Quỳnh Châu Toái Viên
Chương 10
Chương thứ mười
Họa Phiến vẻ mặt lệ ngân, vọt tới xe chở tù, liền bị nha dịch ngăn lại. Họa Phiến vốn là một nữ tử nhỏ bé yếu ớt, vô lực mà chống lại, chỉ có thể phí công mà vươn hai tay, hướng về phía đoàn người đang rất xúc động, phẫn nộ mà hô to: “Đừng ném…Đừng ném thiếu gia nhà ta a…Hắn là vô tội…Hắn là vô tội nha!" Nàng vừa quay đầu trông thấy Vân Ngọc đứng ở trên bậc thềm cao cao, liền bổ nhào tới, quỳ trên mặt đất ra sức dập đầu: “Vân công tử! Vân công tử! Ta van cầu ngươi a! Buông tha cho thiếu gia nhà ta a. Nếu không có thiếu gia…ngươi đã sớm mất mạng rồi a! Vân công tử, làm người phải có lương tâm a! Ngươi xem lương tâm của ngươi! Ngươi đã đối xử thế nào với thiếu gia nhà ta a!"
Sắc mặt Vân Ngọc tái nhợt, trầm mặc mà nhìn nữ tử tiêm tú (nhỏ bé và thanh tú) đang liên tục dập đầu trên mặt đất, cái trán chạm đến mặt đất dần dần xuất hiện một ít vết máu. Vân Ngọc không biết nhớ ra cái gì đó, trong mắt chậm rãi lộ ra một tia phức tạp. Tống tiểu thư ở bên cạnh hắn nhíu mày, cánh tay bỗng vung lên, trong tay cư nhiên cầm một cái roi. Một roi liền quét về phía Họa Phiến còn đang quỳ trên mặt đất.
Đầu óc Thu Tử Ngộ choáng váng, nặng nề, thần trí mơ hồ nhưng vẫn nhận ra được tiếng khóc thê lương của Họa Phiến. Hắn cố sức trợn to hai mắt, vừa kịp nhìn thấy Tống tiểu thư vung ra một roi, liền kêu lên sợ hãi: “Họa Phiến!"
Ánh mắt Triệu Hi chợt lóe lên, Tô Bình phi thân lên, lướt qua một cái liền tới được trước mặt Tống tiểu thư, một bả nâng roi: “Tống tiểu thư không nên như vậy!"
Tống Tuệ Phương không ngờ tới một roi của mình còn chưa trúng, đã bị người nhẹ nhàng chặn lại, tức giận đến mức khuôn mặt biến xanh. Tay vung ra một roi, một roi này đúng là hướng về phía Tô Bình.
Tô Bình thở dài: Vị tiểu thư này thật nóng nảy! Hắn vươn một tay, hơi dùng sức cầm lấy đầu roi. Cây roi tuột khỏi tay Tống tiểu thư, nàng lảo đảo một cái liền ngã về phía sau, may mà Vân Ngọc ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ, một bả liền nâng được nàng.
Tô Bình thản nhiên nói: “Tống tiểu thư, ngươi không hỏi rõ trắng đen đã đánh người, như vậy cũng thực quá đáng a!" Xoay người liền nâng Họa Phiên đang quỳ trên mặt đất dậy. Cái trán của Họa Phiến sớm đã bị xây xát, máu tươi theo trên trán chảy xuống. Tô Bình không đành lòng, móc ra khăn tay đưa cho nàng, ý bảo nàng lau đi vệt máu trên mặt.
Tống Tuệ Phương tức giận đến phát run, một bả kéo lấy Vân Ngọc, khẩu khí cứng rắn: “Ngươi mau đi bắt hắn a! Bản tiểu thư ngày hôm nay phải hảo hảo giáo huấn một chút tên tiểu tặc này!"
Vân Ngọc thấy rõ, người xuất thủ bất phàm trước mặt này là từ bên cạnh Hình bộ thượng thư Triệu đại nhân mà xông tới. Vị Hình bộ thượng thư trẻ tuổi này là tâm phúc của Hoàng Đế. Nếu mà đắc tội người này, hắn ở trước mặt Hoàng Đế không đấu được khúc khúc, Hoàng Đế mà trách tội, ai cũng không được yên ổn a. Vân Ngọc không muốn gây sự, liền ôn nhu an ủi Tống Tuệ Phương: “Tuệ Phương, đừng tức giật. Đừng vì loại chuyện này mà tức giận!"
Tống Tuệ Phương không nghe theo, không chịu buông tha: “Con tiện tỳ này vừa nói gì ngươi cũng nghe được đi. Lẽ nào muốn để nó làm tổn hại thanh danh của ngươi sao?"
Vân Ngọc cười nói: “Nàng muốn nói gì cứ mặc nàng nói, người khác cũng chưa chắc sẽ tin. Ngươi không nên tức giận, nhỡ chọc tức thân thể thì sao được!"
Tống Tuệ Phương nghe xong lời này, trong lòng thập phần thoải mái, quét mắt nhìn một nam một nữ trước mặt, gia ân mà nói rằng: “Cũng được, hôm nay vì thể diện của ngươi, tạm tha hai người cẩu nam nữ này!"
Họa Phiến nắm khăn tay kinh ngạc mà đứng, hai mắt sáng như thu thủy, thê lương nhìn thẳng Vân Ngọc: Thì ra ngươi đối thiếu gia chưa bao giờ có thật tình! Đáng thương thiếu gia vì ngươi làm nhiều việc như vậy…Thiếu gia…thực sự là nhìn lầm người a!
Vân Ngọc bị cặp mắt sâu sắc của Họa Phiến nhìn mà cả người không được tự nhiên, vội giục Tống Tuệ Phương rời đi: “Đi thôi, Tuệ Phương. Ngươi cũng thấy được Thu Tử Ngộ diễu phố rồi, cũng nên tin lời của ta a! Chúng ta trở về đi!"
Tô Bình vốn bị câu “cẩu nam nữ" kia của Tống Tuệ Phương làm cho tức giận, lúc này lại nghe được Vân Ngọc nói, trong lòng càng khinh thường: Trên đời này sao lại có kẻ vô liêm sỉ lại vong ân bội nghĩa như hắn a? Thực muốn thay Thu công tử hảo hảo giáo huấn hắn một chút… Ân? Nếu như đánh cho náo nhiệt lên, tốt nhất nên đánh cho người ngã ngựa đổ. Như vậy có thể giúp đại nhân dừng diễu phố lại a! Hắn vừa nghĩ cẩn thận liền lập tức tiến lên, khiêu khích nói: “Xưa nay vẫn nghe nói Vân công tử võ công trác tuyệt, tại hạ bất tài, muốn cùng Vân công tử lĩnh giáo hai chiêu!" Cái gì võ công trác tuyệt chứ? Nếu không phải lúc đầu nhờ có Thu công tử cứu giúp, ngươi còn có thể ở chỗ này sao?
Vân Ngọc không ngờ Tô Bình lại thức thời như vậy. Chính mình đã khuyên được Tống Tuệ Phương, hắn tự dưng lại chặn ngang, muốn thanh toán xòng phẳng chuyện này. Không được, hôm nay cục diện như vậy, không thể đấu võ cùng hắn. Nếu là thắng thì cũng thôi, nếu là thất bại thì không chỉ có mang tai tiếng, còn đắc tội Triệu thượng thư a.
Vân Ngọc liền ôm quyền, một phen nói đến thông tình đạt lễ: “Vị công tử này mới vừa rồi một tay hảo công phu, Vân Ngọc thật là kính phục, cũng thập phần hy vọng có thể cùng công tử luận bàn một phen! Chỉ là hôm nay Vân Ngọc cùng Tống tiểu thư còn có chuyện quan trọng phải làm. Huống hồ nơi này đường xá đông đúc, thực không tiện thi triển tài nghệ a! Công tử nếu có hứng thú, chúng ta không ngại tái hẹn lần sau a!"
Tô Bình cười lạnh một tiếng: Đồ hèn nhát, luận bàn gì chứ? Ngày hôm nay ta sẽ đánh với ngươi một trận sống chết. Bằng không làm sao có thể nào thay đổi cục diện này, giúp đại nhân tìm một cái cớ để ngừng diễu phố a?
Hắn nghĩ đến là làm, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Thế nào, Vân công tử sợ sao? Cũng được… Nói vậy Vân công tử chắc cũng là một người biết tình biết lễ. Tống tiểu thư xuất thủ tàn nhẫn, suýt nữa đả thương vị cô nương này, vậy liền xin Vân công tử khuyên nhủ Tống tiểu thư, nói một lời xin lỗi với vị cô nương này a!"
Tống Tuệ Phương lúc này thực sự là tức giận, Vân Ngọc cũng nhíu mày: Chính mình đều đã xuống nước, người này lại còn bắt đầu càn quấy!
Họa Phiến đứng ở một bên cũng phục hồi lại tinh thần, ánh mắt chuyển hướng Tống Tuệ Phương, thản nhiên nói: “Thì ra vị này chính là Tống tiểu thư, chắc hẳn là nữ nhi của Tống Giản Chi tướng quân a!"
Tống Tuệ Phương còn đang đang tức giận, nghe vậy mắng to: “Tiện tỳ, dám gọi thẳng tục danh của cha ta!" Vung tay lại muốn giơ roi.
Tô Bình thấy Họa Phiến đột nhiên mở miệng, trong lòng biết tất có nguyên nhân, một bả ngăn cản Tống Tuệ Phương: “Tống tiểu thư, ngươi biết ta thích nhất gì không? Ta thích nhất là dùng roi vẽ hoa lên mặt mấy nàng xử nữ vừa tươi trẻ lại xinh đẹp như hoa, làm cho các nàng cả đời cũng không thể ra khỏi nhà!"
Tống Tuệ Phương lại càng hoảng sợ, thân thể bất giác liền rụt lui về phía sau. Vân Ngọc đang muốn mở miệng, thanh âm lạnh lùng của Họa Phiến đã vang lên: “Tống tiểu thư thông thạo roi pháp, chắc hẳn là do Tống tướng quân đích thân truyền dạy. Bất quá…Nếu không có thiếu gia, một nhà các ngươi đã sớm cùng Tống Giản Chi xuống âm tào địa phủ mà biểu diễn uy phong rồi!"
Lời vừa ra khỏi miệng, không chỉ có Tô Bình, ngay cả Vân Ngọc cũng lấy làm kinh sợ. Tô Bình bỗng dưng nhớ tới, trong lúc vụ án của Tống Giản Chi đã không thể vãn hồi, nửa đêm Thượng thư phủ đột nhiên bị người lẻn vào. Hắc y nhân xông vào phủ, mang đến một tập chứng cứ có thể giúp Tống Tướng quân lật lại bản án, rồi lập tức tiêu thất không gặp. Tập văn kiện kia tuy rằng không thể cứu được tính mạng của Tống tướng quân, nhưng lại bảo vệ được người nhà của hắn cùng các quan lại liên quan. Hôm nay nghe Họa Phiến vừa nói như thế…Lẽ nào hắc y nhân kia đúng là Thu Tử Ngộ sao? Chỉ là…Thu công tử chỉ là một thư sinh yếu đuối, thật sự nhìn không ra lại có tài nghệ như vậy a? Việc này về sau phải cùng đại nhân cân nhắc kĩ mới được!
Sắc mặt Vân Ngọc thay đổi trong nháy mắt, Tống Tuệ Phương nhìn hắn một cái, giậm chân nói: “Tiện tỳ, ngươi dám nói bậy!"
Họa Phiến lạnh lùng cười: “Liền ngay cả vị Vân tướng quân này cũng thiếu chút nữa phải theo Tống tướng quân mà đi. Nếu không có thiếu gia nhà ta, Vân tướng quân từ lâu đã không còn đường trở về a!"
Vân Ngọc trầm giọng nói: “Họa Phiến, ngươi không nên hồ ngôn loạn ngữ!"
Ánh mắt Họa Phiến lạnh như băng chậm rãi chuyển tới trên người hắn: “Thì ra Vân tướng quân cũng nhận ra ta! Mới vừa rồi ta còn tưởng rằng Vân tướng quân còn không quen biết ta a!"
Tô Bình nhăn mặt, không kiên nhẫn mà nói: “Nói cùng hắn nữa làm gì? Đánh đi!"
Hắn đột nhiên gây khó dễ, một ngón tay điểm huyệt Tống Tuệ Phương, lập tức xông tới. Một chưởng đánh về phía Vân Ngọc, trong miệng quát to: “Vị cô nương này không có công phu, Tống tiểu thư cũng không nên khi dễ nàng!"
Tống Tuệ Phương bị hắn điểm huyệt động cũng không thể động, tức giận đến môi dần dần tím ngắt.
Vân Ngọc không ngờ bị đánh lén một chưởng, vội vàng lảng tránh, bất đắc dĩ phải cùng Tô Bình đánh nhau.
Bên này đánh cho vô cùng náo nhiệt, bên kia đội ngũ diễu phố cũng không thể dừng lại. Triệu Hi chỉ thấy Tô Bình đi tới, nhưng lại không nghe được mấy người họ trong lúc đó nói những gì. Mắt thấy đội ngũ đã sắp đi qua, Tô Bình nhưng vẫn chưa trở về, không khỏi âm thầm mắng: Nhiều lời vô ích làm gì a, còn không mau quay về giúp ta nghĩ biện pháp!
Thu Tử Ngộ cũng nhìn thấy Tô Bình cứu Họa Phiến, liền yên lòng. Một chút sức lực chống đỡ thoáng cái tan hết, thân thể mềm nhũn xuống, tứ chi đã không có tri giác, chết lặng mà bị treo trên xích sắt. Đầu chậm rãi tựa vào trên rào chắn, mí mắt hơi chớp lên: May là không có việc gì…Họa Phiến a, ngươi vì sao phải làm như vậy? Vì sao phải cầu xin hắn? Mau trở về đi thôi…Xe chở tù chậm rãi chạy qua, Thu Tử Ngộ từ từ cảm thấy trước mắt đen kịt một mảnh, tiếng người ầm ĩ hai bên tai dần dần không nghe được nữa, hắn nhẹ nhàng mà thở hắt ra: Thật tốt quá…Tạm thời được giải thoát một chút a!
Bên kia Tô Bình cùng Vân Ngọc đã phi lên nóc nhà, đoàn người hai bên đường đều bị hấp dẫn nhìn theo. Trong lòng Tô Bình âm thầm suy nghĩ: Đánh trên nóc nhà thì không thể đảo loạn buổi diễu phố… Không được, muốn đánh phải xuống phía dưới!
Hắn đột nhiên xuất ra một hư chiêu, từ nóc nhà nhảy xuống. Tròng mắt xoay động, tầm mắt rơi về phía đoàn người. Hắn cư nhiên đạp lên đầu người khác, một đường lao về phía trước.
Đoàn người nhất thời đại loạn, dân chúng trên đường sợ chính mình bị đạp phải, chen chúc nhau lung tung mà lánh đi. Tô Bình nhìn xem: Hiệu quả không tệ a! Đơn giản liền hướng về phía Vân Ngọc còn đang đứng ở trên nóc nhà do dự, hô to một tiếng: “Đồ nhát gan, không dám qua đây sao?"
Vân Ngọc suy cho cùng vẫn là tuổi trẻ, bị hắn khiêu khích liền tức giận trong lòng, không chút suy nghĩ, thoáng cái nhảy xuống, cũng đạp lên đầu mấy người phi thân qua. Hắn vung tay ra một chưởng, Tô Bình tiếp được. Hai người ngươi tới ta đi, ở ngay phía trên đầu đoàn người mà đánh nhau.
Cái này thực sự là loạn thành một đoàn. Người trên đường rất nhiều, tất cả mọi người đều sợ bị hai người này đạp trúng đầu, kẻ phía trước thì dồn về sau, người phía sau không biết trốn đi đâu lại đẩy về phía trước. Trên đường cái nhất thời loạn thành một đoàn. Có người bất chấp quan binh ngăn cản, chạy ào vào giữa đội ngũ diễu phố, chặn giữa đường cái.
Triệu Hi nhìn thấy Tô Bình cùng Vân Ngọc đánh đến khó mà tách ra được, cũng nhìn thấy dân chúng loạn thành một đoàn, thoáng cái liền hểu được kế sách của Tô Bình, trong lòng vui vẻ: Hảo…Tô Bình, làm tốt lắm. Đánh tiếp đi, càng loạn càng tốt!
Viên sai đi cùng áp giải vừa nhìn: Ôi! Thế này thật sự loạn rồi a! Cứ như vậy làm sao diễu phố được? Nhìn sắc mặt Thượng thư đại nhân vẫn trầm mặc, không hề lên tiếng, trong lòng cảm thấy bồn chồn: Đại nhân, việc này không phải là do ngươi phụ trách sao? Hắn không dám hỏi trực tiếp, không thể làm gì khác hơn là quanh co lòng vòng: “Đại nhân, người xem, Tô quản gia cùng Vân tướng quân đều là võ công cao cường, sợ rằng chỉ chốc lát cũng không ngừng lại được. Dân chúng đều loạn thành một đoàn, vậy phải làm sao bây giờ a?"
Triệu Hi bình tĩnh nói: “Vân tướng quân đã không có lí lẽ còn không chịu bỏ qua cho người ta, thật là buồn cười! Khinh phủ ta không có ai sao?" (đoạn này ta dịch theo ý ta a~~)
Viên sai vừa nghe: Câu này nói ngược rồi! Hắn nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, khép nép hỏi: “Đại nhân, con đường phía trước bị dân chúng chặn lại rồi, buổi diễu phố này vẫn phải tiếp tục sao?"
Triệu Hi nổi giận mà nhìn hắn: “Diễu, diễu cái rắm a! Vân tướng quân vô duyên vô cớ đến đây, khiêu khích gia nhân của ta, nhiễu loạn buổi diễu phố, thực sự là đáng giận! Ngươi phân phó xuống phía dưới, nói việc diễu phố bị Vân Ngọc-Vân chiếu tướng làm rối hết cả lên rồi, không thể tiếp tục tiến hành nữa, giờ quay về Hình bộ thôi! Đợi bản quan bẩm báo lên Hoàng thượng rồi quyết định sau!"
Viên sai khúm núm, vội chạy đến phía trước truyền đạt lệnh. Chỉ chốc lát sau, cả đội ngũ diễu phố liền ngừng lại, quay đầu đi hướng Hình bộ nha môn.
Tô Bình thấy buổi diễu phố xui xẻo kia bị xáo trộn cả lên, âm thầm vui mừng. Thoát khỏi Vân Ngọc, bay vọt đến trước mặt Họa Phiến, một bả kéo lấy nàng, thấp giọng nói: “Đi mau!" Hai người một cái lắc mình liền chen vào giữa đám đông hỗn loạn, đợi Vân Ngọc phục hồi tinh thần lại, đã không thấy đâu nữa.
Họa Phiến vẻ mặt lệ ngân, vọt tới xe chở tù, liền bị nha dịch ngăn lại. Họa Phiến vốn là một nữ tử nhỏ bé yếu ớt, vô lực mà chống lại, chỉ có thể phí công mà vươn hai tay, hướng về phía đoàn người đang rất xúc động, phẫn nộ mà hô to: “Đừng ném…Đừng ném thiếu gia nhà ta a…Hắn là vô tội…Hắn là vô tội nha!" Nàng vừa quay đầu trông thấy Vân Ngọc đứng ở trên bậc thềm cao cao, liền bổ nhào tới, quỳ trên mặt đất ra sức dập đầu: “Vân công tử! Vân công tử! Ta van cầu ngươi a! Buông tha cho thiếu gia nhà ta a. Nếu không có thiếu gia…ngươi đã sớm mất mạng rồi a! Vân công tử, làm người phải có lương tâm a! Ngươi xem lương tâm của ngươi! Ngươi đã đối xử thế nào với thiếu gia nhà ta a!"
Sắc mặt Vân Ngọc tái nhợt, trầm mặc mà nhìn nữ tử tiêm tú (nhỏ bé và thanh tú) đang liên tục dập đầu trên mặt đất, cái trán chạm đến mặt đất dần dần xuất hiện một ít vết máu. Vân Ngọc không biết nhớ ra cái gì đó, trong mắt chậm rãi lộ ra một tia phức tạp. Tống tiểu thư ở bên cạnh hắn nhíu mày, cánh tay bỗng vung lên, trong tay cư nhiên cầm một cái roi. Một roi liền quét về phía Họa Phiến còn đang quỳ trên mặt đất.
Đầu óc Thu Tử Ngộ choáng váng, nặng nề, thần trí mơ hồ nhưng vẫn nhận ra được tiếng khóc thê lương của Họa Phiến. Hắn cố sức trợn to hai mắt, vừa kịp nhìn thấy Tống tiểu thư vung ra một roi, liền kêu lên sợ hãi: “Họa Phiến!"
Ánh mắt Triệu Hi chợt lóe lên, Tô Bình phi thân lên, lướt qua một cái liền tới được trước mặt Tống tiểu thư, một bả nâng roi: “Tống tiểu thư không nên như vậy!"
Tống Tuệ Phương không ngờ tới một roi của mình còn chưa trúng, đã bị người nhẹ nhàng chặn lại, tức giận đến mức khuôn mặt biến xanh. Tay vung ra một roi, một roi này đúng là hướng về phía Tô Bình.
Tô Bình thở dài: Vị tiểu thư này thật nóng nảy! Hắn vươn một tay, hơi dùng sức cầm lấy đầu roi. Cây roi tuột khỏi tay Tống tiểu thư, nàng lảo đảo một cái liền ngã về phía sau, may mà Vân Ngọc ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ, một bả liền nâng được nàng.
Tô Bình thản nhiên nói: “Tống tiểu thư, ngươi không hỏi rõ trắng đen đã đánh người, như vậy cũng thực quá đáng a!" Xoay người liền nâng Họa Phiên đang quỳ trên mặt đất dậy. Cái trán của Họa Phiến sớm đã bị xây xát, máu tươi theo trên trán chảy xuống. Tô Bình không đành lòng, móc ra khăn tay đưa cho nàng, ý bảo nàng lau đi vệt máu trên mặt.
Tống Tuệ Phương tức giận đến phát run, một bả kéo lấy Vân Ngọc, khẩu khí cứng rắn: “Ngươi mau đi bắt hắn a! Bản tiểu thư ngày hôm nay phải hảo hảo giáo huấn một chút tên tiểu tặc này!"
Vân Ngọc thấy rõ, người xuất thủ bất phàm trước mặt này là từ bên cạnh Hình bộ thượng thư Triệu đại nhân mà xông tới. Vị Hình bộ thượng thư trẻ tuổi này là tâm phúc của Hoàng Đế. Nếu mà đắc tội người này, hắn ở trước mặt Hoàng Đế không đấu được khúc khúc, Hoàng Đế mà trách tội, ai cũng không được yên ổn a. Vân Ngọc không muốn gây sự, liền ôn nhu an ủi Tống Tuệ Phương: “Tuệ Phương, đừng tức giật. Đừng vì loại chuyện này mà tức giận!"
Tống Tuệ Phương không nghe theo, không chịu buông tha: “Con tiện tỳ này vừa nói gì ngươi cũng nghe được đi. Lẽ nào muốn để nó làm tổn hại thanh danh của ngươi sao?"
Vân Ngọc cười nói: “Nàng muốn nói gì cứ mặc nàng nói, người khác cũng chưa chắc sẽ tin. Ngươi không nên tức giận, nhỡ chọc tức thân thể thì sao được!"
Tống Tuệ Phương nghe xong lời này, trong lòng thập phần thoải mái, quét mắt nhìn một nam một nữ trước mặt, gia ân mà nói rằng: “Cũng được, hôm nay vì thể diện của ngươi, tạm tha hai người cẩu nam nữ này!"
Họa Phiến nắm khăn tay kinh ngạc mà đứng, hai mắt sáng như thu thủy, thê lương nhìn thẳng Vân Ngọc: Thì ra ngươi đối thiếu gia chưa bao giờ có thật tình! Đáng thương thiếu gia vì ngươi làm nhiều việc như vậy…Thiếu gia…thực sự là nhìn lầm người a!
Vân Ngọc bị cặp mắt sâu sắc của Họa Phiến nhìn mà cả người không được tự nhiên, vội giục Tống Tuệ Phương rời đi: “Đi thôi, Tuệ Phương. Ngươi cũng thấy được Thu Tử Ngộ diễu phố rồi, cũng nên tin lời của ta a! Chúng ta trở về đi!"
Tô Bình vốn bị câu “cẩu nam nữ" kia của Tống Tuệ Phương làm cho tức giận, lúc này lại nghe được Vân Ngọc nói, trong lòng càng khinh thường: Trên đời này sao lại có kẻ vô liêm sỉ lại vong ân bội nghĩa như hắn a? Thực muốn thay Thu công tử hảo hảo giáo huấn hắn một chút… Ân? Nếu như đánh cho náo nhiệt lên, tốt nhất nên đánh cho người ngã ngựa đổ. Như vậy có thể giúp đại nhân dừng diễu phố lại a! Hắn vừa nghĩ cẩn thận liền lập tức tiến lên, khiêu khích nói: “Xưa nay vẫn nghe nói Vân công tử võ công trác tuyệt, tại hạ bất tài, muốn cùng Vân công tử lĩnh giáo hai chiêu!" Cái gì võ công trác tuyệt chứ? Nếu không phải lúc đầu nhờ có Thu công tử cứu giúp, ngươi còn có thể ở chỗ này sao?
Vân Ngọc không ngờ Tô Bình lại thức thời như vậy. Chính mình đã khuyên được Tống Tuệ Phương, hắn tự dưng lại chặn ngang, muốn thanh toán xòng phẳng chuyện này. Không được, hôm nay cục diện như vậy, không thể đấu võ cùng hắn. Nếu là thắng thì cũng thôi, nếu là thất bại thì không chỉ có mang tai tiếng, còn đắc tội Triệu thượng thư a.
Vân Ngọc liền ôm quyền, một phen nói đến thông tình đạt lễ: “Vị công tử này mới vừa rồi một tay hảo công phu, Vân Ngọc thật là kính phục, cũng thập phần hy vọng có thể cùng công tử luận bàn một phen! Chỉ là hôm nay Vân Ngọc cùng Tống tiểu thư còn có chuyện quan trọng phải làm. Huống hồ nơi này đường xá đông đúc, thực không tiện thi triển tài nghệ a! Công tử nếu có hứng thú, chúng ta không ngại tái hẹn lần sau a!"
Tô Bình cười lạnh một tiếng: Đồ hèn nhát, luận bàn gì chứ? Ngày hôm nay ta sẽ đánh với ngươi một trận sống chết. Bằng không làm sao có thể nào thay đổi cục diện này, giúp đại nhân tìm một cái cớ để ngừng diễu phố a?
Hắn nghĩ đến là làm, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Thế nào, Vân công tử sợ sao? Cũng được… Nói vậy Vân công tử chắc cũng là một người biết tình biết lễ. Tống tiểu thư xuất thủ tàn nhẫn, suýt nữa đả thương vị cô nương này, vậy liền xin Vân công tử khuyên nhủ Tống tiểu thư, nói một lời xin lỗi với vị cô nương này a!"
Tống Tuệ Phương lúc này thực sự là tức giận, Vân Ngọc cũng nhíu mày: Chính mình đều đã xuống nước, người này lại còn bắt đầu càn quấy!
Họa Phiến đứng ở một bên cũng phục hồi lại tinh thần, ánh mắt chuyển hướng Tống Tuệ Phương, thản nhiên nói: “Thì ra vị này chính là Tống tiểu thư, chắc hẳn là nữ nhi của Tống Giản Chi tướng quân a!"
Tống Tuệ Phương còn đang đang tức giận, nghe vậy mắng to: “Tiện tỳ, dám gọi thẳng tục danh của cha ta!" Vung tay lại muốn giơ roi.
Tô Bình thấy Họa Phiến đột nhiên mở miệng, trong lòng biết tất có nguyên nhân, một bả ngăn cản Tống Tuệ Phương: “Tống tiểu thư, ngươi biết ta thích nhất gì không? Ta thích nhất là dùng roi vẽ hoa lên mặt mấy nàng xử nữ vừa tươi trẻ lại xinh đẹp như hoa, làm cho các nàng cả đời cũng không thể ra khỏi nhà!"
Tống Tuệ Phương lại càng hoảng sợ, thân thể bất giác liền rụt lui về phía sau. Vân Ngọc đang muốn mở miệng, thanh âm lạnh lùng của Họa Phiến đã vang lên: “Tống tiểu thư thông thạo roi pháp, chắc hẳn là do Tống tướng quân đích thân truyền dạy. Bất quá…Nếu không có thiếu gia, một nhà các ngươi đã sớm cùng Tống Giản Chi xuống âm tào địa phủ mà biểu diễn uy phong rồi!"
Lời vừa ra khỏi miệng, không chỉ có Tô Bình, ngay cả Vân Ngọc cũng lấy làm kinh sợ. Tô Bình bỗng dưng nhớ tới, trong lúc vụ án của Tống Giản Chi đã không thể vãn hồi, nửa đêm Thượng thư phủ đột nhiên bị người lẻn vào. Hắc y nhân xông vào phủ, mang đến một tập chứng cứ có thể giúp Tống Tướng quân lật lại bản án, rồi lập tức tiêu thất không gặp. Tập văn kiện kia tuy rằng không thể cứu được tính mạng của Tống tướng quân, nhưng lại bảo vệ được người nhà của hắn cùng các quan lại liên quan. Hôm nay nghe Họa Phiến vừa nói như thế…Lẽ nào hắc y nhân kia đúng là Thu Tử Ngộ sao? Chỉ là…Thu công tử chỉ là một thư sinh yếu đuối, thật sự nhìn không ra lại có tài nghệ như vậy a? Việc này về sau phải cùng đại nhân cân nhắc kĩ mới được!
Sắc mặt Vân Ngọc thay đổi trong nháy mắt, Tống Tuệ Phương nhìn hắn một cái, giậm chân nói: “Tiện tỳ, ngươi dám nói bậy!"
Họa Phiến lạnh lùng cười: “Liền ngay cả vị Vân tướng quân này cũng thiếu chút nữa phải theo Tống tướng quân mà đi. Nếu không có thiếu gia nhà ta, Vân tướng quân từ lâu đã không còn đường trở về a!"
Vân Ngọc trầm giọng nói: “Họa Phiến, ngươi không nên hồ ngôn loạn ngữ!"
Ánh mắt Họa Phiến lạnh như băng chậm rãi chuyển tới trên người hắn: “Thì ra Vân tướng quân cũng nhận ra ta! Mới vừa rồi ta còn tưởng rằng Vân tướng quân còn không quen biết ta a!"
Tô Bình nhăn mặt, không kiên nhẫn mà nói: “Nói cùng hắn nữa làm gì? Đánh đi!"
Hắn đột nhiên gây khó dễ, một ngón tay điểm huyệt Tống Tuệ Phương, lập tức xông tới. Một chưởng đánh về phía Vân Ngọc, trong miệng quát to: “Vị cô nương này không có công phu, Tống tiểu thư cũng không nên khi dễ nàng!"
Tống Tuệ Phương bị hắn điểm huyệt động cũng không thể động, tức giận đến môi dần dần tím ngắt.
Vân Ngọc không ngờ bị đánh lén một chưởng, vội vàng lảng tránh, bất đắc dĩ phải cùng Tô Bình đánh nhau.
Bên này đánh cho vô cùng náo nhiệt, bên kia đội ngũ diễu phố cũng không thể dừng lại. Triệu Hi chỉ thấy Tô Bình đi tới, nhưng lại không nghe được mấy người họ trong lúc đó nói những gì. Mắt thấy đội ngũ đã sắp đi qua, Tô Bình nhưng vẫn chưa trở về, không khỏi âm thầm mắng: Nhiều lời vô ích làm gì a, còn không mau quay về giúp ta nghĩ biện pháp!
Thu Tử Ngộ cũng nhìn thấy Tô Bình cứu Họa Phiến, liền yên lòng. Một chút sức lực chống đỡ thoáng cái tan hết, thân thể mềm nhũn xuống, tứ chi đã không có tri giác, chết lặng mà bị treo trên xích sắt. Đầu chậm rãi tựa vào trên rào chắn, mí mắt hơi chớp lên: May là không có việc gì…Họa Phiến a, ngươi vì sao phải làm như vậy? Vì sao phải cầu xin hắn? Mau trở về đi thôi…Xe chở tù chậm rãi chạy qua, Thu Tử Ngộ từ từ cảm thấy trước mắt đen kịt một mảnh, tiếng người ầm ĩ hai bên tai dần dần không nghe được nữa, hắn nhẹ nhàng mà thở hắt ra: Thật tốt quá…Tạm thời được giải thoát một chút a!
Bên kia Tô Bình cùng Vân Ngọc đã phi lên nóc nhà, đoàn người hai bên đường đều bị hấp dẫn nhìn theo. Trong lòng Tô Bình âm thầm suy nghĩ: Đánh trên nóc nhà thì không thể đảo loạn buổi diễu phố… Không được, muốn đánh phải xuống phía dưới!
Hắn đột nhiên xuất ra một hư chiêu, từ nóc nhà nhảy xuống. Tròng mắt xoay động, tầm mắt rơi về phía đoàn người. Hắn cư nhiên đạp lên đầu người khác, một đường lao về phía trước.
Đoàn người nhất thời đại loạn, dân chúng trên đường sợ chính mình bị đạp phải, chen chúc nhau lung tung mà lánh đi. Tô Bình nhìn xem: Hiệu quả không tệ a! Đơn giản liền hướng về phía Vân Ngọc còn đang đứng ở trên nóc nhà do dự, hô to một tiếng: “Đồ nhát gan, không dám qua đây sao?"
Vân Ngọc suy cho cùng vẫn là tuổi trẻ, bị hắn khiêu khích liền tức giận trong lòng, không chút suy nghĩ, thoáng cái nhảy xuống, cũng đạp lên đầu mấy người phi thân qua. Hắn vung tay ra một chưởng, Tô Bình tiếp được. Hai người ngươi tới ta đi, ở ngay phía trên đầu đoàn người mà đánh nhau.
Cái này thực sự là loạn thành một đoàn. Người trên đường rất nhiều, tất cả mọi người đều sợ bị hai người này đạp trúng đầu, kẻ phía trước thì dồn về sau, người phía sau không biết trốn đi đâu lại đẩy về phía trước. Trên đường cái nhất thời loạn thành một đoàn. Có người bất chấp quan binh ngăn cản, chạy ào vào giữa đội ngũ diễu phố, chặn giữa đường cái.
Triệu Hi nhìn thấy Tô Bình cùng Vân Ngọc đánh đến khó mà tách ra được, cũng nhìn thấy dân chúng loạn thành một đoàn, thoáng cái liền hểu được kế sách của Tô Bình, trong lòng vui vẻ: Hảo…Tô Bình, làm tốt lắm. Đánh tiếp đi, càng loạn càng tốt!
Viên sai đi cùng áp giải vừa nhìn: Ôi! Thế này thật sự loạn rồi a! Cứ như vậy làm sao diễu phố được? Nhìn sắc mặt Thượng thư đại nhân vẫn trầm mặc, không hề lên tiếng, trong lòng cảm thấy bồn chồn: Đại nhân, việc này không phải là do ngươi phụ trách sao? Hắn không dám hỏi trực tiếp, không thể làm gì khác hơn là quanh co lòng vòng: “Đại nhân, người xem, Tô quản gia cùng Vân tướng quân đều là võ công cao cường, sợ rằng chỉ chốc lát cũng không ngừng lại được. Dân chúng đều loạn thành một đoàn, vậy phải làm sao bây giờ a?"
Triệu Hi bình tĩnh nói: “Vân tướng quân đã không có lí lẽ còn không chịu bỏ qua cho người ta, thật là buồn cười! Khinh phủ ta không có ai sao?" (đoạn này ta dịch theo ý ta a~~)
Viên sai vừa nghe: Câu này nói ngược rồi! Hắn nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, khép nép hỏi: “Đại nhân, con đường phía trước bị dân chúng chặn lại rồi, buổi diễu phố này vẫn phải tiếp tục sao?"
Triệu Hi nổi giận mà nhìn hắn: “Diễu, diễu cái rắm a! Vân tướng quân vô duyên vô cớ đến đây, khiêu khích gia nhân của ta, nhiễu loạn buổi diễu phố, thực sự là đáng giận! Ngươi phân phó xuống phía dưới, nói việc diễu phố bị Vân Ngọc-Vân chiếu tướng làm rối hết cả lên rồi, không thể tiếp tục tiến hành nữa, giờ quay về Hình bộ thôi! Đợi bản quan bẩm báo lên Hoàng thượng rồi quyết định sau!"
Viên sai khúm núm, vội chạy đến phía trước truyền đạt lệnh. Chỉ chốc lát sau, cả đội ngũ diễu phố liền ngừng lại, quay đầu đi hướng Hình bộ nha môn.
Tô Bình thấy buổi diễu phố xui xẻo kia bị xáo trộn cả lên, âm thầm vui mừng. Thoát khỏi Vân Ngọc, bay vọt đến trước mặt Họa Phiến, một bả kéo lấy nàng, thấp giọng nói: “Đi mau!" Hai người một cái lắc mình liền chen vào giữa đám đông hỗn loạn, đợi Vân Ngọc phục hồi tinh thần lại, đã không thấy đâu nữa.
Tác giả :
Thiên Phàm Vũ Điệu