải thay đổi.
Cố Tam Nhi cả người đầy mồ hôi tỉnh dậy, mới nhìn thấy là đang ở nhà Nam Lịch Viễn.
Cô ngồi dậy, ra cửa, nhìn thấy hình bóng Nam Lịch Viễn đang bận rộn trên bàn ăn.
“Người phụ nữ của anh sáng nay có đến tìm em." Cố Tam Nhi đứng phía sau Nam Lịch Viễn nói.
“Dậy rồi à? Đói không?" Nam Lịch Viễn từ từ quay đầu lại, nhìn Cố Tam Nhi.
Cái dáng vẻ từ từ quay người đó, lại khiến trong lòng Cố Tam Nhi xao xuyến.
Nghĩ chắc hôm nay quay về rồi, tuần này chắc lại ở đây.
“Uống nước ép đi, vừa làm cho em đó." Nam Lịch Viễn lại nói.
Cố Tam Nhi đầu quay qua một bên, không uống.
Nam Lịch Viễn nhìn chằm chằm Cố Tam Nhi, “Bệnh nặng vừa khỏe, mau uống đi. Còn nữa, đối với em, anh không muốn gượng ép."
Cố Tam Nhi ngồi xuống, uống nước ép ngô, ngọt ngọt, tan ngay trong miệng.
Còn nữa, thế nào gọi là không muốn gượng ép mình, ý là gượng ép qua với người phụ nữ khác?
Anh ta đã 30 tuổi, đã gượng ép qua với bao nhiêu phụ nữ rồi?
Nam Lịch Viễn cũng ngồi đối diện cô, tiếp đó nói một câu, “Cô ta không phải là người phụ nữ của anh! Vòng tay không phải của anh mua cho cô ta! Chỉ vậy thôi."
Cố Tam Nhi đang cúi đầu uống nước ép, cô muốn thêm đường, Nam Lịch Viễn không cho.
“Thêm một chút cho em, mùi ngô nồng quá, em uống không được!" Cố Tam Nhi bắt bẻ, tính khí tiểu thư lại trỗi dậy rồi, cách nói chuyện rất bướng bỉnh.
Được cha mẹ cô nuông chiều đến không ra làm sao cả.
“Theo anh rồi, có một số thói quen phải sửa đổi! Uống nhiều đường không tốt cho sức khỏe."
Sắc mặt Cố Tam Nhi đỏ bừng, không lên tiếng, rầu rĩ uống nước ép.
Điện thoại của Cố Tam Nhi reo lên, là cha muốn gọi video với cô, Cố Tam Nhi cảm thấy ở nhà Nam Lịch Viễn rất không tiện, không muốn nhận cuộc gọi.
Không muốn nhận cha nhất định sẽ nghĩ nhiều, vì vậy, cô đã nhận rất miễn cưỡng.
Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng nhìn thấy Cố Tam Nhi, đang uống nước ép.
“Nước ép của ai làm cho con vậy?" Cố Minh Thành cau mày, hỏi.
Thói quen của Cố Tam Nhi, ông biết, ngoài nước lọc ra, ra ngoài chỉ uống trà sữa, thức uống quá lạnh, cô không uống, nước ép bên ngoài cũng không chính thống, Cố Tam Nhi uống không quen, có một số thói quen của con cái, làm cha mẹ cũng thực sự quản không nổi.
Cố Tam Nhi quay ống kính qua, Nam Lịch Viễn đã lọt vào ống kính, anh vẫn ngồi đó, ôm lấy hai tay, đang nhìn chằm chằm Cố Tam Nhi.
“Anh ta." Cố Tam Nhi đưa mắt lên nói với Cố Minh Thành.
“Tam Nhi, cha đã nghĩ qua rồi, không thể từ hôn được. Hai đứa con từ từ tìm hiểu nhau!" Cố Minh Thành nói, “Còn nữa, gần đây đừng tìm anh con, anh con có việc!"
“Anh con bị sao vậy?" Cố Tam Nhi cau mày hỏi.
“Đừng hỏi nữa." Cố Minh Thành đã gác máy.
Sau khi tắt cuộc gọi, Khương Thục Đồng hình như có chút lạc lõng, nói, “Cũng đã bắt đầu gọi Nam Lịch Viễn là anh ta rồi!"
Bà là người từng trải, tâm tư của cô gái trẻ, bà hiểu.
“Như vậy không tốt sao?" Cố Minh Thành hỏi.
Cố Minh Thành càng nói như vậy, càng khơi dậy tính hiếu kì của Cố Tam Nhi, không để cô gọi điện cho anh trai, vậy thì để Nam Lịch Viễn gọi à?
Cố Tam Nhi đang cúi đầu uống nước ép, ánh mắt thường hay lén lút nhìn Nam Lịch Viễn.
“Đang có suy nghĩ gì đó?" Nam Lịch Viễn hỏi.
Cố Tam Nhi bỗng cười lên, cô đứng về phía sau Nam Lịch Viễn, hai tay ôm lấy cổ anh, lần choàng qua cổ này, là choàng qua cổ của “chú Nam", không phải chồng cô, “Cầu xin anh gọi điện cho anh hai em, hỏi anh ấy rốt cuộc bị làm sao?"
Sao mà cô thay đổi nhanh đến như vậy?
Cái sự mềm mỏng và van xin này, dùng rất được đối với Nam Lịch Viễn.
Cực ít có người giữ bộ dạng như vậy với anh, đều sợ phạm phải điều cấm kị.
Giống như cô dám chui vào miệng bẻ răng cọp, còn bẻ đến mức anh dễ chịu như vậy, cô là người đầu tiên.
Nam Lịch Viễn lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Hành Cương, đầu của Cố Tam Nhi luôn áp sát vào đầu của Nam Lịch Viễn, trên người anh là cái hơi ấm khiến cô cảm thấy rất an tâm.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên khoảng cách của cô và Nam Lịch Viễn gần gũi như vậy, cô ở phía sau ghế lắc lư theo nhịp, thân người của Nam Lịch Viễn cũng chuyển động theo.
Giọng của Cố Hành Cương khá nghiêm nghị, hoàn toàn không giống như ngày thường!
“Gần đây sao rồi?’ Nam Lịch Viễn hỏi.
“Vài ngày trước Ninh Thành trở bụi sương mù, tôi có việc gấp ra ngoài, mắc phải cơn hen suyễn, bệnh hen suyễn của tôi đã mười mấy năm nay không tái phát rồi, lần này đã để Đỗ Nhược nhìn thấy! Tôi nghĩ để cô ấy suy nghĩ kĩ, vì vậy, cô ấy đã tạm thời rời khỏi."
Tay Cố Tam Nhi choàng lấy cổ Nam Lịch Viễn đã không động đậy nữa, cho nên, anh hai và Đỗ Nhược chia tay rồi?
Tỉnh rượu, Nam Lịch Viễn lái xe chuẩn bị đến trường.
Lại bắt gặp Cố Tam Nhi và Kiều Kiều ở trước cửa khách sạn, đang chào tạm biệt với hai người đàn ông.
Dưới ánh nắng giữa trưa, làn da Cố Tam Nhi đặc biệt trắng tinh khiết, mặc dù không nói gì, đứng ở đó, cũng có một vẻ đẹp cao ngạo, cô cau mày nhẹ, hình như không được khỏe.
Một trong hai người đàn ông đã đón xe đi, Hà Đỉnh đang mời Kiều Kiều và Cố Tam Nhi lên xe của anh ta, hai cô gái đã từ chối thẳng thừng, Cố Tam Nhi đến tiệm trà sữa bên cạnh mua hai ly trà sữa, đưa cho Kiều Kiều một ly, hai người hình như muốn đón xe.
Xe của Nam Lịch Viễn đậu dưới bậc thềm, “Lên xe."
Kiều Kiều vừa nhìn là Nam Lịch Viễn, mặt mày hớn hở, vừa định lên xe, nhìn qua Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi nghiêng đầu qua kế bên, không lên tiếng, cô vừa mới giận anh ta.
Kiều Kiều kéo lấy Cố Tam Nhi, hai người ngồi dãy ghế sau.
Cố Tam Nhi không lên tiếng, Kiều Kiều liên tục trò chuyện với Nam Lịch Viễn, Cố Tam Nhi liên tục uống trà sữa, nhìn ra cửa sổ.
Nam Lịch Viễn nhìn thấy từ trong kính chiếu hậu, nói, “Sau này uống trà sữa ít thôi!"
Kiều Kiều vừa nhìn, vội vã bỏ ly trà sữa vào trong chiếc túi tiện ích bên tay.
Mắt Cố Tam Nhi nheo lại một cái, nhìn thấy từng hạt trâu châu đang bị cô hút vào trong bụng.
Cô cũng biết uống trà sữa không tốt, nhưng mà, bắt đầu từ cấp hai, cô đã không uống qua thức uống rồi.
Vì lí do sức khỏe, Khương Thục Đồng không cho cô uống đồ lạnh, ở nhà cô uống nước lọc, ở ngoài uống không được, thức uống chủ yếu đều là lạnh, sau này Cố Tam Nhi phát hiện một loại thức uống nóng – trà sữa, đã quen uống rồi.
Sau khi Nam Lịch Viễn nói câu này, Cố Tam Nhi vốn không để tâm, tiếp tục uống.
Anh không cho uống, tôi cứ là không nghe.
Trà sữa lại bị Kiều Kiều giật đi rồi.
“Nam Tổng đã nói rồi, bớt uống trà sữa lại! Vợ phải nghe lời chồng, cậu không biết à?" Đem thức uống của Cố Tam Nhi bỏ luôn vào trong túi tiện ích, “Sau này cũng không được uống nữa rồi!"
Một câu “vợ phải nghe lời chồng"vẫn làm Cố Tam Nhi trợn mắt nhìn Kiều Kiều một cái thật sắc.
Lúc Kiều Kiều giật ly trà sữa của Cố Tam Nhi, trên tay đeo chiếc vòng Pandora, Nam Lịch Viễn cũng đã nhìn thấy, đó là của anh mua, làm sao không nhận ra được?
Phải là không để tâm biết mấy, tiện tay đem đồ tặng cho người khác?
Mặt của Cố Tam Nhi càng lúc càng đỏ, có thể liên quan đến việc tối qua chạy bộ xong không kịp thời thay quần áo, vừa rồi lúc ăn cơm, cô đã cảm thấy choáng váng, không tập trung tinh thần được, bây giờ càng là toàn thân bủn rủn, cô kéo chiếc áo khoác lông vũ, tựa vào phía sau ngủ thiếp đi.
Lúc qua một đoạn giảm tốc, Cố Tam Nhi vừa mới ngủ, còn chưa ngủ say, xe bỗng chốc nâng lên, cô ngồi phía sau, cảm giác đặc biệt rõ rệt, “Ây da" một tiếng, tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Nam Lịch Viễn từ kính chiếu hậu nhìn cô, cô cau mày nhẹ.
Vì vậy, qua một đoạn giảm tốc nữa, xe của Nam Lịch Viễn dường như là với tốc độ dừng lại, đặc biệt chậm, chậm đến nỗi Kiều Kiều cũng có chút phát điên!
“Nam Tổng, anh quả là rất thương Tam Nhi đó!" Cố Tam Nhi đã ngủ say, Kiều Kiều đặc biệt buồn chán, đành nói chuyện vô vị với Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn hé răng cười, “Không nên sao?"
“Cũng đúng, cũng đã là vợ chồng sắp cưới rồi." Kiều Kiều cười mỉm chi nói.
Đến trường rồi.
Nam Lịch Viễn nói với Kiều Kiều, “Anh phải đưa Tam Nhi về nhà. Không cần gọi cô ấy dậy."
Kiều Kiều nói, “Cũng đúng, Tam Nhi mấy hôm nay đã chịu uất ức vô cớ rồi!"
Trái tim của Nam Lịch Viễn bỗng chốc nhói lên, đúng là vậy.
Xe của Nam Lịch Viễn từ trong trường quay đầu, đã về nhà.
Lúc xuống xe, gọi Tam Nhi, cô không trả lời.
Nam Lịch Viễn xuống xe, mở cửa xe của cô, sắc mặt cô cực kì đỏ, vừa sờ vào đầu cô, sốt rồi, Kiều Kiều nói, hôm qua học tiết thể dục, có thể là cảm lạnh trong tiết thể dục.
Nam Lịch Viễn cau chặt mày, bế cô về nhà.
Đặt cô vào phòng ngủ, cởi áo ngoài của cô ra, đắp chăn cho cô.
Tìm thuốc hạ sốt cho cô uống.
Cố Tam Nhi khá bác bỏ việc uống thuốc, luôn vung vẫy hai tay không uống.
Thậm chí cô vừa quay người, thì cả người đã ôm lấy Nam Lịch Viễn, vòng qua eo ôm anh, vừa ôm vừa khóc, “Cha, cha, con muốn từ hôn –“
Sau đó cả người nghiêng nhẹ, sà vào trước ngực Nam Lịch Viễn, hình như cô cảm thấy như vậy mới có cảm giác an toàn.
Từ từ, cô chìm vào giấc mơ.
Đã rất nhiều lần cô xem Nam Lịch Viễn là cha của mình.
Nam Lịch Viễn nhìn thấy nước mắt cô rơi lên gối, dùng tay nhè nhẹ vuốt tóc cô ra, để lộ ra khuôn mặt sáng bóng của cô.
Cố Tam Nhi lúc này, là ngoan nhất!
Nam Lịch Viễn đã đổi tư thế cho Tam Nhi, để gối của cô lên cánh tay mình, cả người anh ôm lấy cô.
Hôn nhẹ lên trán cô, lúc trước đây, anh cứ cảm thấy, nếu như làm liều với con người bé nhỏ này, vậy thì quá hấp tấp lỗ mãng rồi, một con người bé nhỏ yểu điệu như thế này, anh và Cố Minh Thành giống nhau, cũng là đã ở trong tay nhưng vẫn sợ bị vụt mất.
“Tam Nhi –“ Anh gọi nhẹ tên Cố Tam Nhi, lại hôn lên trán cô, hôn thế nào cũng không đủ.
Hình tượng kiên cường cứng rắn bao nhiêu năm, ở trước mặt con người bé nhỏ này, đã hóa thành ngón tay mềm mỏng uốn lượn.
Anh không biết phải chiều cô thế nào mới được.
Nếu như đính hôn làm cô buồn đến như vậy, anh thà không đính!
Nếu không thể tìm thấy cô vui vẻ của trước kia, anh cũng thà không đính.
Vốn dĩ anh cũng không định nhanh như vậy.
Anh hy vọng có một ngày, Cố Tam Nhi có thể cam tâm tình nguyện mà chấp nhận anh, không có sự cưỡng ép của bất kì ai --
Cố Tam Nhi từ 2 giờ chiều, ôm lấy Nam Lịch Viễn ngủ đến tận 6 giờ tối.
Nam Lịch Viễn lại không cảm thấy thời gian dài, hơi thở đều của cô, phà vào mặt anh, vừa thơm vừa ngọt, đó là mùi hương của người thiếu nữ.
Lúc 6 giờ rưỡi, Nam Lịch Viễn sờ lên trán Cố Tam Nhi, hình như đã hạ sốt rồi.
Anh lấy tay Cố Tam Nhi ra, đi thay quần áo, đồ bộ mặc nhà.
Đến nhà bếp, lấy máy ép ép nước ép ngô và nước ép cam, đều đã hâm nóng.
Thói quen uống trà sữa, phải thay đổi.
Cố Tam Nhi cả người đầy mồ hôi tỉnh dậy, mới nhìn thấy là đang ở nhà Nam Lịch Viễn.
Cô ngồi dậy, ra cửa, nhìn thấy hình bóng Nam Lịch Viễn đang bận rộn trên bàn ăn.
“Người phụ nữ của anh sáng nay có đến tìm em." Cố Tam Nhi đứng phía sau Nam Lịch Viễn nói.
“Dậy rồi à? Đói không?" Nam Lịch Viễn từ từ quay đầu lại, nhìn Cố Tam Nhi.
Cái dáng vẻ từ từ quay người đó, lại khiến trong lòng Cố Tam Nhi xao xuyến.
Nghĩ chắc hôm nay quay về rồi, tuần này chắc lại ở đây.
“Uống nước ép đi, vừa làm cho em đó." Nam Lịch Viễn lại nói.
Cố Tam Nhi đầu quay qua một bên, không uống.
Nam Lịch Viễn nhìn chằm chằm Cố Tam Nhi, “Bệnh nặng vừa khỏe, mau uống đi. Còn nữa, đối với em, anh không muốn gượng ép."
Cố Tam Nhi ngồi xuống, uống nước ép ngô, ngọt ngọt, tan ngay trong miệng.
Còn nữa, thế nào gọi là không muốn gượng ép mình, ý là gượng ép qua với người phụ nữ khác?
Anh ta đã 30 tuổi, đã gượng ép qua với bao nhiêu phụ nữ rồi?
Nam Lịch Viễn cũng ngồi đối diện cô, tiếp đó nói một câu, “Cô ta không phải là người phụ nữ của anh! Vòng tay không phải của anh mua cho cô ta! Chỉ vậy thôi."
Cố Tam Nhi đang cúi đầu uống nước ép, cô muốn thêm đường, Nam Lịch Viễn không cho.
“Thêm một chút cho em, mùi ngô nồng quá, em uống không được!" Cố Tam Nhi bắt bẻ, tính khí tiểu thư lại trỗi dậy rồi, cách nói chuyện rất bướng bỉnh.
Được cha mẹ cô nuông chiều đến không ra làm sao cả.
“Theo anh rồi, có một số thói quen phải sửa đổi! Uống nhiều đường không tốt cho sức khỏe."
Sắc mặt Cố Tam Nhi đỏ bừng, không lên tiếng, rầu rĩ uống nước ép.
Điện thoại của Cố Tam Nhi reo lên, là cha muốn gọi video với cô, Cố Tam Nhi cảm thấy ở nhà Nam Lịch Viễn rất không tiện, không muốn nhận cuộc gọi.
Không muốn nhận cha nhất định sẽ nghĩ nhiều, vì vậy, cô đã nhận rất miễn cưỡng.
Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng nhìn thấy Cố Tam Nhi, đang uống nước ép.
“Nước ép của ai làm cho con vậy?" Cố Minh Thành cau mày, hỏi.
Thói quen của Cố Tam Nhi, ông biết, ngoài nước lọc ra, ra ngoài chỉ uống trà sữa, thức uống quá lạnh, cô không uống, nước ép bên ngoài cũng không chính thống, Cố Tam Nhi uống không quen, có một số thói quen của con cái, làm cha mẹ cũng thực sự quản không nổi.
Cố Tam Nhi quay ống kính qua, Nam Lịch Viễn đã lọt vào ống kính, anh vẫn ngồi đó, ôm lấy hai tay, đang nhìn chằm chằm Cố Tam Nhi.
“Anh ta." Cố Tam Nhi đưa mắt lên nói với Cố Minh Thành.
“Tam Nhi, cha đã nghĩ qua rồi, không thể từ hôn được. Hai đứa con từ từ tìm hiểu nhau!" Cố Minh Thành nói, “Còn nữa, gần đây đừng tìm anh con, anh con có việc!"
“Anh con bị sao vậy?" Cố Tam Nhi cau mày hỏi.
“Đừng hỏi nữa." Cố Minh Thành đã gác máy.
Sau khi tắt cuộc gọi, Khương Thục Đồng hình như có chút lạc lõng, nói, “Cũng đã bắt đầu gọi Nam Lịch Viễn là anh ta rồi!"
Bà là người từng trải, tâm tư của cô gái trẻ, bà hiểu.
“Như vậy không tốt sao?" Cố Minh Thành hỏi.
Cố Minh Thành càng nói như vậy, càng khơi dậy tính hiếu kì của Cố Tam Nhi, không để cô gọi điện cho anh trai, vậy thì để Nam Lịch Viễn gọi à?
Cố Tam Nhi đang cúi đầu uống nước ép, ánh mắt thường hay lén lút nhìn Nam Lịch Viễn.
“Đang có suy nghĩ gì đó?" Nam Lịch Viễn hỏi.
Cố Tam Nhi bỗng cười lên, cô đứng về phía sau Nam Lịch Viễn, hai tay ôm lấy cổ anh, lần choàng qua cổ này, là choàng qua cổ của “chú Nam", không phải chồng cô, “Cầu xin anh gọi điện cho anh hai em, hỏi anh ấy rốt cuộc bị làm sao?"
Sao mà cô thay đổi nhanh đến như vậy?
Cái sự mềm mỏng và van xin này, dùng rất được đối với Nam Lịch Viễn.
Cực ít có người giữ bộ dạng như vậy với anh, đều sợ phạm phải điều cấm kị.
Giống như cô dám chui vào miệng bẻ răng cọp, còn bẻ đến mức anh dễ chịu như vậy, cô là người đầu tiên.
Nam Lịch Viễn lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Hành Cương, đầu của Cố Tam Nhi luôn áp sát vào đầu của Nam Lịch Viễn, trên người anh là cái hơi ấm khiến cô cảm thấy rất an tâm.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên khoảng cách của cô và Nam Lịch Viễn gần gũi như vậy, cô ở phía sau ghế lắc lư theo nhịp, thân người của Nam Lịch Viễn cũng chuyển động theo.
Giọng của Cố Hành Cương khá nghiêm nghị, hoàn toàn không giống như ngày thường!
“Gần đây sao rồi?’ Nam Lịch Viễn hỏi.
“Vài ngày trước Ninh Thành trở bụi sương mù, tôi có việc gấp ra ngoài, mắc phải cơn hen suyễn, bệnh hen suyễn của tôi đã mười mấy năm nay không tái phát rồi, lần này đã để Đỗ Nhược nhìn thấy! Tôi nghĩ để cô ấy suy nghĩ kĩ, vì vậy, cô ấy đã tạm thời rời khỏi."
Tay Cố Tam Nhi choàng lấy cổ Nam Lịch Viễn đã không động đậy nữa, cho nên, anh hai và Đỗ Nhược chia tay rồi?
Tác giả :
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ