Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi
Chương 23: Rơi vào trong nước
Bữa tiệc quyền quý nhà họ Quyền rất giả dối, nơi này mỗi người đều quần áo chỉnh tề, thật ra trong lòng có bao nhiêu đen bao nhiêu bẩn cũng không thể biết được. Mỗi người đều mang mặt nạ dối trá, khi trao đổi với đối phương thì hận không thể vạch trần lời đối phương, khi nói chuyện của mình, cực kỳ thận trọng nghĩ kỹ lời kịch rồi nói ra khỏi miệng.
Nữ nói chuyện đồ trang sức bàn về gia đình, nam nói chính trị nói dân tình, đây chính là bữa tiệc nhà họ Quyền.
Làm chủ nhân bữa tiệc, Lâm Hi nhận được rất nhiều lễ vật quý trọng.
Nhìn chung quanh một vòng, cô phát hiện cũng có rất nhiều người giả bộ lơ đãng quan sát cô.
Nhìn Quyền Hạo và Quyền Tĩnh Thiên đứng đó nói chuyện với nhau, cô khẽ mím môi, chán đến chết cầm một ly rượu đỏ, đuổi thời gian nhàm chán.
Nói chuyện phiếm với chú họ lớn hơn mình một tuổi, Quyền Hạo không hề kiên nhẫn chút nào.
Quyền Tĩnh Thiên thấy cháu mình hơi không yên lòng nói chuyện với mình, anh theo ánh mắt của nó nhìn thấy Lâm Hi đang nhàm chán chơi đùa cái ly, tròng mắt âm u trở nên đen nhánh, một ánh sáng nói không rõ ràng xẹt qua.
“Người trong số mệnh?" Giống như lơ đãng thuận miệng hỏi, nói xong Quyền Tĩnh Thiên cảm thấy thật buồn cười, hơi vểnh khóe môi. Nụ cười trên mặt anh không rõ thật đáng buồn hay buồn cười.
Ánh mắt rời khỏi người cô, Quyền Hạo nhìn Quyền Tĩnh Thiên, “Vâng." Nói đến đây, tròng mắt trong quá khứ hoàn toàn lạnh lẽo, giờ phút này chứa đựng đầy nụ cười và hạnh phúc.
Quyền Tĩnh Thiên tao nhã cầm y rượu đỏ bên cạnh lên, tay cầm ly rượu lặng lẽ siết chặt, sắc mặt cười nhẹ mang theo không thay đổi, “Chúc mừng cháu, có thể sớm tìm được người trong số mệnh như vậy." Giọng nói trầm ấm dễ nghe rất có sức quyến rũ, cũng rất êm tai.
“Chú cũng sẽ tìm được."
Lời chúc phúc nhạt không thể nhạt hơn nữa, Quyền Tĩnh Thiên chợt cảm thấy mình thật đáng buồn, cười lạnh tràn ra trên mặt.
Sẽ tìm được sao? Mỗi đêm trăng tròn, cảm giác đau đớn sâu tận xương tủy, đã khắc sâu ở trong đầu anh, cùng là huyết mạch bị nguyền rủa, chỉ có số ít người nhà họ Quyền may mắn tìm được người trong số mệnh, cũng cùng người trong số mệnh yêu nhau gần như cả đời, người nhà họ Quyền không được trời cao chiếu cố, chỉ có thể trong tuyệt vọng mà tự sát. Hừ! Trời cao thật không công bằng. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Hy vọng đi." Đáy lòng cười lạnh, khả năng diễn xuất cao siêu của Quyền Tĩnh Thiên không biểu diễn ra ngoài, “Năm nay chú hai hai mươi ba tuổi, cách bốn mươi tuổi cũng không xa." Bốn mươi tuổi chính là một kiếp nạn với người nhà họ Quyền bị nguyền rủa huyết mạch mà nói, không có một ai có thể sống sót quá bốn mươi tuổi.
“Chú sẽ tìm được." Ánh mắt Quyền Hạo một lần nữa rơi trên người Lâm Hi, anh biết nhiều lời hơn nữa cũng không thể an ủi được người có cùng huyết mạch bị nguyền rủa. Người nhà họ Quyền không tìm được người trong số mệnh nhất định tuyệt vọng cả đời, không thể vượt qua. Anh may mắn cuộc đời anh có thể vượt qua được, có cô anh sẽ rất hạnh phúc.
Quyền Tĩnh Thiên nâng ly rượu lên, uống ly rượu đến không còn dư một giọt, trên gương mặt đẹp trai giống như bị đông lạnh, “Đi cùng với cô ấy đi, chú không có lời nào nói với cháu nữa."
“Nói chuyện phiếm với chú họ của anh xong rồi sao?" Thấy Quyền Hạo đến bên cạnh cô, ánh mắt của cô rơi lên người đàn ông tuấn mỹ như thiên thần nhưng cũng tản ra hơi thở lạnh nhạt, thấy anh ta cũng đang nhìn cô, cô mím môi lễ phép cười cười.
“Ừ."
“Ở đây rất buồn bực, tôi đi ra ngoài tản bộ một chút, anh không cần đi theo." Sao cô có thể nhẫn nại chờ Quyền Hạo và Quyền Tĩnh Thiên tán gẫu xong, tất cả đều bởi vì cô muốn ra ngoài hít thở chút không khí mới mẻ, nơi này quá buồn bực.
Anh vốn định không để ý đến cô phản đối mà đi tản bộ cùng cô, nhưng có thể nghĩ đến nhà chính họ Quyền vốn là một nơi an toàn, anh không đi theo nữa, “Đúng nửa giờ sau trở lại."
Trên gương mặt non mềm tràn ra nụ cười vui vẻ, cô khoái trá đáp một tiếng, “Ừ."
Nhìn chăm chú vào cô đang đi tới vườn hoa, khóe môi Quyền Hạo còn chứa nụ cười cưng chiều, đáy lòng âm thầm nói, vẫn còn con nít!
“Người trong số mệnh của cháu mới chỉ có chín tuổi sao?" Tròng mắt sâu âm u giống như trong màn đêm nhìn chăm chú vào bóng lưng Lâm Hi, Quyền Tĩnh Thiên lạnh nhạt nói, chân mày đậm như mực không dấu vết nhíu lại.
“Mười hai tuổi, nhỏ hơn cháu mười tuổi." Chú họ của anh vốn là người không hỏi tới chuyện của người khác, hôm nay lại hỏi Hi nhi của anh, trong lòng Quyền Hạo cảm thấy kỳ quái. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Nở một nụ cười nhạo không phải giễu cợt, Quyền Tĩnh Thiên lắc lư ly rượu trong tay, rượu mao đài trong ly thiếu chút nữa đổ ra ngoài, “Nếu như cháu không nói, chú còn tưởng rằng cô bé đó mới chỉ tám chín tuổi." Ánh mắt xa cách biến đổi thành cười nhạt, khóe môi mím lại hơi nhếch lên, độ cong rất đẹp mắt, tràn đầy sức quyến rũ, anh giống như nghĩ đến cảnh tượng buồn cười nào đó, giọng hơi trêu đùa nói, “Quyền Hạo, người trong số mệnh của cháu chẳng lẽ không hoài nghi cháu yêu con nít sao?"
Ánh mắt Quyền Hạo lạnh lùng liếc nhìn Quyền Tĩnh Thiên đang ở trước mặt cười nhạo mình, nụ cười trên mặt dần rút đi, đáy mắt khôi phục thành hoàn toàn lạnh lẽo, châm chọc nói, “Không phải tất cả mọi người đều có tư tưởng xấu xa như chú vậy."
Cháu mình phản kích, Quyền Tĩnh Thiên cảm thấy rất không hay, thu lại nụ cười trên mặt, không nói được lời nào mà rời đi.
Trong vườn hoa nhà chính họ Quyền, lâm Hi bước ra khỏi phòng một bước, đập vào mặt là hương hoa khiến cô mê say. Đóa hoa nhiều màu rất đẹp, cô từng bước từng bước đi tới bên cạnh một giỏ hoa lan, ngón tay thon dài trắng nõn chìa ra, muốn đụng chạm vào hoa lan có sức quyến rũ phi phàm này, định lấy tay cảm nhận vẻ đẹp của hoa lan.
“Cô bé định phá hủy giỏ hoa làn này sao?" Không đợi ngón tay cô chạm đến hoa lan, sau lưng thình lình vang lên một giọng nam trong trẻo lạnh lùng, cô không khỏi bị kinh sợ, dưới tốc độ nhanh nhất quay đầu nhìn lại, thì ra là Quyền Tĩnh Thiên.
Mặt có góc cạnh rõ ràng, tròng mắt đen nhánh thâm thúy như biển rộng, sóng mũi cao, môi mỏng anh đào còn mê người hơn phụ nữ, tóc ngắn gọn gàng dường như dựng đứng, vóc người cường tráng, người đàn ông này giống Quyền Hạo đến mấy phần, không hổ là quan hệ chú cháu.
Dưới tầm mắt sâu thẳm của Quyền Tĩnh Thiên, cô thu tay lại, chẳng biết tại sao lại hơi chột dạ, khẽ mỉm cười, “Không có."
Trực tiếp đi tới bên cạnh hoa lan, gương mặt tuấn tú vừa rồi còn không tỏ vẻ gì của Quyền Tĩnh Thiên, đột nhiên từ u ám chuyển sang sáng trong, nụ cười mê người lại nở rộ trên mặt anh, ánh mắt thân thiện lại hàm chứa ánh sáng cô nhìn không hiểu, “Cô bé là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, phá hủy giỏ hoa lan này cũng không có gì."
Nghe không ra là giễu cợt hay thật tâm thật lòng, trực giác nhạy cảm của Lâm Hi cảm thấy Quyền Tĩnh Thiên này không phải hạng người lương thiện gì, thân là con em nhà họ Quyền lại sử dụng sức mạnh quyền thế đang lăn lộn được thuận buồm xuôi gió trong giới chính trị, người như vậy, nụ cười trên mặt không đáng giá để cô tin tưởng là thật.
Cô giống như đứa nhỏ, vẻ mặt nở nụ cười sáng lạn thật to, trong tròng mắt hồn nhiên như nước suối, không thấy được một tia tạp chất, “Vậy cháu phải gọi là chú chồng sao?"
Đây thật sự là đứa nhỏ mười hai tuổi sao? Mới vừa rồi tất cả trong mắt còn đều là đề phòng, nhưng bây giờ thuần khiết vô hại. Quyền Tĩnh Thiên lẳng lặng quan sát toàn thân Lâm Hi từ trên xuống dưới một lần.
Trong lòng anh không khỏi chua chát, mảnh trăng treo trên bầu trời cũng càng ngày càng gần đến trăng tròn, ngẩng đầu lên nhìn, cảm giác chán ghét nồng đậm dâng lên từ trong đáy lòng, “Trăng tròn thật sự khiến người ta ghét."
Quyền Tĩnh Thiên hỏi một đằng, đáp một nẻo, Lâm Hi mở trừng hai mắt, tỏ vẻ không hiểu. dfienddn lieqiudoon
Còn có hai ngày đã mười lăm rồi, tối hôm nay trăng sáng cực kỳ sáng, rải đầy khắp mặt đất vòng sáng hiền hòa cảm giác thật ấm áp, dưới màn đêm, cảnh vật mượn ánh trăng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Nhìn cảnh vật chung quanh, cô không hiểu hỏi, “Trăng tròn rất đẹp mà, tại sao phải ghét trăng tròn chứ?"
Quyền Tĩnh Thiên giống như không nghe thấy Lâm Hi nói, cất bước chân trầm ổn, đi tới bên bờ ao, nhìn chăm chú vào bóng mảnh trăng trong ao, đau khắc ở xương tủy kia giống như lại bắt đầu, cảm giác vô lực lại không có biện pháp nào khống chế khiến anh rất chán ghét.
Bóng lưng tản mát ra đau thương của người đàn ông, ánh mắt Lâm Hi không khỏi bị hấp dẫn.
Có một vài người trời sinh chính là hơi thở đau thương và tịch mịch, nhìn bóng lưng người như vậy, lòng sẽ trầm xuống theo, cô giống như mê muội đi tới bên cạnh bờ ao, học Quyền Tĩnh Thiên cùng nhìn chăm chú vào ao nước, nghi ngờ nói, “Chú chồng, tại sao cháu cảm giác chú rất đau lòng vậy?"
“Thật sao?" Quyền Tĩnh Thiên nghiêng đầu nhìn Lâm Hi cách đó không xa, không có cảm xúc khẽ cười một tiếng, “Tôi đau thương ai có thể hiểu đây?" Giống như cô đơn giống như cười khiến người khác nhìn không thấu anh, anh tự giễu nâng khóe môi lên.
“Cháu xem, bóng mảnh trăng trong ao nước này cực kỳ khiến lòng người lạnh." Quyền Tĩnh Thiên không đợi Lâm Hi làm ra bất cứ phản ứng nào, chỉ vào ao nước lạnh nhạt nói, “Chỉ với cháu một cô bé sao lại cảm thấy lòng lạnh đây?"
Lâm Hi cau mày nhìn mảnh trăng trong nước mà Quyền Tĩnh Thiên chỉ vào, không có cảm giác được anh ta nói lòng lạnh, “Chuyện này..."
Chỗ hai người đứng đã là bờ ao nước rồi, ao nước vốn do ông cụ nhà họ Quyền chuyên dùng để nuôi cá, sâu hai mét, đủ để dìm người chết đuối.
Tầm mắt Lâm Hi không chuyển đến trên người Quyền Tĩnh Thiên, lời còn chưa nói xong, cảm thấy phía sau cô có một lực mạnh đẩy, cô không bị khống chế rơi vào trong ao nước trong veo.
Cô không biết bơi, khi rơi vào trong nước, trong đầu Lâm Hi hiện lên mấy chữ này, nước nhiệt độ thấp thấm ướt cô, cô yếu ớt giãy giụa.
“Cứu... Tôi..." Lâm Hi chìm nổi trong nước khó khăn kêu cứu, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nhợt nhạt. Tuy ao nước này chỉ sâu hai mét, nhưng để làm chết đuối Lâm Hi chiều cao chỉ một mét ba thì quá dễ dàng.
Nhìn Quyền Tĩnh Thiên trên bờ không có ý định cứu cô, trái tim không chịu nổi một tia kích thích của Lâm Hi từ từ đau đớn, cô nghĩ không thông, tại sao Quyền Tĩnh Thiên muốn đẩy cô xuống?
Một phút, hai phút... Mười phút trôi qua, Lâm Hi từ ban đầu bắt đầu giãy giụa, rồi đến đã hôn mê nằm dưới đáy nước, Quyền Tĩnh Thiên nhìn cả quá trình, không hề có ý định cứu người.
Nhìn Lâm Hi đã hôn mê chìm dưới đáy nước, Quyền Tĩnh Thiên đứng bên cạnh ao mang mặt nạ dối trá rời đi, một mặt máu lạnh vô tình hoàn toàn lộ ra, giọng nói lạnh như ma quỷ vang lên, “Thật ra thì tao rất đố kỵ nó có thể tìm được người trong số mệnh, cùng là con cháu nhà họ Quyền, tại sao nó có thể tìm được người trong số mệnh, còn tao thì không thể?"
Tiếng nói rơi xuống, Quyền Tĩnh Thiên xoay người đi vào trong nhà.
Lâm Hi rơi vào hôn mê mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện, cô chìm nổi dưới đáy nước muốn kêu cứu, nhưng cuối cùng không kêu cứu ra được.
Nữ nói chuyện đồ trang sức bàn về gia đình, nam nói chính trị nói dân tình, đây chính là bữa tiệc nhà họ Quyền.
Làm chủ nhân bữa tiệc, Lâm Hi nhận được rất nhiều lễ vật quý trọng.
Nhìn chung quanh một vòng, cô phát hiện cũng có rất nhiều người giả bộ lơ đãng quan sát cô.
Nhìn Quyền Hạo và Quyền Tĩnh Thiên đứng đó nói chuyện với nhau, cô khẽ mím môi, chán đến chết cầm một ly rượu đỏ, đuổi thời gian nhàm chán.
Nói chuyện phiếm với chú họ lớn hơn mình một tuổi, Quyền Hạo không hề kiên nhẫn chút nào.
Quyền Tĩnh Thiên thấy cháu mình hơi không yên lòng nói chuyện với mình, anh theo ánh mắt của nó nhìn thấy Lâm Hi đang nhàm chán chơi đùa cái ly, tròng mắt âm u trở nên đen nhánh, một ánh sáng nói không rõ ràng xẹt qua.
“Người trong số mệnh?" Giống như lơ đãng thuận miệng hỏi, nói xong Quyền Tĩnh Thiên cảm thấy thật buồn cười, hơi vểnh khóe môi. Nụ cười trên mặt anh không rõ thật đáng buồn hay buồn cười.
Ánh mắt rời khỏi người cô, Quyền Hạo nhìn Quyền Tĩnh Thiên, “Vâng." Nói đến đây, tròng mắt trong quá khứ hoàn toàn lạnh lẽo, giờ phút này chứa đựng đầy nụ cười và hạnh phúc.
Quyền Tĩnh Thiên tao nhã cầm y rượu đỏ bên cạnh lên, tay cầm ly rượu lặng lẽ siết chặt, sắc mặt cười nhẹ mang theo không thay đổi, “Chúc mừng cháu, có thể sớm tìm được người trong số mệnh như vậy." Giọng nói trầm ấm dễ nghe rất có sức quyến rũ, cũng rất êm tai.
“Chú cũng sẽ tìm được."
Lời chúc phúc nhạt không thể nhạt hơn nữa, Quyền Tĩnh Thiên chợt cảm thấy mình thật đáng buồn, cười lạnh tràn ra trên mặt.
Sẽ tìm được sao? Mỗi đêm trăng tròn, cảm giác đau đớn sâu tận xương tủy, đã khắc sâu ở trong đầu anh, cùng là huyết mạch bị nguyền rủa, chỉ có số ít người nhà họ Quyền may mắn tìm được người trong số mệnh, cũng cùng người trong số mệnh yêu nhau gần như cả đời, người nhà họ Quyền không được trời cao chiếu cố, chỉ có thể trong tuyệt vọng mà tự sát. Hừ! Trời cao thật không công bằng. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Hy vọng đi." Đáy lòng cười lạnh, khả năng diễn xuất cao siêu của Quyền Tĩnh Thiên không biểu diễn ra ngoài, “Năm nay chú hai hai mươi ba tuổi, cách bốn mươi tuổi cũng không xa." Bốn mươi tuổi chính là một kiếp nạn với người nhà họ Quyền bị nguyền rủa huyết mạch mà nói, không có một ai có thể sống sót quá bốn mươi tuổi.
“Chú sẽ tìm được." Ánh mắt Quyền Hạo một lần nữa rơi trên người Lâm Hi, anh biết nhiều lời hơn nữa cũng không thể an ủi được người có cùng huyết mạch bị nguyền rủa. Người nhà họ Quyền không tìm được người trong số mệnh nhất định tuyệt vọng cả đời, không thể vượt qua. Anh may mắn cuộc đời anh có thể vượt qua được, có cô anh sẽ rất hạnh phúc.
Quyền Tĩnh Thiên nâng ly rượu lên, uống ly rượu đến không còn dư một giọt, trên gương mặt đẹp trai giống như bị đông lạnh, “Đi cùng với cô ấy đi, chú không có lời nào nói với cháu nữa."
“Nói chuyện phiếm với chú họ của anh xong rồi sao?" Thấy Quyền Hạo đến bên cạnh cô, ánh mắt của cô rơi lên người đàn ông tuấn mỹ như thiên thần nhưng cũng tản ra hơi thở lạnh nhạt, thấy anh ta cũng đang nhìn cô, cô mím môi lễ phép cười cười.
“Ừ."
“Ở đây rất buồn bực, tôi đi ra ngoài tản bộ một chút, anh không cần đi theo." Sao cô có thể nhẫn nại chờ Quyền Hạo và Quyền Tĩnh Thiên tán gẫu xong, tất cả đều bởi vì cô muốn ra ngoài hít thở chút không khí mới mẻ, nơi này quá buồn bực.
Anh vốn định không để ý đến cô phản đối mà đi tản bộ cùng cô, nhưng có thể nghĩ đến nhà chính họ Quyền vốn là một nơi an toàn, anh không đi theo nữa, “Đúng nửa giờ sau trở lại."
Trên gương mặt non mềm tràn ra nụ cười vui vẻ, cô khoái trá đáp một tiếng, “Ừ."
Nhìn chăm chú vào cô đang đi tới vườn hoa, khóe môi Quyền Hạo còn chứa nụ cười cưng chiều, đáy lòng âm thầm nói, vẫn còn con nít!
“Người trong số mệnh của cháu mới chỉ có chín tuổi sao?" Tròng mắt sâu âm u giống như trong màn đêm nhìn chăm chú vào bóng lưng Lâm Hi, Quyền Tĩnh Thiên lạnh nhạt nói, chân mày đậm như mực không dấu vết nhíu lại.
“Mười hai tuổi, nhỏ hơn cháu mười tuổi." Chú họ của anh vốn là người không hỏi tới chuyện của người khác, hôm nay lại hỏi Hi nhi của anh, trong lòng Quyền Hạo cảm thấy kỳ quái. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Nở một nụ cười nhạo không phải giễu cợt, Quyền Tĩnh Thiên lắc lư ly rượu trong tay, rượu mao đài trong ly thiếu chút nữa đổ ra ngoài, “Nếu như cháu không nói, chú còn tưởng rằng cô bé đó mới chỉ tám chín tuổi." Ánh mắt xa cách biến đổi thành cười nhạt, khóe môi mím lại hơi nhếch lên, độ cong rất đẹp mắt, tràn đầy sức quyến rũ, anh giống như nghĩ đến cảnh tượng buồn cười nào đó, giọng hơi trêu đùa nói, “Quyền Hạo, người trong số mệnh của cháu chẳng lẽ không hoài nghi cháu yêu con nít sao?"
Ánh mắt Quyền Hạo lạnh lùng liếc nhìn Quyền Tĩnh Thiên đang ở trước mặt cười nhạo mình, nụ cười trên mặt dần rút đi, đáy mắt khôi phục thành hoàn toàn lạnh lẽo, châm chọc nói, “Không phải tất cả mọi người đều có tư tưởng xấu xa như chú vậy."
Cháu mình phản kích, Quyền Tĩnh Thiên cảm thấy rất không hay, thu lại nụ cười trên mặt, không nói được lời nào mà rời đi.
Trong vườn hoa nhà chính họ Quyền, lâm Hi bước ra khỏi phòng một bước, đập vào mặt là hương hoa khiến cô mê say. Đóa hoa nhiều màu rất đẹp, cô từng bước từng bước đi tới bên cạnh một giỏ hoa lan, ngón tay thon dài trắng nõn chìa ra, muốn đụng chạm vào hoa lan có sức quyến rũ phi phàm này, định lấy tay cảm nhận vẻ đẹp của hoa lan.
“Cô bé định phá hủy giỏ hoa làn này sao?" Không đợi ngón tay cô chạm đến hoa lan, sau lưng thình lình vang lên một giọng nam trong trẻo lạnh lùng, cô không khỏi bị kinh sợ, dưới tốc độ nhanh nhất quay đầu nhìn lại, thì ra là Quyền Tĩnh Thiên.
Mặt có góc cạnh rõ ràng, tròng mắt đen nhánh thâm thúy như biển rộng, sóng mũi cao, môi mỏng anh đào còn mê người hơn phụ nữ, tóc ngắn gọn gàng dường như dựng đứng, vóc người cường tráng, người đàn ông này giống Quyền Hạo đến mấy phần, không hổ là quan hệ chú cháu.
Dưới tầm mắt sâu thẳm của Quyền Tĩnh Thiên, cô thu tay lại, chẳng biết tại sao lại hơi chột dạ, khẽ mỉm cười, “Không có."
Trực tiếp đi tới bên cạnh hoa lan, gương mặt tuấn tú vừa rồi còn không tỏ vẻ gì của Quyền Tĩnh Thiên, đột nhiên từ u ám chuyển sang sáng trong, nụ cười mê người lại nở rộ trên mặt anh, ánh mắt thân thiện lại hàm chứa ánh sáng cô nhìn không hiểu, “Cô bé là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, phá hủy giỏ hoa lan này cũng không có gì."
Nghe không ra là giễu cợt hay thật tâm thật lòng, trực giác nhạy cảm của Lâm Hi cảm thấy Quyền Tĩnh Thiên này không phải hạng người lương thiện gì, thân là con em nhà họ Quyền lại sử dụng sức mạnh quyền thế đang lăn lộn được thuận buồm xuôi gió trong giới chính trị, người như vậy, nụ cười trên mặt không đáng giá để cô tin tưởng là thật.
Cô giống như đứa nhỏ, vẻ mặt nở nụ cười sáng lạn thật to, trong tròng mắt hồn nhiên như nước suối, không thấy được một tia tạp chất, “Vậy cháu phải gọi là chú chồng sao?"
Đây thật sự là đứa nhỏ mười hai tuổi sao? Mới vừa rồi tất cả trong mắt còn đều là đề phòng, nhưng bây giờ thuần khiết vô hại. Quyền Tĩnh Thiên lẳng lặng quan sát toàn thân Lâm Hi từ trên xuống dưới một lần.
Trong lòng anh không khỏi chua chát, mảnh trăng treo trên bầu trời cũng càng ngày càng gần đến trăng tròn, ngẩng đầu lên nhìn, cảm giác chán ghét nồng đậm dâng lên từ trong đáy lòng, “Trăng tròn thật sự khiến người ta ghét."
Quyền Tĩnh Thiên hỏi một đằng, đáp một nẻo, Lâm Hi mở trừng hai mắt, tỏ vẻ không hiểu. dfienddn lieqiudoon
Còn có hai ngày đã mười lăm rồi, tối hôm nay trăng sáng cực kỳ sáng, rải đầy khắp mặt đất vòng sáng hiền hòa cảm giác thật ấm áp, dưới màn đêm, cảnh vật mượn ánh trăng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Nhìn cảnh vật chung quanh, cô không hiểu hỏi, “Trăng tròn rất đẹp mà, tại sao phải ghét trăng tròn chứ?"
Quyền Tĩnh Thiên giống như không nghe thấy Lâm Hi nói, cất bước chân trầm ổn, đi tới bên bờ ao, nhìn chăm chú vào bóng mảnh trăng trong ao, đau khắc ở xương tủy kia giống như lại bắt đầu, cảm giác vô lực lại không có biện pháp nào khống chế khiến anh rất chán ghét.
Bóng lưng tản mát ra đau thương của người đàn ông, ánh mắt Lâm Hi không khỏi bị hấp dẫn.
Có một vài người trời sinh chính là hơi thở đau thương và tịch mịch, nhìn bóng lưng người như vậy, lòng sẽ trầm xuống theo, cô giống như mê muội đi tới bên cạnh bờ ao, học Quyền Tĩnh Thiên cùng nhìn chăm chú vào ao nước, nghi ngờ nói, “Chú chồng, tại sao cháu cảm giác chú rất đau lòng vậy?"
“Thật sao?" Quyền Tĩnh Thiên nghiêng đầu nhìn Lâm Hi cách đó không xa, không có cảm xúc khẽ cười một tiếng, “Tôi đau thương ai có thể hiểu đây?" Giống như cô đơn giống như cười khiến người khác nhìn không thấu anh, anh tự giễu nâng khóe môi lên.
“Cháu xem, bóng mảnh trăng trong ao nước này cực kỳ khiến lòng người lạnh." Quyền Tĩnh Thiên không đợi Lâm Hi làm ra bất cứ phản ứng nào, chỉ vào ao nước lạnh nhạt nói, “Chỉ với cháu một cô bé sao lại cảm thấy lòng lạnh đây?"
Lâm Hi cau mày nhìn mảnh trăng trong nước mà Quyền Tĩnh Thiên chỉ vào, không có cảm giác được anh ta nói lòng lạnh, “Chuyện này..."
Chỗ hai người đứng đã là bờ ao nước rồi, ao nước vốn do ông cụ nhà họ Quyền chuyên dùng để nuôi cá, sâu hai mét, đủ để dìm người chết đuối.
Tầm mắt Lâm Hi không chuyển đến trên người Quyền Tĩnh Thiên, lời còn chưa nói xong, cảm thấy phía sau cô có một lực mạnh đẩy, cô không bị khống chế rơi vào trong ao nước trong veo.
Cô không biết bơi, khi rơi vào trong nước, trong đầu Lâm Hi hiện lên mấy chữ này, nước nhiệt độ thấp thấm ướt cô, cô yếu ớt giãy giụa.
“Cứu... Tôi..." Lâm Hi chìm nổi trong nước khó khăn kêu cứu, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nhợt nhạt. Tuy ao nước này chỉ sâu hai mét, nhưng để làm chết đuối Lâm Hi chiều cao chỉ một mét ba thì quá dễ dàng.
Nhìn Quyền Tĩnh Thiên trên bờ không có ý định cứu cô, trái tim không chịu nổi một tia kích thích của Lâm Hi từ từ đau đớn, cô nghĩ không thông, tại sao Quyền Tĩnh Thiên muốn đẩy cô xuống?
Một phút, hai phút... Mười phút trôi qua, Lâm Hi từ ban đầu bắt đầu giãy giụa, rồi đến đã hôn mê nằm dưới đáy nước, Quyền Tĩnh Thiên nhìn cả quá trình, không hề có ý định cứu người.
Nhìn Lâm Hi đã hôn mê chìm dưới đáy nước, Quyền Tĩnh Thiên đứng bên cạnh ao mang mặt nạ dối trá rời đi, một mặt máu lạnh vô tình hoàn toàn lộ ra, giọng nói lạnh như ma quỷ vang lên, “Thật ra thì tao rất đố kỵ nó có thể tìm được người trong số mệnh, cùng là con cháu nhà họ Quyền, tại sao nó có thể tìm được người trong số mệnh, còn tao thì không thể?"
Tiếng nói rơi xuống, Quyền Tĩnh Thiên xoay người đi vào trong nhà.
Lâm Hi rơi vào hôn mê mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện, cô chìm nổi dưới đáy nước muốn kêu cứu, nhưng cuối cùng không kêu cứu ra được.
Tác giả :
Cố Nhiễm Nhiễm