Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 74-1: Lại chết một cái (1)
Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Ngay khi Hoàng đế đang chuẩn bị mở miệng lần nữa, gia chủ Lư gia lại đoạt trước, vẻ mặt bi thống mở miệng nói:
" Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần thật sự hổ thẹn trong lòng, thơ này vốn là sưu tầm từ bốn phương, bây giờ lại làm ra chuyện tình tổn thương hoàng thượng như vậy, vi thần thật sự là lòng như đao cắt, đau đến không muốn sống. "
Hoàng đế ẩn nhẫn tức giận, không có mở miệng, sau khi nghe thấy lời này của gia chủ Lư gia, hừ lạnh một tiếng.
Gia chủ Lư gia lại vẻ mặt bi thống mở miệng nói:
" Lư gia thần nhiều thế hệ hiền lương, bây giờ đến đời vi thần lại làm ra chuyện thế này, thật sự là khiến vi thần mất hết mặt mũi, nhưng xin bệ hạ tin tưởng, Lư gia thần đối với Bệ hạ tuyệt đối là một trái tim hết sức chân thành! Cho nên, vi thần nguyện ý lấy cái chết để tỏ rõ ý chí! "
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, gia chủ Lư gia đã nhào tới bên đại điện, từ bên hông thị vệ rút ra một cây đao, giơ đao lên đâm thẳng vào bụng mình.
Hoàng đế và Thái hậu kinh hãi:
" Mau! Còn không ngăn cản!"
Ý cười trên môi Mộc Tịch Bắc ngày càng sâu, hảo một cái gia chủ Lư gia, thật đúng là có biện pháp, bây giờ ông ta ở trên đại điện náo loạn một màn lấy cái chết tỏ rõ ý chí như thế́, Hoàng đế còn cách nào trừng phạt ông ta nữa, nếu như Hoàng đế vẫn khăng khăng muốn chém giết Lư Dẫn Ngọc, như vậy truyền ra ngoài, chẳng phải là thành Hoàng đế ở trên đại điện bức tử Gia Chủ Lư gia.
Trùng hợp vị Gia Chủ Lư gia này lại có thanh danh cực cao, kết giao chính nhân quân tử rộng rãi, bởi vậy có thể thấy được, nếu ông ta thật sự chết ở trên đại điện, thanh danh của hoàng đế này sẽ thành cái dạng gì?
Tuy nói ông ta là Cửu Ngũ Chí Tôn, là Đế Vương, thế nhưng đứng càng cao, thứ phải cố kỵ lại cũng càng nhiều, hơn nữa đây lại là một Đế vương không thể nắm giữ hoàng quyền trong tay, cho nên một màn gia chủ Lư gia lấy cái chết tỏ rõ ý chí, lại đổi về mạng của Lư Dẫn Ngọc, đồng thời cũng đang kháng nghị với Hoàng đế, mờ mịt nói cho Hoàng đế biết, ngươi đã giết một đứa con trai của Lư gia ta, chẳng lẽ lại còn muốn giết tiếp đứa thứ hai? Chứ không phải khinh thường Lư gia ta mềm yếu dễ bắt nạt? Ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc mặc dù chưa biến mất, trong mắt lại toát ra từng đợt ảo não, sợ là hôm nay không thể lấy đi mạng của Lư Dẫn Ngọc rồi, thật sự là đáng tiếc.
Chuyển ánh mắt qua, chống lại Ân Cửu Dạ, có chút bất đắc dĩ mân mê miệng, ánh mắt Ân Cửu Dạ lộ ra cưng chiều, con ngươi đen nhánh kia chứa đầy dịu dàng cùng yêu thương, khiến Mộc Tịch Bắc suýt nữa chết chìm trong đó.
Mà một mặt khác, lập tức cũng có người tiến lên ngăn lại động tác của gia chủ Lư gia, đại đao kia đang muốn đâm vào bụng giữa, nhưng ngăn cản lại hình như không còn kịp rồi, mọi người không khỏi kinh hãi trong lòng.
Nữ tử nhìn đến ngu ngơ, hai mắt Ân Cửu Dạ nhíu lại, lập tức bay lên, một cước đá bay đại đao ra ngoài. Mọi người chỉ cảm thấy một bóng đen bay qua, mang theo tiếng gió sắc bén, người cũng đã rơi xuống đất.
Cước thứ nhất Ân Cửu Dạ đá bay đại đao, cước thứ hai lại trực tiếp đá vào ngực gia chủ Lư gia, cho nên khi chuôi đao kia rơi xuống đất, gia chủ Lư gia cũng ngã mạnh ở trên mặt đất.
Ngực của Gia chủ Lư gia kịch liệt đau nhức, nhưng trong lòng thì cực hận vị Lục hoàng tử xen vào việc của người khác này, ông vốn là đang diễn trò hay, Lục hoàng tử này nếu là đơn giản xen vào việc của người khác thì cũng thôi đi, nhưng hắn rõ ràng trực tiếp đá bay đao kia, vẫn còn không quên đá một cước vào lồng ngực mình, nội lực thâm hậu kia khiến ông suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi!
Gia Chủ Lư gia biết chuyện đã xảy ra, nhưng người bên ngoài lại không biết, chỉ biết Lục hoàng tử cứu người tình thế nguy cấp, sợ gia chủ Lư gia xảy ra chuyện, mới bất đắc dĩ đá một cước vào ngực gia chủ Lư gia thôi.
Mộc Tịch Bắc nhìn nam nhân tính tình ác liệt này, ánh mắt lộ ra ý cười, người này thật đúng là xấu.
" Ai nha, đa tạ Lục hoàng tử a..."
Không ít đại thần bắt đầu nói lời cảm tạ, cũng đỡ gia chủ Lư gia dậy.
Trong lòng Lư Dẫn Ngọc là cực rối rắm, nam nhân này làm sao lại cứu phụ thân của mình, mình vừa rồi cầu thú Mộc Tịch Bắc, hắn không phải nên hi vọng mình chết nhất, ghét nhất Lư gia sao? Làm sao có thể ra tay trợ giúp phụ thân mình? Chẳng lẽ Lục hoàng tử này ở bên Mộc Tịch Bắc chẳng qua là mơ ước quyền thế của phủ Thừa tướng, bây giờ lại cứu phụ thân hắn cũng là hi vọng đạt được sự ủng hộ của Lư gia?
" Lục hoàng tử quả nhiên anh minh thần võ, võ công cái thế, nếu không phải Lục hoàng tử, gia phụ thật sự là... Thật sự là... Tóm lại, đa tạ Lục hoàng tử ra tay cứu giúp, nếu không chúng ta thật sự sẽ hối tiếc vạn phần a! "
Lư Dẫn Ngọc khom người mở miệng với Ân Cửu Dạ.
Cặp mắt đen nhánh của Ân Cửu Dạ dừng ở trên người Lư Dẫn Ngọc, lộ ra nụ cười quỷ dị, âm thanh lạnh lùng nói:
" Không cần."
Lư Dẫn Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tự dưng toát ra rất nhiều mồ hôi, không tiếp tục mở miệng nữa.
Gia chủ Lư gia từ dưới đất bò dậy quỳ gối trước mặt Hoàng đế, lần nữa hối hận vạn phần mở miệng nói:
" Khởi bẩm Bệ hạ, cổ ngữ có nói, con bất hiếu, lỗi của cha. Bây giờ hai đứa con bất hiếu lại bất hiếu bất trung với Bệ hạ, thật sự là vi thần sai lầm a! Cho nên khẩn cầu Bệ hạ trách phạt vi thần, ban chết cho vi thần! "
Mộc Tịch Bắc một tay chống cằm, nhìn về phía nam tử trong mắt mang theo tia nghi vấn, sao chàng lại chạy đi cứu lão đầu kia?
Khoé miệng nam nhân hơi giương lên, nàng đoán.
Ta mỗi ngày phải đoán thực sự nhiều lắm, chàng trực tiếp nói cho ta biết thì tốt rồi. Mộc Tịch Bắc nháy nháy mắt.
Ân Cửu Dạ nhíu nhíu mày, nói cho nàng thì được thưởng cái gì?
Mộc Tịch Bắc nhíu mày lại, quên đi, không nói coi như xong, dù sao kiểu gì ta cũng sẽ đoán ra.
Ân Cửu Dạ biết Mộc Tịch Bắc chỉ là lười suy nghĩ, nếu không dựa vào đầu óc của nàng tự nhiên có thể đoán ra mình vì sao phải cứu gia chủ Lư gia, đành phải bày cái khẩu hình, đồ hóa trang.
Mộc Tịch Bắc sững sờ, chỉ cảm thấy Ân Cửu Dạ thật sự là vô cùng đáng yêu, nàng chưa bao giờ biết trên gương mặt kia có thể biến hóa ra nhiều biểu tình như vậy.
Nam nhân dường như cũng bởi vì Mộc Tịch Bắc thân cận, tâm tình trở nên vui vẻ không ít, cả người trong chớp mắt đều sáng ngời.
Thanh Từ nhìn chủ tử nhà mình cùng Ân Cửu Dạ cảm ứng lẫn nhau, phì cười một tiếng.
Lão thái phi quay đầu trừng Thanh Từ một cái, lại nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Tịch Bắc, hơi nhíu mày lại, không nói gì.
Mộc Tịch Bắc cúi đầu xuống, nghĩ đến hai chữ Ân Cửu Dạ nói ra, đồ hóa trang!
Lư Dẫn Ngọc là danh giác kinh đô, cho nên người có thể dính líu đến đồ hóa trang nhất định chính là Lư Dẫn Ngọc, nhưng hôm nay gia chủ Lư gia nháo ra trò này, thậm chí nguyện ý thay thế Lư Dẫn Ngọc đi nhận lấy cái chết, Hoàng đế này nói kiểu gì cũng sẽ không ban chết cho Lư Dẫn Ngọc lần nữa.
Nhưng nam nhân nhỏ nhen như Ân Cửu Dạ làm sao lại buông tha Lư Dẫn Ngọc, cứu gia chủ Lư gia, không để ông ta bị thương, sợ là làm nền sau khi trừ bỏ Lư Dẫn Ngọc, dù sao nếu Lư Dẫn Ngọc tiếp tục tái phạm chuyện, gia chủ Lư gia cũng không thể lại dùng cái chết tỏ rõ ý chí một lần nữa, như thế đã có chút tự rước lấy nhục.
Cho nên, ý tứ của Ân Cửu Dạ chính là động tay động chân trên đồ hóa trang của Lư Dẫn Ngọc, bây giờ bởi vì một màn kịch của Gia chủ Lư gia, Hoàng đế không tốt trừng phạt Lư Dẫn Ngọc, lại an bài đại thần châm ngòi thổi gió, Hoàng đế vô cùng có khả năng sẽ để hắn biểu diễn kinh kịch, lấy công chuộc tội, cứ như vậy, cơ hội đã đến rồi.
Nghĩ lại, Ân Cửu Dạ dường như là bởi vì vừa rồi trong mắt mình hiện lên một tia ảo não, mới có thể có động tác như vậy đi, trong lòng không khỏi ấm áp.
Mặc dù không thể khẳng định Hoàng đế có đồng ý để hắn diễn tấu một màn kinh kịch hay không, nhưng nếu Lư Dẫn Ngọc vẫn có thể tránh được một kiếp, ngược lại là ông trời thật chiếu cố hắn.
" Lư ái khanh nói bậy bạ gì đó! Ta thấy chính là Lư Nhị công tử còn nhỏ tuổi, bị kẻ gian mê hoặc mới có thể chọn hai câu thơ này thôi. "
Hoàng đế quả nhiên như Mộc Tịch Bắc sở liệu, chủ động giải vây cho Lư Dẫn Ngọc, bây giờ loại trường hợp này, cho dù muốn xử tử Lư Dẫn Ngọc cũng là không thể, đành phải hạ cái bậc thang cho chính mình.
" Bệ hạ người nhân thiện rộng lượng, thế nhưng vi thần lại không thể cứ nuông chiều đứa con bất tài này như vậy, nếu như hôm nay không phạt, thật sự là hổ thẹn trong lòng, còn xin bệ hạ đưa nó sung quân biên cương đi."
Gia chủ Lư gia nói lời chính nghĩa, có vẻ như nếu Hoàng đế không trừng trị Lư Dẫn Ngọc một phen thì sẽ không bỏ qua vậy.
Trong lòng Hoàng đế rất không kiên nhẫn, nhưng cũng không tốt nếu thật sự sung quân Lư Dẫn Ngọc, dù sao trước đó mình đã giải vây cho hắn, nếu lại vì chuyện này mà cầm chặt không thả, rất có thể bị người nói thành xoi mói, bụng dạ hẹp hòi, đây là chuyện mà Hoàng đế nào cũng không muốn nhìn thấy.
Những người bảo thủ trước đó chỉ chứng đây là thơ châm biếm, nhưng cũng bởi vì trước đó gia chủ Lư gia lấy cái chết tỏ rõ ý chí thái độ, không tốt nếu trách móc nặng nề quá nhiều, chỉ là tức đến cứng ngắc đứng ở nơi đó.
Mộc Tịch Bắc không khỏi cười yếu ớt, những người này thật ra cũng rất có ý tứ, bắt được một điểm tử vấn đề, hận không thể lập tức giẫm chết ngươi, cho dù căn bản không có thù oán gì, nhưng cũng là như thế.
" Được rồi, nếu Lư ái khanh nói như vậy, không bằng để Lư Nhị công tử vì Thái hậu xướng lên một khúc, dùng cái này tạ tội đi."
Hoàng đế lại mở miệng.
" Nhưng mà... "
Gia chủ Lư gia còn muốn nói nữa, lại bị Hoàng đế đánh gãy:
" Được rồi, đừng nhưng nhị nữa, chẳng lẽ Lư ái khanh muốn kháng chỉ bất tuân?"
Lúc này Gia chủ Lư gia mới cúi đầu lui xuống, trong lòng thở mạnh một hơi, đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, trong mắt nhỏ lộ ra một cỗ sát ý, xem ra ông thật sự là quá coi thường nữ tử này, chỉ là một tiểu thư không có danh tiếng gì, suýt nữa đã khiến mình hao tổn hai đứa con trai.
Lão thái phi tựa hồ cũng đã nhận ra ánh mắt của gia chủ Lư gia, không tự chủ được nghiêng người, chắn thay Mộc Tịch Bắc.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc có chút dị thường, lại chỉ cúi xuống đôi mắt, không có lên tiếng.
Lư Dẫn Ngọc thở mạnh một hơi, vì chính mình tránh được một kiếp mà cảm thấy may mắn, vội vàng lui xuống, đến phía sau thiền điện thay đổi trang phục, đầu tiên là nhìn nhìn xiêm y, lại phát hiện không ít xiêm y cũng không biết làm sao lại bị người xé hỏng cả rồi, đang muốn cẩn thận chọn lựa đồ hóa trang, đã thấy một nam tử đứng ở cửa, mở miệng nói.
" Lư Nhị công tử, xin chào. "
Nam tử lộ ra một nụ cười tà.
" Ngươi là ai? "
Lư Dẫn Ngọc trong lòng run lên, nam nhân này là ai? Làm sao lại biết hắn?
" A, ta là ai không quan trọng, chỉ là chủ tử nhà ta bảo ta hỗ trợ truyền lời, cho nên ta liền đi một chuyến, làm phiền Lư công tử trang điểm, thật sự là hổ thẹn trong lòng."
Nam tử cà lơ phất phơ mở miệng, hai tay ôm ngực dựa vào cạnh cửa.
Lư Dẫn Ngọc sợ trì hoãn thời gian, chọn lựa một kiện hí bào liền khoác ở trên người, mở miệng nói:
"Chủ tử nhà ngươi là ai? Lại mang lời gì nói cho ta?"
Nam tử kia không phải người khác, chính là Sơ Nhất, bỏ đi mặt nạ, lại vẫn quỷ mị giống như trước.
Sơ Nhất nhìn hí bào trên người Lư Dẫn Ngọc không tự chủ được cười cười, mở miệng nói:
" Chủ tử nhà ta nói, hắn không thích người khác nhớ thương nữ nhân của hắn, hi vọng Lư công tử ngươi về sau cẩn thận một chút, phòng ngừa đi ra ngoài bị xe đâm chết, đi đường bị đồ vật đập chết, đi ngủ bị chăn mền ngạt chết, đi nhà xí bị xông chết, hoặc là ngủ với nữ nhân bị cường chết."
Sắc mặt Lư Dẫn Ngọc xanh mét:
"Ngươi cút cho ta! Nơi này không chào đón ngươi!"
Sơ Nhất vô tội nhún nhún vai, mặc dù chủ tử chỉ để hắn nói câu đầu tiên, còn đằng sau là tự hắn thêm, nhưng ý tứ của chủ tử không phải cũng là như vậy sao, hắn không nói rõ ràng, Lư Dẫn Ngọc này làm sao hiểu được, nếu xảy ra chuyện, chủ tử còn không phải trách tội mình.
Lư Dẫn Ngọc nhìn nhìn Sơ Nhất đứng ở trước cửa không chịu rời đi, tức đến hô hấp bất ổn, vội vàng hóa trang xong, va một phát thật mạnh vào đầu vai Sơ Nhất, đi ra ngoài.
Khóe miệng Sơ Nhất lộ ra một nụ cười, chủ tử bảo hắn tới chẳng qua là muốn phân tán lực chú ý của tên ngu xuẩn này thôi, phòng ngừa hắn ta phát hiện manh mối trên đồ hóa trang này, mà hắn nói, việc này căn bản là làm điều thừa, loại ngu xuẩn như vậy mà phải phiền hắn ra tay, thật đúng là tổn hại uy danh của hắn.
" Quả thật ác nhân tự có ác nhân trị a."
Sau lưng Sơ Nhất truyền đến một giọng nữ lạnh như băng.
Sơ Nhất xoay người nhìn lại, lập tức làm bộ dạng chân chó:
" Ai u, Thanh Từ cô nãi nãi của ta, ngài đây là không nên a? Ngài vừa mới lộ diện, liền tán dương tiểu nhân, tiểu nhân ta thật sự là thụ sủng nhược kinh! "
Khóe mắt Thanh Từ không tự chủ được lộ ra ý cười, nhưng vẫn nghiêm túc như cũ mở miệng nói:
" Nhắc tới Lư công tử đi, người ta cũng là đế đô nổi danh năng ngôn thiện đạo, chỉ là người ta nói đều là lời hữu ích, còn cái miệng thối này của ngươi nói ra đều là lời nói xấu!"
" Ha ha, ta đây là đối người tốt nói tốt, đối người thối tự nhiên là nói lời thối thôi, tiểu cô nãi nãi ngươi cảm thấy ta nên nói là lời gì? "
Sơ Nhất ôm ngực nhìn Thanh Từ.
Thanh Từ nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì. Sơ Nhất lại xen vào lần nữa:
" Hắn chính là cái miệng có thể nở ra hoa, chủ tử cũng sẽ không để hắn sống qua hôm nay, cho nên ngươi nếu là chọn trúng tên tiểu bạch kiểm kia, vẫn là sớm dẹp ý nghĩ này đi... Hazz. "
" Ngươi! "
Thanh Từ có chút cả giận nói, chẳng qua nghĩ nghĩ, khóe miệng lộ ra mỉm cười mở miệng nói:
" Hừ, muốn nói mặt bạch, hắn so ra là kém ngươi mặt bạch đi? Ta thấy ngươi ngược lại càng giống tiểu bạch kiểm hơn!
" Nha! Nghe ý tứ của ngươi là ngươi rất thích tiểu bạch kiểm? Chẳng lẽ ngươi coi trọng bản công tử... Có điều nói đi cũng phải nói lại, ta cảm thấy mặt của chủ tử chúng ta còn trắng hơn ta, vậy ngươi là thích chủ tử chúng ta hay là thích ta hơn?"
Sơ Nhất có chút nghiêm túc mở miệng.
Trong lòng Thanh Từ quýnh lên, đó là nam nhân của tiểu thư, sao nàng có thể thích, lập tức mở miệng nói:
" Ta đương nhiên không thích chủ tử các ngươi!"
Vẻ mặt Sơ Nhất hiểu rõ, bi thống mở miệng nói:
" Thì ra là ngươi thầm mến bản công tử nhiều năm. Bản công tử rốt cuộc làm sao hấp dẫn ngươi, ta sửa lại vẫn không được sao? "
Sắc mặt Thanh Từ tái mét, quăng qua một cái tát, lập tức cả giận nói:
" Ngươi đừng không biết xấu hổ! Bổn cô nương thích chính là Sơ Nhị! Không giống ngươi dài dòng lại hình thức như vậy!"
Sơ Nhất vốn đang né tránh, chỉ là sau khi nghe thấy lời của Thanh Từ lại sững sờ, quả thực là không né tránh nữa, trong lòng dâng lên một tia không vui, nàng thích Sơ Nhị? Tên đầu gỗ kia.!
Thanh Từ nhìn nhìn mặt Sơ Nhất in năm dấu ngón tay, tâm tình vui vẻ xoay người rời đi, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
Sơ Nhất lại nhìn chằm chằm bóng lưng Thanh Từ, hai mắt hơi nheo lại, nàng nói thật? Tâm tình Sơ Nhất đột nhiên có chút không vui, liền mượn lời nói của chủ tử nhà mình tới sử dụng, vô cùng trâu bò hô:
" Đầu gỗ chết tiệt! Ngươi lăn ra đây cho ta, lão tử không thích người khác nhớ thương nữ nhân của lão tử! "
Sơ Nhất một bên vắt chân lên cổ chạy ra, một bên dắt cuống họng kêu la, làm những tiểu thái giám đang bận rộn nhìn thấy đều nghĩ rằng đã gặp quỷ.
Mặt khác Lư Dẫn Ngọc vừa lên đài, mọi người liền đem ánh mắt dừng ở trên người hắn, dường như muốn nhìn phong thái của danh giác đế đô này một cái, mà ánh mắt Mộc Tịch Bắc thì trực tiếp dừng ở trên thân hí bào kia, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ nhăn thành bánh bao.
Lư Dẫn Ngọc này là cực kỳ thiếu may mắn, diễn cái gì không diễn, lại cứ diễn Hoàng đế!
Mộc Tịch Bắc không biết là, Ân Cửu Dạ đã sớm hạ lệnh với Sơ Nhất, đem tất cả những hí bào của Lư Dẫn Ngọc xé bỏ hầu như không còn, mà nhân vật Lư Dẫn Ngọc có thể diễn cũng không nhiều, đầu tiên bởi vì Lư Dẫn Ngọc là nhân vật chính của cuộc phong ba này, tự nhiên không thể diễn một vai phụ, tiếp theo, ngày đại hỉ cũng không thể diễn màn khóc tang, cho nên dưới sự phá huỷ của Sơ Nhất, cũng chỉ có thể diễn Hoàng đế.
Mộc Tịch Bắc chỉ cúi đầu, vẫn ăn bánh ngọt thủy tinh trên khay, cũng lười ngẩng đầu nhìn, chỉ còn chờ người nào mắt sắc kinh hô một tiếng, nhìn ra manh mối trên hí bào kia thôi.
Thanh Từ sau khi trở về tâm tình dường như đặc biệt tốt, tựa như đánh thắng một trận, Mộc Tịch Bắc xốc lên mí mắt, mở miệng nói:
" Gặp người nào?"
Thanh Từ sững sốt, nhưng vẫn mở miệng nói:
" Tên hỗn đản Sơ Nhất. "
Mộc Tịch Bắc cười nói:
" Làm sao, hắn thổ lộ với ngươi, nên cao hứng như vậy? "
" Tiểu thư! "
Thanh Từ hơi tức giận, Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười, không có mở miệng, Thanh Từ lại giải thích nói:
" Nô tỳ chỉ quăng cho hắn một bạt tai, lại thấy hắn kinh ngạc, tâm tình thực vui vẻ! "
Mộc Tịch Bắc một bộ thì ra là thế, không tiếp tục mở miệng, chỉ là lại đem phần vui vẻ giữa khóe mắt đuôi lông mày của Thanh Từ ghi tạc ở trong lòng, dưới cái nhìn của nàng, hai người này thật ra cũng xứng đôi, chỉ là Sơ Nhất cũng không phải một nhân vật đơn giản, cả ngày nhìn như cười đùa tí tửng, nhưng trên thực tế tâm tư thâm trầm, nếu không phải có vài phần năng lực, sao Ân Cửu Dạ có thể để hắn làm thủ lĩnh mặt quỷ?
" Tiểu thư.? "
Thanh Từ mắt sắc phát hiện cái gì, khẩn cấp muốn mở miệng hỏi tiểu thư nhà mình một chút.
Mộc Tịch Bắc nhìn theo tầm mắt Thanh Từ, phát hiện Thanh Từ cũng đã nhận ra đồ hóa trang không đúng, lập tức cầm lấy một khối bánh ngọt thủy tinh, trực tiếp nhét vào trong miệng Thanh Từ, nhìn thấy Thanh Từ trừng đến căng tròn con mắt, nhịn không được lộ ra mấy phần ý cười.
Nếu Thanh Từ đã phát hiện, như vậy tự nhiên cũng có người khác phát hiện ra, mình bây giờ chỉ cần từ từ đợi một màn bị người xuyên tạc thôi.
Quả nhiên, theo Lư Dẫn Ngọc tiến hành biểu diễn, tiếng nghị luận xung quanh càng lúc càng lớn, đều nhốn nháo gần như sắp át luôn thanh âm hát hí khúc của Lư Dẫn Ngọc.
" Ai, Trương đại nhân, con mắt của ta không nhìn nhầm đi? "
Một đại thần mở miệng nói với người bên cạnh.
" Ngươi cũng nhìn thấy? Ta còn tưởng rằng là ta nhìn lầm chứ, cũng chưa dám mở miệng, nếu không lại hỏi người bên này... "
Trương đại nhân thoạt nhìn muốn cẩn thận hơn.
" Vương đại nhân, ngươi nhìn con rồng bên trên hí bào kia có mấy cái chân? Chẳng lẽ là tai điếc mắt hoa, đếm sai rồi?"
Trước đó nghị luận mập mờ dần dần thăng cấp đến bên ngoài.
" Ta đếm được là số này.... Ngài thì sao?."
" Ta cũng vậy a... Vậy hẳn là không sai đi..."
Hí kịch lưu truyền rất rộng rãi, có thể ngược dòng lịch sử đến hàng ngàn năm trước, nhưng mà trong hí kịch luôn sẽ có đủ loại nhân vật, loại như Hoàng đế Thái hậu cùng khâm sai tự nhiên là không thể thiếu.
Tiền nhân vì phân chia, liền đem con rồng trên đồ hóa trang long bào làm thành tám cái chân, sẽ không va chạm với long bào chân chính, phạm phải sai lầm động trời. Phía trên long bào chân chính có chín cái chân rồng, dùng này phân chia giới định.
Mà nay diễn bào trên người Lư Dẫn Ngọc, lại bị Ân Cửu Dạ làm thêm một cái chân, cái này mà bị Hoàng Thượng phát hiện, sợ là không chết cũng phải chết.
Ở trên phiến đại lục này, cơ hồ từng cái triều đại đều có người mưu toan mưu phản tự mình xưng đế, thường thường tại dã tâm bành trướng khó có thể khống chế là lúc, sẽ tự mình sai người cắt may long bào, sau đó mặc long bào trên người, bí mật xưng vương xưng đế.
Sau khi đã làm chán, lại đem long bào cất kỹ, phòng ngừa bị người phát hiện, lại bắt đầu thời gian làm kẻ dưới lại từ đầu.
Cho nên long bào này có thể nói là một món đồ vật mà các triều đại đổi thay sung làm chứng cứ mưu phản nhiều nhất, mà nay Lư Dẫn Ngọc mặc cái Cửu Trảo Kim Long này, đối mặt quần thần, biểu diễn đều là bộ dáng khí khái vênh mặt hất hàm sai khiến, càng là vì bản thân công lực thâm hậu, phảng phất như vào hồn, thật sự rất giống một Hoàng đế!
Cho dù gia chủ Lư gia lại có biện pháp, lần này chỉ sợ không đủ sức xoay chuyển đất trời.
Hoàng đế sững sờ nhìn Lư Dẫn Ngọc trên đại điện, chỉ cảm thấy một con rồng đang bay thẳng đến mặt mình, phảng phất người kia mới là Hoàng đế chân chính, kia diễn xuất đắn đo, thuật cân nhắc, thậm chí là uy nghiêm Đế vương, đều biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn!
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Ngay khi Hoàng đế đang chuẩn bị mở miệng lần nữa, gia chủ Lư gia lại đoạt trước, vẻ mặt bi thống mở miệng nói:
" Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần thật sự hổ thẹn trong lòng, thơ này vốn là sưu tầm từ bốn phương, bây giờ lại làm ra chuyện tình tổn thương hoàng thượng như vậy, vi thần thật sự là lòng như đao cắt, đau đến không muốn sống. "
Hoàng đế ẩn nhẫn tức giận, không có mở miệng, sau khi nghe thấy lời này của gia chủ Lư gia, hừ lạnh một tiếng.
Gia chủ Lư gia lại vẻ mặt bi thống mở miệng nói:
" Lư gia thần nhiều thế hệ hiền lương, bây giờ đến đời vi thần lại làm ra chuyện thế này, thật sự là khiến vi thần mất hết mặt mũi, nhưng xin bệ hạ tin tưởng, Lư gia thần đối với Bệ hạ tuyệt đối là một trái tim hết sức chân thành! Cho nên, vi thần nguyện ý lấy cái chết để tỏ rõ ý chí! "
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, gia chủ Lư gia đã nhào tới bên đại điện, từ bên hông thị vệ rút ra một cây đao, giơ đao lên đâm thẳng vào bụng mình.
Hoàng đế và Thái hậu kinh hãi:
" Mau! Còn không ngăn cản!"
Ý cười trên môi Mộc Tịch Bắc ngày càng sâu, hảo một cái gia chủ Lư gia, thật đúng là có biện pháp, bây giờ ông ta ở trên đại điện náo loạn một màn lấy cái chết tỏ rõ ý chí như thế́, Hoàng đế còn cách nào trừng phạt ông ta nữa, nếu như Hoàng đế vẫn khăng khăng muốn chém giết Lư Dẫn Ngọc, như vậy truyền ra ngoài, chẳng phải là thành Hoàng đế ở trên đại điện bức tử Gia Chủ Lư gia.
Trùng hợp vị Gia Chủ Lư gia này lại có thanh danh cực cao, kết giao chính nhân quân tử rộng rãi, bởi vậy có thể thấy được, nếu ông ta thật sự chết ở trên đại điện, thanh danh của hoàng đế này sẽ thành cái dạng gì?
Tuy nói ông ta là Cửu Ngũ Chí Tôn, là Đế Vương, thế nhưng đứng càng cao, thứ phải cố kỵ lại cũng càng nhiều, hơn nữa đây lại là một Đế vương không thể nắm giữ hoàng quyền trong tay, cho nên một màn gia chủ Lư gia lấy cái chết tỏ rõ ý chí, lại đổi về mạng của Lư Dẫn Ngọc, đồng thời cũng đang kháng nghị với Hoàng đế, mờ mịt nói cho Hoàng đế biết, ngươi đã giết một đứa con trai của Lư gia ta, chẳng lẽ lại còn muốn giết tiếp đứa thứ hai? Chứ không phải khinh thường Lư gia ta mềm yếu dễ bắt nạt? Ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc mặc dù chưa biến mất, trong mắt lại toát ra từng đợt ảo não, sợ là hôm nay không thể lấy đi mạng của Lư Dẫn Ngọc rồi, thật sự là đáng tiếc.
Chuyển ánh mắt qua, chống lại Ân Cửu Dạ, có chút bất đắc dĩ mân mê miệng, ánh mắt Ân Cửu Dạ lộ ra cưng chiều, con ngươi đen nhánh kia chứa đầy dịu dàng cùng yêu thương, khiến Mộc Tịch Bắc suýt nữa chết chìm trong đó.
Mà một mặt khác, lập tức cũng có người tiến lên ngăn lại động tác của gia chủ Lư gia, đại đao kia đang muốn đâm vào bụng giữa, nhưng ngăn cản lại hình như không còn kịp rồi, mọi người không khỏi kinh hãi trong lòng.
Nữ tử nhìn đến ngu ngơ, hai mắt Ân Cửu Dạ nhíu lại, lập tức bay lên, một cước đá bay đại đao ra ngoài. Mọi người chỉ cảm thấy một bóng đen bay qua, mang theo tiếng gió sắc bén, người cũng đã rơi xuống đất.
Cước thứ nhất Ân Cửu Dạ đá bay đại đao, cước thứ hai lại trực tiếp đá vào ngực gia chủ Lư gia, cho nên khi chuôi đao kia rơi xuống đất, gia chủ Lư gia cũng ngã mạnh ở trên mặt đất.
Ngực của Gia chủ Lư gia kịch liệt đau nhức, nhưng trong lòng thì cực hận vị Lục hoàng tử xen vào việc của người khác này, ông vốn là đang diễn trò hay, Lục hoàng tử này nếu là đơn giản xen vào việc của người khác thì cũng thôi đi, nhưng hắn rõ ràng trực tiếp đá bay đao kia, vẫn còn không quên đá một cước vào lồng ngực mình, nội lực thâm hậu kia khiến ông suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi!
Gia Chủ Lư gia biết chuyện đã xảy ra, nhưng người bên ngoài lại không biết, chỉ biết Lục hoàng tử cứu người tình thế nguy cấp, sợ gia chủ Lư gia xảy ra chuyện, mới bất đắc dĩ đá một cước vào ngực gia chủ Lư gia thôi.
Mộc Tịch Bắc nhìn nam nhân tính tình ác liệt này, ánh mắt lộ ra ý cười, người này thật đúng là xấu.
" Ai nha, đa tạ Lục hoàng tử a..."
Không ít đại thần bắt đầu nói lời cảm tạ, cũng đỡ gia chủ Lư gia dậy.
Trong lòng Lư Dẫn Ngọc là cực rối rắm, nam nhân này làm sao lại cứu phụ thân của mình, mình vừa rồi cầu thú Mộc Tịch Bắc, hắn không phải nên hi vọng mình chết nhất, ghét nhất Lư gia sao? Làm sao có thể ra tay trợ giúp phụ thân mình? Chẳng lẽ Lục hoàng tử này ở bên Mộc Tịch Bắc chẳng qua là mơ ước quyền thế của phủ Thừa tướng, bây giờ lại cứu phụ thân hắn cũng là hi vọng đạt được sự ủng hộ của Lư gia?
" Lục hoàng tử quả nhiên anh minh thần võ, võ công cái thế, nếu không phải Lục hoàng tử, gia phụ thật sự là... Thật sự là... Tóm lại, đa tạ Lục hoàng tử ra tay cứu giúp, nếu không chúng ta thật sự sẽ hối tiếc vạn phần a! "
Lư Dẫn Ngọc khom người mở miệng với Ân Cửu Dạ.
Cặp mắt đen nhánh của Ân Cửu Dạ dừng ở trên người Lư Dẫn Ngọc, lộ ra nụ cười quỷ dị, âm thanh lạnh lùng nói:
" Không cần."
Lư Dẫn Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tự dưng toát ra rất nhiều mồ hôi, không tiếp tục mở miệng nữa.
Gia chủ Lư gia từ dưới đất bò dậy quỳ gối trước mặt Hoàng đế, lần nữa hối hận vạn phần mở miệng nói:
" Khởi bẩm Bệ hạ, cổ ngữ có nói, con bất hiếu, lỗi của cha. Bây giờ hai đứa con bất hiếu lại bất hiếu bất trung với Bệ hạ, thật sự là vi thần sai lầm a! Cho nên khẩn cầu Bệ hạ trách phạt vi thần, ban chết cho vi thần! "
Mộc Tịch Bắc một tay chống cằm, nhìn về phía nam tử trong mắt mang theo tia nghi vấn, sao chàng lại chạy đi cứu lão đầu kia?
Khoé miệng nam nhân hơi giương lên, nàng đoán.
Ta mỗi ngày phải đoán thực sự nhiều lắm, chàng trực tiếp nói cho ta biết thì tốt rồi. Mộc Tịch Bắc nháy nháy mắt.
Ân Cửu Dạ nhíu nhíu mày, nói cho nàng thì được thưởng cái gì?
Mộc Tịch Bắc nhíu mày lại, quên đi, không nói coi như xong, dù sao kiểu gì ta cũng sẽ đoán ra.
Ân Cửu Dạ biết Mộc Tịch Bắc chỉ là lười suy nghĩ, nếu không dựa vào đầu óc của nàng tự nhiên có thể đoán ra mình vì sao phải cứu gia chủ Lư gia, đành phải bày cái khẩu hình, đồ hóa trang.
Mộc Tịch Bắc sững sờ, chỉ cảm thấy Ân Cửu Dạ thật sự là vô cùng đáng yêu, nàng chưa bao giờ biết trên gương mặt kia có thể biến hóa ra nhiều biểu tình như vậy.
Nam nhân dường như cũng bởi vì Mộc Tịch Bắc thân cận, tâm tình trở nên vui vẻ không ít, cả người trong chớp mắt đều sáng ngời.
Thanh Từ nhìn chủ tử nhà mình cùng Ân Cửu Dạ cảm ứng lẫn nhau, phì cười một tiếng.
Lão thái phi quay đầu trừng Thanh Từ một cái, lại nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Tịch Bắc, hơi nhíu mày lại, không nói gì.
Mộc Tịch Bắc cúi đầu xuống, nghĩ đến hai chữ Ân Cửu Dạ nói ra, đồ hóa trang!
Lư Dẫn Ngọc là danh giác kinh đô, cho nên người có thể dính líu đến đồ hóa trang nhất định chính là Lư Dẫn Ngọc, nhưng hôm nay gia chủ Lư gia nháo ra trò này, thậm chí nguyện ý thay thế Lư Dẫn Ngọc đi nhận lấy cái chết, Hoàng đế này nói kiểu gì cũng sẽ không ban chết cho Lư Dẫn Ngọc lần nữa.
Nhưng nam nhân nhỏ nhen như Ân Cửu Dạ làm sao lại buông tha Lư Dẫn Ngọc, cứu gia chủ Lư gia, không để ông ta bị thương, sợ là làm nền sau khi trừ bỏ Lư Dẫn Ngọc, dù sao nếu Lư Dẫn Ngọc tiếp tục tái phạm chuyện, gia chủ Lư gia cũng không thể lại dùng cái chết tỏ rõ ý chí một lần nữa, như thế đã có chút tự rước lấy nhục.
Cho nên, ý tứ của Ân Cửu Dạ chính là động tay động chân trên đồ hóa trang của Lư Dẫn Ngọc, bây giờ bởi vì một màn kịch của Gia chủ Lư gia, Hoàng đế không tốt trừng phạt Lư Dẫn Ngọc, lại an bài đại thần châm ngòi thổi gió, Hoàng đế vô cùng có khả năng sẽ để hắn biểu diễn kinh kịch, lấy công chuộc tội, cứ như vậy, cơ hội đã đến rồi.
Nghĩ lại, Ân Cửu Dạ dường như là bởi vì vừa rồi trong mắt mình hiện lên một tia ảo não, mới có thể có động tác như vậy đi, trong lòng không khỏi ấm áp.
Mặc dù không thể khẳng định Hoàng đế có đồng ý để hắn diễn tấu một màn kinh kịch hay không, nhưng nếu Lư Dẫn Ngọc vẫn có thể tránh được một kiếp, ngược lại là ông trời thật chiếu cố hắn.
" Lư ái khanh nói bậy bạ gì đó! Ta thấy chính là Lư Nhị công tử còn nhỏ tuổi, bị kẻ gian mê hoặc mới có thể chọn hai câu thơ này thôi. "
Hoàng đế quả nhiên như Mộc Tịch Bắc sở liệu, chủ động giải vây cho Lư Dẫn Ngọc, bây giờ loại trường hợp này, cho dù muốn xử tử Lư Dẫn Ngọc cũng là không thể, đành phải hạ cái bậc thang cho chính mình.
" Bệ hạ người nhân thiện rộng lượng, thế nhưng vi thần lại không thể cứ nuông chiều đứa con bất tài này như vậy, nếu như hôm nay không phạt, thật sự là hổ thẹn trong lòng, còn xin bệ hạ đưa nó sung quân biên cương đi."
Gia chủ Lư gia nói lời chính nghĩa, có vẻ như nếu Hoàng đế không trừng trị Lư Dẫn Ngọc một phen thì sẽ không bỏ qua vậy.
Trong lòng Hoàng đế rất không kiên nhẫn, nhưng cũng không tốt nếu thật sự sung quân Lư Dẫn Ngọc, dù sao trước đó mình đã giải vây cho hắn, nếu lại vì chuyện này mà cầm chặt không thả, rất có thể bị người nói thành xoi mói, bụng dạ hẹp hòi, đây là chuyện mà Hoàng đế nào cũng không muốn nhìn thấy.
Những người bảo thủ trước đó chỉ chứng đây là thơ châm biếm, nhưng cũng bởi vì trước đó gia chủ Lư gia lấy cái chết tỏ rõ ý chí thái độ, không tốt nếu trách móc nặng nề quá nhiều, chỉ là tức đến cứng ngắc đứng ở nơi đó.
Mộc Tịch Bắc không khỏi cười yếu ớt, những người này thật ra cũng rất có ý tứ, bắt được một điểm tử vấn đề, hận không thể lập tức giẫm chết ngươi, cho dù căn bản không có thù oán gì, nhưng cũng là như thế.
" Được rồi, nếu Lư ái khanh nói như vậy, không bằng để Lư Nhị công tử vì Thái hậu xướng lên một khúc, dùng cái này tạ tội đi."
Hoàng đế lại mở miệng.
" Nhưng mà... "
Gia chủ Lư gia còn muốn nói nữa, lại bị Hoàng đế đánh gãy:
" Được rồi, đừng nhưng nhị nữa, chẳng lẽ Lư ái khanh muốn kháng chỉ bất tuân?"
Lúc này Gia chủ Lư gia mới cúi đầu lui xuống, trong lòng thở mạnh một hơi, đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, trong mắt nhỏ lộ ra một cỗ sát ý, xem ra ông thật sự là quá coi thường nữ tử này, chỉ là một tiểu thư không có danh tiếng gì, suýt nữa đã khiến mình hao tổn hai đứa con trai.
Lão thái phi tựa hồ cũng đã nhận ra ánh mắt của gia chủ Lư gia, không tự chủ được nghiêng người, chắn thay Mộc Tịch Bắc.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc có chút dị thường, lại chỉ cúi xuống đôi mắt, không có lên tiếng.
Lư Dẫn Ngọc thở mạnh một hơi, vì chính mình tránh được một kiếp mà cảm thấy may mắn, vội vàng lui xuống, đến phía sau thiền điện thay đổi trang phục, đầu tiên là nhìn nhìn xiêm y, lại phát hiện không ít xiêm y cũng không biết làm sao lại bị người xé hỏng cả rồi, đang muốn cẩn thận chọn lựa đồ hóa trang, đã thấy một nam tử đứng ở cửa, mở miệng nói.
" Lư Nhị công tử, xin chào. "
Nam tử lộ ra một nụ cười tà.
" Ngươi là ai? "
Lư Dẫn Ngọc trong lòng run lên, nam nhân này là ai? Làm sao lại biết hắn?
" A, ta là ai không quan trọng, chỉ là chủ tử nhà ta bảo ta hỗ trợ truyền lời, cho nên ta liền đi một chuyến, làm phiền Lư công tử trang điểm, thật sự là hổ thẹn trong lòng."
Nam tử cà lơ phất phơ mở miệng, hai tay ôm ngực dựa vào cạnh cửa.
Lư Dẫn Ngọc sợ trì hoãn thời gian, chọn lựa một kiện hí bào liền khoác ở trên người, mở miệng nói:
"Chủ tử nhà ngươi là ai? Lại mang lời gì nói cho ta?"
Nam tử kia không phải người khác, chính là Sơ Nhất, bỏ đi mặt nạ, lại vẫn quỷ mị giống như trước.
Sơ Nhất nhìn hí bào trên người Lư Dẫn Ngọc không tự chủ được cười cười, mở miệng nói:
" Chủ tử nhà ta nói, hắn không thích người khác nhớ thương nữ nhân của hắn, hi vọng Lư công tử ngươi về sau cẩn thận một chút, phòng ngừa đi ra ngoài bị xe đâm chết, đi đường bị đồ vật đập chết, đi ngủ bị chăn mền ngạt chết, đi nhà xí bị xông chết, hoặc là ngủ với nữ nhân bị cường chết."
Sắc mặt Lư Dẫn Ngọc xanh mét:
"Ngươi cút cho ta! Nơi này không chào đón ngươi!"
Sơ Nhất vô tội nhún nhún vai, mặc dù chủ tử chỉ để hắn nói câu đầu tiên, còn đằng sau là tự hắn thêm, nhưng ý tứ của chủ tử không phải cũng là như vậy sao, hắn không nói rõ ràng, Lư Dẫn Ngọc này làm sao hiểu được, nếu xảy ra chuyện, chủ tử còn không phải trách tội mình.
Lư Dẫn Ngọc nhìn nhìn Sơ Nhất đứng ở trước cửa không chịu rời đi, tức đến hô hấp bất ổn, vội vàng hóa trang xong, va một phát thật mạnh vào đầu vai Sơ Nhất, đi ra ngoài.
Khóe miệng Sơ Nhất lộ ra một nụ cười, chủ tử bảo hắn tới chẳng qua là muốn phân tán lực chú ý của tên ngu xuẩn này thôi, phòng ngừa hắn ta phát hiện manh mối trên đồ hóa trang này, mà hắn nói, việc này căn bản là làm điều thừa, loại ngu xuẩn như vậy mà phải phiền hắn ra tay, thật đúng là tổn hại uy danh của hắn.
" Quả thật ác nhân tự có ác nhân trị a."
Sau lưng Sơ Nhất truyền đến một giọng nữ lạnh như băng.
Sơ Nhất xoay người nhìn lại, lập tức làm bộ dạng chân chó:
" Ai u, Thanh Từ cô nãi nãi của ta, ngài đây là không nên a? Ngài vừa mới lộ diện, liền tán dương tiểu nhân, tiểu nhân ta thật sự là thụ sủng nhược kinh! "
Khóe mắt Thanh Từ không tự chủ được lộ ra ý cười, nhưng vẫn nghiêm túc như cũ mở miệng nói:
" Nhắc tới Lư công tử đi, người ta cũng là đế đô nổi danh năng ngôn thiện đạo, chỉ là người ta nói đều là lời hữu ích, còn cái miệng thối này của ngươi nói ra đều là lời nói xấu!"
" Ha ha, ta đây là đối người tốt nói tốt, đối người thối tự nhiên là nói lời thối thôi, tiểu cô nãi nãi ngươi cảm thấy ta nên nói là lời gì? "
Sơ Nhất ôm ngực nhìn Thanh Từ.
Thanh Từ nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì. Sơ Nhất lại xen vào lần nữa:
" Hắn chính là cái miệng có thể nở ra hoa, chủ tử cũng sẽ không để hắn sống qua hôm nay, cho nên ngươi nếu là chọn trúng tên tiểu bạch kiểm kia, vẫn là sớm dẹp ý nghĩ này đi... Hazz. "
" Ngươi! "
Thanh Từ có chút cả giận nói, chẳng qua nghĩ nghĩ, khóe miệng lộ ra mỉm cười mở miệng nói:
" Hừ, muốn nói mặt bạch, hắn so ra là kém ngươi mặt bạch đi? Ta thấy ngươi ngược lại càng giống tiểu bạch kiểm hơn!
" Nha! Nghe ý tứ của ngươi là ngươi rất thích tiểu bạch kiểm? Chẳng lẽ ngươi coi trọng bản công tử... Có điều nói đi cũng phải nói lại, ta cảm thấy mặt của chủ tử chúng ta còn trắng hơn ta, vậy ngươi là thích chủ tử chúng ta hay là thích ta hơn?"
Sơ Nhất có chút nghiêm túc mở miệng.
Trong lòng Thanh Từ quýnh lên, đó là nam nhân của tiểu thư, sao nàng có thể thích, lập tức mở miệng nói:
" Ta đương nhiên không thích chủ tử các ngươi!"
Vẻ mặt Sơ Nhất hiểu rõ, bi thống mở miệng nói:
" Thì ra là ngươi thầm mến bản công tử nhiều năm. Bản công tử rốt cuộc làm sao hấp dẫn ngươi, ta sửa lại vẫn không được sao? "
Sắc mặt Thanh Từ tái mét, quăng qua một cái tát, lập tức cả giận nói:
" Ngươi đừng không biết xấu hổ! Bổn cô nương thích chính là Sơ Nhị! Không giống ngươi dài dòng lại hình thức như vậy!"
Sơ Nhất vốn đang né tránh, chỉ là sau khi nghe thấy lời của Thanh Từ lại sững sờ, quả thực là không né tránh nữa, trong lòng dâng lên một tia không vui, nàng thích Sơ Nhị? Tên đầu gỗ kia.!
Thanh Từ nhìn nhìn mặt Sơ Nhất in năm dấu ngón tay, tâm tình vui vẻ xoay người rời đi, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
Sơ Nhất lại nhìn chằm chằm bóng lưng Thanh Từ, hai mắt hơi nheo lại, nàng nói thật? Tâm tình Sơ Nhất đột nhiên có chút không vui, liền mượn lời nói của chủ tử nhà mình tới sử dụng, vô cùng trâu bò hô:
" Đầu gỗ chết tiệt! Ngươi lăn ra đây cho ta, lão tử không thích người khác nhớ thương nữ nhân của lão tử! "
Sơ Nhất một bên vắt chân lên cổ chạy ra, một bên dắt cuống họng kêu la, làm những tiểu thái giám đang bận rộn nhìn thấy đều nghĩ rằng đã gặp quỷ.
Mặt khác Lư Dẫn Ngọc vừa lên đài, mọi người liền đem ánh mắt dừng ở trên người hắn, dường như muốn nhìn phong thái của danh giác đế đô này một cái, mà ánh mắt Mộc Tịch Bắc thì trực tiếp dừng ở trên thân hí bào kia, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ nhăn thành bánh bao.
Lư Dẫn Ngọc này là cực kỳ thiếu may mắn, diễn cái gì không diễn, lại cứ diễn Hoàng đế!
Mộc Tịch Bắc không biết là, Ân Cửu Dạ đã sớm hạ lệnh với Sơ Nhất, đem tất cả những hí bào của Lư Dẫn Ngọc xé bỏ hầu như không còn, mà nhân vật Lư Dẫn Ngọc có thể diễn cũng không nhiều, đầu tiên bởi vì Lư Dẫn Ngọc là nhân vật chính của cuộc phong ba này, tự nhiên không thể diễn một vai phụ, tiếp theo, ngày đại hỉ cũng không thể diễn màn khóc tang, cho nên dưới sự phá huỷ của Sơ Nhất, cũng chỉ có thể diễn Hoàng đế.
Mộc Tịch Bắc chỉ cúi đầu, vẫn ăn bánh ngọt thủy tinh trên khay, cũng lười ngẩng đầu nhìn, chỉ còn chờ người nào mắt sắc kinh hô một tiếng, nhìn ra manh mối trên hí bào kia thôi.
Thanh Từ sau khi trở về tâm tình dường như đặc biệt tốt, tựa như đánh thắng một trận, Mộc Tịch Bắc xốc lên mí mắt, mở miệng nói:
" Gặp người nào?"
Thanh Từ sững sốt, nhưng vẫn mở miệng nói:
" Tên hỗn đản Sơ Nhất. "
Mộc Tịch Bắc cười nói:
" Làm sao, hắn thổ lộ với ngươi, nên cao hứng như vậy? "
" Tiểu thư! "
Thanh Từ hơi tức giận, Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười, không có mở miệng, Thanh Từ lại giải thích nói:
" Nô tỳ chỉ quăng cho hắn một bạt tai, lại thấy hắn kinh ngạc, tâm tình thực vui vẻ! "
Mộc Tịch Bắc một bộ thì ra là thế, không tiếp tục mở miệng, chỉ là lại đem phần vui vẻ giữa khóe mắt đuôi lông mày của Thanh Từ ghi tạc ở trong lòng, dưới cái nhìn của nàng, hai người này thật ra cũng xứng đôi, chỉ là Sơ Nhất cũng không phải một nhân vật đơn giản, cả ngày nhìn như cười đùa tí tửng, nhưng trên thực tế tâm tư thâm trầm, nếu không phải có vài phần năng lực, sao Ân Cửu Dạ có thể để hắn làm thủ lĩnh mặt quỷ?
" Tiểu thư.? "
Thanh Từ mắt sắc phát hiện cái gì, khẩn cấp muốn mở miệng hỏi tiểu thư nhà mình một chút.
Mộc Tịch Bắc nhìn theo tầm mắt Thanh Từ, phát hiện Thanh Từ cũng đã nhận ra đồ hóa trang không đúng, lập tức cầm lấy một khối bánh ngọt thủy tinh, trực tiếp nhét vào trong miệng Thanh Từ, nhìn thấy Thanh Từ trừng đến căng tròn con mắt, nhịn không được lộ ra mấy phần ý cười.
Nếu Thanh Từ đã phát hiện, như vậy tự nhiên cũng có người khác phát hiện ra, mình bây giờ chỉ cần từ từ đợi một màn bị người xuyên tạc thôi.
Quả nhiên, theo Lư Dẫn Ngọc tiến hành biểu diễn, tiếng nghị luận xung quanh càng lúc càng lớn, đều nhốn nháo gần như sắp át luôn thanh âm hát hí khúc của Lư Dẫn Ngọc.
" Ai, Trương đại nhân, con mắt của ta không nhìn nhầm đi? "
Một đại thần mở miệng nói với người bên cạnh.
" Ngươi cũng nhìn thấy? Ta còn tưởng rằng là ta nhìn lầm chứ, cũng chưa dám mở miệng, nếu không lại hỏi người bên này... "
Trương đại nhân thoạt nhìn muốn cẩn thận hơn.
" Vương đại nhân, ngươi nhìn con rồng bên trên hí bào kia có mấy cái chân? Chẳng lẽ là tai điếc mắt hoa, đếm sai rồi?"
Trước đó nghị luận mập mờ dần dần thăng cấp đến bên ngoài.
" Ta đếm được là số này.... Ngài thì sao?."
" Ta cũng vậy a... Vậy hẳn là không sai đi..."
Hí kịch lưu truyền rất rộng rãi, có thể ngược dòng lịch sử đến hàng ngàn năm trước, nhưng mà trong hí kịch luôn sẽ có đủ loại nhân vật, loại như Hoàng đế Thái hậu cùng khâm sai tự nhiên là không thể thiếu.
Tiền nhân vì phân chia, liền đem con rồng trên đồ hóa trang long bào làm thành tám cái chân, sẽ không va chạm với long bào chân chính, phạm phải sai lầm động trời. Phía trên long bào chân chính có chín cái chân rồng, dùng này phân chia giới định.
Mà nay diễn bào trên người Lư Dẫn Ngọc, lại bị Ân Cửu Dạ làm thêm một cái chân, cái này mà bị Hoàng Thượng phát hiện, sợ là không chết cũng phải chết.
Ở trên phiến đại lục này, cơ hồ từng cái triều đại đều có người mưu toan mưu phản tự mình xưng đế, thường thường tại dã tâm bành trướng khó có thể khống chế là lúc, sẽ tự mình sai người cắt may long bào, sau đó mặc long bào trên người, bí mật xưng vương xưng đế.
Sau khi đã làm chán, lại đem long bào cất kỹ, phòng ngừa bị người phát hiện, lại bắt đầu thời gian làm kẻ dưới lại từ đầu.
Cho nên long bào này có thể nói là một món đồ vật mà các triều đại đổi thay sung làm chứng cứ mưu phản nhiều nhất, mà nay Lư Dẫn Ngọc mặc cái Cửu Trảo Kim Long này, đối mặt quần thần, biểu diễn đều là bộ dáng khí khái vênh mặt hất hàm sai khiến, càng là vì bản thân công lực thâm hậu, phảng phất như vào hồn, thật sự rất giống một Hoàng đế!
Cho dù gia chủ Lư gia lại có biện pháp, lần này chỉ sợ không đủ sức xoay chuyển đất trời.
Hoàng đế sững sờ nhìn Lư Dẫn Ngọc trên đại điện, chỉ cảm thấy một con rồng đang bay thẳng đến mặt mình, phảng phất người kia mới là Hoàng đế chân chính, kia diễn xuất đắn đo, thuật cân nhắc, thậm chí là uy nghiêm Đế vương, đều biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn!
Tác giả :
Cố Nam Yên