Quỳnh Châu Toái Viên
Chương 46
Vân Ngọc lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của Triệu Hi, đột nhiên mở miệng: “Triệu đại nhân, ngươi còn không đi sao?"
Triệu Hi trong lòng chợt thấy một trận bi thương: “Triệu Hi ta nửa đời người tình cảm ân nghĩa, từ khi thoáng nhìn thấy ngươi trong lòng ta đã không muốn buông tay. Vì ngươi, đến ngay cả tánh mạnh ta cũng không tiếc! Vì sao lại lừa ta như vậy? Thu Tử ngộ a Thu Tử Ngộ, chẳng lẽ Triệu Hi thật sự là nhìn lầm ngươi? Phải chăng trong lòng ngươi chỉ thuỷ chung một mình Vân Ngọc, mọi cố gắng của ta đều phí công sao? Một khi đã như vậy…" Chậm rãi xoay người đối mặt với Vân Ngọc: “Chỉ mong từ nay về sau y có thể hảo hảo lo lắng đối đãi ngươi!"
Hắn nho nhã lễ độ đối theo Vân Ngọc chắp tay vái chào: “Triệu Hi mạo muội đến thăm đã quấy rầy tướng quân nghỉ ngơi, mong rằng tướng quân sẽ không phiền lòng! Tại hạ xin cáo từ!" Ống tay áo vung ra, lưng eo thẳng tắp, cũng không quay đầu xem một cái, lập tức đi ra cửa phòng.
Ngoài cửa sổ một người thấp giọng hô: “Đại nhân…" Triệu Hi thanh âm bình tĩnh như trước: “Bình, chúng ta đi thôi!" Tô Bình có chút do dự: “Công tử kia…" Triệu hi lạnh nhạt nói: “Người ta yêu không muốn lưu lại, người không yêu ta muốn lưu cũng lưu không được! Bình, đi thôi!" Tô Bình cúi đầu thở dài, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng lặng im. Tay áo tung bay xé gió, rốt cục cũng đi xa rồi.
Thu Tử Ngộ yên lặng ngửa ra, suy nghĩ phiêu phiêu lay động: “Sai lầm rồi sao? Căn bản không muốn nói cho hắn biết vì sợ sẽ gây ra phiền não, nhưng hiện giờ… Cảm thấy thai nhi trong bụng đang nhẹ nhàng di chuyển. Triệu hi a Triệu hi, ngươi cáu giận với ta thì đến đứa nhỏ này cũng không cần sao? Phảng phất lại nhớ tới đêm trăng tròn bị mây đen che phủ, chính mình cũng từng vì đứa đầu tiên mà buồn buồn rầu rầu, sợ rằng thai nhi sinh ra sẽ không có người nuôi nấng. Ai có thể ngờ rằng sau khi mất đi đứa trẻ đầu tiên thì đứa thứ hai cũng đồng cảnh ngộ như vậy. Thân thể này đã sớm không còn chịu nổi còn thêm kịch độc, ngày sinh sản là lúc hắn vong mạng và ấu tử kia sẽ ra đời… Vân Ngọc đã có thê, bản thân không còn trên cõi đời này, hắn có thể chăm sóc đứa bé này được hay không, hắn cũng không biết được! Hắn vốn hi vọng đứa trẻ này khi sinh ra sẽ đến tay Triệu Hi, nhưng bây giờ… Triệu Hi tương lai cũng sẽ cưới vợ sanh con, đứa bé này…" Đau đớn trong lòng hắn chậm rãi tràn ra: “Mỗi lần đều phải phế tận tâm cơ, không tiếc chấp nhận tổn thương mình để bảo vệ cốt nhục trong bụng, mỗi lần tái phát đều không thể chịu nổi! Chẳng lẽ những tội ác này của Thu Tử Ngộ vẫn chưa chuộc hết sao?"
Hắn nằm thẳng người, chậm rãi nghiêng mặt đi, hắn không muốn nhìn thấy phía trước Vân Ngọc đang vô cùng đắc ý, trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ: “Được hài tử, mất hài tử rồi ngươi lại u mê mong muốn có lại sao, tương lai của hài tử này sẽ như thế nào đây?" Không tự chủ được rùng mình một cái: “Hài tử của ta…"
Vân Ngọc nhìn Triệu Hi tức giận bỏ đi không khỏi cảm thấy âm thầm đắc ý, mặc dù biết Tử Ngộ nhất định buồn bực y nói năng vô lễ, nhưng là mục đích của chính mình đã muốn đạt tới, nói ra cũng có Tử Ngộ phối hợp kịp lúc a! Tâm tình vui mừng, vẻ mặt không khỏi cũng tràn đầy ôn nhu. Nhìn thấy Tử Ngộ nhắm mắt nghiêng mặt đi y cũng không tức giận mà chỉ cẩn thận chỉnh lại chăn mền, ôn nhu nói: “Ngươi vừa mới trãi qua đau đớn, nên ngủ sớm đi!"
Xoay người đi đến trước mặt Bích Châu, duỗi ngón tay điểm ở huyệt đạo nàng: “Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ban đêm ta sẽ chiếu cố công tử!" Bích Châu yên lặng nhìn y sau đó lại nhìn Tử Ngộ một cái mới cúi đầu thở dài, thanh âm mềm nhẹ: “Công tử, thời gian cũng không còn sớm cũng nên ngủ sớm đi, mai Bích Châu sẽ đến hầu hạ ngài!" Nàng xoay người đối theo Vân Ngọc vén áo thi lễ, rũ đầu xuống lặng lẽ đi ra ngoài.
Vân Ngọc đóng cửa phòng lại, nhìn thấy Tử Ngộ vẫn không nhúc nhích ngửa ra giống như đang ngủ khiến y không khỏi cười, cởi áo cởi giày rồi y cũng leo lên giường, nửa ôm lấy thân thể có hơi lạnh của Thu Tử Ngộ, một chưởng vung ra đánh tắt ánh nến rồi mới thoả mãn ngã xuống giường.
Thu Tử Ngộ tùy ý Vân Ngọc ôm nhưng trong lòng đau đớn như gần chết lặng, chờ cho hơi thở bên tai dần dần vững vàng, biết y đã ngủ hắn mới chậm rãi mở mắt, một chút buồn ngủ cũng không có mà chỉ nhìn chòng chọc nóc giường: “Đêm nay làm sao có thể ngủ được a!"
Đi trên đường núi Triệu Hi vẫn yên lặng không nói gì, Tô Bình nhìn sắc mặt của hắn cũng không dám lên tiếng, hai người thuận theo đường cũ về tới sơn cốc, trước mặt đụng phải ám vệ mình mang đi, Triệu Hi chỉ nói phóng pháo hoa chờ người của thái tử tập hợp.
Thái tử tốc độ thật cũng không chậm, yên hoả phóng lên không quá nửa nén hương đã chạy tới. Triệu Hi thần sắc bình tĩnh, chỉ bẩm báo đã tìm được vị trí ngoại trạch của Vân Ngọc nhưng một chữ vẫn không nói những chuyện đã xảy ra.
Thái tử cao hứng phấn chấn, ra lệnh ám vệ thối lui mười trượng sau đó liền cùng Triệu Hi đi cứu người. Triệu Hi một phen ngăn lại, thái tử khó hiểu nói: “Đã tìm được rồi, sao không đi cứu hắn?"
Triệu Hi cười cười: “Vân tướng quân đối đãi hắn rất tốt, nơi này không khí tươi mát, lại không có người nhàn rỗi quấy rầy. Thân thể của hắn không tốt, ở chỗ này nghỉ ngơi điều dưỡng là tốt rồi! Ta đã cùng Vân tướng quân thương lượng tốt lắm, chờ đợi thân thể của hắn khá hơn sẽ hồi phủ!"
Thái tử nửa tin nửa ngờ: “Vân Ngọc có hảo tâm như vậy sao?"
Triệu Hi tươi cười có chút đình trệ đáp: “Vân tướng quân vốn là đối với hắn có tâm ý! Điện hạ, nơi này dã lĩnh hoang sơn ngài thân phận tôn quý, không nên ở lâu làm gì, chúng ta mau trở về đi thôi! Nếu để trong cung phát hiện, điện hạ sao có thể hướng bệ hạ cầu công đạo đây?"
Thái tử nhíu mày: “Triệu Hi thần sắc khác thường, nhất định là đã có chuyện! Nếu không sao có thể yên lòng để Tử Ngộ ở lại với tên họ Vân kia! Thôi được rồi, nếu hắn đã không muốn nói ta cũng chẳng miễn cưỡng. Dù sao cũng đã biết chỗ, ngày mai ta sẽ một mình điều tra, có lẽ sẽ biết được một chút gì đó!" Y ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm đã sớm treo trên cao, cười nói: “Cũng tốt, trốn cung nhất thời có thể làm, nếu là chậm chạp không về, bị người trong cung phát hiện sẽ không tốt!"
Tiếng nói vừa dứt, một thanh âm ôn hoà bỗng dưng vang lên: “Điện hạ thật biết suy nghĩ cho người khác! Thiền vốn tưởng điện hạ vui vẻ, mọi tạp vụ đang chờ toàn bộ bị ném ra sau đầu rồi chứ!"
Cái thanh âm này không nhanh không chậm, dễ nghe êm tai, đột nhiên chen giữa ba người mà vang lên, Triệu Hi cùng Tô Bình chấn động, thái tử biến sắc, bỗng hì hì cười, vòng qua Triệu Hi, nhào vào trong lòng nhân ảnh bạch sắc vừa xuất hiện, vui vẻ kêu lên: “Thái phó lão sư, ngài đã trở lại."
Triệu Hi cùng Tô Bình nhất tề xoay người. Một người lẳng lặng cỏ dại, hai tay ôm lấy thân thái tử đột ngột bay đến, bạch y tung bay tuấn tú thần dật, dưới ánh trăng, da thịt như ngọc, mắt như suối chảy giống như một vị thần tiên.
Triệu Hi và Tô Bình chăm chú liếc mắt một cái, hai người rất là hoảng sợ, nơi này bụi cỏ dại sinh, bởi vì quanh năm không người hành tẩu cỏ cây cao gai nhiều, người này lại đứng phía trên cỏ dại chân không chỉa xuống đất, hài không dính trần, công lực cao, có thể nói kinh thế hãi tục.
Thái tử ở trong lòng bạch y nhân cọ qua cọ lại, cách một hồi lâu mới nhớ tới bên cạnh còn hai người đang ngưng thần nhìn ngắm, y mới cười hì hì đứng dậy. Thời điểm y cử động nửa bám vào bạch y nhân, đột nhiên đứng lên dưới chân là khoảng không, chới với ‘Ối’ một tiếng liền muốn ngã lăn xuống đất.
Bạch y nhân tay mắt lanh lẹ, nhẹ nhàng cười, vươn tay chụp tới đem y một lần nữa ôm vào lòng, thản nhiên nói: “Đừng nhúc nhích!"
Thái tử mặc hắn ôm chặt, cũng không thấy được xấu hổ, khoái trá hướng theo hai người Triệu Hi phất phất tay, giới thiệu nói: “Vị này chính là thái phó do phụ hoàng đích thân tuyển chọn, Cô lão sư! Thái Phó, vị này chính là đại thần phụ hoàng tối sủng tín, hình bộ thượng thư Triệu đại nhân, bên cạnh vị kia là quản gia của hắn, Tô tiên sinh."
Triệu Hi trong đầu đột nhiên chợt lóe, bỗng dưng nhớ tới còn có thái phó của thái tử, chính là thân thích của hậu nương gia, tính ra cũng chính là thế hệ sau của hoàng đế, ngoài ba mươi nhưng dung nhan người trước mặt này lại tuấn mỹ, bất quá chỉ khoảng chừng hai mươi, chẳng lẽ tin đồn là sai sao? Hắn không dám lãnh đạm, chắp tay làm lễ: “Hạ quan Triệu hi ra mắt Uý thái phó!"
Úy thái Phó tươi cười vân đạm phong thanh, hai tay buông lưng thái tử ra, mặc y gắt gao ôm lấy mình, đáp lễ nói: “Úy Oản ngưỡng mộ Triệu đại nhân đã lâu, hữu lễ!"
Thái tử miệng không nhịn được, mở to mắt từ trên xuống dưới đánh giá lung tung, bỗng nhiên đã mở miệng: “Thái Phó, mấy tháng này ngài đi đâu vậy? Ta bây giờ đã bắt đầu quan tâm đến chính trị rồi đấy!"
Triệu Hi nghe tiểu gia khỏa người thường không có lấy mấy câu kính trọng, lòng thầm giật mình: “Xem ra y đối với vị thái phó đại nhân này thật sự rất tôn trọng a!"
Uý Oản vẫn cười thản nhiên như cũ, ánh mắt như lơ đãng nhìn về phía thái tử vẻ mặt cưng chiều chợt lãnh đạm dần, gã nâng tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của y: “Ngươi đã mười tám tuổi rồi, tham dự triều chính đương nhiên là việc phải làm!"
Thái tử tiếp tục vẻ mặt cợt nhả cọ tới cọ lui: “Lần này ngài trở về bao lâu vậy? Ta ở Đông cung, vì ngài mà ra ngoài chọn phòng, ngay tại phòng ngủ của ta cũng chỉ cách vách, ngài nhất định sẽ thích a!"
Úy Oản trong mắt hào quang chớp lên, ôm lấy người trong lòng nhưng bàn tay lại không an phận, gã hướng về hai người Triệu Hi cười nói: “Thái tử đêm khuya rời cung, nếu bị người khác phát hiện chỉ sợ rằng phiền phức. Bây giờ chúng ta nên rời khỏi chỗ này đi!" Gã đặc biệt nhìn Triệu Hi, lại nói: “Chuyện thế gian nguyên bản vô thường, nếu là của mình thì chạy cũng không thoát." Nói xong, ôm chặt thái tử nghênh ngang rời đi.
Triệu Hi sửng sốt: “Vị thái Phó này quả nhiên là thần tiên, chẳng lẽ ngay cả ta nghĩ gì gã cũng biết được rõ ràng sao?" Hắn suy đi nghĩ lại nghĩ mãi mà không rõ, chỉ cảm thấy trong lòng không rõ có phải là buồn bực hay không, yên lặng theo Tô Bình rất nhanh liền ly khai sơn cốc.
Thu Tử Ngộ một đêm chưa từng nhắm mắt. Đến khi trăng dời sao rơi, sắc trời biến thành một màu xám tro, Vân Ngọc bên người bỗng nhiên cử động, hắn liền hiểu được y chuẩn bị thức dậy lâm triều, yên lặng thở dài rồi nhắm hai mắt lại.
Quả nhiên, không quá nửa nén hương bên cửa đã truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng theo đó là một người cúi đầu hô: “Tướng quân, tướng quân!"
Vân Ngọc nhíu mày, chậm rãi mở hai mắt, nhìn con người đang lẳng lặng nằm cạnh sau đó thấp giọng nói: “Nghe rồi!" Phía cửa nhất thời im lặng.
Vân Ngọc nhẹ chân nhẹ tay xuống giường tự mình thay đổi triều phục. Y lại đến bên giường tỉ mỉ thay Thu Tử Ngộ chỉnh lại mền, nghe bên cửa “Chi nha" một tiếng, Bích Chây bưng lấy chậu rửa mặt nhẹ giọng nói: “Tướng quân, thỉnh rửa mặt!"
Vân Ngọc gật đầu, liền theo Bích Châu súc miệng rửa mặt xong, đeo lên mình một châu ngọc sau đó lo lắng trở lại nhìn Thu Tử Ngộ đang nằm trên giường, thấp giọng dặn: “Trong lòng ngực của hắn có thuốc, nếu xảy ta chuyện gì nhớ cho hắn dùng. Kêu phòng bếp đem huyết yến oa nấu nhừ, chờ hắn tỉnh thì uy hắn ăn." Bích Châu gật đầu.
Vân Ngọc đưa tay vuốt ve gò má của hắn, vừa mới bước ra khỏi phòng chỉ chốc lát sau tiếng vó ngựa đã truyền xa, có lẽ y đã vào triều sớm.
Bích Châu nhìn Thu Tử Ngộ đang ngủ dường như không hề có động tĩnh gì rồi mới nhẹ nhàng bưng chậu ra, phía sau Thu Tử Ngộ không biết từ khi nào đã mở mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo bóng lưng nàng như đang suy nghĩ.
—————————————————————————-
Tác giả:
Ngày hôm qua có một người bạn nói rằng Tử Ngộ hiện tại nhìn qua rất yếu, ta sẽ giải thích một chút: Tử Ngộ mang thai lại suốt ngày bệnh tật, khi đi đường mất nhiều sức lực, ta thật sự không biết phải làm sao để viết cho hắn mãnh liệt một chút và cố chấp một chút… Tha thứ cho ta đi! Bất quá, ta sẽ cố gắng tăng thêm văn chương để khắc hoạ hắn…
P/s 1: Tiếp tục giải thích một chút: Hắn nhận thấy thời điểm lúc sắp sinh đứa trẻ tồn tại một sự tuyệt vọng, hiện tại người quan trọng với đứa trẻ nhất chính là hắn, vô luận có chuyện gì đứa trẻ này vẫn là đáng lo lắng nhất, Tử Ngộ mặc dù là nam tử nhưng trên người hắn vẫn tồn tại một chữ “Mẹ" chói lọi. Haizz, giải thích cái này…
P/s 2: Cập nhật ngày mai: Tử Ngộ sẽ sử dụng một thứ để khiến Bích Châu cảm động, Bích Châu sẽ đáp ứng thay hắn giao đứa trẻ này cho Hoạ Phiến nuôi nấng, Triệu Hi trở về phủ, Hoạ Phiến cũng biết Triệu Hi không đón Thu Tử Ngộ trở về…
Triệu Hi trong lòng chợt thấy một trận bi thương: “Triệu Hi ta nửa đời người tình cảm ân nghĩa, từ khi thoáng nhìn thấy ngươi trong lòng ta đã không muốn buông tay. Vì ngươi, đến ngay cả tánh mạnh ta cũng không tiếc! Vì sao lại lừa ta như vậy? Thu Tử ngộ a Thu Tử Ngộ, chẳng lẽ Triệu Hi thật sự là nhìn lầm ngươi? Phải chăng trong lòng ngươi chỉ thuỷ chung một mình Vân Ngọc, mọi cố gắng của ta đều phí công sao? Một khi đã như vậy…" Chậm rãi xoay người đối mặt với Vân Ngọc: “Chỉ mong từ nay về sau y có thể hảo hảo lo lắng đối đãi ngươi!"
Hắn nho nhã lễ độ đối theo Vân Ngọc chắp tay vái chào: “Triệu Hi mạo muội đến thăm đã quấy rầy tướng quân nghỉ ngơi, mong rằng tướng quân sẽ không phiền lòng! Tại hạ xin cáo từ!" Ống tay áo vung ra, lưng eo thẳng tắp, cũng không quay đầu xem một cái, lập tức đi ra cửa phòng.
Ngoài cửa sổ một người thấp giọng hô: “Đại nhân…" Triệu Hi thanh âm bình tĩnh như trước: “Bình, chúng ta đi thôi!" Tô Bình có chút do dự: “Công tử kia…" Triệu hi lạnh nhạt nói: “Người ta yêu không muốn lưu lại, người không yêu ta muốn lưu cũng lưu không được! Bình, đi thôi!" Tô Bình cúi đầu thở dài, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng lặng im. Tay áo tung bay xé gió, rốt cục cũng đi xa rồi.
Thu Tử Ngộ yên lặng ngửa ra, suy nghĩ phiêu phiêu lay động: “Sai lầm rồi sao? Căn bản không muốn nói cho hắn biết vì sợ sẽ gây ra phiền não, nhưng hiện giờ… Cảm thấy thai nhi trong bụng đang nhẹ nhàng di chuyển. Triệu hi a Triệu hi, ngươi cáu giận với ta thì đến đứa nhỏ này cũng không cần sao? Phảng phất lại nhớ tới đêm trăng tròn bị mây đen che phủ, chính mình cũng từng vì đứa đầu tiên mà buồn buồn rầu rầu, sợ rằng thai nhi sinh ra sẽ không có người nuôi nấng. Ai có thể ngờ rằng sau khi mất đi đứa trẻ đầu tiên thì đứa thứ hai cũng đồng cảnh ngộ như vậy. Thân thể này đã sớm không còn chịu nổi còn thêm kịch độc, ngày sinh sản là lúc hắn vong mạng và ấu tử kia sẽ ra đời… Vân Ngọc đã có thê, bản thân không còn trên cõi đời này, hắn có thể chăm sóc đứa bé này được hay không, hắn cũng không biết được! Hắn vốn hi vọng đứa trẻ này khi sinh ra sẽ đến tay Triệu Hi, nhưng bây giờ… Triệu Hi tương lai cũng sẽ cưới vợ sanh con, đứa bé này…" Đau đớn trong lòng hắn chậm rãi tràn ra: “Mỗi lần đều phải phế tận tâm cơ, không tiếc chấp nhận tổn thương mình để bảo vệ cốt nhục trong bụng, mỗi lần tái phát đều không thể chịu nổi! Chẳng lẽ những tội ác này của Thu Tử Ngộ vẫn chưa chuộc hết sao?"
Hắn nằm thẳng người, chậm rãi nghiêng mặt đi, hắn không muốn nhìn thấy phía trước Vân Ngọc đang vô cùng đắc ý, trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ: “Được hài tử, mất hài tử rồi ngươi lại u mê mong muốn có lại sao, tương lai của hài tử này sẽ như thế nào đây?" Không tự chủ được rùng mình một cái: “Hài tử của ta…"
Vân Ngọc nhìn Triệu Hi tức giận bỏ đi không khỏi cảm thấy âm thầm đắc ý, mặc dù biết Tử Ngộ nhất định buồn bực y nói năng vô lễ, nhưng là mục đích của chính mình đã muốn đạt tới, nói ra cũng có Tử Ngộ phối hợp kịp lúc a! Tâm tình vui mừng, vẻ mặt không khỏi cũng tràn đầy ôn nhu. Nhìn thấy Tử Ngộ nhắm mắt nghiêng mặt đi y cũng không tức giận mà chỉ cẩn thận chỉnh lại chăn mền, ôn nhu nói: “Ngươi vừa mới trãi qua đau đớn, nên ngủ sớm đi!"
Xoay người đi đến trước mặt Bích Châu, duỗi ngón tay điểm ở huyệt đạo nàng: “Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ban đêm ta sẽ chiếu cố công tử!" Bích Châu yên lặng nhìn y sau đó lại nhìn Tử Ngộ một cái mới cúi đầu thở dài, thanh âm mềm nhẹ: “Công tử, thời gian cũng không còn sớm cũng nên ngủ sớm đi, mai Bích Châu sẽ đến hầu hạ ngài!" Nàng xoay người đối theo Vân Ngọc vén áo thi lễ, rũ đầu xuống lặng lẽ đi ra ngoài.
Vân Ngọc đóng cửa phòng lại, nhìn thấy Tử Ngộ vẫn không nhúc nhích ngửa ra giống như đang ngủ khiến y không khỏi cười, cởi áo cởi giày rồi y cũng leo lên giường, nửa ôm lấy thân thể có hơi lạnh của Thu Tử Ngộ, một chưởng vung ra đánh tắt ánh nến rồi mới thoả mãn ngã xuống giường.
Thu Tử Ngộ tùy ý Vân Ngọc ôm nhưng trong lòng đau đớn như gần chết lặng, chờ cho hơi thở bên tai dần dần vững vàng, biết y đã ngủ hắn mới chậm rãi mở mắt, một chút buồn ngủ cũng không có mà chỉ nhìn chòng chọc nóc giường: “Đêm nay làm sao có thể ngủ được a!"
Đi trên đường núi Triệu Hi vẫn yên lặng không nói gì, Tô Bình nhìn sắc mặt của hắn cũng không dám lên tiếng, hai người thuận theo đường cũ về tới sơn cốc, trước mặt đụng phải ám vệ mình mang đi, Triệu Hi chỉ nói phóng pháo hoa chờ người của thái tử tập hợp.
Thái tử tốc độ thật cũng không chậm, yên hoả phóng lên không quá nửa nén hương đã chạy tới. Triệu Hi thần sắc bình tĩnh, chỉ bẩm báo đã tìm được vị trí ngoại trạch của Vân Ngọc nhưng một chữ vẫn không nói những chuyện đã xảy ra.
Thái tử cao hứng phấn chấn, ra lệnh ám vệ thối lui mười trượng sau đó liền cùng Triệu Hi đi cứu người. Triệu Hi một phen ngăn lại, thái tử khó hiểu nói: “Đã tìm được rồi, sao không đi cứu hắn?"
Triệu Hi cười cười: “Vân tướng quân đối đãi hắn rất tốt, nơi này không khí tươi mát, lại không có người nhàn rỗi quấy rầy. Thân thể của hắn không tốt, ở chỗ này nghỉ ngơi điều dưỡng là tốt rồi! Ta đã cùng Vân tướng quân thương lượng tốt lắm, chờ đợi thân thể của hắn khá hơn sẽ hồi phủ!"
Thái tử nửa tin nửa ngờ: “Vân Ngọc có hảo tâm như vậy sao?"
Triệu Hi tươi cười có chút đình trệ đáp: “Vân tướng quân vốn là đối với hắn có tâm ý! Điện hạ, nơi này dã lĩnh hoang sơn ngài thân phận tôn quý, không nên ở lâu làm gì, chúng ta mau trở về đi thôi! Nếu để trong cung phát hiện, điện hạ sao có thể hướng bệ hạ cầu công đạo đây?"
Thái tử nhíu mày: “Triệu Hi thần sắc khác thường, nhất định là đã có chuyện! Nếu không sao có thể yên lòng để Tử Ngộ ở lại với tên họ Vân kia! Thôi được rồi, nếu hắn đã không muốn nói ta cũng chẳng miễn cưỡng. Dù sao cũng đã biết chỗ, ngày mai ta sẽ một mình điều tra, có lẽ sẽ biết được một chút gì đó!" Y ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm đã sớm treo trên cao, cười nói: “Cũng tốt, trốn cung nhất thời có thể làm, nếu là chậm chạp không về, bị người trong cung phát hiện sẽ không tốt!"
Tiếng nói vừa dứt, một thanh âm ôn hoà bỗng dưng vang lên: “Điện hạ thật biết suy nghĩ cho người khác! Thiền vốn tưởng điện hạ vui vẻ, mọi tạp vụ đang chờ toàn bộ bị ném ra sau đầu rồi chứ!"
Cái thanh âm này không nhanh không chậm, dễ nghe êm tai, đột nhiên chen giữa ba người mà vang lên, Triệu Hi cùng Tô Bình chấn động, thái tử biến sắc, bỗng hì hì cười, vòng qua Triệu Hi, nhào vào trong lòng nhân ảnh bạch sắc vừa xuất hiện, vui vẻ kêu lên: “Thái phó lão sư, ngài đã trở lại."
Triệu Hi cùng Tô Bình nhất tề xoay người. Một người lẳng lặng cỏ dại, hai tay ôm lấy thân thái tử đột ngột bay đến, bạch y tung bay tuấn tú thần dật, dưới ánh trăng, da thịt như ngọc, mắt như suối chảy giống như một vị thần tiên.
Triệu Hi và Tô Bình chăm chú liếc mắt một cái, hai người rất là hoảng sợ, nơi này bụi cỏ dại sinh, bởi vì quanh năm không người hành tẩu cỏ cây cao gai nhiều, người này lại đứng phía trên cỏ dại chân không chỉa xuống đất, hài không dính trần, công lực cao, có thể nói kinh thế hãi tục.
Thái tử ở trong lòng bạch y nhân cọ qua cọ lại, cách một hồi lâu mới nhớ tới bên cạnh còn hai người đang ngưng thần nhìn ngắm, y mới cười hì hì đứng dậy. Thời điểm y cử động nửa bám vào bạch y nhân, đột nhiên đứng lên dưới chân là khoảng không, chới với ‘Ối’ một tiếng liền muốn ngã lăn xuống đất.
Bạch y nhân tay mắt lanh lẹ, nhẹ nhàng cười, vươn tay chụp tới đem y một lần nữa ôm vào lòng, thản nhiên nói: “Đừng nhúc nhích!"
Thái tử mặc hắn ôm chặt, cũng không thấy được xấu hổ, khoái trá hướng theo hai người Triệu Hi phất phất tay, giới thiệu nói: “Vị này chính là thái phó do phụ hoàng đích thân tuyển chọn, Cô lão sư! Thái Phó, vị này chính là đại thần phụ hoàng tối sủng tín, hình bộ thượng thư Triệu đại nhân, bên cạnh vị kia là quản gia của hắn, Tô tiên sinh."
Triệu Hi trong đầu đột nhiên chợt lóe, bỗng dưng nhớ tới còn có thái phó của thái tử, chính là thân thích của hậu nương gia, tính ra cũng chính là thế hệ sau của hoàng đế, ngoài ba mươi nhưng dung nhan người trước mặt này lại tuấn mỹ, bất quá chỉ khoảng chừng hai mươi, chẳng lẽ tin đồn là sai sao? Hắn không dám lãnh đạm, chắp tay làm lễ: “Hạ quan Triệu hi ra mắt Uý thái phó!"
Úy thái Phó tươi cười vân đạm phong thanh, hai tay buông lưng thái tử ra, mặc y gắt gao ôm lấy mình, đáp lễ nói: “Úy Oản ngưỡng mộ Triệu đại nhân đã lâu, hữu lễ!"
Thái tử miệng không nhịn được, mở to mắt từ trên xuống dưới đánh giá lung tung, bỗng nhiên đã mở miệng: “Thái Phó, mấy tháng này ngài đi đâu vậy? Ta bây giờ đã bắt đầu quan tâm đến chính trị rồi đấy!"
Triệu Hi nghe tiểu gia khỏa người thường không có lấy mấy câu kính trọng, lòng thầm giật mình: “Xem ra y đối với vị thái phó đại nhân này thật sự rất tôn trọng a!"
Uý Oản vẫn cười thản nhiên như cũ, ánh mắt như lơ đãng nhìn về phía thái tử vẻ mặt cưng chiều chợt lãnh đạm dần, gã nâng tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của y: “Ngươi đã mười tám tuổi rồi, tham dự triều chính đương nhiên là việc phải làm!"
Thái tử tiếp tục vẻ mặt cợt nhả cọ tới cọ lui: “Lần này ngài trở về bao lâu vậy? Ta ở Đông cung, vì ngài mà ra ngoài chọn phòng, ngay tại phòng ngủ của ta cũng chỉ cách vách, ngài nhất định sẽ thích a!"
Úy Oản trong mắt hào quang chớp lên, ôm lấy người trong lòng nhưng bàn tay lại không an phận, gã hướng về hai người Triệu Hi cười nói: “Thái tử đêm khuya rời cung, nếu bị người khác phát hiện chỉ sợ rằng phiền phức. Bây giờ chúng ta nên rời khỏi chỗ này đi!" Gã đặc biệt nhìn Triệu Hi, lại nói: “Chuyện thế gian nguyên bản vô thường, nếu là của mình thì chạy cũng không thoát." Nói xong, ôm chặt thái tử nghênh ngang rời đi.
Triệu Hi sửng sốt: “Vị thái Phó này quả nhiên là thần tiên, chẳng lẽ ngay cả ta nghĩ gì gã cũng biết được rõ ràng sao?" Hắn suy đi nghĩ lại nghĩ mãi mà không rõ, chỉ cảm thấy trong lòng không rõ có phải là buồn bực hay không, yên lặng theo Tô Bình rất nhanh liền ly khai sơn cốc.
Thu Tử Ngộ một đêm chưa từng nhắm mắt. Đến khi trăng dời sao rơi, sắc trời biến thành một màu xám tro, Vân Ngọc bên người bỗng nhiên cử động, hắn liền hiểu được y chuẩn bị thức dậy lâm triều, yên lặng thở dài rồi nhắm hai mắt lại.
Quả nhiên, không quá nửa nén hương bên cửa đã truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng theo đó là một người cúi đầu hô: “Tướng quân, tướng quân!"
Vân Ngọc nhíu mày, chậm rãi mở hai mắt, nhìn con người đang lẳng lặng nằm cạnh sau đó thấp giọng nói: “Nghe rồi!" Phía cửa nhất thời im lặng.
Vân Ngọc nhẹ chân nhẹ tay xuống giường tự mình thay đổi triều phục. Y lại đến bên giường tỉ mỉ thay Thu Tử Ngộ chỉnh lại mền, nghe bên cửa “Chi nha" một tiếng, Bích Chây bưng lấy chậu rửa mặt nhẹ giọng nói: “Tướng quân, thỉnh rửa mặt!"
Vân Ngọc gật đầu, liền theo Bích Châu súc miệng rửa mặt xong, đeo lên mình một châu ngọc sau đó lo lắng trở lại nhìn Thu Tử Ngộ đang nằm trên giường, thấp giọng dặn: “Trong lòng ngực của hắn có thuốc, nếu xảy ta chuyện gì nhớ cho hắn dùng. Kêu phòng bếp đem huyết yến oa nấu nhừ, chờ hắn tỉnh thì uy hắn ăn." Bích Châu gật đầu.
Vân Ngọc đưa tay vuốt ve gò má của hắn, vừa mới bước ra khỏi phòng chỉ chốc lát sau tiếng vó ngựa đã truyền xa, có lẽ y đã vào triều sớm.
Bích Châu nhìn Thu Tử Ngộ đang ngủ dường như không hề có động tĩnh gì rồi mới nhẹ nhàng bưng chậu ra, phía sau Thu Tử Ngộ không biết từ khi nào đã mở mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo bóng lưng nàng như đang suy nghĩ.
—————————————————————————-
Tác giả:
Ngày hôm qua có một người bạn nói rằng Tử Ngộ hiện tại nhìn qua rất yếu, ta sẽ giải thích một chút: Tử Ngộ mang thai lại suốt ngày bệnh tật, khi đi đường mất nhiều sức lực, ta thật sự không biết phải làm sao để viết cho hắn mãnh liệt một chút và cố chấp một chút… Tha thứ cho ta đi! Bất quá, ta sẽ cố gắng tăng thêm văn chương để khắc hoạ hắn…
P/s 1: Tiếp tục giải thích một chút: Hắn nhận thấy thời điểm lúc sắp sinh đứa trẻ tồn tại một sự tuyệt vọng, hiện tại người quan trọng với đứa trẻ nhất chính là hắn, vô luận có chuyện gì đứa trẻ này vẫn là đáng lo lắng nhất, Tử Ngộ mặc dù là nam tử nhưng trên người hắn vẫn tồn tại một chữ “Mẹ" chói lọi. Haizz, giải thích cái này…
P/s 2: Cập nhật ngày mai: Tử Ngộ sẽ sử dụng một thứ để khiến Bích Châu cảm động, Bích Châu sẽ đáp ứng thay hắn giao đứa trẻ này cho Hoạ Phiến nuôi nấng, Triệu Hi trở về phủ, Hoạ Phiến cũng biết Triệu Hi không đón Thu Tử Ngộ trở về…
Tác giả :
Thiên Phàm Vũ Điệu