Quỳnh Châu Toái Viên

Chương 36

Triệu Hi quỳ rạp trên mặt đất, nghe thấy tiểu ôn thần kia cuối cùng cũng đi, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, hắn chậm rãi bò lên, sờ sờ má trái: Tiểu gia khỏa này xuống tay thật nặng a!

Tô Bình trở về phòng thông báo cho Thu Tử Ngộ một tiếng, Tử Ngộ yên lòng, chốc lát đã hôn mê bất tỉnh, Tô Bình thấy tạm thời vô sự, ngẫm lại cũng không biết thái tử đã thương lượng với đại nhân cái gì, gã có điểm không yên lòng, quay lại phòng trước, xa xa thấy đoàn người thái tử đã đi khỏi phủ nhưng không thấy thân ảnh đại nhân tiễn đưa.

Tô Bình lắp bắp kinh hãi: chẳng lẽ thái tử võ công phi phàm, lòng dạ hẹp hòi, bởi vì đại nhân lỡ phạm một chút thất lễ đã đem hạ nhân cấp bách giải quyết? Trong lòng gã run lên, đột nhiên nhảy đựng rồi phi người đến đại sảnh.

Triệu Hi đang nhàn nhã ngồi ở ghế thái sư uống trà, mắt thấy Tô Bình như bị lửa đốt vào mông mà vội vàng chạy tới, hắn liền lật đật kéo áo Tô Bình: “Dục Hỏa xảy ra chuyện gì?"

Tô Bình thấy vị gia này mặt mày tái mét thật sự rất khó coi, nhịn không được hỏi: “Đại nhân, mặt của ngươi làm sao vậy?"

Triệu Hi dậm chân: “Ngươi đừng hỏi ta, Dục Hỏa xảy ra chuyện gì?"

Tô Bình níu lại cổ áo mình, nới lỏng ra rồi nói: “Không có! Hắn đang ngủ rất ngon a!"

Triệu Hi trừng mắt mắt: “Không có? Vậy sao ngươi chạy như bị ma đuổi thế?"

Tô Bình nhàm chán quăng lại một câu: “Ta nghe hoàng ngự y nói thái tử cùng ngươi một mình ở trong phòng đàm luận, sợ ngươi không phải là đối thủ của thái tử nên đã bị y giải quyết, ta đã chạy tới nhìn một cái!"

Triệu hi chán nản: “Nói hưu nói vượn!" Trở lại lại ngồi trở lại ghế bành, tự rót cho mình một chén trà, tiếp tục bình luận.

Tô Bình nhìn mặt hắn một cái rồi lật đật chạy tới bàn mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp kim chế thuốc, thay hắn đắp lên vết thương, miệng lại hỏi: “Là thái tử đánh người sao?" Triệu Hi cười hắc hắc: “Cũng không hẳn."

Tô Bình nhíu mày: “Bởi vì ngươi thất thố."

Triệu Hi vẫn cười, mặt mày cong lên dường như có vài phần đắc ý: “Đương nhiên không phải!" Tô Bình ngừng tay khó hiểu nhìn hắn.

Triệu Hi vẫn lo lắng, tiếp tục hỏi: “Dục Hỏa sao rồi?"

Tô Bình liếc mắt nhìn hắn một cái: “Tinh thần không được tốt, có phần mệt mỏi, e rằng lúc này vẫn đang còn ngủ say! Bên kia còn có Trần cô nương và Họa phiếm, ngươi cũng đường nên quấy rầy hắn nữa."

Triệu hi chỉa chỉa mặt mình: “Ta có thể đi sao? Với bộ dáng này chỉ khiến họ chê cười."

Tô Bình đều đặng lau vết thương, thân hướng về sau nữa tất, tấm tắc khen: “Bộ dáng của đại nhân thật sự nhất khó coi a, nửa mặt bầm đen, ân….Nếu muốn, ta sẽ cho ngươi một ít son để bôi?"

Triệu Hi một cước đánh tới: “Thối tiểu tử, nói hưu nói vượn!" Tô Bình cười đến nghiêng ngã.

Vì động thai khí quá sức mỏi mệt, Thu Tử Ngộ ngủ suốt một ngày, thẳng đến tối mới bắt đầu tỉnh lại, tinh thần vẫn không được tốt lắm.

Trần Tố Hà sau khi xem mạch, nhíu mày: Thai nhi càng lúc càng lớn, thường xuyên động thai, tuy có nhân sâm chống đỡ, có lẽ trước khi hoài thai Phượng công tử đã tổn thương nguyên khí, sau lại bị thương nặng, biểu ca ngu xuẩn còn cho tiểu hoàn đan dùng chung, cuối cùng tinh khí đều bại dưới thai nhi khiến thân thể này suy yếu đến cực điểm, chiếu theo tình huống hiện giờ, chỉ sợ càng lúc sinh sẽ vô cùng phiền phức.

Lời này nàng cũng không dám nói ra, chỉ phân phó Họa Phiếm đi làm một bát súp để bữa tối Thu Tử Ngộ có thể dùng.

Kim Sang dược thật sự hữu hiệu, qua bữu tối vết bầm tím trên mặt Triệu Hi đã mờ dần, lại nghe Thu Tử Ngộ đã tỉnh liền vui vui vẻ vẻ chạy về phòng, nhìn thấy hắn đang gối đầu ngồi trên giường, vẻ mặt hoan hỉ: “Đã ăn cơm chưa?"

Họa Phiếm cười nói: “Vừa mới dùng, đại nhân có vẻ bận rộn a, cả buổi chiều không thấy người đến nhìn một cái!"

Triệu Hi nghe trong lời nói của Họa Phiếm có phần trách móc, cũng không thèm để ý ngợc lại hắn đưa bộ mặt cợt nhả dán lên Thu Tử Ngộ: “Đúng vậy, ta đã rất vất vả mới đem tiểu gia khỏa kia đuổi đi. Dục Hỏa ngươi đang nghĩ đến ta sao?"

Họa Phiếm “xì" một tiếng rồi bật cười, Trần Tố Hà nghe cũng không nổi nữa: “Biểu ca, chúng ta thật ganh tỵ, sao có thể có người mặt mũi lại dày như vậy a."?"

Triệu Hi dứt khoát ngồi vào đầu giường, một tay đem Tử Ngộ ôm vào lòng rồi quay đầu lại cười nói: “Nếu ngươi hâm mộ thì cũng tìm một ý lang quân đi. Ta cam đoan, hắn so với ta mặt mũi sẽ càng dày hơn."

Trần Tố Hà sầu não, dậm chân:" Không nói với ngươi nữa!" Rồi xoay người bước nhanh khỏi cửa phòng, Họa Phiếm nhìn hai người trên giường sau đó quát lên: “Trần cô nương!" Cũng âm thầm che miệng cười trộm chạy mất.

Thu Tử Ngộ nương theo Triệu Hi, đưa mắt lên nhìn khuôn mặt anh tuấn, trong lòng không biết nổi lên tư vị gì. Nếu nói hắn đối với Triệu Hi là không có cảm tình là dối trá, hiển nhiên là không thể, bất luận người khác, trong một năm sớm chiều ở chung, Triệu Hi lại đối với hắn yêu quý trân bảo, tấm sinh tình này sao có thể không cảm động! Nếu nói giờ đây Triệu Hi đã thay đổi…..Thu Tử Ngộ thở dài: Thân thể này bản thân hiểu rõ nhất, hai lần dùng tiểu hoàn đan hắn luôn bị thương nặng, sớm là sa cơ lỡ vận, khi sinh sợ không thể an khang. Yêu cũng vậy mà không yêu cũng vậy, chỉ sợ bản thân bất hạnh khó sinh mà chết, Triệu Hi có thể hảo hảo nuôi nấng hài tử này a!

Triệu hi tay phải tìm được bụng Tử Ngộ, cách qua một lớp quần áo nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thấy bên trong có cái gì đó đang chuyển động, hơi ngạc nhiên: “Cục cưng giống như đang di chuyển a!"

Tử ngộ gật gật đầu, ánh mắt ôn nhu như nước, chậm rãi chuyển hướng bụng, trong nháy mắt trên mặt lại lộ ra vài phần rực rỡ.

Triệu Hi có chút khống chế không nổi, ôm sát hắn, thấp giọng nói: “Hài tử đang động, ngươi có thấy thoải mái không?"

Tử Ngộ lắc lắc đầu, bắt lấy tay Triệu Hi đang vuốt ve bụng mình: hãy thương hài tử này thật nhiều đi! Đến khi ta mất, ngươi cũng sẽ thương nó như vậy, hài tử ương ngạch này đang dần lớn lên trong bụng ta, nó nhất định đang phấn khởi lắm! Triệu Hi, ngươi nhất định phải thương nó thật nhiều a!

Triệu Hi đột nhiên hôn lên khuôn mặt Tử Ngộ: “Mệt lắm sao? nghỉ ngơi đi!"

Tử Ngộ cười cười, chỉ chỉ giấy bút nơi đầu giường, vì như vậy mới có thể trò chuyện cùng nhau, trong phòng giấy bút tùy ý để khi hắn muốn nói chuyện có thể viết xuống dưới.

Triệu Hi đem bút đưa qua, Thu Tử Ngộ nâng bút rồi trầm ngâm một lát, chậm rãi viết ra: “Triệu đại ca, nếu lần này ta không thể thuận lợi sinh sản, ngươi nhất định phải bảo trụ đứa nhỏ, hảo hảo nuôi nấng nó lớn lên."

Triệu Hi sửng sốt, không khí trong phòng đã có chút hài hòa, Thu Tử Ngộ đột nhiên viết như vậy làm hắn có chút khó xử, sau một lúc lâu mới trách cứ nói: “Tại sao lại nghĩ như vậy, ngươi yên tâm, không có việc gì đâu! Ta sẽ chăm sóc ngươi và cũng sẽ giúp ngươi cùng đứa nhỏ bình an."

Tử ngộ yên lặng thở dài, tiếp tục viết: “Thân thể của chính mình ta làm sao không hiểu? Ta rốt cuộc đã cảm thấy được…….."

Triệu Hi đoạt lấy bút hắn, một phát ném xuống, ôm lấy người kia vào lòng, ngữ khí đã có chút nghiêm khắc: “Không được nói những lời như vậy, nếu ngươi không may xảy ra chuyện gì, ta cùng đứa nhỏ nhất định sẽ đi tìm ngươi."

Tử ngộ mệt mỏi đóng bế hai mắt: Triệu Hi, ngươi tại sao lại đối tốt với ta như vậy? Ta không đáng! Với thân thể vô dụng này! cùng với thân thế tội nghiệt! Ta chỉ có thể liên lụy đến ngươi!

Triệu Hi không thấy người trong lòng nói lời nào, nhè nhẹ cúi đầu chậm rãi nói: “Ta yêu ngươi, Dục Hỏa! Cho tới nông nỗi này, mặc kệ là ai, dù thượng thiên hay ngục quỷ cũng không thể đem ngươi rời khỏi ta được, ngươi ở đâu thì ta cũng sẽ ở đó! Không cần phải nói lại những lời này, cùng đứa nhỏ, chúng ta vĩnh viễn một nhà vui vẻ mà sống!"

Hắn bỗng nhiên cười cười: “Ngươi biết không? Chức quan này ta thật chán ghét, ngươi thân thể không tốt, ta mấy ngày nay luôn nghĩ cách tháo bỏ mũ quan này xuống, rồi cùng nhau tìm một địa phương sơn thanh thủy tú sống một cuộc sống thật bình thản, được không? Dục Hỏa, ngươi thích không?"

Triệu Hi ánh mắt nhiệt tình còn xen lẫn chờ đợi nhìn người kia, còn thâm tình mật ý ẩn chứa nồng đậm sự chân thành tha thiết, Tử Ngộ trong lòng bỗng dưng đau xót: Thật thất vọng, Triệu Hi đã trở nên si tình như vậy rồi! Tử Ngộ không cự tuyệt mà thong thả gật đầu, ánh mắt còn lộ ra tia ấm áp như xuân xanh.

Triệu Hi vui sướng không thôi, hai tay ôm lấy hắn áp vào trong lòng như muốn hòa nhập vào cơ thể, dù một khắc cũng không thể vụt mất. Tử Ngộ thân thể yếu nhược, bị Triệu Hi kéo một lát trong người có chút bực mình, nhịn không được liền đẩy ra khiến Triệu Hi có chút xấu hổ mà cười cười!

Thu Tử Ngộ chợt nhớ tới khi bản thân còn trong lao tù, Triệu Hi cũng đã từng toát lên vẻ khờ dại như thế này, khác hẳn với bây giờ còn đang tỏ thái độ ngượng ngùng kia, không khỏi nhếch môi cười: Người này trời sinh bản tính đã hồn nhiên, ngày thường xử sự khôn khéo quả quyết, địa vị này còn khiến người ta rối tinh rối mù. Khi bên cạnh mình lại không gò bó bất kì lời nói nào, tùy ý tự do, đối với người ngoài thì cẩn thận vô cùng, thật không hiểu được gia đình như thế nào lại có thể dưỡng ra được bản tính kì quái như Triệu Hi a!

Triệu Hi nhìn ánh mắt nhu hòa của hắn trong lòng cười đến không ngừng: Ta chính là muốn làm động lòng của ngươi, nhất định ngươi đã quên tên hỗn đản họ Vân kia, ta đời này kiếp này cũng không muốn ngươi nhớ đến hắn ta nữa. Hãy an tâm mà sống cùng ta đi, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi, tuyệt đối không nuốt lời!

Ánh nến mông lung, Tử Ngộ nhắm mắt lại, thân thể này của hắn đã yếu nhược tới cùng cực, hôm nay lại động thai khí liền có chút duy trì không được, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Triệu Hi cẩn thận giúp hắn thay áo ngoài, dìu vào nằm rồi kéo áo ngủ bằng gấm đắp vào cho hắn. Dưới ánh nến khuôn mặt hắn như trong suốt, Triệu Hi nhè nhẹ cúi đầu rồi hôn lên.

Thu Tử Ngộ hơi hơi dao động, đẩy đẩy Triệu Hi ý bảo hắn cũng nên đi nghỉ ngơi. Triệu Hi ngượng ngùng cười cười, nhẹ giọng nói: “Ta còn có một chút công vụ cần làm, ngươi nghỉ trước đi, chút nữa ta sẽ đến!" Thu Tử Ngộ gật đầu, lẳng lặng mà ngủ.

Triệu Hi nhanh lẹ đẩy cánh cửa bước ra khỏi phòng, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền đi đến trước án thư, mở ngăn kéo bên phải lấy ra một bình ngọc nhỏ, lại lén lén lút lút đi đến giường, đem ngọc đặt trong lòng ngực Thu Tử Ngộ, nhẹ nhàng cười: Đem dược tùy thân như thế này thật tốt, cư nhiên lại quên mất trong phòng còn có đại hoàn đan a!

Triệu Hi cẩn thận nhìn khuôn mặt say ngủ của Thu Tử Ngộ, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt trắng nõn, ngẫm lại còn nhớ Tô Bình đang chờ ở thư phòng nên mới lẳng lặng ly khai, Triệu Hi tìm Họa Phiếm phân phó cho nàng chăm sóc Tử Ngộ, chính mình lại nhắm thư phòng mà đi đến. Xa xa có thể thấy được ánh nên phát ra từ trong phòng, cười cười, Triệu Hi trong lòng vốn đã biết Tô Bình đã đợi từ rất lâu.

————————————

(Thật xin lỗi vì đã thất hứa T v T vừa rồi pc hư nên giờ mới đăng được. *khấu đầu*)
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại