Ra Tường Ký

Chương 34: Liên cơ

Vạn Chính sớm đã tiến lên trình bái thiếp, thủ vệ giữ cửa chắc là đã sớm nhận được thông báo, nhìn thoáng qua bái thiếp liền lập tức mang đoàn người bọn họ đi vào.

Cửa chính Tiêu Dao vương phủ rất lớn, toàn bộ kiến trúc đều là nhà cao cửa rộng, kỳ hoa dị thảo làm đẹp ở giữa, thỉnh thoảng lại có từng đợt mùi thơm kỳ diệu thổi tới, khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Cận Liễu Liễu và Cổ Vưu Chấn đương nhiên không có tâm tình thưởng thức Tiêu Dao vương phủ, chỉ có Vạn Chính dọc theo đường đi vẫn thường nói rất nhiều lời tán thưởng đối với người dẫn đường.

Qua tiền viện rồi lại đi thêm mấy trăm bước mới đến sảnh chính. Người dẫn đường kia đưa bọn họ đi đến trước sảnh chính, một nam tử cao lớn hơn ba mươi tuổi dặn bọn họ đứng ở đây đợi một chút, hắn đi vào chính sảnh thông báo.

Đợi một lát, nam tử kia lại đi ra: “Vương gia mời các vị đi vào."

Ba người Vạn chính liền theo nam tử kia đi vào chính sảnh, bài trí trong phòng cũng không xa hoa lãng phí, tương phản hoàn toàn với bên ngoài làm cho mọi người đều cảm thấy ngoài dự kiến. Toàn bộ thiết kế trong phòng, gia cụ mang phong cách cổ xưa hào phóng, làm cho gian phòng càng thêm khí thế rộng rãi, thể hiện thẩm mĩ của chủ nhân thật không tầm thường.

Lục hoàng tử đang ngồi ở chính giữa phòng, vẫn mặc một bộ hoa phục màu trắng, thắt lưng đeo dương chi ngọc bội, đầu đội bạch ngọc quan. Nhìn thấy bọn họ đi vào, trên mặt Lục hoàng tử hiện ra ý cười, cặp mắt hoa đào lại sóng sánh lưu chuyển.

“Tham kiến lục điện hạ." Ba người đồng loạt quỳ xuống thi hành đại lễ.

“Miễn " Lục hoàng tử không chút để ý phất phất tay.

Vạn Chính ý bảo Cổ Vưu Chấn đem đồ vật dâng lên, Cổ Vưu Chấn lại như là mất hồn vẻ mặt đờ đẫn.

Vạn Chính đành phải lấy hộp lễ vật trong tay Cổ Vưu Chấn tự mình dâng lên. Lục hoàng tử vừa cười : “Đây là những món bảo bối hôm qua tiểu vương coi trọng sao?"

“Thưa vâng." Vạn Chính cười trên mặt nổi đầy nếp nhăn.

“Thật là vất vả cho Vạn lão bản cùng Cổ công tử, sáng tinh mơ đã đưa tới cho ta." Lục điện hạ nhìn thoáng qua Cổ Vưu Chấn đang thất hồn lạc phách, kêu hạ nhân đem hộp lễ vật đều chuyển đi xuống.

“Vạn lão bản, tổng cộng bao nhiêu bạc?"

Vạn Chính không ngừng từ chối: “Một chút thành ý thôi, làm sao có thể thu bạc của điện hạ chứ? Nếu điện hạ thích, chỗ tiểu dân còn có một số bảo vật mà tự thảo dân cất trữ, nếu điện hạ cảm thấy hứng thú, ngày nào đó tiểu nhân sẽ đưa tới mời điện hạ xem qua."

Lục điện hạ nói nhất định phải trả bạc, nhưng Vạn Chính tìm mọi cách từ chối. Hắn biết đối phương đang cầu mình, vì thế cũng không tiếp tục kiên trì, sai người dâng trà, tiếp đón bọn họ ngồi xuống.

Vài nha hoàn như hoa như ngọc, phục sức hoa lệ đi lên dâng trà cho bọn họ. Vạn Chính bưng lên nhấp một ngụm, ngồi một chỗ ngâm nga.

Cổ Vưu Chấn và Cận Liễu Liễu lại ngồi thẳng tắp, hai người chỉ nghiêng đầu nhìn đối phương, giống như hết thảy chung quanh đều không có gì.

Lục hoàng tử liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, nhẹ nhàng nói: “Cận cô nương, ngươi nói trà này của tiểu vương có ngon không?"

Cận Liễu Liễu chậm rãi quay đầu lại, nhìn về Lục hoàng tử đang ngồi trên chủ vị, thanh âm có chút mơ hồ: “Ta không hiểu những thứ này."

Trong ánh mắt của nàng tràn ngập ủy khuất cùng bất mãn, như là đang chất vấn hắn: vì sao phải làm ra loại sự tình này, vì sao phải tách nàng cùng Cổ Vưu Chấn ra.

Trong lòng Lục hoàng tử dâng lên một cảm giác không thoải mái. Vì thế cũng tiếp tục nói chuyện xã giao với bọn họ, nói thẳng: “Lần này đã khiến cho Cổ công tử phải bỏ những thứ yêu thích ."

Vẻ mặt Cổ Vưu Chấn đạm mạc, không nói lời nào. Vạn Chính ho khan hai tiếng, vì vậy Cổ Vưu Chấn mới nói: “Điện hạ nói đùa, tiện nội có thể được điện hạ thưởng thức, thực là phúc đức của thảo dân."

Trong lòng Lục hoàng tử cười lạnh một tiếng, đã muốn chờ không kịp muốn nói mấy câu với một mình cùng Cận Liễu Liễu, vì thế liền đứng lên, cười đến vô cùng lỗ mãng: “Vậy nếu tiểu vương từ chối thì chính là bất kính."

Gân xanh trên trán Cổ Vưu Chấn nổi lên, ngay cả Vạn Chính cũng tự nói thầm: rõ ràng là chính ngươi mở miệng muốn người. Hiện tại lại nói giống như chúng ta tự dâng lên ngươi không thể không nhận.

Lục hoàng tử cũng không chờ bọn hắn đáp lời, nói thẳng: “Hảo ý của Cổ công tử, tiểu vương sớm đã lĩnh hội. Nói vậy, ít ngày nữa lệnh tôn có thể trở về cùng các ngươi đoàn tụ một nhà, đến lúc đó tiểu vương thật muốn cùng Cổ công tử uống rượu."

Vạn Chính nghe nói như thế, trong lòng hiểu được của việc cứu Cổ Bân đã muốn thành tám chín phần, liền lôi kéo Cổ Vưu Chấn “Phác đông" một tiếng quỳ xuống: “Đa tạ điện hạ! Đa tạ điện hạ!"

Cuối cùng lông mày Cổ Vưu Chấn cũng có thể giãn ra, Cận Liễu Liễu đứng một bên, nhìn vẻ vui sướng trong mắt hắn biết chuyện phức tạp của hắn đã được giải quyết, trong lòng nàng cũng nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.

“Nhị vị không cần khách khí, tiểu vương nhận đại lễ của các người tự nhiên cũng sẽ dụng tâm làm việc. Tiểu vương còn có việc phải làm, sẽ không phiền nhị vị nữa." Lục hoàng tử hạ lệnh trục khách.

Vạn Chính không dám đắc tội với quý nhân nắm giữ quyền sinh tử của Cổ Bân, lập tức lôi kéo Cổ Vưu Chấn đứng lên: “Vậy thảo dân xin cáo lui ."

Cổ Vưu Chấn nắm chặt tay, hai chân như bị đóng đinh trên sàn, bất động. Hắn không muốn xa rời Cận Liễu Liễu, trong mắt gần như ngấn lệ đã lóe ra.

Vạn Chính cứng rắn quyết tâm kéo, dùng hết khí lực toàn thân túm Cổ Vưu Chấn lôi ra bên ngoài, toàn thân Cổ Vưu Chấn đều run rẩy, thân thể cứng ngắc không muốn rời đi.

Vạn Chính bất lực, chỉ có thể ghé sát vào lỗ tai cháu trai, nhỏ giọng nhưng có dùng sức gằn lên nói: “Chấn nhi! Hiện tại không phải thời điểm hồ nháo!"

Thân thể Cổ Vưu Chấn phút chốc mềm nhũn, Vạn Chính nhân này cơ hội túm hắn, hai người cước bộ tập tễnh rời khỏi đại sảnh.

Cận Liễu Liễu đứng ở tại chỗ, thậm chí không kịp nói một câu “Bảo trọng." Hai tay nhỏ bé của nàng nắm chặt vào nhau, nắm chặt đến mức các đốt ngón tay đều trắng bệch ra.

Bỗng nhiên, mùi hương như có như không nhẹ nhàng tiến lại, ngay sau đó hai cánh tay thật dài đem nàng ôm vào trong lòng, nàng hoảng sợ thiếu chút nữa thét ra tiếng chói tai.

Lục hoàng tử hiển nhiên không nghĩ tới Cận Liễu Liễu sẽ có phản ứng như thế, hắn theo bản năng buông lỏng cánh tay ra. Nhưng vẫn đứng kề sát nàng: “Tiểu dương nhi, đã lâu không gặp như vậy, ngươi có nhớ ta không?"

“Quả nhiên là ngươi." Thanh âm của nàng nhỏ như muỗi kêu đến mức nghe không rõ.

Lục hoàng tử tò mò nghiêng đầu ra phía trước nhìn thoáng qua, mới phát hiện trên mặt Cận Liễu Liễu đã đầy nước mắt, khiến son phấn trên mặt nhòe hết cả.

“Ngươi…" Hắn có chút không rõ : “Vì sao phải khóc?"

Cận Liễu Liễu thân thủ lau nước mắt, lặng lẽ bước ra khỏi vòng tay hắn, quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi vì sao muốn ta?"

Trên mặt Lục hoàng tử hiện ra nét hoang mang: “Ngươi không muốn đi theo ta?"

“Ta đã có phu quân, mẫu thân ta trước kia đã nói qua một con ngựa không thể ở hai chuồng, một nữ làm sao có thể lấy hai chồng?"

“Lần cuối cùng ta gặp ngươi, ngươi không phải còn tâm tâm niệm niệm muốn rời khỏi hắn sao? Hiện tại ta giúp ngươi ly khai, ngươi vì sao ngược lại như là đang trách cứ ta?"

“Ta không có, ta chỉ là không hiểu được ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì."

“Ta tự nhiên là muốn cứu ngươi. Cái mầm non ngốc nghếch nhà ngươi ở lại bên người họ Cổ kia chỉ biết giậm chân giận dữ. Ta coi ra rời đi lâu như vậy ngươi vẫn đơn thuần như tờ giấy trắng. Họ Cổ kia căn bản không biết làm thế nào để giúp ngươi trưởng thành, thành một mỹ nhân chân chính. Đối với ngươi cũng không tốt, ta có thể dạy ngươi hết thảy, cho ngươi nổi danh khắp thiên hạ."

“Ta muốn nổi danh khắp thiên hạ để làm cái gì chứ?" Cận Liễu Liễu không hiểu.

Lục hoàng tử nở nụ cười, hắn thân thủ vỗ vỗ đầu Cận Liễu Liễu: “Ngươi về sau sẽ biết. Ngươi nói cho ta biết ngày ấy sau khi ta đi bọn họ có còn tiếp tục khi dễ ngươi không?"

Cận Liễu Liễu lắc đầu: “Đã không còn."

“Nghĩ đến cũng đúng. Không bao lâu sau Cổ Bân lại xảy ra chuyện, bọn họ cũng không dư tinh lực. Bất quá họ Cổ này cũng thật là biết tra tấn người khác, trời đông giá rét cư nhiên gọi ngươi đi theo hắn, hầu hạ hắn."

Cận Liễu Liễu không nói gì, ngừng trong chốc lát mới nói: “Ngươi đến tột cùng là ai?"

“Ngươi hy vọng ta là ai, ta chính là ta." Hắn cười vẫn là lỗ mãng như vậy.

Cận Liễu Liễu nghe không hiểu, đành phải yên lặng không nói lời nào.

“Ha ha. Ta là nhi tử thứ sáu của đương kim Thánh Thượng, cũng là Tiêu Dao vương gia lãnh binh đánh giặc, lại còn là kẻ yêu hoa người người đều biết."

“Vậy, Vậy còn hái hoa tặc gì đó thì sao? Ngươi rõ ràng… Rõ ràng là hoàng tử, vì sao, vì sao muốn đi làm cái loại này… Cái loại hành động phạm pháp này?" Cận Liễu Liễu ấp a, ấp úng nói ra nghi vấn của mình.

Hắn lại cười ha ha: “Vấn đề này hỏi thật hay, bất quá ta lại không cho rằng trộm hương thiết ngọc là hành động phạm pháp. Ta cũng chưa từng ép buộc bất kỳ một vị nữ tử đàng hoàng nào, hết thảy đều là ngươi tình ta nguyện, theo như nhu cầu của mọi người thôi. Đương nhiên thế nhân lại không thể hiểu điều này, cho nên việc này chỉ có một số ít người biết. Tiểu dương nhi tốt nhất cũng có thể giúp ta giữ bí mật, trăm ngàn không được nói ra ngoài. Bằng không mẫu phi ta, phi tử ta bị ta làm tức giận sinh bệnh không chừng."

Cận Liễu Liễu vốn biết rất ít quan điểm thế nhân, nghe lời nói của Lục hoàng tử, cũng không biết là không có đạo lý, huống chi lại không quan hệ gì với nàng, vì thế gật gật đầu nói: “Ta sẽ không nói ra ngoài ."

Ngừng một lát, nàng lại hỏi: “Nhưng là ngươi cho tới bây giờ vẫn không che mặt, chẳng lẽ không ai nhận ra ngươi sao?"

“Ha ha! Ta sao lại không cẩn thận như vậy? Địa phương ta chọn đều là ở rất xa kinh thành cùng vùng Tây Bắc tới tận GiangNam. Chẳng những là vì nữ tử GiangNamrất đẹp, càng là vì nơi đó không ai biết ta. Nữ tử ta chọn cũng phần lớn là người cả đời cũng không ra khỏi cửa, lần này nếu không phải Cổ gia gặp chuyện không may, chỉ sợ ngươi cả đời cũng không có thể gặp được ta ở chỗ này. Bất quá, ta thật đúng là may mắn, cư nhiên có thể gặp lại ngươi, đây thật đúng là việc vui lớn nhất gần đây."

Cận Liễu Liễu thấy thần thái hắn bay lên, trong lòng lại hiện lên bóng dáng Cổ Vưu Chấn lúc rời khỏi đây. Vì thế suy nghĩ bắt đầu mơ hồ, trong ánh mắt cũng như là bị một làn sương mù che phủ, tình cảnh bi thảm.

Một bàn tay thon dài xoa hai má của nàng: “Một ít ngày không gặp, ngươi quả nhiên như ta sở liệu, càng ngày càng động lòng người. Dựa theo thời gian, ta có thể kết luận ngươi nhất định có thể là nữ tử mỹ mạo số một số hai của ta. Bất quá, những gì ngươi còn phải học cũng còn rất nhiều. Một mỹ nhân không chỉ dựa vào bề ngoài, còn phải thông hiểu lễ nghi, thông hiểu cầm kỳ thư họa, tốt nhất còn có thể thiện vũ."

Cận Liễu Liễu đối với những gì hắn nói “nữ tử mỹ mạo số một số hai " linh tinh, căn bản không có hứng thú. Trong lòng nàng thầm nghĩ đến Cổ Vưu Chấn, lại vì Cổ lão gia cũng được thả ra mà cao hứng, lại vì ly khai Cổ Vưu Chấn mà khổ sở.

Lục hoàng tử tự nói một mình hơn nửa ngày, rốt cục phát hiện Cận Liễu Liễu tựa hồ không yên lòng, cũng rốt cục nhìn ra vẻ mặt khổ sở của nàng: “Tiểu dương nhi tựa hồ cũng không vui."

“Ta vui vẻ, cha hắn có thể trở về, hắn có thể vui vẻ, cho nên ta cũng sẽ vui vẻ ."

Chân mày Lục hoàng tử cau lại, cặp mắt hoa đào cũng híp mắt lên: “Nga? Tiểu dương nhi chớ không phải là nói cho ta biết, ngươi thích cái tên họ Cổ kia?"

“Ta? Ta không biết."

Trong lòng Lục hoàng tử cười lạnh một tiếng, giọng điệu cũng thay đổi: “Ngươi cư nhiên lại động tâm với một kẻ giả bộ ma ốm, chân tay không lành lặn, ngươi thật đúng là khiến tiểu vương thất vọng rồi."

Cận Liễu Liễu không nói gì, nàng không rõ vì sao tay chân không lành lặn nàng sẽ không có thể thích? Huống chi, Cổ Vưu Chấn không phải như vậy .

“Ngươi muốn trở về?"

Tình cảnh bi thảm trên mặt Cận Liễu Liễu vẫn bỗng nhiên tỏa ra hào quang: “Ngươi sẽ thả ta trở về?"

Lục hoàng tử híp hai mắt lại, bắn ra quang mang lãnh liệt. Nếu đã quen thuộc con người hắn liền sẽ biết hắn mất hứng .

Hắn luôn luôn tự cho mình rất cao, coi trọng nữ tử nào đều có dễ như trở bàn tay, nếu biết hắn sẽ không đến bao nhiêu nữ tử cũng ngày tư đêm tưởng, tương tư thành họa.

Cận Liễu Liễu này lúc đầu đã không có hứng thú đối với hắn, nhưng hắn tưởng tâm trí nàng vẫn còn nhỏ, đợi vài năm sau, khẳng định sẽ là vật trong bàn tay mình.

Nhưng không nghĩ tới mấy tháng không gặp, nàng tuy rằng vẫn là tỉnh tỉnh mê mê, nhưng là trong lòng cư nhiên lại thích một nam tử khác. Đây là chuyện vô luận như thế nào hắn cũng không thể chịu đựng được!

“Tiểu vương đương nhiên nguyện ý thả ngươi trở về. Bất quá, Cổ Bân kia có thể bình an trở về hay không tiểu vương cũng không biết." Hắn cố ý nói như vậy.

Cận Liễu Liễu quả nhiên ngẩn ra: “Nhưng, nhưng ngươi… Mới vừa rồi không phải nói…"

“Mới vừa rồi là mới vừa rồi, phải biết rằng, mới vừa rồi ta đã có ngươi làm bảo bối trao đổi. Nhưng hiện tại bảo bối phải về nhà, tiểu vương cần gì phải ra sức giúp đỡ chứ?"

Cận Liễu Liễu không nói, hai tay lại nắm chặt nhau.

“Ta, ta chân tay thô lậu, ngươi cũng biết, ta cũng không có công dụng gì." Nàng bỗng nhiên nói.

“Công dụng của mỹ nhân, không phải là lấy đến để làm việc. Công dụng của mỹ nhân, chỉ có ở trên giường mới biết". Hắn cực kỳ thong thả nói, giọng điệu ái muội đến cực điểm.

Hai tay Cận Liễu Liễu càng nắm chặt, bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải chỉ cần ta ở lại, Cổ lão gia có thể bình an về nhà hay không?"

“Đương nhiên."

“Ta sẽ lưu lại, cầu ngươi, cầu ngươi cứu Cổ lão gia."

Lục hoàng tử nở nụ cười, thân thủ liền đem Cận Liễu Liễu túm vào trong lòng: “Yêu thiếp cầu tình, tiểu vương làm sao có thể không đáp ứng?"

Vì thế, Cận Liễu Liễu ở trong Tiêu Dao vương phủ, thân thể của nàng cũng từ chuyển từ tam thiếu phu nhân của Cổ Vưu Chấn chính thức thay đổi trở thành Liên cơ yêu thiếp của Lục hoàng tử Hàn Thượng.

Vốn Lục hoàng tử tên là Hàn Thượng, cái biệt danh Vân Thượng Phi kia, là do sư phụ ngày trước dạy hắn khinh công nói đùa rằng: “Lục điện hạ có thân thủ như thế này, thật giống như là cưỡi mây đạp gió."

Đồng thời cũng là bởi vì mẫu phi hắn họ Vân, mà chính tên hắn lại có một chữ “Thượng". Hắn sợ Cận Liễu Liễu không hiểu, còn đặc biệt giải thích cho nàng nghe, nhưng nàng vẫn còn hoảng hốt, tâm hồn cũng không biết đang ở tận nơi nào.

Trong Tiêu Dao vương phủ này không có chính phi, chỉ có một vị sườn phi cùng bốn mỹ cơ, hiện tại thêm nữa Cận Liễu Liễu trở thành năm.

Bốn mỹ cơ kia đều có một danh hào do Hàn Thượng đích thân đặt cho. Về phần vì sao Cận Liễu Liễu lại tên là Liên cơ, cũng vì hắn cho rằng Cận Liễu Liễu tươi mát thoát tục. Hơn nữa khi mới gặp nàng, nàng làm cho hắn có cảm giác giống như một con sông nhỏ, vì thế liền đặt cho là Liên cơ, thật giống như khí chất của nàng

Hàn Thượng phân cho Cận Liễu Liễu một tòa biệt viện, bên trong có một cái ao sen to, ý muốn để cho hợp với danh hào của nàng. Đồng thời cũng ban cho hai ma ma, hai nha hoàn để cho Cận Liễu Liễu sai sử. Còn đặc biệt tìm Hứa tam nương đến giúp hắn dạy quy củ cho mỹ nhân, nói là chiếu cố nàng tốt một chút.

Cận Liễu Liễu đi vào viện, quả nhiên đã bị hảo hảo chiếu cố.

Sau khi Hàn Thượng phân phó xong, liền đi vào trong cung gặp phụ hoàng và mẫu phi, để lại Cận Liễu Liễu cho Hứa tam nương dắt vào nội viện.

Hứa tam nương này ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình thon dài, phong tình quyến rũ, các cử chỉ nhấc tay hất đầu đều tao nhã bình tĩnh, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng uyển chuyển êm tai giống như đang hát hí khúc, Cận Liễu Liễu lúc đầu còn tưởng rằng nàng là phu nhân nhà giàu nào đó.

Thanh âm Hứa tam nương nói chuyện tuy rằng dễ nghe, nhưng mỗi lời nói lại không tốt được như vậy: “Đem tất cả xiêm y của Liên phu nhân cởi hết ra."

Cận Liễu Liễu chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã bị nàng cùng mấy ma ma kéo vào trong một gian phòng, cư nhiên lại chợt nghe thấy Hứa tam nương kêu ma ma đến cởi xiêm y của nàng, nhất thời kinh hãi nhảy dựng lên, không chút suy nghĩ chạy thẳng ra cửa.

Nhưng ai biết một ma ma thân cao thể tráng, duỗi tay ra một cái liền đem Cận Liễu Liễu gầy teo nhược nhược bắt trở về, tiếp theo là mấy cánh tay phần phật lướt qua thân, không tốn nhiều công sức liền đem nàng lột sạch sẽ.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại