Quyền Trượng
Quyển 2 - Chương 34
Thị lực của vị pháp sư trẻ tuổi này quả thực quá tốt, có thể liếc mắt một cái liền thấy được quyền giới Giáo chủ bị phủ dưới ống tay áo của Yannick, thế nhưng thanh âm của đối phương cũng không lớn, ngoại trừ hai người bên cạnh là Sophia và thành chủ Tyler đã sớm biết được thân phận của y thì không còn ai nghe rõ, đủ để thể hiện thiện chí.
Nếu thân phận đã bị phát hiện, Yannick cũng không cần tiếp tục che giấu, lập tức thoải mái cởi nút buộc áo choàng, lại kéo nón trùm đầu xuống để lộ mái tóc dài màu bạc tựa như đang phát sáng trong màn đêm, cùng với áo bào thần quan trên người.
Lần này, tất cả mọi người đều biết thân phận của thanh niên trẻ tuổi tuấn tú trước mặt.
Cho dù là trong thời khắc đặc biệt như khi bị xác sống tấn công, một thần quan có can đảm bại lộ thân phận giữa vòng vây của các pháp sư, chỉ bằng phần dũng khí này cũng đã đủ khiến mọi người tấm tắc khen ngợi. Yannick lập tức thu hút ánh mắt của mọi người về phía mình, trong đó tuyệt đại bộ phận là đến từ pháp sư.
Pháp sư trẻ tuổi, Mude Val, hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên hắn cũng không ngờ thần quan sau khi bị mình vạch trần thân phận lại trực tiếp làm như vậy, việc này thực sự cực kỳ ngoài dự liệu của hắn.
“Thành chủ Tyler, ngài cư nhiên để một thần quan chỉ huy chúng tôi?!" Một pháp sư gầm lên, mang theo ý tứ phẫn nộ rõ ràng.
Đã có người đầu tiên đứng ra phản đối, các pháp sư khác cũng đều biểu lộ thần sắc khinh thường hoặc căm thù.
Nếu không phải bên dưới tường thành còn có vô số xác sống lớp lớp muốn bò lên, đám pháp sư kia không rảnh chỉ pháp trượng về phía Yannick, chỉ sợ lúc này sự an toàn của thần quan đã phải tao ngộ uy hiếp.
“Chư vị, thần quan Hill là do tôi mời tới trị liệu cái chết đen!" Tyler đầu đầy mồ hôi vội vã giải thích, rất sợ có người thật sự sẽ quăng một thần chú ‘Liệt diễm thôn thiên’ gì đó về phía thần quan, đáng sợ hơn nữa, người này còn là bằng hữu được ngài Chris xem trọng. Làm một vị quan chức quý tộc giỏi về xu nịnh, Tyler biết chắc rằng, chỉ cần vị thần quan này gặp nguy hiểm gì, quý ngài Chris trong kia tuyệt đối sẽ dùng pháp thuật đem thành trì của gã cắt thành từng đoạn ném cho đám xác sống bên dưới!
“Chúng ta có ma pháp dược tề, không cần tay sai của giáo đình!" Có vài cá nhân cực đoan đã hô to.
“Không không, tôi nghĩ mọi người sẽ cần!" Tyler thành chủ xoa xoa mồ hôi trên trán.
“Ngài là thần quan? Ngài thật là thần quan!"
“Thần quan các hạ, xin hãy cứu Jerry! Cậu ấy sắp chết rồi!"
Hoàn toàn trái ngược với sự cừu hận của các pháp sư, thái độ của binh lính và kiếm sỹ đều là vui mừng cực độ, thậm chí đã có không ít người chạy đến vây quanh thần quan, thỉnh cầu y đi cứu bằng hữu hoặc đồng bọn của mình.
Đối với những người không phải pháp sư mà nói, Giáo đình tuy rằng có chút cao cao tại thượng, thần quan cũng cao ngạo hơn xa các pháp sư, thế nhưng tín ngưỡng tin thần đã khắc sâu suốt nghìn năm qua vẫn không thể nhanh chóng xóa bỏ. Hơn nữa, cái chết đen, loại bệnh tật tàn khốc khiến kẻ khác vừa nghe đã biến sắc này, chỉ duy có thần quan mới có thể trị hết.
Những người đang tuyệt vọng luôn khao khát bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, huống hồ trước mặt không phải chỉ là một nhánh rơm rạ mà là một cứu tinh bằng xương bằng thịt.
Đối mặt với một bên chờ đợi tha thiết, một bên lại phòng bị căm thù, thần quan tuổi trẻ tuấn mỹ ôn hòa nói: “Không cần lo lắng, tôi sẽ tận lực trị liệu cho mọi người."
Sau đó lại hướng về phía Tyler: “Thành chủ các hạ, nếu quý ngài pháp sư Val đây đã đến, như vậy nguy cơ của La Serena sẽ rất nhanh chóng được giải trừ. Nơi này liền trông cậy vào ngày."
Tyler vội nói: “Đương nhiên, ngài yên tâm đi!"
Nhìn theo bóng lưng Yannick đi khuất khỏi tường thành, Tyler hướng về phía vị pháp sư trẻ tuổi bày ra một nụ cười nhiệt tình: “Thật tốt quá, Mude Val Ribie Galla các hạ, ngài có thể đến đây thật sự quá tốt! Chẳng hay Pháp Thánh Simon có định đến đây hay không? Tình huống của La Serena hiện tại vô cùng khẩn cấp, nếu như ngài Simon cũng có thể tới liền…"
“Không có."
Nụ cười của Tyler lập tức cứng đờ.
“Sư phụ có việc bận khác, sẽ không đến." Mude Van lập lại một lần, ngữ khí ôn hòa, “Ngài ấy cho rằng chỉ cần tôi đến đây đã đủ rồi."
“Thế… thế nhưng ngài không biết, thực lực của đám xác sống này thực sự vô cùng đáng sợ!" Tyler lại bắt đầu đổ mồ hôi trán, “Tôi không phải không tin ngài, năng lực của ngài mọi người đều biết, nhưng…"
Không đợi Tyler tìm từ xong, vị pháp sư trẻ tuổi kia đã đến bên cạnh tường thành quan sát tình hình.
Một thổ hệ pháp sư đang chỉ huy pháp trượng không ngừng thi triển thần chú với đám xác sống sắp bò lên bên dưới, chỉ là tốc độ của xác sống thật sự quá nhanh, chỉ cần mọi người có chút lơ là bọn chúng sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Hơn nữa tỉ lệ thành công của thần chú cũng không phải 100%, chỉ cần không thể lập tức đâm thẳng vào đầu xác sống hoặc là chém đứt cổ, bọn chúng sẽ không biết mệt mỏi, không biết sợ hãi liên tục trèo lên phía trên, đây mới chính là sự đáng sợ của xác sống.
Một bàn tay hư thối từ phía dưới vươn ra chộp lấy áo bào pháp sư, khí lực rất lớn khiến pháp sư nọ nhất thời mất đi trọng tâm, nghiêng người về phía trước gần như bị kéo hẳn xuống, mà binh sỹ bên cạnh lại không kịp cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn pháp sư ngã nhoài người đi.
Trên đường ranh sinh tử này, cái xác sống đang nắm chặt áo bào của pháp sư bỗng nhiên phát ra tiếng thét thê lương chói tai, cả người chợt hóa thành bột mịn, vị pháp sư thổ hệ nọ cũng theo phản xạ thét ầm lên, cỗ sức mạnh kéo y vừa biến mất, y ngược lại thuận theo quán tính mà té ngửa ra.
Bất quá, hôm nay nhất định là ngày may mắn của gã, cổ áo của vị pháp sư thổ hệ kia bị người nắm lại, kéo mạnh giúp gã lấy lại thăng bằng.
Pháp sư va mạnh vào tường thành, hai tay chống lên mặt đất, thở dốc hổn hển từng hơi gấp gáp, ánh mắt nhìn pháp sư áo lam tràn đầy cảm kích.
“Val, Val các hạ, tôi cực kỳ, cực kỳ…"
Lời cảm ơn còn chưa nói hết, pháp sư áo lam đã đi sang một hướng khác, bắt đầu gọn gàng ngăn nắp chỉ huy chiến trường, Tyler đi theo phía sau cũng trực tiếp trở thành phông nền.
Thành thật mà nói, luận thân phận cao quý, ở La Serena không ai bì được với Chris, nhưng vấn đề là thân phận pháp sư của Chris lại không có mấy người biết, mọi người cũng không biết thành tựu của hắn trên lĩnh vực ma pháp rốt cục đạt đến độ cao nào, càng không biết sư phụ của hắn là ai.
Với những so sánh đó, Mude Van có sư phụ là Pháp Thánh nổi tiếng gần xa hiển nhiên càng thích hợp để chỉ huy một đám pháp sư tiến hành chiến đấu.
Mà ở một phía khác, Yannick bước dọc theo cầu thang xuống bên dưới tường thành, có rất nhiều thương binh đều được an trí ở nơi này, trong đó bao gồm cả những người bị xác sống tổn thương, bị nhiễm cái chết đen và cả những người bị thương thông thường.
Tất cả mọi người đều đã phục dụng ma pháp dược tề, nhưng có chút trường hợp bị thương nghiêm trọng thoạt nhìn không quá tốt đẹp, sắc mặt của bọn họ đều bắt đầu chuyển biến từ xanh trắng thành màu xám tro, hẳn là chỉ đợi không bao lâu sau sẽ lại trở thành một thành viên trong đội quân xác sống.
Tình cảnh đó khiến cho bầu không khí bên trong doanh địa quanh quẩn một cỗ cảm xúc bi quan. Trong thành có rất nhiều dân chúng mang thức ăn đến tiếp viện, thế nhưng mọi người đều không dám tùy tiện đến gần nơi này, thức ăn và ma pháp dược tề để người bị thương phục dụng đều do binh lính mang tới, những nhu cầu khác đều không được đáp ứng.
Thần quan nhìn thấy tình trạng như vậy đầu tiên là hơi nhíu mày: “Vì sao lại an bày những người bị thương do xác sống và người bị thương thông thường vào cùng một chỗ, nếu có người bị nhiễm cái chết đen, những người khác phải làm sao đây?"
“Thưa ngài," Một binh sỹ ở gần bên nhanh chóng giải thích: “Bởi vì thời gian cấp bách, chúng tôi chưa kịp an bày nơi khác, hiện tại sức chiến đấu thiếu thốn, những người bị thương nhẹ sau khi nghỉ ngơi một chút còn phải trở về chiến trường!"
“Cho dù là như vậy cũng không thể qua loa đến thế!" Thần quan tiến về phía một thương binh có tình trạng tương đối nghiêm trọng: “Ta trước hết trị liệu giúp những người bị xác sống tổn thương, anh…"
“Thần quan các hạ, tôi là Ellen, hôm đó là tôi đã đưa ngài cùng bạn bè vào La Serena!" Binh sĩ ưỡn ngực.
Thần quan lúc này mới nhận ra đối phương chính là vị tiểu đội trưởng thích buôn chuyện kia, “Được rồi, Ellen, phiền anh giúp tôi phân loại những thương binh này. Người bị thương phổ thông phải đưa đến nơi khác, tuyệt đối không được an bày cùng những người bị xác sống tổn thương. Còn nữa, nơi này có quá nhiều người hỗ trợ, chúng ta không cần nhiều người như vậy, chỉ cần thêm chút binh sỹ canh gác thôi!"
“Dạ, cẩn tuân phân phó của ngài!" Ellen cực kỳ nghiêm trang đáp ứng, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Sophia," thần quan hướng về phía Bá tước tiểu thư vẫn luôn đi theo bên cạnh mình, nói, “Phi thường cảm tạ sự bảo hộ của cô, bất quá hiện tại tôi rất cần sự giúp đỡ."
“Anh cứ việc nói, chỉ cần trong khả năng tôi sẽ cố hết sức!" Vừa rồi Sophia cũng rút kiếm chiến đấu, trên người khói bụi lem luốc, gương mặt cũng mất đi vài phần trắng nõn mịn màng.
“Tôi cần ma tinh, số lượng rất nhiều."
“Tôi đây vẫn còn…"
“Không, cô đi tìm Tyler lấy, ông ta là thành chủ, trong kim khố hẳn cất trữ không ít. Không có ma tinh, pháp lực của tôi không đủ để trị liệu nhiều người như vậy. Người bạn mỹ lệ của tôi, chúng ta không cần tiết kiệm tiền cho Tyler!"
Sophia nghe được chủ ngữ trong câu nói sau cùng, gương mặt lộ ra nụ cười: “Tốt, như anh mong muốn!"
Trong gian lều vải thô được dựng lên sơ sài, những thương binh bị xác sống tổn thương, trên mặt ít nhiều đều mang theo vẻ sợ hãi tuyệt vọng.
Tất cả mọi người đều biết, cho dù ma pháp dược tề có tốt hơn nữa, với tình trạng hiện tại cũng chỉ có thể kéo dài thời gian phát bệnh mà không thể trị tận gốc cái chết đen. Những người đã bị xác sống đánh dấu như bọn họ một lúc nào đó cũng sẽ biến thành loại sinh vật kinh khủng kia, hạ thủ với đồng loại của mình.
Ngay vừa rồi, một thương binh có vết thương rất nặng, tuy rằng đã phục dụng ma pháp dược tề nhưng sắc mặt vẫn cứ biến đen, gân xanh trên tay và cổ không ngừng nổi rõ, đồng tử biến đỏ, hiện ra dấu hiệu phát bệnh vô cùng khủng bố. May mà có người phát hiện sớm, báo cho binh lính canh gác đưa người ra ngoài. Về phần đối phương sẽ được xử lý thế nào, những người bệnh đều có thể đoán được, chỉ là không muốn nghĩ tiếp mà thôi.
Mọi người tuyệt vọng chờ đợi tương lai đen tối, có người thậm chí không chịu đựng được sự thấp thỏm dằn vặt trước khi tử thần xuất hiện này, trực tiếp ra tay kết thúc sớm sinh mạng của mình.
Chỉ là loại hành vi này lại giống như một quả bom ác tính, trái lại càng khiến những người bị thương khác lâm vào khủng hoảng nghiêm trọng hơn.
Hiện tại chỉ có thần quan mới trị liệu được cái chết đen, thế nhưng thần quan ở La Serena đã sớm bỏ chạy hết. Nếu không có thần quan, còn ai có thể cứu bọn họ chứ?
“Mary, nghe anh nói, nhân dịp hiện tại cửa thành còn mở em hãy mang theo Jian nhanh chóng rời khỏi nơi này, chạy đến St. Mery. Nơi đó an toàn hơn chỗ này nhiều lắm!" Một thương binh trẻ tuổi trên ngực quấn đầy băng gạc nằm trong lều, nhẹ giọng nói với hai thiếu nữ đang quỳ gối bên cạnh mình.
“Không không, Baker, anh đừng mong có thể bỏ lại bọn em!" Thiếu nữ hơi lớn hơn khóc thút thít nói, “Papa, mama đều đã qua đời, lẽ nào ngay cả anh cũng bỏ rơi bọn em sao!"
“Nếu như có thể, anh cũng không muốn làm như vậy." Vết thương trên miệng cậu ta đã biến thành màu đen, hơn nữa phạm vi còn càng lúc càng lan rộng. “Em biết đấy, anh hiện tại cũng đã xem như nửa xác sống rồi…"
“Câm miệng!" Mary cắt lời anh mình, “Nhất định có biện pháp! Nghe nói vị pháp sư đại danh đỉnh đỉnh Val cũng đã đến rồi, anh ta là đệ tử của Pháp Thánh Simon, nhất định có thể cứu lại anh!"
“Mary, hết cách rồi, cho dù pháp sư lợi hại hơn nữa cũng không thể chiến thắng cái chết đen." Baker thở dài, “Thần quan, chỉ có thần quan mới có thể cứu chúng ta, thế nhưng hiện tại ở La Serena nào còn thần quan nữa?"
Mary còn có thể cố gắng nén nước mắt, thế nhưng Jian tuổi tác nhỏ hơn đã không nhịn được, nhào lên người anh trai không ngừng khóc rống.
Baker nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của em gái, sắc mặt khó nén đau buồn, thậm chí mang theo một chút tuyệt vọng.
“Thần quan! Là thần quan!"
“Thần quan các hạ! Xin cứu giúp chúng ta!"
“Oh! Ngài là do Quang minh nữ thần phái tới sao…"
“Cứu.. cứu chúng ta, thần quan đại nhân!"
Bên ngoài truyền đến một trận xôn xao, Baker quả thực hoài nghi bản thân đã nghe lầm, song khi anh nhìn về phía Mary tìm kiếm sự xác nhận, phát hiện đối phương cũng bày ra thần sắc khó thể tin tưởng.
“Jian, em ở chỗ này trông chừng Baker, chị ra ngoài xem một chút!" Nàng bỏ lại một câu, lập tức nhấc váy chạy ra khỏi lều, nào ngờ do tốc độ quá nhanh nên va phải một người ngay trước cửa.
Người kia bị nàng va phải lui về sau vài bước, chờ Mary ổn định lại thân hình, ngẩng đầu vội vã thoáng nhìn, không khỏi triệt để ngây dại.
Sau này, cho dù đã qua rất nhiều năm, mỗi khi hồi tưởng lại nàng cũng cảm thấy đây là khoảnh khắc khó quên nhất trong đời mình.
Nếu thân phận đã bị phát hiện, Yannick cũng không cần tiếp tục che giấu, lập tức thoải mái cởi nút buộc áo choàng, lại kéo nón trùm đầu xuống để lộ mái tóc dài màu bạc tựa như đang phát sáng trong màn đêm, cùng với áo bào thần quan trên người.
Lần này, tất cả mọi người đều biết thân phận của thanh niên trẻ tuổi tuấn tú trước mặt.
Cho dù là trong thời khắc đặc biệt như khi bị xác sống tấn công, một thần quan có can đảm bại lộ thân phận giữa vòng vây của các pháp sư, chỉ bằng phần dũng khí này cũng đã đủ khiến mọi người tấm tắc khen ngợi. Yannick lập tức thu hút ánh mắt của mọi người về phía mình, trong đó tuyệt đại bộ phận là đến từ pháp sư.
Pháp sư trẻ tuổi, Mude Val, hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên hắn cũng không ngờ thần quan sau khi bị mình vạch trần thân phận lại trực tiếp làm như vậy, việc này thực sự cực kỳ ngoài dự liệu của hắn.
“Thành chủ Tyler, ngài cư nhiên để một thần quan chỉ huy chúng tôi?!" Một pháp sư gầm lên, mang theo ý tứ phẫn nộ rõ ràng.
Đã có người đầu tiên đứng ra phản đối, các pháp sư khác cũng đều biểu lộ thần sắc khinh thường hoặc căm thù.
Nếu không phải bên dưới tường thành còn có vô số xác sống lớp lớp muốn bò lên, đám pháp sư kia không rảnh chỉ pháp trượng về phía Yannick, chỉ sợ lúc này sự an toàn của thần quan đã phải tao ngộ uy hiếp.
“Chư vị, thần quan Hill là do tôi mời tới trị liệu cái chết đen!" Tyler đầu đầy mồ hôi vội vã giải thích, rất sợ có người thật sự sẽ quăng một thần chú ‘Liệt diễm thôn thiên’ gì đó về phía thần quan, đáng sợ hơn nữa, người này còn là bằng hữu được ngài Chris xem trọng. Làm một vị quan chức quý tộc giỏi về xu nịnh, Tyler biết chắc rằng, chỉ cần vị thần quan này gặp nguy hiểm gì, quý ngài Chris trong kia tuyệt đối sẽ dùng pháp thuật đem thành trì của gã cắt thành từng đoạn ném cho đám xác sống bên dưới!
“Chúng ta có ma pháp dược tề, không cần tay sai của giáo đình!" Có vài cá nhân cực đoan đã hô to.
“Không không, tôi nghĩ mọi người sẽ cần!" Tyler thành chủ xoa xoa mồ hôi trên trán.
“Ngài là thần quan? Ngài thật là thần quan!"
“Thần quan các hạ, xin hãy cứu Jerry! Cậu ấy sắp chết rồi!"
Hoàn toàn trái ngược với sự cừu hận của các pháp sư, thái độ của binh lính và kiếm sỹ đều là vui mừng cực độ, thậm chí đã có không ít người chạy đến vây quanh thần quan, thỉnh cầu y đi cứu bằng hữu hoặc đồng bọn của mình.
Đối với những người không phải pháp sư mà nói, Giáo đình tuy rằng có chút cao cao tại thượng, thần quan cũng cao ngạo hơn xa các pháp sư, thế nhưng tín ngưỡng tin thần đã khắc sâu suốt nghìn năm qua vẫn không thể nhanh chóng xóa bỏ. Hơn nữa, cái chết đen, loại bệnh tật tàn khốc khiến kẻ khác vừa nghe đã biến sắc này, chỉ duy có thần quan mới có thể trị hết.
Những người đang tuyệt vọng luôn khao khát bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, huống hồ trước mặt không phải chỉ là một nhánh rơm rạ mà là một cứu tinh bằng xương bằng thịt.
Đối mặt với một bên chờ đợi tha thiết, một bên lại phòng bị căm thù, thần quan tuổi trẻ tuấn mỹ ôn hòa nói: “Không cần lo lắng, tôi sẽ tận lực trị liệu cho mọi người."
Sau đó lại hướng về phía Tyler: “Thành chủ các hạ, nếu quý ngài pháp sư Val đây đã đến, như vậy nguy cơ của La Serena sẽ rất nhanh chóng được giải trừ. Nơi này liền trông cậy vào ngày."
Tyler vội nói: “Đương nhiên, ngài yên tâm đi!"
Nhìn theo bóng lưng Yannick đi khuất khỏi tường thành, Tyler hướng về phía vị pháp sư trẻ tuổi bày ra một nụ cười nhiệt tình: “Thật tốt quá, Mude Val Ribie Galla các hạ, ngài có thể đến đây thật sự quá tốt! Chẳng hay Pháp Thánh Simon có định đến đây hay không? Tình huống của La Serena hiện tại vô cùng khẩn cấp, nếu như ngài Simon cũng có thể tới liền…"
“Không có."
Nụ cười của Tyler lập tức cứng đờ.
“Sư phụ có việc bận khác, sẽ không đến." Mude Van lập lại một lần, ngữ khí ôn hòa, “Ngài ấy cho rằng chỉ cần tôi đến đây đã đủ rồi."
“Thế… thế nhưng ngài không biết, thực lực của đám xác sống này thực sự vô cùng đáng sợ!" Tyler lại bắt đầu đổ mồ hôi trán, “Tôi không phải không tin ngài, năng lực của ngài mọi người đều biết, nhưng…"
Không đợi Tyler tìm từ xong, vị pháp sư trẻ tuổi kia đã đến bên cạnh tường thành quan sát tình hình.
Một thổ hệ pháp sư đang chỉ huy pháp trượng không ngừng thi triển thần chú với đám xác sống sắp bò lên bên dưới, chỉ là tốc độ của xác sống thật sự quá nhanh, chỉ cần mọi người có chút lơ là bọn chúng sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Hơn nữa tỉ lệ thành công của thần chú cũng không phải 100%, chỉ cần không thể lập tức đâm thẳng vào đầu xác sống hoặc là chém đứt cổ, bọn chúng sẽ không biết mệt mỏi, không biết sợ hãi liên tục trèo lên phía trên, đây mới chính là sự đáng sợ của xác sống.
Một bàn tay hư thối từ phía dưới vươn ra chộp lấy áo bào pháp sư, khí lực rất lớn khiến pháp sư nọ nhất thời mất đi trọng tâm, nghiêng người về phía trước gần như bị kéo hẳn xuống, mà binh sỹ bên cạnh lại không kịp cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn pháp sư ngã nhoài người đi.
Trên đường ranh sinh tử này, cái xác sống đang nắm chặt áo bào của pháp sư bỗng nhiên phát ra tiếng thét thê lương chói tai, cả người chợt hóa thành bột mịn, vị pháp sư thổ hệ nọ cũng theo phản xạ thét ầm lên, cỗ sức mạnh kéo y vừa biến mất, y ngược lại thuận theo quán tính mà té ngửa ra.
Bất quá, hôm nay nhất định là ngày may mắn của gã, cổ áo của vị pháp sư thổ hệ kia bị người nắm lại, kéo mạnh giúp gã lấy lại thăng bằng.
Pháp sư va mạnh vào tường thành, hai tay chống lên mặt đất, thở dốc hổn hển từng hơi gấp gáp, ánh mắt nhìn pháp sư áo lam tràn đầy cảm kích.
“Val, Val các hạ, tôi cực kỳ, cực kỳ…"
Lời cảm ơn còn chưa nói hết, pháp sư áo lam đã đi sang một hướng khác, bắt đầu gọn gàng ngăn nắp chỉ huy chiến trường, Tyler đi theo phía sau cũng trực tiếp trở thành phông nền.
Thành thật mà nói, luận thân phận cao quý, ở La Serena không ai bì được với Chris, nhưng vấn đề là thân phận pháp sư của Chris lại không có mấy người biết, mọi người cũng không biết thành tựu của hắn trên lĩnh vực ma pháp rốt cục đạt đến độ cao nào, càng không biết sư phụ của hắn là ai.
Với những so sánh đó, Mude Van có sư phụ là Pháp Thánh nổi tiếng gần xa hiển nhiên càng thích hợp để chỉ huy một đám pháp sư tiến hành chiến đấu.
Mà ở một phía khác, Yannick bước dọc theo cầu thang xuống bên dưới tường thành, có rất nhiều thương binh đều được an trí ở nơi này, trong đó bao gồm cả những người bị xác sống tổn thương, bị nhiễm cái chết đen và cả những người bị thương thông thường.
Tất cả mọi người đều đã phục dụng ma pháp dược tề, nhưng có chút trường hợp bị thương nghiêm trọng thoạt nhìn không quá tốt đẹp, sắc mặt của bọn họ đều bắt đầu chuyển biến từ xanh trắng thành màu xám tro, hẳn là chỉ đợi không bao lâu sau sẽ lại trở thành một thành viên trong đội quân xác sống.
Tình cảnh đó khiến cho bầu không khí bên trong doanh địa quanh quẩn một cỗ cảm xúc bi quan. Trong thành có rất nhiều dân chúng mang thức ăn đến tiếp viện, thế nhưng mọi người đều không dám tùy tiện đến gần nơi này, thức ăn và ma pháp dược tề để người bị thương phục dụng đều do binh lính mang tới, những nhu cầu khác đều không được đáp ứng.
Thần quan nhìn thấy tình trạng như vậy đầu tiên là hơi nhíu mày: “Vì sao lại an bày những người bị thương do xác sống và người bị thương thông thường vào cùng một chỗ, nếu có người bị nhiễm cái chết đen, những người khác phải làm sao đây?"
“Thưa ngài," Một binh sỹ ở gần bên nhanh chóng giải thích: “Bởi vì thời gian cấp bách, chúng tôi chưa kịp an bày nơi khác, hiện tại sức chiến đấu thiếu thốn, những người bị thương nhẹ sau khi nghỉ ngơi một chút còn phải trở về chiến trường!"
“Cho dù là như vậy cũng không thể qua loa đến thế!" Thần quan tiến về phía một thương binh có tình trạng tương đối nghiêm trọng: “Ta trước hết trị liệu giúp những người bị xác sống tổn thương, anh…"
“Thần quan các hạ, tôi là Ellen, hôm đó là tôi đã đưa ngài cùng bạn bè vào La Serena!" Binh sĩ ưỡn ngực.
Thần quan lúc này mới nhận ra đối phương chính là vị tiểu đội trưởng thích buôn chuyện kia, “Được rồi, Ellen, phiền anh giúp tôi phân loại những thương binh này. Người bị thương phổ thông phải đưa đến nơi khác, tuyệt đối không được an bày cùng những người bị xác sống tổn thương. Còn nữa, nơi này có quá nhiều người hỗ trợ, chúng ta không cần nhiều người như vậy, chỉ cần thêm chút binh sỹ canh gác thôi!"
“Dạ, cẩn tuân phân phó của ngài!" Ellen cực kỳ nghiêm trang đáp ứng, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Sophia," thần quan hướng về phía Bá tước tiểu thư vẫn luôn đi theo bên cạnh mình, nói, “Phi thường cảm tạ sự bảo hộ của cô, bất quá hiện tại tôi rất cần sự giúp đỡ."
“Anh cứ việc nói, chỉ cần trong khả năng tôi sẽ cố hết sức!" Vừa rồi Sophia cũng rút kiếm chiến đấu, trên người khói bụi lem luốc, gương mặt cũng mất đi vài phần trắng nõn mịn màng.
“Tôi cần ma tinh, số lượng rất nhiều."
“Tôi đây vẫn còn…"
“Không, cô đi tìm Tyler lấy, ông ta là thành chủ, trong kim khố hẳn cất trữ không ít. Không có ma tinh, pháp lực của tôi không đủ để trị liệu nhiều người như vậy. Người bạn mỹ lệ của tôi, chúng ta không cần tiết kiệm tiền cho Tyler!"
Sophia nghe được chủ ngữ trong câu nói sau cùng, gương mặt lộ ra nụ cười: “Tốt, như anh mong muốn!"
Trong gian lều vải thô được dựng lên sơ sài, những thương binh bị xác sống tổn thương, trên mặt ít nhiều đều mang theo vẻ sợ hãi tuyệt vọng.
Tất cả mọi người đều biết, cho dù ma pháp dược tề có tốt hơn nữa, với tình trạng hiện tại cũng chỉ có thể kéo dài thời gian phát bệnh mà không thể trị tận gốc cái chết đen. Những người đã bị xác sống đánh dấu như bọn họ một lúc nào đó cũng sẽ biến thành loại sinh vật kinh khủng kia, hạ thủ với đồng loại của mình.
Ngay vừa rồi, một thương binh có vết thương rất nặng, tuy rằng đã phục dụng ma pháp dược tề nhưng sắc mặt vẫn cứ biến đen, gân xanh trên tay và cổ không ngừng nổi rõ, đồng tử biến đỏ, hiện ra dấu hiệu phát bệnh vô cùng khủng bố. May mà có người phát hiện sớm, báo cho binh lính canh gác đưa người ra ngoài. Về phần đối phương sẽ được xử lý thế nào, những người bệnh đều có thể đoán được, chỉ là không muốn nghĩ tiếp mà thôi.
Mọi người tuyệt vọng chờ đợi tương lai đen tối, có người thậm chí không chịu đựng được sự thấp thỏm dằn vặt trước khi tử thần xuất hiện này, trực tiếp ra tay kết thúc sớm sinh mạng của mình.
Chỉ là loại hành vi này lại giống như một quả bom ác tính, trái lại càng khiến những người bị thương khác lâm vào khủng hoảng nghiêm trọng hơn.
Hiện tại chỉ có thần quan mới trị liệu được cái chết đen, thế nhưng thần quan ở La Serena đã sớm bỏ chạy hết. Nếu không có thần quan, còn ai có thể cứu bọn họ chứ?
“Mary, nghe anh nói, nhân dịp hiện tại cửa thành còn mở em hãy mang theo Jian nhanh chóng rời khỏi nơi này, chạy đến St. Mery. Nơi đó an toàn hơn chỗ này nhiều lắm!" Một thương binh trẻ tuổi trên ngực quấn đầy băng gạc nằm trong lều, nhẹ giọng nói với hai thiếu nữ đang quỳ gối bên cạnh mình.
“Không không, Baker, anh đừng mong có thể bỏ lại bọn em!" Thiếu nữ hơi lớn hơn khóc thút thít nói, “Papa, mama đều đã qua đời, lẽ nào ngay cả anh cũng bỏ rơi bọn em sao!"
“Nếu như có thể, anh cũng không muốn làm như vậy." Vết thương trên miệng cậu ta đã biến thành màu đen, hơn nữa phạm vi còn càng lúc càng lan rộng. “Em biết đấy, anh hiện tại cũng đã xem như nửa xác sống rồi…"
“Câm miệng!" Mary cắt lời anh mình, “Nhất định có biện pháp! Nghe nói vị pháp sư đại danh đỉnh đỉnh Val cũng đã đến rồi, anh ta là đệ tử của Pháp Thánh Simon, nhất định có thể cứu lại anh!"
“Mary, hết cách rồi, cho dù pháp sư lợi hại hơn nữa cũng không thể chiến thắng cái chết đen." Baker thở dài, “Thần quan, chỉ có thần quan mới có thể cứu chúng ta, thế nhưng hiện tại ở La Serena nào còn thần quan nữa?"
Mary còn có thể cố gắng nén nước mắt, thế nhưng Jian tuổi tác nhỏ hơn đã không nhịn được, nhào lên người anh trai không ngừng khóc rống.
Baker nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của em gái, sắc mặt khó nén đau buồn, thậm chí mang theo một chút tuyệt vọng.
“Thần quan! Là thần quan!"
“Thần quan các hạ! Xin cứu giúp chúng ta!"
“Oh! Ngài là do Quang minh nữ thần phái tới sao…"
“Cứu.. cứu chúng ta, thần quan đại nhân!"
Bên ngoài truyền đến một trận xôn xao, Baker quả thực hoài nghi bản thân đã nghe lầm, song khi anh nhìn về phía Mary tìm kiếm sự xác nhận, phát hiện đối phương cũng bày ra thần sắc khó thể tin tưởng.
“Jian, em ở chỗ này trông chừng Baker, chị ra ngoài xem một chút!" Nàng bỏ lại một câu, lập tức nhấc váy chạy ra khỏi lều, nào ngờ do tốc độ quá nhanh nên va phải một người ngay trước cửa.
Người kia bị nàng va phải lui về sau vài bước, chờ Mary ổn định lại thân hình, ngẩng đầu vội vã thoáng nhìn, không khỏi triệt để ngây dại.
Sau này, cho dù đã qua rất nhiều năm, mỗi khi hồi tưởng lại nàng cũng cảm thấy đây là khoảnh khắc khó quên nhất trong đời mình.
Tác giả :
Mộng Khê Thạch