Quyền Trượng

Quyển 1 - Chương 17

Nguồn gốc của ma vật không thể tra cứu, có người nói là đến từ một cái vị diện khác bên ngoài đại lục Olin. Nghìn năm trước thần minh hỗn chiến, chư thần ngã xuống dẫn đến giữa hai vị diện xuất hiện khe hở, ma vật nhân cơ hội xâm lấn đại lục Olin.

Cho dù sao này Quang Minh nữ thần dùng đại giới tự mình vẫn lạc đi tu bổ khe nứt, phần lớn ma vật cũng bị đuổi về vị diện tương ứng, thế nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ lưu lại, trong đó phần lớn là ma vật cấp thấp. Mà giống Chim ưng mặt người lần trước nhóm Yannick đụng phải chính là tạp chủng của ma vật cấp thấp cùng dã thú phổ thông tạo ra.

Về phần ma vật cao cấp, có người nói bọn họ sở hữu trí tuệ không hề thua kém nhân loại, phương diện tính cách càng tập trung vào phương diện u ám, giả dối, âm hiểm, lạnh lùng, ích kỷ, hơn nữa thực lực càng cường đại, từng để cho nhân loại chịu đựng không ít vị đắng. Nếu không phải có Quang Minh nữ thần, đại lục Olin hiện tại không chừng đã sớm đổi chủ.

Ngay sau khi vị diện ma vật hoàn toàn tan tác, mọi người cũng rất ít nhìn thấy hình bóng của ma vật cao cấp, phần lớn mọi đều tin rằng bọn chúng đều đã bị tiêu diệt hết rồi.

Nhưng sự thực chứng minh, cái này là nhận tri sai lầm.

Lúc này, thần quan xui xẻo lại trực tiếp gặp được.

“Ngươi vì sao không sợ, không thét chói tai?" ‘Azul’ nói, “Tâm tình sợ hãi sẽ khiến ngươi càng thêm ngon miệng."

Yannick phảng phất không nghe được lời của hắn, lại hỏi: “Những đồng bạn khác của ta đâu?"

Không đợi ‘Azul’ trả lời, y lại bắt đầu tự phân tích: “Chris là cao giai pháp sư, ngươi sẽ không có biện pháp giết hắn, càng không thể vô thanh vô thức giết toàn bộ mọi người. Vì vậy, hiện tại ta là đang ở trong mộng? Hay là đang sa vào ảo cảnh do ngươi chế tạo?"

‘Azul’ nở nụ cười: “Được rồi, thần quan thông minh, nếu ngươi đã nhìn ra ta cũng sẽ không vội ăn tươi ngươi, thức ăn càng ngon lành ta càng thích chậm rãi thưởng thức. Nhìn vào phân lượng ngươi là bữa cơm đầu tiên của ta sau khi tỉnh giấc, ta sẽ giải đáp nghi vấn của ngươi."

Thần quan được một tấc lại muốn tiến một thước, nói: “Oh, cảm tạ sự nhân từ của ngươi, như vậy ngươi hẳn sẽ rất vui vẻ giải thích giúp ta vài vấn đề chứ? Xin hỏi, thức ăn của ma vật cao cấp là gì? Linh hồn? hoặc vẫn là ma lực?"

‘Azul’ ở phía sau thần quan lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó liếm liếm khóe môi thấp giọng nhẹ cười vài tiếng: “Xem ra ta đã gặp một món ăn có lòng hiếu kỳ rất nặng. Được rồi, ngươi hiện tại quả thực đã lâm vào một hoàn cảnh phi thường kỳ diệu, không phải là mộng cảnh cũng không phải là ảo cảnh. Về phần thức ăn của chúng ta, có lẽ bởi vì chúng ta đã rời xa ánh mắt của nhân loại quá lâu, khiến các ngươi cũng không nhớ được."

“Tất cả của nhân loại chúng ta đều thích, thân thể, linh hồn. đương nhiên, hương vị của nhân loại bình thường khẳng định kém các ngươi, ma lực cũng giống như lớp rượu rum trên bánh gato, ta chỉ cần ngửi được vị đạo của ngươi…" Hắn kéo một lọn tóc của thần quan đưa lên mũi hít sâu, tựa như ngửi mùi hương của đĩa thức ăn vừa được chế biến xong, thơm ngon ngào ngạt."Liền không nhịn được mà say."

Mà Yannick cho dù lại bình tĩnh hơn cũng không nhịn được dựng thẳng lông tơ cả người, y thậm chí còn có thể ngửi thấy một mùi hương dính dấp ngọt ngào truyền ra từ người ma vật này.

“Nếu như dùng ma lực mà nói, ta cũng không phải kẻ mạnh nhất trong đoàn đội."

“Ngươi quả thực không có ma lực mạnh nhất, nhưng lại có hương vị ta thích nhất. Hương vị của thần quan là thứ ma vật thích nhất, sau đó mới là pháp sư. Ngươi cũng không cần phí công giãy dụa, hãy ngoan ngoãn để ta ăn ngươi đi!" Phía sau truyền đến một trận tiếng cười âm hiểm, bàn tay quấn trên người y cũng từ từ siết chặt. ‘Azul’ chậm rãi cúi đầu kề sát vào cổ của thần quan, nhưng hắn cũng không nóng lòng hạ miệng mà trước hết lại dùng lưỡi mơn trớn da thịt trắng nõn nọ hồi lâu.

Yannick không phải không muốn giãy dụa mà là căn bản không thể cử động, khí lực của đối phương hơn xa nhân loại bình thường, cánh tay như xúc tua bạch tuộc cuốn chặt con mồi, nghiễm nhiên biến y thành món ăn đã được dọn lên mâm.

Theo cánh tay càng lúc càng ghì chặt, Yannick thậm chí bắt đầu cảm thấy tức ngực khó thở —— cho dù là lúc bị đuổi giết đào vong khắp nơi trong quá khứ, y cũng chưa từng có cảm giác bản thân đã tiếp cận với tử vong gần như bây giờ.

Ma lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển tuần hoàn, nhờ sự giáo dục của Chris ban tặng, y đã dần dần lục lọi đến nguyên lý và quy luật vận chuyển của ma lực, hiện tại thậm chí có thể sử dụng trung cấp trị liệu thuật, thế nhưng vẫn chưa đủ để sử dụng ‘Quang minh phổ chiếu’. Bởi vì cổ thân thể này có cơ sở tương đối kém, phỏng chừng trước đây chưa từng thật sự siêng năng học ma pháp, cái loại tình tiết nhân vật chính ở thời khắc nguy hiểm bạo phát tiềm năng căn bản cũng không có khả năng phát sinh trên người y!

Lẽ nào, y tân tân khổ khổ đi tới thế giới này, vừa trốn chết vừa bị bắt, ngay cả một ngày lành cũng chưa từng được tận hưởng, vừa đảo mắt lại muốn trở thành vật hy sinh sao, thật quá không khoa học rồi!

Kỳ dị chính là, trong lòng Yannick cũng không có bao nhiêu, ngược lại là tràn đầy bất đắc dĩ.

Đạo sư thân ái, nếu người còn không xuất hiện, đệ tử của người liền không xong rồi!

Có lẽ ông trời rốt cục cũng nghe được lời cầu xin của y, ngay lúc Yannick gần bị cắn chết hoặc xiết chết, cũng có thể là bị hút khô sinh lực mà chết… lực đạo ràng buộc trên người y bỗng dưng buông lỏng, phổi đột nhiên hít vào một lượng lớn không khí khiến y không nhịn được ho khan, vô thức cúi người xuống, bàn tay cũng theo bản năng hướng về phía hai bên tìm một thứ gì đó kéo lại giữ thăng bằng.

Một cánh tay đúng lúc vươn ra nắm tay của Yannick, hỗ trợ y ổn định thân hình.

Thần quan ho đến hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, tâm trạng nhất thời buông lỏng.

Không chỉ có Chris, ngay cả Lily, D’Antonio và đám người Fezel đều đang vây quanh y, thoạt nhìn chẳng có ai bị thương..

“Tôi còn cho rằng, vừa ho khan một cái liền không gặp được mọi người nữa!"

Lúc nãy y ho đến mức phế phổi đều gần như lộn ngược, hiện tại xem như có thể thoải mái hơn một chút, thần quan tiếp nhận khăn tay của pháp sư hắc y đưa đến lau nhẹ khóe miệng và đuôi mắt, cuối cùng cũng khôi phục lại dung nhan ngày thường.

Avra săn sóc vươn tay phải ra giúp y thuận khí, thần quan lại bị pháp sư hắc y nắm cánh tay kéo mạnh, vô tình cố ý tăng thêm khoảng cách giữa y và đám người khác. Thần quan lảo đảo bước lên hai bước, không giải thích được nhìn xem.

“Ở đây." Chris chỉ vào hắn cổ.

Yannick vươn tay sờ một cái, nơi này có chút sưng lên, chợt nhớ vừa rồi cổ của mình đã bị ma vật không biết tên kia vừa liếm vừa cắn thì không khỏi cảm thấy ghê tởm, nhanh chóng dùng thuật trị liệu tiêu trừ vết tích, lại dùng khăn tay không ngừng lau lau, thế nhưng vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên. Nếu không phải hiện tại bọn họ đều đang ở dã ngoại, thần quan có chút khiết phích thậm chí còn muốn lập tức tắm rửa.

“Vừa rồi các người đi nơi nào?"

“Chúng tôi nơi nào cũng không đi, ngược lại là Chris phát hiện anh và Azul mất tích, lập tức đánh thức chúng tôi." Sắc mặt Avra ngưng trọng, kỳ thực cũng không riêng gì cô, những người khác đều ý thức được tính nghiêm trọng của việc này."Azul đâu?"

“Tôi không biết."

Yannick mệt mỏi lau mặt một cái, đem chuyện vừa rồi kể lại giản lược một lần: “Từ lúc chúng ta ở trấn Tome tôi đã cảm thấy Azul có chút cổ quái, thế nhưng lại không có chứng cứ xác thực. Hiện tại nghĩ lại, có thể là từ lúc ấy, Azul chân chính đã gặp bất hạnh rồi."

Ánh mắt của y toát ra sự tiếc nuối và thương cảm chân thành, hơn nữa bởi vì vừa rồi bị ma vật xiết chặt, sắc mặt hiện tại của Yannick còn hơi trắng nhợt, khiến người khác nhìn vào mà thương tiếc, Lily còn bước lên an ủi: “Đây cũng không phải lỗi của anh, bình thường ngôn hành của cậu ta cũng đã rất cổ quái rồi, hơn nữa lại không thích nghe người khác khuyên nhủ, chúng ta ai cũng không phát hiện được."

Avra tuy rằng cũng thương tâm trước cái chết của bằng hữu, thế nhưng cô cũng không đến mức giận chó đánh mèo lên người thần quan, dù sao ai cũng biết, việc này căn bản không phải lỗi của Yannick, ngược lại từ lúc thần quan gia nhập vào đoàn đội của bọn họ liền không ngừng bị Azul khiêu khích gây sự. Hiện tại thần quan hiền lành thậm chí còn vì đối phương tiếc hận, quả thực đã không tìm ra bất cứ tia sai lầm nào.

Chris nói: “Y vẫn chưa chết."

Mọi người đồng loạt nhìn phía hắn.

“Giả trang thành một người khác, mặc kệ thế nào cũng sẽ để lộ sơ hở rất lớn, thế nhưng từ lúc khởi hành đến giờ Azul cũng chưa từng biểu hiện sự dị thường nào quá lớn, vì vậy chúng ta mới không phát hiện." Hắc y pháp sư nói, “Mỗi ma vật cao cấp đều có năng lực không giống nhau. Có một loại ma vật có thể dùng hình thức linh hồn tiến vào chiếm giữ thân thể của con người, cùng nguyên chủ sử dụng một thân thể."

Fezel hoảng sợ: “Vậy người này rốt cuộc đã chết hay chưa?"

Chris: “Nếu như xét trên phương diện thân thể, theo lý thuyết mà nói là còn chưa chết."

Avra: “Vậy linh hồn thì sao?!"

Chris: “Có thể ý thức của y vẫn còn tồn tại, thế nhưng nếu so với ký sinh mạnh mẽ hơn ký chủ thì ý thức của ký chủ có còn tồn tại hay không cũng không quan trọng. Ma vật có thể khống chế tư tưởng của vật chủ, khiến cổ thân thể kia càng thêm thích ứng với thế giới loài người."

Những lời này của Chris thành công khiến mọi người sợ đến sởn gai ốc, cơn buồn ngủ cũng đã sớm không cánh mà bay.

Va vật cao cấp vốn là một danh từ cách mọi người có chút xa xôi, cho dù mọi người đều nghe qua, thế nhưng phần lớn đều dừng lại ở cấp bậc ‘Nghe nói trong truyền thuyết từng có’, ai cũng không ngờ rằng vị địch nhân cường đại nhất của nhân loại tưởng như đã bị thần minh tiêu diệt, hoàn toàn tiêu thất trong thế giới nhân loại lại lần nữa xuất hiện trước mắt bọn họ.

Vấn đề là, con ma vật cao cấp đang ký sinh trên người Azul, đến tột cùng là dư nghiệt may mắn chạy trốn khỏi hạo kiếp nghìn năm trước, hay là lại có một khe rách lần nữa xuất hiện nối liền hai vị diện?

Nếu là khả năng sau, mọi người không cách nào tưởng tượng nổi, đại lục Olin dưới tình thế không có chư thần phù hộ, nhân loại phải làm sao đối kháng với ma vật cường đại?

Azul mất tích, mọi người liền không ngừng tìm kiếm trong phạm vi phụ cân doanh địa nhưng cũng không phát hiện được tung tích gì, mắt thấy nền trời từ màu bảo thạch đen sậm biến thành xanh sáng nhạt, chân trời phía đông dần dần bị nắng ban mai nhuộm đỏ, vì không bỏ lỡ hành trình kế tiếp, bọn họ đành phải trước hết thu dọn đồ đạc, tiếp tục khởi hành.

Việc Azul mất tích cùng với tin tức về sự tồn tại của ma vật khiến tâm tình của mọi người càng thêm nặng nề, mà đám người Fezel càng thêm lo lắng cho số phận của công nương Sophia mà bọn họ muốn tìm. Giả sử vị con gái của bá tước kia may mắn còn sống, giả sử nàng cũng gặp phải số phận như Azul… đám người Fezel thực sự không biết nên ăn nói với bá tước Marlinh như thế nào.

Avra đi cùng bọn Fezel ở phía trước đội ngũ, không ngừng dùng năng lực thổ hệ của mình giúp đỡ bọn họ tìm người.

Thổ hệ ma pháp ngoại trừ có thể dùng các loại pháp thuật công kính thuộc tính thổ ra, trên phương diện truy tung cũng có hiệu quả ngoài ý liệu. Chỉ cần là sinh vật di chuyển trên mặt đất, bàn chân của bọn chúng đều phải tiếp xúc với nguyên tố thổ, lợi dụng điểm này pháp sư thổ hệ có thể thu thập không ít đầu mối truy tung.

Lily và D’Antonio đi chính giữa, đây là sự lo lắng của đôi ái nhân vừa xác định tâm ý, bọn họ vì muốn truy cầu cảnh giới cao hơn của ma pháp mới đi đến nơi này, sau khi chứng kiến một loạt biến cố phát sinh lại bắt đầu cảm thấy sầu lo. Hai người rất rõ ràng, nếu chỉ bằng lực lượng của bọn họ, căn bản không thể sống sót thoát khỏi phiến rừng rậm nguy hiểm khủng bố này, sự thật trước mắt khiến bọn họ càng phát hiện sự nhỏ yếu của bản thân.

D’Antonio liếc nhìn Lily không nói gì, chỉ là bàn tay nắm tay đối phương càng thêm siết chặt, trong lòng phát thệ mình nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể bảo vệ người mình toàn tâm yêu mến.

Lily phảng phất cũng cảm giác được tâm ý của người yêu, ngẩng đầu, ánh mắt của hai người giao vào nhau, song phương lộ ra nụ cười thấu hiểu.

Đi ở cuối đội ngũ chính là thần quan và pháp sư hắc y.

Bọn họ đang đàm luận việc tối qua.

“Lúc đó cảnh tượng anh nhìn thấy là thế nào? Gã ma vật kia nói tôi không phải đang ở trong mộng cảnh cũng không phải ở trong ảo cảnh, thế nhưng nếu bị vậy trong không gian thực, tại sao tôi lại không nhìn thấy mọi người? Gã là đang nói dối sao?" Yannick hỏi.

“Gã hẳn là đang nhắc đến không gian gương." Chris suy nghĩ một chút, cho ra một đáp án.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại