Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn
Chương 101: Làm chủ gia đình
Edit: windy
Trước cho cái ngon ngọt, sau cho thêm chút uy hiếp, để cho cô biết muốn lấy được lại không lấy được. Cứ treo ngược như vậy, anh thích thú, có khẩu vị, dĩ nhiên là vui vẻ.
Vậy mà, Tuyết Thuần lại làm khó.
Có câu nói, nam theo đuổi nữ cách một tầng sơn, nữ theo đuổi nam cách một tầng sa. Nhưng vì sao Tuyết Thuần cảm thấy con đường phía trước rất mong manh, không thể đợi hạnh phúc sắp tới. Môi dưới đột nhiên đau xót, Tuyết Thuần trừng mắt nhìn người khởi xướng, lúc này hoảng sợ nhìn thấy là Lại Tư chứ không còn ai khác, ánh mắt lập tức nhất thời mềm sập xuống.
“Rất tốt, hiện tại liền cho anh nhìn thấy thành ý của em đi nào."
Lại Tư hài lòng nhìn thái độ của cô, giống như con dê non thịt trắng noãn chờ làm thịt, anh đột nhiên nảy sinh suy nghĩ, đối với cô gái ngoan ngoãn như vậy đúng là khiêu chiến cực khó khăn, anh cũng chưa thấy cô chủ động bao giờ. Anh thật rất mong đợi, muốn nhìn chút nữa cô sẽ làm thế nào, như vậy nhất định thú vị... Nhìn người phụ nữ dưới thân, dục vọng đột nhiên nổi lên, phía dưới của anh cứng rắn, sẽ phải bắt đầu công cuộc công thành chiếm đất...
“Mẹ."
Đất bằng phẳng một tiếng sét! Tuyết Thuần chợt ngẩng lên, “A!" Hai trán đụng vào nhau, Tuyết Thuần kêu đau một tiếng, tay ấn chỗ đau trên trán đến không mở được mắt, nhưng tay còn lại thì nắm áo trước ngực mình thật chặt.
Xương Lại Tư có thể so với thép, chân mày thoáng nhăn lại. Nhưng Tuyết Thuần không giống như vậy, không có thể chất biến thái như anh. Anh lập tức xoa xoa cho cô, liếc nhìn đến con trai bảo bối làm hư chuyện tốt của anh, “Trễ như vậy không ngủ còn tới làm gì?"
“Con muốn đi tiểu." Trích Trích vô tội dụi mắt, “Trích Trích sợ tối, muốn cùng mẹ."
“Trẻ con nói dối răng sẽ rụng." Lại Tư không có ý tốt hù dọa anh. Nó sợ tối? Bình thường đến tối không phải là kêu gào không ngủ sao, chạy loạn trong Lại gia, đem thủ vệ trung thành đùa bỡn xung quanh Lại gia là ai? Nhóc này đúng là con trai bảo bối của anh nha! Quyết tâm ngăn cản anh và Tuyết Thuần ở cạnh nhau ở khắp nơi. Anh tốn hơi thừa lời.
Trích Trích nhìn không rời khỏi, sau đó bò đến giữa hai người, tay bé nhỏ ôm lấy thắt lưng của Tuyết Thuần, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực của cô, sân sân làm nũng, “Mẹ, con muốn đi tiểu..."
Tuyết Thuần nhìn về phía Lại Tư, lập tức nhìn thấy ánh mắt hồ ly nguy hiểm, nhất thời lúng túng vén tóc mai lên, đem lọn sóng nhỏ vuốt ra phía sau, hơi cúi đầu xuống nhìn Trích Trích, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài, hai khối tròn tròn không tiếng động mời mọc anh.
Hầu kết anh giật giật, nhưng bởi vì Trích Trích xuất hiện, sói xám lừa gạt được miếng thịt ngon đến miệng lại bay mất, không ăn được thịt... Cuộc sống của Liễu Hạ Huệ đây!
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tuyết Thuần híp mắt lung tung mặc áo, híp mắt đi đánh răng rửa mặt, híp mắt ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn...
Mùi thơm của thức ăn! Trong lòng Tuyết Thuần cả kinh, mắt híp chợt mở to, không phải là Đô Đô lại khuyến khích Trích Trích làm bữa sáng chứ, nhưng mà bình thường không phải là ăn bánh mì sandwich qua loa sao, lần này còn có thể thơm lừng như vậy?
“Mẹ không có rời giường, bây giờ làm sao đây?" Giọng nói của Đô Đô giòn tan.
“Cha nói để cho mẹ ngủ, em không cần để ý." Là giọng của Trích Trích.
“A."
Yên tĩnh mất một lúc.
“Vậy nếu là chúng ta ăn xong bữa sáng rồi, thì mẹ phải làm sao bây giờ?"
“Em là heo à, nói với cha một tiếng, giữ lại cho mẹ một phần."
“A."
Tuyết Thuần úp người trên vách tường trắng lập tức tỉnh táo, thò đầu ra thấy bàn cơm bên cạnh, nước miếng của Trích Trích Đô Đô rơi xuống, cắn cắn thìa sắt, giống như đang đợi bữa ăn sáng rất ngon đưa lên.
Nhìn tình hình này, người làm bữa ăn sáng chính là... Lại Tư!
Lộp bộp! Trong lòng Tuyết Thuần giật mình, lão đại hắc bang đích thân xuống bếp! Trừ lúc tuần trăng mật đó, lão đại hắc bang chưa từng xuống bếp trước mặt người khác, nếu Trích Trích Đô Đô truyền chuyện này ra ngoài, chuyện lão đại xuống bếp không phải sẽ nháo lên sao, người của Lại gia sẽ dùng ánh mắt giết người để nhìn ba mẹ con bọn họ. Quan trọng nhất là, nửa đêm hôm qua, Lại Tư đại nhân đã nói, cho phép cô theo đuổi anh, cô còn chưa có bất cứ hành động nào, anh lại đi trước một bước như vậy, cũng giống như... Đang theo đuổi cô.
Ho khan một cái, suy nghĩ quá nhiều, cũng chỉ là một bữa sáng mà thôi, nhìn dáng vẻ, chắc cũng là vì Trích Trích Đô Đô thôi, cô thật không xứng với chức vụ người mẹ.
“Tỉnh rồi thì lại đây ăn bữa sáng đi, đừng quên lát nữa em còn phải đi phỏng vấn." Lại Tư mặc đồ ở nhà bưng một bát cháo thịt nóng hổi ra ngoài, liếc mắt thấy Tuyết Thuần, lập tức mở miệng gọi cô tới đây.
Phỏng vấn! Tuyết Thuần kinh hãi, vừa nhìn lên đồng hồ treo trên tường đối diện, kim giờ đã chỉ vào số 10, cô chìa mắt gấu mèo vào khóc không ra nước mắt, giờ phỏng vấn sáng nay sớm đã qua. Đều tại tối hôm qua Lại Tư gây họa, hại cô ngủ không yên ổn.
Vì thế hình ảnh cả gia đình dùng cơm bắt đầu mở màn. Nhưng mà Tuyết Thuần không ngờ rằng, Lại Tư như vậy, cuối cùng chủ nhân đuổi không chịu đi, mỹ kỳ danh viết, khó có được dịp anh nghỉ phép, mấy ngày này chăm sóc tốt cho Trích Trích Đô Đô là được, đem thiếu sót bốn năm qua lập tức lấp đầy. Nói xong Tuyết Thuần vừa xấu hổ vừa cảm động, mềm lòng như vậy, sẽ không nhẫn tâm đuổi anh đi, để cho anh ăn chùa ở đây, a... Cũng không phải là ở chùa, người ta cũng đã tự mình xuống bếp, nấu đồ ăn rất ngon. Mới biết, Lại Tư, làm chủ một nhà, cũng cực kỳ xuất sắc.
Mấy ngày tiếp theo, kết quả của Tuyết Thuần ngày ngày đi phỏng vấn, kết quả như sau:
Công ty phỏng vấn thứ nhất.
“Đại học chính quy, thành tích học tập rất tốt, không tệ." Nữ giám khảo hạ mắt kính gọng vàng xuống, “Nhưng công ty của chúng tôi không lớn, vừa làm văn án, đồng thời cũng phải kiêm nhiệm một chút chuyện vặt."
“Là như thế nào?" Tuyết Thuần hỏi.
“Ví dụ như, mỗi lần đến ca của nhân viên nào thì phải quét dọn, có khách đến thì cần dâng trà, thỉnh thoảng cùng quản lý đi gặp khách, ngăn rượu giúp quản lý là chuyện thường, thường thì có nhân viên uống đến hộc máu, cho nên yêu cầu phải có tửu lượng."
Tuyết Thuần: “Xin hỏi cô nói là trên cương vị công việc văn án bày ra sao?"
Công ty thứ hai.
“Nói cách khác, từ khi cô tốt nghiệp đến nay cũng chưa làm ở đâu cả?"
“Đúng."
Người đàn ông mặc tây trang trầm ngâm một lát, “Nơi này chúng tôi tuyển việc tương đối phức tạp, cô đơn thuần rất dễ bị bắt nạt."
“Cái này, tôi là tới làm việc."
“Cô không thật không biết xã hội này như nào, xã hội hiện nay làm việc so với làm người quan trọng hơn."
Tuyết Thuần: ...
“Bởi vì nhiệm vụ của công việc vô cùng nặng, hai ba ngày đầu đều phải làm thêm là chuyện thường như cơm bữa, cái này so với cuộc sống tự do trước đây của cô không giống nhau, nếu cô đồng ý tuyệt đối nghe theo an bài của công ty, cho dù làm thêm suốt đêm cũng không có oán hận một câu nào, ngày mai có thể trực tiếp đi làm."
Tuyết Thuần: “Ngại quá, nhà tôi có hai đứa trẻ cần chăm sóc."
Công ty thứ ba.
“Trên sơ yếu lý lịch không viết, cô đã kết hôn hay chưa lập gia đình?" Quản lý trẻ tuổi lộ ra vẻ thưởng tâm duyệt mục, đáy mắt thoáng qua vẻ say mê.
Tuyết Thuần giật mình, cái này có chút khó nói. Nói là ly hôn, nhưng Lại Tư bỏ mặc chuyện này, cô còn có cơ hội cứu vãn hôn nhân của bọn họ. Chợt nhớ tới Trích Trích Đô Đô, cô cười, “Tôi có hai đứa trẻ bốn tuổi."
Quản lý nhất thời thất vọng, lập tức đem ngọn lửa mới hừng cháy dập tắt. “Ngại quá, bởi vì công việc của chúng tôi cần đi công tác, tôi nghĩ cô có con nên không quá thích hợp."
Công ty thứ tư, thứ năm, thứ sáu...
Ngày hôm nay, sát vũ lại lần nữa kéo về phía Tuyết Thuần đều bị các công ty lớn từ chối trong lòng ủ rũ, sớm một chút liền trở lại.
Lúc cô trở lại, Lại Tư đang cho Trích Trích Đô Đô chơi xích đu, không thể không nói, ánh mắt Tuyết Thuần độc đáo, nếu cô dụng tâm, là có thể biến mảnh vườn hoa nhỏ phía sau biến thành một góc của thiên đường, mấy giàn hoa kia, dây leo leo lên, đủ loại màu sắc xanh thẫm, đỏ tươi, được tu sửa rất độc đáo, đem một góc vườn biến thành một nơi thanh nhã yên bình cách xa thành thị ồn ào phức tạp.
“Phỏng vấn thế nào rồi?" Lại Tư rảnh rỗi hỏi, tay không hề rảnh rỗi, khống chế độ cao của xích đu, đủ để cho Trích Trích Đô Đô vừa an toàn lại vui vẻ cười khanh khách. Bọn nhỏ ngay cả cô trở về cũng không nhào tới như trước nữa, xem ra chúng lệ thuộc vào cha chúng hơn rồi. Đây cũng là bắt đầu tốt, quá lệ thuộc vào cô chưa chắc đã là chuyện tốt, theo mẹ có lúc sẽ là đứa trẻ yếu đuối.
Tuyết Thuần mệt mỏi ngồi ở dưới giàn hoa, “Thà không nói ra. Không phải là làm thêm giờ thì chính là uống rượu, không thì vẫn phải suy tính đến chuyện kết hôn và các con, bọn họ tìm người cứ như bán mình, hận không thể ở trong công ty hai mươi tư giờ. Muốn tìm một công việc không cần làm thêm giờ không cần uống rượu đơn thuần thì lại bày ra công việc lại rất khó."
“Mẹ không thể tìm việc làm cũng có thể kiếm ra tiền." Trích Trích đang đu lên cao, cũng không cười to ha ha giống như Đô Đô, bàn tay bé nhỏ nắm thật chặt dây đu, tuổi còn nhỏ nhưng lại có khí phách của người lớn ưu nhã nói.
Tuyết Thuần tức giận liếc nhìn con trai một cái, “Tiền mẹ con kiếm ra có thể nuôi con được một ngày ba bữa đấy." Trước đây còn có Lãnh Quý giúp đỡ. Tại sao cô còn muốn ra ngoài tìm việc bên ngoài? Không chỉ là bản thân không có tự chủ, không có vòng tròn xã giao, sợ Trích Trích Đô Đô bị nhiễm tật xấu của cô sao, riêng là vì điểm này, cô cũng không đủ buông tha cho.
Đô Đô cười khanh khách.
“Cha con muốn xuống." Lại Tư kéo tay, dây xích dừng lại, Trích Trích nhảy xuống khỏi xích đu, đôi mắt đen láy di chuyển lên trên người Lại Tư, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, “Cha có tiền. Mẹ được quyền nuôi dưỡng bọn con, trước khi con và Đô Đô trưởng thành, không phải cha phải đưa một khoản tiền nhất định cho mẹ sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, một cánh tay khác của Lại Tư cũng dừng lại, nhất thời cũng đem xích đu của Đô Đô dừng lại. Anh liếc nhìn con trai của mình một cái, sau đó cười như không cười nhìn về phía Tuyết Thuần.
Tuyết Thuần sợ hãi ngập ngừng: “Cái đó... Hình như đạo lý là như vậy." Bất cứ giá nào! Nhớ tới ví tiền xẹp lép, Tuyết Thuần cũng theo lời Trích Trích nói ra. Tiền a tiền, mấy năm nay thỉnh thoảng cũng không vào túi! Vào túi thì cũng chạy đi rất nhanh!
Lại Tư không nói một lời, ánh mắt chăm chú nhìn lên trên người Tuyết Thuần. Cô cảm thấy lạnh buốt cả người, có chút đầu hàng khẽ cúi đầu, mở miệng xin tiền người ta, mặt mũi của cô để ở đâu nha.
“Thật khó được nha!"
Nghe được tiếng Lại Tư thở dài nói, Tuyết Thuần nhanh chóng liếc mắt nhìn anh.
Hai tay Lại Tư đút túi, “Biết em lâu như vậy, cho dù là thời điểm thân mật nhất, em cũng chưa từng mở miệng muốn lấy cái gì, trong đôi mắt cao quý của em tiền của anh đều bị bỏ rơi."
Chỉ là trước kia lúc cùng Lại Tư ở chung một chỗ, anh chuẩn bị tiền cho cô, mười mấy vạn tiền mặt cùng với thẻ đen, vẫn bị cô đơn bỏ ở trong ngăn kéo tủ. Khóe mắt Tuyết Thuần nhìn về chỗ khác, vụng về sửa lại váy công chúa cho Đô Đô, sửa lại tóc ngắn bị loạn của Trích Trích. Khóc quá! Thật không nghĩ tới, đó cũng là tội, nhưng mà đoạn thời gian đó, cô thật sự không cần đến tiền.
Chợt trước mắt xuất hiện một tấm thẻ vàng, ánh mắt Tuyết Thuần nhìn toát lên ánh sáng, năm ngón tay thon dài trời sinh thích hợp đánh đàn dương cầm, bắp thịt cánh tay hơi căng phồng... Rồi đến gương mặt tuấn tú nho nhã thâm sâu của anh.
Vì làm một chủ gia đình tốt là một người cha tốt, Lại Tư mắt đeo kính đen theo theo khuynh hướng cảm xúc thịnh hành năm đó, nháy mắt che kín ánh mắt giết người, che giấu đi nét bá đạo bên trong, giống như một vị vương tử ưu nhã.
“Cái này là có ý gì?" Tuy nói lời như vậy, Tuyết Thuần đưa ngón cái và ngón trở hướng đến, không ngờ thẻ vàng bị Lại Tư giữ chặt, ngón tay Tuyết Thuần dùng chưa đủ sức, Lại Tư bên cạnh cười như không cười, cô nhất thời ngây ngốc. Thật may là lúc này Trích Trích Đô Đô phát hiện ra đồ chơi mới, chạy đến bên kia đào đất.
Lại Tư nghiêng người, trước mắt liền tối xuống, hơi thở đàn ông mạnh mẽ bao quanh cô, khiến cho người mẹ hai con kiên cường luôn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Lại Tư cau mày lại, “Thẻ này, cho em sử dụng vô thời hạn."
“Cảm ơn, cảm ơn." Tuyết Thuần lắp bắp đáp lời, nếu đã cho rồi, vì sao còn không chịu buông tay.
“Đây là có điều kiện." Lúc nói chuyện, Lại Tư vừa vặn buông nhẹ. Lần này cô không đáp ứng cũng không được, trước tiên bắt cô nhận, sau đó buộc cô phải đáp ứng.
Thấy được nụ cười hồ ly của anh, Tuyết Thuần thầm nói không tốt. Nhưng bắt người nhà nương tay, cô chỉ đành phải không có khí phách nói, “Anh nói đi."
“Em không cần phải đi ra ngoài tìm việc làm, làm công cho anh, mỗi tháng anh sẽ trả em một khoản tiền lớn."
A? Trong đầu Tuyết Thuần lập tức hiện lên việc trong nhà Lại gia từng có đơn vị quân đội trang nghiêm, chẳng lẽ Lại Tư vì trả thù cô, muốn cô chiến đấu anh dũng trong mưa bom bão đạn?
Đúng lúc này Lại Tư cười một tiếng, “Trợ lí tổng giám đốc tập đoàn YD, vị trí này ổn không?"
Tuyết Thuần há to miệng, ánh mắt chớp chớp liên tục, “Anh không trở về Lại gia sao?"
Trong ấn tượng tập đoàn YD anh đã sớm giao cho Tề Luận và Phù Khải sao, những trí nhớ xa xôi giống như ở giữa không trung, lập tức hiện lên. Tập đoàn YD là lúc bọn họ vừa mới sống chung với nhau, sau khi đến Lại gia, mẫu thuẫn của bọn họ liền xảy ra. Những hiểu lầm kia, những lúc lạnh lùng, khiến cho cô từ một cô gái vô danh, bước lên một hành trình cuộc sống khó khăn. Riêng cô, cô nhớ tới thời điểm ấm áp khi anh còn làm ở tập đoàn YD.
“Có công việc cần làm, anh muốn tạm thời trở lại trấn giữ tổng công ty." Lại Tư tà mị cười một tiếng, con ngươi sau tròng kính thầm di động, “Huống chi không phải là em đang theo đuổi anh sao, anh nghĩ, cơ hội tốt này em sẽ không bỏ qua mới đúng. Nếu như tình cảm của em với anh đủ nhiệt tình, thì không cần từ chối."
Không phải như vậy! Tuyết Thuần thấy khi khuôn mặt anh tỏ ra ấm áp, thực chất lại bắn ra mũi dao sắc bén, như đứng giữa đống lửa, như ngồi trên đống than.
Lúc này đáp ứng thế nào đều không phải. Đáp ứng rồi, nếu vi phạm liền gian khổ phấn đấu, tự lực cánh sinh, không đáp ứng, Lại Tư có phải sẽ quật ngã cô, cho là cô không thật tâm với anh. Cô đã để cho anh thất vọng đau khổ nhiều năm như vậy, lần này không đáp ứng, anh sẽ thất vọng hơn.
Thấy cô im lặng không nói, biết cá tính cô quật cường, một khi hạ quyết tâm chín bò có kéo cũng không lại. Cũng được, không thể ép quá gấp, hoàn toàn ngược lại với suy tính, hiện tại vừa vặn cô đang áy náy, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ. Lại Tư nghĩ qua, nhàn nhạt cười, “Cho em thời gian năm ngày, nếu không tìm được việc làm, thì đến làm cạnh anh."
“Năm ngày cũng quá nhanh đi." Hai ngày nữa đã là thứ bảy rồi, chung quy, cô chỉ còn có ba ngày, Lại Tư là một chúa phúc hắc! Điểm này, tám trăm năm cũng không thay đổi!
“Anh tìm cho Trích Trích Đô Đô nhà trẻ tốt nhất rồi, hai ngày nữa chúng sẽ đi học, anh cũng phải đi làm. Anh nghĩ, dì Phù mà em nói nên về quê an dưỡng tuổi già đi, huống hồ lâu năm anh không yên lòng, để cho chị Tô hai ngày nữa đến chăm sóc chúng đi. Em không có ý kiến gì chứ?"
“Không có, anh an bài rất tốt." Tuyết Thuần cảm thấy trấn an, Lại Tư thật là một người cha tốt, chuyện gì cũng xử lí gọn gàng ngăn nắp. Không giống như cô, liều mạng đi làm cũng không ra gì, vẫn không thể chú ý đến cái khác, Trích Trích Đô Đô đi theo anh nhất định sẽ tốt hơn nhiều. Không biết tại sao, trong lòng mơ hồ ngọt ngào, cảm thấy Lại Tư sẽ vĩnh viễn không rời xa bọn họ, bọn họ sẽ sống như vậy rất lâu.
Gió xuân thổi qua, hoa cúc dưới tàn cây, vóc dáng cao cao thanh tao hai tay đút túi, cô gái kiều mị ngồi dưới giàn hoa, hơi ngẩng đầu nhìn anh.
Lại Tư chợt dâng lên chút cảm động, bao nhiêu năm dây dưa, cuối cùng vẫn không quên được cô. Năm tháng trôi qua, chỉ có người phụ nữ trước mặt vẫn ở trong lòng anh, vĩnh viễn mang đến ấm áp cùng cảm động.
Người phụ nữ này là của anh!
Gió thổi qua mái tóc dài của cô, có vài sợi tóc bay lên cần cổ trắng ngần và chóp mũi của cô, Tuyết Thuần cảm thấy hơi ngứa, tự nhiên di chuyển qua một chút, má trái trắng noãn đỏ thắm, môi đỏ nhuận oánh.
Trong lòng Lại Tư chợt động, một tay giơ lên vuốt cằm cô, nghiêng người cúi xuống nhẹ nhàng hôn. Cũng chỉ là nhẹ nhàng, không phải là mãnh liệt bá đạo trong đêm mưa, cũng không dữ dội như đêm đó, đây là hôn cực trân trọng, dịu dàng không phải là phong cách của Lại đương gia.
Tuyết Thuần kinh ngạc, trong lòng dâng lên ngọt ngào, giống như cùng lòng với Lại Tư, đang muốn đáp lại, bên kia lại đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sát phong cảnh.
“Oa oa..." Đô Đô gào khóc, “Ghét anh trai! Con sâu a! Hức... Oa oa cha, anh trai bắt nạt con khụ..." Khóc đến quá lợi hại, bị sặc nước miếng, khiến Lại Tư đau lòng vỗ về mông nhỏ của bé.
Lần này không tìm mẹ, trực tiếp tìm cha, cảm tình coi trọng cha liền quên mẹ, Tuyết Thuần hâm mộ nhìn Đô Đô nhào vào trong ngực Lại Tư, bốn năm cũng không đánh lại Lại Tư sống chung mấy tháng, thu hút khác phái như vậy, câu này cũng hợp với cha và con gái.
“Trích Trích!" Tuyết Thuần mắt thấy Trích Trích, lúc này trong tay cậu bé đang cầm một con sâu màu sám tro, cô cũng không khỏi á khẩu, đừng nói Đô Đô, ngay cả cô cũng sợ thứ này.
Trước cho cái ngon ngọt, sau cho thêm chút uy hiếp, để cho cô biết muốn lấy được lại không lấy được. Cứ treo ngược như vậy, anh thích thú, có khẩu vị, dĩ nhiên là vui vẻ.
Vậy mà, Tuyết Thuần lại làm khó.
Có câu nói, nam theo đuổi nữ cách một tầng sơn, nữ theo đuổi nam cách một tầng sa. Nhưng vì sao Tuyết Thuần cảm thấy con đường phía trước rất mong manh, không thể đợi hạnh phúc sắp tới. Môi dưới đột nhiên đau xót, Tuyết Thuần trừng mắt nhìn người khởi xướng, lúc này hoảng sợ nhìn thấy là Lại Tư chứ không còn ai khác, ánh mắt lập tức nhất thời mềm sập xuống.
“Rất tốt, hiện tại liền cho anh nhìn thấy thành ý của em đi nào."
Lại Tư hài lòng nhìn thái độ của cô, giống như con dê non thịt trắng noãn chờ làm thịt, anh đột nhiên nảy sinh suy nghĩ, đối với cô gái ngoan ngoãn như vậy đúng là khiêu chiến cực khó khăn, anh cũng chưa thấy cô chủ động bao giờ. Anh thật rất mong đợi, muốn nhìn chút nữa cô sẽ làm thế nào, như vậy nhất định thú vị... Nhìn người phụ nữ dưới thân, dục vọng đột nhiên nổi lên, phía dưới của anh cứng rắn, sẽ phải bắt đầu công cuộc công thành chiếm đất...
“Mẹ."
Đất bằng phẳng một tiếng sét! Tuyết Thuần chợt ngẩng lên, “A!" Hai trán đụng vào nhau, Tuyết Thuần kêu đau một tiếng, tay ấn chỗ đau trên trán đến không mở được mắt, nhưng tay còn lại thì nắm áo trước ngực mình thật chặt.
Xương Lại Tư có thể so với thép, chân mày thoáng nhăn lại. Nhưng Tuyết Thuần không giống như vậy, không có thể chất biến thái như anh. Anh lập tức xoa xoa cho cô, liếc nhìn đến con trai bảo bối làm hư chuyện tốt của anh, “Trễ như vậy không ngủ còn tới làm gì?"
“Con muốn đi tiểu." Trích Trích vô tội dụi mắt, “Trích Trích sợ tối, muốn cùng mẹ."
“Trẻ con nói dối răng sẽ rụng." Lại Tư không có ý tốt hù dọa anh. Nó sợ tối? Bình thường đến tối không phải là kêu gào không ngủ sao, chạy loạn trong Lại gia, đem thủ vệ trung thành đùa bỡn xung quanh Lại gia là ai? Nhóc này đúng là con trai bảo bối của anh nha! Quyết tâm ngăn cản anh và Tuyết Thuần ở cạnh nhau ở khắp nơi. Anh tốn hơi thừa lời.
Trích Trích nhìn không rời khỏi, sau đó bò đến giữa hai người, tay bé nhỏ ôm lấy thắt lưng của Tuyết Thuần, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực của cô, sân sân làm nũng, “Mẹ, con muốn đi tiểu..."
Tuyết Thuần nhìn về phía Lại Tư, lập tức nhìn thấy ánh mắt hồ ly nguy hiểm, nhất thời lúng túng vén tóc mai lên, đem lọn sóng nhỏ vuốt ra phía sau, hơi cúi đầu xuống nhìn Trích Trích, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài, hai khối tròn tròn không tiếng động mời mọc anh.
Hầu kết anh giật giật, nhưng bởi vì Trích Trích xuất hiện, sói xám lừa gạt được miếng thịt ngon đến miệng lại bay mất, không ăn được thịt... Cuộc sống của Liễu Hạ Huệ đây!
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tuyết Thuần híp mắt lung tung mặc áo, híp mắt đi đánh răng rửa mặt, híp mắt ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn...
Mùi thơm của thức ăn! Trong lòng Tuyết Thuần cả kinh, mắt híp chợt mở to, không phải là Đô Đô lại khuyến khích Trích Trích làm bữa sáng chứ, nhưng mà bình thường không phải là ăn bánh mì sandwich qua loa sao, lần này còn có thể thơm lừng như vậy?
“Mẹ không có rời giường, bây giờ làm sao đây?" Giọng nói của Đô Đô giòn tan.
“Cha nói để cho mẹ ngủ, em không cần để ý." Là giọng của Trích Trích.
“A."
Yên tĩnh mất một lúc.
“Vậy nếu là chúng ta ăn xong bữa sáng rồi, thì mẹ phải làm sao bây giờ?"
“Em là heo à, nói với cha một tiếng, giữ lại cho mẹ một phần."
“A."
Tuyết Thuần úp người trên vách tường trắng lập tức tỉnh táo, thò đầu ra thấy bàn cơm bên cạnh, nước miếng của Trích Trích Đô Đô rơi xuống, cắn cắn thìa sắt, giống như đang đợi bữa ăn sáng rất ngon đưa lên.
Nhìn tình hình này, người làm bữa ăn sáng chính là... Lại Tư!
Lộp bộp! Trong lòng Tuyết Thuần giật mình, lão đại hắc bang đích thân xuống bếp! Trừ lúc tuần trăng mật đó, lão đại hắc bang chưa từng xuống bếp trước mặt người khác, nếu Trích Trích Đô Đô truyền chuyện này ra ngoài, chuyện lão đại xuống bếp không phải sẽ nháo lên sao, người của Lại gia sẽ dùng ánh mắt giết người để nhìn ba mẹ con bọn họ. Quan trọng nhất là, nửa đêm hôm qua, Lại Tư đại nhân đã nói, cho phép cô theo đuổi anh, cô còn chưa có bất cứ hành động nào, anh lại đi trước một bước như vậy, cũng giống như... Đang theo đuổi cô.
Ho khan một cái, suy nghĩ quá nhiều, cũng chỉ là một bữa sáng mà thôi, nhìn dáng vẻ, chắc cũng là vì Trích Trích Đô Đô thôi, cô thật không xứng với chức vụ người mẹ.
“Tỉnh rồi thì lại đây ăn bữa sáng đi, đừng quên lát nữa em còn phải đi phỏng vấn." Lại Tư mặc đồ ở nhà bưng một bát cháo thịt nóng hổi ra ngoài, liếc mắt thấy Tuyết Thuần, lập tức mở miệng gọi cô tới đây.
Phỏng vấn! Tuyết Thuần kinh hãi, vừa nhìn lên đồng hồ treo trên tường đối diện, kim giờ đã chỉ vào số 10, cô chìa mắt gấu mèo vào khóc không ra nước mắt, giờ phỏng vấn sáng nay sớm đã qua. Đều tại tối hôm qua Lại Tư gây họa, hại cô ngủ không yên ổn.
Vì thế hình ảnh cả gia đình dùng cơm bắt đầu mở màn. Nhưng mà Tuyết Thuần không ngờ rằng, Lại Tư như vậy, cuối cùng chủ nhân đuổi không chịu đi, mỹ kỳ danh viết, khó có được dịp anh nghỉ phép, mấy ngày này chăm sóc tốt cho Trích Trích Đô Đô là được, đem thiếu sót bốn năm qua lập tức lấp đầy. Nói xong Tuyết Thuần vừa xấu hổ vừa cảm động, mềm lòng như vậy, sẽ không nhẫn tâm đuổi anh đi, để cho anh ăn chùa ở đây, a... Cũng không phải là ở chùa, người ta cũng đã tự mình xuống bếp, nấu đồ ăn rất ngon. Mới biết, Lại Tư, làm chủ một nhà, cũng cực kỳ xuất sắc.
Mấy ngày tiếp theo, kết quả của Tuyết Thuần ngày ngày đi phỏng vấn, kết quả như sau:
Công ty phỏng vấn thứ nhất.
“Đại học chính quy, thành tích học tập rất tốt, không tệ." Nữ giám khảo hạ mắt kính gọng vàng xuống, “Nhưng công ty của chúng tôi không lớn, vừa làm văn án, đồng thời cũng phải kiêm nhiệm một chút chuyện vặt."
“Là như thế nào?" Tuyết Thuần hỏi.
“Ví dụ như, mỗi lần đến ca của nhân viên nào thì phải quét dọn, có khách đến thì cần dâng trà, thỉnh thoảng cùng quản lý đi gặp khách, ngăn rượu giúp quản lý là chuyện thường, thường thì có nhân viên uống đến hộc máu, cho nên yêu cầu phải có tửu lượng."
Tuyết Thuần: “Xin hỏi cô nói là trên cương vị công việc văn án bày ra sao?"
Công ty thứ hai.
“Nói cách khác, từ khi cô tốt nghiệp đến nay cũng chưa làm ở đâu cả?"
“Đúng."
Người đàn ông mặc tây trang trầm ngâm một lát, “Nơi này chúng tôi tuyển việc tương đối phức tạp, cô đơn thuần rất dễ bị bắt nạt."
“Cái này, tôi là tới làm việc."
“Cô không thật không biết xã hội này như nào, xã hội hiện nay làm việc so với làm người quan trọng hơn."
Tuyết Thuần: ...
“Bởi vì nhiệm vụ của công việc vô cùng nặng, hai ba ngày đầu đều phải làm thêm là chuyện thường như cơm bữa, cái này so với cuộc sống tự do trước đây của cô không giống nhau, nếu cô đồng ý tuyệt đối nghe theo an bài của công ty, cho dù làm thêm suốt đêm cũng không có oán hận một câu nào, ngày mai có thể trực tiếp đi làm."
Tuyết Thuần: “Ngại quá, nhà tôi có hai đứa trẻ cần chăm sóc."
Công ty thứ ba.
“Trên sơ yếu lý lịch không viết, cô đã kết hôn hay chưa lập gia đình?" Quản lý trẻ tuổi lộ ra vẻ thưởng tâm duyệt mục, đáy mắt thoáng qua vẻ say mê.
Tuyết Thuần giật mình, cái này có chút khó nói. Nói là ly hôn, nhưng Lại Tư bỏ mặc chuyện này, cô còn có cơ hội cứu vãn hôn nhân của bọn họ. Chợt nhớ tới Trích Trích Đô Đô, cô cười, “Tôi có hai đứa trẻ bốn tuổi."
Quản lý nhất thời thất vọng, lập tức đem ngọn lửa mới hừng cháy dập tắt. “Ngại quá, bởi vì công việc của chúng tôi cần đi công tác, tôi nghĩ cô có con nên không quá thích hợp."
Công ty thứ tư, thứ năm, thứ sáu...
Ngày hôm nay, sát vũ lại lần nữa kéo về phía Tuyết Thuần đều bị các công ty lớn từ chối trong lòng ủ rũ, sớm một chút liền trở lại.
Lúc cô trở lại, Lại Tư đang cho Trích Trích Đô Đô chơi xích đu, không thể không nói, ánh mắt Tuyết Thuần độc đáo, nếu cô dụng tâm, là có thể biến mảnh vườn hoa nhỏ phía sau biến thành một góc của thiên đường, mấy giàn hoa kia, dây leo leo lên, đủ loại màu sắc xanh thẫm, đỏ tươi, được tu sửa rất độc đáo, đem một góc vườn biến thành một nơi thanh nhã yên bình cách xa thành thị ồn ào phức tạp.
“Phỏng vấn thế nào rồi?" Lại Tư rảnh rỗi hỏi, tay không hề rảnh rỗi, khống chế độ cao của xích đu, đủ để cho Trích Trích Đô Đô vừa an toàn lại vui vẻ cười khanh khách. Bọn nhỏ ngay cả cô trở về cũng không nhào tới như trước nữa, xem ra chúng lệ thuộc vào cha chúng hơn rồi. Đây cũng là bắt đầu tốt, quá lệ thuộc vào cô chưa chắc đã là chuyện tốt, theo mẹ có lúc sẽ là đứa trẻ yếu đuối.
Tuyết Thuần mệt mỏi ngồi ở dưới giàn hoa, “Thà không nói ra. Không phải là làm thêm giờ thì chính là uống rượu, không thì vẫn phải suy tính đến chuyện kết hôn và các con, bọn họ tìm người cứ như bán mình, hận không thể ở trong công ty hai mươi tư giờ. Muốn tìm một công việc không cần làm thêm giờ không cần uống rượu đơn thuần thì lại bày ra công việc lại rất khó."
“Mẹ không thể tìm việc làm cũng có thể kiếm ra tiền." Trích Trích đang đu lên cao, cũng không cười to ha ha giống như Đô Đô, bàn tay bé nhỏ nắm thật chặt dây đu, tuổi còn nhỏ nhưng lại có khí phách của người lớn ưu nhã nói.
Tuyết Thuần tức giận liếc nhìn con trai một cái, “Tiền mẹ con kiếm ra có thể nuôi con được một ngày ba bữa đấy." Trước đây còn có Lãnh Quý giúp đỡ. Tại sao cô còn muốn ra ngoài tìm việc bên ngoài? Không chỉ là bản thân không có tự chủ, không có vòng tròn xã giao, sợ Trích Trích Đô Đô bị nhiễm tật xấu của cô sao, riêng là vì điểm này, cô cũng không đủ buông tha cho.
Đô Đô cười khanh khách.
“Cha con muốn xuống." Lại Tư kéo tay, dây xích dừng lại, Trích Trích nhảy xuống khỏi xích đu, đôi mắt đen láy di chuyển lên trên người Lại Tư, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, “Cha có tiền. Mẹ được quyền nuôi dưỡng bọn con, trước khi con và Đô Đô trưởng thành, không phải cha phải đưa một khoản tiền nhất định cho mẹ sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, một cánh tay khác của Lại Tư cũng dừng lại, nhất thời cũng đem xích đu của Đô Đô dừng lại. Anh liếc nhìn con trai của mình một cái, sau đó cười như không cười nhìn về phía Tuyết Thuần.
Tuyết Thuần sợ hãi ngập ngừng: “Cái đó... Hình như đạo lý là như vậy." Bất cứ giá nào! Nhớ tới ví tiền xẹp lép, Tuyết Thuần cũng theo lời Trích Trích nói ra. Tiền a tiền, mấy năm nay thỉnh thoảng cũng không vào túi! Vào túi thì cũng chạy đi rất nhanh!
Lại Tư không nói một lời, ánh mắt chăm chú nhìn lên trên người Tuyết Thuần. Cô cảm thấy lạnh buốt cả người, có chút đầu hàng khẽ cúi đầu, mở miệng xin tiền người ta, mặt mũi của cô để ở đâu nha.
“Thật khó được nha!"
Nghe được tiếng Lại Tư thở dài nói, Tuyết Thuần nhanh chóng liếc mắt nhìn anh.
Hai tay Lại Tư đút túi, “Biết em lâu như vậy, cho dù là thời điểm thân mật nhất, em cũng chưa từng mở miệng muốn lấy cái gì, trong đôi mắt cao quý của em tiền của anh đều bị bỏ rơi."
Chỉ là trước kia lúc cùng Lại Tư ở chung một chỗ, anh chuẩn bị tiền cho cô, mười mấy vạn tiền mặt cùng với thẻ đen, vẫn bị cô đơn bỏ ở trong ngăn kéo tủ. Khóe mắt Tuyết Thuần nhìn về chỗ khác, vụng về sửa lại váy công chúa cho Đô Đô, sửa lại tóc ngắn bị loạn của Trích Trích. Khóc quá! Thật không nghĩ tới, đó cũng là tội, nhưng mà đoạn thời gian đó, cô thật sự không cần đến tiền.
Chợt trước mắt xuất hiện một tấm thẻ vàng, ánh mắt Tuyết Thuần nhìn toát lên ánh sáng, năm ngón tay thon dài trời sinh thích hợp đánh đàn dương cầm, bắp thịt cánh tay hơi căng phồng... Rồi đến gương mặt tuấn tú nho nhã thâm sâu của anh.
Vì làm một chủ gia đình tốt là một người cha tốt, Lại Tư mắt đeo kính đen theo theo khuynh hướng cảm xúc thịnh hành năm đó, nháy mắt che kín ánh mắt giết người, che giấu đi nét bá đạo bên trong, giống như một vị vương tử ưu nhã.
“Cái này là có ý gì?" Tuy nói lời như vậy, Tuyết Thuần đưa ngón cái và ngón trở hướng đến, không ngờ thẻ vàng bị Lại Tư giữ chặt, ngón tay Tuyết Thuần dùng chưa đủ sức, Lại Tư bên cạnh cười như không cười, cô nhất thời ngây ngốc. Thật may là lúc này Trích Trích Đô Đô phát hiện ra đồ chơi mới, chạy đến bên kia đào đất.
Lại Tư nghiêng người, trước mắt liền tối xuống, hơi thở đàn ông mạnh mẽ bao quanh cô, khiến cho người mẹ hai con kiên cường luôn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Lại Tư cau mày lại, “Thẻ này, cho em sử dụng vô thời hạn."
“Cảm ơn, cảm ơn." Tuyết Thuần lắp bắp đáp lời, nếu đã cho rồi, vì sao còn không chịu buông tay.
“Đây là có điều kiện." Lúc nói chuyện, Lại Tư vừa vặn buông nhẹ. Lần này cô không đáp ứng cũng không được, trước tiên bắt cô nhận, sau đó buộc cô phải đáp ứng.
Thấy được nụ cười hồ ly của anh, Tuyết Thuần thầm nói không tốt. Nhưng bắt người nhà nương tay, cô chỉ đành phải không có khí phách nói, “Anh nói đi."
“Em không cần phải đi ra ngoài tìm việc làm, làm công cho anh, mỗi tháng anh sẽ trả em một khoản tiền lớn."
A? Trong đầu Tuyết Thuần lập tức hiện lên việc trong nhà Lại gia từng có đơn vị quân đội trang nghiêm, chẳng lẽ Lại Tư vì trả thù cô, muốn cô chiến đấu anh dũng trong mưa bom bão đạn?
Đúng lúc này Lại Tư cười một tiếng, “Trợ lí tổng giám đốc tập đoàn YD, vị trí này ổn không?"
Tuyết Thuần há to miệng, ánh mắt chớp chớp liên tục, “Anh không trở về Lại gia sao?"
Trong ấn tượng tập đoàn YD anh đã sớm giao cho Tề Luận và Phù Khải sao, những trí nhớ xa xôi giống như ở giữa không trung, lập tức hiện lên. Tập đoàn YD là lúc bọn họ vừa mới sống chung với nhau, sau khi đến Lại gia, mẫu thuẫn của bọn họ liền xảy ra. Những hiểu lầm kia, những lúc lạnh lùng, khiến cho cô từ một cô gái vô danh, bước lên một hành trình cuộc sống khó khăn. Riêng cô, cô nhớ tới thời điểm ấm áp khi anh còn làm ở tập đoàn YD.
“Có công việc cần làm, anh muốn tạm thời trở lại trấn giữ tổng công ty." Lại Tư tà mị cười một tiếng, con ngươi sau tròng kính thầm di động, “Huống chi không phải là em đang theo đuổi anh sao, anh nghĩ, cơ hội tốt này em sẽ không bỏ qua mới đúng. Nếu như tình cảm của em với anh đủ nhiệt tình, thì không cần từ chối."
Không phải như vậy! Tuyết Thuần thấy khi khuôn mặt anh tỏ ra ấm áp, thực chất lại bắn ra mũi dao sắc bén, như đứng giữa đống lửa, như ngồi trên đống than.
Lúc này đáp ứng thế nào đều không phải. Đáp ứng rồi, nếu vi phạm liền gian khổ phấn đấu, tự lực cánh sinh, không đáp ứng, Lại Tư có phải sẽ quật ngã cô, cho là cô không thật tâm với anh. Cô đã để cho anh thất vọng đau khổ nhiều năm như vậy, lần này không đáp ứng, anh sẽ thất vọng hơn.
Thấy cô im lặng không nói, biết cá tính cô quật cường, một khi hạ quyết tâm chín bò có kéo cũng không lại. Cũng được, không thể ép quá gấp, hoàn toàn ngược lại với suy tính, hiện tại vừa vặn cô đang áy náy, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ. Lại Tư nghĩ qua, nhàn nhạt cười, “Cho em thời gian năm ngày, nếu không tìm được việc làm, thì đến làm cạnh anh."
“Năm ngày cũng quá nhanh đi." Hai ngày nữa đã là thứ bảy rồi, chung quy, cô chỉ còn có ba ngày, Lại Tư là một chúa phúc hắc! Điểm này, tám trăm năm cũng không thay đổi!
“Anh tìm cho Trích Trích Đô Đô nhà trẻ tốt nhất rồi, hai ngày nữa chúng sẽ đi học, anh cũng phải đi làm. Anh nghĩ, dì Phù mà em nói nên về quê an dưỡng tuổi già đi, huống hồ lâu năm anh không yên lòng, để cho chị Tô hai ngày nữa đến chăm sóc chúng đi. Em không có ý kiến gì chứ?"
“Không có, anh an bài rất tốt." Tuyết Thuần cảm thấy trấn an, Lại Tư thật là một người cha tốt, chuyện gì cũng xử lí gọn gàng ngăn nắp. Không giống như cô, liều mạng đi làm cũng không ra gì, vẫn không thể chú ý đến cái khác, Trích Trích Đô Đô đi theo anh nhất định sẽ tốt hơn nhiều. Không biết tại sao, trong lòng mơ hồ ngọt ngào, cảm thấy Lại Tư sẽ vĩnh viễn không rời xa bọn họ, bọn họ sẽ sống như vậy rất lâu.
Gió xuân thổi qua, hoa cúc dưới tàn cây, vóc dáng cao cao thanh tao hai tay đút túi, cô gái kiều mị ngồi dưới giàn hoa, hơi ngẩng đầu nhìn anh.
Lại Tư chợt dâng lên chút cảm động, bao nhiêu năm dây dưa, cuối cùng vẫn không quên được cô. Năm tháng trôi qua, chỉ có người phụ nữ trước mặt vẫn ở trong lòng anh, vĩnh viễn mang đến ấm áp cùng cảm động.
Người phụ nữ này là của anh!
Gió thổi qua mái tóc dài của cô, có vài sợi tóc bay lên cần cổ trắng ngần và chóp mũi của cô, Tuyết Thuần cảm thấy hơi ngứa, tự nhiên di chuyển qua một chút, má trái trắng noãn đỏ thắm, môi đỏ nhuận oánh.
Trong lòng Lại Tư chợt động, một tay giơ lên vuốt cằm cô, nghiêng người cúi xuống nhẹ nhàng hôn. Cũng chỉ là nhẹ nhàng, không phải là mãnh liệt bá đạo trong đêm mưa, cũng không dữ dội như đêm đó, đây là hôn cực trân trọng, dịu dàng không phải là phong cách của Lại đương gia.
Tuyết Thuần kinh ngạc, trong lòng dâng lên ngọt ngào, giống như cùng lòng với Lại Tư, đang muốn đáp lại, bên kia lại đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sát phong cảnh.
“Oa oa..." Đô Đô gào khóc, “Ghét anh trai! Con sâu a! Hức... Oa oa cha, anh trai bắt nạt con khụ..." Khóc đến quá lợi hại, bị sặc nước miếng, khiến Lại Tư đau lòng vỗ về mông nhỏ của bé.
Lần này không tìm mẹ, trực tiếp tìm cha, cảm tình coi trọng cha liền quên mẹ, Tuyết Thuần hâm mộ nhìn Đô Đô nhào vào trong ngực Lại Tư, bốn năm cũng không đánh lại Lại Tư sống chung mấy tháng, thu hút khác phái như vậy, câu này cũng hợp với cha và con gái.
“Trích Trích!" Tuyết Thuần mắt thấy Trích Trích, lúc này trong tay cậu bé đang cầm một con sâu màu sám tro, cô cũng không khỏi á khẩu, đừng nói Đô Đô, ngay cả cô cũng sợ thứ này.
Tác giả :
A Tục