Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi
Chương 33: Cô chê anh già
Editor: Puck -
Buổi sáng hôm sau, khi Lâm Hi tỉnh lại thì phát hiện mình ở trên giường, dụi dụi cặp mắt mơ hồ, nhìn một vòng chung quanh sạch sẽ chỉnh tề, cũng không nhìn thấy bóng hình Quyền Hạo, mà tối qua tất cả giống như một giấc mộng. Nhưng hai tay đau nhức nói rõ cho cô biết, tối hôm qua không phải là mộng, cô chính mắt nhìn thấy dáng vẻ Quyền Hạo điên cuồng tự ngược.
Cảnh tượng tối hôm qua hiện lên trong đầu, tròng mắt lóng lánh như minh châu trợn to, cô gãi gãi mái tóc dài rối bời, nghi ngờ trong mắt chợt lóe lên.
“Hi nhi, em tỉnh rồi?" Khi Lâm Hi đang kỳ quái thì Quyền Hạo vừa vặn từ phòng tắm ra ngoài, mang theo mừng rỡ hỏi, đồng thời trong tròng mắt cất giấu vẻ sợ hãi người khác nhìn không tới, lòng bàn tay khẽ run.
Lâm Hi lẳng lặng nhìn chăm chú vào Quyền Hạo, nghi ngờ nổi lên trong lòng, hơi híp mắt lại: “Anh không có việc gì hả?" Rõ ràng là một người tối hôm qua điên cuồng tự làm khổ mình như vậy, sao tỉnh lại chuyện gì cũng không có?
Nghe được vấn đề này của cô, thân thể anh thắt chặt, ngoài mặt anh không có vẻ gì như ngày thường, khóe môi lại cười nói, “Không sao."
Quyền Hạo hết sức che giấu cảm xúc, Lâm Hi giỏi xem sắc mặt mơ hồ cảm thấy.
Lưu loát xuống giường, chân không giẫm lên sàn nhà lạnh như băng, Lâm Hi vặn vẹo thắt lưng đau thắt, thân thể rất mệt mỏi, giống như không có xảy ra chuyện gì, nghi ngờ ẩn sâu nơi đáy mắt không lộ ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên nụ cười ngọt ngào, “Không có việc gì thì tốt, tôi đi ra ngoài trước."
“Hi nhi." Thấy cô định rời đi, sắc mặt anh lộ vẻ bối rối, không biết nên giải thích anh ngày hôm qua như thế nào.
Nghe được anh gọi cô, cô hơi ngoài ý muốn, quay đầu lại nghi ngờ nhìn anh, “Có chuyện gì sao?"
“Tối qua..." Sau khi nói ra hai chữ, anh không biết nên nói tiếp như thế nào.
Vẻ mặt khổ sở của anh, cô nhìn vào trong mắt, “Anh không cần phải giải thích, ai mà không có chút bí mật chứ?" Dừng lại một chút, cô nghiêm túc đề nghị, “Tôi đề nghị anh chính là tìm bác sỹ điều trị, thuốc giảm đau chỉ có thể ức chế cảm giác đau của anh, không thể giải quyết nguyên nhân đau đớn cho anh."
Lời nói của cô, khiến cho lời nói lúc sáng sớm anh đã nghĩ kỹ không cách nào nói ra khỏi miệng.
Giờ khắc này, ai cũng không biết, tim của anh loạn sợ như thế nào.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mang theo non nớt của cô, anh cố gắng áp chế tâm tình của mình.
Khi anh nghe thấy giọng nói thanh thúy của cô, dường như đó là âm thanh dễ nghe nhất thế giới, nhưng giờ phút này, anh rất muốn rất muốn để cho cô biết. Cô chính là bác sỹ, có thể chữa khỏi đau đớn trên người anh cũng chỉ có cô.
Những chuyện này lại không thể nói, bởi vì bây giờ cô còn không chịu nổi được tình yêu của anh.
Nói xong, hồi lâu không thấy Quyền Hạo đáp lại, Lâm Hi cảm thấy kỳ quái, cúi mắt xuống suy nghĩ một chút, lời quan tâm nói ra khỏi miệng, “Vết thương trên đầu và vết thương trên người anh vẫn nên bôi chút thuốc đi, đặc biệt là vết thương trên đầu cần phải chú ý."
Lúc này Lâm Hi vốn không biết trong lòng Quyền Hạo khổ sở đến cỡ nào, cô chỉ nhìn đến mặt lạnh của anh, cặp mắt không có tiêu cự, hình như đang suy nghĩ gì.
“Tôi đi ra ngoài trước." Thấy Quyền Hạo không để ý đến cô, Lâm Hi mở cửa rời đi.
Ngưng mắt nhìn cửa phòng đóng lại, sắc mặt Quyền Hạo lạnh nhạt, đảo mắt, không ai biết giờ khắc này anh đang suy nghĩ gì.
“Chị làm gì mà nhìn em như vậy?" Vốn định thoải mái thưởng thức trà Long Tỉnh thượng hạng, nhưng ánh mắt của Mã Kiều Thần khiến cho cô rất không thoải mái.
“Tối hôm qua em thật sự qua đêm cùng với Quyền Hạo?" Khoảnh khắc khi Mã Kiều Thần nghe được sự thật này từ trong miệng Trần Tiêu, đến bây giờ vẫn không thể tiếp nhận. Cô nhớ không lầm, tối hôm qua là đêm trăng tròn, lấy tính tình của Quyền thiếu, sao có thể để một mặt nhếch nhác của mình lộ diện trước mặt Lâm Hi. Mặc dù Lâm Hi không phải là người ngoài, là bà xã tương lai của Quyền thiếu, nhưng bây giờ Lâm Hi mới mười bốn tuổi, Quyền thiếu không ra tay sớm như vậy chứ
Nhàn nhạt nhìn lướt qua Mã Kiều Thần, Lâm Hi ngẫm nghĩ về nét mặt kinh ngạc như vậy, “Tại sao chị lại kinh ngạc như vậy, nhìn vẻ mặt của chị, chị có vẻ biết cái gì?"
Năm trước tình cờ nghe được đoạn đối thoại của hai người làm vườn, dáng vẻ điên cuồng tự làm khổ tối hôm qua của Quyền Hạo, cộng thêm dáng vẻ kinh ngạc như vậy của Mã Kiều Thần, liên tục chung một chỗ, hợp lại thành một bộ hình ảnh quỷ dị, nhà họ Quyền này hình như có bí mật không thể để cho người biết? Vậy bí mật đó là gì chứ?
Kinh ngạc sở dĩ kinh ngạc là bởi vì không thể tin, nhưng Mã Kiều Thần luôn luôn khôn khéo biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói, một giây này, cô cười nhẹ với Lâm Hi, “Chị rất kinh ngạc không sai, dù sao em cũng đã mười bốn tuổi rồi, lại một cô gái rồi, tại sao có thể tùy tiện qua đêm với một người đàn ông chứ?"
Mã Kiều Thần tỏ vẻ vì tốt cho Lâm Hi, trong lời nói hơi trách cứ vì sao cô qua đêm với Quyền thiếu, nhưng trong lòng không phải nghĩ như vậy, mặc dù cô không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nhưng cô dám cam đoan Lâm Hi thấy tình cảnh như vậy tuyệt đối hoảng hốt.
Nhìn chăm chú vào Lâm Hi giống như tiểu thư khuê các đang thưởng thức trà, cô kỳ quái, tại sao nhìn dáng vẻ Lâm Hi không giống như bị kinh ngạc?
“Mã Kiều Thần, không phải em nói chị, tư tưởng của chị có thể không bẩn thỉu như vậy không?" Khẽ đặt ly trà xuống, Lâm Hi nhướn mày, trên mặt không vui nói.
“Làm ơn, cô nam quả nữ sống chung trong một phòng, chị có thể không hiểu sai sao?" Nóng lòng che giấu suy nghĩ trong đáy lòng, phản ứng của Mã Kiều Thần hơi quá, giọng nói bình thường giả bộ dịu dàng giờ phút này không tồn tại.
Nói đến đây, Mã Kiều Thần cười xấu xa, “Lâm Hi, em nói có kỳ quái hay không, Quyền thiếu cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, sao bên cạnh không hề có một người phụ nữ, kiểu con em thế gia như cậu ấy, bên cạnh không phải nên có vài người đẹp làm bạn sao, cậu ấy lại giữ mình trong sạch giống như thái giám, em nói có phải phương diện kia của Quyền thiếu có vấn đề không?"
Chung đụng với Lâm Hi gần hai năm, đã biết Lâm Hi có thể so sánh với lý trí của người trưởng thành, Mã Kiều Thần không hề coi Lâm Hi như đứa nhỏ mười bốn tuổi mà đối đãi. Cho nên những cười giỡn này cô không tránh Lâm Hi, cô tin tưởng, cô gái thông minh trưởng thành sớm như Lâm Hi, khẳng định cũng sẽ kỳ quái vì sao Quyền thiếu lại giữ mình trong sạch.
Hiểu rõ Mã Kiều Thần không khí tiết vô tình, Lâm Hi tỏ vẻ bất đắc dĩ cười cười, cũng lấy phương thức nhạo báng đối phương nói: “Em cũng không biết phương diện kia có vấn đề hay không, nhưng nếu như chị muốn biết phương diện kia có vấn đề hay không, chị cứ tự mình thử đi rồi nói."
Mã Kiều Thần bị Lâm Hi nói nhất thời cứng họng, định tiếp tục cười trêu tiếp, lời nói nghẹn ở trong cổ họng không nói ra.
Nhắc tới chuyện này, Lâm Hi cũng hơi nghi ngờ.
Kiểu trai đẹp có tiền như Quyền Hạo, sao bên cạnh không hề có một người phụ nữ, coi như không có nữ, nhưng nam cũng không có. Chẳng lẽ thật sự như Mã Kiều Thần nói, Quyền Hạo ở phương diện kia, khụ khụ!
Nắm bắt được nụ cười không thuần khiết kia ở trên mặt Lâm Hi, Mã Kiều Thần cười đến giống như hồ ly tinh, “Lâm Hi, em nhất định cũng đang tò mò đi." Vẫn luôn nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt không sao cả của Lâm Hi, đã sớm muốn nhìn thấy dáng vẻ Lâm Hi xù lông, trong lòng cô suy nghĩ một chủ ý xấu, “Lâm Hi, nếu như Quyền thiếu có người yêu, vậy em nhị tiểu thư nhà họ Quyền này sẽ do ai che chở em đây?
Liếc mắt nhìn Mã Kiều Thần, vui vẻ trên mặt Lâm Hi dần đậm thêm, không hề lo lắng vấn đề này, “Anh ta có thì có, chuyện này liên quan gì đến em?" Lâm Hi cô một mình cũng có thể sống rất tốt.
Mã Kiều Thần thấy dáng vẻ nhẹ nhàng như vậy của Lâm Hi, trong lòng thấy không đáng giá thay Quyền Hạo. Quyền thiếu mà thấy khẳng định tức chết đi, nuôi Lâm Hi gần một năm, thế nhưng lại xem ra không hề quan tâm anh chút nào, nhìn thấy thật sự khiến lòng người ta băng giá.
Yên lặng thu hồi khinh bỉ Lâm Hi, Mã Kiều Thần nhìn Quyền thiếu đang đi về phía bọn họ, “Lâm Hi, năm nay Quyền thiếu hai mươi bốn tuổi rồi, đã đến tuổi nên kết hôn rồi, nếu cậu ấy kết hôn, vậy em người được cậu ấy nuôi làm nhị tiểu thư nhất định sẽ bị vứt bỏ."
“Vậy thì có làm sao?" Lâm Hi không chút để ý nói.
“Thật ra đàn ông ấy mà, chỉ cần có tiền thì năm mươi tuổi cũng không tính là già, như Quyền thiếu kiểu người ở tầng lớp cao muốn có tướng mạo thì có tướng mạo, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, hai mươi bốn tuổi còn trẻ trung, thật ra trễ thêm mười năm nữa rồi kết hôn cũng không có gì." Mười năm sau, Lâm Hi hai mươi bốn tuổi, Quyền thiếu ba mươi bốn tuổi, ừ, thật ra thì vừa vặn.
“Anh ta bằng lòng kết hôn ở tuổi nào thì kết hôn, cho dù cả đời độc thân cũng không liên quan đến chúng ta, chị để ý nhiều như vậy làm gì?" Rõ ràng vừa mới ban đầu hai người nói chuyện trời đất không phải là đề tài này, chuyển tới số tuổi kết hôn của Quyền Hạo, cô cảm thấy vấn đề này rất nhàm chán.
Ặc, Mã Kiều Thần cảm giác trên trán mình đều là vạch đen, thấy Quyền thiếu đã sắp đến trước mặt hai người, cố ý gia tăng âm lượng tiếp tục nói, “Chị cảm thấy, Quyền thiếu mới hai mươi bốn tuổi, cậu ấy hoàn toàn có thể tìm một học sinh trung học mười bốn tuổi nuôi dưỡng chơi, đợi đến khi học sinh trung học này đến tuổi có thể lĩnh giấy chứng nhận, tình cảm hai người cũng đã bồi dưỡng thành rồi, đến lúc đó hai người có thể trực tiếp kết hôn, Lâm Hi, em cảm thấy có đúng không?"
Mã Kiều Thần nói lời này hoàn toàn là vì nói để cho Quyền Hạo nghe, kiến nghị này cũng tự động nói đến Lâm Hi và Quyền Hạo.
“Mười bốn tuổi sao!" Tròng mắt đen lúng liếng của Lâm Hi đảo vòng vòng, hoàn toàn không nghĩ đến trên người cô và Quyền Hạo, chỉ nói ra quan điểm của bản thân mình, “Cô gái mười bốn tuổi phối với người trưởng thành hai mươi bốn tuổi, người đàn ông xem ra hơi già so với cô gái rồi."
Quyền Hạo mới vừa đi đến sau lưng Lâm Hi vừa đúng nghe được câu này, lời nói của cô giống như một mũi tên nhọn đâm vào trong lòng anh. Hai tay anh không tự chủ nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, ánh mắt âm u.
Cô che anh già sao?
Mã Kiều Thần ngẩng đầu nhìn Quyền Hạo không tỏ vẻ gì, đứng lên, cười híp mắt vỗ vỗ bả vai anh, trong lòng hết sức đồng tình người trong số mệnh của anh lại là Lâm Hi không tim không phổi.
“Tôi đi trước, bye bye." Nói xong, Mã Kiều Thần chạy như bay rời đi.
Gương mặt anh lạnh nhạt, trong lòng anh nắm thật chặt, quyết định mở miệng hỏi, “Hi nhi, em cảm thấy anh già sao?"
Lâm Hi đang uống tà, nghe được câu hỏi của Quyền Hạo, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Quyền Hạo, nước trà trong miệng phun ra ngoài toàn bộ, cau thật chặt mày, tròng mắt đen lúng liếng mở to, khẽ kinh ngạc nói: “Cái gì?"
Buổi sáng hôm sau, khi Lâm Hi tỉnh lại thì phát hiện mình ở trên giường, dụi dụi cặp mắt mơ hồ, nhìn một vòng chung quanh sạch sẽ chỉnh tề, cũng không nhìn thấy bóng hình Quyền Hạo, mà tối qua tất cả giống như một giấc mộng. Nhưng hai tay đau nhức nói rõ cho cô biết, tối hôm qua không phải là mộng, cô chính mắt nhìn thấy dáng vẻ Quyền Hạo điên cuồng tự ngược.
Cảnh tượng tối hôm qua hiện lên trong đầu, tròng mắt lóng lánh như minh châu trợn to, cô gãi gãi mái tóc dài rối bời, nghi ngờ trong mắt chợt lóe lên.
“Hi nhi, em tỉnh rồi?" Khi Lâm Hi đang kỳ quái thì Quyền Hạo vừa vặn từ phòng tắm ra ngoài, mang theo mừng rỡ hỏi, đồng thời trong tròng mắt cất giấu vẻ sợ hãi người khác nhìn không tới, lòng bàn tay khẽ run.
Lâm Hi lẳng lặng nhìn chăm chú vào Quyền Hạo, nghi ngờ nổi lên trong lòng, hơi híp mắt lại: “Anh không có việc gì hả?" Rõ ràng là một người tối hôm qua điên cuồng tự làm khổ mình như vậy, sao tỉnh lại chuyện gì cũng không có?
Nghe được vấn đề này của cô, thân thể anh thắt chặt, ngoài mặt anh không có vẻ gì như ngày thường, khóe môi lại cười nói, “Không sao."
Quyền Hạo hết sức che giấu cảm xúc, Lâm Hi giỏi xem sắc mặt mơ hồ cảm thấy.
Lưu loát xuống giường, chân không giẫm lên sàn nhà lạnh như băng, Lâm Hi vặn vẹo thắt lưng đau thắt, thân thể rất mệt mỏi, giống như không có xảy ra chuyện gì, nghi ngờ ẩn sâu nơi đáy mắt không lộ ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên nụ cười ngọt ngào, “Không có việc gì thì tốt, tôi đi ra ngoài trước."
“Hi nhi." Thấy cô định rời đi, sắc mặt anh lộ vẻ bối rối, không biết nên giải thích anh ngày hôm qua như thế nào.
Nghe được anh gọi cô, cô hơi ngoài ý muốn, quay đầu lại nghi ngờ nhìn anh, “Có chuyện gì sao?"
“Tối qua..." Sau khi nói ra hai chữ, anh không biết nên nói tiếp như thế nào.
Vẻ mặt khổ sở của anh, cô nhìn vào trong mắt, “Anh không cần phải giải thích, ai mà không có chút bí mật chứ?" Dừng lại một chút, cô nghiêm túc đề nghị, “Tôi đề nghị anh chính là tìm bác sỹ điều trị, thuốc giảm đau chỉ có thể ức chế cảm giác đau của anh, không thể giải quyết nguyên nhân đau đớn cho anh."
Lời nói của cô, khiến cho lời nói lúc sáng sớm anh đã nghĩ kỹ không cách nào nói ra khỏi miệng.
Giờ khắc này, ai cũng không biết, tim của anh loạn sợ như thế nào.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mang theo non nớt của cô, anh cố gắng áp chế tâm tình của mình.
Khi anh nghe thấy giọng nói thanh thúy của cô, dường như đó là âm thanh dễ nghe nhất thế giới, nhưng giờ phút này, anh rất muốn rất muốn để cho cô biết. Cô chính là bác sỹ, có thể chữa khỏi đau đớn trên người anh cũng chỉ có cô.
Những chuyện này lại không thể nói, bởi vì bây giờ cô còn không chịu nổi được tình yêu của anh.
Nói xong, hồi lâu không thấy Quyền Hạo đáp lại, Lâm Hi cảm thấy kỳ quái, cúi mắt xuống suy nghĩ một chút, lời quan tâm nói ra khỏi miệng, “Vết thương trên đầu và vết thương trên người anh vẫn nên bôi chút thuốc đi, đặc biệt là vết thương trên đầu cần phải chú ý."
Lúc này Lâm Hi vốn không biết trong lòng Quyền Hạo khổ sở đến cỡ nào, cô chỉ nhìn đến mặt lạnh của anh, cặp mắt không có tiêu cự, hình như đang suy nghĩ gì.
“Tôi đi ra ngoài trước." Thấy Quyền Hạo không để ý đến cô, Lâm Hi mở cửa rời đi.
Ngưng mắt nhìn cửa phòng đóng lại, sắc mặt Quyền Hạo lạnh nhạt, đảo mắt, không ai biết giờ khắc này anh đang suy nghĩ gì.
“Chị làm gì mà nhìn em như vậy?" Vốn định thoải mái thưởng thức trà Long Tỉnh thượng hạng, nhưng ánh mắt của Mã Kiều Thần khiến cho cô rất không thoải mái.
“Tối hôm qua em thật sự qua đêm cùng với Quyền Hạo?" Khoảnh khắc khi Mã Kiều Thần nghe được sự thật này từ trong miệng Trần Tiêu, đến bây giờ vẫn không thể tiếp nhận. Cô nhớ không lầm, tối hôm qua là đêm trăng tròn, lấy tính tình của Quyền thiếu, sao có thể để một mặt nhếch nhác của mình lộ diện trước mặt Lâm Hi. Mặc dù Lâm Hi không phải là người ngoài, là bà xã tương lai của Quyền thiếu, nhưng bây giờ Lâm Hi mới mười bốn tuổi, Quyền thiếu không ra tay sớm như vậy chứ
Nhàn nhạt nhìn lướt qua Mã Kiều Thần, Lâm Hi ngẫm nghĩ về nét mặt kinh ngạc như vậy, “Tại sao chị lại kinh ngạc như vậy, nhìn vẻ mặt của chị, chị có vẻ biết cái gì?"
Năm trước tình cờ nghe được đoạn đối thoại của hai người làm vườn, dáng vẻ điên cuồng tự làm khổ tối hôm qua của Quyền Hạo, cộng thêm dáng vẻ kinh ngạc như vậy của Mã Kiều Thần, liên tục chung một chỗ, hợp lại thành một bộ hình ảnh quỷ dị, nhà họ Quyền này hình như có bí mật không thể để cho người biết? Vậy bí mật đó là gì chứ?
Kinh ngạc sở dĩ kinh ngạc là bởi vì không thể tin, nhưng Mã Kiều Thần luôn luôn khôn khéo biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói, một giây này, cô cười nhẹ với Lâm Hi, “Chị rất kinh ngạc không sai, dù sao em cũng đã mười bốn tuổi rồi, lại một cô gái rồi, tại sao có thể tùy tiện qua đêm với một người đàn ông chứ?"
Mã Kiều Thần tỏ vẻ vì tốt cho Lâm Hi, trong lời nói hơi trách cứ vì sao cô qua đêm với Quyền thiếu, nhưng trong lòng không phải nghĩ như vậy, mặc dù cô không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nhưng cô dám cam đoan Lâm Hi thấy tình cảnh như vậy tuyệt đối hoảng hốt.
Nhìn chăm chú vào Lâm Hi giống như tiểu thư khuê các đang thưởng thức trà, cô kỳ quái, tại sao nhìn dáng vẻ Lâm Hi không giống như bị kinh ngạc?
“Mã Kiều Thần, không phải em nói chị, tư tưởng của chị có thể không bẩn thỉu như vậy không?" Khẽ đặt ly trà xuống, Lâm Hi nhướn mày, trên mặt không vui nói.
“Làm ơn, cô nam quả nữ sống chung trong một phòng, chị có thể không hiểu sai sao?" Nóng lòng che giấu suy nghĩ trong đáy lòng, phản ứng của Mã Kiều Thần hơi quá, giọng nói bình thường giả bộ dịu dàng giờ phút này không tồn tại.
Nói đến đây, Mã Kiều Thần cười xấu xa, “Lâm Hi, em nói có kỳ quái hay không, Quyền thiếu cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, sao bên cạnh không hề có một người phụ nữ, kiểu con em thế gia như cậu ấy, bên cạnh không phải nên có vài người đẹp làm bạn sao, cậu ấy lại giữ mình trong sạch giống như thái giám, em nói có phải phương diện kia của Quyền thiếu có vấn đề không?"
Chung đụng với Lâm Hi gần hai năm, đã biết Lâm Hi có thể so sánh với lý trí của người trưởng thành, Mã Kiều Thần không hề coi Lâm Hi như đứa nhỏ mười bốn tuổi mà đối đãi. Cho nên những cười giỡn này cô không tránh Lâm Hi, cô tin tưởng, cô gái thông minh trưởng thành sớm như Lâm Hi, khẳng định cũng sẽ kỳ quái vì sao Quyền thiếu lại giữ mình trong sạch.
Hiểu rõ Mã Kiều Thần không khí tiết vô tình, Lâm Hi tỏ vẻ bất đắc dĩ cười cười, cũng lấy phương thức nhạo báng đối phương nói: “Em cũng không biết phương diện kia có vấn đề hay không, nhưng nếu như chị muốn biết phương diện kia có vấn đề hay không, chị cứ tự mình thử đi rồi nói."
Mã Kiều Thần bị Lâm Hi nói nhất thời cứng họng, định tiếp tục cười trêu tiếp, lời nói nghẹn ở trong cổ họng không nói ra.
Nhắc tới chuyện này, Lâm Hi cũng hơi nghi ngờ.
Kiểu trai đẹp có tiền như Quyền Hạo, sao bên cạnh không hề có một người phụ nữ, coi như không có nữ, nhưng nam cũng không có. Chẳng lẽ thật sự như Mã Kiều Thần nói, Quyền Hạo ở phương diện kia, khụ khụ!
Nắm bắt được nụ cười không thuần khiết kia ở trên mặt Lâm Hi, Mã Kiều Thần cười đến giống như hồ ly tinh, “Lâm Hi, em nhất định cũng đang tò mò đi." Vẫn luôn nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt không sao cả của Lâm Hi, đã sớm muốn nhìn thấy dáng vẻ Lâm Hi xù lông, trong lòng cô suy nghĩ một chủ ý xấu, “Lâm Hi, nếu như Quyền thiếu có người yêu, vậy em nhị tiểu thư nhà họ Quyền này sẽ do ai che chở em đây?
Liếc mắt nhìn Mã Kiều Thần, vui vẻ trên mặt Lâm Hi dần đậm thêm, không hề lo lắng vấn đề này, “Anh ta có thì có, chuyện này liên quan gì đến em?" Lâm Hi cô một mình cũng có thể sống rất tốt.
Mã Kiều Thần thấy dáng vẻ nhẹ nhàng như vậy của Lâm Hi, trong lòng thấy không đáng giá thay Quyền Hạo. Quyền thiếu mà thấy khẳng định tức chết đi, nuôi Lâm Hi gần một năm, thế nhưng lại xem ra không hề quan tâm anh chút nào, nhìn thấy thật sự khiến lòng người ta băng giá.
Yên lặng thu hồi khinh bỉ Lâm Hi, Mã Kiều Thần nhìn Quyền thiếu đang đi về phía bọn họ, “Lâm Hi, năm nay Quyền thiếu hai mươi bốn tuổi rồi, đã đến tuổi nên kết hôn rồi, nếu cậu ấy kết hôn, vậy em người được cậu ấy nuôi làm nhị tiểu thư nhất định sẽ bị vứt bỏ."
“Vậy thì có làm sao?" Lâm Hi không chút để ý nói.
“Thật ra đàn ông ấy mà, chỉ cần có tiền thì năm mươi tuổi cũng không tính là già, như Quyền thiếu kiểu người ở tầng lớp cao muốn có tướng mạo thì có tướng mạo, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, hai mươi bốn tuổi còn trẻ trung, thật ra trễ thêm mười năm nữa rồi kết hôn cũng không có gì." Mười năm sau, Lâm Hi hai mươi bốn tuổi, Quyền thiếu ba mươi bốn tuổi, ừ, thật ra thì vừa vặn.
“Anh ta bằng lòng kết hôn ở tuổi nào thì kết hôn, cho dù cả đời độc thân cũng không liên quan đến chúng ta, chị để ý nhiều như vậy làm gì?" Rõ ràng vừa mới ban đầu hai người nói chuyện trời đất không phải là đề tài này, chuyển tới số tuổi kết hôn của Quyền Hạo, cô cảm thấy vấn đề này rất nhàm chán.
Ặc, Mã Kiều Thần cảm giác trên trán mình đều là vạch đen, thấy Quyền thiếu đã sắp đến trước mặt hai người, cố ý gia tăng âm lượng tiếp tục nói, “Chị cảm thấy, Quyền thiếu mới hai mươi bốn tuổi, cậu ấy hoàn toàn có thể tìm một học sinh trung học mười bốn tuổi nuôi dưỡng chơi, đợi đến khi học sinh trung học này đến tuổi có thể lĩnh giấy chứng nhận, tình cảm hai người cũng đã bồi dưỡng thành rồi, đến lúc đó hai người có thể trực tiếp kết hôn, Lâm Hi, em cảm thấy có đúng không?"
Mã Kiều Thần nói lời này hoàn toàn là vì nói để cho Quyền Hạo nghe, kiến nghị này cũng tự động nói đến Lâm Hi và Quyền Hạo.
“Mười bốn tuổi sao!" Tròng mắt đen lúng liếng của Lâm Hi đảo vòng vòng, hoàn toàn không nghĩ đến trên người cô và Quyền Hạo, chỉ nói ra quan điểm của bản thân mình, “Cô gái mười bốn tuổi phối với người trưởng thành hai mươi bốn tuổi, người đàn ông xem ra hơi già so với cô gái rồi."
Quyền Hạo mới vừa đi đến sau lưng Lâm Hi vừa đúng nghe được câu này, lời nói của cô giống như một mũi tên nhọn đâm vào trong lòng anh. Hai tay anh không tự chủ nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, ánh mắt âm u.
Cô che anh già sao?
Mã Kiều Thần ngẩng đầu nhìn Quyền Hạo không tỏ vẻ gì, đứng lên, cười híp mắt vỗ vỗ bả vai anh, trong lòng hết sức đồng tình người trong số mệnh của anh lại là Lâm Hi không tim không phổi.
“Tôi đi trước, bye bye." Nói xong, Mã Kiều Thần chạy như bay rời đi.
Gương mặt anh lạnh nhạt, trong lòng anh nắm thật chặt, quyết định mở miệng hỏi, “Hi nhi, em cảm thấy anh già sao?"
Lâm Hi đang uống tà, nghe được câu hỏi của Quyền Hạo, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Quyền Hạo, nước trà trong miệng phun ra ngoài toàn bộ, cau thật chặt mày, tròng mắt đen lúng liếng mở to, khẽ kinh ngạc nói: “Cái gì?"
Tác giả :
Cố Nhiễm Nhiễm