Ra Tường Ký
Chương 55: Phong ba (2)
“Ta tin, ta đương nhiên tin hai đứa các ngươi đều đã lớn cả rồi. Biết sai thì sửa là được. Kỳ thật tỷ tỷ cũng biết mấy đứa bé trai đánh nhau cũng không phải là chuyện gì lớn. Tỷ tỷ chỉ hy vọng các ngươi hiểu được trừ phi người khác động thủ trước, nói cách khác không thể tùy tiện động võ đánh nhau. Tuyền ca ca dạy các ngươi võ công là cho các ngươi dùng để phòng thân. Nhưng nếu lấy quyền cước học được để động thủ đánh người thì nhất định không được."
“Tỷ, ngươi yên tâm đi về sau chúng ta sẽ không. Cho dù bọn họ có nói cái gì chúng ta cũng sẽ không để trong lòng ."
Cận Liễu Liễu cảm thấy trong lòng được an ủi, cười nói: “Tỷ tỷ biết các ngươi làm tất cả đều là vì ta, bằng không sao trước nay chưa từng thấy các ngươi tùy tiện đánh người? Bất quá có câu thanh giả tự thanh. Bọn họ thích nói cứ kệ cho bọn họ nói đi, một thời gian nữa sẽ có chuyện khác xuất hiện người ta sẽ quên ngay. Chúng ta là người đàng hoàng không sợ người khác nói lung tung."
“Ân!" A Bảo cùng A Bối dùng sức gật gật đầu.
Nói trong chốc lát, A Bối bỗng nhiên nói: “Đều do cái người Cổ gì đó, nếu không phải bỗng nhiên hắn chạy đến nhà chúng ta, chúng ta cũng sẽ không bị người khác đàm tiếu ở học đường."
A Bối tuổi còn nhỏ, năm đó khi Cận Liễu Liễu vào Cổ gia hắn cũng không biết nhiều. Hắn chỉ hiểu được họ Cổ này từng hại tỷ tỷ, cái khác cũng không biết cho nên khi nhắc đến hắn liền nghiến răng nghiến lợi .
Cận Liễu Liễu nghe thấy đệ đệ nhắc tới người kia nhất thời lại nghĩ tới câu nói ngày đó Cổ Vưu Chấn nói với mình, nhất thời thần sắc tối sầm lại trong lòng cũng ẩn ẩn đau lên.
Namnhân này nói không đến nữa cũng thật sự không đến nữa.
Nữ nhân cũng thật sự là kỳ quái.
Thời điểm hắn đến, nàng hy vọng hắn vĩnh viễn đừng tới đây làm phiền nàng. Mà khi hắn thật sự không hề tới nữa trong lòng nàng lại cảm thấy là lạ.
Trong lòng Cận Liễu Liễu nghĩ: bất quá hắn cũng chỉ là hưng trí lên cho nên chạy đến đây khi không còn hứng thú nữa thì sẽ không tới.
Không gì hơn cái… Thôi.
A Bảo nhìn thấy sắc mặt tỷ tỷ thay đổi vì thế vội vàng mở miệng kể mấy chuyện vui vừa nghe được cho Cận Liễu Liễu nghe. Cận Liễu Liễu nghe xong cũng thấy buồn cười, vì thế đã quên chuyện phiền lòng vừa rồi cũng nở nụ cười.
Tỷ đệ ba người cười đi tới nhà cuối cùng cũng chính là nhà Tần Nghiệp.
Nhà Tần Nghiệp xem như cũng là một phú gia không lớn không nhỏ, phần lớn công việc đều là thuê người khác làm, phòng ốc trong nhà cũng lớn nhất thôn, phía trước phía sau cũng có sân vườn, trong nhà còn có hai đứa ở, thời điểm bận rộn còn có thể mướn mấy người rỗi việc đến làm.
Ba người Cận Liễu Liễu đi đến trước cửa chỉ thấy nương Tần Nghiệp một tay cầm một cây gậy cán bột dài, một tay lôi kéo Tần Nghiệp hấp tấp chạy ra như muốn giết người.
“Là hai đứa hỗn đản các ngươi đánh con ta? Các ngươi thật ngoan tâm a, các ngươi nhìn xem, nhìn xem! Cái mũi đã bị đánh thành như vậy !"
Cận Liễu Liễu nhìn kỹ lại, cái mũi Của Tần Nghiệp quả thật có chút bầm tím, nhưng trừ vết bầm này ra thì không có vết thương nào khác. So với mấy người vừa rồi dường như hắn bị thương nhẹ nhất.
Nghe A Bảo nói qua, tần nghiệp trừ bỏ ban đầu bị A Bối đấm cho một quyền xong cũng chỉ ở một bên thêm mắm thêm muối, châm ngòi thổi gió, để cho năm người khác động thủ đánh.
Cận Liễu Liễu cúi đầu nói: “Tần phu nhân, hôm nay quả thật là A Bối nhà ta không đúng, không nên động thủ đánh người trước. Lần này chúng ta đến đây chính là hy vọng vấn an Tần thiếu gia một chút, thành tâm thành ý xin lỗi hắn về chuyện không phải vừa rồi."
Tần phu nhân trực tiếp cắt ngang lời nàng: “Không cần nói gì hết! Đánh tiểu Nghiệp nhà chúng ta thành như vậy các ngươi đừng nghĩ đến nói mấy câu là chúng ta sẽ cho qua chuyện!"
“Vậy Tần phu nhân muốn chúng ta phải làm thế nào đây?"
“Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi con ta ba cái thì chuyện này mới cho qua đi !"
Cận Liễu Liễu nghĩ rằng chỉ là một chuyện rất nhỏ! Cư nhiên muốn chúng ta quỳ xuống dập đầu? Dựa vào cái gì nha?
Nhưng nàng cũng không muốn làm lớn chuyện, nên lại nói: “Tần phu nhân, chuyện này vốn cũng chỉ là vài đứa nhỏ cãi nhau gây ầm ĩ, sao lại cần dập đầu? Chúng ta đã thành tâm thành ý đến đây xin lỗi cũng hy vọng Tần phu nhân nể mặt người cùng làng, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ."
Khuôn mặt to lớn của Tần phu nhân vênh lên, lỗ mũi hướng lên trời: “bình thường con của ta rất nghe lời ngoan ngoãn, thành tích hàng năm ở học đường đều đứng thứ nhất. Lớn như vậy ta và cha hắn cũng chưa bao giờ đụng đến một ngón tay hắn. Hiện tại lại vô cớ bị đánh thành như vậy! Trừ phi các ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái, bằng không chuyện này tuyệt đối sẽ không thể cho qua dễ dàng được!"
“Làm việc gì cũng phải nói đến đạo lý là chúng ta sai tất nhiên chúng ta sẽ nhận sai. Xem đại phu cũng được, cần bồi dưỡng cũng được, chúng ta chắc chắn làm tốt…"
“Ai chưa thấy qua bạc ? Nhà chúng ta không thiếu mấy đồng tiền bẩn thỉu của các người! Ta muốn thay con ta đòi lại công bằng! Các ngươi tốt nhất hãy nhanh quỳ xuống dập đầu, nói cách khác đừng nghĩ chúng ta sẽ cho qua dễ dàng! Chúng ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu!"
Nói nói tới đây, sắc mặt Cận Liễu Liễu cũng có chút khó coi. Nàng tuy rằng biết Tần gia cũng xem như giàu có nhất nhì trong thôn, nhưng không nghĩ tới cư nhiên Tần phu nhân lại có bộ dáng bá đạo như vậy.
Nhà Cận Liễu Liễu tuy rằng chưa bao giờ gây xung đột với người khác, cũng không có lui tới với những “Nhà giàu " như thế này cả nhà chỉ hy vọng cuộc sống bình an.
Nhưng khi người khác đã muốn trèo lên đầu mình không lý do gì mà nàng phải nhẫn nhục chịu đựng.
Huống chi đối với Cận Liễu Liễu mà nói nếu chỉ là khi dễ nàng thì dù sao nàng cũng đã trải qua vài năm, có tư vị gì chưa từng nếm qua?
Nhưng nếu là không phân rõ phải trái như thế này muốn trèo lên đầu người nhà mình thì Cận Liễu Liễu cũng sẽ không nhịn nữa.
Thật đúng là nghĩ đến những chuyện trải qua trước đây hiện tại cũng thấy có chút quen thuộc.
Cận Liễu Liễu hít một hơi, chậm chậm rì rì nói: “Xem ra Tần phu nhân thật không muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ ."
“Đúng thì sao? Đừng tưởng rằng ngươi có đại quan gì đó làm chỗ dựa thì ta sẽ sợ ngươi. Người khác không biết, nhưng ta biết hết. Nhà chúng ta cũng có người làm quan ở kinh thành đó ! Cái vị Thượng Thư đại nhân kia không biết có bao nhiêu danh môn khuê tú muốn gả cho hắn đâu, nghe nói đến tiểu công chúa của Tiên hoàng cũng coi trọng hắn! Ngươi thật đúng là nghĩ rằng sẽ đến lượt ngươi? Chỉ bằng ngươi so với được với ai a?"
Cận Liễu Liễu cố ý không để ý đến hết thảy những gì tầN phu nhân nói có liên quan Cổ Vưu Chấn, hít sâu một hơi nói: “Tần phu nhân sẽ làm gì để không để yên cho chúng ta vậy?"
“Hừ! Trong thôn mọi người biết với sản nghiệp nhà chúng ta hàng năm Tần gia chúng ta cho bao nhiêu bạc! Nếu không có chúng ta giúp đỡ trong thôn này có thể có được học đường tốt như vậy sao? Thực là chê cười! Ta sẽ nói với phu tử, hai huynh đệ Cận gia các ngươi không chịu xin lỗi để cho phu tử vĩnh viễn sẽ không cho các ngươi bước vào học đường nửa bước!"
A Bảo, A Bối giận đến run người.
Cận Liễu Liễu trước cũng tức giận, nhưng chỉ tức một lát rồi dịu xuống
Nàng tâm bình khí hòa sâu kín cười với Tần phu nhân: “Ta cũng không tin phu tử là người không biết đạo lý như vậy! Tự ngươi hãy hỏi tiểu thiếu gia nhà ngươi một chút hắn nói gì mới khiến cho tiểu đệ ta tức giận như thế xông lên đánh hắn một quyền? Tiểu đệ ta mới mười một tuổi, vóc dáng cũng không cao, tiểu thiếu gia nhà ngươi cũng đã mười lăm, hắn đánh không lại tiểu đệ ta đã kêu năm đứa nhỏ lớn bằng hắn đến đánh hai đệ đệ ta. Sáu người đánh hai người chẳng lẽ là tiểu thiếu gia nhà ngươi đúng? Quả thật là tiểu đệ của ta ra tay trước là không đúng, nhưng tiểu thiếu gia nhà các ngươi lấy lớn ức hiếp bé, lấy nhiều ức hiếp ít , thật đúng là rất có tiền đồ đó! Không để yên thì thôi đi! Chuyện này vốn cũng không phải chuyện gì lớn, ta cũng không tin nếu nói chuyện với phu tử, phu tử sẽ chỉ nghe từ một phía! Cho dù phu tử cố kỵ tài lực nhà các ngươi, đuổi bọn đệ đệ của ta thì sao chứ? Không phải là không đến học đường thôi sao, không đến thì thôi, nhiều chuyện lắm sao! Cận gia chúng ta cũng là dòng dõi thư hương, phụ thân ta cũng là tú tài, cũng đủ để dạy A Bảo và A Bối. Chỉ vì ta sợ phụ thân ta vất vả, không tốt cho sức khỏe mới để cho bọn đệ đệ đến học đường học bài. Cho dù cha ta dạy không được, cùng lắm thì ta xuất bạc đưa bọn họ lên trên trấn đến học đường tư thục học bài! Tần phu nhân, cả nhà chúng ta đều là người an phận sẽ không dễ dàng xung đột với người. Nhưng nếu ngươi khinh người quá đáng, chúng ta cũng sẽ không để cho người khác khi dễ!"
Tần phu nhân bị Cận Liễu Liễu nói đến đầu óc choáng váng, ngừng nửa ngày mới hoàn toàn làm hiểu được Cận Liễu Liễu đang nói gì.
Nàng có chút chịu không nổi, nhảy dựng lên nói: “Có bản lĩnh chúng ta đến nhà trưởng thôn nói! Ta sẽ để cho cả thôn đuổi các ngươi ra khỏi thôn! Bất quá chỉ là một hộ ngoại lai! Muốn làm phản phải không?"
Cận Liễu Liễu không nhanh không chậm nói: “Nháo đến trưởng thôn thì sao, ta lại càng không sợ, trưởng thôn cũng không phải là người không hiểu đạo lý."
“Hừ! Loại nữ tử đồi bại như người ở lại thôn chúng ta chỉ làm hỏng không khí!"
“Tần phu nhân nói năng cũng nên có chừng mực, ngươi nói ta đồi phong bại tục có thể có bằng chứng gì?"
“Hừ! Còn muốn bằng chứng! Chỉ cần nhìn vào cái bản mặt hồ ly tinh này của ngươi là biết ngươi không phải là thứ hàng tốt đẹp rồi!"( trong CV ghi là “hảo mặt hàng" nhá, ko phải ta chém đâu)
Cận Liễu Liễu nở nụ cười: “Nghe lời này của Tần phu nhân chẳng lẽ ngươi đã gặp qua hồ ly tinh rồi? Người biết chính xác hồ ly tinh có bộ dạng như thế nào sao? Nếu nhìn mặt mà nói, khuôn mặt thoạt nhìn Tần phu nhân thật giống với bà nội của tiểu thiếu gia, không phải người thật sự là bà nội của hắn chứ?"
“Ngươi! Cận Liễu Liễu! Hôm nay ta không để yên cho ngươi đâu!"
“Được thôi, ta cũng muốn xem ngươi làm thế nào để không để yên cho ta! Xin lỗi chúng ta cũng nói rồi nhận hay không là chuyện của ngươi, ta cũng không tin ngươi có thể ăn thịt được chúng ta?"
Tần phu nhân bị chọc tức điên lên, cư nhiên giơ cái cán bột đánh về phía Cận Liễu Liễu, A Bảo sợ hãi vội bước lên chặn Tần phu nhân.
Đang hỗn loạn, bỗng nhiên nghe thấy một nam tử lớn tiếng quát: “Quả thực là hồ nháo!"
Tần phu nhân bỗng nhiên liền an tĩnh lại, cúi đầu bất an kéo tay Tần Nghiệp.
Người tới đúng là Tần lão gia, Cận Liễu Liễu có chút ngượng ngùng nói: “Tần lão gia vạn an, chúng ta thất lễ ."
“Không cần đa lễ, ta đã biết hết sự tình, chỉ là mấy tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ thôi ngươi không cần quá mức chú ý."
“Tạ Tần lão gia thông cảm. Chiếc phong bao này mong Tần lão gia nhận lấy." Cận Liễu Liễu đưa ra cái hồng bao cuối cùng.
Tần lão gia ngừng trong chốc lát, nói: “Được, hồng bao ta sẽ nhận miễn cho sau khi các ngươi trở về lại thấy bất an. Chuyện này cứ như vậy là xong đi đừng để trong lòng."
Cận Liễu Liễu biết ở trong thôn Tần lão gia là người có tiếng nếu hắn nói quên đi nghĩa là mọi chuyện đã xong.
Vì thế liền mang theo A Bảo, A Bối hành lễ nói lời cảm tạ đi khỏi Tần gia vội vàng lên xe la về nhà, dọc theo đường đi đương nhiên là dạy dỗ lại bọn nhỏ.
Đến nhà, trời đã tối muộn. Tất nhiên là đã giấu được Cận lão cha, cả nhà đốt một ngọn đèn vui vẻ ăn cơm chiều.
Cận Liễu Liễu nghĩ rằng sự tình sẽ cứ như vậy trôi qua nhưng đến mấy tháng sau mới phát hiện nguyên lai tai họa ngầm bởi vậy mà phát sinh.
“Tỷ, ngươi yên tâm đi về sau chúng ta sẽ không. Cho dù bọn họ có nói cái gì chúng ta cũng sẽ không để trong lòng ."
Cận Liễu Liễu cảm thấy trong lòng được an ủi, cười nói: “Tỷ tỷ biết các ngươi làm tất cả đều là vì ta, bằng không sao trước nay chưa từng thấy các ngươi tùy tiện đánh người? Bất quá có câu thanh giả tự thanh. Bọn họ thích nói cứ kệ cho bọn họ nói đi, một thời gian nữa sẽ có chuyện khác xuất hiện người ta sẽ quên ngay. Chúng ta là người đàng hoàng không sợ người khác nói lung tung."
“Ân!" A Bảo cùng A Bối dùng sức gật gật đầu.
Nói trong chốc lát, A Bối bỗng nhiên nói: “Đều do cái người Cổ gì đó, nếu không phải bỗng nhiên hắn chạy đến nhà chúng ta, chúng ta cũng sẽ không bị người khác đàm tiếu ở học đường."
A Bối tuổi còn nhỏ, năm đó khi Cận Liễu Liễu vào Cổ gia hắn cũng không biết nhiều. Hắn chỉ hiểu được họ Cổ này từng hại tỷ tỷ, cái khác cũng không biết cho nên khi nhắc đến hắn liền nghiến răng nghiến lợi .
Cận Liễu Liễu nghe thấy đệ đệ nhắc tới người kia nhất thời lại nghĩ tới câu nói ngày đó Cổ Vưu Chấn nói với mình, nhất thời thần sắc tối sầm lại trong lòng cũng ẩn ẩn đau lên.
Namnhân này nói không đến nữa cũng thật sự không đến nữa.
Nữ nhân cũng thật sự là kỳ quái.
Thời điểm hắn đến, nàng hy vọng hắn vĩnh viễn đừng tới đây làm phiền nàng. Mà khi hắn thật sự không hề tới nữa trong lòng nàng lại cảm thấy là lạ.
Trong lòng Cận Liễu Liễu nghĩ: bất quá hắn cũng chỉ là hưng trí lên cho nên chạy đến đây khi không còn hứng thú nữa thì sẽ không tới.
Không gì hơn cái… Thôi.
A Bảo nhìn thấy sắc mặt tỷ tỷ thay đổi vì thế vội vàng mở miệng kể mấy chuyện vui vừa nghe được cho Cận Liễu Liễu nghe. Cận Liễu Liễu nghe xong cũng thấy buồn cười, vì thế đã quên chuyện phiền lòng vừa rồi cũng nở nụ cười.
Tỷ đệ ba người cười đi tới nhà cuối cùng cũng chính là nhà Tần Nghiệp.
Nhà Tần Nghiệp xem như cũng là một phú gia không lớn không nhỏ, phần lớn công việc đều là thuê người khác làm, phòng ốc trong nhà cũng lớn nhất thôn, phía trước phía sau cũng có sân vườn, trong nhà còn có hai đứa ở, thời điểm bận rộn còn có thể mướn mấy người rỗi việc đến làm.
Ba người Cận Liễu Liễu đi đến trước cửa chỉ thấy nương Tần Nghiệp một tay cầm một cây gậy cán bột dài, một tay lôi kéo Tần Nghiệp hấp tấp chạy ra như muốn giết người.
“Là hai đứa hỗn đản các ngươi đánh con ta? Các ngươi thật ngoan tâm a, các ngươi nhìn xem, nhìn xem! Cái mũi đã bị đánh thành như vậy !"
Cận Liễu Liễu nhìn kỹ lại, cái mũi Của Tần Nghiệp quả thật có chút bầm tím, nhưng trừ vết bầm này ra thì không có vết thương nào khác. So với mấy người vừa rồi dường như hắn bị thương nhẹ nhất.
Nghe A Bảo nói qua, tần nghiệp trừ bỏ ban đầu bị A Bối đấm cho một quyền xong cũng chỉ ở một bên thêm mắm thêm muối, châm ngòi thổi gió, để cho năm người khác động thủ đánh.
Cận Liễu Liễu cúi đầu nói: “Tần phu nhân, hôm nay quả thật là A Bối nhà ta không đúng, không nên động thủ đánh người trước. Lần này chúng ta đến đây chính là hy vọng vấn an Tần thiếu gia một chút, thành tâm thành ý xin lỗi hắn về chuyện không phải vừa rồi."
Tần phu nhân trực tiếp cắt ngang lời nàng: “Không cần nói gì hết! Đánh tiểu Nghiệp nhà chúng ta thành như vậy các ngươi đừng nghĩ đến nói mấy câu là chúng ta sẽ cho qua chuyện!"
“Vậy Tần phu nhân muốn chúng ta phải làm thế nào đây?"
“Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi con ta ba cái thì chuyện này mới cho qua đi !"
Cận Liễu Liễu nghĩ rằng chỉ là một chuyện rất nhỏ! Cư nhiên muốn chúng ta quỳ xuống dập đầu? Dựa vào cái gì nha?
Nhưng nàng cũng không muốn làm lớn chuyện, nên lại nói: “Tần phu nhân, chuyện này vốn cũng chỉ là vài đứa nhỏ cãi nhau gây ầm ĩ, sao lại cần dập đầu? Chúng ta đã thành tâm thành ý đến đây xin lỗi cũng hy vọng Tần phu nhân nể mặt người cùng làng, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ."
Khuôn mặt to lớn của Tần phu nhân vênh lên, lỗ mũi hướng lên trời: “bình thường con của ta rất nghe lời ngoan ngoãn, thành tích hàng năm ở học đường đều đứng thứ nhất. Lớn như vậy ta và cha hắn cũng chưa bao giờ đụng đến một ngón tay hắn. Hiện tại lại vô cớ bị đánh thành như vậy! Trừ phi các ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái, bằng không chuyện này tuyệt đối sẽ không thể cho qua dễ dàng được!"
“Làm việc gì cũng phải nói đến đạo lý là chúng ta sai tất nhiên chúng ta sẽ nhận sai. Xem đại phu cũng được, cần bồi dưỡng cũng được, chúng ta chắc chắn làm tốt…"
“Ai chưa thấy qua bạc ? Nhà chúng ta không thiếu mấy đồng tiền bẩn thỉu của các người! Ta muốn thay con ta đòi lại công bằng! Các ngươi tốt nhất hãy nhanh quỳ xuống dập đầu, nói cách khác đừng nghĩ chúng ta sẽ cho qua dễ dàng! Chúng ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu!"
Nói nói tới đây, sắc mặt Cận Liễu Liễu cũng có chút khó coi. Nàng tuy rằng biết Tần gia cũng xem như giàu có nhất nhì trong thôn, nhưng không nghĩ tới cư nhiên Tần phu nhân lại có bộ dáng bá đạo như vậy.
Nhà Cận Liễu Liễu tuy rằng chưa bao giờ gây xung đột với người khác, cũng không có lui tới với những “Nhà giàu " như thế này cả nhà chỉ hy vọng cuộc sống bình an.
Nhưng khi người khác đã muốn trèo lên đầu mình không lý do gì mà nàng phải nhẫn nhục chịu đựng.
Huống chi đối với Cận Liễu Liễu mà nói nếu chỉ là khi dễ nàng thì dù sao nàng cũng đã trải qua vài năm, có tư vị gì chưa từng nếm qua?
Nhưng nếu là không phân rõ phải trái như thế này muốn trèo lên đầu người nhà mình thì Cận Liễu Liễu cũng sẽ không nhịn nữa.
Thật đúng là nghĩ đến những chuyện trải qua trước đây hiện tại cũng thấy có chút quen thuộc.
Cận Liễu Liễu hít một hơi, chậm chậm rì rì nói: “Xem ra Tần phu nhân thật không muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ ."
“Đúng thì sao? Đừng tưởng rằng ngươi có đại quan gì đó làm chỗ dựa thì ta sẽ sợ ngươi. Người khác không biết, nhưng ta biết hết. Nhà chúng ta cũng có người làm quan ở kinh thành đó ! Cái vị Thượng Thư đại nhân kia không biết có bao nhiêu danh môn khuê tú muốn gả cho hắn đâu, nghe nói đến tiểu công chúa của Tiên hoàng cũng coi trọng hắn! Ngươi thật đúng là nghĩ rằng sẽ đến lượt ngươi? Chỉ bằng ngươi so với được với ai a?"
Cận Liễu Liễu cố ý không để ý đến hết thảy những gì tầN phu nhân nói có liên quan Cổ Vưu Chấn, hít sâu một hơi nói: “Tần phu nhân sẽ làm gì để không để yên cho chúng ta vậy?"
“Hừ! Trong thôn mọi người biết với sản nghiệp nhà chúng ta hàng năm Tần gia chúng ta cho bao nhiêu bạc! Nếu không có chúng ta giúp đỡ trong thôn này có thể có được học đường tốt như vậy sao? Thực là chê cười! Ta sẽ nói với phu tử, hai huynh đệ Cận gia các ngươi không chịu xin lỗi để cho phu tử vĩnh viễn sẽ không cho các ngươi bước vào học đường nửa bước!"
A Bảo, A Bối giận đến run người.
Cận Liễu Liễu trước cũng tức giận, nhưng chỉ tức một lát rồi dịu xuống
Nàng tâm bình khí hòa sâu kín cười với Tần phu nhân: “Ta cũng không tin phu tử là người không biết đạo lý như vậy! Tự ngươi hãy hỏi tiểu thiếu gia nhà ngươi một chút hắn nói gì mới khiến cho tiểu đệ ta tức giận như thế xông lên đánh hắn một quyền? Tiểu đệ ta mới mười một tuổi, vóc dáng cũng không cao, tiểu thiếu gia nhà ngươi cũng đã mười lăm, hắn đánh không lại tiểu đệ ta đã kêu năm đứa nhỏ lớn bằng hắn đến đánh hai đệ đệ ta. Sáu người đánh hai người chẳng lẽ là tiểu thiếu gia nhà ngươi đúng? Quả thật là tiểu đệ của ta ra tay trước là không đúng, nhưng tiểu thiếu gia nhà các ngươi lấy lớn ức hiếp bé, lấy nhiều ức hiếp ít , thật đúng là rất có tiền đồ đó! Không để yên thì thôi đi! Chuyện này vốn cũng không phải chuyện gì lớn, ta cũng không tin nếu nói chuyện với phu tử, phu tử sẽ chỉ nghe từ một phía! Cho dù phu tử cố kỵ tài lực nhà các ngươi, đuổi bọn đệ đệ của ta thì sao chứ? Không phải là không đến học đường thôi sao, không đến thì thôi, nhiều chuyện lắm sao! Cận gia chúng ta cũng là dòng dõi thư hương, phụ thân ta cũng là tú tài, cũng đủ để dạy A Bảo và A Bối. Chỉ vì ta sợ phụ thân ta vất vả, không tốt cho sức khỏe mới để cho bọn đệ đệ đến học đường học bài. Cho dù cha ta dạy không được, cùng lắm thì ta xuất bạc đưa bọn họ lên trên trấn đến học đường tư thục học bài! Tần phu nhân, cả nhà chúng ta đều là người an phận sẽ không dễ dàng xung đột với người. Nhưng nếu ngươi khinh người quá đáng, chúng ta cũng sẽ không để cho người khác khi dễ!"
Tần phu nhân bị Cận Liễu Liễu nói đến đầu óc choáng váng, ngừng nửa ngày mới hoàn toàn làm hiểu được Cận Liễu Liễu đang nói gì.
Nàng có chút chịu không nổi, nhảy dựng lên nói: “Có bản lĩnh chúng ta đến nhà trưởng thôn nói! Ta sẽ để cho cả thôn đuổi các ngươi ra khỏi thôn! Bất quá chỉ là một hộ ngoại lai! Muốn làm phản phải không?"
Cận Liễu Liễu không nhanh không chậm nói: “Nháo đến trưởng thôn thì sao, ta lại càng không sợ, trưởng thôn cũng không phải là người không hiểu đạo lý."
“Hừ! Loại nữ tử đồi bại như người ở lại thôn chúng ta chỉ làm hỏng không khí!"
“Tần phu nhân nói năng cũng nên có chừng mực, ngươi nói ta đồi phong bại tục có thể có bằng chứng gì?"
“Hừ! Còn muốn bằng chứng! Chỉ cần nhìn vào cái bản mặt hồ ly tinh này của ngươi là biết ngươi không phải là thứ hàng tốt đẹp rồi!"( trong CV ghi là “hảo mặt hàng" nhá, ko phải ta chém đâu)
Cận Liễu Liễu nở nụ cười: “Nghe lời này của Tần phu nhân chẳng lẽ ngươi đã gặp qua hồ ly tinh rồi? Người biết chính xác hồ ly tinh có bộ dạng như thế nào sao? Nếu nhìn mặt mà nói, khuôn mặt thoạt nhìn Tần phu nhân thật giống với bà nội của tiểu thiếu gia, không phải người thật sự là bà nội của hắn chứ?"
“Ngươi! Cận Liễu Liễu! Hôm nay ta không để yên cho ngươi đâu!"
“Được thôi, ta cũng muốn xem ngươi làm thế nào để không để yên cho ta! Xin lỗi chúng ta cũng nói rồi nhận hay không là chuyện của ngươi, ta cũng không tin ngươi có thể ăn thịt được chúng ta?"
Tần phu nhân bị chọc tức điên lên, cư nhiên giơ cái cán bột đánh về phía Cận Liễu Liễu, A Bảo sợ hãi vội bước lên chặn Tần phu nhân.
Đang hỗn loạn, bỗng nhiên nghe thấy một nam tử lớn tiếng quát: “Quả thực là hồ nháo!"
Tần phu nhân bỗng nhiên liền an tĩnh lại, cúi đầu bất an kéo tay Tần Nghiệp.
Người tới đúng là Tần lão gia, Cận Liễu Liễu có chút ngượng ngùng nói: “Tần lão gia vạn an, chúng ta thất lễ ."
“Không cần đa lễ, ta đã biết hết sự tình, chỉ là mấy tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ thôi ngươi không cần quá mức chú ý."
“Tạ Tần lão gia thông cảm. Chiếc phong bao này mong Tần lão gia nhận lấy." Cận Liễu Liễu đưa ra cái hồng bao cuối cùng.
Tần lão gia ngừng trong chốc lát, nói: “Được, hồng bao ta sẽ nhận miễn cho sau khi các ngươi trở về lại thấy bất an. Chuyện này cứ như vậy là xong đi đừng để trong lòng."
Cận Liễu Liễu biết ở trong thôn Tần lão gia là người có tiếng nếu hắn nói quên đi nghĩa là mọi chuyện đã xong.
Vì thế liền mang theo A Bảo, A Bối hành lễ nói lời cảm tạ đi khỏi Tần gia vội vàng lên xe la về nhà, dọc theo đường đi đương nhiên là dạy dỗ lại bọn nhỏ.
Đến nhà, trời đã tối muộn. Tất nhiên là đã giấu được Cận lão cha, cả nhà đốt một ngọn đèn vui vẻ ăn cơm chiều.
Cận Liễu Liễu nghĩ rằng sự tình sẽ cứ như vậy trôi qua nhưng đến mấy tháng sau mới phát hiện nguyên lai tai họa ngầm bởi vậy mà phát sinh.
Tác giả :
Mạc Mạc Vô Vũ