Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn
Chương 85: Tự tôn của Lại Tư
Edit:Windy
“Cô đã không còn cơ hội." Lại Tư cười nhạt, tất cả đã bị anh nắm trong lòng bàn tay vững như Thái Sơn.
Trù Nhiên còn không hiểu chuyện gì xảy ra, một người phía sau chợt xông lên, gọi Trù đương gia rất là thê lương.
“Xảy ra chuyện gì? Đứng lên cho tôi!" Trù Nhiên cau mày, mắt lạnh liếc nhìn thuộc hạ người đầy máu, vẻ mặt lạnh lùng.
“Trù... Trù gia bị phá hủy!" Người kia khóc kêu một tiếng, truyền đến tin tức kinh thiên.
Trù Nhiên giật mình, ngay sau đó sắc mặt vô cùng tức giận, nắm lấy cổ áo anh ta, “Anh nói gì?"
“Là thật! Hệ thống truyền tin truyền đến hình ảnh cuối cùng, cả trụ sở Trù gia, còn cả các chi nhánh cứ điểm quan trọng, cũng bị bom nổ phá hủy!" Người kia khóc một tiếng, huyết lệ chảy đầy mặt.
Nghe nói tin dữ, trong đầu Trù Nhiên ong lên một tiếng, trong nháy mắt lâm vào trống rỗng, cô bị đả kích lớn quay ngược lại bước một bước dài, mặt lạnh không dám tin, cô lẩm bẩm nói, “Không... Sẽ không."
Lại Tư ở bên cạnh cười châm chọc mắt lạnh nhìn bọn họ biết được tin dữ đó, “Không phải cô đã nói, không sợ cả Trù gia bị phá hủy cũng phải quyết đánh đến cùng sao, muốn đối nghịch với tôi sao, hôm nay đúng như mong muốn của cô rồi. Toàn bộ đều là lúc nên kết thúc, thắng thua liền định ở hôm nay đi."
“Anh ra tay?" Trù Nhiên không dám tin nhìn anh.
Cô vẫn cho rằng vị trí của bản thân trong lòng Lại Tư là khác biệt, mặc dù anh đã cưới người phụ nữ khác, nhưng đối với cô nhiều lần bất chấp, Lại Tư cũng không bỏ qua cho cô? Cũng bởi vì, trong lòng cô là có chút mong đợi, thậm chí cho là Lại Tư có vài phần thương tiếc cô, cho dù có vài phần cũng tốt. Mặc dù miệng cô nói là không quan tâm sinh tử của Trù gia, nhưng khi tin tức truyền đến, cô chợt phát hiện ra ngay cả thứ bản thân nắm trong tay cũng mất đi, vốn là không còn dư lại mấy, bởi vì cô tùy hứng, ngay cả trù mã còn sót lại cũng chạy mất. Thật đáng buồn cười, cũng đáng tiếc.
“Đây chẳng phải là điều cô hy vọng nhất sao?" Lại Tư cười nhạt mày giương lên, hoàn toàn không có chút cảm giác xấu hổ gia tộc trăm năm truyền thừa, ngược lại nét mặt có chút sung sướng, chẳng qua lại lạnh nhạt cười so với cô còn lạnh đến tận xương tủy, “Tôi đã không có tính nhẫn nại. Trù Nhiên, ở trên đảo Luyện Ngọc, tôi nợ cô, trước đây đã trả sạch. Cô lại không tự biết bản thân cô đã cạn kiệt. Thấy cô đang ở trong số mệnh đáng buồn, tôi có thể tha cho cô một mạng. Điều kiện tiên quyết là, trả lại Tuyết Thuần bình yên vô sự cho tôi."
Trù Nhiên khiếp sợ nhìn người đàn ông phía đối diện, anh tôn quý ưu nhã, cho dù mưa gió sấm dậy, long trời lở đất, kế hoạch của anh cũng sẽ không hề dao động.
Nhớ tới lúc bọn họ mới quen biết nhau, anh chẳng qua là con nhím vừa thấy người liền cắn. Cô lớn hơn Lại Tư năm tuổi, cũng đến đảo Luyện Ngục trước anh một năm, ở một chỗ nào đó nhìn anh bị thương, nhìn anh đến chết cũng không chịu thua.
Khi đó cô phảng phất nhìn thấy giống như đã từng quen biết mình, vì vậy khi anh vừa đạt tới đắt địa, khi hoàn cảnh chưa quen thuộc, từng ra tay giúp đỡ anh vô điều kiện mấy lần. Nói cách khác, thật ra thì cô chưa từng không phải vì cứu mình, nhiều bạn bè, cũng tốt hơn một mình chiến đấu.
Mặc dù là trải qua bóng tối địa ngục, là máu lạnh, cô lại cho là có phần đồng sinh cộng tử kia, cưới hỏi là chuyện thường tình.
Lại không thể ngờ tới lễ cưới sắp tới, hai nhà đều mong đợi, lại hoa lệ xoay người cưới một người phụ nữ khác. Người khác chỉ thấy một mặt lãnh khốc vô tình của cô, lại vĩnh viễn không biết, cô yêu anh đến mức nguyện ý chết vì anh!
Sau khi hết khiếp sợ, Trù Nhiên phức tạp suy nghĩ cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất trong nháy mắt. Thời điểm cô phục hồi tinh thần, vẻ mặt xúc động phẫn nộ lạnh xuống, chợt vô lực hừ cười mấy tiếng, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy bi thương.
“Hóa ra là như vậy, chúng ta đã thanh toán xong rồi! Cho nên, anh có thể tiến hành trả thù em. Lại Tư, chào anh! Anh được lắm!" Bởi vì anh nhiều lần nhường nhịn, cô cũng càn rỡ phóng túng bản thân, thua thiệt cô trước đây đắc chí, đem tình ý của Lại Tư với cô lên đến mức tình cảm giữa hai người thành tình yêu. Hôm nay xem ra, đã là chuyện không thể nào.
Anh phá hủy cô, cô cũng muốn phá hủy anh!
Nghĩ tới đây, người cô vừa động một cái, thoáng qua trước gót chân Lại Tư đang di chuyển, cô đột nhiên ra tay, dùng con dao sở trường của cô hướng xuống vùng cổ yếu ớt nhất của Lại Tư!
Vừa dứt khoát lưu loát vừa có lực áp đặt đi xuống, bị vật thể có lực hạ xuống có thể cắt thành hai đoạn. Đây chính là kỹ năng tuyệt sát của mỗi Trù đương gia. Anh trai của Trù Nhiên có trình độ rất lớn ở Trù gia nhưng vẫn thua cô. Phải biết cái người này ở đảo Luyện Ngục chưa đến một tháng, còn nửa mạng liền chạy về Trù gia.
Cũng không thấy động tác của Lại Tư như thế nào, phản ngược lại anh bắt được cổ tay của cô một cách chính xác, ở lúc cô kinh hoảng liền dùng sức bẻ một cái, hung hăng thả xuống mặt đất.
Thình thịch!
Là ** tiếng vang đụng mãnh liệt với mặt đất kiên cố. Nhưng thân thể lại không ý thức được đau đớn của bản thân, nhảy lên một cái, điên cuồng phát động công kích.
Áo gió đen của Lại Tư theo thân hình của anh mà vặn vẹo kịch liệt, phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào, dù sao cũng chỉ là phụ nữ. Cho dù hơn tuổi anh đi nữa, có kinh nghiệm hơn anh, bị huấn luyện nhiều hơn anh, nhưng bản thân Lại Tư là một thiên tài, tính toán chuyện tình thế gian là điểm mạnh, hiện tại anh dám ở chỗ này, dám ở thời điểm cô biết được tin tức mà vẫn không rời đi chút nào, chính là đoán chắc anh sẽ không thua. Anh quyết sẽ không ở thời điểm không cứu được Tuyết Thuần mà ngã xuống. Huống chi, thế gian này, còn không có xuất hiện người làm anh thua cuộc.
Bỏ qua cho Trù Nhiên mấy lần, trừ hồi báo ân tình khi đó là nguyên nhân bên ngoài, còn có lý do một thiên tài không muốn cô đơn. Lúc đứng trên vị trí cao bễ nghễ, thấy được thủ đoạn của anh được truyền tới thần kì, một truyền mười, mười truyền một trăm, không có người nào dám chống lại anh nửa chiêu. Chơi đùa với thủ đoạn của Trù Nhiên, thật ra thì là anh thích thú, có ai hiểu ngày mời không có đối thủ rất cô đơn?
Trù Nhiên thua.
Cô lau khóe môi dính máu, lộ ra vẻ mặt như hoa u ám, “Tại sao không giết em?" Giữa thế lực hắc ám, không tồn tại nhân từ.
“Nếu như theo lời cô nói, theo một phương diện nào đó chúng ta cũng coi là tri âm. Giết cô, tôi cũng mất đi một đối thủ mạnh mẽ. Đồng thời, tôi nhớ Trù Nhiên cô đã từng nói, không sợ bản thân bị hủy diệt, cũng phải đối đầu với tôi. Những lời này, tôi đã truyền đạt cho Trù gia trước, tin tưởng ông ta sẽ không cho cô tiếp tục đảm nhiệm vị trí đương gia nữa. Không bằng tôi thuận nước đẩy thuyền, tha cho cô một mạng, hoặc là, hai nhà chúng ta vẫn tụ hợp lại một cách vui vẻ. Dĩ nhiên cho dù không thể, ít nhất cũng trở lại quỹ đạo của mình, hỗ trợ nhau không nợ nần."
Lại Tư đột nhiên vỗ vỗ tay, ngay sau đó sau lưng xuất hiện một số nhân vật quan trọng của Trù gia. “Cuối cùng, có giữ được Trù gia hay không, liền theo ý của Trù đương gia cô đó."
Thủ đoạn rất cao minh mà tàn nhẫn! Để cho mấy tay Trù gia biết, Trù Nhiên cô luôn đem vị trí của Trù gia ở vị trí thấp nhất, đồng thời cũng phải ép cô đến không còn đường lui.
Trù tam gia căm hận chỉ vào phía Trù Nhiên, “Đều nói phụ nữ khó thành châu báu, đắc tội Lại Tư, hai nhà liền thành thù địch, làm sao có thể ăn nói được? Trù đương gia, chính cô chơi đùa với lửa, ngược lại bị thua. Dụ dỗ cả chúng tôi, phá hủy cả Trù gia, cô là tội nhân thiên cổ của cả tộc, không có tư cách làm Trù đương gia nữa!"
Những người khác cũng phụ họa nói theo, “Nếu không phải là Lại đương gia hạ thủ lưu tình, chúng ta cũng không còn mạng mà đứng ở chỗ này nữa."
“Như vậy cũng tốt, vừa đúng lúc mượn cơ hội này, kết thúc chiến tranh giữa hai nhà. Hai nhà theo hẹn ước trước, đều quan sát, một khi bị lợi ích công kích, liền cùng nhau hiệp thương."
Nhìn một chút, đây chính là trợ thủ đắc lực nhất của cô, ba cái đuôi, tất cả đều là phản đồ sợ chết.
“Lại Tư, đây chính là kết quả anh muốn sao. Em thua, thua tâm phục khẩu phục." Anh là vương tử, cô sao có thể vọng tưởng đánh thắng anh đây? Trù Nhiên cười khổ, cô thua hoàn toàn, không phải bại vì Tuyết Thuần, mà là bại bởi Trù Nhiên, đối thủ mạnh mẽ nhất cả đời này của cô, cũng là đối thủ cô vĩnh viễn không thể chiến thắng được.
“Nhưng mà, để em giúp anh nhìn người phụ nữ anh yêu nhất đi!" Trù Nhiên lau lau vệt máu trên môi, cười lạnh một tiếng, “Anh một mực yên lặng cho phép em làm như vậy, không phải là muốn nhìn đến cuối cùng sao? Để em làm người xấu, giúp anh thực hiện tâm nguyện này."
Ánh mắt Lại Tư hơi thu lại, Trù Nhiên bây giờ rất hiểu anh. Tới cùng không muốn ngăn cản? Lại Tư chần chừ trong nháy mắt, một lần chần chừ này của anh, Trù Nhiên đã nắm được nhược điểm này.
Nháy mắt ra dấu với người bên cạnh, Tuyết Thuần và Trình Lãng từ hai hướng khác nhau bị đưa tới, sau đó rất cẩu huyết, bị súng chĩa vào huyệt thái dương, chỉ cần một phát súng, não hai người lập tức bay ra.
Nhìn thấy Lại Tư, Tuyết Thuần lộ vẻ vui mừng. Tinh thần của cô có chút chật vật, trên mặt đỏ ửng không bình thường. Nhưng cô cười rất đẹp, rực rỡ giống như đóa hoa nở rộ xinh đẹp nhất, chấn động tâm trí của anh.
“Em vẫn luôn biết, anh sẽ đến cứu em." Thân thể Tuyết Thuần vô lực, bởi vì nhìn thấy sự xuất hiện của anh, cả người phảng phất lóe lên thâm tình. Cô hoàn toàn tin tưởng, cô tin chắc, chỉ cần có Lại Tư ở đây, cho dù trời có sập xuống, anh cũng có thể đứng lên gạt bỏ trong nháy mắt.
Môi Lại Tư ngậm chặt, dáng vẻ có chút chần chừ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Anh nhìn về phía Trù Nhiên, “Cô muốn làm cái gì?"
Trù Nhiên lạnh mặt khẽ mỉm cười, “Mặc dù em thua, nhưng thực ra em cũng không hề thua. Thời điểm đánh nhau vừa rồi, em đã cài trên người anh một trái bom, hiện tại chỉ cần anh động đậy một cái, sẽ bùm một tiếng, tan xương nát thịt."
Lại Tư cau mày, lời của cô, có thể tin tưởng căn bản là số không.
Trù Nhiên chuyển hướng người bản thân cho là quan trọng nhất, mắt lạnh chán ghét nhìn về phía Tuyết Thuần, “Rất khó nha, nơi này có đến hai người đàn ông cô thích nhất. Hiện giờ tôi cho cô hai lựa chọn, giữa hai người đàn ông này, chỉ có thể chọn cứu một người, cô sẽ cứu ai đây?"
Tuyết Thuần cố gắng kiềm chế nhiệt độ bên trong cơ thể không ngừng nóng lên, không tự nhiên miễn cưỡng cười khổ, “Cô đang nói đùa sao."
“Nếu như cô vẫn như cũ cho là Trù Nhiên tôi đang nói đùa, hoặc là mấy ngày nay đều là đùa giỡn, như vậy, tôi trực tiếp đánh chết hai người bọn họ."
Trù Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm cô, Tuyết Thuần cảm thấy bản thân mình trong mắt cô ta chỉ là một xác chết không còn hơi thở.
Tuyết Thuần nhíu mày khuôn mặt nhăn nhó, vẻ buồn rầu nhuốm vào trong lòng. Cô vội vàng nhìn về phía Lại Tư, muốn anh cho một chiêu. Chẳng qua là không biết Lại Tư là không có cách nào hay còn sợ Trù Nhiên, mà bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh mà ẩn chứa mong chờ.
Anh đang đợi.
Cô luống cuống, cắn răng, cố gắng sao nhãng khó chịu của thân thể. Trên người Lại Tư thật sự có bom như lời Trù Nhiên nói sao! Cho nên Lại Tư mới có thể không nói một lời nào. Là như thế phải không?
Cô lại nhìn về phía Trình Lãng, ngũ quan Trình Lãng cứng rắn hơi lộ vẻ tái nhợt không bình thường, anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Tuyết Thuần, anh không trách em, vĩnh viễn sẽ không trách em."
Tâm Tuyết Thuần trầm xuống, Trình Lãng đã sớm đoán được người mình chọn không phải là anh ấy, cho nên muốn cô an tâm. Nhưng cô rất áy náy với anh, không thể tổn thương anh thêm nữa!
“Cô muốn tôi cho nổ bom trên người Lại Tư, hay muốn Trình Lãng lập tức bị bắn chết?" Trù Nhiên cười đến xuân quang rực rỡ, trong ấn tượng của Tuyết Thuần người này vẫn lạnh lùng, lại cười đến như vậy.
“Quyết định nhanh, nếu không nói, tôi liền giết cả hai người!"
Cả người Tuyết Thuần chấn động, bên trong đôi mắt trong suốt dao động đều là thống khổ, “Cô chẳng qua là hận tôi, cần gì chứ? Thả bọn họ ra, tôi mặc cô xử trí. Thế nào cũng được! Tùy cô!" Bị uy hiếp đến đây, cô cũng sẽ tức giận, sẽ nổi giận! Muốn chém muốn giết liền làm đi! Nhưng người bị thương, không thể là hai người đàn ông này!
Trù Nhiên giận dữ cười, “Cô coi tôi là đứa ngốc sao! Muốn hành hạ cô, tốt nhất chính là hành hạ người đàn ông trong tim cô. Muốn tôi thả bọn họ, để cho lòng cô thoải mái hơn? Tôi là ngu ngốc mới có thể theo ý muốn của cô! Không nhớ trước đây tôi đã nói gì sao? Đối với tôi mà nói cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là... Tôi hủy hoại cô như thế nào, đoạt được tình yêu của Lại Tư như thế nào thôi."
Nhìn chằm chằm Tuyết Thuần vẫn mang vẻ điềm đạm đáng yêu, rồi ánh mắt kiên định không sợ hãi, giống như bông hồng trong mưa gió, nhìn như nở ra rất xinh đẹp kiều diễm, cực kỳ dễ phá hủy, thật ra thì rất khó. Cô kiên cường tận trong xương tủy, làm đối thủ bó tay không biện pháp, cảm thấy thủ đoạn khó giải thích nhất. Cũng là kiểu người làm đàn ông động lòng nhất!
Trong lòng Trù Nhiên thất vọng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thầm mắng một câu, hồ ly tinh! “Tôi đếm đến ba, cô không nói ra chọn người nào, tôi sẽ giết chết họ cùng một lúc."
“Không được! Giết người là phạm pháp!" Cô buồn cười, nói luật pháp với người suốt ngày chém chém giết giết trong hắc đạo!
“Một."
“Cô chờ một chút!"
“Hai."
“Bọn họ là vô tội, cô hận tôi, thì để cho tôi chết đi!"
“Ba."
“Trình Lãng!"
Ba cùng Trình Lãng đồng thời vang lên, nhưng tất cả mọi người đều nghe được rất rõ, hai chữ Trình Lãng, đối với Trình Lãng mà nói, kia là âm thanh từ Thiên đàng đến, đối với Lại Tư mà nói, thật là âm thanh của Địa ngục.
Hai mắt nhắm chặt, lên tiếng trong nháy mắt, Tuyết Thuần cũng giật mình. Lòng của cô, vô cùng đau đớn, nhưng không hề hối hận. Đó là suy nghĩ trong nháy mắt của cô, cô nợ Trình Lãng, dùng mạng của cô đổi lại là được. Lại Tư, thật xin lỗi, Thiên đường hay Địa ngục, em cũng nguyện ý theo anh đến cùng.
Một giây tiếp theo, cô dẫn đầu nhìn về phía Lại Tư không nhúc nhích ở đối diện, cô sợ ngay đến lần cuối cùng cũng không nhìn thấy được.
Vậy mà anh vẫn như cũ không bị tổn hao gì, vẫn uy phong lẫm liệt như trước. Mặc dù đưa ra lựa chọn, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Không đúng, có chuyện!
Từ khi quen Lại Tư đến nay, ánh mắt anh nhìn về phía cô đều dịu dàng như nước, thâm tình, giờ phút này lại lạnh lẽo như băng, cô nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của anh, lập tức như rơi xuống hầm băng.
Trình Lãng nhìn tình cảnh trước mắt tựa như nghĩ ra cái gì đó, nét mặt căng cứng, lo lắng nhìn cô.
Giữa không khí im ắng đến quỷ dị, Trù Nhiên đột nhiên cười ha ha, “Lại Tư, em đã giúp anh hoàn thành tâm nguyện, đáng tiếc đáp án không giống điều anh muốn."
Đột nhiên mắt cô rét lạnh, lấy bom trong người ra, tất cả mọi người bên kia Lại Tư biến sắc, không ngừng lui về phía sau.
Cũng may đây là bom Trù Nhiên đã ngâm nước, nếu không tất cả mọi người đều nổ chết theo cô. Nhưng vẫn đủ thời gian để Lại Tư rời đi.
Đoàn người của Trù Nhiên nhanh chóng thoát khỏi,trong đám người có Đao Ba Nam hỏi, “Bây giờ chúng ta nên đi đâu?"
“Theo kế hoạch mà làm."
“Cái gì! Nhưng mà..."
“Nhưng mà cái gì, mục đích của tôi chính là phá hủy ả phụ nữ này, mục đích này không thành, tôi một ngày cũng không buông tha cho cô ta. Anh lập tức đem bọn họ tới chỗ đã định! Chỉ có phá hủy cô ta, Lại Tư mới có thể chặt đứt niệm tưởng cuối cùng. Đến lúc đó, đám cưới hai nhà Trù Lại mới có hy vọng, Trù gia liền có thể vui vẻ!"
Nói xong, Trù Nhiên mang theo vài người trong đó đến một hướng mật đạo khác.
Đao Ba Nam lại đem Tuyết Thuần và Trình Lãng ném vào trong một gian phòng, trừ một cái giường lớn có thể dùng, còn lại đều trống trải.
Nơi này có hơi thở mi lạn, mơ hồ có thể thấy được hai thân thể đang quấn quít nhau.
Ném cô tới chỗ đó Đao Ba Nam mắng, “Giờ này vẫn còn quấn lấy nhau, mấy người không sợ đương gia làm thịt sao!"
“Chớ, chớ! Chúng tôi không chơi nữa, ngàn vạn lần đừng nói cho đương gia biết." Hai thân thể trắng lóa bận rộn nhặt quần áo lên.
Đao Ba Nam quát, “Mau khóa lại, nếu không thời gian không kịp, chúng ta nhất định phải xong chuyện trước khi Lại đương gia đến."
“Vâng, vâng."
Tuyết Thuần nhắm hai mắt, lông mi dài rung rung, gương mặt trắng noãn bởi vì xuân dược mà hồng lên như ánh bình minh, thân thể lưu luyến có chút hứng thú, Đao Ba Nam túm lấy cô thấy thế xuân tâm nhộn nhạo. Anh nuốt một ngụm nước bọt, nếu không phải là uy hiếp Lại đương gia, anh thật muốn làm nha! Chỉ là, chờ chuyện kết thúc, cũng có thể thưởng thức mỹ nhân này dưới thân. Anh nghĩ đến điểm này, hài lòng gật đầu một cái.
“Các người bắt tôi tới đây còn muốn làm cái gì?"
Trình Lãng! Tuyết Thuần nghe thấy âm thanh quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp mở ra.
“Im mồm! Cút vào." Ngay sau đó thình thịch một tiếng, sau đó là âm thanh khóa cửa lại.
Thân thể Trình Lãng chỉ khôi phục được đại khái, vẫn không thể khỏe mạnh như trước đây, cho nên người kia đẩy một cái, liền ngã xuống đất.
Tuyết Thuần bất chấp thân thể mềm nhũn, đi tới hết sức kéo anh đứng lên. Cô không có quên, thân thể của anh vẫn đang trong quá trình hồi phục.
“Trình Lãng, là em."
Nhìn thấy Tuyết Thuần, vẻ mặt Trình Lãng thống khổ thần sắc ngẩn ra, sau đó lo lắng nắm lấy cô, “Làm sao Lại Tư lại xuất hiện loại sai lầm này, Tuyết Thuần cũng bị bọn họ bắt được?"
“Ừ." Tuyết Thuần bởi vì kéo Trình Lãng khiến cho hết sức, thân thể bất đắc dĩ mềm nhũn không bình thường, đang thở gấp phù phù.
“Sao vậy? Toàn thân đều là mồ hôi, mặt cũng đỏ, trán lại nóng như vậy, là nóng rần lên đó!" Trình Lãng nhìn cô đổ mồ hôi như mưa, ngay cả quần áo bên ngoài cũng ướt đẫm, mặt còn đỏ hơn táo đỏ. Anh vội vàng chạy đến kéo cửa ra, cửa vẫn không nhúc nhích, lại không tìm được công cụ truyền tin.
“Tuyết Thuần đừng sợ, anh sẽ nghĩ cách gọi xe cấp cứu." Tình huống căn bản như vậy, Trình Lãng cho là cô là sốt cao, ngộ nhỡ nóng quá hỏng đầu óc, đây chính là mất mạng do đóng giam nha!
“Nóng!" Đầu Tuyết Thuần có chút ngất trầm trầm, bắt đầu lôi kéo cổ áo, nhưng bởi vì mặc áo T-shirt, mà chất liệu T-shirt rất tốt, kéo thế nào cũng không làm gì được. Cái áo T-shirt không nghe lời này, Tuyết Thuần giận đến có chút mệt mỏi mà khóc lên.
Trình Lãng nheo mắt, cô trước mặt mê người như thế, anh tuyệt đối không phải là Liễu Hạ Huệ.
Nhưng mà, không đúng! Bộ dáng này của Tuyết Thuần, không phải là bị hạ dược chứ?
Nghĩ tới đây một chút, anh lập tức cảnh giác, Lại Tư biến thái như vậy, anh cũng không muốn dùng mạng của mình chơi lần thứ hai, hơn nữa Tuyết Thuần khó được hạnh phúc, anh thật lòng không muốn phá hư họn họ. Đây là thân anh là nam tử hán nhất định phải có quyết tâm!
Lúc này Tuyết Thuần loay hoay muốn kéo áo ra khỏi đầu, đã lộ ra áo ngực màu đen.
Trình Lãng vội vàng giữ lấy hai tay của cô, kéo áo của cô xuống, “Tuyết Thuần ngoan, không thể cởi áo ra."
Không ngờ hai tay Tuyết Thuần được Trình Lãng chạm vào, cảm thấy hơi lạnh, lòng bàn tay dán nên khiến bản thân thoải mái, cô lập tức tiến tới.
Trình Lãng đẩy tay của cô ra, vỗ vỗ mặt đẹp của cô, “Tuyết Thuần tỉnh tỉnh."
Cả người Tuyết Thuần mềm mại vô lực, Trình Lãng cũng không khác hơn chút nào, tuy nói hành động căn bản không là vấn đề, nhưng có lên lên xuống xuống, anh cũng không làm gì được.
Trình Lãng không có biện pháp đẩy cô ra, không thể làm gì khác hơn là bản thân tự né ra. Anh gần như điên cuồng tìm cách giải cứu gì đó.
Anh ở một bên tìm cách, bên này Tuyết Thuần lại không kiềm chế được, cô tự động cởi áo ra, lộ nửa người trên.
Trình Lãng vừa quay đầu lại, suýt nữa phun máu mũi. Da thịt Tuyết Thuần trắng như tuyết nõn nà, phiếm ngà voi sáng bóng. Hầu kết của anh di động, sau đó anh điên cuồng đè dục vọng xuống, muốn đem áo cô cởi ra một lần nữa mặc vào. Không ngờ, áo T-shirt chèn ép thân thể của Tuyết Thuần. Bất đắc dĩ, hai mắt Trình Lãng đóng lại, cởi áo của bản thân ra, mặc lên trên người cô.
Tiếp đó anh lại đi nghiên cứu cánh cửa kia, sẽ không mở ra, anh thật sự sợ Tuyết Thuần sẽ nhào tới, mà anh... Không khống chế được mình. Có cái gì so với yêu thương người phụ nữ mình yêu hơn sinh mạng. Nói không chừng, sau một khắc nhào người qua, là anh!
Sau lưng, Tuyết Thuần dán tới đây, Trình Lãng có thể cảm giác được vòng ngực đẫy đà của cô. Mồ hôi anh đổ ra như mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống dưới đất, thành một vũng nước nhỏ.
“Tuyết Thuần, tại sao vừa rồi em lại chọn anh?" Trình Lãng cắn răng hỏi, chỉ cần cô nói yêu anh, anh lập tức theo như mong muốn của cô, không quản Lại Tư sẽ giết chết anh như thế nào!
Tuyết Thuần lâm vào mơ hồ ừ một tiếng, cô giống như nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Lại Tư, “Em nợ anh ấy, mạng của Trình Lãng, em muốn giữ. Nhưng mà Lại Tư, em nguyện chết cùng anh."
Trình Lãng buồn bã cười một tiếng, quả nhiên là như vậy.
Hồi lâu, Trình Lãng cắn răng một cái, giống như đem toàn bộ sức lực mang cô lên trên giường, sau đó đè ép thân thể không an phận của cô, quay đầu đắp chăn lên cho cô.
Vô sách không đúng lúc. Đang lúc này, cửa chợt oanh một tiếng mở ra. Nói là oanh đã là nhân từ, bởi vì cửa làm từ thép bị nổ thành cái động lớn, tan tác tơi bời.
Thời điểm Lại Tư đến lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Giống như dữ dội!
Lại Tư giận đến đánh cả người bên cạnh, môi giương lên, sắc mặt xanh tím không ngừng. Mùi này, rõ ràng là mùi sau khi hoan ái xong, người trần truồng phía trước so với lần trước còn quá mức hơn.
Tuyết Thuần vốn là hỗn loạn không có ý thức, lúc này lại giống như nhận ra được gì đó, đột nhiên đầu liền nghiêng sang chỗ khác.
Nhìn thấy Lại Tư cô tin tưởng nhất, cô đưa hai tay ra, bắt đầu nức nở khóc lên, “Ô Ô... Lại Tư... Em khó chịu."
Trình Lãng lần này là một cốt lục lăn xuống giường, “Tuyệt đối không phải là tôi làm! Trước đây đã có người làm ở đây rồi, tôi với Tuyết Thuần đều bị người khác bắt tới, tôi thề, chúng tôi trong sạch."
Hai bên tay Lại Tư, dần dần nắm thành quyền, từng khớp xương lần lượt kêu lên. Ánh mắt của anh tựa như muốn đem Trình Lãng thiên đao vạn mã, lăng trì xử tử.
Giữa lúc không khí lạnh lẽo hít thở không thông, tất cả mọi người cho rằng Lại đương gia sẽ ra tay tàn nhẫn quyết tuyệt, bởi vì anh không chịu thua thiệt người khác. Cùng lúc đó, Lại Tư đấm một quyền, oanh!
Quả đấm máu như mưa đổ, phương hướng của nó cũng không phải là Trình Lãng, mà là hung hăng đấm vào vách tường.
Xong rồi, lần này cái gì cũng xong rồi! Trên người Tuyết Thuần dính vào hơi thở người đàn ông khác! Đáy mắt Lại Tư run lên, không quay đầu lại nhìn Tuyết Thuần, đột nhiên xoay người, không chút lưu luyến xoay người sải bước rời đi.
“Lại Tư..." Tuyết Thuần yếu ớt khóc lên.
Lại Tư đi vài bước, không biết có phải lỗ tai anh siêu phàm nghe thấy không, hoặc là chính anh muốn dừng lại.
Nhưng anh cũng không quay lại, “Vương Kinh Dương ông lại xem cô ấy một chút."
“Vâng." Trừ một mình Vương Kinh Dương ở lại, đoàn người Lại Tư cũng im lặng rời đi.
Khóe mắt Vương Kinh Dương vừa giương lên, đương gia đi được thật là quyết tuyệt! Đương gia đối với chuyện yêu phụ nữ đơn giản đến trình độ làm người ta mở mang. Thật ra cho dù bà chủ có xảy ra chuyện gì cũng có thể tha thứ được, cô ấy là thân bất do kỷ! Bây giờ một lòng một dạ gì, ra đường là có.
Đương gia, ôi chao, do bóng ma ở tuổi thơ thôi. Mẹ ruột cũng không phải là phát sinh quan hệ với người ngoài, mới bị Nhâm đương gia tự tay ra lệnh, để cho đích thân anh ta giết! Hai người còn nhỏ cứ như vậy mà trưởng thành, khiến cho ông là người ngoài nhìn thấy cũng chua xót.
Vương Kinh Dương không nói hai lời, thành thục mở hòm thuốc tùy thân ra, đang muốn tiêm cho bà chủ một liều an thần.
Lại Tư cũng không nói gì, anh đi rất nhanh, chân thon dài bước từng bước.
Tuyết Thuần có dự cảm, lần này, Lại Tư rời đi sẽ không quay lại nữa. Lần này cô thật sự mất đi! Cô giùng giằng muốn đứng lên, thân thể mềm nhũn bởi vì sợ mất đi Lại Tư, đột nhiên giống như uống thuốc kích thích, trở nên có lực.
“Bà chủ!" Vương Kinh Dương khiếp sợ nhìn kim tiêm trên tay mình, thuốc an thần rõ ràng đã vào thân thể cô, người cũng an tĩnh rồi, tại sao lại sanh long hoạt hổ như vậy?
Cô quang chân, đạp qua đất đá vụn trên đất, chịu đựng đau đớn sợ hãi Lại Tư đi xa hơn.
Cô sợ hãi chạy, không dám dừng lại, “Lại Tư không phải như thế!" Cô muốn lớn tiếng giải thích, muốn cho dáng người sải bước phía trước vì cô mà dừng lại.
“Người em yêu là anh!" Giọng nói cô khàn khàn.
Chân Lại Tư thiếu chút nữa lảo đảo một cái, giống như không khống chế được lập tức phải quay đầu lại. Nhưng người cô chọn lại không phải là anh! Anh vĩnh viễn không phải là người quan trọng nhất của cô. Anh tội gì phải cưỡng cầu giữ cô lại bên người đây. Cước bộ của anh không do dự bước vào Rolls-Royce.
“Lại Tư." Sau lưng truyền đến một tiếng tê tâm phế liệt.
“Đương gia." Đao Dân không nhịn được vội lên tiếng. Cho đến nay, cảm giác của anh với bà chủ giống như một đóa hoa ấm áp, nhưng thấy một mặt buồn bã như vậy, trong lòng anh chợt chó chút không đành lòng. Thái độ của đương gia trước sau thay đổi quá lớn. Đây chính là đả kích lớn nhất trong lòng người phụ nữ!
Lam Dạ mặt không biểu cảm, nhíu mày một cái, “Có lẽ nên nghe bà chủ giải thích một chút."
Lại Tư mắt lạnh thoáng nhìn, Đao Dân và Lam Dạ lập tức câm như hến. Nhưng không biết có phải anh nghe lọt tai hay không, không sai người lái xe đi.
Tuyết Thuần giống như người chết đuối vớ được người cứu, cô úp mặt vào của sổ Rolls-Royce, lộ ra tuyệt vọng mà lại thống khổ cười một tiếng, “Lại Tư." Cuối cùng anh cũng không vứt bỏ cô.
Tuyết Thuần đáng thương như vậy, lòng Lại Tư đau như cắt.
Anh kéo cửa sổ xe xuống một nửa, ánh mắt sắc bén trừ băng hàn thấu xương, cũng không có bất kỳ ôn tình nào, môi mỏng của anh khẽ hé mở, âm thanh giống như truyền từ một nơi xa xăm, “Tuyết Thuần, nhìn anh so với người khác đều giàu có cao cao tại thượng hơn, cái gì cũng không thiếu, cũng không quan tâm cái gì. Thật ra thì so với người khác cái anh muốn càng nhiều hơn. Em có thể cho anh, không phải là tình yêu sơn vô cạnh thiên địa hợp. Người em thích nhất vĩnh viễn là quá khứ đó, vô luận là lúc nào, thì cuối cùng em vẫn chọn anh ta."
Nhìn Tuyết Thuần rơi lệ, đầu nhỏ càng không ngừng lay động, chính anh cũng buồn bã cười một tiếng, “Thực ra anh còn tự tin, anh cho là cho dù có xảy ra chuyện gì, ở trong lòng em, vị trí của anh vĩnh viễn là thứ nhất. Nhưng thực ra, trong nháy mắt đó, lựa chọn của em là Trình Lãng. Không nghĩ tới sao, Lại Tư anh cũng có một ngày ngã quỵ. Chỉ cần một ngày em còn tồn tại thứ tình cảm này, anh liền một ngày cũng không dễ dàng tha thứ. Người phụ nữ của anh tuyệt đối sẽ không ở lúc tính mạng bị đe dọa, mà lựa chọn người đàn ông khác. Cả cuộc đời này, anh nguyện ý không buông tay. Đây là tự tôn của Lại Tư anh."
“Lập tức trở về Newyork." Cửa sổ chậm rãi đóng lại, giống như tuyệt vọng trong lòng Tuyết Thuần.
“Ô ô! Không phải như thế! Anh nghe em giải thích đã! Lại Tư! Lại Tư!" Tuyết Thuần chạy đuổi theo xe, nước mắt chua xót chảy xuống, Lại Tư thật sự không cần cô nữa rồi!
Cô dùng hết khí lực cả đời đuổi theo xe, muốn đuổi theo kịp xe phía trước. Trong quá trình đuổi theo, cô còn hy vọng xe của Lại Tư sẽ dừng lại, sau đó nghỉ chân ở một nơi nào đó, vẫn sẽ như cũ mà vươn tay với cô, dịu dàng cười yếu ớt, anh nói, “Tuyết Thuần, anh vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em."
Tuyết Thuần sức cùng lực kiệt ngã xuống mặt đất khóc kêu.
Xe chạy đã sớm không còn bóng dáng đâu.
“Cô đã không còn cơ hội." Lại Tư cười nhạt, tất cả đã bị anh nắm trong lòng bàn tay vững như Thái Sơn.
Trù Nhiên còn không hiểu chuyện gì xảy ra, một người phía sau chợt xông lên, gọi Trù đương gia rất là thê lương.
“Xảy ra chuyện gì? Đứng lên cho tôi!" Trù Nhiên cau mày, mắt lạnh liếc nhìn thuộc hạ người đầy máu, vẻ mặt lạnh lùng.
“Trù... Trù gia bị phá hủy!" Người kia khóc kêu một tiếng, truyền đến tin tức kinh thiên.
Trù Nhiên giật mình, ngay sau đó sắc mặt vô cùng tức giận, nắm lấy cổ áo anh ta, “Anh nói gì?"
“Là thật! Hệ thống truyền tin truyền đến hình ảnh cuối cùng, cả trụ sở Trù gia, còn cả các chi nhánh cứ điểm quan trọng, cũng bị bom nổ phá hủy!" Người kia khóc một tiếng, huyết lệ chảy đầy mặt.
Nghe nói tin dữ, trong đầu Trù Nhiên ong lên một tiếng, trong nháy mắt lâm vào trống rỗng, cô bị đả kích lớn quay ngược lại bước một bước dài, mặt lạnh không dám tin, cô lẩm bẩm nói, “Không... Sẽ không."
Lại Tư ở bên cạnh cười châm chọc mắt lạnh nhìn bọn họ biết được tin dữ đó, “Không phải cô đã nói, không sợ cả Trù gia bị phá hủy cũng phải quyết đánh đến cùng sao, muốn đối nghịch với tôi sao, hôm nay đúng như mong muốn của cô rồi. Toàn bộ đều là lúc nên kết thúc, thắng thua liền định ở hôm nay đi."
“Anh ra tay?" Trù Nhiên không dám tin nhìn anh.
Cô vẫn cho rằng vị trí của bản thân trong lòng Lại Tư là khác biệt, mặc dù anh đã cưới người phụ nữ khác, nhưng đối với cô nhiều lần bất chấp, Lại Tư cũng không bỏ qua cho cô? Cũng bởi vì, trong lòng cô là có chút mong đợi, thậm chí cho là Lại Tư có vài phần thương tiếc cô, cho dù có vài phần cũng tốt. Mặc dù miệng cô nói là không quan tâm sinh tử của Trù gia, nhưng khi tin tức truyền đến, cô chợt phát hiện ra ngay cả thứ bản thân nắm trong tay cũng mất đi, vốn là không còn dư lại mấy, bởi vì cô tùy hứng, ngay cả trù mã còn sót lại cũng chạy mất. Thật đáng buồn cười, cũng đáng tiếc.
“Đây chẳng phải là điều cô hy vọng nhất sao?" Lại Tư cười nhạt mày giương lên, hoàn toàn không có chút cảm giác xấu hổ gia tộc trăm năm truyền thừa, ngược lại nét mặt có chút sung sướng, chẳng qua lại lạnh nhạt cười so với cô còn lạnh đến tận xương tủy, “Tôi đã không có tính nhẫn nại. Trù Nhiên, ở trên đảo Luyện Ngọc, tôi nợ cô, trước đây đã trả sạch. Cô lại không tự biết bản thân cô đã cạn kiệt. Thấy cô đang ở trong số mệnh đáng buồn, tôi có thể tha cho cô một mạng. Điều kiện tiên quyết là, trả lại Tuyết Thuần bình yên vô sự cho tôi."
Trù Nhiên khiếp sợ nhìn người đàn ông phía đối diện, anh tôn quý ưu nhã, cho dù mưa gió sấm dậy, long trời lở đất, kế hoạch của anh cũng sẽ không hề dao động.
Nhớ tới lúc bọn họ mới quen biết nhau, anh chẳng qua là con nhím vừa thấy người liền cắn. Cô lớn hơn Lại Tư năm tuổi, cũng đến đảo Luyện Ngục trước anh một năm, ở một chỗ nào đó nhìn anh bị thương, nhìn anh đến chết cũng không chịu thua.
Khi đó cô phảng phất nhìn thấy giống như đã từng quen biết mình, vì vậy khi anh vừa đạt tới đắt địa, khi hoàn cảnh chưa quen thuộc, từng ra tay giúp đỡ anh vô điều kiện mấy lần. Nói cách khác, thật ra thì cô chưa từng không phải vì cứu mình, nhiều bạn bè, cũng tốt hơn một mình chiến đấu.
Mặc dù là trải qua bóng tối địa ngục, là máu lạnh, cô lại cho là có phần đồng sinh cộng tử kia, cưới hỏi là chuyện thường tình.
Lại không thể ngờ tới lễ cưới sắp tới, hai nhà đều mong đợi, lại hoa lệ xoay người cưới một người phụ nữ khác. Người khác chỉ thấy một mặt lãnh khốc vô tình của cô, lại vĩnh viễn không biết, cô yêu anh đến mức nguyện ý chết vì anh!
Sau khi hết khiếp sợ, Trù Nhiên phức tạp suy nghĩ cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất trong nháy mắt. Thời điểm cô phục hồi tinh thần, vẻ mặt xúc động phẫn nộ lạnh xuống, chợt vô lực hừ cười mấy tiếng, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy bi thương.
“Hóa ra là như vậy, chúng ta đã thanh toán xong rồi! Cho nên, anh có thể tiến hành trả thù em. Lại Tư, chào anh! Anh được lắm!" Bởi vì anh nhiều lần nhường nhịn, cô cũng càn rỡ phóng túng bản thân, thua thiệt cô trước đây đắc chí, đem tình ý của Lại Tư với cô lên đến mức tình cảm giữa hai người thành tình yêu. Hôm nay xem ra, đã là chuyện không thể nào.
Anh phá hủy cô, cô cũng muốn phá hủy anh!
Nghĩ tới đây, người cô vừa động một cái, thoáng qua trước gót chân Lại Tư đang di chuyển, cô đột nhiên ra tay, dùng con dao sở trường của cô hướng xuống vùng cổ yếu ớt nhất của Lại Tư!
Vừa dứt khoát lưu loát vừa có lực áp đặt đi xuống, bị vật thể có lực hạ xuống có thể cắt thành hai đoạn. Đây chính là kỹ năng tuyệt sát của mỗi Trù đương gia. Anh trai của Trù Nhiên có trình độ rất lớn ở Trù gia nhưng vẫn thua cô. Phải biết cái người này ở đảo Luyện Ngục chưa đến một tháng, còn nửa mạng liền chạy về Trù gia.
Cũng không thấy động tác của Lại Tư như thế nào, phản ngược lại anh bắt được cổ tay của cô một cách chính xác, ở lúc cô kinh hoảng liền dùng sức bẻ một cái, hung hăng thả xuống mặt đất.
Thình thịch!
Là ** tiếng vang đụng mãnh liệt với mặt đất kiên cố. Nhưng thân thể lại không ý thức được đau đớn của bản thân, nhảy lên một cái, điên cuồng phát động công kích.
Áo gió đen của Lại Tư theo thân hình của anh mà vặn vẹo kịch liệt, phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào, dù sao cũng chỉ là phụ nữ. Cho dù hơn tuổi anh đi nữa, có kinh nghiệm hơn anh, bị huấn luyện nhiều hơn anh, nhưng bản thân Lại Tư là một thiên tài, tính toán chuyện tình thế gian là điểm mạnh, hiện tại anh dám ở chỗ này, dám ở thời điểm cô biết được tin tức mà vẫn không rời đi chút nào, chính là đoán chắc anh sẽ không thua. Anh quyết sẽ không ở thời điểm không cứu được Tuyết Thuần mà ngã xuống. Huống chi, thế gian này, còn không có xuất hiện người làm anh thua cuộc.
Bỏ qua cho Trù Nhiên mấy lần, trừ hồi báo ân tình khi đó là nguyên nhân bên ngoài, còn có lý do một thiên tài không muốn cô đơn. Lúc đứng trên vị trí cao bễ nghễ, thấy được thủ đoạn của anh được truyền tới thần kì, một truyền mười, mười truyền một trăm, không có người nào dám chống lại anh nửa chiêu. Chơi đùa với thủ đoạn của Trù Nhiên, thật ra thì là anh thích thú, có ai hiểu ngày mời không có đối thủ rất cô đơn?
Trù Nhiên thua.
Cô lau khóe môi dính máu, lộ ra vẻ mặt như hoa u ám, “Tại sao không giết em?" Giữa thế lực hắc ám, không tồn tại nhân từ.
“Nếu như theo lời cô nói, theo một phương diện nào đó chúng ta cũng coi là tri âm. Giết cô, tôi cũng mất đi một đối thủ mạnh mẽ. Đồng thời, tôi nhớ Trù Nhiên cô đã từng nói, không sợ bản thân bị hủy diệt, cũng phải đối đầu với tôi. Những lời này, tôi đã truyền đạt cho Trù gia trước, tin tưởng ông ta sẽ không cho cô tiếp tục đảm nhiệm vị trí đương gia nữa. Không bằng tôi thuận nước đẩy thuyền, tha cho cô một mạng, hoặc là, hai nhà chúng ta vẫn tụ hợp lại một cách vui vẻ. Dĩ nhiên cho dù không thể, ít nhất cũng trở lại quỹ đạo của mình, hỗ trợ nhau không nợ nần."
Lại Tư đột nhiên vỗ vỗ tay, ngay sau đó sau lưng xuất hiện một số nhân vật quan trọng của Trù gia. “Cuối cùng, có giữ được Trù gia hay không, liền theo ý của Trù đương gia cô đó."
Thủ đoạn rất cao minh mà tàn nhẫn! Để cho mấy tay Trù gia biết, Trù Nhiên cô luôn đem vị trí của Trù gia ở vị trí thấp nhất, đồng thời cũng phải ép cô đến không còn đường lui.
Trù tam gia căm hận chỉ vào phía Trù Nhiên, “Đều nói phụ nữ khó thành châu báu, đắc tội Lại Tư, hai nhà liền thành thù địch, làm sao có thể ăn nói được? Trù đương gia, chính cô chơi đùa với lửa, ngược lại bị thua. Dụ dỗ cả chúng tôi, phá hủy cả Trù gia, cô là tội nhân thiên cổ của cả tộc, không có tư cách làm Trù đương gia nữa!"
Những người khác cũng phụ họa nói theo, “Nếu không phải là Lại đương gia hạ thủ lưu tình, chúng ta cũng không còn mạng mà đứng ở chỗ này nữa."
“Như vậy cũng tốt, vừa đúng lúc mượn cơ hội này, kết thúc chiến tranh giữa hai nhà. Hai nhà theo hẹn ước trước, đều quan sát, một khi bị lợi ích công kích, liền cùng nhau hiệp thương."
Nhìn một chút, đây chính là trợ thủ đắc lực nhất của cô, ba cái đuôi, tất cả đều là phản đồ sợ chết.
“Lại Tư, đây chính là kết quả anh muốn sao. Em thua, thua tâm phục khẩu phục." Anh là vương tử, cô sao có thể vọng tưởng đánh thắng anh đây? Trù Nhiên cười khổ, cô thua hoàn toàn, không phải bại vì Tuyết Thuần, mà là bại bởi Trù Nhiên, đối thủ mạnh mẽ nhất cả đời này của cô, cũng là đối thủ cô vĩnh viễn không thể chiến thắng được.
“Nhưng mà, để em giúp anh nhìn người phụ nữ anh yêu nhất đi!" Trù Nhiên lau lau vệt máu trên môi, cười lạnh một tiếng, “Anh một mực yên lặng cho phép em làm như vậy, không phải là muốn nhìn đến cuối cùng sao? Để em làm người xấu, giúp anh thực hiện tâm nguyện này."
Ánh mắt Lại Tư hơi thu lại, Trù Nhiên bây giờ rất hiểu anh. Tới cùng không muốn ngăn cản? Lại Tư chần chừ trong nháy mắt, một lần chần chừ này của anh, Trù Nhiên đã nắm được nhược điểm này.
Nháy mắt ra dấu với người bên cạnh, Tuyết Thuần và Trình Lãng từ hai hướng khác nhau bị đưa tới, sau đó rất cẩu huyết, bị súng chĩa vào huyệt thái dương, chỉ cần một phát súng, não hai người lập tức bay ra.
Nhìn thấy Lại Tư, Tuyết Thuần lộ vẻ vui mừng. Tinh thần của cô có chút chật vật, trên mặt đỏ ửng không bình thường. Nhưng cô cười rất đẹp, rực rỡ giống như đóa hoa nở rộ xinh đẹp nhất, chấn động tâm trí của anh.
“Em vẫn luôn biết, anh sẽ đến cứu em." Thân thể Tuyết Thuần vô lực, bởi vì nhìn thấy sự xuất hiện của anh, cả người phảng phất lóe lên thâm tình. Cô hoàn toàn tin tưởng, cô tin chắc, chỉ cần có Lại Tư ở đây, cho dù trời có sập xuống, anh cũng có thể đứng lên gạt bỏ trong nháy mắt.
Môi Lại Tư ngậm chặt, dáng vẻ có chút chần chừ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Anh nhìn về phía Trù Nhiên, “Cô muốn làm cái gì?"
Trù Nhiên lạnh mặt khẽ mỉm cười, “Mặc dù em thua, nhưng thực ra em cũng không hề thua. Thời điểm đánh nhau vừa rồi, em đã cài trên người anh một trái bom, hiện tại chỉ cần anh động đậy một cái, sẽ bùm một tiếng, tan xương nát thịt."
Lại Tư cau mày, lời của cô, có thể tin tưởng căn bản là số không.
Trù Nhiên chuyển hướng người bản thân cho là quan trọng nhất, mắt lạnh chán ghét nhìn về phía Tuyết Thuần, “Rất khó nha, nơi này có đến hai người đàn ông cô thích nhất. Hiện giờ tôi cho cô hai lựa chọn, giữa hai người đàn ông này, chỉ có thể chọn cứu một người, cô sẽ cứu ai đây?"
Tuyết Thuần cố gắng kiềm chế nhiệt độ bên trong cơ thể không ngừng nóng lên, không tự nhiên miễn cưỡng cười khổ, “Cô đang nói đùa sao."
“Nếu như cô vẫn như cũ cho là Trù Nhiên tôi đang nói đùa, hoặc là mấy ngày nay đều là đùa giỡn, như vậy, tôi trực tiếp đánh chết hai người bọn họ."
Trù Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm cô, Tuyết Thuần cảm thấy bản thân mình trong mắt cô ta chỉ là một xác chết không còn hơi thở.
Tuyết Thuần nhíu mày khuôn mặt nhăn nhó, vẻ buồn rầu nhuốm vào trong lòng. Cô vội vàng nhìn về phía Lại Tư, muốn anh cho một chiêu. Chẳng qua là không biết Lại Tư là không có cách nào hay còn sợ Trù Nhiên, mà bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh mà ẩn chứa mong chờ.
Anh đang đợi.
Cô luống cuống, cắn răng, cố gắng sao nhãng khó chịu của thân thể. Trên người Lại Tư thật sự có bom như lời Trù Nhiên nói sao! Cho nên Lại Tư mới có thể không nói một lời nào. Là như thế phải không?
Cô lại nhìn về phía Trình Lãng, ngũ quan Trình Lãng cứng rắn hơi lộ vẻ tái nhợt không bình thường, anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Tuyết Thuần, anh không trách em, vĩnh viễn sẽ không trách em."
Tâm Tuyết Thuần trầm xuống, Trình Lãng đã sớm đoán được người mình chọn không phải là anh ấy, cho nên muốn cô an tâm. Nhưng cô rất áy náy với anh, không thể tổn thương anh thêm nữa!
“Cô muốn tôi cho nổ bom trên người Lại Tư, hay muốn Trình Lãng lập tức bị bắn chết?" Trù Nhiên cười đến xuân quang rực rỡ, trong ấn tượng của Tuyết Thuần người này vẫn lạnh lùng, lại cười đến như vậy.
“Quyết định nhanh, nếu không nói, tôi liền giết cả hai người!"
Cả người Tuyết Thuần chấn động, bên trong đôi mắt trong suốt dao động đều là thống khổ, “Cô chẳng qua là hận tôi, cần gì chứ? Thả bọn họ ra, tôi mặc cô xử trí. Thế nào cũng được! Tùy cô!" Bị uy hiếp đến đây, cô cũng sẽ tức giận, sẽ nổi giận! Muốn chém muốn giết liền làm đi! Nhưng người bị thương, không thể là hai người đàn ông này!
Trù Nhiên giận dữ cười, “Cô coi tôi là đứa ngốc sao! Muốn hành hạ cô, tốt nhất chính là hành hạ người đàn ông trong tim cô. Muốn tôi thả bọn họ, để cho lòng cô thoải mái hơn? Tôi là ngu ngốc mới có thể theo ý muốn của cô! Không nhớ trước đây tôi đã nói gì sao? Đối với tôi mà nói cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là... Tôi hủy hoại cô như thế nào, đoạt được tình yêu của Lại Tư như thế nào thôi."
Nhìn chằm chằm Tuyết Thuần vẫn mang vẻ điềm đạm đáng yêu, rồi ánh mắt kiên định không sợ hãi, giống như bông hồng trong mưa gió, nhìn như nở ra rất xinh đẹp kiều diễm, cực kỳ dễ phá hủy, thật ra thì rất khó. Cô kiên cường tận trong xương tủy, làm đối thủ bó tay không biện pháp, cảm thấy thủ đoạn khó giải thích nhất. Cũng là kiểu người làm đàn ông động lòng nhất!
Trong lòng Trù Nhiên thất vọng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thầm mắng một câu, hồ ly tinh! “Tôi đếm đến ba, cô không nói ra chọn người nào, tôi sẽ giết chết họ cùng một lúc."
“Không được! Giết người là phạm pháp!" Cô buồn cười, nói luật pháp với người suốt ngày chém chém giết giết trong hắc đạo!
“Một."
“Cô chờ một chút!"
“Hai."
“Bọn họ là vô tội, cô hận tôi, thì để cho tôi chết đi!"
“Ba."
“Trình Lãng!"
Ba cùng Trình Lãng đồng thời vang lên, nhưng tất cả mọi người đều nghe được rất rõ, hai chữ Trình Lãng, đối với Trình Lãng mà nói, kia là âm thanh từ Thiên đàng đến, đối với Lại Tư mà nói, thật là âm thanh của Địa ngục.
Hai mắt nhắm chặt, lên tiếng trong nháy mắt, Tuyết Thuần cũng giật mình. Lòng của cô, vô cùng đau đớn, nhưng không hề hối hận. Đó là suy nghĩ trong nháy mắt của cô, cô nợ Trình Lãng, dùng mạng của cô đổi lại là được. Lại Tư, thật xin lỗi, Thiên đường hay Địa ngục, em cũng nguyện ý theo anh đến cùng.
Một giây tiếp theo, cô dẫn đầu nhìn về phía Lại Tư không nhúc nhích ở đối diện, cô sợ ngay đến lần cuối cùng cũng không nhìn thấy được.
Vậy mà anh vẫn như cũ không bị tổn hao gì, vẫn uy phong lẫm liệt như trước. Mặc dù đưa ra lựa chọn, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Không đúng, có chuyện!
Từ khi quen Lại Tư đến nay, ánh mắt anh nhìn về phía cô đều dịu dàng như nước, thâm tình, giờ phút này lại lạnh lẽo như băng, cô nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của anh, lập tức như rơi xuống hầm băng.
Trình Lãng nhìn tình cảnh trước mắt tựa như nghĩ ra cái gì đó, nét mặt căng cứng, lo lắng nhìn cô.
Giữa không khí im ắng đến quỷ dị, Trù Nhiên đột nhiên cười ha ha, “Lại Tư, em đã giúp anh hoàn thành tâm nguyện, đáng tiếc đáp án không giống điều anh muốn."
Đột nhiên mắt cô rét lạnh, lấy bom trong người ra, tất cả mọi người bên kia Lại Tư biến sắc, không ngừng lui về phía sau.
Cũng may đây là bom Trù Nhiên đã ngâm nước, nếu không tất cả mọi người đều nổ chết theo cô. Nhưng vẫn đủ thời gian để Lại Tư rời đi.
Đoàn người của Trù Nhiên nhanh chóng thoát khỏi,trong đám người có Đao Ba Nam hỏi, “Bây giờ chúng ta nên đi đâu?"
“Theo kế hoạch mà làm."
“Cái gì! Nhưng mà..."
“Nhưng mà cái gì, mục đích của tôi chính là phá hủy ả phụ nữ này, mục đích này không thành, tôi một ngày cũng không buông tha cho cô ta. Anh lập tức đem bọn họ tới chỗ đã định! Chỉ có phá hủy cô ta, Lại Tư mới có thể chặt đứt niệm tưởng cuối cùng. Đến lúc đó, đám cưới hai nhà Trù Lại mới có hy vọng, Trù gia liền có thể vui vẻ!"
Nói xong, Trù Nhiên mang theo vài người trong đó đến một hướng mật đạo khác.
Đao Ba Nam lại đem Tuyết Thuần và Trình Lãng ném vào trong một gian phòng, trừ một cái giường lớn có thể dùng, còn lại đều trống trải.
Nơi này có hơi thở mi lạn, mơ hồ có thể thấy được hai thân thể đang quấn quít nhau.
Ném cô tới chỗ đó Đao Ba Nam mắng, “Giờ này vẫn còn quấn lấy nhau, mấy người không sợ đương gia làm thịt sao!"
“Chớ, chớ! Chúng tôi không chơi nữa, ngàn vạn lần đừng nói cho đương gia biết." Hai thân thể trắng lóa bận rộn nhặt quần áo lên.
Đao Ba Nam quát, “Mau khóa lại, nếu không thời gian không kịp, chúng ta nhất định phải xong chuyện trước khi Lại đương gia đến."
“Vâng, vâng."
Tuyết Thuần nhắm hai mắt, lông mi dài rung rung, gương mặt trắng noãn bởi vì xuân dược mà hồng lên như ánh bình minh, thân thể lưu luyến có chút hứng thú, Đao Ba Nam túm lấy cô thấy thế xuân tâm nhộn nhạo. Anh nuốt một ngụm nước bọt, nếu không phải là uy hiếp Lại đương gia, anh thật muốn làm nha! Chỉ là, chờ chuyện kết thúc, cũng có thể thưởng thức mỹ nhân này dưới thân. Anh nghĩ đến điểm này, hài lòng gật đầu một cái.
“Các người bắt tôi tới đây còn muốn làm cái gì?"
Trình Lãng! Tuyết Thuần nghe thấy âm thanh quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp mở ra.
“Im mồm! Cút vào." Ngay sau đó thình thịch một tiếng, sau đó là âm thanh khóa cửa lại.
Thân thể Trình Lãng chỉ khôi phục được đại khái, vẫn không thể khỏe mạnh như trước đây, cho nên người kia đẩy một cái, liền ngã xuống đất.
Tuyết Thuần bất chấp thân thể mềm nhũn, đi tới hết sức kéo anh đứng lên. Cô không có quên, thân thể của anh vẫn đang trong quá trình hồi phục.
“Trình Lãng, là em."
Nhìn thấy Tuyết Thuần, vẻ mặt Trình Lãng thống khổ thần sắc ngẩn ra, sau đó lo lắng nắm lấy cô, “Làm sao Lại Tư lại xuất hiện loại sai lầm này, Tuyết Thuần cũng bị bọn họ bắt được?"
“Ừ." Tuyết Thuần bởi vì kéo Trình Lãng khiến cho hết sức, thân thể bất đắc dĩ mềm nhũn không bình thường, đang thở gấp phù phù.
“Sao vậy? Toàn thân đều là mồ hôi, mặt cũng đỏ, trán lại nóng như vậy, là nóng rần lên đó!" Trình Lãng nhìn cô đổ mồ hôi như mưa, ngay cả quần áo bên ngoài cũng ướt đẫm, mặt còn đỏ hơn táo đỏ. Anh vội vàng chạy đến kéo cửa ra, cửa vẫn không nhúc nhích, lại không tìm được công cụ truyền tin.
“Tuyết Thuần đừng sợ, anh sẽ nghĩ cách gọi xe cấp cứu." Tình huống căn bản như vậy, Trình Lãng cho là cô là sốt cao, ngộ nhỡ nóng quá hỏng đầu óc, đây chính là mất mạng do đóng giam nha!
“Nóng!" Đầu Tuyết Thuần có chút ngất trầm trầm, bắt đầu lôi kéo cổ áo, nhưng bởi vì mặc áo T-shirt, mà chất liệu T-shirt rất tốt, kéo thế nào cũng không làm gì được. Cái áo T-shirt không nghe lời này, Tuyết Thuần giận đến có chút mệt mỏi mà khóc lên.
Trình Lãng nheo mắt, cô trước mặt mê người như thế, anh tuyệt đối không phải là Liễu Hạ Huệ.
Nhưng mà, không đúng! Bộ dáng này của Tuyết Thuần, không phải là bị hạ dược chứ?
Nghĩ tới đây một chút, anh lập tức cảnh giác, Lại Tư biến thái như vậy, anh cũng không muốn dùng mạng của mình chơi lần thứ hai, hơn nữa Tuyết Thuần khó được hạnh phúc, anh thật lòng không muốn phá hư họn họ. Đây là thân anh là nam tử hán nhất định phải có quyết tâm!
Lúc này Tuyết Thuần loay hoay muốn kéo áo ra khỏi đầu, đã lộ ra áo ngực màu đen.
Trình Lãng vội vàng giữ lấy hai tay của cô, kéo áo của cô xuống, “Tuyết Thuần ngoan, không thể cởi áo ra."
Không ngờ hai tay Tuyết Thuần được Trình Lãng chạm vào, cảm thấy hơi lạnh, lòng bàn tay dán nên khiến bản thân thoải mái, cô lập tức tiến tới.
Trình Lãng đẩy tay của cô ra, vỗ vỗ mặt đẹp của cô, “Tuyết Thuần tỉnh tỉnh."
Cả người Tuyết Thuần mềm mại vô lực, Trình Lãng cũng không khác hơn chút nào, tuy nói hành động căn bản không là vấn đề, nhưng có lên lên xuống xuống, anh cũng không làm gì được.
Trình Lãng không có biện pháp đẩy cô ra, không thể làm gì khác hơn là bản thân tự né ra. Anh gần như điên cuồng tìm cách giải cứu gì đó.
Anh ở một bên tìm cách, bên này Tuyết Thuần lại không kiềm chế được, cô tự động cởi áo ra, lộ nửa người trên.
Trình Lãng vừa quay đầu lại, suýt nữa phun máu mũi. Da thịt Tuyết Thuần trắng như tuyết nõn nà, phiếm ngà voi sáng bóng. Hầu kết của anh di động, sau đó anh điên cuồng đè dục vọng xuống, muốn đem áo cô cởi ra một lần nữa mặc vào. Không ngờ, áo T-shirt chèn ép thân thể của Tuyết Thuần. Bất đắc dĩ, hai mắt Trình Lãng đóng lại, cởi áo của bản thân ra, mặc lên trên người cô.
Tiếp đó anh lại đi nghiên cứu cánh cửa kia, sẽ không mở ra, anh thật sự sợ Tuyết Thuần sẽ nhào tới, mà anh... Không khống chế được mình. Có cái gì so với yêu thương người phụ nữ mình yêu hơn sinh mạng. Nói không chừng, sau một khắc nhào người qua, là anh!
Sau lưng, Tuyết Thuần dán tới đây, Trình Lãng có thể cảm giác được vòng ngực đẫy đà của cô. Mồ hôi anh đổ ra như mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống dưới đất, thành một vũng nước nhỏ.
“Tuyết Thuần, tại sao vừa rồi em lại chọn anh?" Trình Lãng cắn răng hỏi, chỉ cần cô nói yêu anh, anh lập tức theo như mong muốn của cô, không quản Lại Tư sẽ giết chết anh như thế nào!
Tuyết Thuần lâm vào mơ hồ ừ một tiếng, cô giống như nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Lại Tư, “Em nợ anh ấy, mạng của Trình Lãng, em muốn giữ. Nhưng mà Lại Tư, em nguyện chết cùng anh."
Trình Lãng buồn bã cười một tiếng, quả nhiên là như vậy.
Hồi lâu, Trình Lãng cắn răng một cái, giống như đem toàn bộ sức lực mang cô lên trên giường, sau đó đè ép thân thể không an phận của cô, quay đầu đắp chăn lên cho cô.
Vô sách không đúng lúc. Đang lúc này, cửa chợt oanh một tiếng mở ra. Nói là oanh đã là nhân từ, bởi vì cửa làm từ thép bị nổ thành cái động lớn, tan tác tơi bời.
Thời điểm Lại Tư đến lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Giống như dữ dội!
Lại Tư giận đến đánh cả người bên cạnh, môi giương lên, sắc mặt xanh tím không ngừng. Mùi này, rõ ràng là mùi sau khi hoan ái xong, người trần truồng phía trước so với lần trước còn quá mức hơn.
Tuyết Thuần vốn là hỗn loạn không có ý thức, lúc này lại giống như nhận ra được gì đó, đột nhiên đầu liền nghiêng sang chỗ khác.
Nhìn thấy Lại Tư cô tin tưởng nhất, cô đưa hai tay ra, bắt đầu nức nở khóc lên, “Ô Ô... Lại Tư... Em khó chịu."
Trình Lãng lần này là một cốt lục lăn xuống giường, “Tuyệt đối không phải là tôi làm! Trước đây đã có người làm ở đây rồi, tôi với Tuyết Thuần đều bị người khác bắt tới, tôi thề, chúng tôi trong sạch."
Hai bên tay Lại Tư, dần dần nắm thành quyền, từng khớp xương lần lượt kêu lên. Ánh mắt của anh tựa như muốn đem Trình Lãng thiên đao vạn mã, lăng trì xử tử.
Giữa lúc không khí lạnh lẽo hít thở không thông, tất cả mọi người cho rằng Lại đương gia sẽ ra tay tàn nhẫn quyết tuyệt, bởi vì anh không chịu thua thiệt người khác. Cùng lúc đó, Lại Tư đấm một quyền, oanh!
Quả đấm máu như mưa đổ, phương hướng của nó cũng không phải là Trình Lãng, mà là hung hăng đấm vào vách tường.
Xong rồi, lần này cái gì cũng xong rồi! Trên người Tuyết Thuần dính vào hơi thở người đàn ông khác! Đáy mắt Lại Tư run lên, không quay đầu lại nhìn Tuyết Thuần, đột nhiên xoay người, không chút lưu luyến xoay người sải bước rời đi.
“Lại Tư..." Tuyết Thuần yếu ớt khóc lên.
Lại Tư đi vài bước, không biết có phải lỗ tai anh siêu phàm nghe thấy không, hoặc là chính anh muốn dừng lại.
Nhưng anh cũng không quay lại, “Vương Kinh Dương ông lại xem cô ấy một chút."
“Vâng." Trừ một mình Vương Kinh Dương ở lại, đoàn người Lại Tư cũng im lặng rời đi.
Khóe mắt Vương Kinh Dương vừa giương lên, đương gia đi được thật là quyết tuyệt! Đương gia đối với chuyện yêu phụ nữ đơn giản đến trình độ làm người ta mở mang. Thật ra cho dù bà chủ có xảy ra chuyện gì cũng có thể tha thứ được, cô ấy là thân bất do kỷ! Bây giờ một lòng một dạ gì, ra đường là có.
Đương gia, ôi chao, do bóng ma ở tuổi thơ thôi. Mẹ ruột cũng không phải là phát sinh quan hệ với người ngoài, mới bị Nhâm đương gia tự tay ra lệnh, để cho đích thân anh ta giết! Hai người còn nhỏ cứ như vậy mà trưởng thành, khiến cho ông là người ngoài nhìn thấy cũng chua xót.
Vương Kinh Dương không nói hai lời, thành thục mở hòm thuốc tùy thân ra, đang muốn tiêm cho bà chủ một liều an thần.
Lại Tư cũng không nói gì, anh đi rất nhanh, chân thon dài bước từng bước.
Tuyết Thuần có dự cảm, lần này, Lại Tư rời đi sẽ không quay lại nữa. Lần này cô thật sự mất đi! Cô giùng giằng muốn đứng lên, thân thể mềm nhũn bởi vì sợ mất đi Lại Tư, đột nhiên giống như uống thuốc kích thích, trở nên có lực.
“Bà chủ!" Vương Kinh Dương khiếp sợ nhìn kim tiêm trên tay mình, thuốc an thần rõ ràng đã vào thân thể cô, người cũng an tĩnh rồi, tại sao lại sanh long hoạt hổ như vậy?
Cô quang chân, đạp qua đất đá vụn trên đất, chịu đựng đau đớn sợ hãi Lại Tư đi xa hơn.
Cô sợ hãi chạy, không dám dừng lại, “Lại Tư không phải như thế!" Cô muốn lớn tiếng giải thích, muốn cho dáng người sải bước phía trước vì cô mà dừng lại.
“Người em yêu là anh!" Giọng nói cô khàn khàn.
Chân Lại Tư thiếu chút nữa lảo đảo một cái, giống như không khống chế được lập tức phải quay đầu lại. Nhưng người cô chọn lại không phải là anh! Anh vĩnh viễn không phải là người quan trọng nhất của cô. Anh tội gì phải cưỡng cầu giữ cô lại bên người đây. Cước bộ của anh không do dự bước vào Rolls-Royce.
“Lại Tư." Sau lưng truyền đến một tiếng tê tâm phế liệt.
“Đương gia." Đao Dân không nhịn được vội lên tiếng. Cho đến nay, cảm giác của anh với bà chủ giống như một đóa hoa ấm áp, nhưng thấy một mặt buồn bã như vậy, trong lòng anh chợt chó chút không đành lòng. Thái độ của đương gia trước sau thay đổi quá lớn. Đây chính là đả kích lớn nhất trong lòng người phụ nữ!
Lam Dạ mặt không biểu cảm, nhíu mày một cái, “Có lẽ nên nghe bà chủ giải thích một chút."
Lại Tư mắt lạnh thoáng nhìn, Đao Dân và Lam Dạ lập tức câm như hến. Nhưng không biết có phải anh nghe lọt tai hay không, không sai người lái xe đi.
Tuyết Thuần giống như người chết đuối vớ được người cứu, cô úp mặt vào của sổ Rolls-Royce, lộ ra tuyệt vọng mà lại thống khổ cười một tiếng, “Lại Tư." Cuối cùng anh cũng không vứt bỏ cô.
Tuyết Thuần đáng thương như vậy, lòng Lại Tư đau như cắt.
Anh kéo cửa sổ xe xuống một nửa, ánh mắt sắc bén trừ băng hàn thấu xương, cũng không có bất kỳ ôn tình nào, môi mỏng của anh khẽ hé mở, âm thanh giống như truyền từ một nơi xa xăm, “Tuyết Thuần, nhìn anh so với người khác đều giàu có cao cao tại thượng hơn, cái gì cũng không thiếu, cũng không quan tâm cái gì. Thật ra thì so với người khác cái anh muốn càng nhiều hơn. Em có thể cho anh, không phải là tình yêu sơn vô cạnh thiên địa hợp. Người em thích nhất vĩnh viễn là quá khứ đó, vô luận là lúc nào, thì cuối cùng em vẫn chọn anh ta."
Nhìn Tuyết Thuần rơi lệ, đầu nhỏ càng không ngừng lay động, chính anh cũng buồn bã cười một tiếng, “Thực ra anh còn tự tin, anh cho là cho dù có xảy ra chuyện gì, ở trong lòng em, vị trí của anh vĩnh viễn là thứ nhất. Nhưng thực ra, trong nháy mắt đó, lựa chọn của em là Trình Lãng. Không nghĩ tới sao, Lại Tư anh cũng có một ngày ngã quỵ. Chỉ cần một ngày em còn tồn tại thứ tình cảm này, anh liền một ngày cũng không dễ dàng tha thứ. Người phụ nữ của anh tuyệt đối sẽ không ở lúc tính mạng bị đe dọa, mà lựa chọn người đàn ông khác. Cả cuộc đời này, anh nguyện ý không buông tay. Đây là tự tôn của Lại Tư anh."
“Lập tức trở về Newyork." Cửa sổ chậm rãi đóng lại, giống như tuyệt vọng trong lòng Tuyết Thuần.
“Ô ô! Không phải như thế! Anh nghe em giải thích đã! Lại Tư! Lại Tư!" Tuyết Thuần chạy đuổi theo xe, nước mắt chua xót chảy xuống, Lại Tư thật sự không cần cô nữa rồi!
Cô dùng hết khí lực cả đời đuổi theo xe, muốn đuổi theo kịp xe phía trước. Trong quá trình đuổi theo, cô còn hy vọng xe của Lại Tư sẽ dừng lại, sau đó nghỉ chân ở một nơi nào đó, vẫn sẽ như cũ mà vươn tay với cô, dịu dàng cười yếu ớt, anh nói, “Tuyết Thuần, anh vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em."
Tuyết Thuần sức cùng lực kiệt ngã xuống mặt đất khóc kêu.
Xe chạy đã sớm không còn bóng dáng đâu.
Tác giả :
A Tục