Quyền Trượng
Quyển 3 - Chương 75
75.
Khóe miệng Yannick khẽ co giật nhưng cuối cùng cũng không đẩy đối phương ra, bất kể nói như thế nào, nếu lần này không có sự giúp sức của gã Vampire trước mặt, y muốn kéo thêm hai người toàn thân trở ra khỏi Pháo đài u linh quả thực là nhiệm vụ bất khả thi.
Vì vậy, y khó được mềm lòng một lần.
Bất quá rất nhanh, thần quan tóc bạch kim đã vì sự mềm lòng của mình mà hối hận.
Công tước huyết tộc kỳ thực cũng không hút bao nhiêu máu, dưới sự liếm mút tỉ mỉ của y, miệng vết thương bé xíu kia từ sớm đã khép lại, thế nhưng hắn vẫn cứ ngậm lấy ngón tay thần quan không ngừng dùng lưỡi mơn trớn, từ đầu ngón tay đến đốt ngón tay, từ đốt ngón tay đến tận phần gốc. Chậm rãi nuốt vào lại từ từ phun ra, thần quan tóc bạch kim gần như ngay cả liên tưởng cũng không cần đã biết đối phương đang mô phỏng cái hành động hạ lưu gì.
Nam nhân tóc vàng mắt xanh ngẩng đầu, dùng ánh mắt quyến rũ thần quan.
Không thể không nói, kỹ xảo khiêu khích của hắn vô cùng thuần thục, cho dù chỉ có ngón tay bị đùa bỡn nhưng cả người Yannick lại không hiểu vì sao cũng bắt đầu cảm thấy khô nóng, cái thứ đã mềm mại ngủ đông bên dưới bụng cũng chậm rãi có dấu hiệu thức tỉnh.
Yannick: “… Được rồi, thỉnh dừng lại đi."
Thân thể nam nhân cứng đờ, dựa vào chỗ hiểm yếu chống lại một hồi nhưng cuối cùng cũng phải bỏ qua.
Hắn sâu kín liếc nhìn thần quan: “Em còn có phải đàn ông không, đến như vậy cũng có thể gọi dừng?"
Nói xong, cũng không đợi Yannick kịp phản ứng đã trực tiếp thu nhỏ người lại, biến về thành mèo mun nhỏ, hướng về phía thần quan chớp chớp mắt u oán. Sau đó lập tức nhảy xuống sàng, phóng lên bệ cửa sổ, trực tiếp tiêu thất khỏi tầm mắt đối phương.
Đây chính là đang hờn dỗi sao? Yannick hơi co rút khóe miệng, y cảm thấy những lời vừa rồi người kia nói với mình cũng có thể nguyên dạng gởi lại, hắn không phải là một lão Vampire già đã gần nghìn tuổi rồi sao? Thực sự càng sống càng ngây thơ.
“Được rồi, Anna, tôi biết cô vẫn ở nơi này, không cần nhìn lén, ra mặt thôi." Y nói.
Vài tiếng đập cánh vang lên, một con dơi xám lớn chưa bằng bàn tay bay xuống từ ngăn tủ, lúc sắp chạm đất liền biến thành một nữ nhân yêu diễm mặc váy đỏ.
“Yannick thân ái, tôi không phải đang nghe trộm, tôi chỉ là quang minh chính đại theo hầu bên cạnh ngài Công tước mà thôi." Nàng mở to mắt nhìn, tìm cái ghế ngồi xuống."Bất quá tôi thực sự không rõ, kỹ xảo trên giường của Huyết tộc luôn rất cao siêu, có thể lên giường cùng Công tước đại nhân là một loại hưởng thụ, vì sao ngài lại muốn chống cự như vậy chứ? Đương nhiên, tôi biết thần quan không thể cưới vợ, thế nhưng Quang Minh nữ thần của các ngài cũng không quy định thần quan không thể ở cùng đàn ông mà!"
Yannick chưa từng nghĩ tới mình sẽ phải giải thích quan điểm giường chiếu của bản thân với một Vampire: “Thứ tôi kháng cự không phải bản chất của hành vi này, mà là phương thức thực hiện nó. Cái gọi là ân ái, đương nhiên cần có song phương tình nguyện."
“Oh," Nữ Vampire lại nháy mắt mấy cái, không quá hiểu được, nàng lại liếc nhìn thân thể rõ ràng đã bị kéo ra tính dục của thần quan, đây không phải đã đủ rồi sao. “Nói cách khác, ngài thật ra chỉ là đang cùng Công tước ỡm ờ kiêu ngạo, là một kiểu tình thú?"
“…" Yannick nghĩ mình quả nhiên không nên thảo luận với một Vampire vấn đề như thế.
“Tôi không có cái nhìn phiến diện với Huyết tộc, thế nhưng cô vẫn nên cẩn thận một chút, dù sao ngoài cửa vẫn còn một thánh kỵ sỹ đang canh giữ." Y quyết đoán thay đổi đề tài.
“Khả năng chiến đấu của hắn còn chưa uy hiếp được tôi," Nữ Vampire chỉ cười nhạt, suy nghĩ một chút lại nói lời lấy lòng: “Bất quá hắn là thánh kỵ sỹ của ngài, tôi đương nhiên sẽ không tổn thương hắn."
“Tôi không phải chỉ nói đến anh ta," thần quan tóc bạch kim xoa xoa thái dương, “Cô biết đấy, giữa Giáo đình và Huyết tộc có thù hận rất sâu, hơn nữa hiện tại tôi còn chưa thể lý giải hết thái độ của người trong đội."
“Ngài đang nói tới ai, thần quan vừa tuyên thệ sẽ thuần phục ngài kia sao?" Nữ Vampire suy nghĩ một chút, “Kỳ thực tôi cảm thấy bộ dáng của anh ta rất không tệ, thảo nào đám Huyết tộc kia muốn mang ra đấu giá. Ngài nói xem, nếu anh ta biết tôi không có ác ý, liệu anh ta có tôn trọng tôi thêm vài phần không?"
“Có, Augustine sẽ lập tức sử dụng ‘Quang minh phổ chiếu’ với cô." Yannick không chút do dự phá vỡ ảo tưởng của nàng.
“Tôi còn muốn bắt chước ngài và Công tước các hạ, tìm một hồi luyến ái lãng mạn cấm kỵ!" Nữ Vampire có chút đáng tiếc nói.
“Con mắt nào của cô thấy chúng tôi là đang yêu đương?"
Nữ Vampire lập tức trưng ra biểu tình ‘Hai con mắt của tôi đều thấy’, thần quan tóc bạch kim chỉ có thể âm thầm co rút khóe miệng.
“Tôi nghĩ thay vì cứ suy nghĩ việc này, không bằng cô nên lo lắng xem nếu như William phát hiện cô đã thuần phục Ansel thì phải đối phó thế nào?"
Nữ Vampire a một tiếng, trên mặt quả thực hiện ra một ít lo lắng: “Ngài nói đúng, William là một kẻ rất thích mang thù!"
Yannick nói: “Tôi đoán sau khi hắn chạy trốn khẳng định trước hết sẽ đi tìm gia trưởng khóc lóc kể lể, sau đó nhất định là lúc Công tước Walter đứng ra chủ trì, còn William đảm nhiệm vai trò đứng sau lưng khóc lóc phỉ báng."
Nữ Vampire cau mày: “Không, William sẽ đích thân trừng trị kẻ phản bội, phụ thân tôi, Heinz, chính là hậu duệ của hắn, vì vậy tôi cũng là hậu duệ của William. Loại phản bội này tuyệt đối không thể tha thứ."
Yannick nói: “Cô chỉ cần thành thật ở bên cạnh Ansel liền không có nguy hiểm gì. Dù sao tôi nghe nói lời thề máu là ước định cao cấp nhất của Huyết tộc, vì sự trung thành của cô, ngài Công tước nhất định sẽ tưởng thưởng.."
Nữ Vampire cười tủm tỉm: “A, vậy tôi có thể xin ngài Công tước ban thưởng thần quan Augustine không? Tôi sẽ đối đãi với anh ta thật tốt."
Yannick: “… Không cần anh ta cho phép, tôi có thể lập tức đem Darwin thưởng cho cô."
Nữ Vampire nghi hoặc: “Darwin là ai?"
Yannick vừa định giải thích bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa, Anna lập tức biên thành dạng dơi ẩn nấp. Thần quan mỗi khi nhìn thấy nàng biến thân lại nhớ đến tạo hình mèo con của người nào đó, quả nhiên thế giới này vẫn có nhiều người bình thường hơn một chút.
“Mời vào."
Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, sau đó chính là Darwin bước vào, vị thần quan mập mạp này làm việc gì cũng rất rón rén, không phù hợp với hình thể của mình. Giống như hiện tại vậy, bộ dạng của hắn thực sự rất thận trọng.
“Xin thứ lỗi ngài Hill, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ?"
“Quả thật có một chút."
“A?" Darwin không ngờ đối phương sẽ trả lời trực tiếp như vậy, đôi mắt trợn tròn một chút, lúng túng cười, “Oh, nếu vậy tôi sẽ ra ngoài trước, ngày mai trở lại. Tôi chỉ là có chút sự tình muốn báo cho ngài mà thôi…"
“Vậy anh nói đi."
“Tốt, tốt." Thành thật mà nói,
Hình tượng của Darwin không có chút liên hệ gì với sự kiêu ngạo của thần quan, ngược lại càng giống một thương nhân có thể hạ thấp tự tôn, vì vậy khi hắn ta mặc bộ áo bào thần quan lên người thoạt nhìn vô cùng mâu thuẫn. “Là thế này, tôi vừa đi ngang phòng của Tinh linh kia, tựa hồ nhìn thấy thần quan Alexander ở bên trong. “
“Alexander?"
“Đúng vậy, tôi thấy anh ta cúi đầu, có vẻ như đang nghiên cứu chiếc vòng đeo trên cổ Tinh linh." Thần quan Darwin mỉm cười lấy lòng, “Kỳ thực còn có một việc tôi muốn nói với ngài, thần quan Alexander từ sớm đã âm thầm quy phục Hồng y giáo chủ Vatican Ridge."
Vatican Ridge chính là vị Hồng y giáo chủ đã cho Yannick một tấm huy chương ở thành St Mery, hơn nữa còn từng đề nghị tiến tới ‘một mối quan hệ thân mật hơn’.
“Anh làm sao biết được việc này?" Yannick nhướn mày.
“Thứ cho tôi không thể thẳng hắn với ngài, nhưng cũng xin ngài hãy tin tưởng, Alexander là cái đinh mà Vatican Ridge ghim tại Giáo đình, thoạt nhìn không bắt mắt nhưng trên thực tế có thể giúp ngài ấy giám thị những người không tiện giám thị."
“Anh là đang nói, Alexander được Vatican Ridge phái tới giám thị chúng ta?" Lông mày của Yannick càng nhíu chặt hơn, “Chúng ta chỉ là một đội ngũ bình thường, giám thị chúng ta lại có tác dụng gì?"
“Ngài có thể còn chưa rõ ràng." Darwin chà chà tay, nụ cười co quắp, “Trên thực tế, trước khi ngài nhận được nhiệm vụ này, các Hồng y giáo chủ đã vì nó từng có tranh chấp không nhỏ. Thứ cho tôi nói thẳng, tất cả mọi người đều muốn phần công lao này, thế nhưng lại cảm thấy độ khó quá cao, không chịu phái ra tinh anh dưới trướng đi tìm chết. Vì vậy, đến cuối cùng nhiệm vụ lại rơi vào trên người ngài, bất quá ngài không thuộc về bất kỳ thế lực nào, có vài người không muốn để ngài nhận được lợi ích sau cùng."
“Vậy còn anh?" Yannick hỏi ngược lại, “Anh đã nhận lệnh ai đến giám thị tôi?"
“Ồ! Tôi không có…" Darwin đỏ mặt muốn lên tiếng giải thích.
“Được rồi, thần quan Darwin, tôi không có ý muốn trách tội anh, tôi chỉ cho rằng so với Alexander, anh càng giống loại người thích hợp để bố trí nhiệm vụ này."
Darwin cân nhắc ngôn ngữ của y, cảm thấy không phải là đang châm chọc, chỉ là khẳng định cũng không phải tuyên dương.
“Cái này, cái này," Hắn nhân thời gian ra vẻ lắp bắp nhanh chóng suy tư, sau đó quyết định, “Ngài Hill, đức ngài Gustav chân thành mời ngài sau khi đến Tòa thánh hãy tìm ngài ấy họp mặt uống một buổi trà chiều."
Rốt cục cũng bộc lộ ý đồ.
Gustav? Là kẻ đang tranh đoạt chiếc ghế Giáo Hoàng với Vatican Ridge?
Yannick không chút biến sắc: " Đức ngài Gustav? Nghe nói ngài ấy là một trong những ứng viên sáng giá nhất cho vị trí Giáo Hoàng đời tiếp theo, cũng là Hồng y giáo chủ rất có danh vọng. Vì sao lại quan tâm một nhân vật nhỏ như tôi?"
Darwin cười nói: “Ngài quá khiêm nhường rồi, danh tiếng của ngài hiện tại đã truyền khắp Tòa thánh, không ít Hồng y giáo chủ đều biết đến ngài. Lần này ít nhiều nhờ có sự ủng hộ của đức ngài Gustav ngài mới có thể nhận lấy nhiệm vụ tiêu diệt Vampire. Đức ngài còn nói, một người tài giỏi như ngài đây, cho dù trở thành Giáo chủ của Đế quốc Garde cũng có chút thiệt thòi, hẳn là nên có được địa vị cao hơn mới tương xứng."
Giáo chủ Rahl vừa dùng cái ghế Giáo chủ Đế quốc Garde để kết minh với hắn, cái kẻ tên Gustav này lại lập tức ném ra một miếng mồi càng mê người hơn, Yannick cảm thấy bản thân có chút thụ sủng nhược kinh.
Thế nhưng, trong giai đoạn trước mắt, y căn bản không có ý tưởng dính líu vào việc đấu đá quyền lực ở tầng cao nhất. Có thể kết minh với Giáo chủ Rahl là vì tư tưởng trung lập của đối phương, nếu như nghiêng về phía Gustav, còn không bằng ban đầu trực tiếp đi theo Vatican Ridge lên giường, cần gì phải đi một vòng lớn rồi trở về vạch xuất phát?
“Rất cảm tạ sự coi trọng của đức ngài Gustav, bất quá tôi cho rằng năng lực của bản thân còn chưa đủ, không thể tiếp nhận sự ưu ái của ngài ấy. Xin cho phép tôi tiếp tục cố gắng phấn đấu một thời gian, đợi đến khi đã có tư cách ngưỡng vọng đức ngài Gustav rồi hẳn lo lắng vấn đề này."
Darwin không ngờ ngay cả miếng mồi Hồng y giáo chủ cũng đã vứt ra nhưng đối phương lại không động tâm, sửng sốt một chút liền cười nói: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, tôi sẽ đem lời đáp tạ của ngài hoàn toàn truyền đạt đến cho đức ngài Gustav. Như vậy xin ngài hãy cẩn trọng với những người trong đội ngũ. Thứ cho tôi nói thẳng, cho dù hôm nay bọn họ đã thuần phục với ngài, thế nhưng phía sau hẳn còn có một mạng lưới thế lực rắc rối phức tạp, bọn họ hoàn toàn không thể chân chính trung thành. Vô luận thứ ngài muốn có được là gì, quyền lực, mộng tưởng hay bất cứ điều gì khác, đức ngài Gustav đều có thể giúp ngài đạt thành nguyện vọng."
Y thật sự không nên xem thường người tên Darwin này, tuy rằng bề ngoài nhìn có hơi ngốc nghếch, thế nhưng tài ăn nói và lực kích động lại rất tốt. Yannick mỉm cười đáp lại, ngữ khí cũng khách sáo hơn rất nhiều: “Đa tạ ngài, tôi nhất định sẽ suy tính tỉ mỉ."
Sau khi Darwin rời khỏi, nữ Vampire lập tức xuất hiện, khoa trương nhe răng nói: “Nụ cười của hắn nhìn qua phi thường dối trá, khiến người ta ghê tởm, ngài vậy mà có thể đem hắn ra so sánh với thần quan Augustine khả ái, còn muốn tặng cho tôi. Trình độ thưởng thức của tôi thoạt nhìn có thấp đến vậy sao!"
Yannick lười biếng nói: “Xin hãy nghe tôi nhắc nhở, quý cô Anna, vị thần quan khả ái Augustine kia ngay cả sự tồn tại của cô còn không biết, nếu anh ta nhận ra có một Vampire dùng tính từ khả ái này để hình dung mình, tôi không biết anh ta sẽ có biểu tình gì!"
“Chờ xem, một ngày nào đó anh ta nhất định phải quỳ xuống dưới tà váy của tôi!" Nữ Vampire ném một ánh mắt quyến rũ qua.
“Chúc cô thành công!" Thần quan tóc bạch kim không tim không phổi nhún vai.
“Nói nghe một chút xem, ngài có định tiếp thu lời mời chào của cái kẻ tên Gustav kia không?"
“Không, tôi sẽ không tiếp thu lời mời chào của bất cứ ai, tôi chỉ thuộc về bản thân mình." Thần quan liếc về phía cửa sổ, “Nào, Hắc miêu đại nhân của chúng ta đã về, nguôi giận rồi?"
“Meo meo ~" Mèo mun nhón chân nhảy khỏi bệ cửa sổ rồi phóng lên giường, tiếng kêu ngạo kiều phảng phất đang nói, ta không nhiều lời với nhân loại ngu xuẩn.
Mí mắt thần quan nhảy lên, nhìn mấy vết chân hoa mai đen kịt đối phương cố ý dậm ra trên chăn.
Nữ Vampire lại đang chống cằm, vẻ mặt mộng ảo: “Mỗi lần thấy hình thái này của Công tước tôi đều có chút không tin được. Ngài Công tước uy mãnh cao to như vậy cư nhiên có thể biến thành loại động vật mảnh mai mềm mại đến thế. Ôi chao! Thật quá đáng yêu mà!"
Nàng muốn bước đến kiểm tra nhưng lại không dám, chỉ có thể dùng đôi mắt lấp lánh hình sao nhìn mèo con.
“Phải nói là ngu xuẩn mới đúng chứ!" Yannick xốc phần thịt mềm trên gáy nó lên, “Cô không cảm thấy sau khi anh ta biến thành mèo, chỉ số thông minh cũng theo đó thẳng tắp giảm xuống à?"
Bốn chân mèo mun rũ xuống, giả chết biểu thị không nghe được..
Yannick cười khúc khích một chút, buông mèo ta xuống, lại ôn nhu gãi cằm và bụng của đối phương, mèo mun nhỏ không hề giãy dụa, lười biếng trải rộng tứ chi nằm trên giường mặc y hầu hạ.
Nữ Vampire nhìn đến trợn mắt há mồm, nàng đã từng nhìn thấy bộ dạng Công tước đem toàn bộ vũ hội biến thành địa ngục máu, cũng đã gặp qua thái độ lãnh khốc của ngài khi mình thuần phục… vậy nên sự tương phản trước mặt có chút… quá.
Thành thật mà nói, Yannick càng thích hình thái mèo con của người này, nguyên nhân không ngoài ngốc manh dễ đùa giỡn, hơn nữa còn có khế ước ràng buộc, trong giai đoạn gần cũng không lo lắng đối phương sẽ làm ra chuyện xấu gì.
“Như vậy, nếu như ngài Công tước đã hưởng thụ xong dịch vụ xoa bóp toàn thân của tôi cũng nên đi ngủ rồi, đừng để tôi phát hiện ngài lại âm mưu làm ra việc xấu gì." Thần quan gãi gãi đầu mèo nhỏ, vén chăng đứng dậy bước xuống giường.
“Ngài muốn đi đâu?" Nữ Vampire hỏi.
“Đi thăm Tinh linh thân ái của chúng ta, cũng đã đến lúc phải tỉnh rồi."
Mèo nhỏ lập tức nhảy lên vai thần quan.
“Phạch phạch phạch!" Nữ Vampire biến thành dơi trốn vào tay áo của y.
“…" Đều đi theo để làm chi, thêm phiền sao!
Tinh linh đương nhiên còn chưa tỉnh, chú ngữ trên vòng cổ quả thực có tác dụng hạn chế, bất quá thứ này không làm khó được Yannick. Chỉ cần một Quang minh phổ chiếu nho nhỏ, cái vòng cổ kia lập tức bị hòa tan.
Theo sự biến mất của vòng cổ, Tinh linh gần như lập tức đã có phản ứng, lông mi run rẩy, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Ánh mắt của hắn ban đầu còn có chút mê man, chỉ là khi nhìn rõ người trước mắt đồng tử lập tức nở rộng, các loại cảm giác kinh hoảng, không dám tin tưởng lần lượt lướt qua mắt hắn.
Sau đó, Tinh linh còn phát hiện mình không thể cử động.
“Để phòng ngừa dưới sự xung động anh sẽ làm ra hành vi thiếu suy nghĩ, gây trở ngại sự hữu nghị trong tương lai của tôi với Tinh linh tộc. Trước khi anh có thể nghe xong lời nói của tôi, tôi không dự định tháo bỏ cấm chế trên người anh. Đối với vấn đề của tôi, anh chỉ cần dùng gật đầu và lắc đầu để đáp lại, tôi nghĩ anh cũng không có dị nghị gì, phải không?"
Thần quan tóc bạch kim ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo ưu nhã nói.
Nam tinh linh trừng mắt nhìn nửa ngày, bất đắc dĩ gật đầu.
Yannick: “Tốt, vậy chúng ta bắt đầu đi. Anh biết mình là bị Huyết tộc bắt đi chứ?"
Lắc đầu.
Yannick: “Được rồi, vậy hiện tại anh đã biết, anh là bị Huyết tộc bắt giữ, tôi đã cứu anh."
Nam tinh linh: “…"
Yannick mỉm cười: “Không cần nhìn tôi như vậy, tôi vốn phải cũng không phải cố ý cứu anh, chỉ là trùng hợp bọn họ cũng bắt giữ người của chúng tôi, tôi lại vừa vặn nhìn thấy anh trong buổi đấu giá liền thuận tay cứu về. Tôi hy vọng anh sẽ không vì chuyện này mà sinh ra hiểu lầm, cho rằng tôi yêu thầm anh hay gì đó."
Nam tinh linh: “… …"
Yannick: “Chỉ có một mình anh bị bắt sao?"
Lắc đầu.
Yannick: “Anh còn bằng hữu khác cũng bị bắt?"
Lắc đầu.
Yannick nhíu mày: “Bé cưng đâu? Hai người đã đưa về vùng đất Tinh linh chưa?"
Vẫn lắc đầu.
Yannick thấy mặt của đối phương nhịn đến đỏ bừng, giống như có gì đó muốn nói, “Được rồi, tôi sẽ cởi cấm chế cho anh, chỉ hy vọng anh sẽ bảo trì lý trí và khắc chế. Vì cứu anh tôi đã bị thương rất nặng, hiện tại cũng không có khí lực đánh nhau."
Gật đầu.
Yannick cởi bỏ cấm chế, nam tinh linh há mồm thở dốc, rốt cuộc đã lấy lại quyền lên tiếng.
“Iruus đã được chúng tôi đưa về lãnh địa, thế nhưng gần đây có không ít tinh linh bị mất tích, Nữ vương bệ hạ ra lệnh chúng tôi đi điều tra. Tôi và Bella kết nhóm với nhau, chính là nữ tinh linh lần trước ngài đã gặp, chúng tôi đến càng Jasmine của Công quốc Ceylon, ký ức sau cùng của tôi là nghỉ ngơi tại lữ điếm, còn lại cái gì cũng không nhớ được." Nam tinh linh dừng một chút, “Còn nữa, cảm tạ sự giúp đỡ khẳng khái của ngài, tôi đối với sự hiểu lầm trước đây của mình biểu thị lòng áy náy sâu sắc."
“Oh, không sao cả." Dù sao cũng đã báo thù rồi, thần quan thầm nghĩ.
Nam tinh linh muốn ngồi xuống, kết quả lại khiến vết thương trên người và trên mặt bị va chạm, đau đến hít sâu.
Đám Huyết tộc bắt lấy hắn là muốn làm thành hàng cao giá đi bán, vì vậy ngoại trừ chú ngữ khiến hẳn rơi vào mê man ra cũng không còn vết thương thực tế gì, hắn hoàn toàn không biết những vết bầm tím hiện tại trên người mình đều là do thần quan tóc bạch kim lưu lại.
“Lúc ngài cứu ta có nhìn thấy Bella không?" Hắn vội vàng hỏi.
Yannick lắc đầu, “Tôi chỉ phát hiện được đồng đội của mình và anh, không hơn. Việc tộc nhân của anh mất tích, thứ cho tôi mạo muội, liệu có liên quan đến Giáo đình hay không?"
Nam tinh linh thật không có giấu diếm, “Còn chưa rõ, tuy rằng rất nhiều tộc nhân đều cho rằng như vậy nhưng Nữ vương bệ hạ lại không đồng thuận, vậy nên mới phái chúng ta đi điều tra. Không ngờ rằng…"
“Không ngờ rằng thiếu chút nữa đã trở thành đồ chơi của Huyết tộc." Yannick giúp hắn bổ sung hoàn chỉnh.
Nam tinh linh cau mày: “Đúng vậy, chuyện này thực sự quá xấu hổ, hiện tại tôi lo lắng nhất chính là, không biết Bella đã gặp chuyện gì."
“Tôi nghĩ nàng hẳn là không rơi vào tai Vampire. " Yannick nói.
“Vì sao?"
“Bởi vì toàn bộ Vampire xung quanh nơi này cơ bản đã bị chúng tôi thanh trừ hết, theo như tình huống của anh mà xét, nếu như Huyết tộc bắt Bella cũng sẽ không giết nàng mà mang đi đấu giá, bất quá chúng tôi không phát hiện manh mối. Vì vậy anh hẳn là nên đổi một khả năng khác mà nghĩ."
Khi nam tinh linh nghe được Huyết tộc đã bị thanh trừ gần hết thì có chút giật mình, lại nhìn kỹ thần quan, không khó phát hiện ma lực của đối phương đã tăng lên một chút so với lần chạm trán trước. “Đa tạ sự chỉ dẫn của ngài, nếu như có thể, tôi hy vọng nhanh chóng trở về báo cáo chuyện này với Nữ vương bệ hạ."
Hiện tại hắn đã cảm thấy may mắn vì khi ấy không dung túng Bella triệt để gây hấn với vị thần quan này, nếu không hẳn là sẽ khiến Tinh linh tộc nhiều thêm một kẻ địch vô cùng phiền toái.
“Đương nhiên, tôi không hạn chế hành động của anh, anh cứ tùy tiện là được." Yannick nhún vai."Bất quá lần trước tôi từng nói với anh, tôi hy vọng tương lai có thể tự mình đến lãnh địa Tinh linh bái phỏng Nữ vương bệ hạ cùng với thăm viếng bé cưng. Thế nhưng quan niệm của Tinh linh đối với thần quan tựa hồ có chút thâm căn cố đế, chỉ bằng một mình tôi sợ rằng ngay cả tuyến phòng vệ đầu tiên cũng không vào được."
Những lời này nếu nói rõ ra một chút chính là: Đừng quên các người đã thiếu tôi hai món nhân tình lớn, khi nào mới chịu trả đây?
Nam tinh linh rõ ràng là người thẳng tính, nghe không hiểu ám hiệu của y, bất quá hắn cuối cùng cũng biết mình hẳn là nên lấy ra chút gì đó làm tạ lễ, nếu không sẽ không thể nào nhìn được. Vì vậy liền lấy ra một phiến lá cây hình lục giác khá kỳ lạ.
“Đây là lá của cây Tinh quang, chỉ sinh trưởng tại lãnh địa Tinh linh, cũng là tín vật của chúng tôi, xin ngài nhận lấy. Đến khi ngài tiếp cận lãnh địa Tinh linh, chỉ cần đưa nó ra cho thủ vệ sẽ nhận được tiếp đãi trọng hậu."
“Phi thường cảm tạ." Yannick đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, mỉm cười thu nhận. “Chúng tôi ngày mai cũng sẽ rời khỏi nơi này, nếu anh không ngại có thể đồng hành cùng chúng tôi. Tuy rằng Giáo đình đối với Tinh linh vẫn không hòa hảo lắm, bất quá tôi cũng có thể tương đối ước thúc đồng đội của mình, bọn họ sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại đến anh."
Nam tinh linh lắc đầu: “Không cần, tôi phải trực tiếp quay về lãnh địa Tinh linh."
Yannick cũng không miễn cưỡng, chỉ nói vài câu khách sáo rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Lúc ngang qua phòng của Darwin thì chợt nghe một tiếng kinh hô ngắn ngủi, sau đó chính là hoàn toàn yên tĩnh.
Y gõ nhẹ cửa phòng một cái, không nghe trả lời, vì vậy đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không người, chỉ có cửa sổ mở rộng, gió từ bên ngoài lùa vào khiến rèm cửa sổ tung bay từng trận.
Trên bàn sách có một tấm da dê thật mỏng đang mở ra, bút lông ngỗng còn đặt bên cạnh, hẳn là đang viết dang dỡ.
Yannick liếc nhìn, chỉ thấy một cái mở đầu.
* Đức ngài Gustav tôn kính, chúng tô
Cái từ chúng tôi kia còn chưa viết xong đã bỏ dỡ, giống như người cầm bút đột nhiên đụng phải việc gì đó phải nhanh chóng rời khỏi.
Kéo màn cửa sổ ra xem, nơi này là lầu hai, bên dưới ngựa xe như nước, náo nhiệt ồn ả.
“Vừa rồi hai người cũng nghe được tiếng động phải không?" Y lên tiếng hỏi hai sinh vật không thuộc về nhân loại bên cạnh.
Mèo mun nhỏ meo một tiếng, dơi xám trong tay áo cũng giật giật nhẹ phần vải xung quanh biểu thị đồng ý.
Yannick lại đi một vòng xem xét, phát hiện Darwin thực sự đã biến mất.
Y trở về phòng, cũng không gọi người đi tìm Darwin, chỉ là chuẩn bị ngày hôm sau lại gọi mọi người họp mặt, nói việc Darwin đột nhiên rời đi cho bọn họ biết.
Vì một thần quan không quá trọng yếu mà phát động mọi người tìm kiếm, khiến cả đội rơi vào nguy hiển, đây là việc phi thường không khôn ngoan, cho dù hậu trường của đối phương có là Hồng y giáo chủ Gustav đi chăng nữa.
Chỉ là mọi việc vẫn luôn ngoài dự liệu, ngày hôm sau khi trời sắp sáng, thần quan Darwin lại đi ra khỏi phòng ngủ của mình, hơn nữa xem biểu tình giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
“Darwin, " Yannick giống như lơ đãng hỏi, “Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
“Đương nhiên rất tốt, cám ơn sự quan tâm của ngài!" Darwin nhìn qua có điểm thụ sủng nhược kinh, hơi chút kích động.
Nhưng Yannick vô cùng xác định, người này tối hôm qua không hề trở lại.
Khóe miệng Yannick khẽ co giật nhưng cuối cùng cũng không đẩy đối phương ra, bất kể nói như thế nào, nếu lần này không có sự giúp sức của gã Vampire trước mặt, y muốn kéo thêm hai người toàn thân trở ra khỏi Pháo đài u linh quả thực là nhiệm vụ bất khả thi.
Vì vậy, y khó được mềm lòng một lần.
Bất quá rất nhanh, thần quan tóc bạch kim đã vì sự mềm lòng của mình mà hối hận.
Công tước huyết tộc kỳ thực cũng không hút bao nhiêu máu, dưới sự liếm mút tỉ mỉ của y, miệng vết thương bé xíu kia từ sớm đã khép lại, thế nhưng hắn vẫn cứ ngậm lấy ngón tay thần quan không ngừng dùng lưỡi mơn trớn, từ đầu ngón tay đến đốt ngón tay, từ đốt ngón tay đến tận phần gốc. Chậm rãi nuốt vào lại từ từ phun ra, thần quan tóc bạch kim gần như ngay cả liên tưởng cũng không cần đã biết đối phương đang mô phỏng cái hành động hạ lưu gì.
Nam nhân tóc vàng mắt xanh ngẩng đầu, dùng ánh mắt quyến rũ thần quan.
Không thể không nói, kỹ xảo khiêu khích của hắn vô cùng thuần thục, cho dù chỉ có ngón tay bị đùa bỡn nhưng cả người Yannick lại không hiểu vì sao cũng bắt đầu cảm thấy khô nóng, cái thứ đã mềm mại ngủ đông bên dưới bụng cũng chậm rãi có dấu hiệu thức tỉnh.
Yannick: “… Được rồi, thỉnh dừng lại đi."
Thân thể nam nhân cứng đờ, dựa vào chỗ hiểm yếu chống lại một hồi nhưng cuối cùng cũng phải bỏ qua.
Hắn sâu kín liếc nhìn thần quan: “Em còn có phải đàn ông không, đến như vậy cũng có thể gọi dừng?"
Nói xong, cũng không đợi Yannick kịp phản ứng đã trực tiếp thu nhỏ người lại, biến về thành mèo mun nhỏ, hướng về phía thần quan chớp chớp mắt u oán. Sau đó lập tức nhảy xuống sàng, phóng lên bệ cửa sổ, trực tiếp tiêu thất khỏi tầm mắt đối phương.
Đây chính là đang hờn dỗi sao? Yannick hơi co rút khóe miệng, y cảm thấy những lời vừa rồi người kia nói với mình cũng có thể nguyên dạng gởi lại, hắn không phải là một lão Vampire già đã gần nghìn tuổi rồi sao? Thực sự càng sống càng ngây thơ.
“Được rồi, Anna, tôi biết cô vẫn ở nơi này, không cần nhìn lén, ra mặt thôi." Y nói.
Vài tiếng đập cánh vang lên, một con dơi xám lớn chưa bằng bàn tay bay xuống từ ngăn tủ, lúc sắp chạm đất liền biến thành một nữ nhân yêu diễm mặc váy đỏ.
“Yannick thân ái, tôi không phải đang nghe trộm, tôi chỉ là quang minh chính đại theo hầu bên cạnh ngài Công tước mà thôi." Nàng mở to mắt nhìn, tìm cái ghế ngồi xuống."Bất quá tôi thực sự không rõ, kỹ xảo trên giường của Huyết tộc luôn rất cao siêu, có thể lên giường cùng Công tước đại nhân là một loại hưởng thụ, vì sao ngài lại muốn chống cự như vậy chứ? Đương nhiên, tôi biết thần quan không thể cưới vợ, thế nhưng Quang Minh nữ thần của các ngài cũng không quy định thần quan không thể ở cùng đàn ông mà!"
Yannick chưa từng nghĩ tới mình sẽ phải giải thích quan điểm giường chiếu của bản thân với một Vampire: “Thứ tôi kháng cự không phải bản chất của hành vi này, mà là phương thức thực hiện nó. Cái gọi là ân ái, đương nhiên cần có song phương tình nguyện."
“Oh," Nữ Vampire lại nháy mắt mấy cái, không quá hiểu được, nàng lại liếc nhìn thân thể rõ ràng đã bị kéo ra tính dục của thần quan, đây không phải đã đủ rồi sao. “Nói cách khác, ngài thật ra chỉ là đang cùng Công tước ỡm ờ kiêu ngạo, là một kiểu tình thú?"
“…" Yannick nghĩ mình quả nhiên không nên thảo luận với một Vampire vấn đề như thế.
“Tôi không có cái nhìn phiến diện với Huyết tộc, thế nhưng cô vẫn nên cẩn thận một chút, dù sao ngoài cửa vẫn còn một thánh kỵ sỹ đang canh giữ." Y quyết đoán thay đổi đề tài.
“Khả năng chiến đấu của hắn còn chưa uy hiếp được tôi," Nữ Vampire chỉ cười nhạt, suy nghĩ một chút lại nói lời lấy lòng: “Bất quá hắn là thánh kỵ sỹ của ngài, tôi đương nhiên sẽ không tổn thương hắn."
“Tôi không phải chỉ nói đến anh ta," thần quan tóc bạch kim xoa xoa thái dương, “Cô biết đấy, giữa Giáo đình và Huyết tộc có thù hận rất sâu, hơn nữa hiện tại tôi còn chưa thể lý giải hết thái độ của người trong đội."
“Ngài đang nói tới ai, thần quan vừa tuyên thệ sẽ thuần phục ngài kia sao?" Nữ Vampire suy nghĩ một chút, “Kỳ thực tôi cảm thấy bộ dáng của anh ta rất không tệ, thảo nào đám Huyết tộc kia muốn mang ra đấu giá. Ngài nói xem, nếu anh ta biết tôi không có ác ý, liệu anh ta có tôn trọng tôi thêm vài phần không?"
“Có, Augustine sẽ lập tức sử dụng ‘Quang minh phổ chiếu’ với cô." Yannick không chút do dự phá vỡ ảo tưởng của nàng.
“Tôi còn muốn bắt chước ngài và Công tước các hạ, tìm một hồi luyến ái lãng mạn cấm kỵ!" Nữ Vampire có chút đáng tiếc nói.
“Con mắt nào của cô thấy chúng tôi là đang yêu đương?"
Nữ Vampire lập tức trưng ra biểu tình ‘Hai con mắt của tôi đều thấy’, thần quan tóc bạch kim chỉ có thể âm thầm co rút khóe miệng.
“Tôi nghĩ thay vì cứ suy nghĩ việc này, không bằng cô nên lo lắng xem nếu như William phát hiện cô đã thuần phục Ansel thì phải đối phó thế nào?"
Nữ Vampire a một tiếng, trên mặt quả thực hiện ra một ít lo lắng: “Ngài nói đúng, William là một kẻ rất thích mang thù!"
Yannick nói: “Tôi đoán sau khi hắn chạy trốn khẳng định trước hết sẽ đi tìm gia trưởng khóc lóc kể lể, sau đó nhất định là lúc Công tước Walter đứng ra chủ trì, còn William đảm nhiệm vai trò đứng sau lưng khóc lóc phỉ báng."
Nữ Vampire cau mày: “Không, William sẽ đích thân trừng trị kẻ phản bội, phụ thân tôi, Heinz, chính là hậu duệ của hắn, vì vậy tôi cũng là hậu duệ của William. Loại phản bội này tuyệt đối không thể tha thứ."
Yannick nói: “Cô chỉ cần thành thật ở bên cạnh Ansel liền không có nguy hiểm gì. Dù sao tôi nghe nói lời thề máu là ước định cao cấp nhất của Huyết tộc, vì sự trung thành của cô, ngài Công tước nhất định sẽ tưởng thưởng.."
Nữ Vampire cười tủm tỉm: “A, vậy tôi có thể xin ngài Công tước ban thưởng thần quan Augustine không? Tôi sẽ đối đãi với anh ta thật tốt."
Yannick: “… Không cần anh ta cho phép, tôi có thể lập tức đem Darwin thưởng cho cô."
Nữ Vampire nghi hoặc: “Darwin là ai?"
Yannick vừa định giải thích bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa, Anna lập tức biên thành dạng dơi ẩn nấp. Thần quan mỗi khi nhìn thấy nàng biến thân lại nhớ đến tạo hình mèo con của người nào đó, quả nhiên thế giới này vẫn có nhiều người bình thường hơn một chút.
“Mời vào."
Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, sau đó chính là Darwin bước vào, vị thần quan mập mạp này làm việc gì cũng rất rón rén, không phù hợp với hình thể của mình. Giống như hiện tại vậy, bộ dạng của hắn thực sự rất thận trọng.
“Xin thứ lỗi ngài Hill, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ?"
“Quả thật có một chút."
“A?" Darwin không ngờ đối phương sẽ trả lời trực tiếp như vậy, đôi mắt trợn tròn một chút, lúng túng cười, “Oh, nếu vậy tôi sẽ ra ngoài trước, ngày mai trở lại. Tôi chỉ là có chút sự tình muốn báo cho ngài mà thôi…"
“Vậy anh nói đi."
“Tốt, tốt." Thành thật mà nói,
Hình tượng của Darwin không có chút liên hệ gì với sự kiêu ngạo của thần quan, ngược lại càng giống một thương nhân có thể hạ thấp tự tôn, vì vậy khi hắn ta mặc bộ áo bào thần quan lên người thoạt nhìn vô cùng mâu thuẫn. “Là thế này, tôi vừa đi ngang phòng của Tinh linh kia, tựa hồ nhìn thấy thần quan Alexander ở bên trong. “
“Alexander?"
“Đúng vậy, tôi thấy anh ta cúi đầu, có vẻ như đang nghiên cứu chiếc vòng đeo trên cổ Tinh linh." Thần quan Darwin mỉm cười lấy lòng, “Kỳ thực còn có một việc tôi muốn nói với ngài, thần quan Alexander từ sớm đã âm thầm quy phục Hồng y giáo chủ Vatican Ridge."
Vatican Ridge chính là vị Hồng y giáo chủ đã cho Yannick một tấm huy chương ở thành St Mery, hơn nữa còn từng đề nghị tiến tới ‘một mối quan hệ thân mật hơn’.
“Anh làm sao biết được việc này?" Yannick nhướn mày.
“Thứ cho tôi không thể thẳng hắn với ngài, nhưng cũng xin ngài hãy tin tưởng, Alexander là cái đinh mà Vatican Ridge ghim tại Giáo đình, thoạt nhìn không bắt mắt nhưng trên thực tế có thể giúp ngài ấy giám thị những người không tiện giám thị."
“Anh là đang nói, Alexander được Vatican Ridge phái tới giám thị chúng ta?" Lông mày của Yannick càng nhíu chặt hơn, “Chúng ta chỉ là một đội ngũ bình thường, giám thị chúng ta lại có tác dụng gì?"
“Ngài có thể còn chưa rõ ràng." Darwin chà chà tay, nụ cười co quắp, “Trên thực tế, trước khi ngài nhận được nhiệm vụ này, các Hồng y giáo chủ đã vì nó từng có tranh chấp không nhỏ. Thứ cho tôi nói thẳng, tất cả mọi người đều muốn phần công lao này, thế nhưng lại cảm thấy độ khó quá cao, không chịu phái ra tinh anh dưới trướng đi tìm chết. Vì vậy, đến cuối cùng nhiệm vụ lại rơi vào trên người ngài, bất quá ngài không thuộc về bất kỳ thế lực nào, có vài người không muốn để ngài nhận được lợi ích sau cùng."
“Vậy còn anh?" Yannick hỏi ngược lại, “Anh đã nhận lệnh ai đến giám thị tôi?"
“Ồ! Tôi không có…" Darwin đỏ mặt muốn lên tiếng giải thích.
“Được rồi, thần quan Darwin, tôi không có ý muốn trách tội anh, tôi chỉ cho rằng so với Alexander, anh càng giống loại người thích hợp để bố trí nhiệm vụ này."
Darwin cân nhắc ngôn ngữ của y, cảm thấy không phải là đang châm chọc, chỉ là khẳng định cũng không phải tuyên dương.
“Cái này, cái này," Hắn nhân thời gian ra vẻ lắp bắp nhanh chóng suy tư, sau đó quyết định, “Ngài Hill, đức ngài Gustav chân thành mời ngài sau khi đến Tòa thánh hãy tìm ngài ấy họp mặt uống một buổi trà chiều."
Rốt cục cũng bộc lộ ý đồ.
Gustav? Là kẻ đang tranh đoạt chiếc ghế Giáo Hoàng với Vatican Ridge?
Yannick không chút biến sắc: " Đức ngài Gustav? Nghe nói ngài ấy là một trong những ứng viên sáng giá nhất cho vị trí Giáo Hoàng đời tiếp theo, cũng là Hồng y giáo chủ rất có danh vọng. Vì sao lại quan tâm một nhân vật nhỏ như tôi?"
Darwin cười nói: “Ngài quá khiêm nhường rồi, danh tiếng của ngài hiện tại đã truyền khắp Tòa thánh, không ít Hồng y giáo chủ đều biết đến ngài. Lần này ít nhiều nhờ có sự ủng hộ của đức ngài Gustav ngài mới có thể nhận lấy nhiệm vụ tiêu diệt Vampire. Đức ngài còn nói, một người tài giỏi như ngài đây, cho dù trở thành Giáo chủ của Đế quốc Garde cũng có chút thiệt thòi, hẳn là nên có được địa vị cao hơn mới tương xứng."
Giáo chủ Rahl vừa dùng cái ghế Giáo chủ Đế quốc Garde để kết minh với hắn, cái kẻ tên Gustav này lại lập tức ném ra một miếng mồi càng mê người hơn, Yannick cảm thấy bản thân có chút thụ sủng nhược kinh.
Thế nhưng, trong giai đoạn trước mắt, y căn bản không có ý tưởng dính líu vào việc đấu đá quyền lực ở tầng cao nhất. Có thể kết minh với Giáo chủ Rahl là vì tư tưởng trung lập của đối phương, nếu như nghiêng về phía Gustav, còn không bằng ban đầu trực tiếp đi theo Vatican Ridge lên giường, cần gì phải đi một vòng lớn rồi trở về vạch xuất phát?
“Rất cảm tạ sự coi trọng của đức ngài Gustav, bất quá tôi cho rằng năng lực của bản thân còn chưa đủ, không thể tiếp nhận sự ưu ái của ngài ấy. Xin cho phép tôi tiếp tục cố gắng phấn đấu một thời gian, đợi đến khi đã có tư cách ngưỡng vọng đức ngài Gustav rồi hẳn lo lắng vấn đề này."
Darwin không ngờ ngay cả miếng mồi Hồng y giáo chủ cũng đã vứt ra nhưng đối phương lại không động tâm, sửng sốt một chút liền cười nói: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, tôi sẽ đem lời đáp tạ của ngài hoàn toàn truyền đạt đến cho đức ngài Gustav. Như vậy xin ngài hãy cẩn trọng với những người trong đội ngũ. Thứ cho tôi nói thẳng, cho dù hôm nay bọn họ đã thuần phục với ngài, thế nhưng phía sau hẳn còn có một mạng lưới thế lực rắc rối phức tạp, bọn họ hoàn toàn không thể chân chính trung thành. Vô luận thứ ngài muốn có được là gì, quyền lực, mộng tưởng hay bất cứ điều gì khác, đức ngài Gustav đều có thể giúp ngài đạt thành nguyện vọng."
Y thật sự không nên xem thường người tên Darwin này, tuy rằng bề ngoài nhìn có hơi ngốc nghếch, thế nhưng tài ăn nói và lực kích động lại rất tốt. Yannick mỉm cười đáp lại, ngữ khí cũng khách sáo hơn rất nhiều: “Đa tạ ngài, tôi nhất định sẽ suy tính tỉ mỉ."
Sau khi Darwin rời khỏi, nữ Vampire lập tức xuất hiện, khoa trương nhe răng nói: “Nụ cười của hắn nhìn qua phi thường dối trá, khiến người ta ghê tởm, ngài vậy mà có thể đem hắn ra so sánh với thần quan Augustine khả ái, còn muốn tặng cho tôi. Trình độ thưởng thức của tôi thoạt nhìn có thấp đến vậy sao!"
Yannick lười biếng nói: “Xin hãy nghe tôi nhắc nhở, quý cô Anna, vị thần quan khả ái Augustine kia ngay cả sự tồn tại của cô còn không biết, nếu anh ta nhận ra có một Vampire dùng tính từ khả ái này để hình dung mình, tôi không biết anh ta sẽ có biểu tình gì!"
“Chờ xem, một ngày nào đó anh ta nhất định phải quỳ xuống dưới tà váy của tôi!" Nữ Vampire ném một ánh mắt quyến rũ qua.
“Chúc cô thành công!" Thần quan tóc bạch kim không tim không phổi nhún vai.
“Nói nghe một chút xem, ngài có định tiếp thu lời mời chào của cái kẻ tên Gustav kia không?"
“Không, tôi sẽ không tiếp thu lời mời chào của bất cứ ai, tôi chỉ thuộc về bản thân mình." Thần quan liếc về phía cửa sổ, “Nào, Hắc miêu đại nhân của chúng ta đã về, nguôi giận rồi?"
“Meo meo ~" Mèo mun nhón chân nhảy khỏi bệ cửa sổ rồi phóng lên giường, tiếng kêu ngạo kiều phảng phất đang nói, ta không nhiều lời với nhân loại ngu xuẩn.
Mí mắt thần quan nhảy lên, nhìn mấy vết chân hoa mai đen kịt đối phương cố ý dậm ra trên chăn.
Nữ Vampire lại đang chống cằm, vẻ mặt mộng ảo: “Mỗi lần thấy hình thái này của Công tước tôi đều có chút không tin được. Ngài Công tước uy mãnh cao to như vậy cư nhiên có thể biến thành loại động vật mảnh mai mềm mại đến thế. Ôi chao! Thật quá đáng yêu mà!"
Nàng muốn bước đến kiểm tra nhưng lại không dám, chỉ có thể dùng đôi mắt lấp lánh hình sao nhìn mèo con.
“Phải nói là ngu xuẩn mới đúng chứ!" Yannick xốc phần thịt mềm trên gáy nó lên, “Cô không cảm thấy sau khi anh ta biến thành mèo, chỉ số thông minh cũng theo đó thẳng tắp giảm xuống à?"
Bốn chân mèo mun rũ xuống, giả chết biểu thị không nghe được..
Yannick cười khúc khích một chút, buông mèo ta xuống, lại ôn nhu gãi cằm và bụng của đối phương, mèo mun nhỏ không hề giãy dụa, lười biếng trải rộng tứ chi nằm trên giường mặc y hầu hạ.
Nữ Vampire nhìn đến trợn mắt há mồm, nàng đã từng nhìn thấy bộ dạng Công tước đem toàn bộ vũ hội biến thành địa ngục máu, cũng đã gặp qua thái độ lãnh khốc của ngài khi mình thuần phục… vậy nên sự tương phản trước mặt có chút… quá.
Thành thật mà nói, Yannick càng thích hình thái mèo con của người này, nguyên nhân không ngoài ngốc manh dễ đùa giỡn, hơn nữa còn có khế ước ràng buộc, trong giai đoạn gần cũng không lo lắng đối phương sẽ làm ra chuyện xấu gì.
“Như vậy, nếu như ngài Công tước đã hưởng thụ xong dịch vụ xoa bóp toàn thân của tôi cũng nên đi ngủ rồi, đừng để tôi phát hiện ngài lại âm mưu làm ra việc xấu gì." Thần quan gãi gãi đầu mèo nhỏ, vén chăng đứng dậy bước xuống giường.
“Ngài muốn đi đâu?" Nữ Vampire hỏi.
“Đi thăm Tinh linh thân ái của chúng ta, cũng đã đến lúc phải tỉnh rồi."
Mèo nhỏ lập tức nhảy lên vai thần quan.
“Phạch phạch phạch!" Nữ Vampire biến thành dơi trốn vào tay áo của y.
“…" Đều đi theo để làm chi, thêm phiền sao!
Tinh linh đương nhiên còn chưa tỉnh, chú ngữ trên vòng cổ quả thực có tác dụng hạn chế, bất quá thứ này không làm khó được Yannick. Chỉ cần một Quang minh phổ chiếu nho nhỏ, cái vòng cổ kia lập tức bị hòa tan.
Theo sự biến mất của vòng cổ, Tinh linh gần như lập tức đã có phản ứng, lông mi run rẩy, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Ánh mắt của hắn ban đầu còn có chút mê man, chỉ là khi nhìn rõ người trước mắt đồng tử lập tức nở rộng, các loại cảm giác kinh hoảng, không dám tin tưởng lần lượt lướt qua mắt hắn.
Sau đó, Tinh linh còn phát hiện mình không thể cử động.
“Để phòng ngừa dưới sự xung động anh sẽ làm ra hành vi thiếu suy nghĩ, gây trở ngại sự hữu nghị trong tương lai của tôi với Tinh linh tộc. Trước khi anh có thể nghe xong lời nói của tôi, tôi không dự định tháo bỏ cấm chế trên người anh. Đối với vấn đề của tôi, anh chỉ cần dùng gật đầu và lắc đầu để đáp lại, tôi nghĩ anh cũng không có dị nghị gì, phải không?"
Thần quan tóc bạch kim ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo ưu nhã nói.
Nam tinh linh trừng mắt nhìn nửa ngày, bất đắc dĩ gật đầu.
Yannick: “Tốt, vậy chúng ta bắt đầu đi. Anh biết mình là bị Huyết tộc bắt đi chứ?"
Lắc đầu.
Yannick: “Được rồi, vậy hiện tại anh đã biết, anh là bị Huyết tộc bắt giữ, tôi đã cứu anh."
Nam tinh linh: “…"
Yannick mỉm cười: “Không cần nhìn tôi như vậy, tôi vốn phải cũng không phải cố ý cứu anh, chỉ là trùng hợp bọn họ cũng bắt giữ người của chúng tôi, tôi lại vừa vặn nhìn thấy anh trong buổi đấu giá liền thuận tay cứu về. Tôi hy vọng anh sẽ không vì chuyện này mà sinh ra hiểu lầm, cho rằng tôi yêu thầm anh hay gì đó."
Nam tinh linh: “… …"
Yannick: “Chỉ có một mình anh bị bắt sao?"
Lắc đầu.
Yannick: “Anh còn bằng hữu khác cũng bị bắt?"
Lắc đầu.
Yannick nhíu mày: “Bé cưng đâu? Hai người đã đưa về vùng đất Tinh linh chưa?"
Vẫn lắc đầu.
Yannick thấy mặt của đối phương nhịn đến đỏ bừng, giống như có gì đó muốn nói, “Được rồi, tôi sẽ cởi cấm chế cho anh, chỉ hy vọng anh sẽ bảo trì lý trí và khắc chế. Vì cứu anh tôi đã bị thương rất nặng, hiện tại cũng không có khí lực đánh nhau."
Gật đầu.
Yannick cởi bỏ cấm chế, nam tinh linh há mồm thở dốc, rốt cuộc đã lấy lại quyền lên tiếng.
“Iruus đã được chúng tôi đưa về lãnh địa, thế nhưng gần đây có không ít tinh linh bị mất tích, Nữ vương bệ hạ ra lệnh chúng tôi đi điều tra. Tôi và Bella kết nhóm với nhau, chính là nữ tinh linh lần trước ngài đã gặp, chúng tôi đến càng Jasmine của Công quốc Ceylon, ký ức sau cùng của tôi là nghỉ ngơi tại lữ điếm, còn lại cái gì cũng không nhớ được." Nam tinh linh dừng một chút, “Còn nữa, cảm tạ sự giúp đỡ khẳng khái của ngài, tôi đối với sự hiểu lầm trước đây của mình biểu thị lòng áy náy sâu sắc."
“Oh, không sao cả." Dù sao cũng đã báo thù rồi, thần quan thầm nghĩ.
Nam tinh linh muốn ngồi xuống, kết quả lại khiến vết thương trên người và trên mặt bị va chạm, đau đến hít sâu.
Đám Huyết tộc bắt lấy hắn là muốn làm thành hàng cao giá đi bán, vì vậy ngoại trừ chú ngữ khiến hẳn rơi vào mê man ra cũng không còn vết thương thực tế gì, hắn hoàn toàn không biết những vết bầm tím hiện tại trên người mình đều là do thần quan tóc bạch kim lưu lại.
“Lúc ngài cứu ta có nhìn thấy Bella không?" Hắn vội vàng hỏi.
Yannick lắc đầu, “Tôi chỉ phát hiện được đồng đội của mình và anh, không hơn. Việc tộc nhân của anh mất tích, thứ cho tôi mạo muội, liệu có liên quan đến Giáo đình hay không?"
Nam tinh linh thật không có giấu diếm, “Còn chưa rõ, tuy rằng rất nhiều tộc nhân đều cho rằng như vậy nhưng Nữ vương bệ hạ lại không đồng thuận, vậy nên mới phái chúng ta đi điều tra. Không ngờ rằng…"
“Không ngờ rằng thiếu chút nữa đã trở thành đồ chơi của Huyết tộc." Yannick giúp hắn bổ sung hoàn chỉnh.
Nam tinh linh cau mày: “Đúng vậy, chuyện này thực sự quá xấu hổ, hiện tại tôi lo lắng nhất chính là, không biết Bella đã gặp chuyện gì."
“Tôi nghĩ nàng hẳn là không rơi vào tai Vampire. " Yannick nói.
“Vì sao?"
“Bởi vì toàn bộ Vampire xung quanh nơi này cơ bản đã bị chúng tôi thanh trừ hết, theo như tình huống của anh mà xét, nếu như Huyết tộc bắt Bella cũng sẽ không giết nàng mà mang đi đấu giá, bất quá chúng tôi không phát hiện manh mối. Vì vậy anh hẳn là nên đổi một khả năng khác mà nghĩ."
Khi nam tinh linh nghe được Huyết tộc đã bị thanh trừ gần hết thì có chút giật mình, lại nhìn kỹ thần quan, không khó phát hiện ma lực của đối phương đã tăng lên một chút so với lần chạm trán trước. “Đa tạ sự chỉ dẫn của ngài, nếu như có thể, tôi hy vọng nhanh chóng trở về báo cáo chuyện này với Nữ vương bệ hạ."
Hiện tại hắn đã cảm thấy may mắn vì khi ấy không dung túng Bella triệt để gây hấn với vị thần quan này, nếu không hẳn là sẽ khiến Tinh linh tộc nhiều thêm một kẻ địch vô cùng phiền toái.
“Đương nhiên, tôi không hạn chế hành động của anh, anh cứ tùy tiện là được." Yannick nhún vai."Bất quá lần trước tôi từng nói với anh, tôi hy vọng tương lai có thể tự mình đến lãnh địa Tinh linh bái phỏng Nữ vương bệ hạ cùng với thăm viếng bé cưng. Thế nhưng quan niệm của Tinh linh đối với thần quan tựa hồ có chút thâm căn cố đế, chỉ bằng một mình tôi sợ rằng ngay cả tuyến phòng vệ đầu tiên cũng không vào được."
Những lời này nếu nói rõ ra một chút chính là: Đừng quên các người đã thiếu tôi hai món nhân tình lớn, khi nào mới chịu trả đây?
Nam tinh linh rõ ràng là người thẳng tính, nghe không hiểu ám hiệu của y, bất quá hắn cuối cùng cũng biết mình hẳn là nên lấy ra chút gì đó làm tạ lễ, nếu không sẽ không thể nào nhìn được. Vì vậy liền lấy ra một phiến lá cây hình lục giác khá kỳ lạ.
“Đây là lá của cây Tinh quang, chỉ sinh trưởng tại lãnh địa Tinh linh, cũng là tín vật của chúng tôi, xin ngài nhận lấy. Đến khi ngài tiếp cận lãnh địa Tinh linh, chỉ cần đưa nó ra cho thủ vệ sẽ nhận được tiếp đãi trọng hậu."
“Phi thường cảm tạ." Yannick đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, mỉm cười thu nhận. “Chúng tôi ngày mai cũng sẽ rời khỏi nơi này, nếu anh không ngại có thể đồng hành cùng chúng tôi. Tuy rằng Giáo đình đối với Tinh linh vẫn không hòa hảo lắm, bất quá tôi cũng có thể tương đối ước thúc đồng đội của mình, bọn họ sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại đến anh."
Nam tinh linh lắc đầu: “Không cần, tôi phải trực tiếp quay về lãnh địa Tinh linh."
Yannick cũng không miễn cưỡng, chỉ nói vài câu khách sáo rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Lúc ngang qua phòng của Darwin thì chợt nghe một tiếng kinh hô ngắn ngủi, sau đó chính là hoàn toàn yên tĩnh.
Y gõ nhẹ cửa phòng một cái, không nghe trả lời, vì vậy đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không người, chỉ có cửa sổ mở rộng, gió từ bên ngoài lùa vào khiến rèm cửa sổ tung bay từng trận.
Trên bàn sách có một tấm da dê thật mỏng đang mở ra, bút lông ngỗng còn đặt bên cạnh, hẳn là đang viết dang dỡ.
Yannick liếc nhìn, chỉ thấy một cái mở đầu.
* Đức ngài Gustav tôn kính, chúng tô
Cái từ chúng tôi kia còn chưa viết xong đã bỏ dỡ, giống như người cầm bút đột nhiên đụng phải việc gì đó phải nhanh chóng rời khỏi.
Kéo màn cửa sổ ra xem, nơi này là lầu hai, bên dưới ngựa xe như nước, náo nhiệt ồn ả.
“Vừa rồi hai người cũng nghe được tiếng động phải không?" Y lên tiếng hỏi hai sinh vật không thuộc về nhân loại bên cạnh.
Mèo mun nhỏ meo một tiếng, dơi xám trong tay áo cũng giật giật nhẹ phần vải xung quanh biểu thị đồng ý.
Yannick lại đi một vòng xem xét, phát hiện Darwin thực sự đã biến mất.
Y trở về phòng, cũng không gọi người đi tìm Darwin, chỉ là chuẩn bị ngày hôm sau lại gọi mọi người họp mặt, nói việc Darwin đột nhiên rời đi cho bọn họ biết.
Vì một thần quan không quá trọng yếu mà phát động mọi người tìm kiếm, khiến cả đội rơi vào nguy hiển, đây là việc phi thường không khôn ngoan, cho dù hậu trường của đối phương có là Hồng y giáo chủ Gustav đi chăng nữa.
Chỉ là mọi việc vẫn luôn ngoài dự liệu, ngày hôm sau khi trời sắp sáng, thần quan Darwin lại đi ra khỏi phòng ngủ của mình, hơn nữa xem biểu tình giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
“Darwin, " Yannick giống như lơ đãng hỏi, “Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
“Đương nhiên rất tốt, cám ơn sự quan tâm của ngài!" Darwin nhìn qua có điểm thụ sủng nhược kinh, hơi chút kích động.
Nhưng Yannick vô cùng xác định, người này tối hôm qua không hề trở lại.
Tác giả :
Mộng Khê Thạch