Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi
Chương 18: Chạy đến bệnh viện
Nghe được điện thoại của Lý Tiếu thì Trần Tiêu không thèm để ý tới, cho rằng nhất định là do tiểu thư nhà mình có căn dặn gì rồi, nhưng khi nghe thấy tiểu thư nhà mình bị thương thì anh bị sợ đến thiếu chút nữa ném rơi điện thoại di động.
“Cái gì! Tiểu thư nhà tôi bị thương? Kẻ nào không có mắt dám động đến cô ấy?" Anh vừa mới đưa tiểu thư đến trường không bao lâu, nhanh như vậy tiểu thư đã bị người đánh, anh đây phải bàn giao với Quyền thiếu như thế nào.
“Quản gia Trần, anh trước tới trường học một chuyến, đến lúc đó tôi và anh đối mặt nói rõ ràng." Phản ứng của quản gia Trần lớn như vậy, Lý Tiếu có thể đoán được địa vị của Lâm Hi ở nhà họ Quyền không phải là nhị tiểu thư không quan trọng, lần này Nam Cung Y đánh Lâm Hi bị thương, nhà Nam Cung phải chịu.
Lập tức cúp điện thoại, Trần Tiêu vội vã lái xe đến trường học.
Nghe tiếng tít tít đầu điện thoại bên kia, Lý Tiếu cười khổ một tiếng, quay đầu lại nhìn Nam Cung Y và Lâm Hi đều đen mặt.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ?" Lúc này, quản gia nhà Nam Cung chạy đến, vừa đi vào phòng làm việc, thấy trên trán thiếu gia nhà mình băng bó, thì biết rõ vết thương của cậu ấy không phải nhẹ, rất khẩn trương hỏi.
Nam Cung Y không vui mím môi, “Anh xem trán của tôi, có thể không có chuyện gì sao? Đều do con nhóc đáng chết này đánh bị thương tôi đấy."
Cậu lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị đối xử như vậy, cậu cần phải chỉnh chết Lâm Hi này.
Nghe giọng nổi giận đùng đùng của thiếu gia nhà mình, quản gia Nam Cung không khỏi nhìn về phía Lâm Hi, thấy cái trán cũng băng bó giống vậy của cô bé, trong lòng cũng nghi ngờ. Cô bé này riêng về chiều cao còn lùn hơn thiếu gia nhà mình một cái đầu, có thể đánh thiếu gia nhà mình bị thương sao?!
“Cô giáo Lý, đây là xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Y là người thừa kế của nhà Nam Cung, cũng không thể xảy ra chút chuyện không may, bây giờ ông chủ và phu nhân đều ở chỗ khác, trong lúc nhất thời không kịp về, thân là quản gia nhà Nam Cung, ông đương nhiên phải bảo vệ tốt thiếu gia nhà mình.
Nhìn Lâm Hi vẫn lạnh nhạt, Lý Tiếu bất đắc dĩ nói, “Anh chính là chờ quản gia nhà Lâm tiểu thư đến rồi nói." di1enda4nle3qu21ydo0n
Lâm Hi nhị tiểu thư nhà họ Quyền mặc dù không phải họ Quyền, nhưng cô chính là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, chịu uất ức trên địa bàn nhà mình, dĩ nhiên do người nhà họ Quyền tới xử lý.
Lâm tiểu thư! Nhà họ Lâm! Trong đầu quản gia nhà Nam Cung hiện lên đầu tiên là sáu chữ này.
Đế đô có nhà họ Lâm, nhưng nhà họ Lâm chỉ có một vị tiểu thư, mà ông đã gặp vị Lâm tiểu thư kia, không phải vị trước mắt này. Vậy nhà họ Lâm kia là nhà họ Lâm nào, là gia tộc nhỏ không trong hội sao?!
Phương thức xử lý của Lý Tiếu, quản gia Nam Cung khó chịu từ trong đáy lòng, “Cô giáo Lý, cô nhìn cô bé này cũng đánh thiếu gia nhà tôi bị thương, trực tiếp đuổi học, không cần chờ quản gia nhà cô ta tới."
“Quản gia Nam Cung, chuyện giữa Y thiếu và Lâm tiểu thư, vẫn chờ sau khi quản gia của cô bé tới rồi nói..." Lời Lý Tiếu còn chưa hết, Trần Tiêu đã xuất hiện ở cửa văn phòng.
“Tiểu thư, vết thương của cô có phải nghiêm trọng không?" Vừa thấy trên trán tiểu thư nhà mình băng băng gạc, Trần Tiêu rất khẩn trương. Xong rồi! Xong rồi! Tiểu thư lại bị người đánh bị thương cái trán.
Liếc nhìn Trần Tiêu một cái, Lâm Hi bình tĩnh nói, “Không phải rất nghiêm trọng."
Khoảnh khắc khi quản gia Nam Cung thấy Trần Tiêu xuất hiện, lại thấy Trần Tiêu gọi Lâm Hi là tiểu thư thì trong nháy mắt trợn tròn mắt. Lâm tiểu thư này không phải là tiểu thư của gia tộc nhỏ không trong hội sao? Tại sao quản gia của cô ta lại là Trần Tiêu nổi danh lừng lẫy trong hội chứ!
“Lý Tiếu, đây là xảy ra chuyện gì?" Trần Tiêu đau lòng sờ đầu tiểu thư nhà mình, lạnh giọng chất vấn Lý Tiếu.
Bởi vì trong lời Nam Cung Y nói có phần đổi trắng thay đen, Lý Tiếu lập tức lấy băng ghi hình lúc đó ra xem, sau khi xem, bà chỉ có thể nói một câu, lời người không giống như tướng mạo vĩnh viễn không sai.
Lý Tiếu không dám giấu giếm, bà hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói chuyện đã xảy ra cho Trần Tiêu.
Sau khi nghe, Trần Tiêu chỉ có một cảm giác, đó chính là tiểu thư nhà mình thật lợi hại, mà Nam Cung Y thì cần ăn đòn, nhà Nam Cung cần chỉnh đốn.
“Quản gia Trần, anh khỏe chứ!" Biết Trần Tiêu là quản gia nhà họ Quyền, quản gia Nam Cung thận trọng chào hỏi. Trong lòng kêu to, hỏng bét! Thiếu gia nhà mình thích gây chuyện không phải một hai lần, lần này trực tiếp chọc phải nhà họ Quyền, đây là muốn tìm chết mà.
“Khỏe cái gì mà khỏe! Đều do thiếu gia nhà anh làm ra chuyện rất tốt." Ở trước mặt người ngoài, Trần Tiêu lắc mình trở thành quản gia đại nhân cao quý, không hề có dáng vẻ nịnh hót khi ở nhà họ Quyền, “Người thừa kế nhà Nam Cung cái gì, một chút ánh mắt cũng không có, nhị tiểu thư nhà họ Quyền là người có thể đánh sao?"
Trần Tiêu quát lớn một trận, Nam Cung Y liếc mắt. Lâm Hi là nhị tiểu thư nhà họ Quyền! Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Quản gia, anh mắng xong chưa? Không có ý định đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra một chút sao?" Không rảnh liếc mắt nhìn Nam Cung Y và quản gia Nam Cung lộ vẻ ưu tư, cô che cái trán bị thương, cau mày nói với Trần Tiêu. Bị một đứa bé bắt nạt, đây là chưa từng có, thật sự mất mặt chết. Vết thương trên trán này may mà rất bé, thế nhưng lực đánh của máy tính bảng không nhỏ, có thể tổn thương não, cần phải vào bệnh viện kiểm tra một chút.
“Lý Tiếu, nói cho hiệu trưởng của các bà biết, lập tức đuổi Nam Cung Y." Ra lệnh với Lý Tiếu, Trần Tiêu lập tức thận trọng đỡ Lâm Hi, “Tiểu thư, tôi đi bệnh viện với cô." Trong lòng anh đang nghĩ, chuyện này nên nói cho thiếu gia nhà mình như thế nào.
Nhìn hai người rời đi, sắc mặt quản gia Nam Cung biến thành trắng bệch, trong lòng Nam Cung Y càng thêm hối hận muốn chết. Lý Tiếu nhìn sắc mặt khó coi của Nam Cung Y, sâu kín nói, “Ý thiếu, Lâm Hi do Quyền thiếu tự mình đưa đến trường học."
Trong tòa nhà Lĩnh Lâm, Quyền Hạo ngồi trong phòng họp, nghe nhân viên cấp cao tổng kết, tinh thần hơi không yên. Lúc này điện thoại di động đặt bên cạnh sáng lên, hiển thị gọi tới là Trần Tiêu, anh nhìn lướt qua, không có ý định nghe, mặc cho màn hình điện thoại sáng lên.
Trần Tiêu ở trong hành lang bệnh viện gọi liên tiếp mấy cú điện thoại cho thiếu gia nhà mình, thiếu gia nhà mình cũng không nghe, trong lòng không khỏi nóng nảy, chuyện tiểu thư bị đánh không báo cáo nhanh trước cho thiếu gia đã rất nghiêm trọng rồi. Quay đầu lại liếc nhìn Lâm Hi đang tiếp nhận kiểm tra, Trần Tiêu soạn một tin nhắn gửi qua cho thiếu gia nhà mình.
Trong lòng không hoàn toàn chăm chú nghe người dưới báo cáo, anh một lần nữa nhìn thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, biểu hiện một tin nhắn chưa đọc, vẫn là Trần Tiêu gửi tới, nhíu mày kiếm, ánh mắt âm u, cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn ra.
‘Thiếu gia, tiểu thư bây giờ đang ở bệnh viện Lĩnh Lâm.’ Tin nhắn chỉ có vẻn vẹn mấy chữ, nhưng sau khi Quyền Hạo thấy, tim bị nhíu chặt, giống như không thở được, trong nháy mắt giống như hít thở không thông.
“Tan họp." Quyền Hạo đứng lên, sau khi lạnh lùng nói ra hai chữ, nhanh chóng đi ra khỏi phòng họp, bước chân bình thường trầm ổn giờ phút này hơi rối loạn.
Nhân viên cấp cao ở trong phòng họp hai mặt nhìn nhau, đại hội tổng kết một tháng một lần còn chưa kết thúc đâu, tổng giám đốc đây là đi đâu?
Trên đường, Quyền Hạo luôn luôn không lái xe, giờ phút này sắc mặt lạnh lùng, chân đạp chân ga, chạy như bay.
Bên trong phòng quan sát của bệnh viện, bác sỹ y tá vội vàng lắp đặt thiết bị kiểm tra huyết áp, thiết bị kiểm tra nhịp tim, thiết bị kiểm tra sóng điện não, còn có vài thiết bị mềm, v.v... die nd da nl e q uu ydo n
Trần Tiêu gửi xong tin nhắn vào phòng bệnh, nhìn Lâm Hi toàn thân dán đầy đồ, cau chặt chân mày.
Hai mươi phút sau, Trần Tiêu nhìn đồng hồ, càng tỏ vẻ khẩn trương. Đợi thiếu gia tới, anh phải giải thích tiểu thư tại sao bị thương như thế nào?
Khi anh vừa lo lắng vừa rối rắm, Quyền Hạo mặt lạnh đi vào trong phòng quan sát, Trần Tiêu vừa nhìn, máu toàn thân đã đông lạnh rồi.
Sắc mặt trắng bệch gần như giấy, nhíu mày, vết thương trên trán, sau khi Quyền Hạo thấy, sắc mặt lạnh lùng giống như kết băng.
Một nhóm bác sỹ đứng đầu khi thấy Quyền thiếu đến, rối rít nhường đường.
Anh đứng trước mặt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vết thương, mỗi một lần nhìn vết thương đã kết vảy, tim của anh sẽ đau nhói cực kỳ. Anh quay đầu nhìn về phía viện trưởng, “Vết thương của cô ấy?"
Giọng bình thản của thiếu gia nhà mình chính là ẩn giấu mưa to gió lớn, Trần Tiêu biết rất rõ ràng.
Viện trưởng vội nhìn về phía chuyên gia khoa não trong viện, chuyên gia khoa não cúi đầu xem xét điện não đồ, thương lượng trong chốc lát với chủ nhiệm khác bên cạnh, cân nhắc trả lời, “Đại não tiểu thư không bị tổn thương, chỉ bị tổn thương phần mềm thôi, không có gì đáng ngại."
Sau khi Quyền Hạo nghe, ánh mắt càng thêm âm u.
Cả nhóm chuyên gia vừa thấy ánh mắt này của Quyền thiếu, rối rít cầm báo cáo của từng người lên châu đầu ghé tai thảo luận bệnh tình của Lâm Hi.
Lâm Hi chỉ cảm thấy trên trán truyền đến đau đớn từng cơn, cái khác ngược lại không có cảm giác quá nhiều, nhìn trong phòng bệnh đều là chuyên gia gì đó, cảm thấy có điểm nhỏ biến thành to rồi. “Quyền Hạo, buông tay anh ra, rất đau."
“Cái gì! Tiểu thư nhà tôi bị thương? Kẻ nào không có mắt dám động đến cô ấy?" Anh vừa mới đưa tiểu thư đến trường không bao lâu, nhanh như vậy tiểu thư đã bị người đánh, anh đây phải bàn giao với Quyền thiếu như thế nào.
“Quản gia Trần, anh trước tới trường học một chuyến, đến lúc đó tôi và anh đối mặt nói rõ ràng." Phản ứng của quản gia Trần lớn như vậy, Lý Tiếu có thể đoán được địa vị của Lâm Hi ở nhà họ Quyền không phải là nhị tiểu thư không quan trọng, lần này Nam Cung Y đánh Lâm Hi bị thương, nhà Nam Cung phải chịu.
Lập tức cúp điện thoại, Trần Tiêu vội vã lái xe đến trường học.
Nghe tiếng tít tít đầu điện thoại bên kia, Lý Tiếu cười khổ một tiếng, quay đầu lại nhìn Nam Cung Y và Lâm Hi đều đen mặt.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ?" Lúc này, quản gia nhà Nam Cung chạy đến, vừa đi vào phòng làm việc, thấy trên trán thiếu gia nhà mình băng bó, thì biết rõ vết thương của cậu ấy không phải nhẹ, rất khẩn trương hỏi.
Nam Cung Y không vui mím môi, “Anh xem trán của tôi, có thể không có chuyện gì sao? Đều do con nhóc đáng chết này đánh bị thương tôi đấy."
Cậu lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị đối xử như vậy, cậu cần phải chỉnh chết Lâm Hi này.
Nghe giọng nổi giận đùng đùng của thiếu gia nhà mình, quản gia Nam Cung không khỏi nhìn về phía Lâm Hi, thấy cái trán cũng băng bó giống vậy của cô bé, trong lòng cũng nghi ngờ. Cô bé này riêng về chiều cao còn lùn hơn thiếu gia nhà mình một cái đầu, có thể đánh thiếu gia nhà mình bị thương sao?!
“Cô giáo Lý, đây là xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Y là người thừa kế của nhà Nam Cung, cũng không thể xảy ra chút chuyện không may, bây giờ ông chủ và phu nhân đều ở chỗ khác, trong lúc nhất thời không kịp về, thân là quản gia nhà Nam Cung, ông đương nhiên phải bảo vệ tốt thiếu gia nhà mình.
Nhìn Lâm Hi vẫn lạnh nhạt, Lý Tiếu bất đắc dĩ nói, “Anh chính là chờ quản gia nhà Lâm tiểu thư đến rồi nói." di1enda4nle3qu21ydo0n
Lâm Hi nhị tiểu thư nhà họ Quyền mặc dù không phải họ Quyền, nhưng cô chính là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, chịu uất ức trên địa bàn nhà mình, dĩ nhiên do người nhà họ Quyền tới xử lý.
Lâm tiểu thư! Nhà họ Lâm! Trong đầu quản gia nhà Nam Cung hiện lên đầu tiên là sáu chữ này.
Đế đô có nhà họ Lâm, nhưng nhà họ Lâm chỉ có một vị tiểu thư, mà ông đã gặp vị Lâm tiểu thư kia, không phải vị trước mắt này. Vậy nhà họ Lâm kia là nhà họ Lâm nào, là gia tộc nhỏ không trong hội sao?!
Phương thức xử lý của Lý Tiếu, quản gia Nam Cung khó chịu từ trong đáy lòng, “Cô giáo Lý, cô nhìn cô bé này cũng đánh thiếu gia nhà tôi bị thương, trực tiếp đuổi học, không cần chờ quản gia nhà cô ta tới."
“Quản gia Nam Cung, chuyện giữa Y thiếu và Lâm tiểu thư, vẫn chờ sau khi quản gia của cô bé tới rồi nói..." Lời Lý Tiếu còn chưa hết, Trần Tiêu đã xuất hiện ở cửa văn phòng.
“Tiểu thư, vết thương của cô có phải nghiêm trọng không?" Vừa thấy trên trán tiểu thư nhà mình băng băng gạc, Trần Tiêu rất khẩn trương. Xong rồi! Xong rồi! Tiểu thư lại bị người đánh bị thương cái trán.
Liếc nhìn Trần Tiêu một cái, Lâm Hi bình tĩnh nói, “Không phải rất nghiêm trọng."
Khoảnh khắc khi quản gia Nam Cung thấy Trần Tiêu xuất hiện, lại thấy Trần Tiêu gọi Lâm Hi là tiểu thư thì trong nháy mắt trợn tròn mắt. Lâm tiểu thư này không phải là tiểu thư của gia tộc nhỏ không trong hội sao? Tại sao quản gia của cô ta lại là Trần Tiêu nổi danh lừng lẫy trong hội chứ!
“Lý Tiếu, đây là xảy ra chuyện gì?" Trần Tiêu đau lòng sờ đầu tiểu thư nhà mình, lạnh giọng chất vấn Lý Tiếu.
Bởi vì trong lời Nam Cung Y nói có phần đổi trắng thay đen, Lý Tiếu lập tức lấy băng ghi hình lúc đó ra xem, sau khi xem, bà chỉ có thể nói một câu, lời người không giống như tướng mạo vĩnh viễn không sai.
Lý Tiếu không dám giấu giếm, bà hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói chuyện đã xảy ra cho Trần Tiêu.
Sau khi nghe, Trần Tiêu chỉ có một cảm giác, đó chính là tiểu thư nhà mình thật lợi hại, mà Nam Cung Y thì cần ăn đòn, nhà Nam Cung cần chỉnh đốn.
“Quản gia Trần, anh khỏe chứ!" Biết Trần Tiêu là quản gia nhà họ Quyền, quản gia Nam Cung thận trọng chào hỏi. Trong lòng kêu to, hỏng bét! Thiếu gia nhà mình thích gây chuyện không phải một hai lần, lần này trực tiếp chọc phải nhà họ Quyền, đây là muốn tìm chết mà.
“Khỏe cái gì mà khỏe! Đều do thiếu gia nhà anh làm ra chuyện rất tốt." Ở trước mặt người ngoài, Trần Tiêu lắc mình trở thành quản gia đại nhân cao quý, không hề có dáng vẻ nịnh hót khi ở nhà họ Quyền, “Người thừa kế nhà Nam Cung cái gì, một chút ánh mắt cũng không có, nhị tiểu thư nhà họ Quyền là người có thể đánh sao?"
Trần Tiêu quát lớn một trận, Nam Cung Y liếc mắt. Lâm Hi là nhị tiểu thư nhà họ Quyền! Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Quản gia, anh mắng xong chưa? Không có ý định đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra một chút sao?" Không rảnh liếc mắt nhìn Nam Cung Y và quản gia Nam Cung lộ vẻ ưu tư, cô che cái trán bị thương, cau mày nói với Trần Tiêu. Bị một đứa bé bắt nạt, đây là chưa từng có, thật sự mất mặt chết. Vết thương trên trán này may mà rất bé, thế nhưng lực đánh của máy tính bảng không nhỏ, có thể tổn thương não, cần phải vào bệnh viện kiểm tra một chút.
“Lý Tiếu, nói cho hiệu trưởng của các bà biết, lập tức đuổi Nam Cung Y." Ra lệnh với Lý Tiếu, Trần Tiêu lập tức thận trọng đỡ Lâm Hi, “Tiểu thư, tôi đi bệnh viện với cô." Trong lòng anh đang nghĩ, chuyện này nên nói cho thiếu gia nhà mình như thế nào.
Nhìn hai người rời đi, sắc mặt quản gia Nam Cung biến thành trắng bệch, trong lòng Nam Cung Y càng thêm hối hận muốn chết. Lý Tiếu nhìn sắc mặt khó coi của Nam Cung Y, sâu kín nói, “Ý thiếu, Lâm Hi do Quyền thiếu tự mình đưa đến trường học."
Trong tòa nhà Lĩnh Lâm, Quyền Hạo ngồi trong phòng họp, nghe nhân viên cấp cao tổng kết, tinh thần hơi không yên. Lúc này điện thoại di động đặt bên cạnh sáng lên, hiển thị gọi tới là Trần Tiêu, anh nhìn lướt qua, không có ý định nghe, mặc cho màn hình điện thoại sáng lên.
Trần Tiêu ở trong hành lang bệnh viện gọi liên tiếp mấy cú điện thoại cho thiếu gia nhà mình, thiếu gia nhà mình cũng không nghe, trong lòng không khỏi nóng nảy, chuyện tiểu thư bị đánh không báo cáo nhanh trước cho thiếu gia đã rất nghiêm trọng rồi. Quay đầu lại liếc nhìn Lâm Hi đang tiếp nhận kiểm tra, Trần Tiêu soạn một tin nhắn gửi qua cho thiếu gia nhà mình.
Trong lòng không hoàn toàn chăm chú nghe người dưới báo cáo, anh một lần nữa nhìn thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, biểu hiện một tin nhắn chưa đọc, vẫn là Trần Tiêu gửi tới, nhíu mày kiếm, ánh mắt âm u, cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn ra.
‘Thiếu gia, tiểu thư bây giờ đang ở bệnh viện Lĩnh Lâm.’ Tin nhắn chỉ có vẻn vẹn mấy chữ, nhưng sau khi Quyền Hạo thấy, tim bị nhíu chặt, giống như không thở được, trong nháy mắt giống như hít thở không thông.
“Tan họp." Quyền Hạo đứng lên, sau khi lạnh lùng nói ra hai chữ, nhanh chóng đi ra khỏi phòng họp, bước chân bình thường trầm ổn giờ phút này hơi rối loạn.
Nhân viên cấp cao ở trong phòng họp hai mặt nhìn nhau, đại hội tổng kết một tháng một lần còn chưa kết thúc đâu, tổng giám đốc đây là đi đâu?
Trên đường, Quyền Hạo luôn luôn không lái xe, giờ phút này sắc mặt lạnh lùng, chân đạp chân ga, chạy như bay.
Bên trong phòng quan sát của bệnh viện, bác sỹ y tá vội vàng lắp đặt thiết bị kiểm tra huyết áp, thiết bị kiểm tra nhịp tim, thiết bị kiểm tra sóng điện não, còn có vài thiết bị mềm, v.v... die nd da nl e q uu ydo n
Trần Tiêu gửi xong tin nhắn vào phòng bệnh, nhìn Lâm Hi toàn thân dán đầy đồ, cau chặt chân mày.
Hai mươi phút sau, Trần Tiêu nhìn đồng hồ, càng tỏ vẻ khẩn trương. Đợi thiếu gia tới, anh phải giải thích tiểu thư tại sao bị thương như thế nào?
Khi anh vừa lo lắng vừa rối rắm, Quyền Hạo mặt lạnh đi vào trong phòng quan sát, Trần Tiêu vừa nhìn, máu toàn thân đã đông lạnh rồi.
Sắc mặt trắng bệch gần như giấy, nhíu mày, vết thương trên trán, sau khi Quyền Hạo thấy, sắc mặt lạnh lùng giống như kết băng.
Một nhóm bác sỹ đứng đầu khi thấy Quyền thiếu đến, rối rít nhường đường.
Anh đứng trước mặt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vết thương, mỗi một lần nhìn vết thương đã kết vảy, tim của anh sẽ đau nhói cực kỳ. Anh quay đầu nhìn về phía viện trưởng, “Vết thương của cô ấy?"
Giọng bình thản của thiếu gia nhà mình chính là ẩn giấu mưa to gió lớn, Trần Tiêu biết rất rõ ràng.
Viện trưởng vội nhìn về phía chuyên gia khoa não trong viện, chuyên gia khoa não cúi đầu xem xét điện não đồ, thương lượng trong chốc lát với chủ nhiệm khác bên cạnh, cân nhắc trả lời, “Đại não tiểu thư không bị tổn thương, chỉ bị tổn thương phần mềm thôi, không có gì đáng ngại."
Sau khi Quyền Hạo nghe, ánh mắt càng thêm âm u.
Cả nhóm chuyên gia vừa thấy ánh mắt này của Quyền thiếu, rối rít cầm báo cáo của từng người lên châu đầu ghé tai thảo luận bệnh tình của Lâm Hi.
Lâm Hi chỉ cảm thấy trên trán truyền đến đau đớn từng cơn, cái khác ngược lại không có cảm giác quá nhiều, nhìn trong phòng bệnh đều là chuyên gia gì đó, cảm thấy có điểm nhỏ biến thành to rồi. “Quyền Hạo, buông tay anh ra, rất đau."
Tác giả :
Cố Nhiễm Nhiễm