Quỳnh Thương
Quyển 2 - Chương 18: Hành trình giải mê
Ta nhìn đôi mắt to trông như rất hồn nhiên kia của Bạch công tử, hí hoáy tượng “Chức Nữ" trong tay, hỏi: “Ngươi biết ‘Ngưu Lang Chức Nữ’ là quan hệ gì chứ?" Ánh mắt y hoàn toàn tập trung trên người “Ngưu Lang" nho nhỏ kia: “Biết." Ta nói: “Vậy ngươi còn tặng cho ta." Y ngẩng đầu, mỉm cười với ta: “Ôn đại thiếu gia, có phải ngươi lại nghĩ đến chỗ khác hay không? Ngươi hy vọng ta nói gì đây? Ngươi chính là tật xấu này, luôn cảm thấy toàn thế giới đều nên thích ngươi." Ta đỏ mặt nói: “Ta không có." Y liếc xéo, thở than: “Ôi, ngươi người này… vẫn kỳ cục như vậy."
Thấy y tiến lên trước vài bước, ta đứng tại chỗ không biết nên nói gì cho phải, y lại đột nhiên quay đầu cười quyến rũ với ta: “Bất quá ngươi nói không sai, ta đúng là thích ngươi." Mặt ta biến thành càng đỏ hơn, ấp úng nói: “Ta… ta…" Y nghĩ nghĩ lại nói: “Bất quá chỉ giới hạn trong thích, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Màu trắng phía chân trời dần dần bị bóng tối bao trùm, ánh trăng lờ mờ chiếu ra từ trong khe hở của phòng ốc san sát nối tiếp nhau. Thành Tô Châu ban đêm luôn mát lạnh mà lại dễ chịu, Bạch Quỳnh Ẩn lúc này nhìn rất giống một tiên tử thoát tục, một cái nhăn mày một nụ cười đều là ưu nhã bình tĩnh. Trong lòng ta đột nhiên cảm thấy hết sức ấm áp. Trên mặt che vải, y không nhìn thấy vẻ tươi cười của ta, nhưng ta vẫn cười thập phần vui vẻ: “Bạch công tử, ta cũng rất thích ngươi." Y ngơ ngẩn nhìn ta, đại để là không ngờ ta sẽ nói thế này nhỉ.
Nhưng vẻ ngạc nhiên trong mắt y rất nhanh chóng biến mất. Khóe miệng là ý cười, y đi đến trước mặt, vươn tay ôm lấy bả vai ta, nhìn ta mị hoặc: “Thích ta?" Y cười nhẹ nhàng, kề đến bên tai ta, lặng lẽ nói: “Thích ta thì thượng ta đi…" Ta vội vã đẩy y ra, giải thích: “Thích mà ta nói, tính chất giống như ngươi nói! Không phải loại thích đó!" Y cũng chẳng để ý bên cạnh có người nhìn thấy chúng ta hay không, lại dính lên người ta, uể oải nói: “Thích mà ta nói, chính là chỉ việc tình ái, thì ra ngươi cũng giống ta… Thế chúng ta còn chờ gì nữa, trở về khách điếm ngay bây giờ đi."
Ta một lần nữa đẩy y ra, cả giận nói: “Bạch công tử, người và động vật là không cùng một dạng. Người phải biết khống chế hành vi của mình, chuyện như vậy với người mình thích mới có thể làm!" Ta nói xong mới phát hiện lời này là từ miệng Hoàn Nhã Văn nói ra. Lúc ấy còn bị ta hung hãn phỉ nhổ một phen, không ngờ lúc này ta cũng sẽ dùng nó để giáo huấn người. Bạch công tử lại bất phân trường hợp cười ha ha rộ lên, cười đến cong cả người, dây cột tóc màu tuyết trên đầu lẫn tóc đều rung khe khẽ.
Ta không biết nên nói gì, chỉ có chờ y cười đủ rồi mới phẫn nộ quay về khách điếm.
Sau khi về khách điếm, ta nằm trên giường mình, bắt đầu kế hoạch lộ tuyến xuất hành. Muốn điều tra đại sự trên giang hồ, người có thể tìm chỉ có Tư Đồ Tuyết Thiên, Tô Diêu cùng Vạn Mạt Ngang. Nếu ta đi tìm kiếm Tư Đồ Tuyết Thiên, y vị tất cho ta biết, hơn nữa tìm y không chừng sẽ đụng phải Hoàn Nhã Văn, đến lúc đó chỉ sợ sẽ biến thành càng xấu hổ.
Ngay khi ta còn đang vắt óc suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Ta vội vã chỉnh lại quần áo ngồi dậy nhìn ra cửa, chỉ thấy Bạch công tử vẫn khoác y phục đứng ở nơi đó, thấy ta ngồi dậy liền đi tới ngồi xuống bên cạnh. Gió lạnh ngoài cửa làm ta lạnh run, ta nói: “Ngươi vào đây làm gì?" Y nói: “Vải trên mặt ngươi có thể tháo rồi." Ta nói: “Buổi sáng vì sao ngươi không tháo cho ta?" Y dùng ngón tay cạo cạo vải trên mặt ta, làm ta hơi ngứa: “Muốn nhìn ngươi biến thành mặt đầy băng vải đi ra ngoài là bộ dáng gì." Ta cắn môi không nói lời nào, phát hiện mình cơ hồ đã sắp quen với hành vi biến thái của y.
Y giúp ta chậm rãi tháo băng, động tác ôn nhu như vậy quả thực là hoàn toàn tương phản với tác phong mạnh mẽ bình thường. Ta hơi híp mắt, lại nhìn thấy mắt Bạch công tử càng lúc càng to.
Ta hơi ngượng ngùng nở nụ cười: “Sao vậy?" Y chìa tay sờ sờ mặt ta, kinh ngạc nói: “Ngươi thì ra là bộ dáng này…?" Ta nói: “Ta không nhìn thấy bộ dáng của mình, ngươi lấy gương cho ta mượn một chút." Y lấy gương đồng từ bên cạnh, để trước mặt ta. Ta nhìn nhìn mình trong gương, ngạc nhiên phát hiện dung mạo mình lại giống hệt trước kia, thật là khó tin. Ta chớp chớp mắt, có phần hưng phấn nhìn Bạch công tử: “Ngươi thật lợi hại, hoàn toàn khôi phục rồi."
Y để gương đồng về nơi ban đầu, lại quay đầu nhìn ta: “Ngươi thật là dáng vẻ này?" Vẻ tươi cười trên mặt ta dường như đã không thu được, chỉ một mực gật đầu. Y lại nhìn chằm chằm mặt ta như sửng sốt. Ta dùng tay quơ quơ trước mặt y: “Ngươi làm sao rồi?" Thấy y không phản ứng, ta lại sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Ta nhìn rất kỳ quái sao." Y lại bỗng chốc bổ nhào vào lòng ôm chặt lấy eo ta, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh trí nhìn ta: “Ngươi đẹp thật…" Nói xong nhắm mắt lại, chậm rãi kề đến muốn hôn ta.
Ta sợ quá vội vàng rụt một bước: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Y đúng lý hợp tình nói: “Hôn ngươi." Ta lập tức dùng tay che miệng lại, dở khóc dở cười nói: “Ngươi hôm nay điên rồi sao, cứ làm mấy việc ngốc, mau trở về ngủ, sáng sớm mai phải lên đường." Y ra sức túm ta, muốn kéo tay ta từ trên mặt xuống: “Ta muốn hôn ngươi! Ngươi buông tay!"
“Ngươi là chó đẻ à? Gặp người là cắn!" Ta vừa ra sức chống cự, vừa vui mừng vì may mà y không biết võ công, nếu không lần này ta khẳng định sẽ bị y cường bạo… Không, là bị bức cường bạo y. Y như vậy quả thực là gấp đến độ sắp òa khóc: “Ta mặc kệ, ngươi bỏ tay xuống cho ta, ta muốn hôn!!" Y kéo cả buổi cũng vô dụng, trực tiếp nhảy lên ngồi trên người ta, bắt đầu cởi quần áo của mình. Ta sợ quá hấp tấp kéo tay y lại, vội nói: “Ngươi đang làm cái gì thế?" Y bỗng chốc đè ta lên giường: “Không hôn thì trực tiếp làm!"
Y tuyệt đối điên rồi, y tuyệt đối điên rồi! Ta một phen đẩy qua, muốn đẩy y khỏi người mình, nhưng không ngờ vừa dùng lực, động dụng chân khí, lại không cẩn thận đẩy y từ trên giường xuống đất. Y ngã xuống đất, rên một tiếng. Ta sợ quá vội vã chạy xuống giường đỡ y, mới vừa nắm cánh tay y, lại phát hiện khóe miệng y cũng chảy máu. Lần này xong đời rồi, ta quên khuấy là y không biết võ công… Nhất thời hối hận lại ảo não, ôm y ngồi lên giường, độ cho chút chân khí, thấp giọng nói: “Xin lỗi. Nhưng ngươi cũng có lỗi, lần sau đừng ẩu tả như vậy nữa."
Bạch công tử dường như bị sặc máu, ho khe khẽ vài tiếng, quay đầu liếc ta: “Đau chết ta rồi, ngươi không có một chút tâm đồng tình nào sao." Ta cắn cắn môi, nhịn xuống không nói chuyện với y. Y vỗ vỗ mặt ta: “Ngươi hôn ta một cái ta sẽ tha thứ cho ngươi." Một chút đồng tình của ta với y ban đầu đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ta đứng dậy, tung cửa xông thẳng ra ngoài.
Hôm sau Bạch công tử cùng ta đi đến Cửu Ngải tuyết sơn cực hàn, y lại làm ta hôn mê một lần nữa, quấn băng dày cộm lên toàn thân ta bao quát chân.
Chờ khi chúng ta tới đó đã là tiết cuối xuân đầu hạ, thời tiết đã bắt đầu chậm rãi chuyển sang nóng nực, nhưng trên Cửu Ngải tuyết sơn vẫn là tuyết đọng ngàn năm, đóng băng vạn năm. Tô Diêu ngồi trong hoa viên, thấy chúng ta đến thái độ dường như còn lạnh băng hơn lần trước. Sau khi ta cho nàng biết ý đồ đến của chúng ta, nàng lộ ra vẻ tươi cười không có độ ấm: “Muốn biết Ôn Hằng Dự rốt cuộc là bị ai giết? A, đây lại không phải là một bí mật nhỏ, việc này liên lụy đến cả võ lâm, nếu công khai, chỉ sợ rất nhiều người đều phải gặp nạn chịu tội thôi."
Ta hơi chắp tay với nàng, nói: “Ta từng được người khác gợi ý việc này có liên quan đến ‘ngạc’, xin hỏi Tô tiền bối chữ này là ý tứ gì." Tô Diêu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cười nói: “Ngươi đừng quên, ta không phải là trợ giúp người khác không trả giá." Ta nói: “Thỉnh Tô tiền bối đưa ra điều kiện." Nàng dùng chân gạt gạt tuyết trên mặt đất, không chút để ý nói: “Ba thành công lực của ngươi."
Ba thành công lực? Chỉ sợ ta sau khi cho nàng cũng xấp xỉ chỉ còn nửa cái mạng. Ta nói: “Việc này… Tô tiền bối, trừ cái này còn đường nào khác chứ." Tô Diêu nói: “Có. Ngươi phải giết Bùi Viên Huân, cũng có thể." Ta đại khái hiểu được nàng vì sao phải giết Tiểu Huân, bởi vì trượng phu nàng Vạn Mạt Ngang vẫn muốn Tiểu Huân làm nam sủng của mình. Nàng thấy ta không nói lời nào, lại nói: “Hoặc là, ngươi lấy hoa tai ngọc hồ điệp trên chuôi kiếm của Hoa Di Kiếm cho ta cũng được." Ta nói: “‘Hồ Điệp công tử’ Hoa Di Kiếm? Chỉ sợ rất khó… Y võ công quá cao." Nàng trào phúng nhìn ta: “Ta sẽ không bởi vì năng lực của ngươi mà hạ thấp yêu cầu của mình. Ngươi đây cũng không được kia cũng không được, không lấy được thì cút đi, bớt ở đây vướng víu." Lúc này Bạch công tử đột nhiên nói chuyện: “Sửu nữ nhân ngươi rất thú vị đấy, ta tán thưởng."
Biểu cảm trên mặt Tô Diêu khác với sự lạnh băng bình thường, hơi lộ ra vẻ giận dữ: “Ngươi nói cái gì." Bạch công tử ôn nhu nở nụ cười với nàng, nói: “Bá mụ, ta đây là khích lệ ngươi mà, nói ngươi thú vị, ta tán thưởng ngươi, ngươi giận cái gì?" Thanh âm của Tô Diêu run nhè nhẹ: “Ngươi… ngươi gọi ta là gì…" Bạch công tử lại lộ ra ánh mắt hồn nhiên ngây thơ, mắt còn lóe qua ánh sáng thuần khiết với vẻ tội nghiệp: “Bá mụ à, ta dương thọ mười bảy, ngươi… ngươi ít nhất cũng phải bốn mươi nhỉ, chẳng lẽ còn muốn già hơn, muốn ta gọi ngươi là bà bà?"
Vừa nghe y nói như vậy, trong lòng ta không khỏi cười thầm. Tuy rằng ánh mắt Tô Diêu rất tang thương, nhưng bên ngoài nhìn không khác biệt lắm với thiếu phụ hơn hai mươi tuổi. Bạch công tử nói nàng như vậy, không thể nghi ngờ là muốn rắp tâm chọc tức. Thú vị thì thú vị, chỉ sợ bởi vậy, nàng sẽ không nói bí mật cho ta nữa. Ta vội vàng nói: “Tô tiền bối, bằng hữu này của ta luôn luôn đều là cái vẻ này, thỉnh đừng so đo với y." Tô Diêu nói: “Ngươi vấn đề gì cũng đừng hỏi nữa, cút xuống núi cho ta."
Bạch công tử lại gần tai ta, nhìn như rỉ tai kỳ thực lớn tiếng nói: “Ôn Thái, ta học y, cái này ta biết, nữ nhân lúc sắp già, rất dễ nóng nảy cáu gắt, ta thấy chúng ta nên đi cho mau mau." Tô Diêu vừa nghe lời này, đột nhiên nói: “Ta không giận, chỉ là ngươi nói chuyện thật sự quá vô lễ." Bạch công tử nhìn nàng một cái, cẩn thận nói: “Tô tỷ tỷ, thực ra ngươi nhìn cũng xấp xỉ ta, ta nói ngươi là bá mụ, kỳ thật là bởi vì ngươi muốn hấp công lực của Ôn Thái… Sư phụ ta cho ta biết, nữ nhân tập võ yêu nhất là hấp lấy nội lực người khác để duy trì mỹ mạo của mình."
Tô Diêu lại hơi đỏ mặt: “Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy, hấp lấy công lực người khác chỉ là muốn nâng cao võ công của mình mà thôi. Ngay cả Mai Ảnh giáo chủ đến, ta cũng bảo y phân ba thành công lực cho ta. Lệ thường này ta sẽ không sửa, ít nhất phải được một thành, bằng không ta vẫn là câu kia, thỉnh xuống núi."
Lần này ta rốt cuộc minh bạch. Thì ra nguyên nhân Lộng Ngọc lần trước đi ra sắc mặt khó coi như vậy là bởi vì bị Tô Diêu hấp công lực. Trong lòng chợt đau xót, ta chỉ nói: “Không có vấn đề, thỉnh Tô tiền bối động thủ đi." Nàng hơi không vui nhìn ta một cái, đưa ta vào buồng trong.
Ta đứng yên, dùng chân khí đả thông kinh mạch toàn thân. Nàng đặt tay lên “oản cốt", “dương cốc" “dưỡng lão" ba huyệt trên cổ tay ta dùng sức nhấn một cái, ta không nhịn được khẽ kêu một tiếng. Giống như là máu đang cuồn cuộn không ngừng chảy ra bên ngoài, từ tim ta, bụng ta vận chuyển đến cổ tay, thân thể giống bị rút nước, thống khổ đến cực điểm.
Chờ khi nàng thả ta ra, ta đã không đứng vững được, ngã nhào xuống đất. Nỗ lực chèo chống muốn dậy, cổ họng chợt ngòn ngọt, một búng máu to trào ra miệng. Tô Diêu đứng trước mặt ta, lãnh đạm nói: “Mới thiếu một thành mà ngươi đã không được, nếu thực sự lấy ba thành công lực, chẳng phải ngươi đã mất mạng?" Ta quỳ rạp trên mặt đất, cảm thấy trong lồng ngực dường như còn có máu đang lao ra ngoài, nhịn cả buổi, mới không nôn ra.
“Ta cho ngươi biết được rồi, ‘ngạc’ chính là Hồ Bắc. Tây bắc bộ Hồ Bắc môn phái mạnh nhất là cái gì, thì có liên quan với cái đó." Nói xong câu này, nàng liền quay vào buồng trong.
Môn phái mạnh nhất Hồ Bắc… Võ Đang.
Chẳng lẽ cái chết của phụ mẫu ta có liên quan với Võ Đang?
Nghỉ ngơi giây lát, ta đứng dậy đi ra cửa, Bạch công tử thấy ta ra, vội vàng đỡ, hỏi ta xảy ra chuyện gì. Ta ngậm máu trong miệng, không trả lời. Y không hỏi nhiều nữa, đỡ ta sang một bên, lấy dược bỏ vào miệng ta. Ta nuốt vào, chẳng qua nửa canh giờ đã cảm thấy huyết khí thông thuận, nhưng toàn thân hư thoát như thất lực. Nhớ tới dáng vẻ của Lộng Ngọc lúc ấy từ nơi này đi ra, càng cảm thấy khó chịu. Ta chỉ mất một thành công lực mà thôi, nhưng y đã mất ba thành, hơn nữa võ công càng cao mất càng nhiều, y lúc ấy nhất định rất thống khổ.
Y là vì ta mới làm như vậy. Ta lại không hay biết gì, dọc đường còn trách cứ y, vừa tùy hứng vừa hồ đồ.
Ta hiện tại đã nghĩ minh bạch. Cho dù sẽ bị trời phạt cũng được, cho dù làm như thế là hành vi đại nghịch bất đạo cũng được, chờ sau khi điều tra rõ nguyên nhân cái chết của phụ mẫu ta sẽ trở về tìm y, không bao giờ rời khỏi y nữa. Cho dù là y giết ta cũng không truy cứu nữa, y nuôi ta ngần ấy năm, sớm vượt qua những gì phụ mẫu nên làm. Người sống trên đời, nếu luôn cố kỵ “đạo nghĩa", thế cuối cùng sẽ chẳng được gì hết. Ta không hề nợ y, y cũng không nợ ta. Chỉ cần yêu nhau, vậy là đủ rồi.
Bạch công tử nói thân thể ta cần điều dưỡng, mướn cỗ xe ngựa, chạy đến sa mạc. Dọc đường ta đều đang nghĩ chuyện phụ mẫu, lại nghĩ tới ngọc bội dưới gối của Lộng Ngọc. Càng nghĩ càng không cảm thấy là y động thủ, nhưng lại không dám thả lỏng, sợ về sau thất vọng.
Cách mấy ngày, thể lực của ta khôi phục đôi chút, Bạch công tử nói băng vải trên người ta cũng có thể tháo rồi. Xe ngựa còn đang chạy, ta nghĩ ngày khác nói sau, y lại nhất định phải tháo cho ta, ta cãi không lại, cũng chỉ đành tùy tiện y.
Y cởi áo ngoài của ta, thật cẩn thận xé băng vải chỗ nối tiếp, thương bên dưới lại thật sự biến mất như kỳ tích, chỉ là màu da hơi trắng hơn những nơi khác. Bạch công tử nói: “Chậc chậc, da mềm quá, so với ta nghĩ còn tuyệt hơn." Ta hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Đó là bởi vì Bạch công tử y thuật cao minh." Bạch công tử không đáp, chỉ thập phần chuyên tâm gỡ vải trên người ta, sau khi tháo hết trên người, y liền cúi xuống giúp ta tháo ở chân. Ta vội nói: “Để ta tự mình làm là được…"
Ta còn chưa nói xong, y đã dùng cánh tay đụng ta một cái, nhanh chóng tháo băng trên chân. Trong khoảng thời gian này lúc tắm rửa ta đều tránh tầm mắt không nhìn chân mình, bởi vì thật sự quá xấu xí, quá đáng sợ. Lúc này ta kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Một chút vết thương cũng không lưu lại.
Bạch công tử ngồi dậy nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của ta, trêu đùa: “Đồ nhà quê ngươi, cũng không xem Bạch Quỳnh Ẩn ta là ai, chút thương vặt này có tính là gì, cho dù toàn thân ngươi đều nổ nát bét, ta cũng có thể nối lại nguyên dạng cho ngươi." Ta cười tít cả mắt: “Ta chưa bao giờ dám nghĩ tới thương trên người có thể khỏi hẳn, cảm ơn ngươi." Dứt lời liền muốn thắt lại dây lưng. Bạch công tử ngăn tay ta, ngón tay dài nhỏ dạo tới dạo lui trên da ta.
Ta biết y bệnh cũ tái phát, đang chuẩn bị né tránh, lại bị y đẩy nằm lên giường. Y chớp chớp mắt, nằm sấp xuống, áp môi lên môi ta.
Mặt ta bỗng đỏ bừng, thoáng chốc đẩy y ra, ngồi dậy cả giận nói: “Sao ngươi lại như thế này!! Chẳng lẽ ngươi chữa bệnh cho ta thì ta nên dùng thân thể báo đáp ngươi sao?!"
Y lại sán đến ôm eo ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cọ trên cánh tay ta: “Mai Ảnh giáo chủ cũng được, Tửu Huệ thánh nhân cũng được, ngươi để bọn họ thượng bao nhiêu lần ta cũng bất kể, người ngươi thượng chỉ có mình ta là được rồi." Y chớp chớp mắt, trên hàng mi đen nhánh lại dính đầy nước mắt, giờ đây ta đẩy cũng không được mà ôm cũng không xong, chỉ đành toàn thân cứng đờ để y sán đến.
Khiến ta bất đắc dĩ nhất chính là, y cứ thế ngủ thiếp đi, còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Sa mạc đầu hạ là khó chịu nhất. Khi đến đó mặt trời chói chang treo trên không, quần áo trên người ta cơ hồ đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng Bạch công tử ngay cả mặt cũng chưa đỏ. Một lần nữa đến huyệt động kia, ta bảo y chờ bên ngoài, y lại khăng khăng muốn vào cùng với ta.
Hài cốt người chết lạnh lẽo vẫn la liệt khắp nơi như trước, đã tới một lần, nhưng ta vừa thấy những bộ xương khô đó, vẫn phải cảm thấy sởn gai ốc. Bạch công tử túm gắt gao góc áo của ta, quần áo đều bị y kéo run nhè nhẹ. Ta hơi kinh ngạc vì y cư nhiên sợ người chết, nhất thời tâm vui đùa chợt lên, quay người hét lớn một tiếng với y.
“Ô…" Y sợ tới mức lập tức ôm lấy ta, vùi đầu trên lưng ta, toàn thân đều run lẩy bẩy. Ta đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, vội an ủi: “Xin lỗi… Ta không biết ngươi sẽ sợ." Bỗng nhiên y không phát run nữa, ngược lại nũng nịu bám lấy ta: “Ô ô, người ta sợ quá…" Câu sau vừa nghe biết ngay là giả. Ta thở dài, đi thẳng vào bên trong.
Vạn Mạt Ngang vẫn ngồi đó nghiên cứu độc vật. Vừa thấy chúng ta đến, lại lộ ra vẻ tươi cười rất là dâm đãng: “Ô kìa, người tới là người nào?" Ta nói: “Vãn bối Ôn Thái, chào Vạn tiền bối." Vạn Mạt Ngang đôi mắt gian tặc quét trên người ta, so với lần trước còn rõ ràng hơn, ta bị hắn nhìn mà nổi da gà toàn thân. Hắn chép miệng nói: “Ôn Thái, Ôn Thái… Quả thật là danh bất hư truyền mà, cứ cảm thấy từng gặp ngươi ở đâu rồi. Chẳng lẽ mỹ nhân đều có điểm chung?"
“Vạn tiền bối, vãn bối là tới hỏi thăm nguyên nhân cái chết của Ôn Hằng Dự." Ta cười thầm trong lòng, nếu hắn biết ta chính là kẻ sửu bát quái lần trước hắn phí hết nước bọt hạ thấp, khẳng định sẽ sợ tới mức không thể ngậm miệng. Vạn Mạt Ngang híp mắt, nói: “Ôn Hằng Dự là ai của ngươi?" Ta nói: “Là tiên phụ của vãn bối." Hắn nói: “Ngươi đi tìm Diêu nhi trước rồi?" Ta gật đầu. Hắn nói: “Được, quy củ cũ của ta, hai con đường. Đường thứ nhất, ngươi giết Hoàn Nhã Văn. Đường thứ hai thì… Hắc hắc." Hắn nói xong câu này, đôi mắt liền liếc tới liếc lui trên người ta.
Ta có một chút dự cảm không tốt: “Thỉnh tiền bối nói." Hắn ngoác miệng cười, nói: “Bồi ta một đêm, ngươi nói được chứ?" Ta nuốt nước bọt, nói: “Vạn tiền bối… việc này… không có đường thứ ba sao?" Hắn lắc lắc ngón trỏ quắt queo, không hề trực tiếp trả lời ta: “Giết Hoàn Nhã Văn là chuyện không dễ dàng cỡ nào, ngươi chỉ cần lẳng lặng nằm đó, một lúc là qua thôi…"
Ta nhìn nhìn Vạn Mạt Ngang. Diện mạo hắn thật sự là xấu xí, lại thêm đôi tay nhiều năm đụng vào độc vật bị hun đến xanh lè, trong lòng cảm thấy ghê tởm. Nếu để người như vậy đụng vào ta, không bằng đi chết còn tốt hơn. Nhưng mà, ta cũng bỏ ra một nửa rồi, một nửa này ta không thể vứt bỏ. Ta đang chuẩn bị trả lời hắn, Bạch công tử lại chắn phía trước ta, ánh mắt khiêu khích nhìn hắn: “Vạn tiền bối, ngươi nói chuyện thật quá đáng, ngươi không cảm thấy ta so với y còn có lực hấp dẫn hơn nhiều sao."
Vạn Mạt Ngang cười hắc hắc, đứng dậy bước lại gần y, dùng đôi tay thô ráp khô queo kia nâng cằm y: “Ngươi trái lại không tồi, cũng đủ phong tao, đáng tiếc, ta không muốn thượng người không có võ công." Nói xong đẩy Bạch công tử ra cửa, ấn cơ quan, Bạch công tử liền bị nhốt ngoài cửa. Hắn quay đầu nhìn ta cười dâm tục: “Ôn mỹ nhân, cân nhắc rõ ràng rồi chứ."
Ta thật sự không chịu nổi ánh mắt vô lễ của hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Trừ Hoàn Nhã Văn, những người khác ta đều bằng lòng giết." Hắn đi quanh ta, vẻ tươi cười càng lúc càng bẩn thỉu: “Thế… Mai Ảnh giáo chủ thì sao?" Ta hít một hơi thật sâu: “Không có khả năng." Ánh mắt hắn bỗng nhiên biến thành có phần lạnh thấu xương: “Ngươi cũng biết không có khả năng. Hoàn Nhã Văn dụ dỗ tâm của Diêu nhi, ta hiện tại muốn giết hắn. Bất quá… ngươi và hắn lại có một chân, chỉ sợ trong tâm tư thiếu niên lang cũng không bỏ hắn xuống được. Đã như vậy, sao không cùng ta chung đêm xuân…" Ta lui lại một bước: “Vãn bối quyết định từ bỏ, ông thả ta đi đi."
Vạn Mạt Ngang cười nói: “Được lắm, ngươi đi. Ngươi đi rồi toàn thiên hạ này sẽ không còn người thứ hai có thể nói cho ngươi biết gian tình của Thượng Quan Nhã Ngọc và Hoàn vương gia." Ta lập tức dừng bước: “Ngươi nói cái gì…" Hắn nói: “Ôn Thái công tử không phải muốn đi sao? Ha ha." Ta cả giận nói: “Ngươi không thể vũ nhục mẹ ta!!" Hắn nói: “Ta không hề nói dối một câu. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tên của hai huynh đệ Hoàn gia rất đặc biệt sao, một người tên Lộng Ngọc, một người tên Nhã Văn, Nhã Ngọc Nhã Ngọc, đây chẳng phải là tên mẫu thân ngươi sao." Ta cắn răng nói: “Chỉ là trùng hợp mà thôi." Hắn cười: “Đúng vậy, chỉ là trùng hợp, Ôn công tử, mời rời khỏi."
Ta đứng tại chỗ, trong lòng mâu thuẫn đến cực điểm. Phụ mẫu ta ân ái nhiều năm như vậy chẳng lẽ đều là giả? Toàn thân ta đều đang run rẩy, cuối cùng nói ra một câu: “Được, ta đáp ứng ngươi." Thanh âm không lớn, lại vang vọng trong cả phòng, Bạch công tử ngoài cửa đang ra sức đập cửa đá, lại không gây nổi một chút dao động, tiếng kêu điên cuồng của y bởi vì cửa đá trở ngại mà biến thành yếu ớt không thể nghe thấy. Vạn Mạt Ngang cười tiến đến, ôm eo ta, kéo ta dựa lên người hắn.
Mùi hôi nồng nặc lại ghê tởm. Dạ dày của ta giống như bị đao hung tợn róc qua.
Hắn cởi áo ngoài của ta, làn da mới sinh cứ thế lộ ra dưới ánh nến lờ mờ. Hắn cúi đầu ngậm nhũ tiêm của ta, lẩm bẩm: “Mỹ nhân ơi mỹ nhân, ngươi thật sự mất hồn quá, làm cho ta cũng không nhịn được muốn trực tiếp thượng ngươi." Ta nhớ đến sự âu yếm ôn nhu của Lộng Ngọc, trong lòng càng cảm thấy khổ sở tột cùng, ta thật muốn để hắn mau mau thượng mình rồi giải thoát, nhưng vẫn miễn cưỡng kiềm chế cảm giác buồn nôn, mềm mỏng nói: “Vạn tiền bối, ngươi có thể cho ta biết trước không, ta thật sự không chờ nổi nữa." Hắn vừa dùng cái miệng dơ bẩn kia mút da ta, vừa mơ hồ nói: “Hoàn vương gia thích Thượng Quan Nhã Ngọc rất nhiều năm, nhưng nàng lại thành thân với Ôn Hằng Dự… Năm thứ hai sau khi nàng thành thân, Hoàn vương gia rất nhanh chóng cưới vợ, sinh đại nhi tử, tên là Lộng Ngọc…"
Hắn vừa nói, vừa thò tay xuống khố của ta, ta khống chế mình đừng run rẩy, còn phát ra một chút tiếng thở dốc khiến người nghĩ ngợi vẩn vơ: “Ô… a a… Vạn tiền bối, mau… mau nói cho ta biết." Vạn Mạt Ngang giống như hưng phấn dị thường, đôi tay thô to cấn người trượt trên phân thân của ta: “Rất nhanh chóng y biết một nữ tử, tướng mạo thập phần tương tự Thượng Quan Nhã Ngọc, vì thế sinh ra nhi tử thứ hai, lại đặt tên là Hoàn Nhã Văn, hơn mười năm sau, trên giang hồ có rất nhiều người ngấp nghé ‘Phù Dung tâm kinh’ trong tay Hoàn vương gia, liền có người bày âm mưu muốn hại y…" Nói đến đây, tay hắn đã bò đến hậu huyệt của ta, toàn thân ta căng thẳng, nói: “Mau nói cho ta biết, bằng không không cho ngươi thượng."
Hắn sờ soạng lung tung trên người ta một phen, nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi thật là xấu… Đám người kia thiết kế hại chết Hoàn vương gia, cũng giá họa lên Ôn Hằng Dự, phóng một mồi lửa đối trụi nhà họ, nhưng ‘Phù Dung tâm kinh’ lại không ai tìm được." Hắn đã rút phân thân của mình từ trong khố ra, chuẩn bị đưa vào cơ thể ta, ta vội nói: “Ngươi mau nói cho ta biết, những người đó là ai." Hắn nói: “Ngươi để ta thượng trước!"
Ta một chưởng đánh hắn, hắn lập tức đâm vào góc tường! Ta đứng thẳng dậy mặc quần áo, lại sử dụng thức thứ bảy của “Ngọc Thạch Câu Phần" đánh nát cửa đá, cửa mới vừa vỡ tung liền nhìn thấy Bạch công tử quỳ dưới đất khóc đến sưng cả mắt. Tiếng kêu phẫn nộ của Vạn Mạt Ngang vang vọng trong cả mật thất, ta cũng không quản nhiều như vậy, túm tay Bạch công tử phóng ngay ra ngoài!
Thấy y tiến lên trước vài bước, ta đứng tại chỗ không biết nên nói gì cho phải, y lại đột nhiên quay đầu cười quyến rũ với ta: “Bất quá ngươi nói không sai, ta đúng là thích ngươi." Mặt ta biến thành càng đỏ hơn, ấp úng nói: “Ta… ta…" Y nghĩ nghĩ lại nói: “Bất quá chỉ giới hạn trong thích, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Màu trắng phía chân trời dần dần bị bóng tối bao trùm, ánh trăng lờ mờ chiếu ra từ trong khe hở của phòng ốc san sát nối tiếp nhau. Thành Tô Châu ban đêm luôn mát lạnh mà lại dễ chịu, Bạch Quỳnh Ẩn lúc này nhìn rất giống một tiên tử thoát tục, một cái nhăn mày một nụ cười đều là ưu nhã bình tĩnh. Trong lòng ta đột nhiên cảm thấy hết sức ấm áp. Trên mặt che vải, y không nhìn thấy vẻ tươi cười của ta, nhưng ta vẫn cười thập phần vui vẻ: “Bạch công tử, ta cũng rất thích ngươi." Y ngơ ngẩn nhìn ta, đại để là không ngờ ta sẽ nói thế này nhỉ.
Nhưng vẻ ngạc nhiên trong mắt y rất nhanh chóng biến mất. Khóe miệng là ý cười, y đi đến trước mặt, vươn tay ôm lấy bả vai ta, nhìn ta mị hoặc: “Thích ta?" Y cười nhẹ nhàng, kề đến bên tai ta, lặng lẽ nói: “Thích ta thì thượng ta đi…" Ta vội vã đẩy y ra, giải thích: “Thích mà ta nói, tính chất giống như ngươi nói! Không phải loại thích đó!" Y cũng chẳng để ý bên cạnh có người nhìn thấy chúng ta hay không, lại dính lên người ta, uể oải nói: “Thích mà ta nói, chính là chỉ việc tình ái, thì ra ngươi cũng giống ta… Thế chúng ta còn chờ gì nữa, trở về khách điếm ngay bây giờ đi."
Ta một lần nữa đẩy y ra, cả giận nói: “Bạch công tử, người và động vật là không cùng một dạng. Người phải biết khống chế hành vi của mình, chuyện như vậy với người mình thích mới có thể làm!" Ta nói xong mới phát hiện lời này là từ miệng Hoàn Nhã Văn nói ra. Lúc ấy còn bị ta hung hãn phỉ nhổ một phen, không ngờ lúc này ta cũng sẽ dùng nó để giáo huấn người. Bạch công tử lại bất phân trường hợp cười ha ha rộ lên, cười đến cong cả người, dây cột tóc màu tuyết trên đầu lẫn tóc đều rung khe khẽ.
Ta không biết nên nói gì, chỉ có chờ y cười đủ rồi mới phẫn nộ quay về khách điếm.
Sau khi về khách điếm, ta nằm trên giường mình, bắt đầu kế hoạch lộ tuyến xuất hành. Muốn điều tra đại sự trên giang hồ, người có thể tìm chỉ có Tư Đồ Tuyết Thiên, Tô Diêu cùng Vạn Mạt Ngang. Nếu ta đi tìm kiếm Tư Đồ Tuyết Thiên, y vị tất cho ta biết, hơn nữa tìm y không chừng sẽ đụng phải Hoàn Nhã Văn, đến lúc đó chỉ sợ sẽ biến thành càng xấu hổ.
Ngay khi ta còn đang vắt óc suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Ta vội vã chỉnh lại quần áo ngồi dậy nhìn ra cửa, chỉ thấy Bạch công tử vẫn khoác y phục đứng ở nơi đó, thấy ta ngồi dậy liền đi tới ngồi xuống bên cạnh. Gió lạnh ngoài cửa làm ta lạnh run, ta nói: “Ngươi vào đây làm gì?" Y nói: “Vải trên mặt ngươi có thể tháo rồi." Ta nói: “Buổi sáng vì sao ngươi không tháo cho ta?" Y dùng ngón tay cạo cạo vải trên mặt ta, làm ta hơi ngứa: “Muốn nhìn ngươi biến thành mặt đầy băng vải đi ra ngoài là bộ dáng gì." Ta cắn môi không nói lời nào, phát hiện mình cơ hồ đã sắp quen với hành vi biến thái của y.
Y giúp ta chậm rãi tháo băng, động tác ôn nhu như vậy quả thực là hoàn toàn tương phản với tác phong mạnh mẽ bình thường. Ta hơi híp mắt, lại nhìn thấy mắt Bạch công tử càng lúc càng to.
Ta hơi ngượng ngùng nở nụ cười: “Sao vậy?" Y chìa tay sờ sờ mặt ta, kinh ngạc nói: “Ngươi thì ra là bộ dáng này…?" Ta nói: “Ta không nhìn thấy bộ dáng của mình, ngươi lấy gương cho ta mượn một chút." Y lấy gương đồng từ bên cạnh, để trước mặt ta. Ta nhìn nhìn mình trong gương, ngạc nhiên phát hiện dung mạo mình lại giống hệt trước kia, thật là khó tin. Ta chớp chớp mắt, có phần hưng phấn nhìn Bạch công tử: “Ngươi thật lợi hại, hoàn toàn khôi phục rồi."
Y để gương đồng về nơi ban đầu, lại quay đầu nhìn ta: “Ngươi thật là dáng vẻ này?" Vẻ tươi cười trên mặt ta dường như đã không thu được, chỉ một mực gật đầu. Y lại nhìn chằm chằm mặt ta như sửng sốt. Ta dùng tay quơ quơ trước mặt y: “Ngươi làm sao rồi?" Thấy y không phản ứng, ta lại sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Ta nhìn rất kỳ quái sao." Y lại bỗng chốc bổ nhào vào lòng ôm chặt lấy eo ta, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh trí nhìn ta: “Ngươi đẹp thật…" Nói xong nhắm mắt lại, chậm rãi kề đến muốn hôn ta.
Ta sợ quá vội vàng rụt một bước: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Y đúng lý hợp tình nói: “Hôn ngươi." Ta lập tức dùng tay che miệng lại, dở khóc dở cười nói: “Ngươi hôm nay điên rồi sao, cứ làm mấy việc ngốc, mau trở về ngủ, sáng sớm mai phải lên đường." Y ra sức túm ta, muốn kéo tay ta từ trên mặt xuống: “Ta muốn hôn ngươi! Ngươi buông tay!"
“Ngươi là chó đẻ à? Gặp người là cắn!" Ta vừa ra sức chống cự, vừa vui mừng vì may mà y không biết võ công, nếu không lần này ta khẳng định sẽ bị y cường bạo… Không, là bị bức cường bạo y. Y như vậy quả thực là gấp đến độ sắp òa khóc: “Ta mặc kệ, ngươi bỏ tay xuống cho ta, ta muốn hôn!!" Y kéo cả buổi cũng vô dụng, trực tiếp nhảy lên ngồi trên người ta, bắt đầu cởi quần áo của mình. Ta sợ quá hấp tấp kéo tay y lại, vội nói: “Ngươi đang làm cái gì thế?" Y bỗng chốc đè ta lên giường: “Không hôn thì trực tiếp làm!"
Y tuyệt đối điên rồi, y tuyệt đối điên rồi! Ta một phen đẩy qua, muốn đẩy y khỏi người mình, nhưng không ngờ vừa dùng lực, động dụng chân khí, lại không cẩn thận đẩy y từ trên giường xuống đất. Y ngã xuống đất, rên một tiếng. Ta sợ quá vội vã chạy xuống giường đỡ y, mới vừa nắm cánh tay y, lại phát hiện khóe miệng y cũng chảy máu. Lần này xong đời rồi, ta quên khuấy là y không biết võ công… Nhất thời hối hận lại ảo não, ôm y ngồi lên giường, độ cho chút chân khí, thấp giọng nói: “Xin lỗi. Nhưng ngươi cũng có lỗi, lần sau đừng ẩu tả như vậy nữa."
Bạch công tử dường như bị sặc máu, ho khe khẽ vài tiếng, quay đầu liếc ta: “Đau chết ta rồi, ngươi không có một chút tâm đồng tình nào sao." Ta cắn cắn môi, nhịn xuống không nói chuyện với y. Y vỗ vỗ mặt ta: “Ngươi hôn ta một cái ta sẽ tha thứ cho ngươi." Một chút đồng tình của ta với y ban đầu đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ta đứng dậy, tung cửa xông thẳng ra ngoài.
Hôm sau Bạch công tử cùng ta đi đến Cửu Ngải tuyết sơn cực hàn, y lại làm ta hôn mê một lần nữa, quấn băng dày cộm lên toàn thân ta bao quát chân.
Chờ khi chúng ta tới đó đã là tiết cuối xuân đầu hạ, thời tiết đã bắt đầu chậm rãi chuyển sang nóng nực, nhưng trên Cửu Ngải tuyết sơn vẫn là tuyết đọng ngàn năm, đóng băng vạn năm. Tô Diêu ngồi trong hoa viên, thấy chúng ta đến thái độ dường như còn lạnh băng hơn lần trước. Sau khi ta cho nàng biết ý đồ đến của chúng ta, nàng lộ ra vẻ tươi cười không có độ ấm: “Muốn biết Ôn Hằng Dự rốt cuộc là bị ai giết? A, đây lại không phải là một bí mật nhỏ, việc này liên lụy đến cả võ lâm, nếu công khai, chỉ sợ rất nhiều người đều phải gặp nạn chịu tội thôi."
Ta hơi chắp tay với nàng, nói: “Ta từng được người khác gợi ý việc này có liên quan đến ‘ngạc’, xin hỏi Tô tiền bối chữ này là ý tứ gì." Tô Diêu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cười nói: “Ngươi đừng quên, ta không phải là trợ giúp người khác không trả giá." Ta nói: “Thỉnh Tô tiền bối đưa ra điều kiện." Nàng dùng chân gạt gạt tuyết trên mặt đất, không chút để ý nói: “Ba thành công lực của ngươi."
Ba thành công lực? Chỉ sợ ta sau khi cho nàng cũng xấp xỉ chỉ còn nửa cái mạng. Ta nói: “Việc này… Tô tiền bối, trừ cái này còn đường nào khác chứ." Tô Diêu nói: “Có. Ngươi phải giết Bùi Viên Huân, cũng có thể." Ta đại khái hiểu được nàng vì sao phải giết Tiểu Huân, bởi vì trượng phu nàng Vạn Mạt Ngang vẫn muốn Tiểu Huân làm nam sủng của mình. Nàng thấy ta không nói lời nào, lại nói: “Hoặc là, ngươi lấy hoa tai ngọc hồ điệp trên chuôi kiếm của Hoa Di Kiếm cho ta cũng được." Ta nói: “‘Hồ Điệp công tử’ Hoa Di Kiếm? Chỉ sợ rất khó… Y võ công quá cao." Nàng trào phúng nhìn ta: “Ta sẽ không bởi vì năng lực của ngươi mà hạ thấp yêu cầu của mình. Ngươi đây cũng không được kia cũng không được, không lấy được thì cút đi, bớt ở đây vướng víu." Lúc này Bạch công tử đột nhiên nói chuyện: “Sửu nữ nhân ngươi rất thú vị đấy, ta tán thưởng."
Biểu cảm trên mặt Tô Diêu khác với sự lạnh băng bình thường, hơi lộ ra vẻ giận dữ: “Ngươi nói cái gì." Bạch công tử ôn nhu nở nụ cười với nàng, nói: “Bá mụ, ta đây là khích lệ ngươi mà, nói ngươi thú vị, ta tán thưởng ngươi, ngươi giận cái gì?" Thanh âm của Tô Diêu run nhè nhẹ: “Ngươi… ngươi gọi ta là gì…" Bạch công tử lại lộ ra ánh mắt hồn nhiên ngây thơ, mắt còn lóe qua ánh sáng thuần khiết với vẻ tội nghiệp: “Bá mụ à, ta dương thọ mười bảy, ngươi… ngươi ít nhất cũng phải bốn mươi nhỉ, chẳng lẽ còn muốn già hơn, muốn ta gọi ngươi là bà bà?"
Vừa nghe y nói như vậy, trong lòng ta không khỏi cười thầm. Tuy rằng ánh mắt Tô Diêu rất tang thương, nhưng bên ngoài nhìn không khác biệt lắm với thiếu phụ hơn hai mươi tuổi. Bạch công tử nói nàng như vậy, không thể nghi ngờ là muốn rắp tâm chọc tức. Thú vị thì thú vị, chỉ sợ bởi vậy, nàng sẽ không nói bí mật cho ta nữa. Ta vội vàng nói: “Tô tiền bối, bằng hữu này của ta luôn luôn đều là cái vẻ này, thỉnh đừng so đo với y." Tô Diêu nói: “Ngươi vấn đề gì cũng đừng hỏi nữa, cút xuống núi cho ta."
Bạch công tử lại gần tai ta, nhìn như rỉ tai kỳ thực lớn tiếng nói: “Ôn Thái, ta học y, cái này ta biết, nữ nhân lúc sắp già, rất dễ nóng nảy cáu gắt, ta thấy chúng ta nên đi cho mau mau." Tô Diêu vừa nghe lời này, đột nhiên nói: “Ta không giận, chỉ là ngươi nói chuyện thật sự quá vô lễ." Bạch công tử nhìn nàng một cái, cẩn thận nói: “Tô tỷ tỷ, thực ra ngươi nhìn cũng xấp xỉ ta, ta nói ngươi là bá mụ, kỳ thật là bởi vì ngươi muốn hấp công lực của Ôn Thái… Sư phụ ta cho ta biết, nữ nhân tập võ yêu nhất là hấp lấy nội lực người khác để duy trì mỹ mạo của mình."
Tô Diêu lại hơi đỏ mặt: “Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy, hấp lấy công lực người khác chỉ là muốn nâng cao võ công của mình mà thôi. Ngay cả Mai Ảnh giáo chủ đến, ta cũng bảo y phân ba thành công lực cho ta. Lệ thường này ta sẽ không sửa, ít nhất phải được một thành, bằng không ta vẫn là câu kia, thỉnh xuống núi."
Lần này ta rốt cuộc minh bạch. Thì ra nguyên nhân Lộng Ngọc lần trước đi ra sắc mặt khó coi như vậy là bởi vì bị Tô Diêu hấp công lực. Trong lòng chợt đau xót, ta chỉ nói: “Không có vấn đề, thỉnh Tô tiền bối động thủ đi." Nàng hơi không vui nhìn ta một cái, đưa ta vào buồng trong.
Ta đứng yên, dùng chân khí đả thông kinh mạch toàn thân. Nàng đặt tay lên “oản cốt", “dương cốc" “dưỡng lão" ba huyệt trên cổ tay ta dùng sức nhấn một cái, ta không nhịn được khẽ kêu một tiếng. Giống như là máu đang cuồn cuộn không ngừng chảy ra bên ngoài, từ tim ta, bụng ta vận chuyển đến cổ tay, thân thể giống bị rút nước, thống khổ đến cực điểm.
Chờ khi nàng thả ta ra, ta đã không đứng vững được, ngã nhào xuống đất. Nỗ lực chèo chống muốn dậy, cổ họng chợt ngòn ngọt, một búng máu to trào ra miệng. Tô Diêu đứng trước mặt ta, lãnh đạm nói: “Mới thiếu một thành mà ngươi đã không được, nếu thực sự lấy ba thành công lực, chẳng phải ngươi đã mất mạng?" Ta quỳ rạp trên mặt đất, cảm thấy trong lồng ngực dường như còn có máu đang lao ra ngoài, nhịn cả buổi, mới không nôn ra.
“Ta cho ngươi biết được rồi, ‘ngạc’ chính là Hồ Bắc. Tây bắc bộ Hồ Bắc môn phái mạnh nhất là cái gì, thì có liên quan với cái đó." Nói xong câu này, nàng liền quay vào buồng trong.
Môn phái mạnh nhất Hồ Bắc… Võ Đang.
Chẳng lẽ cái chết của phụ mẫu ta có liên quan với Võ Đang?
Nghỉ ngơi giây lát, ta đứng dậy đi ra cửa, Bạch công tử thấy ta ra, vội vàng đỡ, hỏi ta xảy ra chuyện gì. Ta ngậm máu trong miệng, không trả lời. Y không hỏi nhiều nữa, đỡ ta sang một bên, lấy dược bỏ vào miệng ta. Ta nuốt vào, chẳng qua nửa canh giờ đã cảm thấy huyết khí thông thuận, nhưng toàn thân hư thoát như thất lực. Nhớ tới dáng vẻ của Lộng Ngọc lúc ấy từ nơi này đi ra, càng cảm thấy khó chịu. Ta chỉ mất một thành công lực mà thôi, nhưng y đã mất ba thành, hơn nữa võ công càng cao mất càng nhiều, y lúc ấy nhất định rất thống khổ.
Y là vì ta mới làm như vậy. Ta lại không hay biết gì, dọc đường còn trách cứ y, vừa tùy hứng vừa hồ đồ.
Ta hiện tại đã nghĩ minh bạch. Cho dù sẽ bị trời phạt cũng được, cho dù làm như thế là hành vi đại nghịch bất đạo cũng được, chờ sau khi điều tra rõ nguyên nhân cái chết của phụ mẫu ta sẽ trở về tìm y, không bao giờ rời khỏi y nữa. Cho dù là y giết ta cũng không truy cứu nữa, y nuôi ta ngần ấy năm, sớm vượt qua những gì phụ mẫu nên làm. Người sống trên đời, nếu luôn cố kỵ “đạo nghĩa", thế cuối cùng sẽ chẳng được gì hết. Ta không hề nợ y, y cũng không nợ ta. Chỉ cần yêu nhau, vậy là đủ rồi.
Bạch công tử nói thân thể ta cần điều dưỡng, mướn cỗ xe ngựa, chạy đến sa mạc. Dọc đường ta đều đang nghĩ chuyện phụ mẫu, lại nghĩ tới ngọc bội dưới gối của Lộng Ngọc. Càng nghĩ càng không cảm thấy là y động thủ, nhưng lại không dám thả lỏng, sợ về sau thất vọng.
Cách mấy ngày, thể lực của ta khôi phục đôi chút, Bạch công tử nói băng vải trên người ta cũng có thể tháo rồi. Xe ngựa còn đang chạy, ta nghĩ ngày khác nói sau, y lại nhất định phải tháo cho ta, ta cãi không lại, cũng chỉ đành tùy tiện y.
Y cởi áo ngoài của ta, thật cẩn thận xé băng vải chỗ nối tiếp, thương bên dưới lại thật sự biến mất như kỳ tích, chỉ là màu da hơi trắng hơn những nơi khác. Bạch công tử nói: “Chậc chậc, da mềm quá, so với ta nghĩ còn tuyệt hơn." Ta hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Đó là bởi vì Bạch công tử y thuật cao minh." Bạch công tử không đáp, chỉ thập phần chuyên tâm gỡ vải trên người ta, sau khi tháo hết trên người, y liền cúi xuống giúp ta tháo ở chân. Ta vội nói: “Để ta tự mình làm là được…"
Ta còn chưa nói xong, y đã dùng cánh tay đụng ta một cái, nhanh chóng tháo băng trên chân. Trong khoảng thời gian này lúc tắm rửa ta đều tránh tầm mắt không nhìn chân mình, bởi vì thật sự quá xấu xí, quá đáng sợ. Lúc này ta kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Một chút vết thương cũng không lưu lại.
Bạch công tử ngồi dậy nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của ta, trêu đùa: “Đồ nhà quê ngươi, cũng không xem Bạch Quỳnh Ẩn ta là ai, chút thương vặt này có tính là gì, cho dù toàn thân ngươi đều nổ nát bét, ta cũng có thể nối lại nguyên dạng cho ngươi." Ta cười tít cả mắt: “Ta chưa bao giờ dám nghĩ tới thương trên người có thể khỏi hẳn, cảm ơn ngươi." Dứt lời liền muốn thắt lại dây lưng. Bạch công tử ngăn tay ta, ngón tay dài nhỏ dạo tới dạo lui trên da ta.
Ta biết y bệnh cũ tái phát, đang chuẩn bị né tránh, lại bị y đẩy nằm lên giường. Y chớp chớp mắt, nằm sấp xuống, áp môi lên môi ta.
Mặt ta bỗng đỏ bừng, thoáng chốc đẩy y ra, ngồi dậy cả giận nói: “Sao ngươi lại như thế này!! Chẳng lẽ ngươi chữa bệnh cho ta thì ta nên dùng thân thể báo đáp ngươi sao?!"
Y lại sán đến ôm eo ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cọ trên cánh tay ta: “Mai Ảnh giáo chủ cũng được, Tửu Huệ thánh nhân cũng được, ngươi để bọn họ thượng bao nhiêu lần ta cũng bất kể, người ngươi thượng chỉ có mình ta là được rồi." Y chớp chớp mắt, trên hàng mi đen nhánh lại dính đầy nước mắt, giờ đây ta đẩy cũng không được mà ôm cũng không xong, chỉ đành toàn thân cứng đờ để y sán đến.
Khiến ta bất đắc dĩ nhất chính là, y cứ thế ngủ thiếp đi, còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Sa mạc đầu hạ là khó chịu nhất. Khi đến đó mặt trời chói chang treo trên không, quần áo trên người ta cơ hồ đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng Bạch công tử ngay cả mặt cũng chưa đỏ. Một lần nữa đến huyệt động kia, ta bảo y chờ bên ngoài, y lại khăng khăng muốn vào cùng với ta.
Hài cốt người chết lạnh lẽo vẫn la liệt khắp nơi như trước, đã tới một lần, nhưng ta vừa thấy những bộ xương khô đó, vẫn phải cảm thấy sởn gai ốc. Bạch công tử túm gắt gao góc áo của ta, quần áo đều bị y kéo run nhè nhẹ. Ta hơi kinh ngạc vì y cư nhiên sợ người chết, nhất thời tâm vui đùa chợt lên, quay người hét lớn một tiếng với y.
“Ô…" Y sợ tới mức lập tức ôm lấy ta, vùi đầu trên lưng ta, toàn thân đều run lẩy bẩy. Ta đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, vội an ủi: “Xin lỗi… Ta không biết ngươi sẽ sợ." Bỗng nhiên y không phát run nữa, ngược lại nũng nịu bám lấy ta: “Ô ô, người ta sợ quá…" Câu sau vừa nghe biết ngay là giả. Ta thở dài, đi thẳng vào bên trong.
Vạn Mạt Ngang vẫn ngồi đó nghiên cứu độc vật. Vừa thấy chúng ta đến, lại lộ ra vẻ tươi cười rất là dâm đãng: “Ô kìa, người tới là người nào?" Ta nói: “Vãn bối Ôn Thái, chào Vạn tiền bối." Vạn Mạt Ngang đôi mắt gian tặc quét trên người ta, so với lần trước còn rõ ràng hơn, ta bị hắn nhìn mà nổi da gà toàn thân. Hắn chép miệng nói: “Ôn Thái, Ôn Thái… Quả thật là danh bất hư truyền mà, cứ cảm thấy từng gặp ngươi ở đâu rồi. Chẳng lẽ mỹ nhân đều có điểm chung?"
“Vạn tiền bối, vãn bối là tới hỏi thăm nguyên nhân cái chết của Ôn Hằng Dự." Ta cười thầm trong lòng, nếu hắn biết ta chính là kẻ sửu bát quái lần trước hắn phí hết nước bọt hạ thấp, khẳng định sẽ sợ tới mức không thể ngậm miệng. Vạn Mạt Ngang híp mắt, nói: “Ôn Hằng Dự là ai của ngươi?" Ta nói: “Là tiên phụ của vãn bối." Hắn nói: “Ngươi đi tìm Diêu nhi trước rồi?" Ta gật đầu. Hắn nói: “Được, quy củ cũ của ta, hai con đường. Đường thứ nhất, ngươi giết Hoàn Nhã Văn. Đường thứ hai thì… Hắc hắc." Hắn nói xong câu này, đôi mắt liền liếc tới liếc lui trên người ta.
Ta có một chút dự cảm không tốt: “Thỉnh tiền bối nói." Hắn ngoác miệng cười, nói: “Bồi ta một đêm, ngươi nói được chứ?" Ta nuốt nước bọt, nói: “Vạn tiền bối… việc này… không có đường thứ ba sao?" Hắn lắc lắc ngón trỏ quắt queo, không hề trực tiếp trả lời ta: “Giết Hoàn Nhã Văn là chuyện không dễ dàng cỡ nào, ngươi chỉ cần lẳng lặng nằm đó, một lúc là qua thôi…"
Ta nhìn nhìn Vạn Mạt Ngang. Diện mạo hắn thật sự là xấu xí, lại thêm đôi tay nhiều năm đụng vào độc vật bị hun đến xanh lè, trong lòng cảm thấy ghê tởm. Nếu để người như vậy đụng vào ta, không bằng đi chết còn tốt hơn. Nhưng mà, ta cũng bỏ ra một nửa rồi, một nửa này ta không thể vứt bỏ. Ta đang chuẩn bị trả lời hắn, Bạch công tử lại chắn phía trước ta, ánh mắt khiêu khích nhìn hắn: “Vạn tiền bối, ngươi nói chuyện thật quá đáng, ngươi không cảm thấy ta so với y còn có lực hấp dẫn hơn nhiều sao."
Vạn Mạt Ngang cười hắc hắc, đứng dậy bước lại gần y, dùng đôi tay thô ráp khô queo kia nâng cằm y: “Ngươi trái lại không tồi, cũng đủ phong tao, đáng tiếc, ta không muốn thượng người không có võ công." Nói xong đẩy Bạch công tử ra cửa, ấn cơ quan, Bạch công tử liền bị nhốt ngoài cửa. Hắn quay đầu nhìn ta cười dâm tục: “Ôn mỹ nhân, cân nhắc rõ ràng rồi chứ."
Ta thật sự không chịu nổi ánh mắt vô lễ của hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Trừ Hoàn Nhã Văn, những người khác ta đều bằng lòng giết." Hắn đi quanh ta, vẻ tươi cười càng lúc càng bẩn thỉu: “Thế… Mai Ảnh giáo chủ thì sao?" Ta hít một hơi thật sâu: “Không có khả năng." Ánh mắt hắn bỗng nhiên biến thành có phần lạnh thấu xương: “Ngươi cũng biết không có khả năng. Hoàn Nhã Văn dụ dỗ tâm của Diêu nhi, ta hiện tại muốn giết hắn. Bất quá… ngươi và hắn lại có một chân, chỉ sợ trong tâm tư thiếu niên lang cũng không bỏ hắn xuống được. Đã như vậy, sao không cùng ta chung đêm xuân…" Ta lui lại một bước: “Vãn bối quyết định từ bỏ, ông thả ta đi đi."
Vạn Mạt Ngang cười nói: “Được lắm, ngươi đi. Ngươi đi rồi toàn thiên hạ này sẽ không còn người thứ hai có thể nói cho ngươi biết gian tình của Thượng Quan Nhã Ngọc và Hoàn vương gia." Ta lập tức dừng bước: “Ngươi nói cái gì…" Hắn nói: “Ôn Thái công tử không phải muốn đi sao? Ha ha." Ta cả giận nói: “Ngươi không thể vũ nhục mẹ ta!!" Hắn nói: “Ta không hề nói dối một câu. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tên của hai huynh đệ Hoàn gia rất đặc biệt sao, một người tên Lộng Ngọc, một người tên Nhã Văn, Nhã Ngọc Nhã Ngọc, đây chẳng phải là tên mẫu thân ngươi sao." Ta cắn răng nói: “Chỉ là trùng hợp mà thôi." Hắn cười: “Đúng vậy, chỉ là trùng hợp, Ôn công tử, mời rời khỏi."
Ta đứng tại chỗ, trong lòng mâu thuẫn đến cực điểm. Phụ mẫu ta ân ái nhiều năm như vậy chẳng lẽ đều là giả? Toàn thân ta đều đang run rẩy, cuối cùng nói ra một câu: “Được, ta đáp ứng ngươi." Thanh âm không lớn, lại vang vọng trong cả phòng, Bạch công tử ngoài cửa đang ra sức đập cửa đá, lại không gây nổi một chút dao động, tiếng kêu điên cuồng của y bởi vì cửa đá trở ngại mà biến thành yếu ớt không thể nghe thấy. Vạn Mạt Ngang cười tiến đến, ôm eo ta, kéo ta dựa lên người hắn.
Mùi hôi nồng nặc lại ghê tởm. Dạ dày của ta giống như bị đao hung tợn róc qua.
Hắn cởi áo ngoài của ta, làn da mới sinh cứ thế lộ ra dưới ánh nến lờ mờ. Hắn cúi đầu ngậm nhũ tiêm của ta, lẩm bẩm: “Mỹ nhân ơi mỹ nhân, ngươi thật sự mất hồn quá, làm cho ta cũng không nhịn được muốn trực tiếp thượng ngươi." Ta nhớ đến sự âu yếm ôn nhu của Lộng Ngọc, trong lòng càng cảm thấy khổ sở tột cùng, ta thật muốn để hắn mau mau thượng mình rồi giải thoát, nhưng vẫn miễn cưỡng kiềm chế cảm giác buồn nôn, mềm mỏng nói: “Vạn tiền bối, ngươi có thể cho ta biết trước không, ta thật sự không chờ nổi nữa." Hắn vừa dùng cái miệng dơ bẩn kia mút da ta, vừa mơ hồ nói: “Hoàn vương gia thích Thượng Quan Nhã Ngọc rất nhiều năm, nhưng nàng lại thành thân với Ôn Hằng Dự… Năm thứ hai sau khi nàng thành thân, Hoàn vương gia rất nhanh chóng cưới vợ, sinh đại nhi tử, tên là Lộng Ngọc…"
Hắn vừa nói, vừa thò tay xuống khố của ta, ta khống chế mình đừng run rẩy, còn phát ra một chút tiếng thở dốc khiến người nghĩ ngợi vẩn vơ: “Ô… a a… Vạn tiền bối, mau… mau nói cho ta biết." Vạn Mạt Ngang giống như hưng phấn dị thường, đôi tay thô to cấn người trượt trên phân thân của ta: “Rất nhanh chóng y biết một nữ tử, tướng mạo thập phần tương tự Thượng Quan Nhã Ngọc, vì thế sinh ra nhi tử thứ hai, lại đặt tên là Hoàn Nhã Văn, hơn mười năm sau, trên giang hồ có rất nhiều người ngấp nghé ‘Phù Dung tâm kinh’ trong tay Hoàn vương gia, liền có người bày âm mưu muốn hại y…" Nói đến đây, tay hắn đã bò đến hậu huyệt của ta, toàn thân ta căng thẳng, nói: “Mau nói cho ta biết, bằng không không cho ngươi thượng."
Hắn sờ soạng lung tung trên người ta một phen, nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi thật là xấu… Đám người kia thiết kế hại chết Hoàn vương gia, cũng giá họa lên Ôn Hằng Dự, phóng một mồi lửa đối trụi nhà họ, nhưng ‘Phù Dung tâm kinh’ lại không ai tìm được." Hắn đã rút phân thân của mình từ trong khố ra, chuẩn bị đưa vào cơ thể ta, ta vội nói: “Ngươi mau nói cho ta biết, những người đó là ai." Hắn nói: “Ngươi để ta thượng trước!"
Ta một chưởng đánh hắn, hắn lập tức đâm vào góc tường! Ta đứng thẳng dậy mặc quần áo, lại sử dụng thức thứ bảy của “Ngọc Thạch Câu Phần" đánh nát cửa đá, cửa mới vừa vỡ tung liền nhìn thấy Bạch công tử quỳ dưới đất khóc đến sưng cả mắt. Tiếng kêu phẫn nộ của Vạn Mạt Ngang vang vọng trong cả mật thất, ta cũng không quản nhiều như vậy, túm tay Bạch công tử phóng ngay ra ngoài!
Tác giả :
Thiên Lại Chỉ Diên