Quỳnh Châu Toái Viên
Chương 13
Chương thứ mười ba
Đạo chưởng phong nọ thế tới hung mãnh, Vân Ngọc không kịp vận công chống đỡ, chỉ có thể lập tức tránh đi. Chưởng phong thẳng tắp hướng về phía Thu Tử Ngộ đang nằm phía sau hắn. Thu Tử Ngộ còn đang hôn mê bất tỉnh, vẫn không nhúc nhích mà nằm yên trên đống rơm rạ, hai mắt nhắm nghiền, căn bản không có khả năng né tránh.
Tiếng hô của một nữ tử vang lên: “Tô quản gia, cẩn thận thiếu gia a!"
Tô Bình thuở nhỏ theo Triệu Hi học võ, công lực thâm hậu, trong lúc nguy cấp bỗng nhiên xoay người. Đạo chưởng phong đổi hướng lại bổ về phía Vân Ngọc.
Vân Ngọc lần này có chuẩn bị, vung tay lên liền tiếp được. Hai người ở trong cái nhà lao nhỏ hẹp thi triển võ thuật.
Họa Phiến nhào tới bên cạnh Thu Tử Ngộ, sắc mặt kinh hoảng, toàn thân run rẩy. Nàng khó khăn mà vươn tay, đặt ở dưới mũi Tử Ngộ, rồi lại nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất, cũng nhịn không được nữa, nước mắt không ngừng mà rơi xuống.
Triệu Hi chỉ chú ý đến Tử Ngộ, đứng ở bên cạnh không hề nhúc nhích, mãi đến lúc thấy Họa Phiến dáng vẻ yên lòng mới chậm rãi thở phào một cái: Thật may, hắn không có việc gì! Ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm hai người kia đang đánh đến náo nhiệt, huy một chưởng hướng về phía Vân Ngọc.
Vân Ngọc kinh hãi, vội vã lùi lại phía sau, tránh chưởng phong, lại không còn đường lui. Tô Bình vô cùng nhạy bén, lập tức lao lên, ra một chiêu liền khống chế được hắn, vươn tay điểm huyệt đạo của hắn.
Triệu Hi không thèm để ý tới Vân Ngọc, vài bước đi tới bên cạnh Thu Tử Ngộ, một tay ôm hắn dậy, tay phải để ở phía sau, chậm rãi đưa chân khí vào trong cơ thể hắn.
Tô Bình đi tới, thấp giọng trấn an Họa Phiến đang xụi lơ trên mặt đất lặng yên rơi lệ.
Thu Tử Ngộ cũng chỉ hơi mơ màng, chân khí của Triệu Hi vừa đưa vào trong cơ thể, hắn liền tỉnh lại, hai tay không tự chủ được sờ đến bụng, thở ra: Hài tử không có việc gì…
Triệu Hi thấy hắn tỉnh, thu tay lại, cánh tay đỡ lấy hắn, thấp giọng hỏi: “Rất khó chịu sao?"
Tử Ngộ cảm kích cười với hắn, lắc đầu, đảo mắt nhìn thấy Họa Phiến ngồi dưới đất khóc sướt mướt, vô lực gọi một tiếng: “Họa Phiến…"
Họa Phiến vội nhào tới bên cạnh, bất chấp có người khác ở đó, ôm chặt lấy hắn: “Thiếu gia! Thiếu gia…"
Viền mắt của Tử Ngộ cũng ướt át, cố sức giơ tay lên vỗ nhẹ lưng của nàng: “Ta không sao…Đừng khóc nữa…Ta không sao a…"
Khó khăn lắm mới trấn an được Họa Phiến, Thu Tử Ngộ liếc nhìn Vân Ngọc vẫn đứng ở đó bất động. Trong lòng đột nhiên chua xót, hắn không muốn nhìn nữa, chậm rãi rời tầm mắt về phía Tô Bình, khẽ gọi một tiếng: “Tô quản gia…"
Tô Bình tiến lên ôm quyền nói: “Thu công tử!"
Tử Ngộ lại liếc nhìn Vân Ngọc một chút, trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: “Hôm nay hắn đã trông thấy các ngươi, chỉ sợ sau này sẽ gây bất lợi cho các ngươi a…Ngươi hãy bắt hắn lập một lời thề, hay dùng…dùng Tống tiểu thư mà lập lời thề…Nếu Vân Ngọc đem chuyện hôm nay tiết lộ ra ngoài, Tống Tuệ Phương tiểu thư ắt bị trời…"
Hắn còn chưa dứt lời, Vân Ngọc đã tức giận đến sắc mặt tái mét, chửi ầm lên: “Thu Tử Ngộ! Tên hỗn đản này! Ngươi lòng dạ ác độc như vậy, không hổ là nhi tử của Thu Thân a!" Sắc mặt Triệu Hi trầm xuống, Tô Bình phất tay điểm huyệt nói của hắn, Vân Ngọc nhất thời nói không ra lời.
Thu Tử Ngộ mệt mỏi nhắm lại hai mắt, không có khí lực mà nói chuyện, thanh âm rất nhỏ: “Bắt hắn thề độc rồi thả hắn đi đi!"
Họa Phiến ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Thu Tử Ngộ: Thiếu gia, ngươi luôn luôn suy nghĩ cho người khác a…Tên họ Vân kia lại còn không biết phải trái! Cục tức này ta thực sự nuốt không trôi a! Nàng bỗng dưng đứng lên, đi tới bên cạnh Vân Ngọc, lạnh lùng nói một câu: “Ta thay thiếu gia trả lại cho ngươi một bạt tai!" Giơ tay lên “ba" một tiếng vang dội, tặng cho Vân Ngọc một cái tát.
Vân Ngọc bị nàng đánh cho có chút choáng váng, một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Họa Phiến. Ánh mắt băng lãnh của Họa Phiến nhìn thẳng vào mặt hắn: “Ngươi hận ta đánh ngươi sao? Nếu không có thiếu gia, ngươi còn có thể đứng ở chỗ này sao? Hôm nay là ta đánh ngươi, ngươi nếu không phục, sau này tự tới tìm ta!" Câu nói vừa dứt, nàng lại quay về bên cạnh Tử Ngộ, ngồi xuống, móc ra khăn tay cẩn thận lau đi tầng tầng mồ hôi trên mặt chủ tử.
Tô Bình giải huyệt nói cho Vân Ngọc, hung tợn mà trừng mắt nhìn hắn: “Mau thề đi!" Vân Ngọc quay mặt đi, nhếch môi, không rên một tiếng.
Cơn tức của Tô Bình lại nổi lên, đưa tay lên muốn đánh ra một chưởng, Triệu Hi bỗng nhiên quát to: “Dừng tay!" Tô Bình thu tay lại, không giải thích được mà nhìn phía đại nhân nhà mình.
Triệu Hi đem Tử Ngộ giao cho Họa Phiến, chậm dãi đứng lên, bước đi thong thả đến trước mặt Vân Ngọc, nhãn thần lạnh lẽo, khí thế nghiêm nghị: “Thu công tử muốn ngươi lập lời thề, vốn là sợ ngươi đem chuyện hôm nay nói ra ngoài, gây bất lợi cho ta. Chỉ có điều, Triệu Hi là nam tử hán đội trời đạp đất, không sợ tiểu nhân nói láo. Dù ngươi có nói ra chuyện này, Triệu Hi cũng không hề sợ hãi! Thu công tử không muốn giết ngươi, Triệu Hi cũng không muốn làm trái với ý nguyện của hắn." Hắn vươn tay giải huyệt đạo của Vân Ngọc: “Ngươi mau cút đi!"
Thu Tử Ngộ hơi giật mình, miễn cưỡng mở hai mắt, cúi thấp đầu gọi một tiếng: “Triệu đại nhân…"
Triệu Hi quay đầu lại nhìn hắn, trong nháy mắt ánh mắt trở nên ôn nhu như nước: “Thu công tử không cần lo lắng. Triệu Hi cũng không quá bận tâm đến cái mũ ô sa (mũ của quan lại ngày xưa thường hay đội) trên đầu này!"
Vân Ngọc đứng bất động, hắn thấy được rõ ràng ánh mắt của Triệu Hi nhìn phía Thu Tử Ngộ, đáy lòng bỗng dưng lại đau xót, cắn răng nói: “Ngươi yên tâm, ta cũng không phải cái loại tiểu nhân vô liêm sỉ. Chuyện tối nay ta sẽ không nói với người bên ngoài!" Hắn liếc mắt nhìn Thu Tử Ngộ nói: “Cáo từ!" rồi xoay người, không hề quay đầu lại mà đi ra khỏi cửa lao.
Tô Bình oán hận mắng một tiếng: “Tên hỗn đản này, thật là quá dễ dãi với hắn a!" Triệu Hi cau mày, âm thầm nghĩ: Nếu cứ như thế bỏ qua cho tên tiểu tử này thì thật đáng tiếc a. Phải tìm cơ hội hảo hảo giạy dỗ hắn mới được!
Thì ra, Tô Bình sau khi giúp Họa Phiến chuyển đến Thượng Thư phủ, Họa Phiến đã giao cái bọc đựng chứng cứ phạm tội của Thu Thân cho Triệu Hi giữ. Ba người ngồi trong thư phòng nói chuyện một lúc, than thở không ngớt. Tô Bình không cẩn thận nhắc đến dáng vẻ ốm yếu của Tử Ngộ sau buổi diễu phố, Triệu Hi cùng Họa Phiến đều cảm thấy lo sợ bất an. Màn đêm buông xuống, cả hai đều không ngủ được, liền quyết định gọi Tô Bình rồi cùng nhau chạy đến thiên lao.
Ai ngờ vừa đến thiên lao, cả ba liền mơ hồ nghe thấy có tiếng người truyền đến từ phía nhà lao giam giữ Tử Ngộ. Ba người thất kinh, vọt tới trước cửa lao, vừa vặn trông thấy Vân Ngọc đánh Tử Ngộ một bạt tai đến bất tỉnh. Tô Bình quá tức giận, liền lao tới chém ra một chưởng. Triệu Hi cùng Họa Phiến lo lắng cho Tử Ngộ, đều chạy đến bên cạnh hắn.
Giờ này, dưới ánh nến yếu ớt, má phải của Tử Ngộ nhìn trắng bệch, má trái lại sưng tím, nhìn qua khiến người ta phải sợ hãi. Họa Phiến không đành lòng, nước mắt lại lăn xuống. Triệu Hi đến gần, tỉ mỉ nhìn xem: “Phải làm sao bây giờ đây? Sưng thành thế này sao?"
Thu Tử Ngộ mơ màng nghĩ: Thế này có gì đâu? Nhìn từ trên xuống dưới, trên mặt vẫn còn đẹp nhất a…Hắn miễn cưỡng mở miệng nói: “Không có việc gì a…Qua mấy ngày nữa sẽ không sao…Làm phiền đến Triệu đại nhân rồi…"
Triệu Hi giậm chân: “Ở trong cái nhà lao này không thể sống yên ổn được. Ngươi theo ta về Thượng Thư phủ đi!" Tô Bình lại càng hoảng sợ: Đại nhân a, ngươi thật sự không cần cái mũ ô sa kia nữa sao?
Thu Tử Ngộ cũng kinh hãi: “Đại nhân, không thể được a!" Hắn nói vội xong có chút khó thở, hoãn lại một chút rồi tiếp tục nói: “Ta là trọng phạm của triều đình, bị nhốt tại thiên lao là chuyện đương nhiên…Sao có thể liên lụy đại nhân được?" Hắn khẽ cắn môi: “Hơn nữa đại nhân cũng không nên đến đây nữa. Nếu để người khác biết, đại nhân giải thích thế nào được a?"
Triệu Hi cười lạnh nói: “Ta muốn xem kẻ nào dám bắt ta giải thích a!" Tô Bình biết hôm nay chủ nhân tâm tình kích động, cẩn thận khuyên nhủ: “Đại nhân, ngài không để ý đến bản thân, cũng nên ngẫm lại vì Thu công tử a. Hiện giờ chỉ có ngài mới giúp được hắn, nếu giờ ngài xảy ra chuyện gì, Thu công tử làm sao có thể giữ được tánh mạng a?" Hắn biết chỉ cần nhắc đến Thu Tử Ngộ là có thể khuyên được hắn.
Thu Tử Ngộ tuy rằng không biết ý tứ đằng sau câu nói này của Tô Bình, nhưng vẫn cảm kích mà nhìn phía Tô Bình: Tô quản gia thật sáng suốt, lại thấu tình đạt lý. Giờ thực khó có được người như vậy a! Hắn tiếp tục nói: “Tính mệnh của Tử Ngộ còn phụ thuộc vào đại nhân a. Tử Ngộ biết đại nhân quan tâm Tử Ngộ, chỉ là…đại nhân nên giữ gìn chính mình rồi mới có thể giữ được mạng sống cho Tử Ngộ a!"
Triệu Hi phiền muộn mà đi tới đi: “Ngươi ở trong lao làm sao có thể sống yên ổn được. Mỗi ngày đều có người tới quấy rầy như vậy…Hôm nay may mà có chúng ta tới kịp a. Nếu chúng ta mà không đến, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây!"
Họa Phiền từ nãy tới giờ vẫn chỉ lẳng lặng đỡ lấy Thu Tử Ngộ, lại đột nhiên lên tiếng: “Để ta ở lại trong lao chăm sóc thiếu gia đi!" Tô Bình dậm chân: Một người còn chưa giải quyết xong, lại có một người vô giúp vui a! Hắn nhịn không được mở miệng nói: “Họa Phiến cô nương tay trói gà không chặt như vậy, nếu như có kẻ xấu tới đây, chỉ sợ lại cần Thu công tử bảo vệ cho ngươi a!"
Họa Phiến sững sờ, giọt nước mắt cứ thế lăn xuống, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Thiếu gia…"
Tử Ngộ âm thầm mà thở dài: Hôm nay ta rơi vào hoàn cảnh này, lại có nhiều người quan tâm bảo vệ như vậy…Thu Tử Ngộ có phải chịu nhiều khổ cực hơn nữa cũng không sợ a! Hắn cố gắng giơ tay lên, vỗ nhẹ bàn tay của Họa Phiến: “Họa Phiến, ngươi đừng lo lắng…Qua mấy ngày nữa, án tử của ta cũng sẽ được định đoạt. Dù sao cũng không ở đây được bao lâu nữa a…Sư huynh chắc cũng đã trở về sư môn rồi, ngươi chỉ có một mình, sống ở ngoài như vậy…"
Tô Bình xen vào nói: “Thu công tử yên tâm, Họa Phiến cô nương đã dọn đến Thượng Thư phủ rồi. Chúng ta cũng đã để lại lời nhắn cho Lâm công tử, nhắn cho hắn nếu quay về kinh, muốn tìm Họa Phiến cô nương thì đến Thượng Thư phủ."
Thu Tử Ngộ mỉm cười: “Đa tạ hai vị! Họa Phiến, ngươi hảo hảo theo Triệu đại nhân a! Triệu đại nhân tuy tuổi còn trẻ nhưng lại tài chí hơn người, lại rộng rãi, lương thiện, nhất định sẽ hảo hảo đối xử tốt với ngươi a! Ngươi từ nhỏ đã theo ta, cũng coi như có học qua chút văn thơ, bây giờ nếu đi làm văn chương có lẽ cũng không tồi…" Lời này nghe ra giống như đang uỷ thác. Sắc mặt Triệu Hi phút chốc trắng nhợt, Họa Phiến đau lòng gọi: “Thiếu gia…" Tô Bình cảm thấy trong lòng chua xót.
Tử Ngộ nhìn sắc mặt của mọi người, biết mình nói nặng lời, vội vã sửa lại: “Họa Phiến, đợi sau khi sư huynh quay về kinh, ngươi hỏi hắn xem sư nương có việc gì không rồi báo cho ta biết một tiếng a."
Họa Phiến khóc sướt mướt, gật đầu nói: “Ta biết a. Thiếu gia, ngươi yên tâm, Lăng phu nhân không có việc gì đâu."
Tử Ngộ thở dài: Chỉ mong không có việc gì…Bằng không, dù ta có bị thiên đao vạn quả cũng không hết tột…Nếu không phải phụ thân bắt sư nương, sư phụ sao có thể thu ta làm đồ đệ?
Hắn nhìn lên cửa sổ một chút, trời đã sắp sáng, vội vã giục: “Trời sáng mau quá, các ngươi đi nhanh đi!"
Nhĩ lực của Tô Bình rất tốt, đã nghe được hình như có tiếng người đến, nóng ruột nói: “Đại nhân, đi nhanh thôi!" Triệu Hi không muốn đi mà nhìn Tử Ngộ, giậm chân một cái: “Hôm nay ta sẽ tâu lên Hoàng Thượng, cứu ngươi ra!" Khẽ cắn môi, xoay người đi ra ngoài.
Họa Phiến không chịu đi, đỡ Tử Ngộ, ngồi khóc không ngừng. Tử Ngộ liếc mắt nhìn Tô Bình, Tô Bình hiểu ý, đi tới bên cạnh Họa Phiến, thấp giọng nói: “Cô nương, xin đắc tội…" Một ngón tay điểm huyệt ngủ của nàng, Họa Phiến liền yếu ớt mà ngã xuống.
Thu Tử Ngộ cố gắng chống thân mình, ngầm thở dài, thấp giọng nói: “Đi nhanh đi!" Tô Bình ôm lấy Họa Phiến, thi lễ: “Thu công tử bảo trọng!" xoay người cũng đi ra cửa lao.
Trong lao tối đen, đợi Triệu Hi bọn họ đi được xa, Tử Ngộ nghe xung quanh đã không có một tiếng động, đột nhiên xoay người, một hơi nôn hết ra, không tự chủ được cuộn mình lại. Nôn mửa nhưng thế nào cũng không ngừng được. Dần dần trước mắt càng ngày càng mờ mịt, ý chí càng ngày càng xa, cả người chậm rãi rơi vào trong bóng tối. Trước khi hôn mê hắn vẫn nhớ xoay người nằm thẳng. Không thể để hài tử trong bụng bị thương a…
Đạo chưởng phong nọ thế tới hung mãnh, Vân Ngọc không kịp vận công chống đỡ, chỉ có thể lập tức tránh đi. Chưởng phong thẳng tắp hướng về phía Thu Tử Ngộ đang nằm phía sau hắn. Thu Tử Ngộ còn đang hôn mê bất tỉnh, vẫn không nhúc nhích mà nằm yên trên đống rơm rạ, hai mắt nhắm nghiền, căn bản không có khả năng né tránh.
Tiếng hô của một nữ tử vang lên: “Tô quản gia, cẩn thận thiếu gia a!"
Tô Bình thuở nhỏ theo Triệu Hi học võ, công lực thâm hậu, trong lúc nguy cấp bỗng nhiên xoay người. Đạo chưởng phong đổi hướng lại bổ về phía Vân Ngọc.
Vân Ngọc lần này có chuẩn bị, vung tay lên liền tiếp được. Hai người ở trong cái nhà lao nhỏ hẹp thi triển võ thuật.
Họa Phiến nhào tới bên cạnh Thu Tử Ngộ, sắc mặt kinh hoảng, toàn thân run rẩy. Nàng khó khăn mà vươn tay, đặt ở dưới mũi Tử Ngộ, rồi lại nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất, cũng nhịn không được nữa, nước mắt không ngừng mà rơi xuống.
Triệu Hi chỉ chú ý đến Tử Ngộ, đứng ở bên cạnh không hề nhúc nhích, mãi đến lúc thấy Họa Phiến dáng vẻ yên lòng mới chậm rãi thở phào một cái: Thật may, hắn không có việc gì! Ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm hai người kia đang đánh đến náo nhiệt, huy một chưởng hướng về phía Vân Ngọc.
Vân Ngọc kinh hãi, vội vã lùi lại phía sau, tránh chưởng phong, lại không còn đường lui. Tô Bình vô cùng nhạy bén, lập tức lao lên, ra một chiêu liền khống chế được hắn, vươn tay điểm huyệt đạo của hắn.
Triệu Hi không thèm để ý tới Vân Ngọc, vài bước đi tới bên cạnh Thu Tử Ngộ, một tay ôm hắn dậy, tay phải để ở phía sau, chậm rãi đưa chân khí vào trong cơ thể hắn.
Tô Bình đi tới, thấp giọng trấn an Họa Phiến đang xụi lơ trên mặt đất lặng yên rơi lệ.
Thu Tử Ngộ cũng chỉ hơi mơ màng, chân khí của Triệu Hi vừa đưa vào trong cơ thể, hắn liền tỉnh lại, hai tay không tự chủ được sờ đến bụng, thở ra: Hài tử không có việc gì…
Triệu Hi thấy hắn tỉnh, thu tay lại, cánh tay đỡ lấy hắn, thấp giọng hỏi: “Rất khó chịu sao?"
Tử Ngộ cảm kích cười với hắn, lắc đầu, đảo mắt nhìn thấy Họa Phiến ngồi dưới đất khóc sướt mướt, vô lực gọi một tiếng: “Họa Phiến…"
Họa Phiến vội nhào tới bên cạnh, bất chấp có người khác ở đó, ôm chặt lấy hắn: “Thiếu gia! Thiếu gia…"
Viền mắt của Tử Ngộ cũng ướt át, cố sức giơ tay lên vỗ nhẹ lưng của nàng: “Ta không sao…Đừng khóc nữa…Ta không sao a…"
Khó khăn lắm mới trấn an được Họa Phiến, Thu Tử Ngộ liếc nhìn Vân Ngọc vẫn đứng ở đó bất động. Trong lòng đột nhiên chua xót, hắn không muốn nhìn nữa, chậm rãi rời tầm mắt về phía Tô Bình, khẽ gọi một tiếng: “Tô quản gia…"
Tô Bình tiến lên ôm quyền nói: “Thu công tử!"
Tử Ngộ lại liếc nhìn Vân Ngọc một chút, trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: “Hôm nay hắn đã trông thấy các ngươi, chỉ sợ sau này sẽ gây bất lợi cho các ngươi a…Ngươi hãy bắt hắn lập một lời thề, hay dùng…dùng Tống tiểu thư mà lập lời thề…Nếu Vân Ngọc đem chuyện hôm nay tiết lộ ra ngoài, Tống Tuệ Phương tiểu thư ắt bị trời…"
Hắn còn chưa dứt lời, Vân Ngọc đã tức giận đến sắc mặt tái mét, chửi ầm lên: “Thu Tử Ngộ! Tên hỗn đản này! Ngươi lòng dạ ác độc như vậy, không hổ là nhi tử của Thu Thân a!" Sắc mặt Triệu Hi trầm xuống, Tô Bình phất tay điểm huyệt nói của hắn, Vân Ngọc nhất thời nói không ra lời.
Thu Tử Ngộ mệt mỏi nhắm lại hai mắt, không có khí lực mà nói chuyện, thanh âm rất nhỏ: “Bắt hắn thề độc rồi thả hắn đi đi!"
Họa Phiến ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Thu Tử Ngộ: Thiếu gia, ngươi luôn luôn suy nghĩ cho người khác a…Tên họ Vân kia lại còn không biết phải trái! Cục tức này ta thực sự nuốt không trôi a! Nàng bỗng dưng đứng lên, đi tới bên cạnh Vân Ngọc, lạnh lùng nói một câu: “Ta thay thiếu gia trả lại cho ngươi một bạt tai!" Giơ tay lên “ba" một tiếng vang dội, tặng cho Vân Ngọc một cái tát.
Vân Ngọc bị nàng đánh cho có chút choáng váng, một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Họa Phiến. Ánh mắt băng lãnh của Họa Phiến nhìn thẳng vào mặt hắn: “Ngươi hận ta đánh ngươi sao? Nếu không có thiếu gia, ngươi còn có thể đứng ở chỗ này sao? Hôm nay là ta đánh ngươi, ngươi nếu không phục, sau này tự tới tìm ta!" Câu nói vừa dứt, nàng lại quay về bên cạnh Tử Ngộ, ngồi xuống, móc ra khăn tay cẩn thận lau đi tầng tầng mồ hôi trên mặt chủ tử.
Tô Bình giải huyệt nói cho Vân Ngọc, hung tợn mà trừng mắt nhìn hắn: “Mau thề đi!" Vân Ngọc quay mặt đi, nhếch môi, không rên một tiếng.
Cơn tức của Tô Bình lại nổi lên, đưa tay lên muốn đánh ra một chưởng, Triệu Hi bỗng nhiên quát to: “Dừng tay!" Tô Bình thu tay lại, không giải thích được mà nhìn phía đại nhân nhà mình.
Triệu Hi đem Tử Ngộ giao cho Họa Phiến, chậm dãi đứng lên, bước đi thong thả đến trước mặt Vân Ngọc, nhãn thần lạnh lẽo, khí thế nghiêm nghị: “Thu công tử muốn ngươi lập lời thề, vốn là sợ ngươi đem chuyện hôm nay nói ra ngoài, gây bất lợi cho ta. Chỉ có điều, Triệu Hi là nam tử hán đội trời đạp đất, không sợ tiểu nhân nói láo. Dù ngươi có nói ra chuyện này, Triệu Hi cũng không hề sợ hãi! Thu công tử không muốn giết ngươi, Triệu Hi cũng không muốn làm trái với ý nguyện của hắn." Hắn vươn tay giải huyệt đạo của Vân Ngọc: “Ngươi mau cút đi!"
Thu Tử Ngộ hơi giật mình, miễn cưỡng mở hai mắt, cúi thấp đầu gọi một tiếng: “Triệu đại nhân…"
Triệu Hi quay đầu lại nhìn hắn, trong nháy mắt ánh mắt trở nên ôn nhu như nước: “Thu công tử không cần lo lắng. Triệu Hi cũng không quá bận tâm đến cái mũ ô sa (mũ của quan lại ngày xưa thường hay đội) trên đầu này!"
Vân Ngọc đứng bất động, hắn thấy được rõ ràng ánh mắt của Triệu Hi nhìn phía Thu Tử Ngộ, đáy lòng bỗng dưng lại đau xót, cắn răng nói: “Ngươi yên tâm, ta cũng không phải cái loại tiểu nhân vô liêm sỉ. Chuyện tối nay ta sẽ không nói với người bên ngoài!" Hắn liếc mắt nhìn Thu Tử Ngộ nói: “Cáo từ!" rồi xoay người, không hề quay đầu lại mà đi ra khỏi cửa lao.
Tô Bình oán hận mắng một tiếng: “Tên hỗn đản này, thật là quá dễ dãi với hắn a!" Triệu Hi cau mày, âm thầm nghĩ: Nếu cứ như thế bỏ qua cho tên tiểu tử này thì thật đáng tiếc a. Phải tìm cơ hội hảo hảo giạy dỗ hắn mới được!
Thì ra, Tô Bình sau khi giúp Họa Phiến chuyển đến Thượng Thư phủ, Họa Phiến đã giao cái bọc đựng chứng cứ phạm tội của Thu Thân cho Triệu Hi giữ. Ba người ngồi trong thư phòng nói chuyện một lúc, than thở không ngớt. Tô Bình không cẩn thận nhắc đến dáng vẻ ốm yếu của Tử Ngộ sau buổi diễu phố, Triệu Hi cùng Họa Phiến đều cảm thấy lo sợ bất an. Màn đêm buông xuống, cả hai đều không ngủ được, liền quyết định gọi Tô Bình rồi cùng nhau chạy đến thiên lao.
Ai ngờ vừa đến thiên lao, cả ba liền mơ hồ nghe thấy có tiếng người truyền đến từ phía nhà lao giam giữ Tử Ngộ. Ba người thất kinh, vọt tới trước cửa lao, vừa vặn trông thấy Vân Ngọc đánh Tử Ngộ một bạt tai đến bất tỉnh. Tô Bình quá tức giận, liền lao tới chém ra một chưởng. Triệu Hi cùng Họa Phiến lo lắng cho Tử Ngộ, đều chạy đến bên cạnh hắn.
Giờ này, dưới ánh nến yếu ớt, má phải của Tử Ngộ nhìn trắng bệch, má trái lại sưng tím, nhìn qua khiến người ta phải sợ hãi. Họa Phiến không đành lòng, nước mắt lại lăn xuống. Triệu Hi đến gần, tỉ mỉ nhìn xem: “Phải làm sao bây giờ đây? Sưng thành thế này sao?"
Thu Tử Ngộ mơ màng nghĩ: Thế này có gì đâu? Nhìn từ trên xuống dưới, trên mặt vẫn còn đẹp nhất a…Hắn miễn cưỡng mở miệng nói: “Không có việc gì a…Qua mấy ngày nữa sẽ không sao…Làm phiền đến Triệu đại nhân rồi…"
Triệu Hi giậm chân: “Ở trong cái nhà lao này không thể sống yên ổn được. Ngươi theo ta về Thượng Thư phủ đi!" Tô Bình lại càng hoảng sợ: Đại nhân a, ngươi thật sự không cần cái mũ ô sa kia nữa sao?
Thu Tử Ngộ cũng kinh hãi: “Đại nhân, không thể được a!" Hắn nói vội xong có chút khó thở, hoãn lại một chút rồi tiếp tục nói: “Ta là trọng phạm của triều đình, bị nhốt tại thiên lao là chuyện đương nhiên…Sao có thể liên lụy đại nhân được?" Hắn khẽ cắn môi: “Hơn nữa đại nhân cũng không nên đến đây nữa. Nếu để người khác biết, đại nhân giải thích thế nào được a?"
Triệu Hi cười lạnh nói: “Ta muốn xem kẻ nào dám bắt ta giải thích a!" Tô Bình biết hôm nay chủ nhân tâm tình kích động, cẩn thận khuyên nhủ: “Đại nhân, ngài không để ý đến bản thân, cũng nên ngẫm lại vì Thu công tử a. Hiện giờ chỉ có ngài mới giúp được hắn, nếu giờ ngài xảy ra chuyện gì, Thu công tử làm sao có thể giữ được tánh mạng a?" Hắn biết chỉ cần nhắc đến Thu Tử Ngộ là có thể khuyên được hắn.
Thu Tử Ngộ tuy rằng không biết ý tứ đằng sau câu nói này của Tô Bình, nhưng vẫn cảm kích mà nhìn phía Tô Bình: Tô quản gia thật sáng suốt, lại thấu tình đạt lý. Giờ thực khó có được người như vậy a! Hắn tiếp tục nói: “Tính mệnh của Tử Ngộ còn phụ thuộc vào đại nhân a. Tử Ngộ biết đại nhân quan tâm Tử Ngộ, chỉ là…đại nhân nên giữ gìn chính mình rồi mới có thể giữ được mạng sống cho Tử Ngộ a!"
Triệu Hi phiền muộn mà đi tới đi: “Ngươi ở trong lao làm sao có thể sống yên ổn được. Mỗi ngày đều có người tới quấy rầy như vậy…Hôm nay may mà có chúng ta tới kịp a. Nếu chúng ta mà không đến, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây!"
Họa Phiền từ nãy tới giờ vẫn chỉ lẳng lặng đỡ lấy Thu Tử Ngộ, lại đột nhiên lên tiếng: “Để ta ở lại trong lao chăm sóc thiếu gia đi!" Tô Bình dậm chân: Một người còn chưa giải quyết xong, lại có một người vô giúp vui a! Hắn nhịn không được mở miệng nói: “Họa Phiến cô nương tay trói gà không chặt như vậy, nếu như có kẻ xấu tới đây, chỉ sợ lại cần Thu công tử bảo vệ cho ngươi a!"
Họa Phiến sững sờ, giọt nước mắt cứ thế lăn xuống, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Thiếu gia…"
Tử Ngộ âm thầm mà thở dài: Hôm nay ta rơi vào hoàn cảnh này, lại có nhiều người quan tâm bảo vệ như vậy…Thu Tử Ngộ có phải chịu nhiều khổ cực hơn nữa cũng không sợ a! Hắn cố gắng giơ tay lên, vỗ nhẹ bàn tay của Họa Phiến: “Họa Phiến, ngươi đừng lo lắng…Qua mấy ngày nữa, án tử của ta cũng sẽ được định đoạt. Dù sao cũng không ở đây được bao lâu nữa a…Sư huynh chắc cũng đã trở về sư môn rồi, ngươi chỉ có một mình, sống ở ngoài như vậy…"
Tô Bình xen vào nói: “Thu công tử yên tâm, Họa Phiến cô nương đã dọn đến Thượng Thư phủ rồi. Chúng ta cũng đã để lại lời nhắn cho Lâm công tử, nhắn cho hắn nếu quay về kinh, muốn tìm Họa Phiến cô nương thì đến Thượng Thư phủ."
Thu Tử Ngộ mỉm cười: “Đa tạ hai vị! Họa Phiến, ngươi hảo hảo theo Triệu đại nhân a! Triệu đại nhân tuy tuổi còn trẻ nhưng lại tài chí hơn người, lại rộng rãi, lương thiện, nhất định sẽ hảo hảo đối xử tốt với ngươi a! Ngươi từ nhỏ đã theo ta, cũng coi như có học qua chút văn thơ, bây giờ nếu đi làm văn chương có lẽ cũng không tồi…" Lời này nghe ra giống như đang uỷ thác. Sắc mặt Triệu Hi phút chốc trắng nhợt, Họa Phiến đau lòng gọi: “Thiếu gia…" Tô Bình cảm thấy trong lòng chua xót.
Tử Ngộ nhìn sắc mặt của mọi người, biết mình nói nặng lời, vội vã sửa lại: “Họa Phiến, đợi sau khi sư huynh quay về kinh, ngươi hỏi hắn xem sư nương có việc gì không rồi báo cho ta biết một tiếng a."
Họa Phiến khóc sướt mướt, gật đầu nói: “Ta biết a. Thiếu gia, ngươi yên tâm, Lăng phu nhân không có việc gì đâu."
Tử Ngộ thở dài: Chỉ mong không có việc gì…Bằng không, dù ta có bị thiên đao vạn quả cũng không hết tột…Nếu không phải phụ thân bắt sư nương, sư phụ sao có thể thu ta làm đồ đệ?
Hắn nhìn lên cửa sổ một chút, trời đã sắp sáng, vội vã giục: “Trời sáng mau quá, các ngươi đi nhanh đi!"
Nhĩ lực của Tô Bình rất tốt, đã nghe được hình như có tiếng người đến, nóng ruột nói: “Đại nhân, đi nhanh thôi!" Triệu Hi không muốn đi mà nhìn Tử Ngộ, giậm chân một cái: “Hôm nay ta sẽ tâu lên Hoàng Thượng, cứu ngươi ra!" Khẽ cắn môi, xoay người đi ra ngoài.
Họa Phiến không chịu đi, đỡ Tử Ngộ, ngồi khóc không ngừng. Tử Ngộ liếc mắt nhìn Tô Bình, Tô Bình hiểu ý, đi tới bên cạnh Họa Phiến, thấp giọng nói: “Cô nương, xin đắc tội…" Một ngón tay điểm huyệt ngủ của nàng, Họa Phiến liền yếu ớt mà ngã xuống.
Thu Tử Ngộ cố gắng chống thân mình, ngầm thở dài, thấp giọng nói: “Đi nhanh đi!" Tô Bình ôm lấy Họa Phiến, thi lễ: “Thu công tử bảo trọng!" xoay người cũng đi ra cửa lao.
Trong lao tối đen, đợi Triệu Hi bọn họ đi được xa, Tử Ngộ nghe xung quanh đã không có một tiếng động, đột nhiên xoay người, một hơi nôn hết ra, không tự chủ được cuộn mình lại. Nôn mửa nhưng thế nào cũng không ngừng được. Dần dần trước mắt càng ngày càng mờ mịt, ý chí càng ngày càng xa, cả người chậm rãi rơi vào trong bóng tối. Trước khi hôn mê hắn vẫn nhớ xoay người nằm thẳng. Không thể để hài tử trong bụng bị thương a…
Tác giả :
Thiên Phàm Vũ Điệu