Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn
Chương 61: Cầu hôn
Edit: Thích Cháo Trắng
"Tuyết Thuần, sao vậy? Có phải có chỗ nào anh làm không tốt hay không? Khiến cho em nhớ tới mấy chuyện không vui?"
Dù Lại Tư có bình tĩnh hơn nữa cũng có chút gấp gáp, trời ạ, lần đầu tiên anh lại có loại cảm giác sợ hãi bị cự tuyệt! Đây chính là lần đầu tiên anh cầu hôn một người phụ nữ! Cuộc sống có bao nhiêu lần cầu hôn đây! Lông mày anh nhíu chặt lại, kể cả khi nghe được tin nhà họ Trù cướp sạch không còn một mống nào số hàng hóa của anh ở Trung Đông, thời điểm bị đạn bắn xuyên qua da thịt, cũng không hề nhíu mày chút nào. Bây giờ đối mặt với một Tuyết Thuần khóc không ra tiếng thì lại trở nên luống cuống khẩn trương, chẳng khác gì đứa trẻ miệng còn hôi sữa.
Lại Tư bên này hỏi, Tuyết Thuần bên kia lắc đầu phủ nhận, Lại Tư cuống đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Nhìn Lại Tư cũng sẽ có bộ dáng nóng nảy, Tuyết Thuần đột nhiên phì cười, nghịch ngợm dùng ngón trỏ dán lên môi mỏng của anh, ngừng lại lời nói dồn dập của anh, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn trong tay anh, tự mình lồng vào ngón áp út.
Chiếc nhẫn nhìn rất cổ, rất đẹp. Hình vẽ điêu khắc, rõ ràng là một con...... Phượng Hoàng Niết Bàn(*)!
(*)Phượng Hoàng Niết Bàn: Phượng hoàng sống đến năm trăm tuổi thì tự thiêu mình, nhưng nó lại tái sinh từ trong lửa, càng trở nên rực rỡ, hoàn mỹ và mạnh mẽ hơn.
Vòng xung quanh nó là hình khắc chìm cái đuôi dài của Phượng Hoàng, ở giữa khảm hai viên kim cương đỏ thẫm như lửa làm mắt, đẹp lộng lẫy mà tinh xảo.
Tuyết Thuần chưa bao giờ nhìn thấy chiếc nhẫn nào đặc biệt như vậy, trên đó còn phảng phất một loại khí thế hào hùng xa hoa!
Tuyết Thuần nâng đôi mắt đã ướt nhòe lên, chống lại đôi mắt đong đầy nhu tình mật ý của Lại Tư, khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ kia tràn ngập vẻ nghiêm túc và kiên định, "Lại Tư, em nghĩ, em nên yêu anh."
Ánh mắt đen láy như con nai nhỏ của cô phát ra ánh sáng y hệt như đang chờ mong tia nắng rạng đông, nhưng nhìn thấy Lại Tư thì chợt giật mình chớp mắt một cái, Tuyết Thuần lo lắng nhíu lại đôi lông mày kẻ đen. Lần này đến lượt cô sốt ruột, "Thế nào? Anh định đổi ý sao?"
Không thể không nói, vì chuyện của bố mẹ, bản thân trở thành người thiếu tự tin, vẫn là chướng ngại lớn nhất của cô.
Tuyết Thuần lo sợ níu chặt đầu ngón tay. Người đàn ông nào cũng dễ dàng tam tâm lưỡng ý (*), huống chi là người đàn ông tốt như Lại Tư, bên cạnh anh, thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ đẹp. Thời gian bọn họ sống chung với nhau cũng không ngắn, cho dù là một người phụ nữ xinh đẹp đi chăng nữa, đều sẽ có một ngày anh nhìn mãi thành chán thôi.
(*) Tam tâm lưỡng ý: Ba tâm, hai ý. Chỉ sự không kiên định, dễ dàng thay đổi.
Đều nói đàn ông trời sinh có tính tự trọng, không phải bởi vì trước đây anh không chiếm được, nên có cảm giác khiêu chiến, cho nên mới hao tổn tâm trí làm tất cả những chuyện này? Anh sẽ không nảy sinh cảm giác chán ghét đối với cô đấy chứ?
Lúc này cô mới lấy hết dũng khí, thổ lộ với anh. Nhanh như vậy Lại Tư đã không thích nữa rồi sao? Trong lòng cô vẫn thấp thỏm không yên, trống ngực đập thình thịch liên hồi...... Khẩn trương, mong đợi, e lệ khi bày tỏ, đủ loại cảm xúc xen lẫn nhau, khiến Tuyết Thuần sắp hít thở không thông.
"Không, dĩ nhiên không phải! Anh cầu còn không được kìa!" Lại Tư cảm thấy tương đối khổ não đối với việc mình vội vàng phủ nhận, từ bao giờ mà một người luôn luôn trầm ổn tự tin như anh lại trở nên mất bình tĩnh như vậy.
"Chỉ là... chuyện đột nhiên xảy ra, anh không hề nghĩ em lại tiếp nhận anh nhanh như vậy." Có lẽ anh đã hình thành thói quen bị Tuyết Thuần ngược đãi, hại anh luôn không ôm hi vọng quá lớn, anh còn nghĩ không biết phải kéo dài công cuộc theo đuổi này thêm bao lâu nữa.
"Hả?" Tuyết Thuần nghiêng đầu không hiểu, mở to hai mắt nhìn anh, trong lòng cô, Lại Tư không phải là kiểu người sẽ làm những chuyện mà mình không nắm chắc.
Mặc dù anh vẫn luôn thể hiện ra hình tượng là một người lịch sự nho nhã, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt đầy khí phách của anh thì sẽ biết, anh có cá tính mạnh mẽ không ai bì nổi, thích nắm tất cả trong tay, thích sự phục tùng tuyệt đối, một khi làm trái mệnh lệnh của anh, thoát khỏi bàn tay nắm giữ của anh, nhất định sẽ phải chịu đựng lửa giận của anh.
Cô cho rằng, đáp án của cô, anh đã đoán được từ sớm rồi. Nói cách khác, tối nay, những thứ này, cũng nên nằm trong phạm vi anh nắm giữ được mới đúng.
"Trừ em ra, không có người nào khiến cho anh có cảm giác không thể với tới được như này."
Tròng mắt đen thâm thúy của Lại Tư như đêm muộn cuối mùa thu, giữa con ngươi đen kịt lại lấp lánh như sao, tràn đầy tình yêu say đắm.
Ý là, anh thật sự không đoán được tâm tư của cô sao?
Lại Tư nghĩ tới rất nhiều trường hợp, một là, Tuyết Thuần mang vẻ mặt đau khổ, kỳ cục không để ý tới anh. Hai là, ngượng ngùng đỏ mặt rồi miễn cưỡng tiếp nhận, ba là chỉ vào mũi của anh mắng to anh không biết xấu hổ. Chứ không phải như hiên tại, to gan nói ra đáp án.
Nhưng mà anh có thể lập tức thoải mái cười rồi, Tuyết Thuần không giống như những người phụ nữ khác. Tâm tính cô đơn giản, nhưng lại nhìn thấu việc đời hơn bất cứ ai. Có lẽ, vì đã nhìn thấy nơi cao nhất rồi nên cô mới có thể vẫn duy trì được trái tim tinh khiết như vậy. Mà khi sự thật hiện ra trước mắt lại vẫn có thể dũng cảm tiếp nhận.
Người phụ nữ đã từng leo đến đỉnh núi K2, từ trước tới nay luôn là người dũng cảm tiến về phía trước, sao lại có thể trốn tránh nỗi sợ hãi được? Lại Tư mím môi cười yếu ớt, đúng vậy, ban đầu, điều hấp dẫn anh nhất, chẳng phải chính là điểm này sao!
Vì Lại Tư vội vàng giải thích, tâm tình Tuyết Thuần âm chuyển biến, cô mở to đôi mắt đẹp, sững sờ nhìn anh đang cười khúc khích, đây chính là người đàn ông cô quyết định yêu thương.
Cô là một người rất ít biểu đạt cảm xúc, ngày thường cũng không có nhiều bạn, trừ Thiến Sở Sở có thể thỉnh thoảng cùng đi leo núi ra, nếu không ở nhà, thì cũng chỉ có một mình cô với đôi giày vải, đi du lịch.
Vào giờ phút này, cô chỉ biết mình rất vui mừng, đầy trong trái tim, đầy trong mắt đều là ngọt ngào hạnh phúc, cô không biết làm thế nào để biểu đạt loại tâm tình này. Cô chỉ muốn tiếp tục nhìn người đàn ông anh tuấn thanh nhã trước mặt này mãi thôi, rất muốn... rất muốn mãi mãi ở bên anh.
Đối mặt với đôi con ngươi đen láy lấp lánh kia, Lại Tư như ngừng thở, cố hết sức im lặng nuốt một cái, nhưng cổ họng nhấp nhô đã bán ** anh.
Tuyết Thuần đột nhiên mở miệng cười yếu ớt, chủ động dâng lên đôi môi xinh đẹp đỏ mọng. Nhè nhẹ đặt một nụ hôn lên khóe môi gợi cảm của anh.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, trong hơi thở tràn đầy hương thơm của phụ nữ. Lại Tư mừng rỡ như điên, cuộc sống tính phúc của anh đến rồi! Vốn dĩ anh đã không có sức chống cự với sự hấp dẫn của Tuyết Thuần, thật vất vả cơ hội mới đến, tất nhiên sẽ muốn nắm thật chặt, muốn tiến thêm một bước......
Không ngờ đang lúc anh có động tác, Tuyết Thuần lại giảo hoạt lui ra.
Sau đó......
"Chúng ta còn chưa ăn cơm đâu nha?" Tuyết Thuần nhăn nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu của mình.
Yết hầu Lại Tư chợt động, "Ý của em là, cơm nước xong, chúng ta có thể rồi?"
Tuyết Thuần cúi đầu động lung tung lên dao nĩa, lại không ngăn cản được sự nóng bỏng trần trụi của Lại Tư, ánh mắt kia như muốn đốt cháy cô đến không còn một mảnh.
"Rốt cuộc có phải hay không?" Bên môi Lại Tư nhẹ nhàng xuất hiện ý trêu đùa, anh chỉ thích nhìn cô bị ép đến đường cùng không còn đường lui, bộ dạng 囧.
Đầu Tuyết Thuần cũng sắp vùi vào bàn ăn đến nơi rồi, cô gảy lung tung chút đồ ăn, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, "Tay của anh còn bị thương chưa khỏi hẳn."
Nếu là người bình thường, nhất định không nghe được giọng nói như muỗi kêu này của Tuyết Thuần, nhưng là Lại Tư là người như thế nào chứ! Thường đi khắp nơi quyết đoán sát phạt trong bóng tối, tất nhiên thính lực sẽ vô cùng nhạy.
"Tay của anh đã hoạt động bình thường rồi." Nụ cười trên mặt Lại Tư càng trở nên rạng rỡ, để cô có thể tin tưởng, anh đưa tay tới, nâng cằm cô lên, nghiêng người cắn lên bờ môi căng mọng của cô.
“Á!" Tuyết Thuần kêu nhỏ một tiếng, bướng bỉnh phản đối nhưng thật ra lại là ngầm thừa nhận.
Vừa động đến loại hương vị thanh khiết này, Lại Tư không kềm chế được vội vã ôm lấy thân thể của cô, đi vào trong. Tất cả những chuyện này, mới là chủ đề tối hôm nay.
Từ khi kết hôn đến nay, thời gian không hề ngắn, nhưng số lần hai người họ gần gũi tính ra không quá hai đầu ngón tay. Là một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng, có nhu cầu mãnh liệt của người đàn ông, anh thực sự không hề dễ dàng vượt qua!
Tối nay nghe được lời nói của cô, coi như đã được cô đáp lại tình yêu, Lại Tư cũng không khống chế nổi khao khát mãnh liệt về chuyện nam nữ của mình nữa.
Khăn tắm nhanh chóng bị anh tháo ra, anh dùng tốc độ cực nhanh đè ép lên thân thể của cô, lộ ra áo ngủ khêu gợi bên trong. Áo ngủ như vậy cũng chẳng khác không ** là mấy, trước ngực cao ngất đầy đặn, hoàn toàn bị viền tơ che kín, nhưng lại càng tăng thêm vẻ hấp dẫn mị hoặc.
Hai mắt Lại Tư híp lại, lóe lên vẻ đẹp yêu nghiệt, chị gái tốt của anh đã tính toán tính phúc cho anh từ trước, bất ngờ thú vị này quả thật không tệ.
Bởi vì có lý do quang minh chính đại để lên giường, anh tính toán tối nay nhất định phải hết sức tận hứng, để bù đắp cho sự muốn mà không được đã hành hạ nhiều ngày nay.
Cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như này, Tuyết Thuần lo lắng giãy dụa, thân thể mềm mại có lồi có lõm, lại chỉ càng khiến cho Lại Tư to gan làm nhiều động tác hơn mà thôi......
"Tuyết Thuần, sao vậy? Có phải có chỗ nào anh làm không tốt hay không? Khiến cho em nhớ tới mấy chuyện không vui?"
Dù Lại Tư có bình tĩnh hơn nữa cũng có chút gấp gáp, trời ạ, lần đầu tiên anh lại có loại cảm giác sợ hãi bị cự tuyệt! Đây chính là lần đầu tiên anh cầu hôn một người phụ nữ! Cuộc sống có bao nhiêu lần cầu hôn đây! Lông mày anh nhíu chặt lại, kể cả khi nghe được tin nhà họ Trù cướp sạch không còn một mống nào số hàng hóa của anh ở Trung Đông, thời điểm bị đạn bắn xuyên qua da thịt, cũng không hề nhíu mày chút nào. Bây giờ đối mặt với một Tuyết Thuần khóc không ra tiếng thì lại trở nên luống cuống khẩn trương, chẳng khác gì đứa trẻ miệng còn hôi sữa.
Lại Tư bên này hỏi, Tuyết Thuần bên kia lắc đầu phủ nhận, Lại Tư cuống đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Nhìn Lại Tư cũng sẽ có bộ dáng nóng nảy, Tuyết Thuần đột nhiên phì cười, nghịch ngợm dùng ngón trỏ dán lên môi mỏng của anh, ngừng lại lời nói dồn dập của anh, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn trong tay anh, tự mình lồng vào ngón áp út.
Chiếc nhẫn nhìn rất cổ, rất đẹp. Hình vẽ điêu khắc, rõ ràng là một con...... Phượng Hoàng Niết Bàn(*)!
(*)Phượng Hoàng Niết Bàn: Phượng hoàng sống đến năm trăm tuổi thì tự thiêu mình, nhưng nó lại tái sinh từ trong lửa, càng trở nên rực rỡ, hoàn mỹ và mạnh mẽ hơn.
Vòng xung quanh nó là hình khắc chìm cái đuôi dài của Phượng Hoàng, ở giữa khảm hai viên kim cương đỏ thẫm như lửa làm mắt, đẹp lộng lẫy mà tinh xảo.
Tuyết Thuần chưa bao giờ nhìn thấy chiếc nhẫn nào đặc biệt như vậy, trên đó còn phảng phất một loại khí thế hào hùng xa hoa!
Tuyết Thuần nâng đôi mắt đã ướt nhòe lên, chống lại đôi mắt đong đầy nhu tình mật ý của Lại Tư, khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ kia tràn ngập vẻ nghiêm túc và kiên định, "Lại Tư, em nghĩ, em nên yêu anh."
Ánh mắt đen láy như con nai nhỏ của cô phát ra ánh sáng y hệt như đang chờ mong tia nắng rạng đông, nhưng nhìn thấy Lại Tư thì chợt giật mình chớp mắt một cái, Tuyết Thuần lo lắng nhíu lại đôi lông mày kẻ đen. Lần này đến lượt cô sốt ruột, "Thế nào? Anh định đổi ý sao?"
Không thể không nói, vì chuyện của bố mẹ, bản thân trở thành người thiếu tự tin, vẫn là chướng ngại lớn nhất của cô.
Tuyết Thuần lo sợ níu chặt đầu ngón tay. Người đàn ông nào cũng dễ dàng tam tâm lưỡng ý (*), huống chi là người đàn ông tốt như Lại Tư, bên cạnh anh, thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ đẹp. Thời gian bọn họ sống chung với nhau cũng không ngắn, cho dù là một người phụ nữ xinh đẹp đi chăng nữa, đều sẽ có một ngày anh nhìn mãi thành chán thôi.
(*) Tam tâm lưỡng ý: Ba tâm, hai ý. Chỉ sự không kiên định, dễ dàng thay đổi.
Đều nói đàn ông trời sinh có tính tự trọng, không phải bởi vì trước đây anh không chiếm được, nên có cảm giác khiêu chiến, cho nên mới hao tổn tâm trí làm tất cả những chuyện này? Anh sẽ không nảy sinh cảm giác chán ghét đối với cô đấy chứ?
Lúc này cô mới lấy hết dũng khí, thổ lộ với anh. Nhanh như vậy Lại Tư đã không thích nữa rồi sao? Trong lòng cô vẫn thấp thỏm không yên, trống ngực đập thình thịch liên hồi...... Khẩn trương, mong đợi, e lệ khi bày tỏ, đủ loại cảm xúc xen lẫn nhau, khiến Tuyết Thuần sắp hít thở không thông.
"Không, dĩ nhiên không phải! Anh cầu còn không được kìa!" Lại Tư cảm thấy tương đối khổ não đối với việc mình vội vàng phủ nhận, từ bao giờ mà một người luôn luôn trầm ổn tự tin như anh lại trở nên mất bình tĩnh như vậy.
"Chỉ là... chuyện đột nhiên xảy ra, anh không hề nghĩ em lại tiếp nhận anh nhanh như vậy." Có lẽ anh đã hình thành thói quen bị Tuyết Thuần ngược đãi, hại anh luôn không ôm hi vọng quá lớn, anh còn nghĩ không biết phải kéo dài công cuộc theo đuổi này thêm bao lâu nữa.
"Hả?" Tuyết Thuần nghiêng đầu không hiểu, mở to hai mắt nhìn anh, trong lòng cô, Lại Tư không phải là kiểu người sẽ làm những chuyện mà mình không nắm chắc.
Mặc dù anh vẫn luôn thể hiện ra hình tượng là một người lịch sự nho nhã, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt đầy khí phách của anh thì sẽ biết, anh có cá tính mạnh mẽ không ai bì nổi, thích nắm tất cả trong tay, thích sự phục tùng tuyệt đối, một khi làm trái mệnh lệnh của anh, thoát khỏi bàn tay nắm giữ của anh, nhất định sẽ phải chịu đựng lửa giận của anh.
Cô cho rằng, đáp án của cô, anh đã đoán được từ sớm rồi. Nói cách khác, tối nay, những thứ này, cũng nên nằm trong phạm vi anh nắm giữ được mới đúng.
"Trừ em ra, không có người nào khiến cho anh có cảm giác không thể với tới được như này."
Tròng mắt đen thâm thúy của Lại Tư như đêm muộn cuối mùa thu, giữa con ngươi đen kịt lại lấp lánh như sao, tràn đầy tình yêu say đắm.
Ý là, anh thật sự không đoán được tâm tư của cô sao?
Lại Tư nghĩ tới rất nhiều trường hợp, một là, Tuyết Thuần mang vẻ mặt đau khổ, kỳ cục không để ý tới anh. Hai là, ngượng ngùng đỏ mặt rồi miễn cưỡng tiếp nhận, ba là chỉ vào mũi của anh mắng to anh không biết xấu hổ. Chứ không phải như hiên tại, to gan nói ra đáp án.
Nhưng mà anh có thể lập tức thoải mái cười rồi, Tuyết Thuần không giống như những người phụ nữ khác. Tâm tính cô đơn giản, nhưng lại nhìn thấu việc đời hơn bất cứ ai. Có lẽ, vì đã nhìn thấy nơi cao nhất rồi nên cô mới có thể vẫn duy trì được trái tim tinh khiết như vậy. Mà khi sự thật hiện ra trước mắt lại vẫn có thể dũng cảm tiếp nhận.
Người phụ nữ đã từng leo đến đỉnh núi K2, từ trước tới nay luôn là người dũng cảm tiến về phía trước, sao lại có thể trốn tránh nỗi sợ hãi được? Lại Tư mím môi cười yếu ớt, đúng vậy, ban đầu, điều hấp dẫn anh nhất, chẳng phải chính là điểm này sao!
Vì Lại Tư vội vàng giải thích, tâm tình Tuyết Thuần âm chuyển biến, cô mở to đôi mắt đẹp, sững sờ nhìn anh đang cười khúc khích, đây chính là người đàn ông cô quyết định yêu thương.
Cô là một người rất ít biểu đạt cảm xúc, ngày thường cũng không có nhiều bạn, trừ Thiến Sở Sở có thể thỉnh thoảng cùng đi leo núi ra, nếu không ở nhà, thì cũng chỉ có một mình cô với đôi giày vải, đi du lịch.
Vào giờ phút này, cô chỉ biết mình rất vui mừng, đầy trong trái tim, đầy trong mắt đều là ngọt ngào hạnh phúc, cô không biết làm thế nào để biểu đạt loại tâm tình này. Cô chỉ muốn tiếp tục nhìn người đàn ông anh tuấn thanh nhã trước mặt này mãi thôi, rất muốn... rất muốn mãi mãi ở bên anh.
Đối mặt với đôi con ngươi đen láy lấp lánh kia, Lại Tư như ngừng thở, cố hết sức im lặng nuốt một cái, nhưng cổ họng nhấp nhô đã bán ** anh.
Tuyết Thuần đột nhiên mở miệng cười yếu ớt, chủ động dâng lên đôi môi xinh đẹp đỏ mọng. Nhè nhẹ đặt một nụ hôn lên khóe môi gợi cảm của anh.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, trong hơi thở tràn đầy hương thơm của phụ nữ. Lại Tư mừng rỡ như điên, cuộc sống tính phúc của anh đến rồi! Vốn dĩ anh đã không có sức chống cự với sự hấp dẫn của Tuyết Thuần, thật vất vả cơ hội mới đến, tất nhiên sẽ muốn nắm thật chặt, muốn tiến thêm một bước......
Không ngờ đang lúc anh có động tác, Tuyết Thuần lại giảo hoạt lui ra.
Sau đó......
"Chúng ta còn chưa ăn cơm đâu nha?" Tuyết Thuần nhăn nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu của mình.
Yết hầu Lại Tư chợt động, "Ý của em là, cơm nước xong, chúng ta có thể rồi?"
Tuyết Thuần cúi đầu động lung tung lên dao nĩa, lại không ngăn cản được sự nóng bỏng trần trụi của Lại Tư, ánh mắt kia như muốn đốt cháy cô đến không còn một mảnh.
"Rốt cuộc có phải hay không?" Bên môi Lại Tư nhẹ nhàng xuất hiện ý trêu đùa, anh chỉ thích nhìn cô bị ép đến đường cùng không còn đường lui, bộ dạng 囧.
Đầu Tuyết Thuần cũng sắp vùi vào bàn ăn đến nơi rồi, cô gảy lung tung chút đồ ăn, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, "Tay của anh còn bị thương chưa khỏi hẳn."
Nếu là người bình thường, nhất định không nghe được giọng nói như muỗi kêu này của Tuyết Thuần, nhưng là Lại Tư là người như thế nào chứ! Thường đi khắp nơi quyết đoán sát phạt trong bóng tối, tất nhiên thính lực sẽ vô cùng nhạy.
"Tay của anh đã hoạt động bình thường rồi." Nụ cười trên mặt Lại Tư càng trở nên rạng rỡ, để cô có thể tin tưởng, anh đưa tay tới, nâng cằm cô lên, nghiêng người cắn lên bờ môi căng mọng của cô.
“Á!" Tuyết Thuần kêu nhỏ một tiếng, bướng bỉnh phản đối nhưng thật ra lại là ngầm thừa nhận.
Vừa động đến loại hương vị thanh khiết này, Lại Tư không kềm chế được vội vã ôm lấy thân thể của cô, đi vào trong. Tất cả những chuyện này, mới là chủ đề tối hôm nay.
Từ khi kết hôn đến nay, thời gian không hề ngắn, nhưng số lần hai người họ gần gũi tính ra không quá hai đầu ngón tay. Là một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng, có nhu cầu mãnh liệt của người đàn ông, anh thực sự không hề dễ dàng vượt qua!
Tối nay nghe được lời nói của cô, coi như đã được cô đáp lại tình yêu, Lại Tư cũng không khống chế nổi khao khát mãnh liệt về chuyện nam nữ của mình nữa.
Khăn tắm nhanh chóng bị anh tháo ra, anh dùng tốc độ cực nhanh đè ép lên thân thể của cô, lộ ra áo ngủ khêu gợi bên trong. Áo ngủ như vậy cũng chẳng khác không ** là mấy, trước ngực cao ngất đầy đặn, hoàn toàn bị viền tơ che kín, nhưng lại càng tăng thêm vẻ hấp dẫn mị hoặc.
Hai mắt Lại Tư híp lại, lóe lên vẻ đẹp yêu nghiệt, chị gái tốt của anh đã tính toán tính phúc cho anh từ trước, bất ngờ thú vị này quả thật không tệ.
Bởi vì có lý do quang minh chính đại để lên giường, anh tính toán tối nay nhất định phải hết sức tận hứng, để bù đắp cho sự muốn mà không được đã hành hạ nhiều ngày nay.
Cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như này, Tuyết Thuần lo lắng giãy dụa, thân thể mềm mại có lồi có lõm, lại chỉ càng khiến cho Lại Tư to gan làm nhiều động tác hơn mà thôi......
Tác giả :
A Tục