Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi
Chương 2: Một tên ăn xin nhỏ
Editor: Puck
Lâm Hi đang cầm một chén cơm, chớp mắt to, rất bất đắc dĩ nhìn cha mẹ của mình.
Con mẹ nó, làm ăn trộm ngã chết thì thôi đi, nhưng vì cái gì cô lại trùng sinh lên người tên ăn xin nhỏ mười hai tuổi. Tên ăn xin này tên gọi là Lâm Hi, kém một chữ so với tên cô ở đời trước.
Khó khăn tiếp nhận sự thật mình sống lại, nhưng ai có thể nói cho cô biết, tại sao cô lại có một cặp cha mẹ không đáng tin cậy như vậy, tại sao cô lại là một tên ăn xin?
Oa! Oa! Đang cầm một chén cơm đứng ở cửa khách sạn cao cấp nhất ở đế đô, Lâm Hi khóc không ra nước mắt.
Sống lại làm một cô nhóc gầy yếu, nhưng lại còn phải đến trong khách sạn xin tiền, vậy quá mất mặt rồi. Dù sao cô cũng là một đời thần trộm mà, bây giờ dù cái gì cũng không còn, chính là con gái một đôi ăn xin mộc mạc, nhưng cô thật sự không muốn đi xin tiền.
Cha Lâm và mẹ Lâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm kia của con gái hôm nay, trong lòng đều cảm thấy rất kỳ quái, bình thường một nhà ba người bọn họ đi xin tiền, đều do con gái ra tay, bởi vì, cũng bởi vì dáng vẻ thiên sứ gặp rủi ro kia của con gái, luôn khiến cho rất nhiều người đồng tình, sẽ xin được rất nhiều tiền, mà con gái cũng rất thích đi xin tiền. Vậy tại sao, bây giờ con gái vừa nghe đến muốn vào trong khách sạn xin tiền, khuôn mặt tuy hơi vàng vọt chút nhưng vẫn xinh đẹp như cũ lại nhíu chặt, thoạt nhìn dáng vẻ không muốn đi.
“Hi Hi, nhanh lên một chút đi xin tiền." Thấy chậm chạp không có hành động, vẫn đứng bên cạnh con gái, mẹ Lâm không nhịn được thúc giục.
Làm như giận dỗi cong đôi môi mềm mại lên, Lâm Hi tỏ vẻ không tình nguyện, vặn vẹo nói: “Mẹ, con không muốn đi." Đùa gì thế, Lâm Hi Nhi cô khi còn sống, tuy tuổi thơ trôi qua không tốt, nhưng cũng chưa từng đi ăn xin, bây giờ trở thành Lâm Hi, để cho cô đi xin tiền, cô vô cùng không muốn. Cô cũng không hiểu, cha mẹ trước mắt đều có thân thể khỏe mạnh, sao không muốn thông qua lao động nhận được tiền tài, cần phải đi ăn xin.
Cha Lâm, mẹ Lâm nghe vậy khựng lại, liếc mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy nghi ngờ trong mắt đối phương, hôm nay sao con gái kỳ quái như thế, nếu đổi thành trước kia, con bé còn không thật vui mừng đi xin tiền.
Sờ sờ bụng trống không, mẹ Lâm nhíu nhíu mày, “Hi Hi, ngoan, đi xin tiền, mẹ và cha ở chỗ này chờ con."
“Hi Hi, nghe lời của mẹ con, con cũng không muốn một nhà chúng ta bị đói đâu." Thấy con gái vẫn dáng vẻ miễn cưỡng kỳ quái, cha Lâm dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ.
Qua một phút, Lâm Hi vẫn đứng bất động, chớp chớp đôi mắt to giống như búp bê lộ ra hơi nước long lanh, tỏ vẻ rất uất ức.
Con gái bình tĩnh đứng bất động, cha Lâm và mẹ Lâm đều nóng nảy, “Hi Hi, anh trai con ngã bệnh vẫn chưa hoàn toàn tốt đâu, lúc này cần có đồ dinh dưỡng thuốc bổ mới được, bây giờ chúng ta cũng không có tiền, con lại không đi xin tiền, chẳng lẽ con muốn nhìn bệnh anh con vẫn không tốt lên sao?"
Vẻ mặt tràn đầy không được tự nhiên của con nít trên mặt Lâm Hi trong nháy mắt biến mất, trong lòng đang âm thầm chửi đôi vợ chồng trước mặt. Thật sự không lầm, còn chưa từng gặp cha mẹ như vậy.
Thấy con gái hơi lay động, cha Lâm tiếp tục dùng giọng hơi khàn khàn nói, “Hi Hi, nhanh đi, anh trai còn chưa ăn cơm nữa."
Trí nhớ của thân thể này nói rõ ràng cho cô biết, cô còn một người anh trai lớn hơn cô ba tuổi, tên là Lâm Thần, bây giờ đang bị bệnh liệt giường. Gia đình này nghèo khó hơi đáng sợ, cũng dẫn đến Lâm Thần bởi vì bệnh vẫn không được điều trị tốt.
Nghĩ đến điểm này, Lâm Hi d rất bất đắc dĩ cũng hơi bất lực.
Thân thể này quá non nớt, mới mười hai tuổi, mà bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ lâu dài, bề ngoài thoạt nhìn còn nhỏ hơn, giống như không khác cô gái nhỏ tám chín tuổi lắm. Cho dù cô có muốn thay đổi tình trạng của gia đình này, tạm thời cũng không làm được, thân thể nhỏ bé giống như mầm đậu không thể làm được cái gì.
Đối diện với hai cặp mắt cầu xin của bọn họ, Lâm Hi bị đánh bại, không thể làm gì khác liếc nhìn đôi vợ chồng này, đi tới cửa khách sạn.
Nhìn chăm chú vào thân thể nhỏ nhắn của con gái đi về phía cửa khách sạn, khóe môi cha Lâm và mẹ Lâm đều lộ ra nụ cười như ý, kiên nhẫn ngồi ở chỗ cách khách sạn không xa, chờ đợi con gái thắng lợi trở về.
Khách sạn này bình thường đều chiêu đãi vài quan lại quyền quý, bây giờ đang ban ngày, khách không nhiều. Nhìn cửa khách sạn đường hoàng, Lâm Hi không sợ hãi than như tên nhà quê, cô làm một thần trộm một đời, nên hưởng thụ cũng hưởng thụ.
Cầm chén cơm đã tróc sơn, Lâm Hi dở khóc dở cười, rất khổ sở ép chớp đôi mắt giống như tràn đầy ngây thơ chất phác, bất đắc dĩ thở ra một hơi dài, ngẩng đầu ưỡn ngực chuẩn bị bước vào khách sạn này.
Còn chưa đến gần cửa chính khách sạn, Lâm Hi đã bị nhân viên an ninh giữ nghiêm chức trách ngăn cản.
Mắt cũng không chớp nhìn cánh tay to khỏe ngăn cản trước mắt cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nở ra một nụ cười lấy lòng đáng yêu, dùng giọng nói non nớt của trẻ con ngọt ngào nói, “Anh, em đi vào tìm người." Con mẹ nó, cô sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên chuẩn bị đi xin tiền.
Cẩn thận quan sát Lâm Hi, nhân viên an ninh khinh miệt nhếch khóe môi: “Cô bé, em chính là về nhà đi, nơi này không có người em muốn tìm đâu." Bé gái trước mắt, cao chưa tới một mét ba, quần áo trên người rất cũ rách cũng rất sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo nhưng trên mặt rất vàng vọt, vừa nhìn cũng biết là dáng vẻ không đầy đủ dinh dưỡng, trên tay còn cầm một chén cơm tróc sơn, đây rõ ràng chính là một tên ăn xin chứ sao.
Lần đầu tiên hành động, chính là thất bại như vậy.
Trở về đường cũ, Lâm Hi bất đắc dĩ nhìn cha Lâm và mẹ Lâm.
“Hi Hi, sao con trở nên ngốc như vậy." Khi nhìn thấy tình hình con gái định đi vào khách sạn, mẹ Lâm chỉ muốn nâng trán than thở, sao con gái bà hôm nay trở nên ngốc như vậy. “Con không cần đi vào trong khách sạn, con đứng đợi ở cửa kia, thấy có người sang trọng từ trong xe bước xuống, con lập tức hỏi xin tiền người a là được rồi."
“Nhưng mà..." Lâm Hi định cãi lại, nhưng không kịp cãi, bả vai nhỏ của cô đã bị cha Lâm đẩy nhẹ, cô không thẻ khống chế bước về phía trước một bước.
“Hi Hi, đi đi, tiền mua thuốc bổ cho con còn chờ con xin về đấy." Không cho con gái cơ hội cãi lại, cha Lâm dặn dò.
Cha mẹ không đáng tin cậy như vậy, Lâm Hi chỉ muốn trợn trắng mắt.
Nhưng anh trai của thân thể này thật sự cần tiền mua thuốc bổ cũng cần tiền đi bệnh viện khám bệnh, cô cũng hết cách rồi, khẽ cắn răng, trong lòng thiết lập, hiên ngang lẫm liệt một lần nữa đi tới trước cửa khách sạn, chuẩn bị làm theo lời mẹ Lâm nói.
Một đời thần trộm luân lạc đến đi xin tiền, thật con mẹ nó xui xẻo!
Lâm Hi căm hận ngẫm nghĩ trong lòng.
Đứng cách không xa cửa khách sạn, Lâm Hi bị nhân viên an ninh kia nhìn chăm chú.
Quay đầu nhìn nhân viên an ninh đang chăm chú quan sát cô, cô bĩu môi.
Cô không có ý định vào trong khách sạn xin tiền, cũng đừng nhìn cô chằm chằm như vậy, có mệt không?!
Qua năm phút đồng hồ, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng trước cửa khách sạn.
Nhân viên lễ tân hai bên cửa chính đang chuẩn bị tiến lên mở cửa xe, nhưng bị Lâm Hi vượt lên trước một bước.
Dùng tất cả hơi sức mở cửa xe ra, Lâm Hi cười đến cực kỳ rực rỡ.
Trần Tiên đảm nhiệm tài xế ở trên xe, sau khi dừng xe, lau mồ hôi lạnh.
Kể từ sau khi nữ thần trộm Lâm Hi Nhi kia té ngã chết, anh không thể tìm được về ngọc bội của thiếu gia, mà sắc mặt thiếu gia cũng càng ngày càng khó coi. Tuy thiếu gia lần lữa không nói gì, phái anh ra nơi nào, nhưng địa vị bây giờ của anh giảm xuống thẳng tắp tuyệt đối có lý do, anh vốn là quản gia tôn quý, bây giờ luân lạc tới làm tài xế, so với trước kia thời gian được người người nịnh bợ, đây là chênh lệch lớn bao nhiêu.
Trong lòng nghĩ đủ rồi, Trần Tiêu nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn Quyền thiếu mặt lạnh lẽo ngồi ghế sau, thử nhe răng làm mặt quỷ. Ai ngờ một giây kế tiếp, Quyền thiếu cũng thấy được hành động ngây thơ của anh, tròng mắt bị khí lạnh như băng vây quanh trong nháy mắt lộ ra ánh sáng ghét bỏ.
Trần Tiêu thấy vậy, trên người run lên, trong nháy mắt nhiệt độ trong xe chợt giảm xuống.
“Thiếu gia, đến rồi." Ở trong xe không khí gần như không độ, Trần Tiêu chống đỡ lấy hai luồng ánh sáng lạnh sau lưng, nhắm mắt cung kính nói.
Quyền Hạo không vui khẽ mím môi, ngũ quan tuấn mỹ bao phủ hơi thở lạnh lẽo, không để lại dấu vết nhíu chân mày.
Trong chớp nhoáng này, cửa xe bên cạnh Quyền Hạo lại bị mở ra.
Nhìn thấy người mở cửa xe, trong chốc lát, cả thế giới được Phật định dạng hoàn chỉnh rồi. Ánh mặt trời rải đầy cả vùng đất.
Trần Tiêu trợn tròn mắt, trong đôi mắt của Quyền Hạo xuất hiện thứ được gọi là nụ cười ấm áp.
Lâm Hi đang cầm một chén cơm, chớp mắt to, rất bất đắc dĩ nhìn cha mẹ của mình.
Con mẹ nó, làm ăn trộm ngã chết thì thôi đi, nhưng vì cái gì cô lại trùng sinh lên người tên ăn xin nhỏ mười hai tuổi. Tên ăn xin này tên gọi là Lâm Hi, kém một chữ so với tên cô ở đời trước.
Khó khăn tiếp nhận sự thật mình sống lại, nhưng ai có thể nói cho cô biết, tại sao cô lại có một cặp cha mẹ không đáng tin cậy như vậy, tại sao cô lại là một tên ăn xin?
Oa! Oa! Đang cầm một chén cơm đứng ở cửa khách sạn cao cấp nhất ở đế đô, Lâm Hi khóc không ra nước mắt.
Sống lại làm một cô nhóc gầy yếu, nhưng lại còn phải đến trong khách sạn xin tiền, vậy quá mất mặt rồi. Dù sao cô cũng là một đời thần trộm mà, bây giờ dù cái gì cũng không còn, chính là con gái một đôi ăn xin mộc mạc, nhưng cô thật sự không muốn đi xin tiền.
Cha Lâm và mẹ Lâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm kia của con gái hôm nay, trong lòng đều cảm thấy rất kỳ quái, bình thường một nhà ba người bọn họ đi xin tiền, đều do con gái ra tay, bởi vì, cũng bởi vì dáng vẻ thiên sứ gặp rủi ro kia của con gái, luôn khiến cho rất nhiều người đồng tình, sẽ xin được rất nhiều tiền, mà con gái cũng rất thích đi xin tiền. Vậy tại sao, bây giờ con gái vừa nghe đến muốn vào trong khách sạn xin tiền, khuôn mặt tuy hơi vàng vọt chút nhưng vẫn xinh đẹp như cũ lại nhíu chặt, thoạt nhìn dáng vẻ không muốn đi.
“Hi Hi, nhanh lên một chút đi xin tiền." Thấy chậm chạp không có hành động, vẫn đứng bên cạnh con gái, mẹ Lâm không nhịn được thúc giục.
Làm như giận dỗi cong đôi môi mềm mại lên, Lâm Hi tỏ vẻ không tình nguyện, vặn vẹo nói: “Mẹ, con không muốn đi." Đùa gì thế, Lâm Hi Nhi cô khi còn sống, tuy tuổi thơ trôi qua không tốt, nhưng cũng chưa từng đi ăn xin, bây giờ trở thành Lâm Hi, để cho cô đi xin tiền, cô vô cùng không muốn. Cô cũng không hiểu, cha mẹ trước mắt đều có thân thể khỏe mạnh, sao không muốn thông qua lao động nhận được tiền tài, cần phải đi ăn xin.
Cha Lâm, mẹ Lâm nghe vậy khựng lại, liếc mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy nghi ngờ trong mắt đối phương, hôm nay sao con gái kỳ quái như thế, nếu đổi thành trước kia, con bé còn không thật vui mừng đi xin tiền.
Sờ sờ bụng trống không, mẹ Lâm nhíu nhíu mày, “Hi Hi, ngoan, đi xin tiền, mẹ và cha ở chỗ này chờ con."
“Hi Hi, nghe lời của mẹ con, con cũng không muốn một nhà chúng ta bị đói đâu." Thấy con gái vẫn dáng vẻ miễn cưỡng kỳ quái, cha Lâm dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ.
Qua một phút, Lâm Hi vẫn đứng bất động, chớp chớp đôi mắt to giống như búp bê lộ ra hơi nước long lanh, tỏ vẻ rất uất ức.
Con gái bình tĩnh đứng bất động, cha Lâm và mẹ Lâm đều nóng nảy, “Hi Hi, anh trai con ngã bệnh vẫn chưa hoàn toàn tốt đâu, lúc này cần có đồ dinh dưỡng thuốc bổ mới được, bây giờ chúng ta cũng không có tiền, con lại không đi xin tiền, chẳng lẽ con muốn nhìn bệnh anh con vẫn không tốt lên sao?"
Vẻ mặt tràn đầy không được tự nhiên của con nít trên mặt Lâm Hi trong nháy mắt biến mất, trong lòng đang âm thầm chửi đôi vợ chồng trước mặt. Thật sự không lầm, còn chưa từng gặp cha mẹ như vậy.
Thấy con gái hơi lay động, cha Lâm tiếp tục dùng giọng hơi khàn khàn nói, “Hi Hi, nhanh đi, anh trai còn chưa ăn cơm nữa."
Trí nhớ của thân thể này nói rõ ràng cho cô biết, cô còn một người anh trai lớn hơn cô ba tuổi, tên là Lâm Thần, bây giờ đang bị bệnh liệt giường. Gia đình này nghèo khó hơi đáng sợ, cũng dẫn đến Lâm Thần bởi vì bệnh vẫn không được điều trị tốt.
Nghĩ đến điểm này, Lâm Hi d rất bất đắc dĩ cũng hơi bất lực.
Thân thể này quá non nớt, mới mười hai tuổi, mà bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ lâu dài, bề ngoài thoạt nhìn còn nhỏ hơn, giống như không khác cô gái nhỏ tám chín tuổi lắm. Cho dù cô có muốn thay đổi tình trạng của gia đình này, tạm thời cũng không làm được, thân thể nhỏ bé giống như mầm đậu không thể làm được cái gì.
Đối diện với hai cặp mắt cầu xin của bọn họ, Lâm Hi bị đánh bại, không thể làm gì khác liếc nhìn đôi vợ chồng này, đi tới cửa khách sạn.
Nhìn chăm chú vào thân thể nhỏ nhắn của con gái đi về phía cửa khách sạn, khóe môi cha Lâm và mẹ Lâm đều lộ ra nụ cười như ý, kiên nhẫn ngồi ở chỗ cách khách sạn không xa, chờ đợi con gái thắng lợi trở về.
Khách sạn này bình thường đều chiêu đãi vài quan lại quyền quý, bây giờ đang ban ngày, khách không nhiều. Nhìn cửa khách sạn đường hoàng, Lâm Hi không sợ hãi than như tên nhà quê, cô làm một thần trộm một đời, nên hưởng thụ cũng hưởng thụ.
Cầm chén cơm đã tróc sơn, Lâm Hi dở khóc dở cười, rất khổ sở ép chớp đôi mắt giống như tràn đầy ngây thơ chất phác, bất đắc dĩ thở ra một hơi dài, ngẩng đầu ưỡn ngực chuẩn bị bước vào khách sạn này.
Còn chưa đến gần cửa chính khách sạn, Lâm Hi đã bị nhân viên an ninh giữ nghiêm chức trách ngăn cản.
Mắt cũng không chớp nhìn cánh tay to khỏe ngăn cản trước mắt cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nở ra một nụ cười lấy lòng đáng yêu, dùng giọng nói non nớt của trẻ con ngọt ngào nói, “Anh, em đi vào tìm người." Con mẹ nó, cô sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên chuẩn bị đi xin tiền.
Cẩn thận quan sát Lâm Hi, nhân viên an ninh khinh miệt nhếch khóe môi: “Cô bé, em chính là về nhà đi, nơi này không có người em muốn tìm đâu." Bé gái trước mắt, cao chưa tới một mét ba, quần áo trên người rất cũ rách cũng rất sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo nhưng trên mặt rất vàng vọt, vừa nhìn cũng biết là dáng vẻ không đầy đủ dinh dưỡng, trên tay còn cầm một chén cơm tróc sơn, đây rõ ràng chính là một tên ăn xin chứ sao.
Lần đầu tiên hành động, chính là thất bại như vậy.
Trở về đường cũ, Lâm Hi bất đắc dĩ nhìn cha Lâm và mẹ Lâm.
“Hi Hi, sao con trở nên ngốc như vậy." Khi nhìn thấy tình hình con gái định đi vào khách sạn, mẹ Lâm chỉ muốn nâng trán than thở, sao con gái bà hôm nay trở nên ngốc như vậy. “Con không cần đi vào trong khách sạn, con đứng đợi ở cửa kia, thấy có người sang trọng từ trong xe bước xuống, con lập tức hỏi xin tiền người a là được rồi."
“Nhưng mà..." Lâm Hi định cãi lại, nhưng không kịp cãi, bả vai nhỏ của cô đã bị cha Lâm đẩy nhẹ, cô không thẻ khống chế bước về phía trước một bước.
“Hi Hi, đi đi, tiền mua thuốc bổ cho con còn chờ con xin về đấy." Không cho con gái cơ hội cãi lại, cha Lâm dặn dò.
Cha mẹ không đáng tin cậy như vậy, Lâm Hi chỉ muốn trợn trắng mắt.
Nhưng anh trai của thân thể này thật sự cần tiền mua thuốc bổ cũng cần tiền đi bệnh viện khám bệnh, cô cũng hết cách rồi, khẽ cắn răng, trong lòng thiết lập, hiên ngang lẫm liệt một lần nữa đi tới trước cửa khách sạn, chuẩn bị làm theo lời mẹ Lâm nói.
Một đời thần trộm luân lạc đến đi xin tiền, thật con mẹ nó xui xẻo!
Lâm Hi căm hận ngẫm nghĩ trong lòng.
Đứng cách không xa cửa khách sạn, Lâm Hi bị nhân viên an ninh kia nhìn chăm chú.
Quay đầu nhìn nhân viên an ninh đang chăm chú quan sát cô, cô bĩu môi.
Cô không có ý định vào trong khách sạn xin tiền, cũng đừng nhìn cô chằm chằm như vậy, có mệt không?!
Qua năm phút đồng hồ, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng trước cửa khách sạn.
Nhân viên lễ tân hai bên cửa chính đang chuẩn bị tiến lên mở cửa xe, nhưng bị Lâm Hi vượt lên trước một bước.
Dùng tất cả hơi sức mở cửa xe ra, Lâm Hi cười đến cực kỳ rực rỡ.
Trần Tiên đảm nhiệm tài xế ở trên xe, sau khi dừng xe, lau mồ hôi lạnh.
Kể từ sau khi nữ thần trộm Lâm Hi Nhi kia té ngã chết, anh không thể tìm được về ngọc bội của thiếu gia, mà sắc mặt thiếu gia cũng càng ngày càng khó coi. Tuy thiếu gia lần lữa không nói gì, phái anh ra nơi nào, nhưng địa vị bây giờ của anh giảm xuống thẳng tắp tuyệt đối có lý do, anh vốn là quản gia tôn quý, bây giờ luân lạc tới làm tài xế, so với trước kia thời gian được người người nịnh bợ, đây là chênh lệch lớn bao nhiêu.
Trong lòng nghĩ đủ rồi, Trần Tiêu nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn Quyền thiếu mặt lạnh lẽo ngồi ghế sau, thử nhe răng làm mặt quỷ. Ai ngờ một giây kế tiếp, Quyền thiếu cũng thấy được hành động ngây thơ của anh, tròng mắt bị khí lạnh như băng vây quanh trong nháy mắt lộ ra ánh sáng ghét bỏ.
Trần Tiêu thấy vậy, trên người run lên, trong nháy mắt nhiệt độ trong xe chợt giảm xuống.
“Thiếu gia, đến rồi." Ở trong xe không khí gần như không độ, Trần Tiêu chống đỡ lấy hai luồng ánh sáng lạnh sau lưng, nhắm mắt cung kính nói.
Quyền Hạo không vui khẽ mím môi, ngũ quan tuấn mỹ bao phủ hơi thở lạnh lẽo, không để lại dấu vết nhíu chân mày.
Trong chớp nhoáng này, cửa xe bên cạnh Quyền Hạo lại bị mở ra.
Nhìn thấy người mở cửa xe, trong chốc lát, cả thế giới được Phật định dạng hoàn chỉnh rồi. Ánh mặt trời rải đầy cả vùng đất.
Trần Tiêu trợn tròn mắt, trong đôi mắt của Quyền Hạo xuất hiện thứ được gọi là nụ cười ấm áp.
Tác giả :
Cố Nhiễm Nhiễm