Quỳnh Châu Toái Viên
Chương 22
Chương thứ hai mươi hai
Triệu Hi nhìn vẻ thất vọng của Thu Tử Ngộ, trong lòng không những không lo lắng mà lại vui mừng: Như này thực đúng là “vô tâm sáp liễu, liễu thành ấm" a (câu này của anh Hi dịch nghĩa đen là không có ý trồng liễu mà liễu lại cho bóng mát. Ý bảo không cần động tay mà vẫn thành sự ấy). Hắn vốn nghĩ dù có cứu được Tử Ngộ, nhưng muốn có được trái tim của hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Hiện giờ, hắn đã quên mất chuyện trước kia, quả nhiên là ông trời đã giúp ta, muốn ta không cần khổ cực như vậy a!
Hắn nghĩ đến cao hứng, nét mặt càng không khỏi lộ ra vài phần vui mừng. Tô Bình từ nhỏ cùng hắn lớn lên, nhìn sắc mặt của hắn liền biết tâm tư của hắn, lại nhìn về phía Thu Tử Ngộ còn đang tỉnh tỉnh mê mê nằm trên giường, âm thầm thở dài…
Triệu Hi không vội mà nói, sai Họa Phiến bưng chén cháo đã hâm nóng trên bàn tới, tự mình cẩn thận đỡ Thu Tử Ngộ ngồi dậy, giúp hắn tựa vào gối dựa đầu giường, lại ngồi vào bên mép giường đối diện Tử Ngộ, nhận chén cháo loãng, ôn nhu nói: “Ngươi không cần nôn nóng a, chuyện của ngươi ta sẽ nói cho ngươi biết từng chuyện một! Ngươi đã ngủ ba ngày rồi, trước ăn một chút gì đó đi." Múc một thìa cháo đưa đến bên mép Tử Ngộ.
Thu Tử Ngộ tuy rằng mất trí nhớ, nhưng tính cách vốn có cũng không thay đổi, thấy hành động của Triệu Hi có chút sủng nịnh, trên mặt liền hơi đỏ lên, vươn tay liền muốn nhận lấy chén cháo, tự mình ăn.
Triệu Hi né qua hai tay của hắn, cười nói: “Đừng lo, trước đây mỗi khi ngươi sinh bệnh không phải đều do ta bón cho ngươi sao, sao hôm nay lại xấu hổ a?"
Lời nói vừa thốt ra, trong phòng ngoại trừ Tô Bình, Họa Phiến cùng Trần Tố Hà đều sửng sốt: Nghe như vậy sao giống như hai người vô cùng thân thiết a? Tố Hà càng buồn bã: Không nghĩ ra biểu ca lại cùng vị công tử này tình sâu ý nặng như vậy, trước mặt người khác cũng không kiêng kị…
Họa Phiến hơi giật giật đôi môi, chính muốn nói gì đó, trong đầu bỗng hiện lên bộ dạng Thu Tử Ngộ toàn thân không có lấy mảnh vải che thân, cả người đẫm máu nằm trên mặt đất… Tâm tư vừa chuyển, nàng thầm nghĩ: Thể xác và tinh thần của thiếu gia đều đã bị tổn thương, không nhớ được chuyện trước kia có lẽ mới tốt. Xem cách Triệu đại nhân đối xử với thiếu gia giống như thật tình, so với tên họ Vân kia thật sự tốt hơn rất nhiều… Huống chi thiếu gia đã mất đi bảo bảo, lại khó mà quên được những việc mà thái sư cùng đại thiếu gia đã gây nên. Nếu như đã quên hết những chuyện này đi, thì trong lòng mới có thể không còn tạp niệm, yên âm mà sinh sống. Cũng được, vậy để Triệu đại nhân trông trừng hắn đi! Nàng nghĩ đến nước này, liền đơn giản không rên một tiếng, cũng không còn muốn phản bác lời của Triệu Hi nữa.
Thu Tử Ngộ nghi hoặc nhìn Triệu Hi một chút, cũng không khăng khăng cầm lấy chén, nhưng nhận lấy cái thìa, nương theo tay Triệu Hi từng ngụm một mà ăn cháo. Có lẽ hắn thật sự đói bụng, một chén cháo rất nhanh liền ăn xong rồi.
Triệu Hi thoả mãn đem cái chén không trong tay đưa cho Họa Phiến, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tử Ngộ. Nếu hắn đã nói ra như vậy, mấy động tác đơn thuần thế này cũng càng thêm thân mật. Nét mặt tái nhợt của Thu Tử Ngộ nổi lên chút ửng hồng, hơi nghiêng mặt sang một bên. Trong trí nhớ nhớ không nổi mình cùng người trước mặt này rốt cục là quan hệ như thế nào? Thấy hành động và lời nói của người này đối với mình rất thân cận, nói không chừng có lẽ trước đây thật sự vô cùng thân thiết a! Hắn tuy rằng mất trí nhớ, tính cách ôn hòa cũng chưa thay đổi, rất sợ hành động lạnh nhạt của mình sẽ làm tổn thương đến Triệu Hi, dù muốn tránh né bàn tay không an phận kia cũng có chút do dự.
Giọng điệu của Triệu Hi ôn nhu như nước: “No rồi sao?" Thu Tử Ngộ khẽ gật đầu. Triệu Hi hỏi tiếp: “Nghỉ ngơi thêm một chút được không?"
Thu Tử Ngộ vội ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có vẻ lo lắng, kéo ống tay áo của Triệu Hi, há miệng làm như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra.
Triệu Hi vỗ nhẹ tay hắn, trấn an hắn: “Ngươi muốn biết chuyện trước kia phải không?" Thu Tử Ngộ gật đầu, trong ánh mắt lộ ra khẩn cầu.
Triệu Hi đảo mắt nhìn: Cũng được, sớm muộn gì cũng đều phải nói dối, nói sau không bằng nói trước a, trước mắt phải làm cho hắn an tâm a!
Hắn hơi trầm ngâm chốc lát, hai mắt chăm chú nhìn Thu Tử Ngộ, giống như phải quyết định điều gì đó quan trọng, mở miệng nói: “Ngươi vốn họ Phượng, tên Dục Hỏa, là nhi tử của một vị bằng hữu tri kỷ của phụ thân ta. Lúc còn nhỏ, ngươi có một lần mắc bệnh nặng, thiếu chút nữa mất mạng, cũng may có nhờ được một vị thần y cứu sống. Vì vậy phụ thân của ngươi gọi ngươi là Dục Hỏa, ý là “Phượng hoàng niết bàn, Dục hỏa trùng sinh"! (Câu này ở đây có nghĩ chỉ sự tái sinh để sống tốt hơn, ví như loài chim Phượng Hoàng, khi chết thì toàn thân bốc cháy, sau đó tái sinh lại từ đống tro tàn và trở nên xinh đẹp, mạnh mẽ hơn.)
Thu Tử Ngộ gật đầu, hai mắt nhìn Triệu Hi trong veo như nước, không có lấy một tia tạp niệm, dường như đã lộ ra vài phần tín nhiệm.
Triệu Hi giỏi về nhìn mặt đoán ý, đã sớm nhìn ra, trong lòng liền âm thầm vui mừng, lời nói dối càng thêm trôi chảy: “Năm ngươi mười tuổi, trong nhà gặp đại nạn, một đám sơn tặc lẻn vào trong phủ cướp giật, giết hết cả già lẫn trẻ trong phủ, ngươi được cha mẹ ngươi giấu dưới giường mới thoát được một kiếp nạn…"
Lời này nói ra, ngoại trừ Trần Tố Hà không biết căn nguyên câu chuyện, Họa Phiến cùng Tô Bình đều nhìn hướng Triệu Hi: Người này bịa chuyện xưa cũng bịa được quá bi đát a! Tô Bình suy nghĩ một chút, cuối cùng hiểu được ý của Triệu Hi: Đại nhân là muốn vĩnh viễn khóa chặt Thu công tử ở bên người a! Nói cha mẹ hắn đều đã mất, ngay cả những người trong nhà khác đều nói đã chết, chẳng phải muốn làm cho Thu công tử hiểu hiện giờ ngoại trừ ở lại đây, căn bản không còn chỗ nào có thể đi a. Ai…quả là dụng tâm lương khổ!
Nét mặt Thu Tử Ngộ dần dần lộ ra vẻ đau thương, giống như thực sự tin lời Triệu Hi vừa nói.
Triệu Hi vươn tay cầm lấy hai tay lành lạnh của Tử Ngộ, che ở trong lòng bàn tay sưởi ấm: “Sau khi cha ta biết chuyện, vô cùng bi phẫn, mang theo ta chạy tới nhà ngươi, tìm được ngươi ở dưới giường, khi đó ngươi đã đói bụng suốt ba ngày…May là chúng ta tới kịp, rốt cục cứu được người."
Hai tay Thu Tử Ngộ run nhè nhẹ, nhưng cũng không giãy khỏi tay Triệu Hi. Triệu Hi càng thêm vui vẻ: Nói dối như vậy cũng được đi! Liền đơn giản nói tiếp: “Phụ thân khi đó đang là Tri phủ, liền lợi dụng chức vụ, bắt giết hết đám sơn tặc đã đến cướp giết nhà ngươi, coi như là thay cả nhà ngươi báo thù lớn."
Ánh mắt bi ai của Thu Tử Ngộ dần dần chuyển thành cảm kích, Triệu Hi vẫn nắm tay hắn: “Phụ thân cùng ta đón ngươi về nhà ta nuôi nấng, ta cùng với ngươi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thật là hợp nhau. Năm ngươi mười sáu tuổi, ta cuối cùng cũng không thể kiềm chế được tình cảm của mình, liền thổ lộ với ngươi." Hắn dành ra một tay nhẹ nhàng xoa hai gò má của Tử Ngộ: “Ai ngờ ngươi cũng có tình ý với ta a! Đêm đó chúng ta ở dưới ánh trăng đính ước…Đời này kiếp này không rời không xa…Ngươi còn nhớ không?"
Trong mắt Thu Tử Ngộ lộ ra vẻ mê muội, lắc đầu, tỏ vẻ áy náy nhìn phía Triệu Hi.
Giọng điệu của Triệu Hi càng mềm dẻo: “Không nhớ rõ cũng không sao, ta sẽ làm cho ngươi lại nhớ kỹ một lần nữa a. Ngươi cũng biết vì sao ngươi lại mất trí nhớ không, là vì đau bệnh mới không thể nói chuyện ư?" Thu Tử Ngộ thành thực lắc đầu.
Triệu Hi chậm rãi nói: “Lúc ngươi còn bé bị bệnh nặng vốn dĩ là không chữa được. Cũng may thần y không quản gian lao tìm được cho ngươi ăn một viên Bích Linh Châu, mới cứu được mạng của ngươi a. Viên Bích Linh Châu này còn có một công hiệu khác, ngươi còn nhớ không?" Thu Tử Ngộ vẫn lắc đầu.
Triệu Hi thở dài: “Bích Linh Châu chính là một loại thần dược, ăn vào có thể chữa bách bệnh cũng không phải giả. Chỉ là, nó còn có một công hiệu khác, có thể khiến cho nam tử cải biến thể chất, nếu như mập hợp cùng một người đồng tính liền có thể mang thai…"
Thu Tử Ngộ tuy rằng mất trí nhớ, tri thức ở trong đầu vẫn chưa mất, nghe xong câu nói khó bề tưởng tưởng như vậy lại vẫn chưa tỏ vẻ kinh ngạc. Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, giống như quả thực nhớ ra chuyện Bích Linh Châu, chậm rãi gật đầu.
Triệu Hi càng vui mừng: Xem ra hắn tuy rằng mất trí nhớ, những quyển sách trước đây xem qua vẫn chưa quên a! Hắn nhịn không được lại xoa hai gò má Tử Ngộ, thấp giọng nói: “Hai chúng ta thành đôi rồi, ngươi liền có thai. Vốn dĩ hai chúng ta đều mừng rỡ vô cùng…Ai…Đáng tiếc thế sự khó lường a…" Hắn cố ý dừng lại một lát, quả nhiên thấy nét mặt Thu Tử Ngộ lộ ra vẻ lo lắng, hai tay bị hắn cầm cũng bỗng dưng nắm thật chặt.
Triệu Hi đắc ý: “Thai nhi được ba tháng, ngươi đang dạo chơi quanh hồ nước thì vô ý ngã xuống nước. Cứu được ngươi lên lại chỉ bảo vệ được ngươi, còn hài tử đã mất…"
Thu Tử Ngộ tỏ vẻ đau xót, hai tay run nhè nhẹ, Triệu Hi thở dài trong lòng: Thì ra ngươi yêu thích hài tử như vậy. Đừng thương tâm, ta sẽ cho ngươi một người hài tử khác a. Hắn ôn nhu khuyên nhủ: “Tuy ngươi giữ được mạng sống, nhưng lại bị thương thân thể, hôn mê nằm trên giường đến nay mới tỉnh lại. Dục Hỏa, đừng thương tâm…Chúng ta còn có thể có hài tử nữa a…"
Thu Tử Ngộ tỉnh lại trong đầu trống rỗng, lại không thể nói chuyện, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Hôm nay thấy Triệu Hi ôn nhu hòa ái, lại nghe hắn kể chuyện trước kia, tâm tư hoang mang giống như tìm được chỗ dựa, nhịn không được có chút ỷ lại vào Triệu Hi, trong mắt lộ ra vẻ ôn hòa, đúng là đã hoàn toàn tin lời nói dối của Triệu Hi. (Hi ca, ta phục ngươi khoản nói dối không chớp mắt! Đến ta còn phải tin huống chi tiểu Ngộ!)
Họa Phiến nhìn thấy vẻ mặt của Tử Ngộ, biết cuối cùng hắn đã tin lời Triệu Hi, trong lòng vừa mừng vừa lo. Mừng vì thiếu gia đã có thể vứt bỏ quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới, quả thực là một việc may mắn; Lo lắng mong Triệu Hi nghìn vạn lần đừng giống như Vân Ngọc, lợi dụng thiếu gia, thương tổn thiếu gia…Có lẽ hẳn là sẽ không, thiếu gia giờ như vậy, còn có cái gì đáng để lợi dụng a?
Tô Bình cúi thấp đầu: Đại nhân a, lần này ngươi nói dối cũng hơi thái quá đi. Chỉ mong ông trời phù hộ cho Thu công tử vĩnh viễn sẽ không thể nhớ được chuyện trước kia, an tâm làm Phượng Dục Hỏa a! Phượng Hục Hỏa? Ân, cái tên quỷ quái gì vậy? Chỉ có đầu óc của đại nhân mới có thể nghĩ ra cái tên khó nghe như vậy a!
Triệu Hi vẫn ôn nhu nói: “Được rồi, chuyện của ngươi đại thể đã nói xong a. Ngươi hôn mê đã nhiều ngày, thân thể suy yếu, giờ nên nghỉ ngơi đi?"
Thu Tử Ngộ lắc đầu, đột nhiên vươn tay chỉ chỉ đống giấy bút trên bàn đặt trước cửa sổ, giương mắt nhìn hướng Triệu Hi.
Triệu Hi hiểu ý của hắn: “Ngươi muốn viết chữ sao?" Thu Tử Ngộ gật đầu.
Tô Bình không đợi phân phó, đi qua lấy giấy bút mang đến trước giường. Triệu Hi nhận lấy, cẩn thận trải giấy ra. Thu Tử Ngộ cầm bút lên, chậm rãi viết: “Trước đây ta liền đã không thể nói chuyện sao?"
Triệu Hi nhìn dòng chữ viết thẳng tắp, cười nói: “Đều không phải vậy, ngươi đừng lo lắng. Chỉ vì lúc ngươi rơi xuống nước, đầu đụng phải đá trong ao, bị tụ máu, tạm thời không thể nói chuyện, đợi qua một thời gian sẽ tốt hơn a."
Thu Tử Ngộ giống như thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục viết: “Như vậy thật tốt! Mới vừa rồi ta còn tưởng rằng mình vốn là một người câm a!"
Triệu Hi xem những câu này ngụ ý vô cùng thoải mái, trong lòng cực vui mừng, nhịn không được ôm lấy hắn: “Dục Hỏa của ta sao lại là một người câm a? Giọng nói của ngươi là dễ nghe nhất thiên hạ, nếu ngươi thực sự bị câm, chẳng phải là muốn ta đau lòng đến chết sao?"
Trên mặt Họa Phiến không có biểu tình, Tố Hà có chút thương tâm, Tô Bình lại thấy buồn nôn: Lời này thực buồn nôn a, đại nhân dĩ nhiên nói xong mặt cũng không đổi sắc! Liếc mắt nhìn hướng Triệu Hi, trong mắt có ý trêu chọc.
Triệu Hi không thèm để ý chút nào: “Ngươi hôn mê vừa tỉnh lại, không nên viết nhiều mệt mỏi a, nghỉ ngơi một chút đi!"
Đôi mắt trong sáng như thu thủy của Thu Tử Ngộ nhìn lại hắn, Triệu Hi khẽ cười nói: “Ta sẽ ở cùng ngươi, đâu cũng không đi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi!"
Thu Tử Ngộ có chút ngượng ngùng cười cười, thuận theo đem giấy bút đưa cho Họa Phiến, tùy ý để Triệu Hi đỡ hắn nằm xuống. Có lẽ thật sự có chút mệt mỏi, chỉ chốc lát sau hắn liền ngủ say.
Triệu Hi nhìn vẻ thất vọng của Thu Tử Ngộ, trong lòng không những không lo lắng mà lại vui mừng: Như này thực đúng là “vô tâm sáp liễu, liễu thành ấm" a (câu này của anh Hi dịch nghĩa đen là không có ý trồng liễu mà liễu lại cho bóng mát. Ý bảo không cần động tay mà vẫn thành sự ấy). Hắn vốn nghĩ dù có cứu được Tử Ngộ, nhưng muốn có được trái tim của hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Hiện giờ, hắn đã quên mất chuyện trước kia, quả nhiên là ông trời đã giúp ta, muốn ta không cần khổ cực như vậy a!
Hắn nghĩ đến cao hứng, nét mặt càng không khỏi lộ ra vài phần vui mừng. Tô Bình từ nhỏ cùng hắn lớn lên, nhìn sắc mặt của hắn liền biết tâm tư của hắn, lại nhìn về phía Thu Tử Ngộ còn đang tỉnh tỉnh mê mê nằm trên giường, âm thầm thở dài…
Triệu Hi không vội mà nói, sai Họa Phiến bưng chén cháo đã hâm nóng trên bàn tới, tự mình cẩn thận đỡ Thu Tử Ngộ ngồi dậy, giúp hắn tựa vào gối dựa đầu giường, lại ngồi vào bên mép giường đối diện Tử Ngộ, nhận chén cháo loãng, ôn nhu nói: “Ngươi không cần nôn nóng a, chuyện của ngươi ta sẽ nói cho ngươi biết từng chuyện một! Ngươi đã ngủ ba ngày rồi, trước ăn một chút gì đó đi." Múc một thìa cháo đưa đến bên mép Tử Ngộ.
Thu Tử Ngộ tuy rằng mất trí nhớ, nhưng tính cách vốn có cũng không thay đổi, thấy hành động của Triệu Hi có chút sủng nịnh, trên mặt liền hơi đỏ lên, vươn tay liền muốn nhận lấy chén cháo, tự mình ăn.
Triệu Hi né qua hai tay của hắn, cười nói: “Đừng lo, trước đây mỗi khi ngươi sinh bệnh không phải đều do ta bón cho ngươi sao, sao hôm nay lại xấu hổ a?"
Lời nói vừa thốt ra, trong phòng ngoại trừ Tô Bình, Họa Phiến cùng Trần Tố Hà đều sửng sốt: Nghe như vậy sao giống như hai người vô cùng thân thiết a? Tố Hà càng buồn bã: Không nghĩ ra biểu ca lại cùng vị công tử này tình sâu ý nặng như vậy, trước mặt người khác cũng không kiêng kị…
Họa Phiến hơi giật giật đôi môi, chính muốn nói gì đó, trong đầu bỗng hiện lên bộ dạng Thu Tử Ngộ toàn thân không có lấy mảnh vải che thân, cả người đẫm máu nằm trên mặt đất… Tâm tư vừa chuyển, nàng thầm nghĩ: Thể xác và tinh thần của thiếu gia đều đã bị tổn thương, không nhớ được chuyện trước kia có lẽ mới tốt. Xem cách Triệu đại nhân đối xử với thiếu gia giống như thật tình, so với tên họ Vân kia thật sự tốt hơn rất nhiều… Huống chi thiếu gia đã mất đi bảo bảo, lại khó mà quên được những việc mà thái sư cùng đại thiếu gia đã gây nên. Nếu như đã quên hết những chuyện này đi, thì trong lòng mới có thể không còn tạp niệm, yên âm mà sinh sống. Cũng được, vậy để Triệu đại nhân trông trừng hắn đi! Nàng nghĩ đến nước này, liền đơn giản không rên một tiếng, cũng không còn muốn phản bác lời của Triệu Hi nữa.
Thu Tử Ngộ nghi hoặc nhìn Triệu Hi một chút, cũng không khăng khăng cầm lấy chén, nhưng nhận lấy cái thìa, nương theo tay Triệu Hi từng ngụm một mà ăn cháo. Có lẽ hắn thật sự đói bụng, một chén cháo rất nhanh liền ăn xong rồi.
Triệu Hi thoả mãn đem cái chén không trong tay đưa cho Họa Phiến, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tử Ngộ. Nếu hắn đã nói ra như vậy, mấy động tác đơn thuần thế này cũng càng thêm thân mật. Nét mặt tái nhợt của Thu Tử Ngộ nổi lên chút ửng hồng, hơi nghiêng mặt sang một bên. Trong trí nhớ nhớ không nổi mình cùng người trước mặt này rốt cục là quan hệ như thế nào? Thấy hành động và lời nói của người này đối với mình rất thân cận, nói không chừng có lẽ trước đây thật sự vô cùng thân thiết a! Hắn tuy rằng mất trí nhớ, tính cách ôn hòa cũng chưa thay đổi, rất sợ hành động lạnh nhạt của mình sẽ làm tổn thương đến Triệu Hi, dù muốn tránh né bàn tay không an phận kia cũng có chút do dự.
Giọng điệu của Triệu Hi ôn nhu như nước: “No rồi sao?" Thu Tử Ngộ khẽ gật đầu. Triệu Hi hỏi tiếp: “Nghỉ ngơi thêm một chút được không?"
Thu Tử Ngộ vội ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có vẻ lo lắng, kéo ống tay áo của Triệu Hi, há miệng làm như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra.
Triệu Hi vỗ nhẹ tay hắn, trấn an hắn: “Ngươi muốn biết chuyện trước kia phải không?" Thu Tử Ngộ gật đầu, trong ánh mắt lộ ra khẩn cầu.
Triệu Hi đảo mắt nhìn: Cũng được, sớm muộn gì cũng đều phải nói dối, nói sau không bằng nói trước a, trước mắt phải làm cho hắn an tâm a!
Hắn hơi trầm ngâm chốc lát, hai mắt chăm chú nhìn Thu Tử Ngộ, giống như phải quyết định điều gì đó quan trọng, mở miệng nói: “Ngươi vốn họ Phượng, tên Dục Hỏa, là nhi tử của một vị bằng hữu tri kỷ của phụ thân ta. Lúc còn nhỏ, ngươi có một lần mắc bệnh nặng, thiếu chút nữa mất mạng, cũng may có nhờ được một vị thần y cứu sống. Vì vậy phụ thân của ngươi gọi ngươi là Dục Hỏa, ý là “Phượng hoàng niết bàn, Dục hỏa trùng sinh"! (Câu này ở đây có nghĩ chỉ sự tái sinh để sống tốt hơn, ví như loài chim Phượng Hoàng, khi chết thì toàn thân bốc cháy, sau đó tái sinh lại từ đống tro tàn và trở nên xinh đẹp, mạnh mẽ hơn.)
Thu Tử Ngộ gật đầu, hai mắt nhìn Triệu Hi trong veo như nước, không có lấy một tia tạp niệm, dường như đã lộ ra vài phần tín nhiệm.
Triệu Hi giỏi về nhìn mặt đoán ý, đã sớm nhìn ra, trong lòng liền âm thầm vui mừng, lời nói dối càng thêm trôi chảy: “Năm ngươi mười tuổi, trong nhà gặp đại nạn, một đám sơn tặc lẻn vào trong phủ cướp giật, giết hết cả già lẫn trẻ trong phủ, ngươi được cha mẹ ngươi giấu dưới giường mới thoát được một kiếp nạn…"
Lời này nói ra, ngoại trừ Trần Tố Hà không biết căn nguyên câu chuyện, Họa Phiến cùng Tô Bình đều nhìn hướng Triệu Hi: Người này bịa chuyện xưa cũng bịa được quá bi đát a! Tô Bình suy nghĩ một chút, cuối cùng hiểu được ý của Triệu Hi: Đại nhân là muốn vĩnh viễn khóa chặt Thu công tử ở bên người a! Nói cha mẹ hắn đều đã mất, ngay cả những người trong nhà khác đều nói đã chết, chẳng phải muốn làm cho Thu công tử hiểu hiện giờ ngoại trừ ở lại đây, căn bản không còn chỗ nào có thể đi a. Ai…quả là dụng tâm lương khổ!
Nét mặt Thu Tử Ngộ dần dần lộ ra vẻ đau thương, giống như thực sự tin lời Triệu Hi vừa nói.
Triệu Hi vươn tay cầm lấy hai tay lành lạnh của Tử Ngộ, che ở trong lòng bàn tay sưởi ấm: “Sau khi cha ta biết chuyện, vô cùng bi phẫn, mang theo ta chạy tới nhà ngươi, tìm được ngươi ở dưới giường, khi đó ngươi đã đói bụng suốt ba ngày…May là chúng ta tới kịp, rốt cục cứu được người."
Hai tay Thu Tử Ngộ run nhè nhẹ, nhưng cũng không giãy khỏi tay Triệu Hi. Triệu Hi càng thêm vui vẻ: Nói dối như vậy cũng được đi! Liền đơn giản nói tiếp: “Phụ thân khi đó đang là Tri phủ, liền lợi dụng chức vụ, bắt giết hết đám sơn tặc đã đến cướp giết nhà ngươi, coi như là thay cả nhà ngươi báo thù lớn."
Ánh mắt bi ai của Thu Tử Ngộ dần dần chuyển thành cảm kích, Triệu Hi vẫn nắm tay hắn: “Phụ thân cùng ta đón ngươi về nhà ta nuôi nấng, ta cùng với ngươi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thật là hợp nhau. Năm ngươi mười sáu tuổi, ta cuối cùng cũng không thể kiềm chế được tình cảm của mình, liền thổ lộ với ngươi." Hắn dành ra một tay nhẹ nhàng xoa hai gò má của Tử Ngộ: “Ai ngờ ngươi cũng có tình ý với ta a! Đêm đó chúng ta ở dưới ánh trăng đính ước…Đời này kiếp này không rời không xa…Ngươi còn nhớ không?"
Trong mắt Thu Tử Ngộ lộ ra vẻ mê muội, lắc đầu, tỏ vẻ áy náy nhìn phía Triệu Hi.
Giọng điệu của Triệu Hi càng mềm dẻo: “Không nhớ rõ cũng không sao, ta sẽ làm cho ngươi lại nhớ kỹ một lần nữa a. Ngươi cũng biết vì sao ngươi lại mất trí nhớ không, là vì đau bệnh mới không thể nói chuyện ư?" Thu Tử Ngộ thành thực lắc đầu.
Triệu Hi chậm rãi nói: “Lúc ngươi còn bé bị bệnh nặng vốn dĩ là không chữa được. Cũng may thần y không quản gian lao tìm được cho ngươi ăn một viên Bích Linh Châu, mới cứu được mạng của ngươi a. Viên Bích Linh Châu này còn có một công hiệu khác, ngươi còn nhớ không?" Thu Tử Ngộ vẫn lắc đầu.
Triệu Hi thở dài: “Bích Linh Châu chính là một loại thần dược, ăn vào có thể chữa bách bệnh cũng không phải giả. Chỉ là, nó còn có một công hiệu khác, có thể khiến cho nam tử cải biến thể chất, nếu như mập hợp cùng một người đồng tính liền có thể mang thai…"
Thu Tử Ngộ tuy rằng mất trí nhớ, tri thức ở trong đầu vẫn chưa mất, nghe xong câu nói khó bề tưởng tưởng như vậy lại vẫn chưa tỏ vẻ kinh ngạc. Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, giống như quả thực nhớ ra chuyện Bích Linh Châu, chậm rãi gật đầu.
Triệu Hi càng vui mừng: Xem ra hắn tuy rằng mất trí nhớ, những quyển sách trước đây xem qua vẫn chưa quên a! Hắn nhịn không được lại xoa hai gò má Tử Ngộ, thấp giọng nói: “Hai chúng ta thành đôi rồi, ngươi liền có thai. Vốn dĩ hai chúng ta đều mừng rỡ vô cùng…Ai…Đáng tiếc thế sự khó lường a…" Hắn cố ý dừng lại một lát, quả nhiên thấy nét mặt Thu Tử Ngộ lộ ra vẻ lo lắng, hai tay bị hắn cầm cũng bỗng dưng nắm thật chặt.
Triệu Hi đắc ý: “Thai nhi được ba tháng, ngươi đang dạo chơi quanh hồ nước thì vô ý ngã xuống nước. Cứu được ngươi lên lại chỉ bảo vệ được ngươi, còn hài tử đã mất…"
Thu Tử Ngộ tỏ vẻ đau xót, hai tay run nhè nhẹ, Triệu Hi thở dài trong lòng: Thì ra ngươi yêu thích hài tử như vậy. Đừng thương tâm, ta sẽ cho ngươi một người hài tử khác a. Hắn ôn nhu khuyên nhủ: “Tuy ngươi giữ được mạng sống, nhưng lại bị thương thân thể, hôn mê nằm trên giường đến nay mới tỉnh lại. Dục Hỏa, đừng thương tâm…Chúng ta còn có thể có hài tử nữa a…"
Thu Tử Ngộ tỉnh lại trong đầu trống rỗng, lại không thể nói chuyện, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Hôm nay thấy Triệu Hi ôn nhu hòa ái, lại nghe hắn kể chuyện trước kia, tâm tư hoang mang giống như tìm được chỗ dựa, nhịn không được có chút ỷ lại vào Triệu Hi, trong mắt lộ ra vẻ ôn hòa, đúng là đã hoàn toàn tin lời nói dối của Triệu Hi. (Hi ca, ta phục ngươi khoản nói dối không chớp mắt! Đến ta còn phải tin huống chi tiểu Ngộ!)
Họa Phiến nhìn thấy vẻ mặt của Tử Ngộ, biết cuối cùng hắn đã tin lời Triệu Hi, trong lòng vừa mừng vừa lo. Mừng vì thiếu gia đã có thể vứt bỏ quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới, quả thực là một việc may mắn; Lo lắng mong Triệu Hi nghìn vạn lần đừng giống như Vân Ngọc, lợi dụng thiếu gia, thương tổn thiếu gia…Có lẽ hẳn là sẽ không, thiếu gia giờ như vậy, còn có cái gì đáng để lợi dụng a?
Tô Bình cúi thấp đầu: Đại nhân a, lần này ngươi nói dối cũng hơi thái quá đi. Chỉ mong ông trời phù hộ cho Thu công tử vĩnh viễn sẽ không thể nhớ được chuyện trước kia, an tâm làm Phượng Dục Hỏa a! Phượng Hục Hỏa? Ân, cái tên quỷ quái gì vậy? Chỉ có đầu óc của đại nhân mới có thể nghĩ ra cái tên khó nghe như vậy a!
Triệu Hi vẫn ôn nhu nói: “Được rồi, chuyện của ngươi đại thể đã nói xong a. Ngươi hôn mê đã nhiều ngày, thân thể suy yếu, giờ nên nghỉ ngơi đi?"
Thu Tử Ngộ lắc đầu, đột nhiên vươn tay chỉ chỉ đống giấy bút trên bàn đặt trước cửa sổ, giương mắt nhìn hướng Triệu Hi.
Triệu Hi hiểu ý của hắn: “Ngươi muốn viết chữ sao?" Thu Tử Ngộ gật đầu.
Tô Bình không đợi phân phó, đi qua lấy giấy bút mang đến trước giường. Triệu Hi nhận lấy, cẩn thận trải giấy ra. Thu Tử Ngộ cầm bút lên, chậm rãi viết: “Trước đây ta liền đã không thể nói chuyện sao?"
Triệu Hi nhìn dòng chữ viết thẳng tắp, cười nói: “Đều không phải vậy, ngươi đừng lo lắng. Chỉ vì lúc ngươi rơi xuống nước, đầu đụng phải đá trong ao, bị tụ máu, tạm thời không thể nói chuyện, đợi qua một thời gian sẽ tốt hơn a."
Thu Tử Ngộ giống như thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục viết: “Như vậy thật tốt! Mới vừa rồi ta còn tưởng rằng mình vốn là một người câm a!"
Triệu Hi xem những câu này ngụ ý vô cùng thoải mái, trong lòng cực vui mừng, nhịn không được ôm lấy hắn: “Dục Hỏa của ta sao lại là một người câm a? Giọng nói của ngươi là dễ nghe nhất thiên hạ, nếu ngươi thực sự bị câm, chẳng phải là muốn ta đau lòng đến chết sao?"
Trên mặt Họa Phiến không có biểu tình, Tố Hà có chút thương tâm, Tô Bình lại thấy buồn nôn: Lời này thực buồn nôn a, đại nhân dĩ nhiên nói xong mặt cũng không đổi sắc! Liếc mắt nhìn hướng Triệu Hi, trong mắt có ý trêu chọc.
Triệu Hi không thèm để ý chút nào: “Ngươi hôn mê vừa tỉnh lại, không nên viết nhiều mệt mỏi a, nghỉ ngơi một chút đi!"
Đôi mắt trong sáng như thu thủy của Thu Tử Ngộ nhìn lại hắn, Triệu Hi khẽ cười nói: “Ta sẽ ở cùng ngươi, đâu cũng không đi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi!"
Thu Tử Ngộ có chút ngượng ngùng cười cười, thuận theo đem giấy bút đưa cho Họa Phiến, tùy ý để Triệu Hi đỡ hắn nằm xuống. Có lẽ thật sự có chút mệt mỏi, chỉ chốc lát sau hắn liền ngủ say.
Tác giả :
Thiên Phàm Vũ Điệu