Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn
Chương 96: Tại sao đương gia muốn chia quyền

Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 96: Tại sao đương gia muốn chia quyền

Edit: windy

Tuyết Thuần kinh ngạc nhìn, thời điểm anh mang cô vào trong này, cô cũng biết anh muốn làm cái gì. Ánh mắt quen thuộc nóng bỏng như lửa, suy nghĩ cô có chút mơ màng, nếu đã phải ly hôn, tại sao còn muốn phát sinh quan hệ với cô? Anh chán ghét thứ gì, thì tuyệt đối sẽ không dính tới, có phải chứng minh thật ra thì anh vẫn còn có một chút thích.

Lại Tư cởi quần áo xuống, ánh mắt đã phát sinh biến hóa, nóng bỏng như lửa mới vừa rồi, chẳng qua chỉ là thấy trong phút chốc. Giống như nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt của anh lại lạnh như băng, bao phủ trên người cô, “Biết tại sao anh còn muốn em không?"

Tại sao? Cô cũng muốn biết.

Nhìn cô mờ mịt ngước mắt nhìn, đôi mắt trong suốt như hồ nước, trong xanh thấy đáy, cũng từ trong đôi mắt đó nhìn thấy hình bóng dữ tợn của bản thân. Hô hấp của anh cứng lại, ngay sau đó cúi người, vừa cởi nút áo của cô, vừa cười đùa cợt, “Đây là em thiếu anh, đây chính là giá cao chho việc em vô tình, khiến anh và các con rời xa nhau. Anh không tốt mấy, cũng không để cho em tốt hơn." Nói đến cực kì dữ tợn, tay xé ra, nút áo rơi ra, hai ba cái rơi xuống đất, trống trải vang lên hai ba tiếng.

Tuyết Thuần ngây người, là anh nghĩ tới đoạn quyết tuyệt, cho nên sẽ đem oán hận từ trước đến nay phát ra.

“A... Mẹ với cha đang làm cái gì vậy?"

Dưới chăn co rúm lại một cuộn, đột nhiên giật giật, sau đó Đô Đô chui ra khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng. Bàn tay bé nhỏ của bé dụi dụi mắt, miệng nhỏ vừa chu ra vừa ngáp một cái.

Trán Lại Tư nổi lên gân xanh, bất chấp tất cả, một tiếng liền bọc nửa thân dưới lại. Anh xanh mặt, hại chuyện tốt của anh, lại là cô công chúa anh yêu thương nhất!

A! Tuyết Thuần nhếch miệng cười. Chọc cho Lại Tư lạnh mắt trừng, Tuyết Thuần lập tức câm miệng.

Tuyết Thuần hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô một cái, cũng may có Đô Đô ở đây, nếu không, trước mắt nếu sau khi phát sinh quan hệ, sẽ dậy nên bao nhiêu sóng gió! Phó Thiến Doanh là một cô gái tốt!

Tuyết Thuần cảm cúm đến hung hãn, nhớ tới thời điểm trên núi K2 năm đó thân thể yếu ớt, lúc đó, chỉ có thể nhắm mắt nằm đơ ở trên giường, mép giường còn treo kim truyền.

“Chỉ là dính mưa một lát, không đến nỗi bị bệnh nặng như vậy đi. Tôi cũng dính, căn bản không hề có chút vấn đề nào." Lại Tư cau mày, không nghĩ ra nguyên do.

Vương Kinh Dương thiếu chút nữa liếc mắt, nếu như có thể so sánh như vậy, heo mẹ cũng có thể lên cây. Nghĩ là nghĩ, đối với bệnh nhân, ông rất có trách nhiệm, vô cùng nghiêm túc nói, “Có một chuyện rất kì quái." 

“Nói thế nào?" Hai tay Lại Tư đút túi, đến gần mép giường, ngưng mắt nhìn Tuyết Thuần cho dù ngủ say mắt cũng nhắm chặt, nghi ngờ nhíu mày hỏi.

Vương Kinh Dương nói, “Thân thể của cô ấy miễn dịch vô cùng thấp. So với bốn năm trước, thân thể cô ấy đã không thể so với người cùng tuổi, đề kháng vô cùng thấp. Giải thích duy nhất chính là, cô ấy đã từng bị bệnh rất nặng, bị áp chế quá nặng, khôi phục cũng không được khá, sẽ dễ bị bệnh. Thật ra thì vấn đề cũng không coi là quá lớn, chính là bệnh gọi là Tây Thi, bình thường chỉ cần chăm sóc tỉ mỉ là tốt thôi."

“Có biết đã từng trải qua bệnh gì không?" Lại Tư rũ mắt xuống, bác sĩ Lãnh, Lãnh Quý, chuyện này có liên quan đến anh ta sao?

“Cái này rất khó nói, nhưng nhất định là ảnh hưởng đến phổi."

“Lúc nào thì cảm cúm sẽ bớt đi?"

“Cái này thì phải từ từ điều trị, thể chất thân thể như vậy một khi bị bệnh sẽ không dứt, phải chăm sóc cẩn thận."

“Được rồi, ông đi xuống đi."

Anh đứng nhìn cô một lát, suy nghĩ một chút, tháo giày ra chui vào bên trong. Đêm đó đem cô từ ngọn núi K2 trở về, anh chính là kéo cô cả đêm như vậy, kết quả ngày thứ hai còn không vui vẻ.

Cũng không sợ vi khuẩn cảm cúm của cô lây sang, Lại Tư kéo thân thể lạnh như băng của cô vào trong ngực. Suy nghĩ, nếu như cô có thể vui vẻ như ngày đó, anh cũng không cầu xin cái gì khác. Anh đã khẳng định, có thể ở chung với bác sĩ biến thái như Lãnh Quý lâu như vậy, nhất định không có chuyện gì tốt! Chuyện này anh phải điều tra thật rõ!

Cả kế hoạch lập ra một tháng, lại bởi vì một cuộc cảm nặng này, kéo dài tới gần hai tháng.

Mấy ngày nay, trừ tình cảm cha con Trích Trích Đô Đô với Lại Tư càng ngày càng sâu, thỉnh thoảng động tay động chân với Lại Tư, Tuyết Thuần càng thêm không có địa vị.

Ban đầu ở trong lòng Trích Trích Đô Đô Tuyết Thuần là vị trí thứ nhất, sau thời gian một tháng, Lại Tư thành công kéo cô xuống, đem cô xuống vị trí thứ hai.

“A, chờ một lát! Cổ áo còn chưa bé xuống."

Động tác của Trích Trích rất nhanh, Tuyết Thuần lập tức không thể kéo cậu bé lại.

Trích Trích dù sao cũng là trẻ con, Tề Tiểu Thanh hẹn những người bạn nhỏ khác cùng nhau chơi đùa ở Lại gia, lần này vô cùng hưng phấn, nào có quan tâm cổ áo có bẻ hay không, dù sao cũng có thể chơi vui vẻ là được.

“Mẹ, con cũng muốn đi tìm anh họ chơi." Bàn chân mập mạp nhỏ nhắn của Đô Đô, đuổi theo Trích Trích. Thời điểm giống như đến đây.

Tuyết Thuần cười cười, không chỉ một lần hối hận, vì đâu lại muốn đem Trích Trích Đô Đô về đây! Vì đâu! Không nói cho Lại Tư, không đem chúng về, Trích Trích Đô Đô liền là của riêng cô. Cô vĩnh viễn là người thân quan trọng nhất trong lòng chúng. Hiện tại, trong thế giới của chúng, thấy rất nhiều thứ, có một người cha như ngọn núi cao lớn, khiến cho người mẹ như cô có vẻ vô dụng.

Nhưng mà, sự thật là, các con không thể vĩnh viễn thuộc về mình cô. Muốn để cho bọn chúng lớn lên khỏe mạnh, nhất định phải có cha mejquan hệ tốt hun đúc lớn lên, cho dù là cha mẹ ly dị, nhưng quan hệ tốt mà nói, dạy bảo chúng giá trị quan một cách chính xác, nhất định sẽ lớn lên trở thành người khỏe mạnh.

Cha mẹ ly dị, cũng là tốt hơn là lớn lên mà không có cha.

Tuyết Thuần trở lại trong phòng muốn thu thập hành lý, chợt phát hiện hành lý mình mang đến căn bản không hề mở ra, đồ vật bên trong chỗ này vẫn sử dụng được. Cũng tốt, khỏi phải phiền toái, cái gì mang tới, liền mang cái đó đi, hai bên càng thoải mái.

Trước đó, phải nói chuyện với Lại Tư một phen.

Nhớ tới ngày đó trong mưa thốt nhiên mãnh liệt, Tuyết Thuần che mặt, MD, dù sao những ngày qua ở đây đều không có chuyện, còn là rất thường xuyên đang suy nghĩ, có thời điểm còn lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Làm phụ nữ ly hôn, cô thật rất không có gì xuất sắc!

“Bà chủ." Người giữ cửa lần này không phải là Lam Dạ, là một người cường tráng khác.

Tuyết Thuần mỉm cười gật đầu một cái, đây là lần cuối cùng nghe thấy cách xưng hô này, “Tôi có thể vào trong không?"

Anh trai lập tức rời khỏi chỗ, “Mời vào."

Cửa phòng mở ra, bên trong đang thảo luận nhiệt liệt, bỗng nhiên nghe được tiếng vang, không khỏi yên lặng, nhất trí nhìn về phía cô.

Tuyết Thuần mỉm cười, “Ha ha, mọi người từ từ nói chuyện, lát sau tôi sẽ tới."

“Chờ một chút." Lại Tư cất văn kiện xong, hướng Đao Dân và Lam Dạ nói, “Liền quyết định như vậy đi."

“Các trưởng lão sẽ không đáp ứng." Đao Dân ngưng trọng nhìn anh làm hơn đương gia mười năm. Năm ấy mình anh trở lại từ đảo Luyện Ngục, tự anh từ chỗ huấn luyện ra ngoài, lấy máu ăn thề, cũng không dám hai lòng. Thấy được không ai xuất sắc có năng lực bằng anh ấy, càng thêm vui lòng phục tùng, dốc lòng dốc sức cống hiến. Vì một người phụ nữ, cần làm đến cỡ này sao?

Lại Tư lười phải nói đến lần thứ hai, ánh mắt sớm đã phiêu hướng đến trước người phụ nữ kia.

Đao Dân sờ sờ mũi, liếc mắt nhìn Lam Dạ đang bình tĩnh, tự than thở, mệt mỏi đi ra ngoài,còn đóng cửa lại, sau đó khóa lại.

“Đương gia cứ yên tâm đi, toàn bộ giao cho bọn tôi, sẽ không sợ ngày chúng ta nhảy ra?" Đao Dân vẫn không nghĩ ra, lòng đều là mười vạn câu hỏi vì sao.

Lam Dạ chợt nhếch môi, khiến Đao Dân kinh dị chăm chú nhìn, MD, muốn tạo phản, Lam Dạ này cư nhiên lại cười!

“Đao Dân vẫn chưa rõ sao? Mấy năm gần đây, đương gia chưa từng coi chúng ta là người ngoài, nhiều lần vào sinh ra tử như vậy, anh ấy đều coi chúng ta là anh em. Anh vừa muốn bỏ trách nhiệm nặng nề xuống để đi Tiêu Dao, lại tương đối muốn chịu trách nhiệm, chỉ có thể đem gánh nặng rơi vào đầu vai chúng ta."

“Ý của anh là, đương gia muốn đi Tiêu Dao vui vẻ."

“Có vợ mọi chuyện đều đủ, chính là thói hư tật xấu của người đàn ông."

...

Lại Tư tựa lưng vào ghế ngồi, thần sắc so với vừa rồi thả lỏng không ít, ở trước mặt cô bất kỳ ngụy trang nào, bất kỳ cường hãn nào đều không có cần thiết.

“Tìm anh có chuyện gì?"

Nếu không có chuyện, mấy ngày nay, cô cũng sẽ không lần đầu tiên bước vào chỗ anh đang mật nghị.

“Em nghĩ rất lâu, hiện tại Trích Trích Đô Đô cũng đã quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, đối với anh các con cũng đã tin cậy anh. Em nghĩ, thời điểm này chúng ta nên kết thúc rồi."

Tuyết Thuần đem văn kiện bỏ vào trước mặt anh, “Bởi vì không biết anh có làm chưa, phần hiệp nghị ly hôn này, là em tìm về. Đến lúc sau khi anh kí xong, tùy thời điểm đi làm, cũng tùy thời điểm mà kết hôn. Anh được tự do, em cũng tin tưởng anh sẽ chăm sóc tốt cho Trích Trích và Đô Đô. Vẫn là câu nói kia, không sợ anh muốn giành quyền nuôi con, mỗi tháng em cũng muốn gặp bọn họ. Trừ lần đó ra, em cái gì cũng không muốn." Cô rất thông minh nhượng bộ trước, hiểu rõ chuyện tranh đấu với anh là không thể nào, trừ phi anh cam nguyện buông tha cho, nếu không không có người nào có thể đánh thắng được anh.

Lại Tư bễ nghễ quét hai mắt đến tờ văn kiện thật mỏng kia, âm thanh nhạt nhẽo giống như từ chân trời xa xôi truyền đến, “Cho tới bây giờ anh cũng không có nói muốn giành quyền nuôi dưỡng Trích Trích và Đô Đô."

Cái gì! Tuyết Thuần trợn to cặp mắt, trên mặt không dám tim mừng như điên, rồi lại che miệng, âm thanh nhẹ nhàng, cẩn thận giống như gió xuân thổi vào mặt, “Ý anh là, anh muốn cho Trích Trích Đô Đô sống cùng em?"

Trong đôi mắt kia chứa đựng mong đợi mừng như điên, Lại Tư không khỏi khẽ mỉm cười, “Chính là như vậy." Bởi vì có thể mang niềm vui đến cho cô mà lộ ra vui mừng.

“Cảm ơn anh!" Tuyết Thuần chân thành muốn nói cảm ơn, không có ai biết, anh quyết định, để cho cô sống lại lần nữa, sau này rất hăng hái, rất có sức sống.

Phòng nghị sự Lại gia.

Lại Tư ngồi ở trên ghế, ưu nhã thưởng thức một ly rượu đỏ trăm năm, mắt lạnh quét qua bốn vị trưởng lão.

“Mới vừa rồi còn bàn luận rất cao, hiện tại sao lại không nói một lời nào?"

Đại phó trưởng lão trầm ngâm một hồi lâu, ông có tư cách nhất, cũng là người có tư cách nói thích hợp nhất, “Tại sao đương gia muốn chia quyền? Đem quyền lực tập trung lại, chia về tay bọn tôi, ý của chủ nhà, không phải là muốn bỏ qua chúng tôi đi?"

Lời này vừa nói ra, người phía trước mắt cũng lộ ra ánh mắt chờ đợi nhìn lên từ đáy lòng bọn họ khâm phục Đại đương gia.

Kể từ khi anh nhậm chức, Lại gia ở trên đường có thể nói được với có thể đi ngang được, hai năm qua, sớm đã không có ai dám can đảm bất chấp Lại gia chút nào. Lại đương gia đã không chỉ là đương gia truyền kỳ trăm năm, còn có thần thoại ở hắc đạo. Quân hỏa hắc đạo cập kỳ lằn ranh bang phái, mấy trăm năm trước nay chưa hề có!

Có thể nói, Lại Tư là trấn gia chi bảo của bọn họ, chỉ cần anh vừa đứng lên, liền có người không dám lên tiếng. Nhân vật như vậy, là kiêu ngạo của bọn họ, lão đại mà trong lòng bọn họ bội phục nhất! Nhưng lúc này anh đem quyền lực phân tán ra, đem trách nhiệm nặng nề thả vào vai bọn họ. Mặc dù trên tay cầm quyền rất tốt, nhưng đương gia để mặc, khiến trong lòng bọn họ đều thấy nguy hiểm.

“Yên tâm, tôi là họ Lại!"

Bỏ xuống một câu nói rất có trách nhiệm, lưu lại bọn họ hai mặt nhìn nhau, Lại Tư một thân nhẹ nhõm đi ra ngoài.
Tác giả : A Tục
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại