Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi
Chương 71-1: Thời khắc nguy hiểm (1)
Editor: Puck -
Sau khi hút vào quá nhiều thuốc mê, Lâm Hi hôn mê, thân thể mềm nhũn treo trên người Thẩm Cảnh Nhiên.
Thẩm Cảnh Nhiên khẽ mỉm cười với Thẩm Cảnh Kỳ, ngay sau đó ôm ngang cô đi lên lầu.
“Anh, sau khi Hi Nhi tỉnh dậy, chúng ta làm như thế nào?" Thẩm Cảnh Kỳ rất lo lắng vấn đề này, cảm xúc của Hi Nhi đã không phải thứ bọn họ có thể khống chế.
“Nên làm cái gì thì làm cái đó." Thẩm Cảnh Nhiên chú trọng kết quả không chú trọng quá trình không có nỗi sầu lo này, anh muốn làm chính là yêu thương cô thật tốt, mà không phải ở đây nói nhảm.
Thẩm Cảnh Kỳ tiện tay vứt khăn lông vào trong thùng rác, nhìn chăm chú anh trai ôm Hi Nhi đi lên lầu, sắc mặt thay đổi hơi khó coi.
Nhẹ nhàng đặt cô ở giữa giường, ga giường màu xanh nhạt nổi bật lên da thịt trắng nõn của cô giống như ngọc dương chi điêu khắc thành thân hình xinh đẹp, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn mà cổ họng căng thẳng, trong tròng mắt xuất hiện ánh sáng tình dục nhàn nhạt, dục vọng muốn cô không hề cố ý kiềm chế nữa, nóng bỏng giày vò người xâm nhập anh.
Anh dùng lực xé ra, xé rách quần áo trên người cô, vết hôn sâu cạn không giống nhau trên người cô hiện lên trong mắt anh.
Lửa giận và dục vọng đan xen, anh nắm chặt hai quả đấm, gân xanh hiện lên.
“Hi Nhi, em là của anh." Anh giận không kiềm chế được đè lên người cô đã rơi vào hôn mê, “Anh sẽ rửa sạch đi dấu vết của Quyền Hạo."
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong phòng ngủ nhà họ Thẩm đang một mảnh xuân sắc, cũng trong lúc đó ở nhà họ Quyền lại yên tĩnh.
“Thiếu gia, tiểu thư không xuất hiện ở Thính Phong lầu." Trần Tiêu nghe hộ vệ báo lại, tiếp theo báo lại cho thiếu gia nhà mình.
“Hộ vệ đi theo sau lưng cô ấy đâu?" Quyền Hạo gõ bàn, sắc mặt nặng nề.
“Đã mất tin tức." Không biết xảy ra chuyện gì, hộ vệ đi theo sau lưng tiểu thư nhà mình cũng mất tin tức. di1enda4nle3qu21ydo0n
Mười ngón tay gõ thật nhanh trên bàn phím dừng lại trong nháy mắt, ánh mắt Quyền Hạo lạnh lẽo nhìn chăm chú Trần Tiêu, “Cậu nói cái gì?"
“Tiểu thư và hộ vệ đều mất tin tức."
“Lập tức phái người đi tìm." Lòng bị thắt chặt, Quyền Hạo lạnh giọng ra lệnh.
“Dạ, thiếu gia." Lần này tiểu thư mất đi tin tức dưới mí mắt bọn họ, là một chuyện rất nghiêm trọng, phải điều tra nghiêm túc.
Quyền Hạo cầm điện thoại di động lên, gọi số quen thuộc, âm thanh thông báo của hệ thống hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh, Hi nhi không nhận điện thoại của anh.
Hốt hoảng hay là e ngại? Không rõ là cái gì.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong một phòng ngủ nhà họ Thẩm, Thẩm Cảnh Nhiên đang giở thủ đoạn chìm đắm trong cảm giác khoái cảm, nghe được tiếng đàn dương cầm vang lên không biết bao nhiêu lần, anh cau mày dừng động tác, nhìn chung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi lên giỏ xách trên ghế sa lon. Đó là giỏ xách của Hi Nhi, có thể phát ra âm thanh gì đó, cũng chỉ có thể là điện thoại di động.
Thẩm Cảnh Nhiên định không để ý tới, tiếp tục hôn đầu ngón tay Lâm Hi, tiếng chuông đáng ghét vang lên lần nữa.
Tiếng chuông quá mức đáng ghét, Thẩm Cảnh Nhiên phiền não dời khỏi người Lâm Hi, mở giỏ xách ra, lấy điện thoại di động đang không ngừng lóe lên.
Trên màn hình hiện lên rõ ràng hai chữ Quyền Hạo, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thấy mà híp tròng mắt lại, nhấn nút trả lời.
Bên kia điện thoại, không còn là âm thanh nhắc nhở, Quyền Hạo thở phào nhẹ nhõm, “Hi nhi, em đang ở đâu?" Dieễn ddàn lee quiy đôn
Giọng nam hùng hậu dễ nghe, cơn tức của Thẩm Cảnh Nhiên tăng lên, sát ý nồng đậm vòng quanh bốn phía, “Cô ấy đang ở chỗ tôi."
Nghe được giọng đàn ông xa lạ, Quyền Hạo cắn răng, vẻ tàn bạo phát ra, “Tại sao điện thoại của Hi nhi lại ở trong tay anh, cô ấy đâu?"
“Nằm ở trên giường, chờ tôi yêu thương." Thẩm Cảnh Nhiên xấu xa cười khẽ, “Không nói nữa, cô ấy vẫn chờ tôi."
Lưu loát tắt máy, Thẩm Cảnh Nhiên trở lại trên giường, làm chuyện chưa xong.
Sắc mặt Quyền Hạo thay đổi, không thở nổi.
--- ------ ---------
Bên trong Thính Phong lầu, Mã Kiều Thần uống hai ly trà, vẫn không thấy Lâm Hi xuất hiện, cau mày tiếp tục chờ đợi.
--- ------ ---------
Thân thể rất nóng, giống như đang có người đốt lửa trên người cô, trên hai chân giống như có một đôi tay chạm tới.
Cô mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ, toàn bộ trí nhớ trước khi hôn mê trở lại, thân thể trừ nóng ra không có gì khác thường. Chỉ có điều đôi tay dưới người đang không ngừng tác quái, còn có cây gậy nóng như dấu khắc in dấu lên bắp chân cô, đã từng trải sự đời, khóe miệng cô co quắp.
Thấy người giở trò trên người cô là Thẩm Cảnh Nhiên, bên cạnh còn có Thẩm Cảnh Kỳ quan sát, cô muốn một cước đạp chết hai người này.
Hai mươi phút ngắn ngủi, Lâm Hi đã tỉnh táo lại, thấy thế, Thẩm Cảnh Kỳ hơi kinh ngạc, “Anh, Hi Nhi đã tỉnh lại."
Thẩm Cảnh Nhiên vẫn say đắm trong khoái cảm giác quan, anh nghe lời em trai mình nói ở trong lòng, “Cùng nhau đi."
“Dạ, anh." Lửa dục của Thẩm Cảnh Kỳ nổi lên, chạy đến trên giường.
“Hai người." Cô ngồi dậy, cảnh xuân trên người lộ ra.
Hai nam một nữ ở trên giường, chỉ nghĩ một chút tình huống đã ướt át, đáng tiếc, đây vẻn vẹn chỉ là ảo tưởng. die nd da nl e q uu ydo n
Cô giận dữ, đã lâu không có ai đối xử như thế rồi, giận dữ bốc lên đầu, lập tức tới chính là lực bộc phát rất mạnh.
Quét ngang, không, chỉ có thể nói là đánh nhau, tình hình chiến đấu trước mắt chính là một cước của Lâm Hi giẫm trên tay Thẩm Cảnh Kỳ, khóe môi Thẩm Cảnh Nhiên tràn máu, yên lặng vịn tường nhìn.
“Ngứa da phải đánh." Dùng sức giẫm tay Thẩm Cảnh Kỳ, Lâm Hi nổi giận, “Thật sự cho rằng tôi không đánh lại anh, tôi chỉ không muốn ra tay mà thôi." Đánh nhau không phải chỉ dựa vào hơi sức, kỹ xảo cũng rất quan trọng, học công phu nhiều năm như vậy, cuối cùng ngay cả hai người cũng đánh không lại, rất không có ý tứ.
Tay phải bị giẫm lên đã gãy xương, Thẩm Cảnh Kỳ không ra được chút sức lực nào nâng lên, nằm trên mặt đất không còn hơi sức nhìn Lâm Hi.
Lấy chân ra, cô mở tủ treo quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi mặc vào. May mà cô tỉnh lại nhanh, cho nên chỉ bị bọn họ chiếm chút tiện nghi.
Quét mắt nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, khóe môi cô nhếch lên đường cong tuyệt mỹ, trên khuôn mặt xinh đẹp nâng lên nụ cười ngọt ngào, “Hai người tốt nhất cẩn thận một chút."
Dứt lời, cô anh tuấn hất tóc trước trán, sải bước chân đi về phía trước.
Đứng lên từ dưới đất, Thẩm Cảnh Kỳ giật giật cánh tay phải đang lan tràn đau đớn, vẻ mặt đau khổ. Đánh nhau với Hi Nhi, xuống tay nặng tổn thương cô không được, xuống tay nhẹ thì nhận được kết cục như bây giờ. Nhìn cô rời đi, trong lòng anh rất buồn bực, “Anh, anh nói bây giờ nên làm gì?"
Thẩm Cảnh Nhiên bình tĩnh hơn Thẩm Cảnh Kỳ nhiều, ánh sáng âm u lóe lên, “Không ăn cứng rắn luôn luôn là tính cách của cô ấy, mềm ấy, anh không quá khẳng định."
“Đối sách đâu?" Thẩm Cảnh Kỳ không để ý tới tay bị thương, “Chẳng lẽ trơ mắt nhìn cô ấy và Quyền Hạo thành một đôi." Hi Nhi của anh lại bị Quyền Hạo đụng chạm, suy nghĩ một chút đã phát tức.
“Sẽ không, cô ấy thuộc về chúng ta." Mu bàn tay lau tơ máu bên môi, Thẩm Cảnh Nhiên hơi nhếch khóe môi. di3nd@nl3qu.yd0n
“Cô ấy muốn đi, phái người ngăn cô ấy lại sao?" Anh đang để ý chính là, hiện giờ cô phải rời khỏi đây.
“Để cho cô ấy đi." Cô không thích nhà họ Thẩm, cứ để cho cô tạm thời rời đi.
“Lần này cô ấy đi, sau này muốn đến gần cô ấy rất khó."
“Không cần đến gần, dịu dàng một chút với cô ấy là được rồi." Thẩm Cảnh Nhiên tính toán trước rồi nói, tròng mắt màu mực phát sinh biến hóa.
Đi ra cửa chính nhà họ Thẩm, cô vẫn không thấy hộ vệ nhà họ Thẩm chặn cô lại, nghi ngờ nhìn bốn phía, trong lòng càng lúc càng lo lắng, giống như báo trước xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, một chiếc xe Lincoln phiên bản dài dừng lại bên cạnh cô, cô dừng bước, dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Cửa xe được mở ra, một gương mặt xinh đẹp vẫn giữ được dáng vẻ thùy mị lộ ra, là một quý phụ nhân. Tuy tuổi gần năm mươi, nhưng thắng ở bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn giống như thiếu phụ ba mươi tuổi đầu tràn đầy sức quyến rũ. Khi giơ tay nhấc chân lại tăng thêm vài phần quý phái, vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản.
Quý phụ nhân xa lạ mang theo cảm giác quen thuộc, cô nhìn một lúc trợn mắt, đây chẳng phải là Thẩm Khiết Như sao?
“Hi Nhi, đã lâu không gặp." Trên mặt Thẩm Khiết Như chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, đi đến trước mặt cô, đưa tay phải ra.
Cho dù cô thong dong, khi nhìn thấy Thẩm Khiết Như lại không thể lạnh nhạt như lúc ban đầu, cô nhấp nhanh môi hồng, “Bà nhận lầm người." Thẩm Cảnh Nhiên và Thẩm Cảnh Kỳ đều biết cô là Lâm Hi Nhi, vậy Thẩm Khiết Như kia cũng biết không hề ngạc nhiên chút nào, dù sao nói như thế nào, bà ta cũng là phu nhân nhà họ Thẩm.
Thẩm Khiết Như cười nhẹ, độ ấm trong mắt chợt giảm xuống, “Hi Nhi, tôi biết cô thay đổi thân phận, cô không cần che giấu."
“Bà muốn làm cái gì?" Thẩm Khiết Như là phu nhân nhà họ Thẩm, cô chán ghét người phụ nữ này, không muốn có một chút liên hệ với người phụ nữ này.
“Tuy rằng cô thay đổi thân thể, nhưng thái độ với tôi vẫn không thay đổi, tôi có khiến cho cô chán ghét như vậy sao?" Thẩm Khiết Như nhìn ra chán ghét trong mắt cô, không hề để ý, hào phóng thoải mái nói.
“Biết tôi chán ghét bà là được rồi." Cô nhíu mày.
“Cảnh Nhiên và Cảnh Kỳ tìm cô, hôm nay cô cũng xuất hiện ở nhà họ Thẩm, sao bọn họ dễ dàng thả cô đi như vậy?" Thẩm Khiết Như nhếch khóe môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt cổ áo Lâm Hi, thấy được vết hôn như dự đoán, trong mắt hiện lên ý cười trào phúng, “Tinh lực của cô vô cùng tốt, có thể đồng thời ứng phó với hai người đàn ông."
“Bà cho rằng tôi là bà sao? Có thể đồng thời làm NP với một đống đàn ông." Cô không chịu yếu thế châm chọc lại, “Cuối cùng sinh ra đứa bé cũng không biết là của ai."
“Chuyện tình yêu nam nữ, hai bên bằng lòng là được." Thẩm Khiết Như cực kỳ cởi mở chuyện trên giường không hề tức giận, buông cổ áo Lâm Hi ra, “Cô vẫn còn sống, vậy định làm như thế nào đây? Ví dụ như đời này trôi qua với hai anh em nó, mỗi ngày ngủ với một mỹ nam rất vui vẻ."
“Chuyện không thể nào."
Thẩm Khiết Như nhìn chung quanh, khẽ cười nói, “Chúng ta lên xe nói."
“Chúng ta không có gì đáng nói." Chung đụng nhiều hơn một giây đồng hồ với người phụ nữ này, cô đều cảm thấy ghê tởm.
“Gần đây tôi tìm được mấy mỹ nam, vừa hợp với khẩu vị của cô, nếu không, cô đi xem." Thẩm Khiết Như vuốt ve vòng tay.
“Bệnh thần kinh." Người nhà họ Thẩm đều bị bệnh thần kinh thêm biến thái, những lời này vĩnh viễn đều không sai.
“Hi Nhi, điểm này của cô rất không đáng yêu, đừng tùy tiện mắng chửi người, sẽ có vẻ cô không có gia giáo." Thẩm Khiết Như tỏ vẻ trẻ con không dễ dạy lắc đầu, tràn đầy tiếc hận nói, “Trước kia cô đáng yêu bao nhiêu, khi tôi hưởng thụ cô cũng đi theo, sao cuối cùng lại trở về một lòng rồi? Quyền Hạo khiến cho cô thoải mái như vậy sao?"
“Bệnh thần kinh, biến thái."
“Nói, không cần mắng chửi người, không xuôi tai." Thẩm Khiết Như quay đầu nhìn hai người thanh niên điển trai ngồi trên xe, “Nhìn đi, dung mạo này, dáng người này, đều là đệ nhất, chờ tôi hưởng thụ rồi, cô cũng hưởng thụ một chút đi, đừng nói tôi có thứ tốt không cho cô."
Nhìn lướt qua hai người đàn ông trên xe, cô muốn tự đâm hai mắt mình: “Lười nói với bà."
Nhìn chăm chú vào bóng lưng Lâm Hi, nụ cười trên mặt Thẩm Khiết Như không cách nào giữ được, “Lâm Hi, cô đứng lại đó cho tôi."
Tròng mắt linh động xoay chuyển nhanh như chớp, cô mới không đứng lại. Thẩm Khiết Như tên biến thái chết tiệt này, lười nói chuyện với bà ta.
Sau khi hút vào quá nhiều thuốc mê, Lâm Hi hôn mê, thân thể mềm nhũn treo trên người Thẩm Cảnh Nhiên.
Thẩm Cảnh Nhiên khẽ mỉm cười với Thẩm Cảnh Kỳ, ngay sau đó ôm ngang cô đi lên lầu.
“Anh, sau khi Hi Nhi tỉnh dậy, chúng ta làm như thế nào?" Thẩm Cảnh Kỳ rất lo lắng vấn đề này, cảm xúc của Hi Nhi đã không phải thứ bọn họ có thể khống chế.
“Nên làm cái gì thì làm cái đó." Thẩm Cảnh Nhiên chú trọng kết quả không chú trọng quá trình không có nỗi sầu lo này, anh muốn làm chính là yêu thương cô thật tốt, mà không phải ở đây nói nhảm.
Thẩm Cảnh Kỳ tiện tay vứt khăn lông vào trong thùng rác, nhìn chăm chú anh trai ôm Hi Nhi đi lên lầu, sắc mặt thay đổi hơi khó coi.
Nhẹ nhàng đặt cô ở giữa giường, ga giường màu xanh nhạt nổi bật lên da thịt trắng nõn của cô giống như ngọc dương chi điêu khắc thành thân hình xinh đẹp, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn mà cổ họng căng thẳng, trong tròng mắt xuất hiện ánh sáng tình dục nhàn nhạt, dục vọng muốn cô không hề cố ý kiềm chế nữa, nóng bỏng giày vò người xâm nhập anh.
Anh dùng lực xé ra, xé rách quần áo trên người cô, vết hôn sâu cạn không giống nhau trên người cô hiện lên trong mắt anh.
Lửa giận và dục vọng đan xen, anh nắm chặt hai quả đấm, gân xanh hiện lên.
“Hi Nhi, em là của anh." Anh giận không kiềm chế được đè lên người cô đã rơi vào hôn mê, “Anh sẽ rửa sạch đi dấu vết của Quyền Hạo."
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong phòng ngủ nhà họ Thẩm đang một mảnh xuân sắc, cũng trong lúc đó ở nhà họ Quyền lại yên tĩnh.
“Thiếu gia, tiểu thư không xuất hiện ở Thính Phong lầu." Trần Tiêu nghe hộ vệ báo lại, tiếp theo báo lại cho thiếu gia nhà mình.
“Hộ vệ đi theo sau lưng cô ấy đâu?" Quyền Hạo gõ bàn, sắc mặt nặng nề.
“Đã mất tin tức." Không biết xảy ra chuyện gì, hộ vệ đi theo sau lưng tiểu thư nhà mình cũng mất tin tức. di1enda4nle3qu21ydo0n
Mười ngón tay gõ thật nhanh trên bàn phím dừng lại trong nháy mắt, ánh mắt Quyền Hạo lạnh lẽo nhìn chăm chú Trần Tiêu, “Cậu nói cái gì?"
“Tiểu thư và hộ vệ đều mất tin tức."
“Lập tức phái người đi tìm." Lòng bị thắt chặt, Quyền Hạo lạnh giọng ra lệnh.
“Dạ, thiếu gia." Lần này tiểu thư mất đi tin tức dưới mí mắt bọn họ, là một chuyện rất nghiêm trọng, phải điều tra nghiêm túc.
Quyền Hạo cầm điện thoại di động lên, gọi số quen thuộc, âm thanh thông báo của hệ thống hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh, Hi nhi không nhận điện thoại của anh.
Hốt hoảng hay là e ngại? Không rõ là cái gì.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong một phòng ngủ nhà họ Thẩm, Thẩm Cảnh Nhiên đang giở thủ đoạn chìm đắm trong cảm giác khoái cảm, nghe được tiếng đàn dương cầm vang lên không biết bao nhiêu lần, anh cau mày dừng động tác, nhìn chung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi lên giỏ xách trên ghế sa lon. Đó là giỏ xách của Hi Nhi, có thể phát ra âm thanh gì đó, cũng chỉ có thể là điện thoại di động.
Thẩm Cảnh Nhiên định không để ý tới, tiếp tục hôn đầu ngón tay Lâm Hi, tiếng chuông đáng ghét vang lên lần nữa.
Tiếng chuông quá mức đáng ghét, Thẩm Cảnh Nhiên phiền não dời khỏi người Lâm Hi, mở giỏ xách ra, lấy điện thoại di động đang không ngừng lóe lên.
Trên màn hình hiện lên rõ ràng hai chữ Quyền Hạo, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thấy mà híp tròng mắt lại, nhấn nút trả lời.
Bên kia điện thoại, không còn là âm thanh nhắc nhở, Quyền Hạo thở phào nhẹ nhõm, “Hi nhi, em đang ở đâu?" Dieễn ddàn lee quiy đôn
Giọng nam hùng hậu dễ nghe, cơn tức của Thẩm Cảnh Nhiên tăng lên, sát ý nồng đậm vòng quanh bốn phía, “Cô ấy đang ở chỗ tôi."
Nghe được giọng đàn ông xa lạ, Quyền Hạo cắn răng, vẻ tàn bạo phát ra, “Tại sao điện thoại của Hi nhi lại ở trong tay anh, cô ấy đâu?"
“Nằm ở trên giường, chờ tôi yêu thương." Thẩm Cảnh Nhiên xấu xa cười khẽ, “Không nói nữa, cô ấy vẫn chờ tôi."
Lưu loát tắt máy, Thẩm Cảnh Nhiên trở lại trên giường, làm chuyện chưa xong.
Sắc mặt Quyền Hạo thay đổi, không thở nổi.
--- ------ ---------
Bên trong Thính Phong lầu, Mã Kiều Thần uống hai ly trà, vẫn không thấy Lâm Hi xuất hiện, cau mày tiếp tục chờ đợi.
--- ------ ---------
Thân thể rất nóng, giống như đang có người đốt lửa trên người cô, trên hai chân giống như có một đôi tay chạm tới.
Cô mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ, toàn bộ trí nhớ trước khi hôn mê trở lại, thân thể trừ nóng ra không có gì khác thường. Chỉ có điều đôi tay dưới người đang không ngừng tác quái, còn có cây gậy nóng như dấu khắc in dấu lên bắp chân cô, đã từng trải sự đời, khóe miệng cô co quắp.
Thấy người giở trò trên người cô là Thẩm Cảnh Nhiên, bên cạnh còn có Thẩm Cảnh Kỳ quan sát, cô muốn một cước đạp chết hai người này.
Hai mươi phút ngắn ngủi, Lâm Hi đã tỉnh táo lại, thấy thế, Thẩm Cảnh Kỳ hơi kinh ngạc, “Anh, Hi Nhi đã tỉnh lại."
Thẩm Cảnh Nhiên vẫn say đắm trong khoái cảm giác quan, anh nghe lời em trai mình nói ở trong lòng, “Cùng nhau đi."
“Dạ, anh." Lửa dục của Thẩm Cảnh Kỳ nổi lên, chạy đến trên giường.
“Hai người." Cô ngồi dậy, cảnh xuân trên người lộ ra.
Hai nam một nữ ở trên giường, chỉ nghĩ một chút tình huống đã ướt át, đáng tiếc, đây vẻn vẹn chỉ là ảo tưởng. die nd da nl e q uu ydo n
Cô giận dữ, đã lâu không có ai đối xử như thế rồi, giận dữ bốc lên đầu, lập tức tới chính là lực bộc phát rất mạnh.
Quét ngang, không, chỉ có thể nói là đánh nhau, tình hình chiến đấu trước mắt chính là một cước của Lâm Hi giẫm trên tay Thẩm Cảnh Kỳ, khóe môi Thẩm Cảnh Nhiên tràn máu, yên lặng vịn tường nhìn.
“Ngứa da phải đánh." Dùng sức giẫm tay Thẩm Cảnh Kỳ, Lâm Hi nổi giận, “Thật sự cho rằng tôi không đánh lại anh, tôi chỉ không muốn ra tay mà thôi." Đánh nhau không phải chỉ dựa vào hơi sức, kỹ xảo cũng rất quan trọng, học công phu nhiều năm như vậy, cuối cùng ngay cả hai người cũng đánh không lại, rất không có ý tứ.
Tay phải bị giẫm lên đã gãy xương, Thẩm Cảnh Kỳ không ra được chút sức lực nào nâng lên, nằm trên mặt đất không còn hơi sức nhìn Lâm Hi.
Lấy chân ra, cô mở tủ treo quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi mặc vào. May mà cô tỉnh lại nhanh, cho nên chỉ bị bọn họ chiếm chút tiện nghi.
Quét mắt nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, khóe môi cô nhếch lên đường cong tuyệt mỹ, trên khuôn mặt xinh đẹp nâng lên nụ cười ngọt ngào, “Hai người tốt nhất cẩn thận một chút."
Dứt lời, cô anh tuấn hất tóc trước trán, sải bước chân đi về phía trước.
Đứng lên từ dưới đất, Thẩm Cảnh Kỳ giật giật cánh tay phải đang lan tràn đau đớn, vẻ mặt đau khổ. Đánh nhau với Hi Nhi, xuống tay nặng tổn thương cô không được, xuống tay nhẹ thì nhận được kết cục như bây giờ. Nhìn cô rời đi, trong lòng anh rất buồn bực, “Anh, anh nói bây giờ nên làm gì?"
Thẩm Cảnh Nhiên bình tĩnh hơn Thẩm Cảnh Kỳ nhiều, ánh sáng âm u lóe lên, “Không ăn cứng rắn luôn luôn là tính cách của cô ấy, mềm ấy, anh không quá khẳng định."
“Đối sách đâu?" Thẩm Cảnh Kỳ không để ý tới tay bị thương, “Chẳng lẽ trơ mắt nhìn cô ấy và Quyền Hạo thành một đôi." Hi Nhi của anh lại bị Quyền Hạo đụng chạm, suy nghĩ một chút đã phát tức.
“Sẽ không, cô ấy thuộc về chúng ta." Mu bàn tay lau tơ máu bên môi, Thẩm Cảnh Nhiên hơi nhếch khóe môi. di3nd@nl3qu.yd0n
“Cô ấy muốn đi, phái người ngăn cô ấy lại sao?" Anh đang để ý chính là, hiện giờ cô phải rời khỏi đây.
“Để cho cô ấy đi." Cô không thích nhà họ Thẩm, cứ để cho cô tạm thời rời đi.
“Lần này cô ấy đi, sau này muốn đến gần cô ấy rất khó."
“Không cần đến gần, dịu dàng một chút với cô ấy là được rồi." Thẩm Cảnh Nhiên tính toán trước rồi nói, tròng mắt màu mực phát sinh biến hóa.
Đi ra cửa chính nhà họ Thẩm, cô vẫn không thấy hộ vệ nhà họ Thẩm chặn cô lại, nghi ngờ nhìn bốn phía, trong lòng càng lúc càng lo lắng, giống như báo trước xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, một chiếc xe Lincoln phiên bản dài dừng lại bên cạnh cô, cô dừng bước, dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Cửa xe được mở ra, một gương mặt xinh đẹp vẫn giữ được dáng vẻ thùy mị lộ ra, là một quý phụ nhân. Tuy tuổi gần năm mươi, nhưng thắng ở bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn giống như thiếu phụ ba mươi tuổi đầu tràn đầy sức quyến rũ. Khi giơ tay nhấc chân lại tăng thêm vài phần quý phái, vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản.
Quý phụ nhân xa lạ mang theo cảm giác quen thuộc, cô nhìn một lúc trợn mắt, đây chẳng phải là Thẩm Khiết Như sao?
“Hi Nhi, đã lâu không gặp." Trên mặt Thẩm Khiết Như chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, đi đến trước mặt cô, đưa tay phải ra.
Cho dù cô thong dong, khi nhìn thấy Thẩm Khiết Như lại không thể lạnh nhạt như lúc ban đầu, cô nhấp nhanh môi hồng, “Bà nhận lầm người." Thẩm Cảnh Nhiên và Thẩm Cảnh Kỳ đều biết cô là Lâm Hi Nhi, vậy Thẩm Khiết Như kia cũng biết không hề ngạc nhiên chút nào, dù sao nói như thế nào, bà ta cũng là phu nhân nhà họ Thẩm.
Thẩm Khiết Như cười nhẹ, độ ấm trong mắt chợt giảm xuống, “Hi Nhi, tôi biết cô thay đổi thân phận, cô không cần che giấu."
“Bà muốn làm cái gì?" Thẩm Khiết Như là phu nhân nhà họ Thẩm, cô chán ghét người phụ nữ này, không muốn có một chút liên hệ với người phụ nữ này.
“Tuy rằng cô thay đổi thân thể, nhưng thái độ với tôi vẫn không thay đổi, tôi có khiến cho cô chán ghét như vậy sao?" Thẩm Khiết Như nhìn ra chán ghét trong mắt cô, không hề để ý, hào phóng thoải mái nói.
“Biết tôi chán ghét bà là được rồi." Cô nhíu mày.
“Cảnh Nhiên và Cảnh Kỳ tìm cô, hôm nay cô cũng xuất hiện ở nhà họ Thẩm, sao bọn họ dễ dàng thả cô đi như vậy?" Thẩm Khiết Như nhếch khóe môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt cổ áo Lâm Hi, thấy được vết hôn như dự đoán, trong mắt hiện lên ý cười trào phúng, “Tinh lực của cô vô cùng tốt, có thể đồng thời ứng phó với hai người đàn ông."
“Bà cho rằng tôi là bà sao? Có thể đồng thời làm NP với một đống đàn ông." Cô không chịu yếu thế châm chọc lại, “Cuối cùng sinh ra đứa bé cũng không biết là của ai."
“Chuyện tình yêu nam nữ, hai bên bằng lòng là được." Thẩm Khiết Như cực kỳ cởi mở chuyện trên giường không hề tức giận, buông cổ áo Lâm Hi ra, “Cô vẫn còn sống, vậy định làm như thế nào đây? Ví dụ như đời này trôi qua với hai anh em nó, mỗi ngày ngủ với một mỹ nam rất vui vẻ."
“Chuyện không thể nào."
Thẩm Khiết Như nhìn chung quanh, khẽ cười nói, “Chúng ta lên xe nói."
“Chúng ta không có gì đáng nói." Chung đụng nhiều hơn một giây đồng hồ với người phụ nữ này, cô đều cảm thấy ghê tởm.
“Gần đây tôi tìm được mấy mỹ nam, vừa hợp với khẩu vị của cô, nếu không, cô đi xem." Thẩm Khiết Như vuốt ve vòng tay.
“Bệnh thần kinh." Người nhà họ Thẩm đều bị bệnh thần kinh thêm biến thái, những lời này vĩnh viễn đều không sai.
“Hi Nhi, điểm này của cô rất không đáng yêu, đừng tùy tiện mắng chửi người, sẽ có vẻ cô không có gia giáo." Thẩm Khiết Như tỏ vẻ trẻ con không dễ dạy lắc đầu, tràn đầy tiếc hận nói, “Trước kia cô đáng yêu bao nhiêu, khi tôi hưởng thụ cô cũng đi theo, sao cuối cùng lại trở về một lòng rồi? Quyền Hạo khiến cho cô thoải mái như vậy sao?"
“Bệnh thần kinh, biến thái."
“Nói, không cần mắng chửi người, không xuôi tai." Thẩm Khiết Như quay đầu nhìn hai người thanh niên điển trai ngồi trên xe, “Nhìn đi, dung mạo này, dáng người này, đều là đệ nhất, chờ tôi hưởng thụ rồi, cô cũng hưởng thụ một chút đi, đừng nói tôi có thứ tốt không cho cô."
Nhìn lướt qua hai người đàn ông trên xe, cô muốn tự đâm hai mắt mình: “Lười nói với bà."
Nhìn chăm chú vào bóng lưng Lâm Hi, nụ cười trên mặt Thẩm Khiết Như không cách nào giữ được, “Lâm Hi, cô đứng lại đó cho tôi."
Tròng mắt linh động xoay chuyển nhanh như chớp, cô mới không đứng lại. Thẩm Khiết Như tên biến thái chết tiệt này, lười nói chuyện với bà ta.
Tác giả :
Cố Nhiễm Nhiễm