Quyền Trượng
Quyển 2 - Chương 52
Có lẽ có người còn không biết loại pháp thuật như Quang minh phổ chiếu chỉ có cao giai thần quan mới có thể thi triển, nhưng địa vị mà quyền giới Giáo Chủ biểu thị, cơ hồ tất cả mọi người đều đoán được.
Đại lục Olin được cấu thành từ Đế quốc và Công quốc, tổng cộng có bảy quốc gia, nói cách khác Giáo Đình cũng chỉ có bảy vị Giáo Chủ, cho dù địa vị của Giáo Chủ không bằng Hồng y Giáo Chủ, bất quá cũng đã đủ áp đảo cả đám thần quan đang có mặt tại hiện trường.
“Không, chuyện này quả thực là vô cùng vớ vẩn!" Gã pháp sư bị mèo con cắn cho bị thương không nhịn được kêu la.
“Tuyệt đối không hề vớ vẩn, thưa ngài." Yanick tao nhã nói, sau đó lại chuyển về phía gã cao giai thần quan vừa muốn đuổi y ra ngoài."Còn có, quý ngài thần quan này. Theo tôi được biết, Giáo Đình cấp bậc sâm nghiêm, làm một cao giai thần quan, ngài hẳn không thể vô lễ với Giáo Chủ đi?"
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, sắc mặt của vị cao giai thần quan kia lập tức trở nên vô cùng khó xem: “Trên cả đại lục Olin chỉ có bảy vị Giáo Chủ, mỗi Giáo Chủ đều phải đến Giáo Đình nhận lãnh sắc phong mới có thể chính thức nhận nhiệm, vì sao ta chưa từng gặp được ngươi!"
Thấy Yanick không nói gì, ngữ điệu của gã càng tăng thêm nghiêm khắc: “Ngươi còn dám nói ngươi không phải kẻ lừa gạt sao?!"
Yanick mỉm cười, trên mặt không hề lộ ra một tia bối rối: “Ngài Arthur Vatican Ridge, chẳng lẽ ngài còn muốn tiếp tục bảo trì trầm mặc sao, quyền giới Giáo Chủ này rốt cục là thật hay giả, bọn họ không phân biệt được đã đành, chẳng lẽ ngay cả ngài cũng không phân biệt được?"
“Adolf, bình tĩnh một chút." Hồng y đại Giáo Chủ rốt cuộc đứng lên, trước hết trách cứ trợ thủ trung thành tận tâm của mình, sau đó lại chậm rãi nói: “Cái quyền giới này là thật."
“Như thế nào có thể?!" Một thần quan vừa rồi cũng đồng dạng cao giọng nghi ngờ Yanick thất thanh thốt lên.
“Vị này, là đang nghi ngờ phán đoán của ta sao?" Hồng y giáo chủ lạnh lùng đảo mắt qua, đối phương lập tức cúi đầu.
“Mặc dù quyền giới là thật," Hồng y Giáo Chủ nhìn chằm chằm vào Yanick, ý vị sâu xa, “Nhưng ngài cũng tất yếu cần giải thích về lai lịch của nó, còn cả tính hợp pháp về thân phận của ngài."
“Đương nhiên, lời của ngài là vô cùng chính xác."
Vô luận tình thế có ác liệt đến đâu, mặc kệ là trên chiến trường hay là trong hội nghị ba bên trọng đại như thế này, đại đa số thời gian âm điệu của thần quan vẫn là không nhanh không chậm, ngươi vĩnh viễn cũng không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc khẩn trương nào trên gương mặt của y. Loại trấn định tự nhiên này khiến các quý tộc cùng pháp sư nguyên bản ôm ý định xem náo nhiệt cũng phải nhìn thần quan với cặp mắt khác.
Thần quan tóc bạch kim chụm tay trước bụng đứng ở nơi đó, tuy rằng còn cách một khoảng với Hồng y Giáo Chủ, thế nhưng thoạt nhìn cũng không giống như đang bị thẩm vấn, hơn nữa khí tràng của y thậm chí còn không bị Hồng y Giáo Chủ áp đảo —— Cho dù trên người y vẫn còn đang mặc bào phục của đê giai thần quan.
Nếu vị cao giai thần quan kia có thể biết trước tương lai, nhất định sẽ cực kỳ hối hận vì hành động đứng ra ngăn cản Yanick vừa rồi.
Bởi vì ngay khi thần quan tóc bạc đem quá trình từ lúc bản thân kế thừa chức vị Giáo Chủ của Công quốc Santos đến khi bị người đuổi giết không thể không rời đi rồi lại lưu lạc chạy đến thành La Serena kể ra, ngay cả thành chủ của thành St Mery, nhất đẳng tử tước Loputo cũng không tự chủ được phát ra sự đồng tình sâu sắc.
Mị lực của ngôn ngữ vô cùng cường đại, có một số chuyện, khi để người này nói liền có vẻ bình thường vô vị, mà đổi thành vài người khác, tỷ như thần quan Yanick thân ái của chúng ta, không thể nghi ngờ là một câu chuyện cực kỳ hấp dẫn, thú vị trùng trùng. Không thể nghi ngờ, những người như vậy đều là bậc thầy kiệt xuất trong nghệ thuật ngôn ngữ.
Yannick thành công giành được hảo cảm của không ít nhân sỹ có mặt tại đây, hơn nữa phong tư của y cũng đủ xuất sắc, rất nhiều người đều tin chắc rằng y không phải một kẻ lừa đảo mà là Giáo Chủ chân chính của Công quốc Santos.
Thử hỏi, có kẻ lừa đảo nào có được khí độ như vậy?
“Vốn tôi còn định đến Giáo Đình thỉnh Giáo Hoàng bệ hạ giúp tôi làm chủ, trở về vị trí của mình tại Công quốc Santos. Bất quá, nếu hiện tại đã gặp được ngài Vatican Ridge đây, hẳn cũng là không sai biệt lắm."
Cao giai thần quan Adolf lập tức cười lạnh: “Ngài Vatican Ridge không phải cấp dưới của ngươi, hơn nữa ngươi lại thao thao bất tuyệt giảng giải việc riêng của mình giữa hội nghị trọng yếu thế này, thật sự không cảm thấy quá phận sao?!"
Hồng y Giáo Chủ ngăn gã lại, thản nhiên nói: “Hiện tại chỉ bằng lời nói đơn phương của ngài, muốn đưa ra kết luận vẫn là quá sớm. Tôi có thể thay ngài chuyển đạt sự tình đến tòa án của Giáo Đình, để khiếu nại của ngài có thể được mang ra phán quyết công bằng. Nếu đến lúc đó Giáo Hoàng bệ hạ nguyện ý tiếp kiến ngài, có lẽ hiệu suất sẽ nhanh hơn."
“Đa tạ sự công chính của ngài, Vatican Ridge các hạ." Thần quan tóc bạch kim cười nói,: “Bất quá, thần quan Adolf, tôi cần phải đính chính sai lầm của ngài. Ở trước khi Giáo Hoàng bệ hạ còn chưa đưa ra phán quyết về thân phận của tôi, bất luận ai cũng không có quyền hoài nghi quyền giới này. Cũng có nghĩa là, thần quan Adolf, ngài phải đối xử với tôi tôn kính như đối với những Giáo Chủ khác."
“Còn nữa, nếu không phải do ngài hoài nghi tính chân thật về thân phận của tôi, tôi cũng sẽ không bất đắc dĩ mà nói ra thân thế của chính mình. Phải biết rằng, tôi không phải một người thích dùng sự bi thảm của bản thân để tranh thủ lòng đồng tình từ người khác."
Tên lưu manh đê tiện vô sỉ này! Adolf mắng thầm, nhưng mà gã lại vừa vặn tiếp nhận một cái liếc mắt từ phía Hồng y Giáo Chủ, ý tứ phi thường dễ hiểu, vì vậy cũng chỉ đành nén giận cúi đầu: “Vừa rồi là do tôi đã thất lễ, xin ngài lượng giải."
“Biết sai rồi sửa là một loại phẩm chất tốt đẹp." Thần quan tóc bạch kim lộ ra nụ cười khoan hồng độ lượng, “Như vậy, hiện tại nếu vấn đề thân phận của tôi đã tạm thời được chứng minh, chúng ta hẳn là đã có thể quay về chính đề? Tin rằng tất cả mọi người cũng đã chờ đợi đủ lâu."
“Mời ngài tiếp tục nói!" Adolf quả thực là nghiến răng nghiến lợi thốt lên.
Quý tộc cùng các pháp sư xem náo nhiệt cực kỳ vui vẻ, thật ra cũng không có người đứng ra cắt lời hoặc thúc giục, thẳng đến khi trò hề này rốt cục cũng hạ màn, tiến vào chính đề.
Trên thực tế, đoạn ngoài lề vừa rồi tuy rằng thoạt nhìn chỉ là mẫu thuẫn nội bộ bên trong tập đoàn thần quan, thế nhưng không ít người tâm tư linh hoạt đã bắt đầu đưa ra tính toán.
Thành chủ Loputo nhìn rõ, vị thần quan tóc bạch kim ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua này chỉ cần nói vài câu đã biến chủ động thành bị động, nắm giữ tiết tấu trò chuyện của cả hội trường, thủ đoạn này khiến hắn vô cùng hứng thú.
Không chỉ có như vậy, theo tiến triển vừa rồi, ngay cả vị Hồng y Giáo Chủ Arthur Vatican Ridge cũng bị bức đến không thể không đứng ra bảo đảm an toàn cho thần quan trước mặt, cho dù loại đảm bảo kia chỉ mang tính tạm thời cũng không thể xem thường.
Làm một chính khách lâu năm, Loputo hoàn toàn cho rằng vị thần quan này rất đáng để mượn sức, có vài người vị tất cần phải đợi đến khi bọn họ đã leo lên đến vị trí quyền cao chức trọng mới đáng để dốc sức giao hảo. Phải biết rằng, một cuộc đầu tư lâu dài chính xác, ngược lại sẽ mang đến thu hoạch khổng lồ.
Về phần Nam tước Ryan, y nhìn phong tư lỗi lạc của thần quan tóc bạch kim trên đài mà trong lòng ngũ vị tạp trần. Từ hôm đó sau khi bị thần quan đùa giỡn, cảm xúc của y đối với Yanick đã trở nên vô cùng phức tạp, không còn là chán ghét hoặc khinh bỉ đơn thuần, mà là một loại xen lẫn giữa yêu và hận thâm ảo đến mức ngay cả y cũng không thể hình dung ra được.
Y đương nhiên sẽ không thừa nhận bản thân là bị sắc đẹp mê hoặc, bất quá không chỉ riêng mình y, cho dù là bất cứ ai vừa có thể tiếp xúc gần gũi với thần quan lại vừa nghe y nói những lời ám muội như vậy tuyệt đối đều không thể kháng cự. Chỉ là lý trí của Ryan lại đang nói với bản thân ‘Thần quan chẳng qua chỉ là chọc ghẹo ngươi mà thôi’, loại tâm lý mâu thuẫn này khiến cho y rốt cuộc đã không thể nhìn thẳng vào vị thần quan tóc bạch kim được nữa. Thậm chí, lúc y nhìn đến đối phương dùng tài hung biện của mình áp chế toàn bộ thần quan không còn lời gì để nói, trong lòng cư nhiên còn dâng lên một tia kiêu ngạo. Oh không! Quang minh nữ thần! Ai đến giúp y chấm dứt loại suy nghĩ miên man này đi!
Nói đến chính sự, Yanick cũng không tiếp tục duy trì vẻ ôn nhu trấn định như vừa rồi, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc trang trọng.
“Vừa rồi pháp sư Val có nói, tôi đã cùng ma vật cao cấp giao phong chính diện, trên thực tế là có thành phần cất nhắc tôi. Giống như lời nói của vị pháp sư vừa rồi, ở trước mặt ma vật cao cấp, ngay cả cao giai pháp sư cũng không nhất định có thể toàn thân trở về. Kỳ thực mà nói, không chỉ có pháp sư,thần quan cũng là tương tự. Bởi vì hai ma vật mà tôi đã gặp phải kia, không chỉ có thể khống chế xác sống mà còn có thể miễn dịch với ma pháp trong một phạm vị nhất định, vì vậy tôi cũng phải tiêu phí không ít khí lực mới có thể trốn khỏi nơi đó."
“Vậy ngài đã gặp được bọn họ ở đâu? La Serena?" Hồng y Giáo Chủ hỏi.
“Không, thưa ngài, là rừng rậm hắc ám." Yanick bình tĩnh nói.
Lời này của y khơi lên một trận ồn ào không nhỏ, cả hội trường nhất thời nổ ra một tiếng vang lớn, rất nhiều người thậm chí không thể tin được mà đứng dậy, ngay cả thành chủ Loputo cũng thất thanh hỏi: “Ngài đang nói, trong rừng rậm hắc ám có khu vực miễn dịch ma pháp? Như vậy, ngài hẳn cũng biết khe nứt vị diện là ở nơi nào?"
“Tôi không thể cam đoan tính chân thật của việc này, nhưng có khả năng rất lớn là trong một mặt hồ." Yanick cẩn thận nói, y không nhắc đến Chris cũng không nói ra chuyện của Lily và Azul, như vậy chỉ khiến việc giải thích càng thêm phiền toái, hơn nữa cũng không cần thiết ….
“Không, chuyện này thực sự khiến người ta rất khó tin tưởng!" Một gã pháp sư đứng lên, chỉ là còn đặc biệt giải thích với Yanick, “Thực có lỗi, ta không phải cố ý cắt lời của ngài, cũng không có ý định chống đối ngài."
“Tôi có thể hiểu được, mời ngài nói ra nghi vấn." Yanick ôn hòa nói.
Vị pháp sư nọ gật đầu: “Hiện tại những quốc gia khác cũng đã xuất hiện xác sống, nhưng không phải mỗi quốc gia đều có đường biên giới tiếp giáp với rừng rậm hắc ám, như vậy xác sống ở những quốc gia này phải giải thích thế nào? Giống như Công quốc Ceylon, Đế quốc Salat đều cách Đế quốc Grade cả lãnh địa của Đế quốc Charlemagne!"
“Có lẽ chúng ta có thể giả thiết như vậy, khe nứt vị diện không chỉ tồn tại ở một nơi." Pháp sư Mude Val đã lâu không lên tiếng rốt cục cũng mở miệng.
“Một ngàn năm trước, khi ma vật xâm lấn, tương truyền rằng Quang minh nữ thần đã vá lại khe nứt, thế nhưng cũng không có văn bản chính thức gì ghi nhận lại. Chúng ta ai cũng xo biết Nữ thần rốt cục đã vá lại khe nứt như thế nào, vị trí của khe nứt kia lại là ở đâu, thế nhưng chúng ta có thể giả thiết, khe nứt giữa các vị diện nhất định rất khó giải quyết, nếu không vì sao ngay cả Nữ thần cũng phải tiêu hao hết thần lực, cuối cùng phải tan biến."
“Việc ngăn cản xác sống xâm lấn hiển nhiên chỉ là biện pháp giải quyết tạm thời, một khi khe nứt vị diện này còn chưa được triệt để vá lại, ma vật vẫn sẽ cuồn cuộn không ngừng tràn vào đại lục."
“Càng đáng sợ chính là, những xác sống bọn họ đang thao túng có thể đã từng là cha mẹ, anh em, bằng hữu của chúng ta. Cho dù hiện tại đã xác nhận trị liệu thuật của thần quan có thể trị liệu vết thương bị nhiễm cái chết đen, thế nhưng sau khi nhân loại đã hoàn toàn biến thành xác sống, ngay cả trị liệu thuật cũng không thể cứu người trở về."
“Không biết ngài có đồng thuận với quan điểm của tôi không, ngài Vatican Ridge?" Pháp sư Val nói xong còn rất có lễ phép trưng cầu ý kiến.
Hồng y Giáo Chủ gật gật đầu, cũng đứng dậy: “Tôi đồng ý. Thế nên hiện tại nếu đã mơ hồ phát hiện vị trí của một khe hở, chúng ta nên nghĩ biện pháp tu bổ nó lại. Về phần trên đại lục còn những khe hở khác hay không, chúng ta có thể để lại giải quyết sau."
Pháp sư Val mỉm cười: “Thật vinh hạnh vì chúng ta có thể đạt thành nhận thức chung."
Hồng y Giáo Chủ nói: “Thần quan Yanick, mời ngài nói rõ tên và địa điểm của cái hồ kia, cùng với đem quá trình phát hiện miêu tả lại rõ ràng hơn một chút."
Yanick nói: “Tôi không biết tên và vị trí chính xác của cái hồ kia, mỗi lần đều là vô tình xông vào đó, thế nhưng mặt hồ có một đặc thù rất rõ ràng, màu nước là lam sắc có phiếm ánh bạc, dưới đáy hồ có một vùng sinh trưởng rất lớn của bạch sắc ma tinh, còn có cây sư vỹ."
“Hồ nước tử vong! Đó là hồ nước tử vong!" Nghe xong sự miêu tả của Yanick, có người kêu lên.
Mọi người quay đầu lại nhìn, hóa ra là một vị quý tộc.
Phát hiện mọi người đều nhìn về phía mình, quý tộc nọ nuốt nuốt nước bọt, đứng dậy: “Chỗ ngài thần quan đây đang nói là hồ nước tử vong, lúc ta còn trẻ tuổi đã từng xông vào rừng rậm hắc ám mạo hiểm. Mọi người đều biết, rừng rậm hắc ám là một nơi vô cùng kỳ quái, cho dù mọi người đi vào từ cùng một vị trí, thế nhưng chỉ cần sai biệt thời gian liền có đạp lên khu vực bất đồng, thậm chí còn không thể phân biệt phương hướng......"
“Nói trọng điểm!" Thành chủ Loputo gõ gõ mặt bàn nhắc nhở.
“Được! Được!" Người nọ lau mồ hôi nói: “Khi ấy, có một lần ta cùng đồng bạn không biết làm thế nào lại tiến vào vùng hồ đó, mặt nước hồ giống hệt như lời miêu tả của thần quan, hơn nữa bởi vì chúng tôi đều giỏi bơi lội nên đã cùng nhau lặn xuống, đồng dạng phát hiện bạch sắc ma tinh và cây sư vỹ. Nhưng sau đó, đồng bạn của ta cứ liên tục mất tích, đi cùng đội ngũ có một vị cao giai pháp sư, ngài ấy đã dùng ma pháp thủy kính truy tung những đồng bạn nọ, thế nhưng lại phát hiện những người kia mỗi lần đều là chọn lúc nửa đêm chạy đến bên hồ, tự mình nhảy vào trong nước, sau đó cũng chưa từng xuất hiện them lần nào nữa! Chúng ta thấy vậy thì không dám lưu lại thêm, lập tức men theo đường cũ trở về, Quang minh nữ thần phù hộ, ta cuối cùng vẫn ra khỏi được rừng rậm hắc ám! Vậy nên chúng ta liền đặt tên cho cái hồ đó, gọi là hồ nước tử vong!"
“Chuyện này đã xảy ra cách đây bao lâu?" Mude Val hỏi.
“Cũng có gần hai mươi năm rồi."
“Như vậy, ít nhất ở hai mươi năm trước ma vật cũng đã từng lộ ra dấu vết, chỉ là nhân loại vẫn chưa phát hiện mà thôi." Hồng y Giáo Chủ thản nhiên kết luận.
Pháp sư Val nói: “Hiện tại có hai biện pháp, một là vòng qua La Serena trực tiếp đi rừng rậm hắc ám tu bổ khe nứt. Bất quá trước đó chúng ta còn cần phải phân ra một phần nhân lực trấn thủ St Mery, tránh cho nơi này cũng lâm vào bi kịch như La Serena!"
Loputo nhíu mày: “Thứ ta nói thẳng, ngài Val, ai cũng không biết xác sống sẽ chọn thời điểm nào đột kích, phân chia như vậy chỉ sợ sẽ gây ra lỗ hổng rất lớn trong việc phòng thủ."
Pháp sư Val rũ mắt: “Như vậy cũng chỉ còn một biện pháp duy nhất, chúng ta tìm thời cơ đoạt lại La Serena, sau đó thông qua con đường gần nhất tiến vào rừng rậm hắc ám, nghĩ cách tìm kiếm và tu bổ khe nứt. Nhưng vấn đề lớn nhất chính là, chúng ta hoàn toàn không biết xác sống sẽ tiến công vào lúc nào."
Hồng y Giáo Chủ nhíu mày không nói, Loputo cũng theo đó trầm mặc.
Tất cả mọi người lâm vào suy tư, hội trường khó được chìm vào im lặng.
Quả thực, nếu muốn hoàn toàn chấm dứt hiểm họa xác sống chỉ có thể nghĩ cách tu bổ vết nứt, nhưng mà độ khó của việc này tương đối lớn, bởi vì không chỉ không ai biết rõ cái hồ kia tọa lạc tại nơi nào, hơn nữa trong rừng rậm hắc ám liệu có còn ma vật ẩn núp hay không. Càng khó phán đoán hơn chính là, trong quá trình tu bổ vết nứt và chiến đâu với ma vật, nhân loại sẽ phải hao tốn thêm bao nhiêu nhân lực vật lực!
Đây quả là một vấn đề vô cùng khó giải quyết!
Nhưng nếu không khó giải quyết, cũng sẽ không xuất hiện một hội nghị ba bên lâm thời như thế này.
Cho đến tận bây giờ, nguy cơ nhân loại sắp gặp phải đã vượt xa tưởng tượng của họ, tất cả mọi người đều buông xuống ân oán và lập trường bất đồng của mình, ngay cả thần quan chán ghét pháp sư nhất cùng với pháp sư cừu hận thần quan nhất cũng sẽ không tự động nhảy ra yêu cầu gạt bỏ đối phương. Đơn độc đi mạo hiểm là chuyện chỉ có kẻ ngu xuẩn cực điểm mới muốn làm.
Giữa một mảnh im lặng, Baker yếu ớt phát biểu: “Nếu không, chúng ta cứ dụ bọn chúng tiến đến."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, mà Baker lại hoàn toàn không quen với việc trở thành tâm điểm của sự chú ý, động tác lại càng trở nên không được tự nhiên, vẻ mặt thậm chí bắt đầu có chút túng quẫn, lo lắng có phải mình đã nói sai gì đó khiến thần quan Yanick mất mặt hay không.
Yanick ôn hòa nói: “Baker, có thể đem ý tưởng của anh trình bày rõ hơn chút nữa không."
“Kỳ thật cũng rất đơn giản." Baker nhận được sự cổ vũ, thanh âm cũng vững vàng hơn một chút. “Nhà của tôi trước kia thường xuyên bị đám chuột quấy rầy, lương thực cũng vì vậy mà hao tổn không ít, người nhà tôi rất chán ghét bọn chúng. Cha tôi vẫn thường lấy riêng một ít lương thực trộn lẫn với thuốc diệt chuột, để vào một góc dụ dỗ lũ chuột. Có lẽ, chúng ta cũng có thể dùng cách này với đám xác sống kia. Ây, đương nhiên ý của tôi không phải là chúng ta sẽ áp dụng hoàn toàn theo cách này......"
Có người không khách khí cười nhạo một tiếng: “Nếu thế, chẳng lẽ chúng ta phải dùng người thật đi dụ dỗ đám xác sống kia......"
Chỉ là thanh âm của gã đột nhiên im bặt, thực hiển nhiên phần đông mọi người đều chợt nghĩ ra cùng một ý tưởng, bọn họ ngẩng đầu nhìn nhau, giống như muốn xác nhận ý nghĩ của người xung quanh liệu có phải giống mình hay không.
Cuối cùng, Hồng y Giáo Chủ chậm rãi mở miệng: “Vị tất lại không thể."
Pháp sư Val cười tủm tỉm: “A, có lẽ có thể thử một lần."
Đại lục Olin được cấu thành từ Đế quốc và Công quốc, tổng cộng có bảy quốc gia, nói cách khác Giáo Đình cũng chỉ có bảy vị Giáo Chủ, cho dù địa vị của Giáo Chủ không bằng Hồng y Giáo Chủ, bất quá cũng đã đủ áp đảo cả đám thần quan đang có mặt tại hiện trường.
“Không, chuyện này quả thực là vô cùng vớ vẩn!" Gã pháp sư bị mèo con cắn cho bị thương không nhịn được kêu la.
“Tuyệt đối không hề vớ vẩn, thưa ngài." Yanick tao nhã nói, sau đó lại chuyển về phía gã cao giai thần quan vừa muốn đuổi y ra ngoài."Còn có, quý ngài thần quan này. Theo tôi được biết, Giáo Đình cấp bậc sâm nghiêm, làm một cao giai thần quan, ngài hẳn không thể vô lễ với Giáo Chủ đi?"
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, sắc mặt của vị cao giai thần quan kia lập tức trở nên vô cùng khó xem: “Trên cả đại lục Olin chỉ có bảy vị Giáo Chủ, mỗi Giáo Chủ đều phải đến Giáo Đình nhận lãnh sắc phong mới có thể chính thức nhận nhiệm, vì sao ta chưa từng gặp được ngươi!"
Thấy Yanick không nói gì, ngữ điệu của gã càng tăng thêm nghiêm khắc: “Ngươi còn dám nói ngươi không phải kẻ lừa gạt sao?!"
Yanick mỉm cười, trên mặt không hề lộ ra một tia bối rối: “Ngài Arthur Vatican Ridge, chẳng lẽ ngài còn muốn tiếp tục bảo trì trầm mặc sao, quyền giới Giáo Chủ này rốt cục là thật hay giả, bọn họ không phân biệt được đã đành, chẳng lẽ ngay cả ngài cũng không phân biệt được?"
“Adolf, bình tĩnh một chút." Hồng y đại Giáo Chủ rốt cuộc đứng lên, trước hết trách cứ trợ thủ trung thành tận tâm của mình, sau đó lại chậm rãi nói: “Cái quyền giới này là thật."
“Như thế nào có thể?!" Một thần quan vừa rồi cũng đồng dạng cao giọng nghi ngờ Yanick thất thanh thốt lên.
“Vị này, là đang nghi ngờ phán đoán của ta sao?" Hồng y giáo chủ lạnh lùng đảo mắt qua, đối phương lập tức cúi đầu.
“Mặc dù quyền giới là thật," Hồng y Giáo Chủ nhìn chằm chằm vào Yanick, ý vị sâu xa, “Nhưng ngài cũng tất yếu cần giải thích về lai lịch của nó, còn cả tính hợp pháp về thân phận của ngài."
“Đương nhiên, lời của ngài là vô cùng chính xác."
Vô luận tình thế có ác liệt đến đâu, mặc kệ là trên chiến trường hay là trong hội nghị ba bên trọng đại như thế này, đại đa số thời gian âm điệu của thần quan vẫn là không nhanh không chậm, ngươi vĩnh viễn cũng không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc khẩn trương nào trên gương mặt của y. Loại trấn định tự nhiên này khiến các quý tộc cùng pháp sư nguyên bản ôm ý định xem náo nhiệt cũng phải nhìn thần quan với cặp mắt khác.
Thần quan tóc bạch kim chụm tay trước bụng đứng ở nơi đó, tuy rằng còn cách một khoảng với Hồng y Giáo Chủ, thế nhưng thoạt nhìn cũng không giống như đang bị thẩm vấn, hơn nữa khí tràng của y thậm chí còn không bị Hồng y Giáo Chủ áp đảo —— Cho dù trên người y vẫn còn đang mặc bào phục của đê giai thần quan.
Nếu vị cao giai thần quan kia có thể biết trước tương lai, nhất định sẽ cực kỳ hối hận vì hành động đứng ra ngăn cản Yanick vừa rồi.
Bởi vì ngay khi thần quan tóc bạc đem quá trình từ lúc bản thân kế thừa chức vị Giáo Chủ của Công quốc Santos đến khi bị người đuổi giết không thể không rời đi rồi lại lưu lạc chạy đến thành La Serena kể ra, ngay cả thành chủ của thành St Mery, nhất đẳng tử tước Loputo cũng không tự chủ được phát ra sự đồng tình sâu sắc.
Mị lực của ngôn ngữ vô cùng cường đại, có một số chuyện, khi để người này nói liền có vẻ bình thường vô vị, mà đổi thành vài người khác, tỷ như thần quan Yanick thân ái của chúng ta, không thể nghi ngờ là một câu chuyện cực kỳ hấp dẫn, thú vị trùng trùng. Không thể nghi ngờ, những người như vậy đều là bậc thầy kiệt xuất trong nghệ thuật ngôn ngữ.
Yannick thành công giành được hảo cảm của không ít nhân sỹ có mặt tại đây, hơn nữa phong tư của y cũng đủ xuất sắc, rất nhiều người đều tin chắc rằng y không phải một kẻ lừa đảo mà là Giáo Chủ chân chính của Công quốc Santos.
Thử hỏi, có kẻ lừa đảo nào có được khí độ như vậy?
“Vốn tôi còn định đến Giáo Đình thỉnh Giáo Hoàng bệ hạ giúp tôi làm chủ, trở về vị trí của mình tại Công quốc Santos. Bất quá, nếu hiện tại đã gặp được ngài Vatican Ridge đây, hẳn cũng là không sai biệt lắm."
Cao giai thần quan Adolf lập tức cười lạnh: “Ngài Vatican Ridge không phải cấp dưới của ngươi, hơn nữa ngươi lại thao thao bất tuyệt giảng giải việc riêng của mình giữa hội nghị trọng yếu thế này, thật sự không cảm thấy quá phận sao?!"
Hồng y Giáo Chủ ngăn gã lại, thản nhiên nói: “Hiện tại chỉ bằng lời nói đơn phương của ngài, muốn đưa ra kết luận vẫn là quá sớm. Tôi có thể thay ngài chuyển đạt sự tình đến tòa án của Giáo Đình, để khiếu nại của ngài có thể được mang ra phán quyết công bằng. Nếu đến lúc đó Giáo Hoàng bệ hạ nguyện ý tiếp kiến ngài, có lẽ hiệu suất sẽ nhanh hơn."
“Đa tạ sự công chính của ngài, Vatican Ridge các hạ." Thần quan tóc bạch kim cười nói,: “Bất quá, thần quan Adolf, tôi cần phải đính chính sai lầm của ngài. Ở trước khi Giáo Hoàng bệ hạ còn chưa đưa ra phán quyết về thân phận của tôi, bất luận ai cũng không có quyền hoài nghi quyền giới này. Cũng có nghĩa là, thần quan Adolf, ngài phải đối xử với tôi tôn kính như đối với những Giáo Chủ khác."
“Còn nữa, nếu không phải do ngài hoài nghi tính chân thật về thân phận của tôi, tôi cũng sẽ không bất đắc dĩ mà nói ra thân thế của chính mình. Phải biết rằng, tôi không phải một người thích dùng sự bi thảm của bản thân để tranh thủ lòng đồng tình từ người khác."
Tên lưu manh đê tiện vô sỉ này! Adolf mắng thầm, nhưng mà gã lại vừa vặn tiếp nhận một cái liếc mắt từ phía Hồng y Giáo Chủ, ý tứ phi thường dễ hiểu, vì vậy cũng chỉ đành nén giận cúi đầu: “Vừa rồi là do tôi đã thất lễ, xin ngài lượng giải."
“Biết sai rồi sửa là một loại phẩm chất tốt đẹp." Thần quan tóc bạch kim lộ ra nụ cười khoan hồng độ lượng, “Như vậy, hiện tại nếu vấn đề thân phận của tôi đã tạm thời được chứng minh, chúng ta hẳn là đã có thể quay về chính đề? Tin rằng tất cả mọi người cũng đã chờ đợi đủ lâu."
“Mời ngài tiếp tục nói!" Adolf quả thực là nghiến răng nghiến lợi thốt lên.
Quý tộc cùng các pháp sư xem náo nhiệt cực kỳ vui vẻ, thật ra cũng không có người đứng ra cắt lời hoặc thúc giục, thẳng đến khi trò hề này rốt cục cũng hạ màn, tiến vào chính đề.
Trên thực tế, đoạn ngoài lề vừa rồi tuy rằng thoạt nhìn chỉ là mẫu thuẫn nội bộ bên trong tập đoàn thần quan, thế nhưng không ít người tâm tư linh hoạt đã bắt đầu đưa ra tính toán.
Thành chủ Loputo nhìn rõ, vị thần quan tóc bạch kim ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua này chỉ cần nói vài câu đã biến chủ động thành bị động, nắm giữ tiết tấu trò chuyện của cả hội trường, thủ đoạn này khiến hắn vô cùng hứng thú.
Không chỉ có như vậy, theo tiến triển vừa rồi, ngay cả vị Hồng y Giáo Chủ Arthur Vatican Ridge cũng bị bức đến không thể không đứng ra bảo đảm an toàn cho thần quan trước mặt, cho dù loại đảm bảo kia chỉ mang tính tạm thời cũng không thể xem thường.
Làm một chính khách lâu năm, Loputo hoàn toàn cho rằng vị thần quan này rất đáng để mượn sức, có vài người vị tất cần phải đợi đến khi bọn họ đã leo lên đến vị trí quyền cao chức trọng mới đáng để dốc sức giao hảo. Phải biết rằng, một cuộc đầu tư lâu dài chính xác, ngược lại sẽ mang đến thu hoạch khổng lồ.
Về phần Nam tước Ryan, y nhìn phong tư lỗi lạc của thần quan tóc bạch kim trên đài mà trong lòng ngũ vị tạp trần. Từ hôm đó sau khi bị thần quan đùa giỡn, cảm xúc của y đối với Yanick đã trở nên vô cùng phức tạp, không còn là chán ghét hoặc khinh bỉ đơn thuần, mà là một loại xen lẫn giữa yêu và hận thâm ảo đến mức ngay cả y cũng không thể hình dung ra được.
Y đương nhiên sẽ không thừa nhận bản thân là bị sắc đẹp mê hoặc, bất quá không chỉ riêng mình y, cho dù là bất cứ ai vừa có thể tiếp xúc gần gũi với thần quan lại vừa nghe y nói những lời ám muội như vậy tuyệt đối đều không thể kháng cự. Chỉ là lý trí của Ryan lại đang nói với bản thân ‘Thần quan chẳng qua chỉ là chọc ghẹo ngươi mà thôi’, loại tâm lý mâu thuẫn này khiến cho y rốt cuộc đã không thể nhìn thẳng vào vị thần quan tóc bạch kim được nữa. Thậm chí, lúc y nhìn đến đối phương dùng tài hung biện của mình áp chế toàn bộ thần quan không còn lời gì để nói, trong lòng cư nhiên còn dâng lên một tia kiêu ngạo. Oh không! Quang minh nữ thần! Ai đến giúp y chấm dứt loại suy nghĩ miên man này đi!
Nói đến chính sự, Yanick cũng không tiếp tục duy trì vẻ ôn nhu trấn định như vừa rồi, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc trang trọng.
“Vừa rồi pháp sư Val có nói, tôi đã cùng ma vật cao cấp giao phong chính diện, trên thực tế là có thành phần cất nhắc tôi. Giống như lời nói của vị pháp sư vừa rồi, ở trước mặt ma vật cao cấp, ngay cả cao giai pháp sư cũng không nhất định có thể toàn thân trở về. Kỳ thực mà nói, không chỉ có pháp sư,thần quan cũng là tương tự. Bởi vì hai ma vật mà tôi đã gặp phải kia, không chỉ có thể khống chế xác sống mà còn có thể miễn dịch với ma pháp trong một phạm vị nhất định, vì vậy tôi cũng phải tiêu phí không ít khí lực mới có thể trốn khỏi nơi đó."
“Vậy ngài đã gặp được bọn họ ở đâu? La Serena?" Hồng y Giáo Chủ hỏi.
“Không, thưa ngài, là rừng rậm hắc ám." Yanick bình tĩnh nói.
Lời này của y khơi lên một trận ồn ào không nhỏ, cả hội trường nhất thời nổ ra một tiếng vang lớn, rất nhiều người thậm chí không thể tin được mà đứng dậy, ngay cả thành chủ Loputo cũng thất thanh hỏi: “Ngài đang nói, trong rừng rậm hắc ám có khu vực miễn dịch ma pháp? Như vậy, ngài hẳn cũng biết khe nứt vị diện là ở nơi nào?"
“Tôi không thể cam đoan tính chân thật của việc này, nhưng có khả năng rất lớn là trong một mặt hồ." Yanick cẩn thận nói, y không nhắc đến Chris cũng không nói ra chuyện của Lily và Azul, như vậy chỉ khiến việc giải thích càng thêm phiền toái, hơn nữa cũng không cần thiết ….
“Không, chuyện này thực sự khiến người ta rất khó tin tưởng!" Một gã pháp sư đứng lên, chỉ là còn đặc biệt giải thích với Yanick, “Thực có lỗi, ta không phải cố ý cắt lời của ngài, cũng không có ý định chống đối ngài."
“Tôi có thể hiểu được, mời ngài nói ra nghi vấn." Yanick ôn hòa nói.
Vị pháp sư nọ gật đầu: “Hiện tại những quốc gia khác cũng đã xuất hiện xác sống, nhưng không phải mỗi quốc gia đều có đường biên giới tiếp giáp với rừng rậm hắc ám, như vậy xác sống ở những quốc gia này phải giải thích thế nào? Giống như Công quốc Ceylon, Đế quốc Salat đều cách Đế quốc Grade cả lãnh địa của Đế quốc Charlemagne!"
“Có lẽ chúng ta có thể giả thiết như vậy, khe nứt vị diện không chỉ tồn tại ở một nơi." Pháp sư Mude Val đã lâu không lên tiếng rốt cục cũng mở miệng.
“Một ngàn năm trước, khi ma vật xâm lấn, tương truyền rằng Quang minh nữ thần đã vá lại khe nứt, thế nhưng cũng không có văn bản chính thức gì ghi nhận lại. Chúng ta ai cũng xo biết Nữ thần rốt cục đã vá lại khe nứt như thế nào, vị trí của khe nứt kia lại là ở đâu, thế nhưng chúng ta có thể giả thiết, khe nứt giữa các vị diện nhất định rất khó giải quyết, nếu không vì sao ngay cả Nữ thần cũng phải tiêu hao hết thần lực, cuối cùng phải tan biến."
“Việc ngăn cản xác sống xâm lấn hiển nhiên chỉ là biện pháp giải quyết tạm thời, một khi khe nứt vị diện này còn chưa được triệt để vá lại, ma vật vẫn sẽ cuồn cuộn không ngừng tràn vào đại lục."
“Càng đáng sợ chính là, những xác sống bọn họ đang thao túng có thể đã từng là cha mẹ, anh em, bằng hữu của chúng ta. Cho dù hiện tại đã xác nhận trị liệu thuật của thần quan có thể trị liệu vết thương bị nhiễm cái chết đen, thế nhưng sau khi nhân loại đã hoàn toàn biến thành xác sống, ngay cả trị liệu thuật cũng không thể cứu người trở về."
“Không biết ngài có đồng thuận với quan điểm của tôi không, ngài Vatican Ridge?" Pháp sư Val nói xong còn rất có lễ phép trưng cầu ý kiến.
Hồng y Giáo Chủ gật gật đầu, cũng đứng dậy: “Tôi đồng ý. Thế nên hiện tại nếu đã mơ hồ phát hiện vị trí của một khe hở, chúng ta nên nghĩ biện pháp tu bổ nó lại. Về phần trên đại lục còn những khe hở khác hay không, chúng ta có thể để lại giải quyết sau."
Pháp sư Val mỉm cười: “Thật vinh hạnh vì chúng ta có thể đạt thành nhận thức chung."
Hồng y Giáo Chủ nói: “Thần quan Yanick, mời ngài nói rõ tên và địa điểm của cái hồ kia, cùng với đem quá trình phát hiện miêu tả lại rõ ràng hơn một chút."
Yanick nói: “Tôi không biết tên và vị trí chính xác của cái hồ kia, mỗi lần đều là vô tình xông vào đó, thế nhưng mặt hồ có một đặc thù rất rõ ràng, màu nước là lam sắc có phiếm ánh bạc, dưới đáy hồ có một vùng sinh trưởng rất lớn của bạch sắc ma tinh, còn có cây sư vỹ."
“Hồ nước tử vong! Đó là hồ nước tử vong!" Nghe xong sự miêu tả của Yanick, có người kêu lên.
Mọi người quay đầu lại nhìn, hóa ra là một vị quý tộc.
Phát hiện mọi người đều nhìn về phía mình, quý tộc nọ nuốt nuốt nước bọt, đứng dậy: “Chỗ ngài thần quan đây đang nói là hồ nước tử vong, lúc ta còn trẻ tuổi đã từng xông vào rừng rậm hắc ám mạo hiểm. Mọi người đều biết, rừng rậm hắc ám là một nơi vô cùng kỳ quái, cho dù mọi người đi vào từ cùng một vị trí, thế nhưng chỉ cần sai biệt thời gian liền có đạp lên khu vực bất đồng, thậm chí còn không thể phân biệt phương hướng......"
“Nói trọng điểm!" Thành chủ Loputo gõ gõ mặt bàn nhắc nhở.
“Được! Được!" Người nọ lau mồ hôi nói: “Khi ấy, có một lần ta cùng đồng bạn không biết làm thế nào lại tiến vào vùng hồ đó, mặt nước hồ giống hệt như lời miêu tả của thần quan, hơn nữa bởi vì chúng tôi đều giỏi bơi lội nên đã cùng nhau lặn xuống, đồng dạng phát hiện bạch sắc ma tinh và cây sư vỹ. Nhưng sau đó, đồng bạn của ta cứ liên tục mất tích, đi cùng đội ngũ có một vị cao giai pháp sư, ngài ấy đã dùng ma pháp thủy kính truy tung những đồng bạn nọ, thế nhưng lại phát hiện những người kia mỗi lần đều là chọn lúc nửa đêm chạy đến bên hồ, tự mình nhảy vào trong nước, sau đó cũng chưa từng xuất hiện them lần nào nữa! Chúng ta thấy vậy thì không dám lưu lại thêm, lập tức men theo đường cũ trở về, Quang minh nữ thần phù hộ, ta cuối cùng vẫn ra khỏi được rừng rậm hắc ám! Vậy nên chúng ta liền đặt tên cho cái hồ đó, gọi là hồ nước tử vong!"
“Chuyện này đã xảy ra cách đây bao lâu?" Mude Val hỏi.
“Cũng có gần hai mươi năm rồi."
“Như vậy, ít nhất ở hai mươi năm trước ma vật cũng đã từng lộ ra dấu vết, chỉ là nhân loại vẫn chưa phát hiện mà thôi." Hồng y Giáo Chủ thản nhiên kết luận.
Pháp sư Val nói: “Hiện tại có hai biện pháp, một là vòng qua La Serena trực tiếp đi rừng rậm hắc ám tu bổ khe nứt. Bất quá trước đó chúng ta còn cần phải phân ra một phần nhân lực trấn thủ St Mery, tránh cho nơi này cũng lâm vào bi kịch như La Serena!"
Loputo nhíu mày: “Thứ ta nói thẳng, ngài Val, ai cũng không biết xác sống sẽ chọn thời điểm nào đột kích, phân chia như vậy chỉ sợ sẽ gây ra lỗ hổng rất lớn trong việc phòng thủ."
Pháp sư Val rũ mắt: “Như vậy cũng chỉ còn một biện pháp duy nhất, chúng ta tìm thời cơ đoạt lại La Serena, sau đó thông qua con đường gần nhất tiến vào rừng rậm hắc ám, nghĩ cách tìm kiếm và tu bổ khe nứt. Nhưng vấn đề lớn nhất chính là, chúng ta hoàn toàn không biết xác sống sẽ tiến công vào lúc nào."
Hồng y Giáo Chủ nhíu mày không nói, Loputo cũng theo đó trầm mặc.
Tất cả mọi người lâm vào suy tư, hội trường khó được chìm vào im lặng.
Quả thực, nếu muốn hoàn toàn chấm dứt hiểm họa xác sống chỉ có thể nghĩ cách tu bổ vết nứt, nhưng mà độ khó của việc này tương đối lớn, bởi vì không chỉ không ai biết rõ cái hồ kia tọa lạc tại nơi nào, hơn nữa trong rừng rậm hắc ám liệu có còn ma vật ẩn núp hay không. Càng khó phán đoán hơn chính là, trong quá trình tu bổ vết nứt và chiến đâu với ma vật, nhân loại sẽ phải hao tốn thêm bao nhiêu nhân lực vật lực!
Đây quả là một vấn đề vô cùng khó giải quyết!
Nhưng nếu không khó giải quyết, cũng sẽ không xuất hiện một hội nghị ba bên lâm thời như thế này.
Cho đến tận bây giờ, nguy cơ nhân loại sắp gặp phải đã vượt xa tưởng tượng của họ, tất cả mọi người đều buông xuống ân oán và lập trường bất đồng của mình, ngay cả thần quan chán ghét pháp sư nhất cùng với pháp sư cừu hận thần quan nhất cũng sẽ không tự động nhảy ra yêu cầu gạt bỏ đối phương. Đơn độc đi mạo hiểm là chuyện chỉ có kẻ ngu xuẩn cực điểm mới muốn làm.
Giữa một mảnh im lặng, Baker yếu ớt phát biểu: “Nếu không, chúng ta cứ dụ bọn chúng tiến đến."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, mà Baker lại hoàn toàn không quen với việc trở thành tâm điểm của sự chú ý, động tác lại càng trở nên không được tự nhiên, vẻ mặt thậm chí bắt đầu có chút túng quẫn, lo lắng có phải mình đã nói sai gì đó khiến thần quan Yanick mất mặt hay không.
Yanick ôn hòa nói: “Baker, có thể đem ý tưởng của anh trình bày rõ hơn chút nữa không."
“Kỳ thật cũng rất đơn giản." Baker nhận được sự cổ vũ, thanh âm cũng vững vàng hơn một chút. “Nhà của tôi trước kia thường xuyên bị đám chuột quấy rầy, lương thực cũng vì vậy mà hao tổn không ít, người nhà tôi rất chán ghét bọn chúng. Cha tôi vẫn thường lấy riêng một ít lương thực trộn lẫn với thuốc diệt chuột, để vào một góc dụ dỗ lũ chuột. Có lẽ, chúng ta cũng có thể dùng cách này với đám xác sống kia. Ây, đương nhiên ý của tôi không phải là chúng ta sẽ áp dụng hoàn toàn theo cách này......"
Có người không khách khí cười nhạo một tiếng: “Nếu thế, chẳng lẽ chúng ta phải dùng người thật đi dụ dỗ đám xác sống kia......"
Chỉ là thanh âm của gã đột nhiên im bặt, thực hiển nhiên phần đông mọi người đều chợt nghĩ ra cùng một ý tưởng, bọn họ ngẩng đầu nhìn nhau, giống như muốn xác nhận ý nghĩ của người xung quanh liệu có phải giống mình hay không.
Cuối cùng, Hồng y Giáo Chủ chậm rãi mở miệng: “Vị tất lại không thể."
Pháp sư Val cười tủm tỉm: “A, có lẽ có thể thử một lần."
Tác giả :
Mộng Khê Thạch