Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi
Chương 30: Quà sinh nhật
Thời gian cực nhanh, Lâm Hi đếm thời gian một chút, thì ra cô sống lại đã có thời gian gần hai năm rồi.
Hai năm qua, cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cô cứ theo lẽ thường đi Lĩnh Lâm học. Quyền Hạo cũng không có thay đổi gì lớn, trừ thỉnh thoảng tố chất thần kinh hơi tạm được. Mã Kiều Thần không ba thì năm sẽ đến nhà họ Quyền tìm cô chơi, ban đầu cô hơi ghét Mã Kiều Thần này, nhưng chung đụng rồi, cô còn rất ưa thích tính nết của Mã Kiều Thần, hào phóng, mặc dù thích chưng diện một chút.
Ở trường Lĩnh Lâm cô biết không ít người, nhưng có thể chân chính làm bạn với cô, trước mắt không có một ai. Bởi vì không có tiền cơm mà quen biết hai người Lăng Linh và Lăng Nhược Y, Lăng Linh này cô cảm thấy tạm được, nhưng Lăng Nhược Y thỉnh thoảng lộ vẻ thù địch với cô thì cô không biết vì cái gì, mỗi lần thấy Lăng Nhược Y giả vờ tỏ vẻ thân thiện với cô, cô đều khó chịu thay chị ta.
Trong hai năm này, cô được Quyền Hạo nuôi ăn ngon uống tốt, thân thể từ từ tốt lên, không có bệnh tật như lúc đầu, có nhiều ngày sống trong nhung lụa, thân hình thấp bé của cô cũng cao thêm hai mươi hai cm, chính là chiều cao bây giờ của cô là 1m55 rồi.
Chiều cao ấy mà, vẫn không có trở ngại với cô bé mười bốn tuổi, da hơi vàng khè dưới các loại thuốc quý giá ngấm vào hiện giờ đã trở nên dịu dàng, vô cùng trắng nõn, tóc dài khô vàng cũng đen nhánh bóng loáng, mặt trái xoan cũng tiến công theo hướng mặt trái xoan.
Nói tóm lại, Lâm đại tiểu thư đã trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp người gặp người thích.
Thấy thay đổi của Lâm Hi, Quyền Hạo là người vui vẻ nhất, mặc dù hai người chung đụng không thay đổi, nhưng cô không gạt bỏ anh như trước, biến hóa hơi nhỏ này cũng khiến cho anh vui vẻ đủ lâu rồi.
Hôm nay là mười lăm tháng mười, chưa tới một tuần nữa chính là hai mươi hai tháng mười, cũng chính là sinh nhật của Lâm Hi.
Hoàng Bác nhìn vẻ rối rắm trên mặt Quyền thiếu, anh không hiểu không phải chỉ tặng quà sinh nhật cho Lâm Hi thôi sao? Cần nghĩ lâu như vậy sao?
“Hoàng Bác, cậu nói, nên đưa gì cho Lâm Hi mới tốt?" Mắt thấy sinh nhật của cô cũng sắp đến, anh nghĩ không ra tặng cái gì cho cô, bây giờ đang trưng cầu ý kiến của Hoàng Bác. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Hoàng Bác nâng trán, mày rậm nhảy lên, “Tớ cảm thấy vậy đi, cậu đưa đồ trang sức là được rồi." Ở trong lòng Hoàng Bác, chỉ cần là phụ nữ, đều thích đồ trang sức.
Nghĩ đến đống đồ trang sức anh mua tặng cô ở trong nhà, Quyền Hạo hơi nhếch môi, “Lúc trước tôi mua rất nhiều đồ trang sức cho cô ấy rồi, đây là lần đầu tiên tôi đưa quà sinh nhật cho cô ấy, muốn đưa đồ có giá trị kỷ niệm."
Cái này không được! Hoàng Bác nghiêng đầu hồi lâu, “Có giá trị kỷ niệm hả! Nếu không cậu vẽ bức tranh chân dung cho cô ấy chứ sao." Haizzz ~ Quyền thiếu cũng thật là, không có việc gì lại để cho anh nghĩ tặng quà tặng gì cho Lâm Hi, đây không phải làm khó anh sao? Anh nào biết cô gái nhỏ thích gì.
Nghĩ đến bức tranh kiểu cổ cất trong phòng, sắc mặt Quyền Hạo trầm xuống, “Mấy ngày trước ở hội đấu giá, tôi thấy cô ấy thích tranh này, tôi mua tất cả."
Mẹ nó! Cái này cũng không được! Hoàng Bác yên lặng châm chọc trong lòng.
Mã Kiều Thần ở bên cạnh không ngừng soi gương nghe được đề nghị của Hoàng Bác, cười đến run rẩy hết cả người, tròng mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng, “Lâm Hi là người trên đầu quả tim của Quyền thiếu, chỉ cần thứ mắt cô ấy xem trọng, Quyền thiếu đều lấy tất cả cho cô ấy, đề nghị cậu nói thật sự có vẻ cậu ngu chết rồi."
“Mã Kiều Thần, thu ngay cái vẻ mặt xấu cười đến run rẩy hết cả người của cậu lại, cười cái gì mà cười? Có bản lĩnh cậu nói thử xem, tặng thứ gì mới có giá trị kỷ niệm?" Không cam lòng bị châm chọc, Hoàng Bác phản bác.
Động tác chuẩn bị tô son môi dừng lại, Mã Kiều Thần thu gương, có vẻ mặt phớt tỉnh nhìn Quyền Hạo, vì tỏ vẻ trang trọng, cô đầu tiên giả vờ khụ hai tiếng hắng giọng, “Với tính cách kia của Lâm Hi, cậu không phải là người quan trọng gì của cô ấy, cậu tặng cô ấy cái gì cô ấy cũng không nhìn lâu cậu một chút..." Còn chưa nói xong, cô đã cảm nhận được tầm mắt của Quyền thiếu quá sắc bén, cô định tát tai, cô đây không phải ngầm trào phúng Quyền thiếu không có địa vị gì ở trong lòng Lâm Hi hả.
Khụ ~ Mã Kiều Thần thật sự ho khan, cô cười một tiếng lấy lòng với Quyền thiếu đang cứng ngắc mặt.
“Con gái ấy mà, cậu tặng cho cô ấy quà tặng quý trọng, còn không bằng làm một bữa cơm cho cô ấy ăn, để cho cô ấy cảm nhận được tình yêu nồng đậm của cậu."
Nấu cơm! Hoàng Bác vừa nghe, ánh mắt yên lặng chuyển tới trên người Quyền Hạo, vừa nghĩ tới dáng vẻ Quyền thiếu máu lạnh vô tình mặc tạp dề ở trong phòng bếp nấu cơm, đây đúng là cú sốc!
Mã Kiều Thần chỉ thuận miệng nói một chút, có thể người nói vô ý người nghe có lòng, ánh mắt Quyền Hạo sâu thẳm.
Mã Kiều Thần cầm son môi lên tiếp tục tô, tầm mắt không thể nghi ngờ liếc mắt nhìn Quyền thiếu không lên tiếng nữa mà còn đang trầm tư, khóe miệng giật giật, cô chỉ thuận miệng nói một chút, Quyền thiếu quyền thế cao cao tại thượng nắm giữ sống chết sẽ vào phòng bếp nấu cơm, đây là kinh sợ tuyệt đối.
Một tuần lễ sau, trong đình trong sân ở nhà họ Quyền, Lâm Hi thoải mái ngồi trên ghế uống nước dừa, vẻ mặt cười cười vuốt ve ngọc bội.
Hồi tưởng lại cuộc sống gần hai năm này, cô cảm thấy rất nhàm chán, sống lại trở lại ăn mày nhỏ, sau đó bị Quyền Hạo nhìn trúng, lấy được Quyền nhị tiểu thư cơm áo không lo. Vừa mới bắt đầu cô còn rất lo lắng mình sẽ gặp phải chuyện gì ở nhà họ Quyền, có thể sau khi bị Quyền Hạo ngán rồi sẽ một cước đá ra khỏi nhà họ Quyền không, sau đó xảy ra chuyện cô bị ngã xuống nước suýt chút nữa tèo, cô kết luận ở trong đáy lòng Quyền Hạo có đau lòng với cô, chính cô vốn không phải là đèn đã cạn dầu, đương nhiên có thể lợi dụng thật tốt đau lòng của Quyền Hạo mà sai bảo anh. dfienddn lieqiudoon
Hiện giờ Quyền Hạo ở trong mắt cô chính là một máy rút tiền di động, những thứ khác, ừm, cô không hề cho Quyền Hạo là người yêu con nít nữa rồi, Quyền Hạo nhiều lắm là hơi có tố chất thần kinh.
Suy nghĩ đại khái sau ba phút, ánh mắt vẫn trở lại trên ngọc bội, cô để ly xuống, nhíu chặt chân mày, “Quản gia, anh xác định ngọc bội này chỉ trị giá năm ngàn đồng?" Cô đã tìm người giám định ngọc bội này rồi, chuyên gia rách nát gì kia nói ngọc bội trên tay cô chỉ do ngọc thạch hiện đại rất bình thường làm ra, nhờ gia công tinh xảo mới đáng năm ngàn đồng.
Trần Tiêu cũng đang phơi nắng liếc nhìn ngọc bội, vô cùng kiên định khẳng định nói: “Tiểu thư, tôi vô cùng xác định."
“Thật không đáng tiền." Theo tiếng nói dứt lời, Lâm Hi ghét bỏ cầm ngọc bội ném ra phía sau.
Trần Tiêu thấy ngọc bội thẳng tắp rơi vào trong ao sen, kinh ngạc há to mồm: “Tiểu thư, sao cô có thể vứt ngọc bội đi?" Mặc dù không đáng tiền, nhưng ngọc bội này dù sao cũng là của thiếu gia, tại sao có thể ném?
Lâm Hi cẩu thả liếc nhìn ao sen, vỗ vỗ bụi bặm trên tay, “Đều không đáng tiền, ném không sao cả." Dù sao ngọc bội này sẽ tự mình chạy về, ném thì ném, cầm vướng tay.
Tiểu thư nhà mình không để ý, anh một người làm gấp làm gì. “Được rồi."
Trần Tiêu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, “Tiểu thư, hôm nay là sinh nhật của ngài nha."
Quay đầu lại nhìn Trần Tiêu tỏ vẻ mong đợi, Lâm Hi rất mờ mịt, “Hôm nay là sinh nhật tôi?"
Mặt Trần Tiêu xạm lại, bắp thịt trên mặt không ngừng co quắp, “Tiểu thư sinh ngày hai mươi hai tháng mười, hôm nay là ngày hai mươi hai tháng mười, cho nên hôm nay là sinh nhật của ngài."
Lâm Hi đảo tròng mắt suy nghĩ một chút, dáng vẻ làm bộ nh chợt hiểu ra, khẽ gật đầu một cái, một giây đi qua, cô nhếch khóe môi nở nụ cười xấu xa, “Quản gia định tặng tôi thứ gì sao?"
Thần giữ của Trần Tiêu yên lặng tính toán tháng này còn có bao nhiêu tiền có thể tiêu, cuối cùng anh khẽ cắn răng, móc một xấp nhân dân tệ từ trong túi quần ra, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, những tờ giấy màu hồng này cũng mau chóng làm hoa mắt Lâm Hi.
“Tiểu thư, đây là quà sinh nhật tôi tặng ngài, xin ngài vui vẻ nhận."
“Thôi đi, đây không phải là tiền lương tháng này Quyền Hạo đưa anh sao? Anh vẫn giữ lấy làm vốn cưới bà xã đi." Đại khái đánh giá một chút số tiền trên tay Trần Tiêu cũng chỉ khoảng năm ngàn đồng, Lâm Hi cô cũng không thiếu năm ngàn đồng này.
Bị người khinh bỉ, Trần Tiêu tỏ vẻ không sao cả, đi theo tiểu thư nhà mình trở lại trong phòng.
Lâm Hi vừa vào cửa chính, đã bị người giúp việc đưa tới phòng ăn, nghe nói bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.
Mới vừa vào phòng ăn, cô giống như nhìn thấy nhân vật đáng sợ gì đó.
“Tiểu thư, xin ngài chờ một chút, thiếu gia còn có món ăn chưa nấu xong." Nữ giúp việc cung kính nói, thật ra trong lòng cô cũng hết sức tò mò Quyền thiếu nấu cơm sẽ có dạng gì.
“Quyền thiếu xuống bếp?" Ở đây, chỉ có thể xưng là thiếu gia chỉ có Quyền Hạo, vì tính chân thật này cô cố ý cắn nặng hai chữ Quyền thiếu. Cô không nghe lầm chứ, Quyền Hạo xuống bếp, còn có món ăn chưa nấu xong?
“Đúng vậy, tiểu thư." Trần Tiêu thay nữ giúp việc đáp lời, “Xin tiểu thư đừng hoài nghi tính chân thật, thiếu gia thật sự xuống bếp." Trần Tiêu mặt ngoài tỏ vẻ rất bình tĩnh không hề giật mình, một tuần trước, vì thiếu gia nhà mình nói muốn tự thân xuống bếp, anh đã từng hoảng hốt. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Món ăn Quyền Hạo làm có thể ăn?" Lâm Hi tiếp tục nói lên nghi vấn.
“Theo tôi được biết, món ăn thiếu gia làm không độc chết người." Trần Tiêu dừng lại một chút, nghiêm túc nói, “Quan trọng nhất là, hôm nay là sinh nhật của tiểu thư, thiếu gia tự mình xuống bếp làm bữa cơm này làm quà tặng sinh nhật cho tiểu thư, xin tiểu thư không cần ghét bỏ."
Liếc nhìn một vòng món ăn thoạt nhìn rất quỷ dị ở trên bàn, Lâm Hi cảm giác sau lưng có một cơn gió lạnh thổi tới, bất thình lình thẳng tắp lưng, “Quản gia, vì lý do an toàn, mời bác sỹ tư tới trước."
“Dạ, tiểu thư." Trần Tiêu hình như đã nghĩ tới điều gì, cau chặt chân mày khẩn trương nói, “Tiểu thư, có muốn chuẩn bị thuốc trước không? Lỡ như ngộ độc thức ăn cũng có thể nhanh chóng rửa ruột."
Giọng Trần Tiêu khẩn trương, khiến Lâm Hi không nhịn được cười ra tiếng, “Nhất định."
Nữ giúp việc ở bên cạnh nghe quản gia và tiểu thư một xướng một họa, nhịn đến sắp nội thương.
“Hi nhi." Quyền Hạo mừng rỡ kêu lên, trên khuôn mặt đẹp trai giống như dính thứ dơ bẩn gì đó, giờ phút này đang bưng một đĩa thức ăn từ trong bếp đi ra, ngồi bên cạnh cô.
Nhìn chăm chú vào món ăn anh tỉ mỉ chuẩn bị trước mắt, giờ khắc này trong lòng anh dâng lên một cảm giác thành tựu tràn đầy, “Hi nhi, sinh nhật vui vẻ!"
Không biết nên lấy vẻ mặt gì đối mặt với anh, Lâm Hi nhàn nhạt nói ra, “Cám ơn."
“Hi nhi, đây là quà sinh nhật anh tặng em." Tròng mắt Quyền Hạo hàm chứa mong đợi, anh đang chờ đợi phản ứng của cô.
Thân thể cứng ngắc, Lâm Hi cứng rắn nặn ra chút ý cười.
Nụ cười Quyền Hạo nhàn nhạt, cảm thấy hạnh phúc tràn ngập toàn thân.
Anh cầm đũa lên, gắp một miếng thịt gà đặt vào trong chén ở trước mặt cô, cặp mắt sáng trong suốt, “Hi nhi, nếm thử."
Hạ mắt nhìn thịt gà hơi đen giống như bị cháy ở trong chén, Lâm Hi cứng ngắc cười cười, nhìn nụ cười mong đợi của Quyền Hạo, cô nhắm mắt, cầm đũa lên gắp miếng thịt gà bỏ vào trong cái miệng nhỏ nhắn.
Đây là than cốc đi! Lâm Hi nhai nuốt thịt gà chỉ có cảm giác như thế.
“Hi nhi, ăn ngon không?" Nụ cười sung sướng hiện đầy trên gương mặt tuấn tú, hỏi cô.
Vẫn nuốt thịt gà xuống, dưới ánh mắt chờ mong của Quyền Hạo, cô nhàn nhạt cười một tiếng, quay đầu nhìn quản gia Trần, “Quản gia, lập tức kêu đầu bếp chuẩn bị bữa ăn tối, tôi đói rồi."
Hai năm qua, cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cô cứ theo lẽ thường đi Lĩnh Lâm học. Quyền Hạo cũng không có thay đổi gì lớn, trừ thỉnh thoảng tố chất thần kinh hơi tạm được. Mã Kiều Thần không ba thì năm sẽ đến nhà họ Quyền tìm cô chơi, ban đầu cô hơi ghét Mã Kiều Thần này, nhưng chung đụng rồi, cô còn rất ưa thích tính nết của Mã Kiều Thần, hào phóng, mặc dù thích chưng diện một chút.
Ở trường Lĩnh Lâm cô biết không ít người, nhưng có thể chân chính làm bạn với cô, trước mắt không có một ai. Bởi vì không có tiền cơm mà quen biết hai người Lăng Linh và Lăng Nhược Y, Lăng Linh này cô cảm thấy tạm được, nhưng Lăng Nhược Y thỉnh thoảng lộ vẻ thù địch với cô thì cô không biết vì cái gì, mỗi lần thấy Lăng Nhược Y giả vờ tỏ vẻ thân thiện với cô, cô đều khó chịu thay chị ta.
Trong hai năm này, cô được Quyền Hạo nuôi ăn ngon uống tốt, thân thể từ từ tốt lên, không có bệnh tật như lúc đầu, có nhiều ngày sống trong nhung lụa, thân hình thấp bé của cô cũng cao thêm hai mươi hai cm, chính là chiều cao bây giờ của cô là 1m55 rồi.
Chiều cao ấy mà, vẫn không có trở ngại với cô bé mười bốn tuổi, da hơi vàng khè dưới các loại thuốc quý giá ngấm vào hiện giờ đã trở nên dịu dàng, vô cùng trắng nõn, tóc dài khô vàng cũng đen nhánh bóng loáng, mặt trái xoan cũng tiến công theo hướng mặt trái xoan.
Nói tóm lại, Lâm đại tiểu thư đã trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp người gặp người thích.
Thấy thay đổi của Lâm Hi, Quyền Hạo là người vui vẻ nhất, mặc dù hai người chung đụng không thay đổi, nhưng cô không gạt bỏ anh như trước, biến hóa hơi nhỏ này cũng khiến cho anh vui vẻ đủ lâu rồi.
Hôm nay là mười lăm tháng mười, chưa tới một tuần nữa chính là hai mươi hai tháng mười, cũng chính là sinh nhật của Lâm Hi.
Hoàng Bác nhìn vẻ rối rắm trên mặt Quyền thiếu, anh không hiểu không phải chỉ tặng quà sinh nhật cho Lâm Hi thôi sao? Cần nghĩ lâu như vậy sao?
“Hoàng Bác, cậu nói, nên đưa gì cho Lâm Hi mới tốt?" Mắt thấy sinh nhật của cô cũng sắp đến, anh nghĩ không ra tặng cái gì cho cô, bây giờ đang trưng cầu ý kiến của Hoàng Bác. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Hoàng Bác nâng trán, mày rậm nhảy lên, “Tớ cảm thấy vậy đi, cậu đưa đồ trang sức là được rồi." Ở trong lòng Hoàng Bác, chỉ cần là phụ nữ, đều thích đồ trang sức.
Nghĩ đến đống đồ trang sức anh mua tặng cô ở trong nhà, Quyền Hạo hơi nhếch môi, “Lúc trước tôi mua rất nhiều đồ trang sức cho cô ấy rồi, đây là lần đầu tiên tôi đưa quà sinh nhật cho cô ấy, muốn đưa đồ có giá trị kỷ niệm."
Cái này không được! Hoàng Bác nghiêng đầu hồi lâu, “Có giá trị kỷ niệm hả! Nếu không cậu vẽ bức tranh chân dung cho cô ấy chứ sao." Haizzz ~ Quyền thiếu cũng thật là, không có việc gì lại để cho anh nghĩ tặng quà tặng gì cho Lâm Hi, đây không phải làm khó anh sao? Anh nào biết cô gái nhỏ thích gì.
Nghĩ đến bức tranh kiểu cổ cất trong phòng, sắc mặt Quyền Hạo trầm xuống, “Mấy ngày trước ở hội đấu giá, tôi thấy cô ấy thích tranh này, tôi mua tất cả."
Mẹ nó! Cái này cũng không được! Hoàng Bác yên lặng châm chọc trong lòng.
Mã Kiều Thần ở bên cạnh không ngừng soi gương nghe được đề nghị của Hoàng Bác, cười đến run rẩy hết cả người, tròng mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng, “Lâm Hi là người trên đầu quả tim của Quyền thiếu, chỉ cần thứ mắt cô ấy xem trọng, Quyền thiếu đều lấy tất cả cho cô ấy, đề nghị cậu nói thật sự có vẻ cậu ngu chết rồi."
“Mã Kiều Thần, thu ngay cái vẻ mặt xấu cười đến run rẩy hết cả người của cậu lại, cười cái gì mà cười? Có bản lĩnh cậu nói thử xem, tặng thứ gì mới có giá trị kỷ niệm?" Không cam lòng bị châm chọc, Hoàng Bác phản bác.
Động tác chuẩn bị tô son môi dừng lại, Mã Kiều Thần thu gương, có vẻ mặt phớt tỉnh nhìn Quyền Hạo, vì tỏ vẻ trang trọng, cô đầu tiên giả vờ khụ hai tiếng hắng giọng, “Với tính cách kia của Lâm Hi, cậu không phải là người quan trọng gì của cô ấy, cậu tặng cô ấy cái gì cô ấy cũng không nhìn lâu cậu một chút..." Còn chưa nói xong, cô đã cảm nhận được tầm mắt của Quyền thiếu quá sắc bén, cô định tát tai, cô đây không phải ngầm trào phúng Quyền thiếu không có địa vị gì ở trong lòng Lâm Hi hả.
Khụ ~ Mã Kiều Thần thật sự ho khan, cô cười một tiếng lấy lòng với Quyền thiếu đang cứng ngắc mặt.
“Con gái ấy mà, cậu tặng cho cô ấy quà tặng quý trọng, còn không bằng làm một bữa cơm cho cô ấy ăn, để cho cô ấy cảm nhận được tình yêu nồng đậm của cậu."
Nấu cơm! Hoàng Bác vừa nghe, ánh mắt yên lặng chuyển tới trên người Quyền Hạo, vừa nghĩ tới dáng vẻ Quyền thiếu máu lạnh vô tình mặc tạp dề ở trong phòng bếp nấu cơm, đây đúng là cú sốc!
Mã Kiều Thần chỉ thuận miệng nói một chút, có thể người nói vô ý người nghe có lòng, ánh mắt Quyền Hạo sâu thẳm.
Mã Kiều Thần cầm son môi lên tiếp tục tô, tầm mắt không thể nghi ngờ liếc mắt nhìn Quyền thiếu không lên tiếng nữa mà còn đang trầm tư, khóe miệng giật giật, cô chỉ thuận miệng nói một chút, Quyền thiếu quyền thế cao cao tại thượng nắm giữ sống chết sẽ vào phòng bếp nấu cơm, đây là kinh sợ tuyệt đối.
Một tuần lễ sau, trong đình trong sân ở nhà họ Quyền, Lâm Hi thoải mái ngồi trên ghế uống nước dừa, vẻ mặt cười cười vuốt ve ngọc bội.
Hồi tưởng lại cuộc sống gần hai năm này, cô cảm thấy rất nhàm chán, sống lại trở lại ăn mày nhỏ, sau đó bị Quyền Hạo nhìn trúng, lấy được Quyền nhị tiểu thư cơm áo không lo. Vừa mới bắt đầu cô còn rất lo lắng mình sẽ gặp phải chuyện gì ở nhà họ Quyền, có thể sau khi bị Quyền Hạo ngán rồi sẽ một cước đá ra khỏi nhà họ Quyền không, sau đó xảy ra chuyện cô bị ngã xuống nước suýt chút nữa tèo, cô kết luận ở trong đáy lòng Quyền Hạo có đau lòng với cô, chính cô vốn không phải là đèn đã cạn dầu, đương nhiên có thể lợi dụng thật tốt đau lòng của Quyền Hạo mà sai bảo anh. dfienddn lieqiudoon
Hiện giờ Quyền Hạo ở trong mắt cô chính là một máy rút tiền di động, những thứ khác, ừm, cô không hề cho Quyền Hạo là người yêu con nít nữa rồi, Quyền Hạo nhiều lắm là hơi có tố chất thần kinh.
Suy nghĩ đại khái sau ba phút, ánh mắt vẫn trở lại trên ngọc bội, cô để ly xuống, nhíu chặt chân mày, “Quản gia, anh xác định ngọc bội này chỉ trị giá năm ngàn đồng?" Cô đã tìm người giám định ngọc bội này rồi, chuyên gia rách nát gì kia nói ngọc bội trên tay cô chỉ do ngọc thạch hiện đại rất bình thường làm ra, nhờ gia công tinh xảo mới đáng năm ngàn đồng.
Trần Tiêu cũng đang phơi nắng liếc nhìn ngọc bội, vô cùng kiên định khẳng định nói: “Tiểu thư, tôi vô cùng xác định."
“Thật không đáng tiền." Theo tiếng nói dứt lời, Lâm Hi ghét bỏ cầm ngọc bội ném ra phía sau.
Trần Tiêu thấy ngọc bội thẳng tắp rơi vào trong ao sen, kinh ngạc há to mồm: “Tiểu thư, sao cô có thể vứt ngọc bội đi?" Mặc dù không đáng tiền, nhưng ngọc bội này dù sao cũng là của thiếu gia, tại sao có thể ném?
Lâm Hi cẩu thả liếc nhìn ao sen, vỗ vỗ bụi bặm trên tay, “Đều không đáng tiền, ném không sao cả." Dù sao ngọc bội này sẽ tự mình chạy về, ném thì ném, cầm vướng tay.
Tiểu thư nhà mình không để ý, anh một người làm gấp làm gì. “Được rồi."
Trần Tiêu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, “Tiểu thư, hôm nay là sinh nhật của ngài nha."
Quay đầu lại nhìn Trần Tiêu tỏ vẻ mong đợi, Lâm Hi rất mờ mịt, “Hôm nay là sinh nhật tôi?"
Mặt Trần Tiêu xạm lại, bắp thịt trên mặt không ngừng co quắp, “Tiểu thư sinh ngày hai mươi hai tháng mười, hôm nay là ngày hai mươi hai tháng mười, cho nên hôm nay là sinh nhật của ngài."
Lâm Hi đảo tròng mắt suy nghĩ một chút, dáng vẻ làm bộ nh chợt hiểu ra, khẽ gật đầu một cái, một giây đi qua, cô nhếch khóe môi nở nụ cười xấu xa, “Quản gia định tặng tôi thứ gì sao?"
Thần giữ của Trần Tiêu yên lặng tính toán tháng này còn có bao nhiêu tiền có thể tiêu, cuối cùng anh khẽ cắn răng, móc một xấp nhân dân tệ từ trong túi quần ra, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, những tờ giấy màu hồng này cũng mau chóng làm hoa mắt Lâm Hi.
“Tiểu thư, đây là quà sinh nhật tôi tặng ngài, xin ngài vui vẻ nhận."
“Thôi đi, đây không phải là tiền lương tháng này Quyền Hạo đưa anh sao? Anh vẫn giữ lấy làm vốn cưới bà xã đi." Đại khái đánh giá một chút số tiền trên tay Trần Tiêu cũng chỉ khoảng năm ngàn đồng, Lâm Hi cô cũng không thiếu năm ngàn đồng này.
Bị người khinh bỉ, Trần Tiêu tỏ vẻ không sao cả, đi theo tiểu thư nhà mình trở lại trong phòng.
Lâm Hi vừa vào cửa chính, đã bị người giúp việc đưa tới phòng ăn, nghe nói bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.
Mới vừa vào phòng ăn, cô giống như nhìn thấy nhân vật đáng sợ gì đó.
“Tiểu thư, xin ngài chờ một chút, thiếu gia còn có món ăn chưa nấu xong." Nữ giúp việc cung kính nói, thật ra trong lòng cô cũng hết sức tò mò Quyền thiếu nấu cơm sẽ có dạng gì.
“Quyền thiếu xuống bếp?" Ở đây, chỉ có thể xưng là thiếu gia chỉ có Quyền Hạo, vì tính chân thật này cô cố ý cắn nặng hai chữ Quyền thiếu. Cô không nghe lầm chứ, Quyền Hạo xuống bếp, còn có món ăn chưa nấu xong?
“Đúng vậy, tiểu thư." Trần Tiêu thay nữ giúp việc đáp lời, “Xin tiểu thư đừng hoài nghi tính chân thật, thiếu gia thật sự xuống bếp." Trần Tiêu mặt ngoài tỏ vẻ rất bình tĩnh không hề giật mình, một tuần trước, vì thiếu gia nhà mình nói muốn tự thân xuống bếp, anh đã từng hoảng hốt. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Món ăn Quyền Hạo làm có thể ăn?" Lâm Hi tiếp tục nói lên nghi vấn.
“Theo tôi được biết, món ăn thiếu gia làm không độc chết người." Trần Tiêu dừng lại một chút, nghiêm túc nói, “Quan trọng nhất là, hôm nay là sinh nhật của tiểu thư, thiếu gia tự mình xuống bếp làm bữa cơm này làm quà tặng sinh nhật cho tiểu thư, xin tiểu thư không cần ghét bỏ."
Liếc nhìn một vòng món ăn thoạt nhìn rất quỷ dị ở trên bàn, Lâm Hi cảm giác sau lưng có một cơn gió lạnh thổi tới, bất thình lình thẳng tắp lưng, “Quản gia, vì lý do an toàn, mời bác sỹ tư tới trước."
“Dạ, tiểu thư." Trần Tiêu hình như đã nghĩ tới điều gì, cau chặt chân mày khẩn trương nói, “Tiểu thư, có muốn chuẩn bị thuốc trước không? Lỡ như ngộ độc thức ăn cũng có thể nhanh chóng rửa ruột."
Giọng Trần Tiêu khẩn trương, khiến Lâm Hi không nhịn được cười ra tiếng, “Nhất định."
Nữ giúp việc ở bên cạnh nghe quản gia và tiểu thư một xướng một họa, nhịn đến sắp nội thương.
“Hi nhi." Quyền Hạo mừng rỡ kêu lên, trên khuôn mặt đẹp trai giống như dính thứ dơ bẩn gì đó, giờ phút này đang bưng một đĩa thức ăn từ trong bếp đi ra, ngồi bên cạnh cô.
Nhìn chăm chú vào món ăn anh tỉ mỉ chuẩn bị trước mắt, giờ khắc này trong lòng anh dâng lên một cảm giác thành tựu tràn đầy, “Hi nhi, sinh nhật vui vẻ!"
Không biết nên lấy vẻ mặt gì đối mặt với anh, Lâm Hi nhàn nhạt nói ra, “Cám ơn."
“Hi nhi, đây là quà sinh nhật anh tặng em." Tròng mắt Quyền Hạo hàm chứa mong đợi, anh đang chờ đợi phản ứng của cô.
Thân thể cứng ngắc, Lâm Hi cứng rắn nặn ra chút ý cười.
Nụ cười Quyền Hạo nhàn nhạt, cảm thấy hạnh phúc tràn ngập toàn thân.
Anh cầm đũa lên, gắp một miếng thịt gà đặt vào trong chén ở trước mặt cô, cặp mắt sáng trong suốt, “Hi nhi, nếm thử."
Hạ mắt nhìn thịt gà hơi đen giống như bị cháy ở trong chén, Lâm Hi cứng ngắc cười cười, nhìn nụ cười mong đợi của Quyền Hạo, cô nhắm mắt, cầm đũa lên gắp miếng thịt gà bỏ vào trong cái miệng nhỏ nhắn.
Đây là than cốc đi! Lâm Hi nhai nuốt thịt gà chỉ có cảm giác như thế.
“Hi nhi, ăn ngon không?" Nụ cười sung sướng hiện đầy trên gương mặt tuấn tú, hỏi cô.
Vẫn nuốt thịt gà xuống, dưới ánh mắt chờ mong của Quyền Hạo, cô nhàn nhạt cười một tiếng, quay đầu nhìn quản gia Trần, “Quản gia, lập tức kêu đầu bếp chuẩn bị bữa ăn tối, tôi đói rồi."
Tác giả :
Cố Nhiễm Nhiễm