Rất Yêu Anh
Chương 5: Cầu hôn
“Không có khả năng!" Sau khi mẹ Trần nghe ba chữ kia ngay lập tức liền nói không có khả năng: “Tuyệt đối không thể, đại Ngôn nó có bệnh đấy, không có khả năng kết hôn với con ah."
Đối với lời nói này của mẹ cô, Trần Lập Hạ không có chút rung động nào, những lời kia, mỗi một chữ mỗi một câu đều nằm trong dự liệu của cô, những lời này cô đã sớm nghe qua, lần này cô trở về, không phải là đã nghĩ thông suốt à. Vô luận như thế nào, cô cũng sẽ không chạy trốn nữa, lần này, hạnh phúc của Ngôn Dĩ Luật, cô sẽ đến tranh thủ, và sẽ không buông tay. “Mẹ, mẹ cũng biết, bây giờ con không phải là đang hỏi ý kiến của hai người, mà là con tới để thông báo cho hai người biết."
Trên mặt Trần Lập Hạ vẫn giữ nguyên nụ cười ý vị thâm trường nóng rực, nó giống như vĩnh viễn treo ở trên mặt, cùng với quyết tâm của cô, sẽ không bao giờ dao động nữa. “Nếu như con không có quyết định, con cũng sẽ không trở về." Trần Lập Hạ nói:
“Con không muốn lãng phí thêm một cái ba năm nữa." Mẹ Trần không nghĩ tới, con gái vẫn không buông tha cho Ngôn Dĩ Luật, bà cho rằng con gái rời nhà đi ba năm, là vì đã nghĩ thông suốt, tuy nói hiện tại cô đã nghĩ thông suốt thật sự, nhưng lại không giống cái “nghĩ thông suốt" mà bà đang nghĩ kia. Bà cho rằng Lập Hạ trở về, điên cuồng đi xem mắt như vậy, chính là đã quyết định phấn đấu vì mình, là vì Lập Hạ đã buông Ngôn Dĩ Luật xuống, không nghĩ tới hết thảy đều không giống với cái mà bà mong muốn.
“Lãng phí ba năm? Có ý tứ gì?" Cha Trần cũng không biết nội tình của chuyện này, chỉ biết là Lập Hạ rời nhà đi ba năm, liên tục mấy năm cũng không về nhà, lão bà nói vì công việc của con gái cần, thỉnh thoảng con gái cũng gọi điện thoại về tâm sự, ông cũng không truy vấn, vẫn cho rằng con gái vì công việc cho nên mới phải kiên cường rời nhà đi ba năm. Sắc mặt của mẹ Trần không được tốt lắm:
“Không có ý gì, chính là rời nhà đi ba năm, không muốn lãng phí thời gian với người mắc chứng bệnh tự bế kia." Cha Trần nghe lời này liền biết chuyện này không đơn giản, nhưng nhìn thần sắc lão bà rõ ràng chính là không muốn nói nhiều, vì vậy ông nhìn về phía con gái vẫn giữ nguyên nụ cười quỷ dị kia. Giọng nói Lập Hạ rất lạnh nhạt:
“Trước kia con cùng Ngôn Dĩ Luật nói chuyện yêu đương, mẹ nói nếu muốn tiếp tục gắn bó với anh ấy, con phải đi xa một thời gian, đi rất xa, cho nên con đi, chỉ là cuối cùng con vẫn trở về." “Cho nên con vì một người đàn ông rời khỏi nhà?" Cha Trần rất tức giận, hoàn toàn không hiểu hành vi của con gái.
“Không hoàn toàn đúng." Lập Hạ lắc đầu: “Thật sự con bị mẹ thuyết phục, khi đó con không thể làm ra chuyện tranh giành tài sản trong nhà, cho nên con quyết định rời khỏi nhà, dưới tình huống không có gia đình che chở, xông xáo ra ngoài tìm một công việc thuộc về con, có tiền mới có thể cùng mẹ nói chuyện kết hôn với Ngôn Dĩ Luật a."
Cha Trần rất tức giận, lại không tìm được lời để phản bác, ba năm này con gái ở bên ngoài chịu đựng đủ vất vả, lúc gọi điện thoại về nhà đều là tốt khoe xấu che, lúc nói chuyện phiếm cùng ông cũng không nói một chữ đến nguyên nhân rời nhà. Cũng không biết là nên vui mừng quyết tâm của con gái, hay là tức giận con gái hạ quyết tâm ác độc, không khí nhất thời lâm vào trong im lặng. “Con không phải là đi xem mắt sao, như thế nào còn nhớ kỹ nó."
Mẹ Trần rất đau đầu, bà một chút cũng không hi vọng con gái gắn bó với đại Ngôn, nếu như bà sớm phát hiện mối quan hệ giữa hai người bọn họ một chút, có phải là có thể sớm đem tình cảm của hai người cắt đứt ngay tại thời điểm mới nảy sinh hay không, cũng không có chuyện con gái đã 27 tuổi vẫn còn quan tâm chuyện nó cùng với đại Ngôn có được ở bên nhau hay không. Lập Hạ lại rất bình tĩnh, nâng bát canh vẫn còn nóng lên bắt đầu..., uống một ngụm. “Canh mẹ nấu vẫn là ngon nhất."
Giọng nói bình tĩnh, khí sắc tươi sáng hình thành thế đối lập rõ nét với gương mặt u ám của mẹ Trần. “Tại sao con vẫn có tâm tư ăn canh, chuyện này con phải nói rõ ràng cho ta." Mẹ Trần tức giận nói.
Lập Hạ lại càng thêm thong dong. “Mẹ, con thích anh ấy, từ rất lâu rất lâu rồi." Lập Hạ để xuống bàn cái chén không, nhìn mẹ của cô:
“Con không phải là xúc động nhất thời, con cũng không biết từ lúc nào, con yêu anh ấy rất lâu, con cũng rất yêu người. Mẹ đừng bắt con phải chọn lựa giống như lần đó có được hay không?" “Nó, đầu óc nó có bệnh đấy, không chừng sẽ di truyền, sau này con muốn để con của con cũng giống như thế phải không? Loại cháu trai này con dám sinh nhưng mẹ cũng không dám muốn ah." Mẹ Trần cảm thấy nhức đầu:
“Nó, nó, tại sao con có thể thích nó chứ, tiểu Ngôn cũng rất tốt không phải sao." Lập Hạ thấy mẹ cô giống như đang cố gắng nghĩ cách, kỳ thật cô cũng đã đoán trước, muốn mẹ cô chúc phúc cho mình, thực sự là quá khó cầu. Lập Hạ nhìn về phía cha Trần.
“Cha." Lập Hạ chỉ nói một chữ, cũng đã bao hàm rất nhiều ý tứ. Cha Trần thở dài:
“Con với mẹ con dấu diếm ta nhiều chuyện như vậy, bây giờ con muốn kết hôn con cũng cần phải nói cho ta một chút, chuyện này là như thế nào." “Ngôn Dĩ Luật rất tốt, anh sẽ không nói dối, sẽ không gạt người, anh ấy sẽ không phản bội con, anh ấy yêu con, con cũng yêu anh ấy." Lập Hạ nói:
“Con thích anh ấy, từ lúc còn rất nhỏ con đã thích rồi, anh ấy là của con, khi còn bé là của con, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng thế." Giọng nói Lập Hạ khẳng định, căn bản không ý tứ muốn nhún nhường, chuyện của hai người vĩnh viễn không bao giờ hết. Câu chuyện giữa cô và Ngôn Dĩ Luật dài dằng dặc, kể hay không kể cũng như nhau.
Cha Trần cũng biết đầu óc Ngôn Dĩ Luật có vấn đề, còn có chứng bệnh tự bế, không thể trao đổi như người bình thường, con gái ông lại sáng sủa, ngay cả trước kia Ngôn Dĩ Luật suốt ngày đi cùng với con gái của ông cũng không có chuyển biến tốt đẹp, gặp vấn đề khi nói chuyện với người khác đoán chừng cũng không sửa đổi được. Nhưng cũng là người rất lễ phép, nghe bố của nó nói chỉ số thông minh của nó rất cao, bên nước ngoài còn có đại học cùng sở nghiên cứu cố ý mời nó đi qua, khi đó lão bạn nói cũng rất phiền não, con trai không muốn ra nước ngoài phát triển, khuyên như thế nào cũng không được, tình nguyện làm nhân viên quản lý cho một tiệm sách cũ kỹ ở trong thành phố. Tuy nói không thiếu số tiền này, nhưng dù gì cũng là một chút sức lực, thời điểm mọi người biết được ý tứ Ngôn Dĩ Luật, người trong nhà vẫn còn muốn giằng co với nó, nhưng nó lại không để ý những chuyện này, lựa chọn ở lại nhà.
Trước kia, Cha Trần vẫn cho rằng đại Ngôn không xuất ngoại, là vì chứng bệnh tự bế khó có thể trao đổi được với người khác. Hiện tại, chỉ sợ là nó chưa từng thay đổi... Chỉ muốn ở lại bên cạnh của con gái của ông a. Câu chuyện giữa hai người, nhìn Lập Hạ đã thể hiện rõ sự khẳng định cùng kiên quyết, sợ là sẽ không thể dao động được, tính cách con gái thế nào, ông biết rõ.
“Đi đi, chính con nghĩ thông suốt là được rồi, con đã trưởng thành rồi." Lập Hạ lập tức cười nói một tiếng cám ơn với cha Trần, mẹ Trần muốn nói thêm gì đó, lại bị cha Trần cho một cái ánh mắt. Nháy mắt, con gái đã sắp 30 rồi, con gái trở về là bắt đầu điên cuồng đi xem mắt, kỳ thật ông cũng lo lắng con gái có mắc chứng bệnh sầu lo gì hay không, hiện tại xem ra, chẳng qua là muốn chứng minh cho lão bà thấy, giẫm nát Thiên Sơn xem qua bao nhiêu người, đều thủy chung không thể quên được cảnh đẹp sâu trong nội tâm kia.
Cái cảnh đẹp kia, sợ là ở bên cạnh Ngôn Dĩ Luật à nha. ***** Trần Lập Hạ sáng sớm đã đợi dưới nhà của Ngôn Dĩ Luật.
Mẹ Ngôn vừa ra khỏi cửa liền thấy Trần Lập Hạ đứng ngay ngoài cửa, bị hù dọa một chút: “Lập Hạ mới sáng sớm tại sao con lại đứng ở chỗ này." “Dì sớm, con đang đợi Dĩ Luật."
Lập Hạ cười tủm tỉm nói. Chỉ còn một phút đồng hồ, Ngôn Dĩ Luật nên đi ra ngoài rồi, về thời gian anh luôn luôn nắm bắt rất chuẩn, không chút chênh lệch nào. Nhưng không nghĩ tới dì Ngôn lại ra ngoài sớm như vậy.
Mẹ Ngôn còn muốn hỏi thêm gì đó, Ngôn Dĩ Luật đã đi ra. Lập Hạ ngoắc tay với Ngôn Dĩ Luật. Nửa mặt của người con trai không bị mái tóc cắt ngang trán che khuất lộ ra mỉm cười, mẹ Ngôn nhìn thấy được, cũng bị kinh hách rồi.
Bà rất rõ ràng con trai lớn của mình một bên đầu phát triển có vấn đề, còn một bên thì lại phát triển quá độ, cư xử theo tình cảm cùng bộ phận ngôn ngữ có vấn đề, cũng không biết có phải là ảnh hưởng tới vẻ bên ngoài hay không, con trai lớn của bà cơ hồ là lúc nào cũng trưng một cái mặt co quắp. Tuy nhiên con thứ hai cũng là mặt lạnh, nhưng vẻ bên ngoài lại không trở thành sự thiếu hụt, dù sao đối với mọi người cũng sẽ có cảm tình, cũng sẽ khiếp sợ sẽ khổ sở. Bà thật sự rất ít, rất ít, gần như là không bao giờ nhìn thấy đứa con trai lớn của mình cười.
Vừa rồi là lúc nào, quá xa xôi rồi, bà cũng không nhớ rõ, cũng không thể trách bà, có một đứa con thứ hai là nhân trung chi long*, một người trầm mặc ít nói không thể vươn lên thoát khỏi chứng bệnh tự bế. (Nhân trung chi long*: rồng giữa loài người) Gửi gắm vào ai nhiều hơn quan tâm với ai nhiều hơn, mẹ Ngôn nghĩ, bà cũng không biết nên dùng lời nói gì để biện giải cho mình.
Chứng kiến nụ cười này, bà mới phát hiện, bà đã coi thường đứa con trai lớn này của mình, có bao nhiêu hà khắc. Đáng tiếc Ngôn Dĩ Luật lại không để ý. Thế giới của anh rất phong bế, kỳ thật nói đúng ra là anh không mắc bệnh tự bế, thậm chí biểu hiện của anh không có một chút phù hợp nào với chứng bệnh tự bế, nhưng anh có mắc phải chứng bệnh tự bế hay không bây giờ đã không quan trọng, anh cũng không quan tâm.
Cái gì thiên vị cùng quan tâm, trước khi gặp Trần Lập Hạ, anh không biết, đại khái là chưa từng cảm nhận qua. Một khi đã cảm nhận qua, sau khi mất đi sẽ giống như hàng ngàn hàng vạn con kiến đục khoét trái tim, mà anh lại không thể làm gì. “Dì, con cùng Dĩ Luật đi trước."
Lập Hạ một phát bắt được tay của Ngôn Dĩ Luật, đột nhiên giống như là nghĩ đến chuyện gì rất quan trọng: “Anh mang bản sao hộ khẩu không?" Ngôn Dĩ Luật lắc đầu. Anh cũng không biết hộ khẩu trong nhà để chỗ nào.
“Chuyện chúng ta muốn kết hôn, anh vẫn chưa nói với mẹ anh?" Lập Hạ giả vờ tức giận nhíu máy với Ngôn Dĩ Luật. Cô khẳng định biết Ngôn Dĩ Luật không thể phân biệt được lời nói của cô câu nào thật câu nào giả, chắc chắn anh sẽ không nói với mẹ của anh, cho nên cô mới có thể ra một chiêu đến tìm người như vậy.
Nếu như mẹ Ngôn không đi ra ngoài sớm như vậy, cô sẽ đến nhà của Ngôn Dĩ Luật, nói với mẹ của anh, nói ngắn lại chính là muốn lấy được quyển sổ hộ khẩu, hôm nay sẽ xử lý được vấn đề này rồi. Trời biết những lời này của Trần Lập Hạ dọa mẹ Ngôn thành cái dạng gì rồi. “Hai con muốn kết hôn?"
Mẹ Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh: “Mẹ của con biết chuyện này không?" Chắc hẳn, mẹ Ngôn cũng không coi trọng bọn họ, phải nói, mẹ của Trần Lập Hạ đã sớm đi tìm mẹ Ngôn rồi, có lẽ là để làm công tác tâm lý cho mẹ Ngôn về chuyện của Ngôn Dĩ Luật.
Trần Lập Hạ một chút ngạc nhiên cũng không có khi thấy mẹ Ngôn có thể nhẫn tâm đối với con trai lớn của mình như vậy. Ở một trình độ nào đó của mẹ Ngôn, cũng xem như là một loại thiện lương a. Cảm thấy con của mình, gắn bó với con gái nhà người ta một người hoàn toàn bình thường, là đang gieo tai họa, cũng đã chuẩn bị để đứa con trai này cô độc cả đời, lại không nghĩ cách hỏi con trai của mình muốn cái gì.
Chỉ nghĩ cũng có thể đoán ra, Ngôn Dĩ Luật có một cậu em trai xuất sắc là Ngôn Dĩ Khoan như vậy, là cha mẹ đều sẽ thiên vị một người khác. Rõ ràng Ngôn Dĩ Luật cũng xuất sắc như vậy không phải sao, đầu óc của anh, độc nhất vô nhị như vậy, lòng của anh, mềm mại như vậy. Ah, còn có chút trẻ con không yên.
“Biết rõ, cha con đã đồng ý." Lập Hạ nói chuyện rất có kỹ xảo. Từng chữ đều không phải giả, về phần có phải là ý tứ kia hay không, mỗi người một ý rồi.
“Dì, con ở cùng Dĩ Luật rất tốt đấy." Lập Hạ nghiêm túc nói với mẹ Ngôn. Mẹ Ngôn cũng biết, dù thế nào thì lời này chắc hẳn là nói cho đứa con bất lực của mình, nhưng con trai nhà mình thế nào, bà còn không rõ ràng lắm a.
“Con đã nghĩ thông suốt rồi sao?" Mẹ Ngôn lặp lại câu hỏi, những lời này quá trịnh trọng. Bà biết rõ, con của mình, có thể là cái vỏ rỗng. Bà cũng biết mấy năm nay công việc của Lập Hạ rất sinh động, tích lũy không ít tiền, ở bên ngoài còn mua được phòng ở, tự mình cung cấp, mà con trai của bà...
“Con hiểu rất rõ." Lập Hạ khẳng định nói: “Dĩ Luật, anh nguyện ý kết hôn với em không?"
“Anh nguyện ý." Bờ môi Ngôn Dĩ Luật gần như là run rẩy mãi mới nói được hết được câu này. Anh rất sợ. Đây có phải là mộng hay không.
Nếu như là mộng, có thể không tỉnh lại được không, logic tính toán của anh không thể tính được những chuyện này, anh phải làm sao nếu chỉ là mộng. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Luật bảo bảo của ta qaq.
Đối với lời nói này của mẹ cô, Trần Lập Hạ không có chút rung động nào, những lời kia, mỗi một chữ mỗi một câu đều nằm trong dự liệu của cô, những lời này cô đã sớm nghe qua, lần này cô trở về, không phải là đã nghĩ thông suốt à. Vô luận như thế nào, cô cũng sẽ không chạy trốn nữa, lần này, hạnh phúc của Ngôn Dĩ Luật, cô sẽ đến tranh thủ, và sẽ không buông tay. “Mẹ, mẹ cũng biết, bây giờ con không phải là đang hỏi ý kiến của hai người, mà là con tới để thông báo cho hai người biết."
Trên mặt Trần Lập Hạ vẫn giữ nguyên nụ cười ý vị thâm trường nóng rực, nó giống như vĩnh viễn treo ở trên mặt, cùng với quyết tâm của cô, sẽ không bao giờ dao động nữa. “Nếu như con không có quyết định, con cũng sẽ không trở về." Trần Lập Hạ nói:
“Con không muốn lãng phí thêm một cái ba năm nữa." Mẹ Trần không nghĩ tới, con gái vẫn không buông tha cho Ngôn Dĩ Luật, bà cho rằng con gái rời nhà đi ba năm, là vì đã nghĩ thông suốt, tuy nói hiện tại cô đã nghĩ thông suốt thật sự, nhưng lại không giống cái “nghĩ thông suốt" mà bà đang nghĩ kia. Bà cho rằng Lập Hạ trở về, điên cuồng đi xem mắt như vậy, chính là đã quyết định phấn đấu vì mình, là vì Lập Hạ đã buông Ngôn Dĩ Luật xuống, không nghĩ tới hết thảy đều không giống với cái mà bà mong muốn.
“Lãng phí ba năm? Có ý tứ gì?" Cha Trần cũng không biết nội tình của chuyện này, chỉ biết là Lập Hạ rời nhà đi ba năm, liên tục mấy năm cũng không về nhà, lão bà nói vì công việc của con gái cần, thỉnh thoảng con gái cũng gọi điện thoại về tâm sự, ông cũng không truy vấn, vẫn cho rằng con gái vì công việc cho nên mới phải kiên cường rời nhà đi ba năm. Sắc mặt của mẹ Trần không được tốt lắm:
“Không có ý gì, chính là rời nhà đi ba năm, không muốn lãng phí thời gian với người mắc chứng bệnh tự bế kia." Cha Trần nghe lời này liền biết chuyện này không đơn giản, nhưng nhìn thần sắc lão bà rõ ràng chính là không muốn nói nhiều, vì vậy ông nhìn về phía con gái vẫn giữ nguyên nụ cười quỷ dị kia. Giọng nói Lập Hạ rất lạnh nhạt:
“Trước kia con cùng Ngôn Dĩ Luật nói chuyện yêu đương, mẹ nói nếu muốn tiếp tục gắn bó với anh ấy, con phải đi xa một thời gian, đi rất xa, cho nên con đi, chỉ là cuối cùng con vẫn trở về." “Cho nên con vì một người đàn ông rời khỏi nhà?" Cha Trần rất tức giận, hoàn toàn không hiểu hành vi của con gái.
“Không hoàn toàn đúng." Lập Hạ lắc đầu: “Thật sự con bị mẹ thuyết phục, khi đó con không thể làm ra chuyện tranh giành tài sản trong nhà, cho nên con quyết định rời khỏi nhà, dưới tình huống không có gia đình che chở, xông xáo ra ngoài tìm một công việc thuộc về con, có tiền mới có thể cùng mẹ nói chuyện kết hôn với Ngôn Dĩ Luật a."
Cha Trần rất tức giận, lại không tìm được lời để phản bác, ba năm này con gái ở bên ngoài chịu đựng đủ vất vả, lúc gọi điện thoại về nhà đều là tốt khoe xấu che, lúc nói chuyện phiếm cùng ông cũng không nói một chữ đến nguyên nhân rời nhà. Cũng không biết là nên vui mừng quyết tâm của con gái, hay là tức giận con gái hạ quyết tâm ác độc, không khí nhất thời lâm vào trong im lặng. “Con không phải là đi xem mắt sao, như thế nào còn nhớ kỹ nó."
Mẹ Trần rất đau đầu, bà một chút cũng không hi vọng con gái gắn bó với đại Ngôn, nếu như bà sớm phát hiện mối quan hệ giữa hai người bọn họ một chút, có phải là có thể sớm đem tình cảm của hai người cắt đứt ngay tại thời điểm mới nảy sinh hay không, cũng không có chuyện con gái đã 27 tuổi vẫn còn quan tâm chuyện nó cùng với đại Ngôn có được ở bên nhau hay không. Lập Hạ lại rất bình tĩnh, nâng bát canh vẫn còn nóng lên bắt đầu..., uống một ngụm. “Canh mẹ nấu vẫn là ngon nhất."
Giọng nói bình tĩnh, khí sắc tươi sáng hình thành thế đối lập rõ nét với gương mặt u ám của mẹ Trần. “Tại sao con vẫn có tâm tư ăn canh, chuyện này con phải nói rõ ràng cho ta." Mẹ Trần tức giận nói.
Lập Hạ lại càng thêm thong dong. “Mẹ, con thích anh ấy, từ rất lâu rất lâu rồi." Lập Hạ để xuống bàn cái chén không, nhìn mẹ của cô:
“Con không phải là xúc động nhất thời, con cũng không biết từ lúc nào, con yêu anh ấy rất lâu, con cũng rất yêu người. Mẹ đừng bắt con phải chọn lựa giống như lần đó có được hay không?" “Nó, đầu óc nó có bệnh đấy, không chừng sẽ di truyền, sau này con muốn để con của con cũng giống như thế phải không? Loại cháu trai này con dám sinh nhưng mẹ cũng không dám muốn ah." Mẹ Trần cảm thấy nhức đầu:
“Nó, nó, tại sao con có thể thích nó chứ, tiểu Ngôn cũng rất tốt không phải sao." Lập Hạ thấy mẹ cô giống như đang cố gắng nghĩ cách, kỳ thật cô cũng đã đoán trước, muốn mẹ cô chúc phúc cho mình, thực sự là quá khó cầu. Lập Hạ nhìn về phía cha Trần.
“Cha." Lập Hạ chỉ nói một chữ, cũng đã bao hàm rất nhiều ý tứ. Cha Trần thở dài:
“Con với mẹ con dấu diếm ta nhiều chuyện như vậy, bây giờ con muốn kết hôn con cũng cần phải nói cho ta một chút, chuyện này là như thế nào." “Ngôn Dĩ Luật rất tốt, anh sẽ không nói dối, sẽ không gạt người, anh ấy sẽ không phản bội con, anh ấy yêu con, con cũng yêu anh ấy." Lập Hạ nói:
“Con thích anh ấy, từ lúc còn rất nhỏ con đã thích rồi, anh ấy là của con, khi còn bé là của con, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng thế." Giọng nói Lập Hạ khẳng định, căn bản không ý tứ muốn nhún nhường, chuyện của hai người vĩnh viễn không bao giờ hết. Câu chuyện giữa cô và Ngôn Dĩ Luật dài dằng dặc, kể hay không kể cũng như nhau.
Cha Trần cũng biết đầu óc Ngôn Dĩ Luật có vấn đề, còn có chứng bệnh tự bế, không thể trao đổi như người bình thường, con gái ông lại sáng sủa, ngay cả trước kia Ngôn Dĩ Luật suốt ngày đi cùng với con gái của ông cũng không có chuyển biến tốt đẹp, gặp vấn đề khi nói chuyện với người khác đoán chừng cũng không sửa đổi được. Nhưng cũng là người rất lễ phép, nghe bố của nó nói chỉ số thông minh của nó rất cao, bên nước ngoài còn có đại học cùng sở nghiên cứu cố ý mời nó đi qua, khi đó lão bạn nói cũng rất phiền não, con trai không muốn ra nước ngoài phát triển, khuyên như thế nào cũng không được, tình nguyện làm nhân viên quản lý cho một tiệm sách cũ kỹ ở trong thành phố. Tuy nói không thiếu số tiền này, nhưng dù gì cũng là một chút sức lực, thời điểm mọi người biết được ý tứ Ngôn Dĩ Luật, người trong nhà vẫn còn muốn giằng co với nó, nhưng nó lại không để ý những chuyện này, lựa chọn ở lại nhà.
Trước kia, Cha Trần vẫn cho rằng đại Ngôn không xuất ngoại, là vì chứng bệnh tự bế khó có thể trao đổi được với người khác. Hiện tại, chỉ sợ là nó chưa từng thay đổi... Chỉ muốn ở lại bên cạnh của con gái của ông a. Câu chuyện giữa hai người, nhìn Lập Hạ đã thể hiện rõ sự khẳng định cùng kiên quyết, sợ là sẽ không thể dao động được, tính cách con gái thế nào, ông biết rõ.
“Đi đi, chính con nghĩ thông suốt là được rồi, con đã trưởng thành rồi." Lập Hạ lập tức cười nói một tiếng cám ơn với cha Trần, mẹ Trần muốn nói thêm gì đó, lại bị cha Trần cho một cái ánh mắt. Nháy mắt, con gái đã sắp 30 rồi, con gái trở về là bắt đầu điên cuồng đi xem mắt, kỳ thật ông cũng lo lắng con gái có mắc chứng bệnh sầu lo gì hay không, hiện tại xem ra, chẳng qua là muốn chứng minh cho lão bà thấy, giẫm nát Thiên Sơn xem qua bao nhiêu người, đều thủy chung không thể quên được cảnh đẹp sâu trong nội tâm kia.
Cái cảnh đẹp kia, sợ là ở bên cạnh Ngôn Dĩ Luật à nha. ***** Trần Lập Hạ sáng sớm đã đợi dưới nhà của Ngôn Dĩ Luật.
Mẹ Ngôn vừa ra khỏi cửa liền thấy Trần Lập Hạ đứng ngay ngoài cửa, bị hù dọa một chút: “Lập Hạ mới sáng sớm tại sao con lại đứng ở chỗ này." “Dì sớm, con đang đợi Dĩ Luật."
Lập Hạ cười tủm tỉm nói. Chỉ còn một phút đồng hồ, Ngôn Dĩ Luật nên đi ra ngoài rồi, về thời gian anh luôn luôn nắm bắt rất chuẩn, không chút chênh lệch nào. Nhưng không nghĩ tới dì Ngôn lại ra ngoài sớm như vậy.
Mẹ Ngôn còn muốn hỏi thêm gì đó, Ngôn Dĩ Luật đã đi ra. Lập Hạ ngoắc tay với Ngôn Dĩ Luật. Nửa mặt của người con trai không bị mái tóc cắt ngang trán che khuất lộ ra mỉm cười, mẹ Ngôn nhìn thấy được, cũng bị kinh hách rồi.
Bà rất rõ ràng con trai lớn của mình một bên đầu phát triển có vấn đề, còn một bên thì lại phát triển quá độ, cư xử theo tình cảm cùng bộ phận ngôn ngữ có vấn đề, cũng không biết có phải là ảnh hưởng tới vẻ bên ngoài hay không, con trai lớn của bà cơ hồ là lúc nào cũng trưng một cái mặt co quắp. Tuy nhiên con thứ hai cũng là mặt lạnh, nhưng vẻ bên ngoài lại không trở thành sự thiếu hụt, dù sao đối với mọi người cũng sẽ có cảm tình, cũng sẽ khiếp sợ sẽ khổ sở. Bà thật sự rất ít, rất ít, gần như là không bao giờ nhìn thấy đứa con trai lớn của mình cười.
Vừa rồi là lúc nào, quá xa xôi rồi, bà cũng không nhớ rõ, cũng không thể trách bà, có một đứa con thứ hai là nhân trung chi long*, một người trầm mặc ít nói không thể vươn lên thoát khỏi chứng bệnh tự bế. (Nhân trung chi long*: rồng giữa loài người) Gửi gắm vào ai nhiều hơn quan tâm với ai nhiều hơn, mẹ Ngôn nghĩ, bà cũng không biết nên dùng lời nói gì để biện giải cho mình.
Chứng kiến nụ cười này, bà mới phát hiện, bà đã coi thường đứa con trai lớn này của mình, có bao nhiêu hà khắc. Đáng tiếc Ngôn Dĩ Luật lại không để ý. Thế giới của anh rất phong bế, kỳ thật nói đúng ra là anh không mắc bệnh tự bế, thậm chí biểu hiện của anh không có một chút phù hợp nào với chứng bệnh tự bế, nhưng anh có mắc phải chứng bệnh tự bế hay không bây giờ đã không quan trọng, anh cũng không quan tâm.
Cái gì thiên vị cùng quan tâm, trước khi gặp Trần Lập Hạ, anh không biết, đại khái là chưa từng cảm nhận qua. Một khi đã cảm nhận qua, sau khi mất đi sẽ giống như hàng ngàn hàng vạn con kiến đục khoét trái tim, mà anh lại không thể làm gì. “Dì, con cùng Dĩ Luật đi trước."
Lập Hạ một phát bắt được tay của Ngôn Dĩ Luật, đột nhiên giống như là nghĩ đến chuyện gì rất quan trọng: “Anh mang bản sao hộ khẩu không?" Ngôn Dĩ Luật lắc đầu. Anh cũng không biết hộ khẩu trong nhà để chỗ nào.
“Chuyện chúng ta muốn kết hôn, anh vẫn chưa nói với mẹ anh?" Lập Hạ giả vờ tức giận nhíu máy với Ngôn Dĩ Luật. Cô khẳng định biết Ngôn Dĩ Luật không thể phân biệt được lời nói của cô câu nào thật câu nào giả, chắc chắn anh sẽ không nói với mẹ của anh, cho nên cô mới có thể ra một chiêu đến tìm người như vậy.
Nếu như mẹ Ngôn không đi ra ngoài sớm như vậy, cô sẽ đến nhà của Ngôn Dĩ Luật, nói với mẹ của anh, nói ngắn lại chính là muốn lấy được quyển sổ hộ khẩu, hôm nay sẽ xử lý được vấn đề này rồi. Trời biết những lời này của Trần Lập Hạ dọa mẹ Ngôn thành cái dạng gì rồi. “Hai con muốn kết hôn?"
Mẹ Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh: “Mẹ của con biết chuyện này không?" Chắc hẳn, mẹ Ngôn cũng không coi trọng bọn họ, phải nói, mẹ của Trần Lập Hạ đã sớm đi tìm mẹ Ngôn rồi, có lẽ là để làm công tác tâm lý cho mẹ Ngôn về chuyện của Ngôn Dĩ Luật.
Trần Lập Hạ một chút ngạc nhiên cũng không có khi thấy mẹ Ngôn có thể nhẫn tâm đối với con trai lớn của mình như vậy. Ở một trình độ nào đó của mẹ Ngôn, cũng xem như là một loại thiện lương a. Cảm thấy con của mình, gắn bó với con gái nhà người ta một người hoàn toàn bình thường, là đang gieo tai họa, cũng đã chuẩn bị để đứa con trai này cô độc cả đời, lại không nghĩ cách hỏi con trai của mình muốn cái gì.
Chỉ nghĩ cũng có thể đoán ra, Ngôn Dĩ Luật có một cậu em trai xuất sắc là Ngôn Dĩ Khoan như vậy, là cha mẹ đều sẽ thiên vị một người khác. Rõ ràng Ngôn Dĩ Luật cũng xuất sắc như vậy không phải sao, đầu óc của anh, độc nhất vô nhị như vậy, lòng của anh, mềm mại như vậy. Ah, còn có chút trẻ con không yên.
“Biết rõ, cha con đã đồng ý." Lập Hạ nói chuyện rất có kỹ xảo. Từng chữ đều không phải giả, về phần có phải là ý tứ kia hay không, mỗi người một ý rồi.
“Dì, con ở cùng Dĩ Luật rất tốt đấy." Lập Hạ nghiêm túc nói với mẹ Ngôn. Mẹ Ngôn cũng biết, dù thế nào thì lời này chắc hẳn là nói cho đứa con bất lực của mình, nhưng con trai nhà mình thế nào, bà còn không rõ ràng lắm a.
“Con đã nghĩ thông suốt rồi sao?" Mẹ Ngôn lặp lại câu hỏi, những lời này quá trịnh trọng. Bà biết rõ, con của mình, có thể là cái vỏ rỗng. Bà cũng biết mấy năm nay công việc của Lập Hạ rất sinh động, tích lũy không ít tiền, ở bên ngoài còn mua được phòng ở, tự mình cung cấp, mà con trai của bà...
“Con hiểu rất rõ." Lập Hạ khẳng định nói: “Dĩ Luật, anh nguyện ý kết hôn với em không?"
“Anh nguyện ý." Bờ môi Ngôn Dĩ Luật gần như là run rẩy mãi mới nói được hết được câu này. Anh rất sợ. Đây có phải là mộng hay không.
Nếu như là mộng, có thể không tỉnh lại được không, logic tính toán của anh không thể tính được những chuyện này, anh phải làm sao nếu chỉ là mộng. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Luật bảo bảo của ta qaq.
Tác giả :
Sơ Ảnh Lưu Ly