Quyết Tuyệt
Chương 21
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày qua, Thiên Sách Phủ ngập tràn vui mừng. Tuy rằng từ một mặt nào đó mà nói, hoàng thượng ban thưởng lớn như vậy chỉ là kế sách tạm thời, nhưng dù sao cũng đã xoa dịu được nỗ lực chiến đấu của Đường quân, dẹp yên mọi nguy cơ, hơn nữa, Quan Đông xưa nay nổi tiếng giàu có đông đúc, toàn bộ mảnh đất này giờ đã thuộc về bọn họ, chuyện này quả thực không tồi. Chỉ cần đợi thêm ba ngày nữa, ba ngày sau hoàng đế thiết yến tiễn Tần Vương, bọn họ có thể dời đến giang sơn của mình rồi.
A, ba ngày, tựa hồ đột nhiên trở nên dài dằng dặc!
Đêm khuya, Thiên Sách Phủ tổ chức tiệc rượu tiễn biệt, những người ngồi đây đều là quan lại thuộc Thiên Sách Phủ, là bộ hạ tâm phúc của Tần Vương, theo hắn Nam chinh Bắc chiến nhiều năm, gần như không còn khoảng cách, không còn cấp bậc, nâng chén qua lại, nói cười thoải mái, thực sự vô cùng náo nhiệt, vô cùng sảng khoái.
Lý Thế Dân ngồi ở giữa, thiếu niên vô tư từ lâu đã trở thành vương giả uy phong đĩnh đạc, mỗi một ánh mắt, một động tác đều vô tình biểu lộ ra một loại khí độ không gì sánh được. Giữa tiệc rượu, hắn mở miệng cực nhỏ, tính bồng bột tuổi trẻ đã không còn, lúc này, chỉ còn trầm ổn cùng chu đáo, muốn nhìn ra được nhịp đập trái tim hắn còn khó khăn hơn mò kim đáy bể.
Giữa lúc cười nói, Trưởng Tôn Vô Kỵ thỉnh thoảng lại quay ra nhìn Lý Thế Dân, vô thức quan sát nhất cử nhất động của hắn. Cậu em vợ đã từng thân thiết với mình như người nhà, hiện nay, đã không thể đơn giản mà đến gần nữa, hắn thay đổi rồi, thay đổi từ tâm, toàn bộ tinh thần cùng khí chất đều chuyển biến, trở thành một người cô độc, mà loại chuyển biến này rốt cuộc là tốt hay xấu, đúng hay sai, tựa hồ không ai có thể đánh giá, hoặc có lẽ, sau ngàn năm, một ngày nào đó, lịch sử sẽ bình luận được!
Phòng Huyền Linh xưa nay vẫn là người đa mưu túc trí, ưu nhã mà nâng chén, ngôn từ sâu sắc, qua lại mời rượu từng người. Nếu như thật sự có thể nhìn ra nội tâm của một ai đó, như vậy, hắn là người có thể chân chính nhìn ra tâm của Lý Uyên. Chia để trị, cuộc chiến giữa Thái tử và Tần Vương không thể nghi ngờ ngày càng gay gắt, hậu quả, cho dù không thể nhìn thấy tức khắc, thì không lâu sau cũng sẽ rung chuyển Đại Đường, hoàng đế, chính là muốn khống chế cục diện này. Tuy rằng hiểu rõ tất cả nguy cơ sắp đến, nhưng ngài không hề nóng lòng, không phải vì đã định liệu trước, nắm chắc thắng lợi trong tay, mà là, tại thời khắc này, có vội cũng không được.
Tần Thúc Bảo mấy ngày nay tâm thần đều không yên, không biết có phải là do bản thân quá đa nghi hay không, mà hắn luôn có cảm giác bất an đối với quyết định kiến đô này.
Về phần những người khác, mỗi người một ý nghĩ, nhưng lúc này đều quẳng hết sang một bên mà tận hưởng lạc thú trước mắt.
Khi tất cả mọi người trong thành Lạc Dương đều bàn luận viển vông, thỏa thuê mãn nguyện rồi, bên ngoài đại điện vắng lặng đột nhiên có tiếng người bước vào, người này đi qua chúng tướng đến ngay bên cạnh Lý Thế Dân, cúi đầu nói nhỏ, “Vương gia, Vương công công của Đông cung cầu kiến."
Lý Thế Dân khẽ cau mày, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, “Thái tử sai ông ta tới?"
Gia nhân lắc đầu, “Công công nói là có việc riêng, tự đi tới đây, không phải do Thái tử dặn dò."
Lý Thế Dân có cảm giác không ổn, cũng không biết không ổn ở chỗ nào, chỉ là trực giác nói cho hắn biết, hắn có muốn tránh cũng không được, “Cho ông ta vào đây đi."
“Vâng." Gia nhân đi ra ngoài.
Một lát sau, một lão nhân khoảng sáu mươi đi vào đại điện Tần Vương Phủ, sự xuất hiện của lão khiến cho đại điện náo nhiệt chợt trở nên lặng ngắt như tờ, bởi vì, tất cả mọi người đều biết, lão là người hầu cận bên cạnh Lý Kiến Thành.
Lý Thế Dân đứng dậy đi lên mấy bước, lễ phép nói, “Lão nhân gia đêm khuya đến đây có việc gì vậy?"
Lão nhân vốn là lão bộc nhà họ Lý, tận mắt chứng kiến Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân trưởng thành đến tận bây giờ, mặc dù không phải quan hệ quá thân thiết, nhưng cũng gần giống như người nhà.
“Nhị điện hạ, lão nô đến đây là muốn nói với ngài một chút việc riêng." Ánh mắt di chuyển bất định, cho thấy lúc này lão mang đầy tâm sự.
Lý Thế Dân cười giảo hoạt, “Mọi người ngồi đây đều là huynh đệ tay chân của Thế Dân, kể cả việc riêng Thế Dân cũng không giấu họ."
Vương công công lần thứ hai nhìn xung quanh, biết thân phận lão đứng đây thật là xấu hổ, sau cùng, lão hạ quyết định trọng đại mà thở ra một hơi, “Được rồi, lão nô nói… Nhị công tử của ta, ngài cũng biết ngài đã trở thành con mồi trong mắt đại công tử, Huyền Vũ Môn ba ngày sau, ngài ấy sẽ lấy tính mạng của ngài đó!"
Lời vừa nói ra, toàn bộ đại điện lặng yên đến không còn một tia hô hấp, sau đó, nhất thời sôi trào, các tướng quân bàn tán kịch liệt, mưu sĩ môn thần đều âm thầm suy tính.
“Công công làm sao biết được?" Lý Thế Dân có chút hoài nghi.
Lão nhân cười khổ, “Ta nhìn huynh đệ các ngài lớn lên, Thái tử vốn không giấu diếm ta chuyện gì, tuy ta biết đây là tín nhiệm lớn lao, nhưng không hề muốn huynh đệ các ngài tương tàn. Tần Vương, ngài không tin lão nô cũng không sao, ba ngày sau, ngài hãy chuẩn bị thật kỹ trước khi đến Huyền Vũ Môn, quan sát cẩn thận đầu mối, mà cũng không biết đến lúc đó, điện hạ có thể gặp lại lão nô hay không!" Lão nói xong, mắt ngấn lệ, cũng không giải thích thêm nữa, mặc kệ Lý Thế Dân có cho phép hay không, xoay người rời đi.
Mấy ngày qua, Thiên Sách Phủ ngập tràn vui mừng. Tuy rằng từ một mặt nào đó mà nói, hoàng thượng ban thưởng lớn như vậy chỉ là kế sách tạm thời, nhưng dù sao cũng đã xoa dịu được nỗ lực chiến đấu của Đường quân, dẹp yên mọi nguy cơ, hơn nữa, Quan Đông xưa nay nổi tiếng giàu có đông đúc, toàn bộ mảnh đất này giờ đã thuộc về bọn họ, chuyện này quả thực không tồi. Chỉ cần đợi thêm ba ngày nữa, ba ngày sau hoàng đế thiết yến tiễn Tần Vương, bọn họ có thể dời đến giang sơn của mình rồi.
A, ba ngày, tựa hồ đột nhiên trở nên dài dằng dặc!
Đêm khuya, Thiên Sách Phủ tổ chức tiệc rượu tiễn biệt, những người ngồi đây đều là quan lại thuộc Thiên Sách Phủ, là bộ hạ tâm phúc của Tần Vương, theo hắn Nam chinh Bắc chiến nhiều năm, gần như không còn khoảng cách, không còn cấp bậc, nâng chén qua lại, nói cười thoải mái, thực sự vô cùng náo nhiệt, vô cùng sảng khoái.
Lý Thế Dân ngồi ở giữa, thiếu niên vô tư từ lâu đã trở thành vương giả uy phong đĩnh đạc, mỗi một ánh mắt, một động tác đều vô tình biểu lộ ra một loại khí độ không gì sánh được. Giữa tiệc rượu, hắn mở miệng cực nhỏ, tính bồng bột tuổi trẻ đã không còn, lúc này, chỉ còn trầm ổn cùng chu đáo, muốn nhìn ra được nhịp đập trái tim hắn còn khó khăn hơn mò kim đáy bể.
Giữa lúc cười nói, Trưởng Tôn Vô Kỵ thỉnh thoảng lại quay ra nhìn Lý Thế Dân, vô thức quan sát nhất cử nhất động của hắn. Cậu em vợ đã từng thân thiết với mình như người nhà, hiện nay, đã không thể đơn giản mà đến gần nữa, hắn thay đổi rồi, thay đổi từ tâm, toàn bộ tinh thần cùng khí chất đều chuyển biến, trở thành một người cô độc, mà loại chuyển biến này rốt cuộc là tốt hay xấu, đúng hay sai, tựa hồ không ai có thể đánh giá, hoặc có lẽ, sau ngàn năm, một ngày nào đó, lịch sử sẽ bình luận được!
Phòng Huyền Linh xưa nay vẫn là người đa mưu túc trí, ưu nhã mà nâng chén, ngôn từ sâu sắc, qua lại mời rượu từng người. Nếu như thật sự có thể nhìn ra nội tâm của một ai đó, như vậy, hắn là người có thể chân chính nhìn ra tâm của Lý Uyên. Chia để trị, cuộc chiến giữa Thái tử và Tần Vương không thể nghi ngờ ngày càng gay gắt, hậu quả, cho dù không thể nhìn thấy tức khắc, thì không lâu sau cũng sẽ rung chuyển Đại Đường, hoàng đế, chính là muốn khống chế cục diện này. Tuy rằng hiểu rõ tất cả nguy cơ sắp đến, nhưng ngài không hề nóng lòng, không phải vì đã định liệu trước, nắm chắc thắng lợi trong tay, mà là, tại thời khắc này, có vội cũng không được.
Tần Thúc Bảo mấy ngày nay tâm thần đều không yên, không biết có phải là do bản thân quá đa nghi hay không, mà hắn luôn có cảm giác bất an đối với quyết định kiến đô này.
Về phần những người khác, mỗi người một ý nghĩ, nhưng lúc này đều quẳng hết sang một bên mà tận hưởng lạc thú trước mắt.
Khi tất cả mọi người trong thành Lạc Dương đều bàn luận viển vông, thỏa thuê mãn nguyện rồi, bên ngoài đại điện vắng lặng đột nhiên có tiếng người bước vào, người này đi qua chúng tướng đến ngay bên cạnh Lý Thế Dân, cúi đầu nói nhỏ, “Vương gia, Vương công công của Đông cung cầu kiến."
Lý Thế Dân khẽ cau mày, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, “Thái tử sai ông ta tới?"
Gia nhân lắc đầu, “Công công nói là có việc riêng, tự đi tới đây, không phải do Thái tử dặn dò."
Lý Thế Dân có cảm giác không ổn, cũng không biết không ổn ở chỗ nào, chỉ là trực giác nói cho hắn biết, hắn có muốn tránh cũng không được, “Cho ông ta vào đây đi."
“Vâng." Gia nhân đi ra ngoài.
Một lát sau, một lão nhân khoảng sáu mươi đi vào đại điện Tần Vương Phủ, sự xuất hiện của lão khiến cho đại điện náo nhiệt chợt trở nên lặng ngắt như tờ, bởi vì, tất cả mọi người đều biết, lão là người hầu cận bên cạnh Lý Kiến Thành.
Lý Thế Dân đứng dậy đi lên mấy bước, lễ phép nói, “Lão nhân gia đêm khuya đến đây có việc gì vậy?"
Lão nhân vốn là lão bộc nhà họ Lý, tận mắt chứng kiến Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân trưởng thành đến tận bây giờ, mặc dù không phải quan hệ quá thân thiết, nhưng cũng gần giống như người nhà.
“Nhị điện hạ, lão nô đến đây là muốn nói với ngài một chút việc riêng." Ánh mắt di chuyển bất định, cho thấy lúc này lão mang đầy tâm sự.
Lý Thế Dân cười giảo hoạt, “Mọi người ngồi đây đều là huynh đệ tay chân của Thế Dân, kể cả việc riêng Thế Dân cũng không giấu họ."
Vương công công lần thứ hai nhìn xung quanh, biết thân phận lão đứng đây thật là xấu hổ, sau cùng, lão hạ quyết định trọng đại mà thở ra một hơi, “Được rồi, lão nô nói… Nhị công tử của ta, ngài cũng biết ngài đã trở thành con mồi trong mắt đại công tử, Huyền Vũ Môn ba ngày sau, ngài ấy sẽ lấy tính mạng của ngài đó!"
Lời vừa nói ra, toàn bộ đại điện lặng yên đến không còn một tia hô hấp, sau đó, nhất thời sôi trào, các tướng quân bàn tán kịch liệt, mưu sĩ môn thần đều âm thầm suy tính.
“Công công làm sao biết được?" Lý Thế Dân có chút hoài nghi.
Lão nhân cười khổ, “Ta nhìn huynh đệ các ngài lớn lên, Thái tử vốn không giấu diếm ta chuyện gì, tuy ta biết đây là tín nhiệm lớn lao, nhưng không hề muốn huynh đệ các ngài tương tàn. Tần Vương, ngài không tin lão nô cũng không sao, ba ngày sau, ngài hãy chuẩn bị thật kỹ trước khi đến Huyền Vũ Môn, quan sát cẩn thận đầu mối, mà cũng không biết đến lúc đó, điện hạ có thể gặp lại lão nô hay không!" Lão nói xong, mắt ngấn lệ, cũng không giải thích thêm nữa, mặc kệ Lý Thế Dân có cho phép hay không, xoay người rời đi.
Tác giả :
The Thorn Birds