Rất Khó Không Yêu
Quyển 2 - Chương 3-2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vu Giai Thần đưa mắt nhìn, một người đàn ông mặc tây trang lịch sự đứng trước mặt cô, đeo kính, gương mặt bình thường, những người này nếu gặp thoáng qua trong đám đông, nháy mắt sẽ bị quên, tuổi tầm bốn mươi, khiến người ta có cảm giác tin cậy.
"Ông là ai? Có việc gì?" Tuy đối mặt với Vu Giai Thần, Vương Tĩnh Kiệt sẽ khẩn trương, không nói ra lời, nhưng dù sao cũng là người thừa kế công ty lớn, nên mọi thứ từ lúc nhỏ hắn đều phải học. Lúc này đối diện với người xa lạ, hắn theo bản năng đề phòng.
"Vu tiểu thư," Người đàn ông đưa mắt nhìn Vu Giai Thần, "đã lâu không gặp."
"Luật sư... Du." Trước kia ba bảo cô gọi ông là chú Du, nhưng bây giờ Vu gia đã như vậy, xưng hô thân thiết thế, tất nhiên là không ổn, có những việc,cô vẫn rõ ràng đấy.
Người này là luật sư Du, lãnh đạo đoàn luật sư của công ty Vu Hưng Nghiệp, tuy trước giờ Vu Giai Thần đều không quan tâm chuyện công ty, nhưng trước đó luật sư Du thường qua nhà, cho nên cô cũng gọi là quen biết.
Du Khải Văn mỉm cười, nhiều năm va chạm ngoài xã hội hắn rất giỏi xử lí những chuyện này, "Hôm nay tôi tới là muốn nói chuyện với Vu tiểu thư, bacô Vu Hưng Nghiệp có lập một tài khoản ngân hàng cho cô."
"Tài khoản?" Sau khi Vu gia gặp chuyện, mọi chuyện công ty, tiền tài, cô không chút để ý, kì lạ chính là, không có ai tới làm phiền cô.
Nhưng mà cũng không quá kì quái, nếu như mọi chuyện đều do người đàn ông kia điều khiển.... ân oán cũng theo người chết mà chấm dứt rồi. cô tin tưởng thủ đoạn của hắn, có thể giải quyết tốt mọi việc.
Nhưng mà hôm nay, sao luật sư Du lại tới trước mặt cô, nói tài khoản ngân hàng, ba cô lại lập một tài khoản đứng tên cô, cô sao lại không biết?
"Đúng vậy." Du Khải Vặt gật đầu, hỏi thăm: "không biết Vu tiểu thư có thời gian cùng tôi nói về vấn đề này không?"
nói chuyện? Vu Giai Thần chần chừ một chút, gật đầu, "Có thể."
"Tiểu Thần, anh đi cùng em." Vương Tĩnh Kiệt lo lắng nắm chặt tay cô.
Bàn tay ấm áp mang theo xúc động mãnh liệt của tuổi trẻ.
không đúng, hoàn toàn không đúng. không giống...
không phải bàn tay mang theo hơi lạnh kia, không phải cảm giác xiết chặt khiến người ta không thể hô hấp nổi.
Lòng cô mãnh liệt co rút lại, theo phản xạ định rút tay ra. Nhưng một giây sau, lí trí của cô trở về, tự nói với mình không nên làm vậy.
Hít một hơi thật sau, đưa mắt nhìn hắn, "không cần, tôi sẽ tự xử lý."
"Nhưng mà..." hắn sẽ lo lắng. hắn biết rõ chuyện của gia đình khiến cô bị đả kích rất lớn, hắn lo lắng nếu nhắc lại cô sẽ không chịu nổi.
"Tôi sẽ không sao." cô tự nhiên rút tay về, nhìn Du Khải Văn, "Chúng ta đi thôi."
Du Khải Văn mở cửa xe đang đỗ ở bên cạnh, đưa tay làm động tác mời.
"Tiểu Thần..."
"Yên tâm, tôi không sao." cô mỉm cười nhìn hắn, "thật xin lỗi, không thể đi ăn cơm cùng anh." Cúi đầu ngồi vào trong.
Vương Tĩnh Kiệt đứng im đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi, mãi cho đến lúc không nhìn thấy nữa, lúc này mới cúi đầu xuống, thì thào nói: "A... xem phim."
Hóa ra ba của cô vì cô lập một tài khoản ở ngân hàng.
Vu Giai Thần nhìn giáy tờ trên mặt bàn kia, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cho tới hôm nay cô mới hiểu được, vì sao lúc trước ba gọi điện muốn cô đi Thụy Sĩ, bởi vì ba đã lập một tài khoản lớn cho cô ở ngân hàng Thụy Sĩ, chắc lúc đó ba cũng biết không cách nào cứu vãn nổi công ty, cho nên muốn dẫn mẹ và cô cùng đi.
Có khoản tiền đó, cả nhà họ sẽ sống vô cùng tốt.
"Khoản nợ lớn kia, Tống tiên sinh sẽ xử lí. Khoản tiền này là do tiên sinh Vu Hưng Nghiệp vì cô mà lập, chỉ khi bản thân cô kí tên mới có thể sử dụng. Cho nên số tiền này, hoàn toàn thuộc về cô."
Du Khải Văn nói mà đầu óc cô vẫn lơ đãng, thật buồn cười, thế giới này thật là buồn cười, cô vốn nghĩ bản thân đã trở nên nghèo khổ rồi, ai ngờ lại có số tiền lớn trong tay, nghĩ rằng ba mẹ đã mất đi, trên đời này sẽ không còn ai yêu thương mình, nào biết tình yêu của ba, ngay cả khi ba mất, vẫn tồn tại.
"Ba...ba." cô nức nở nghẹn ngào, che miệng rúc trong ghế sofa, nước mắt không ngăn được trào ra mãnh liệt.
Có lẽ ba của cô không phải là một người tốt, nhưng ba lại là một người ba tốt. Tình yêu của ba dành cho cô không phải là giả dối, ba luôn suy nghĩ chocô, tính toán cho coo, cho dù bây giờ ba đã không còn, nhưng vẫn vì cô trải bằng con đường, để cho cô đi tiếp, không quá vất vả.
Ai đúng ai sai, cô đã quá mệt mỏi không còn muốn nghĩ. Những... chuyện cũ kia, cô biết được qua lời của người khác, nhưng tình yêu của ba, luôn luôn ở bên cạnh cô.
Bây giờ, ở chỗ này, chỗ thuộc về riêng cô, cô có thể thỏa thích khóc, không cần sợ người khác nhìn thấy. Ủy khuất, thương tâm, khổ sở, theo nước mắt phát tiết ra.
Khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khóc đến không thở nổi, cô ngã ra ghế sofa, hai mắt đẫm lệ mờ mịt.
cô nhớ ba mẹ, cô hi vọng bọn họ trở về...
"Tôi đã xử lí tốt, đây là tài liệu mà Vu tiểu thư đã kí." Người bên kia màn hình nói, đem toàn bộ quá trình xử lí từng chút từng chút một nói lại, khôngcó cảm xúc, chỉ có sự nghiêm túc chuyên chú trong công việc.
"Ừ."
"Về khoản nợ của công ty Hồng Đại, tôi cũng đã liên hệ với ngân hàng.." Sau đó là một loạt báo cáo liên quan tới tài vụ, pháp luật, người nói chuyên chú, ánh mắt của người nghe thì hoàn toàn chăm chú vào báo cáo trên hồ sơ, ngón tay liên tục gõ bàn phím, giống như không hề chú ý.
Nhưng mặc dù như thế, Du Khải Văn cũng không dám xem thường. Người bên kia, là kẻ tỉnh táo, khôn khéo, đáng sợ nhất mà trong cuộc sống bốn mươi bảy năm qua hắn gặp.
Người đó đáng sợ ở chỗ, ngươi vĩnh viễn không biết hắn suy nghĩ cái gì, cũng vĩnh viễn dừng mơ ước có thể lừa gạt hắn. Làm đối thủ của hắn, là mộtviệc vô cùng ngu ngốc.
Tận tâm và trung thành, Du Khải Văn vô số lần mặc niệm trong lòng, mười năm trước, hắn đã lựa chọn đứng cạnh thiếu niên mười sáu tuổi này, mười năm qua, thời gian chứng minh, lựa chọn lúc đó của hán, hoàn toàn chính xác.
"Vu tiểu thư dạo này thế nào?" một giọng nói lười biếng cắt đứt lời báo cáo.
Giọng nói của Du Khải Văn ngừng xuống, đưa mắt nhìn người đàn ông bên kia màn hình, quả nhiên vẫn không thay đổi tư thế. Ánh mắt của Du Khải Văn khẽ thay đổi, nhìn về phía Lôi Á Lực, thấy hắn cười lười biếng, người này, cũng không dễ trêu.
Dừng lại vài giây, Du Khải Văn cẩn thận tìm từ, "Cũng... Khá tốt."
"À?" Lôi Á Lực tràn ngập hứng thú nhìn bạn tốt, lại nói với Du Khải Văn, "Thế nào là khá tốt?"
Lòng bàn tay hắn bắt đầu đổ mồ hôi, thời gian suy nghĩ tìm câu từ càng lâu hơn, mãi sau mới chậm rãi nói: "Khí sắc cũng tốt hơn một chút, tinh thần cũng không tệ lắm."
"Xem ra tự do với cô ấy, quả nhiên là lựa chọn sáng suốt."
Những lời này vừa nói, áp suất không khí ở hai địa phương đều thay đổi.
Tuy nhiên người nào đó, từ đầu tới cuối vẫn không thay đổi tư thế.
Tự nhận là người đã thấy qua vô số chuyện trên đời, cũng biết bao nhiêu loại người, Du Khải Văn cảm thấy sau lưng đồ mồ hôi lạnh, biết mình bây giờkhông nên nói bất cứ lời nào.
Nhưng cố tình có người lại không chịu buông tha, "Còn gì nữa, có chuyện gì thú vị không?"
Lôi Á Lực là người khó chơi nhất trong cuộc đời của ông! Ông thề, "Cậu muốn hỏi về phương diện nào?"
"Đương nhiên là chuyện tình cảm." Hai tay tùy ý đan vào nhau, thân thể tựa vào ghế salon, "Bạn trai mới của cô ấy thế nào?"
Ông thề, nếu như mà có thể nói, ông thật sự hận không thể dùng cà vạt đang thắt trên cổ mình, siết chết người đàn ông đang cười đến mức phi thường đáng ghét kia!
Hết lần này tới lần khác, lại không thể, hết lần này tới lần khác, vấn đề này, ông phải trả ời, trốn tránh cũng không được, "Cũng... cũng tốt."
"Tốt thế nào?"
Thượng đế, vì sao người không đến cứu rỗi con? Ông còn muốn sống thêm bốn mươi năm nữa, ông cố gắng kiếm tiền còn chưa được hưởng thụ, "Dáng vẻ... khá tốt."
"Còn gì nữa không?"
"Đối xử với tiểu thư rất tốt."
"E... hèm?"
"..." Với tư cách là một luật sư miệng lưỡi lưu loát, với tư cách là một luật sư có địa vị lăn lộn trong giới hai mươi mấy năm, lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy vốn từ của mình quá nghèo nàn, vô cùng nghèo nàn.
Rốt cuộc cũng có giọng nói vang lên cứu vớt ông, "Gửi giấy tờ của ngân hàng tới, tôi sẽ xử lí."
"Vâng." Dùng một tốc độ tên lửa logout, đoán chừng với tốc độ này có thể đánh vỡ kỉ lục thế giới.
"Người này cũng được." Lôi Á Lực vỗ tay phát ra tiếng, nghiêng mình nhíu mày, "Đáng tiếc, khả năng miêu tả hơi kém."
Tống Hãn nhìn chương trình trên màn hình, trầm mặc không nói.
"đã có bạn trai." một loạt tiếng huýt sao vang lên, "Nghe nói là người thừa kế của tập đoàn bách hóa Đại Minh, Hãn em gái của bạn, thật sự là giỏi,thật khiến người ta phải cảm thán, nhất định là cậu day hư cô ấy.
"..."
"Bây giờ chỉ có tôi và cậu, nói thẳng đi." Lôi Á Lực nghiêng người, tới gần bạn tốt, giọng nói mang theo ý tứ hàm xúc, "Lúc trước cô ấy nằm viện, là ai canh ở đó ba ngày ba đêm không ngủ, cứ ngồi bên cạnh? Vì cô ấy, lại có thể đi cầu lão ngoan đồng kia, mời D. Jon từ Đức bay qua chữa bệnh? Vì côấy..."
"Câm miệng."
"Bởi vì cô ấy tuyệt thực, cậu muốn dành nhiều thời gian ở bên cô ấy hơn, trực tiếp bay từ Đài Loan sang anh hoàn thành hạng mục, nửa tháng, thời gian ngủ của cậu không nổi bốn mươi tám tiếng. Hãn, có những việc, cho dù cậu không thừa nhận, nhưng mà mình có mắt, mình nhìn rõ."
"Á Lực."
"Tại sao để cô ấy đi?"
Tống Hãn trầm mặc.
"Nếu như cậu muốn, cho dù là chết, cũng phải làm cho cô ấy chết bên cạnh mình, không phải sao?"
Tống Hãn khép máy tính, đi thẳng ra ngoài.
"Cậu có biết không, tính cách này của cậu, khiến người ta vô cùng chán ghét." rõ ràng là người có tâm kế, rõ ràng là mọi chuyện thiên hạ đặt trước mặt cậu ta, đều không thành vấn đề, vì sao bây giờ, lại biến thành thế này?
Vu Giai Thần đưa mắt nhìn, một người đàn ông mặc tây trang lịch sự đứng trước mặt cô, đeo kính, gương mặt bình thường, những người này nếu gặp thoáng qua trong đám đông, nháy mắt sẽ bị quên, tuổi tầm bốn mươi, khiến người ta có cảm giác tin cậy.
"Ông là ai? Có việc gì?" Tuy đối mặt với Vu Giai Thần, Vương Tĩnh Kiệt sẽ khẩn trương, không nói ra lời, nhưng dù sao cũng là người thừa kế công ty lớn, nên mọi thứ từ lúc nhỏ hắn đều phải học. Lúc này đối diện với người xa lạ, hắn theo bản năng đề phòng.
"Vu tiểu thư," Người đàn ông đưa mắt nhìn Vu Giai Thần, "đã lâu không gặp."
"Luật sư... Du." Trước kia ba bảo cô gọi ông là chú Du, nhưng bây giờ Vu gia đã như vậy, xưng hô thân thiết thế, tất nhiên là không ổn, có những việc,cô vẫn rõ ràng đấy.
Người này là luật sư Du, lãnh đạo đoàn luật sư của công ty Vu Hưng Nghiệp, tuy trước giờ Vu Giai Thần đều không quan tâm chuyện công ty, nhưng trước đó luật sư Du thường qua nhà, cho nên cô cũng gọi là quen biết.
Du Khải Văn mỉm cười, nhiều năm va chạm ngoài xã hội hắn rất giỏi xử lí những chuyện này, "Hôm nay tôi tới là muốn nói chuyện với Vu tiểu thư, bacô Vu Hưng Nghiệp có lập một tài khoản ngân hàng cho cô."
"Tài khoản?" Sau khi Vu gia gặp chuyện, mọi chuyện công ty, tiền tài, cô không chút để ý, kì lạ chính là, không có ai tới làm phiền cô.
Nhưng mà cũng không quá kì quái, nếu như mọi chuyện đều do người đàn ông kia điều khiển.... ân oán cũng theo người chết mà chấm dứt rồi. cô tin tưởng thủ đoạn của hắn, có thể giải quyết tốt mọi việc.
Nhưng mà hôm nay, sao luật sư Du lại tới trước mặt cô, nói tài khoản ngân hàng, ba cô lại lập một tài khoản đứng tên cô, cô sao lại không biết?
"Đúng vậy." Du Khải Vặt gật đầu, hỏi thăm: "không biết Vu tiểu thư có thời gian cùng tôi nói về vấn đề này không?"
nói chuyện? Vu Giai Thần chần chừ một chút, gật đầu, "Có thể."
"Tiểu Thần, anh đi cùng em." Vương Tĩnh Kiệt lo lắng nắm chặt tay cô.
Bàn tay ấm áp mang theo xúc động mãnh liệt của tuổi trẻ.
không đúng, hoàn toàn không đúng. không giống...
không phải bàn tay mang theo hơi lạnh kia, không phải cảm giác xiết chặt khiến người ta không thể hô hấp nổi.
Lòng cô mãnh liệt co rút lại, theo phản xạ định rút tay ra. Nhưng một giây sau, lí trí của cô trở về, tự nói với mình không nên làm vậy.
Hít một hơi thật sau, đưa mắt nhìn hắn, "không cần, tôi sẽ tự xử lý."
"Nhưng mà..." hắn sẽ lo lắng. hắn biết rõ chuyện của gia đình khiến cô bị đả kích rất lớn, hắn lo lắng nếu nhắc lại cô sẽ không chịu nổi.
"Tôi sẽ không sao." cô tự nhiên rút tay về, nhìn Du Khải Văn, "Chúng ta đi thôi."
Du Khải Văn mở cửa xe đang đỗ ở bên cạnh, đưa tay làm động tác mời.
"Tiểu Thần..."
"Yên tâm, tôi không sao." cô mỉm cười nhìn hắn, "thật xin lỗi, không thể đi ăn cơm cùng anh." Cúi đầu ngồi vào trong.
Vương Tĩnh Kiệt đứng im đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi, mãi cho đến lúc không nhìn thấy nữa, lúc này mới cúi đầu xuống, thì thào nói: "A... xem phim."
Hóa ra ba của cô vì cô lập một tài khoản ở ngân hàng.
Vu Giai Thần nhìn giáy tờ trên mặt bàn kia, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cho tới hôm nay cô mới hiểu được, vì sao lúc trước ba gọi điện muốn cô đi Thụy Sĩ, bởi vì ba đã lập một tài khoản lớn cho cô ở ngân hàng Thụy Sĩ, chắc lúc đó ba cũng biết không cách nào cứu vãn nổi công ty, cho nên muốn dẫn mẹ và cô cùng đi.
Có khoản tiền đó, cả nhà họ sẽ sống vô cùng tốt.
"Khoản nợ lớn kia, Tống tiên sinh sẽ xử lí. Khoản tiền này là do tiên sinh Vu Hưng Nghiệp vì cô mà lập, chỉ khi bản thân cô kí tên mới có thể sử dụng. Cho nên số tiền này, hoàn toàn thuộc về cô."
Du Khải Văn nói mà đầu óc cô vẫn lơ đãng, thật buồn cười, thế giới này thật là buồn cười, cô vốn nghĩ bản thân đã trở nên nghèo khổ rồi, ai ngờ lại có số tiền lớn trong tay, nghĩ rằng ba mẹ đã mất đi, trên đời này sẽ không còn ai yêu thương mình, nào biết tình yêu của ba, ngay cả khi ba mất, vẫn tồn tại.
"Ba...ba." cô nức nở nghẹn ngào, che miệng rúc trong ghế sofa, nước mắt không ngăn được trào ra mãnh liệt.
Có lẽ ba của cô không phải là một người tốt, nhưng ba lại là một người ba tốt. Tình yêu của ba dành cho cô không phải là giả dối, ba luôn suy nghĩ chocô, tính toán cho coo, cho dù bây giờ ba đã không còn, nhưng vẫn vì cô trải bằng con đường, để cho cô đi tiếp, không quá vất vả.
Ai đúng ai sai, cô đã quá mệt mỏi không còn muốn nghĩ. Những... chuyện cũ kia, cô biết được qua lời của người khác, nhưng tình yêu của ba, luôn luôn ở bên cạnh cô.
Bây giờ, ở chỗ này, chỗ thuộc về riêng cô, cô có thể thỏa thích khóc, không cần sợ người khác nhìn thấy. Ủy khuất, thương tâm, khổ sở, theo nước mắt phát tiết ra.
Khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khóc đến không thở nổi, cô ngã ra ghế sofa, hai mắt đẫm lệ mờ mịt.
cô nhớ ba mẹ, cô hi vọng bọn họ trở về...
"Tôi đã xử lí tốt, đây là tài liệu mà Vu tiểu thư đã kí." Người bên kia màn hình nói, đem toàn bộ quá trình xử lí từng chút từng chút một nói lại, khôngcó cảm xúc, chỉ có sự nghiêm túc chuyên chú trong công việc.
"Ừ."
"Về khoản nợ của công ty Hồng Đại, tôi cũng đã liên hệ với ngân hàng.." Sau đó là một loạt báo cáo liên quan tới tài vụ, pháp luật, người nói chuyên chú, ánh mắt của người nghe thì hoàn toàn chăm chú vào báo cáo trên hồ sơ, ngón tay liên tục gõ bàn phím, giống như không hề chú ý.
Nhưng mặc dù như thế, Du Khải Văn cũng không dám xem thường. Người bên kia, là kẻ tỉnh táo, khôn khéo, đáng sợ nhất mà trong cuộc sống bốn mươi bảy năm qua hắn gặp.
Người đó đáng sợ ở chỗ, ngươi vĩnh viễn không biết hắn suy nghĩ cái gì, cũng vĩnh viễn dừng mơ ước có thể lừa gạt hắn. Làm đối thủ của hắn, là mộtviệc vô cùng ngu ngốc.
Tận tâm và trung thành, Du Khải Văn vô số lần mặc niệm trong lòng, mười năm trước, hắn đã lựa chọn đứng cạnh thiếu niên mười sáu tuổi này, mười năm qua, thời gian chứng minh, lựa chọn lúc đó của hán, hoàn toàn chính xác.
"Vu tiểu thư dạo này thế nào?" một giọng nói lười biếng cắt đứt lời báo cáo.
Giọng nói của Du Khải Văn ngừng xuống, đưa mắt nhìn người đàn ông bên kia màn hình, quả nhiên vẫn không thay đổi tư thế. Ánh mắt của Du Khải Văn khẽ thay đổi, nhìn về phía Lôi Á Lực, thấy hắn cười lười biếng, người này, cũng không dễ trêu.
Dừng lại vài giây, Du Khải Văn cẩn thận tìm từ, "Cũng... Khá tốt."
"À?" Lôi Á Lực tràn ngập hứng thú nhìn bạn tốt, lại nói với Du Khải Văn, "Thế nào là khá tốt?"
Lòng bàn tay hắn bắt đầu đổ mồ hôi, thời gian suy nghĩ tìm câu từ càng lâu hơn, mãi sau mới chậm rãi nói: "Khí sắc cũng tốt hơn một chút, tinh thần cũng không tệ lắm."
"Xem ra tự do với cô ấy, quả nhiên là lựa chọn sáng suốt."
Những lời này vừa nói, áp suất không khí ở hai địa phương đều thay đổi.
Tuy nhiên người nào đó, từ đầu tới cuối vẫn không thay đổi tư thế.
Tự nhận là người đã thấy qua vô số chuyện trên đời, cũng biết bao nhiêu loại người, Du Khải Văn cảm thấy sau lưng đồ mồ hôi lạnh, biết mình bây giờkhông nên nói bất cứ lời nào.
Nhưng cố tình có người lại không chịu buông tha, "Còn gì nữa, có chuyện gì thú vị không?"
Lôi Á Lực là người khó chơi nhất trong cuộc đời của ông! Ông thề, "Cậu muốn hỏi về phương diện nào?"
"Đương nhiên là chuyện tình cảm." Hai tay tùy ý đan vào nhau, thân thể tựa vào ghế salon, "Bạn trai mới của cô ấy thế nào?"
Ông thề, nếu như mà có thể nói, ông thật sự hận không thể dùng cà vạt đang thắt trên cổ mình, siết chết người đàn ông đang cười đến mức phi thường đáng ghét kia!
Hết lần này tới lần khác, lại không thể, hết lần này tới lần khác, vấn đề này, ông phải trả ời, trốn tránh cũng không được, "Cũng... cũng tốt."
"Tốt thế nào?"
Thượng đế, vì sao người không đến cứu rỗi con? Ông còn muốn sống thêm bốn mươi năm nữa, ông cố gắng kiếm tiền còn chưa được hưởng thụ, "Dáng vẻ... khá tốt."
"Còn gì nữa không?"
"Đối xử với tiểu thư rất tốt."
"E... hèm?"
"..." Với tư cách là một luật sư miệng lưỡi lưu loát, với tư cách là một luật sư có địa vị lăn lộn trong giới hai mươi mấy năm, lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy vốn từ của mình quá nghèo nàn, vô cùng nghèo nàn.
Rốt cuộc cũng có giọng nói vang lên cứu vớt ông, "Gửi giấy tờ của ngân hàng tới, tôi sẽ xử lí."
"Vâng." Dùng một tốc độ tên lửa logout, đoán chừng với tốc độ này có thể đánh vỡ kỉ lục thế giới.
"Người này cũng được." Lôi Á Lực vỗ tay phát ra tiếng, nghiêng mình nhíu mày, "Đáng tiếc, khả năng miêu tả hơi kém."
Tống Hãn nhìn chương trình trên màn hình, trầm mặc không nói.
"đã có bạn trai." một loạt tiếng huýt sao vang lên, "Nghe nói là người thừa kế của tập đoàn bách hóa Đại Minh, Hãn em gái của bạn, thật sự là giỏi,thật khiến người ta phải cảm thán, nhất định là cậu day hư cô ấy.
"..."
"Bây giờ chỉ có tôi và cậu, nói thẳng đi." Lôi Á Lực nghiêng người, tới gần bạn tốt, giọng nói mang theo ý tứ hàm xúc, "Lúc trước cô ấy nằm viện, là ai canh ở đó ba ngày ba đêm không ngủ, cứ ngồi bên cạnh? Vì cô ấy, lại có thể đi cầu lão ngoan đồng kia, mời D. Jon từ Đức bay qua chữa bệnh? Vì côấy..."
"Câm miệng."
"Bởi vì cô ấy tuyệt thực, cậu muốn dành nhiều thời gian ở bên cô ấy hơn, trực tiếp bay từ Đài Loan sang anh hoàn thành hạng mục, nửa tháng, thời gian ngủ của cậu không nổi bốn mươi tám tiếng. Hãn, có những việc, cho dù cậu không thừa nhận, nhưng mà mình có mắt, mình nhìn rõ."
"Á Lực."
"Tại sao để cô ấy đi?"
Tống Hãn trầm mặc.
"Nếu như cậu muốn, cho dù là chết, cũng phải làm cho cô ấy chết bên cạnh mình, không phải sao?"
Tống Hãn khép máy tính, đi thẳng ra ngoài.
"Cậu có biết không, tính cách này của cậu, khiến người ta vô cùng chán ghét." rõ ràng là người có tâm kế, rõ ràng là mọi chuyện thiên hạ đặt trước mặt cậu ta, đều không thành vấn đề, vì sao bây giờ, lại biến thành thế này?
Tác giả :
Chu Khinh