Quyền Thiên Dị
Chương 19
Tình dục sơ động hà năng câm
Thổ tận vũ lộ chí thiên minh
Ánh mắt có chút thất thần nhìn đối phương, giờ phút này Vân Kiêu cũng không biết sư phụ đang suy nghĩ gì nữa, chỉ thuận theo bản năng nắm bắt cơ hội khả dĩ duy nhất này.
Thật cẩn thận, cậu tận lực không để lại dấu vết cởi y phục chính mình, đem quần con cởi xuống tới cổ chân. Thân thể lõa lồ, xinh đẹp nhẵn nhụi, thể mao vừa mỏng vừa tinh tế bao trùm dưới hạ thân mềm mại tựa như một quả đào, thơm nức mê người. Không chỉ thế, mái tóc đen dài như mực xõa xuống bờ vai trần, càng làm nổi bật đôi mắt xanh lục biêng biếc.
Một màn hoạt sắc sinh hương, chỉ sợ ngay cả thánh nhân cũng khó lòng kiềm chế nổi.
Thiên Quyền vẫn đang sững sờ, đối với Vân Kiêu hắn có thể dung túng, có thể bảo vệ, thậm chí đến tinh nguyên cũng chẳng tiếc, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ rằng, điều Vân Kiêu mong muốn ở mình lại không phải là sự che chở của sư phụ, mà là tình yêu của nhân gian, hắn phải đáp trả thế nào đây???
Một Tinh quân, sống cả vạn năm, chưa từng vì kẻ nào động tâm động tình, quen thói thong dong bày mưu tính kế, hiện tại lại vì yêu cầu của Vân Kiêu mà đau cả đầu.
Hắn tự hỏi bản thân, chính mình chưa bao giờ có ý định như thế, đối với Vân Kiêu, chỉ là thương cậu cô đơn, lo lắng về dị số và cậu phải gánh chịu, nhưng tuyệt chỉ thế thôi, chẳng còn gì khác.
Nhưng tâm ý của Vân Kiêu không hề là giả bộ, nên hắn cũng đâu cười nổi hay sử dụng những lời giả dối vô nghĩa để lừa cậu, Vân Kiêu không hề muốn như vậy.
Thiên Quyền càng nghĩ càng hoang mang, thân là sư phụ đáng lẽ cự tuyệt mới đúng, tuy nhiên ánh mắt yếu ớt của Vân Kiêu giống như chạm nhẹ liền vỡ tan thành cát bụi, khiến hắn luyến tiếc, thực luyến tiếc. Đáp ứng sao? Tiên – Yêu thương nhau, là nghịch thiên.
Khịt mũi hừ lạnh, được rồi, Văn Khúc Tinh quân hắn đã lúc nào để tâm mấy chuyện này chứ? Nếu nguyện, sá gì nghịch thiên.
Bên kia, thanh niên nhăn mi lại, thân thể trần trụi đã chặt chẽ nằm gọn trong đôi mắt của Thiên Quyền, bất quá đối phương có vẻ không yên lòng, kích động ban nãy lập tức bay biến, thay vào đó là buồn bực khôn cùng.
“Sư phụ!!"
“A?!" Lúc này Thiên Quyền mới phục hồi tinh thần, chú ý tới đồ nhi trước mắt chẳng biết từ bao giờ đã thoát sạch y phục, giống một quả trứng trứng chim bóng loáng vừa bóc vỏ ngồi đối diện mình, suýt nữa quên cả hô hấp: “Ngươi, ngươi… " Run rẩy nửa ngày, thật vất vả mới nói được hoàn chỉnh:“Ngươi không sợ lạnh sao?" Một bên nói một bên muốn lấy chiếc chăn đơn bao lấy cơ thể làm trái tim hắn đập loạn nhịp, rõ ràng đã từng cùng đồ nhi này tắm chung, trên dưới người cậu có chỗ nào hắn chưa nhìn qua, vì sao bây giờ mới cảm thấy… Vân Kiêu, đôi mắt to tròn phủ một lớp hơi nước trong suốt như viên bích ngọc chìm sâu hàng trăm năm dưới tuyết hồ Doanh Châu, làn da trắng bóng như thể giọt sương long lanh đọng trên cành cây tùng dưới chân núi, nhũ tiêm nho nhỏ tựa nụ anh đào trên đỉnh núi cao sau cơn mưa.
Chết tiệt, thân thể này quả nhiên là phàm tục, càng già càng hỏng, cảm xúc rất dễ bị khơi mào, hiện tại tuổi tác cũng vô pháp khắc chế trái tim đập lợi hại cùng đầu óc dần mê muội. Huống chi thân thể này trước đây từng ngày ngày *** loạn, hiện tại tình triều mãnh liệt mênh mông, hắn tình nguyên hao sức quá độ một lần, bởi vì dục vọng ngủ đông trong cơ thể nam nhân đang mạnh mẽ kêu gào.
Mà tiểu đồ đệ kia còn không biết sống chết cởi sạch y phục, mở ra hai chân thon dài, lộ ra chồi nhỏ như búp măng trăng trắng non mềm ở Bồng Lai, dụ dỗ người ta, ngắt lấy nó, xâm phạm nó.
“Vân Kiêu… " Thiên Quyền đau đầu vỗ vỗ gáy, ngăn chặn ý nghĩ ngày càng bay xa, trước tiên nên giải quyết rõ ràng với đồ nhi đang hấp dẫn chính mình đã: “Ngươi rốt cục muốn thế nào…?"
Ngữ khí sư phụ vô lực, ý muốn thỏa hiệp, Vân Kiêu sao lại không nhân cơ hội bắt bẻ, buông tha dịp này cho được, cậu không lùi bước về phía sau chút nào, hai tay chế trụ bả vai của Thiên Quyền, chăm chú nhìn thẳng vào ánh mắt sư phụ, cố chấp mà tha thiết chân thành: “Con muốn, sư phụ ôm con." Cậu cắn cắn môi, cố gắng đè nén bất an trong lòng:
“Vân Kiêu chỉ cầu một lần… "
Thiên Quyền im lặng thật lâu, tâm Vân Kiêu cũng chùng xuống, nhưng vẫn không lùi bước. Cậu hiểu rõ rằng nếu sư phụ không chấp thuận, thì cái gì cậu cũng chẳng thể chiếm.
“Đứa ngốc!"
Đôi môi ấm áp hé ra một câu thương tiếc, lập tức hôn lên bờ môi đang run nhè nhẹ của đối phương. Mặc kệ Vân Kiêu giật mình sửng sốt, đầu lưỡi mềm mại khẽ mở khuôn miệng cậu ra, linh hoạt tham tiến, ôm lấy cái lưỡi nhỏ xinh bên trong, ôn nhu dây dưa cùng nó, múa với nó. Rồi mới cố ý thoáng lui về sau, làm cho đối phương phải truy đuổi, lạt mềm buộc chặt dẫn dắt nó lại phía mình.
Vân Kiêu theo bản năng đáp trả, lần đầu nếm hương vị tình yêu mà đối phương lại là Thiên Quyền, tại những cử chỉ khiêu khích kia cậu bất tri bất giác theo sát, đầu lưỡi tham nhập vào khoang miệng người ta vô phương thu trở lại, bị hút chặt chẽ, nước miếng chưa kịp nuốt theo khóe miệng chảy xuống đôi má hồng, nhưng Vân Kiêu chẳng muốn chà lau nó.
Nhiệt hỏa bốc cao một lúc, cuối cùng Thiên Quyền cũng buông Vân Kiêu ra.
Phần eo Vân Kiêu mềm nhũn, cả người cơ hồ ghé vào Thiên Quyền, sớm đoán trước nên Thiên Quyền cẩn trọng đỡ lấy cậu, nâng khuôn mặt chứa bờ môi sưng đỏ ướt át vì hôn, nhẹ nhàng lau đi chỉ bạc còn vương trên má.
“Sư phụ… con… " Vân Kiêu cúi đầu thở dốc, có chút khó khăn lấy lại hơi thở.
Thiên Quyền mỉm cười, ôm cậu đặt ngồi trên đùi mình, cánh tay trái vòng ra sau lưng Vân Kiêu, dịu dàng ôm lấy cậu. Thanh âm ôn nhu, tựa như tiếng yêu ma, nhỏ nhẹ:
“Ngoan, mở chân ra nào… "
Vân Kiêu vẫn trầm mê trong nụ hôn kịch liệt ban nãy, suy nghĩ hỗn loạn, ngày thường sẽ không làm những hành vi đáng thẹn thùng như vậy, tuy nhiên hiện giờ lại chẳng để tâm, ngoan ngoãn thuận theo lời nói của sư phụ, ngồi trên người hắn mà mở ra hai chân.
“Vẫn chưa đủ. Tách thêm chút nữa nào…!"
Bàn tay to vuốt ve đùi non mịn màng rồi mới khẽ đẩy một cái, làm Vân Kiêu run rẩy liền tận lực tách hai chân rộng hơn, Thiên Quyền đỡ đằng sau cậu, để cơ thể cậu có thăng bằng, tia nhìn hạ xuống, hai chân lõa lồ không chút che lấp lộ ra phân thân, phía dưới là huyệt khẩu nhỏ bé mê người, rõ rành rành bày ra trước mắt hắn.
Thiên Quyền vừa lòng khen ngợi: “Đồ nhi ngoan… " Nói xong, bàn tay để sát vào phân thân của Vân Kiêu, trông như muốn nắm lấy, lại vẫn còn cách xa chưa hề đụng tới, nhưng nhiệt khí trên lòng bàn tay lại làm vật mẫn cảm kia hồng nhuận lên, vốn đã kích động không thôi giờ còn bị kích thích khiến nó đã đứng thẳng nay càng thẳng hơn, đỉnh tràn ra càng nhiều tuyến dịch, giống như những viên linh châu đọng trên linh khẩu.
“Sư phụ… " Khát vọng tăng vọt làm thanh niên nhịn chẳng nổi nhẹ giọng cầu xin.
Bàn tay hắn đặt lên túi cầu, nhẹ nhàng ve vuốt, như đang thưởng thức một vật báu, không nhanh không chậm, lúc nào ngẫu nhiên có ý xấu thì chà sát mạnh hơn.
Vân Kiêu không thể kiềm chế được nữa, tay trườn xuống muốn an ủi dục vọng chính mình, lại nghe Thiên Quyền trầm giọng bên tai: “Không được!"
“Nhưng mà… Ô… " Vân Kiêu ngẩng đầu kháng nghị, chưa nói xong thì đã cảm giác hạ thân bị nắm gọn trong bàn tay ôn hòa hiền hậu, nhất thời chỉ có thể phát ra tiếng kêu. Bình thường ngón tay kia chỉ dùng để chơi cờ, hiện giờ lại cầm vào chỗ tư mật của mình, cẩn cẩn dực dực mà luật động nó, đôi khi niết lấy linh khẩu, tuyến dịch thấm ướt đỉnh đầu tràn ra càng nhiều hơn theo từng cái chạm nhẹ của Thiên Quyền, làm cho động tác của hắn càng thêm linh hoạt.
“Thoải mái không?"
Câu hỏi của Thiên Quyền không có tiếng hồi đáp vì Vân Kiêu đã không thể phát ra thanh âm đầy đủ nữa, chỉ còn biết rên rỉ, thắt lưng cũng hư nhuyễn lắc lư, Thiên Quyền chụp lấy nó vỗ nhè nhẹ: “Lên cao một chút, giống như con tôm đó."
“Ân… " Vân kiêu nghe lời dùng sức, thân thể bắt đầu cong cong, Thiên Quyền thấy thế cười cười, khẽ cúi đầu ngậm lấy tiểu nhũ tiêm trước mặt.
“A!… Đừng… Sư phụ… A…!!" Vân Kiêu làm sao chịu nổi tình triều cao thấp tấn công như vậy, không khống chế được rên ra tiếng, đổi lấy là nhũ tiêm hơi hơi đau vì bị cắn, đầu lưỡi linh hoạt nhấm nháp tựa như đang ăn một thứ quả mỹ vị nhất trên đời. Vân Kiêu bản năng muốn tránh thoát, nhưng cánh tay hữu lực sau lưng cậu giam cầm động tác ấy, Thiên Quyền hơi ngẩng đầu, cặp mắt luôn trầm tĩnh ấm áp kia giờ đây lóe ra ý xấu mà không người nào, thậm chí là chúng tiên thiên giới cũng chưa từng gặp qua, cười cười nói:
“Ngoan, đừng lộn xộn, lại đây, đặt tay trên vai ta này. Nào, đồ nhi ngoan… Chân vòng qua đây, tốt lắm… "
Cả người Vân Kiêu đối diện Thiên Quyền, hai chân dạng ra, ở giữa là phân thân thẳng đứng, đầu ngực bị cắn ửng đỏ trực tiếp dâng đến trước mặt Thiên Quyền. Hai tay cậu chống đỡ trên bả vai Thiên Quyền làm cho tay hắn ranh rang vô cùng, không hề buông tha đôi anh đào mỹ miều kia, một tay hắn tiếp tục xoa nắn, mà tay còn lại thì vẫn tập trung kích thích ngọc trụ cao ngất.
Khi Vân Kiêu sắp chịu hết nổi, Thiên Quyền mới buông tha cậu, tìm kiếm trong áo đem ra một bình thủy tinh, nước tựa như vô sắc trong suốt lại chứa phấn vàng phiêu tán, đây đúng là nước Thùy Nhật Thảo.
Thiên Quyền mở nắp, cười cười: “Ti Mệnh mà biết ta dùng bảo bối của hắn vào việc này sẽ phát điên lên mất. Nhưng ta chấp nhận." Dứt lời, hoàn toàn không tiếc gì đổ chất lỏng trong bình vào hạ thân Vân Kiêu, cậu không hề thấy lạnh lẽo, ngược lại có chút ấm áp, Thiên Quyền khéo léo đổ nước vào đúng vị trí, ngón tay vẽ loạn lên huyệt khẩu Vân Kiêu, chậm rãi đi vào, mật huyệt lần đầu tiên tiếp nhận dị vật khép thật chặt, nhưng hắn không lo lắng, kiên nhẫn khai phá nó, theo đầu ngón tay từ từ xâm lấn cho đến khi cả ngón tay đi hẳn vào bên trong, Vân Kiêu mơ màng không phát hiện.
Ngón tay chầm chậm rút ra, đến khi ra gần hết thì lại một lần nữa đưa vào, đi ra đi vào, cho tới lúc thích ứng một ngón rồi liền tham nhập thêm ngón nữa, hồi lâu sau mới làm cho dũng đạo chứa hết ba ngón tay. Thiên Quyền vừa lòng rút về, huyệt khẩu nhất thời trống rỗng lập tức khó chịu, không ngừng co rút, tựa như cái miệng nhỏ nhắn hé ra hợp lại.
Thiên Quyền cởi bỏ quần mình, nơi ẩn giấu hạ thân sớm ngạnh sánh ngang với sắt thép, vừa ra ngoài, nó liền giơ thẳng lên trời, gân xanh nổi đầy từ gốc đến ngọn, dục vọng vạn năm chưa từng sử dụng hiện tại như dã thú phá bỏ hàng rào có được tự do.
Bình thủy tinh nay trống không, vứt sang một bên, Thiên Quyền đem cô đầu to lớn nhắm ngay mật huyệt tiến tới, chậm rãi vùi vào. Hắn làm rất chậm rất chậm, mỗi lúc tiến một tấc, để Vân Kiêu từ từ thích ứng mới tiếp tục đẩy mạnh, thậm chí còn cẩn thận quan sát biểu tình của Vân Kiêu, nếu cậu lộ thần sắc khó chịu hay đau đớn liền đình chỉ động tác, chờ đến khi cậu bình ổn thì thôi.
Thời điểm dục vọng to lớn hoàn toàn thâm nhập dũng đạo, Vân Kiêu cũng chẳng hề kêu rên, phỏng chừng cậu chưa thấy đau cho nên Thiên Quyền vội thông báo: “Ta động đây!" Hắn căn bản không tưởng tượng được tình triều trong cơ thể mình hiện nay như thế nào….
Bên ngoài mặt trời đã bắt đầu tỏa ánh sáng, canh ba rồi mà tiếng vang từ chiếc giường trong căn phòng vẫn chưa chấm dứt.
Tờ mờ sáng, chỉ thấy một nam nhân khoác lên mình y phục hỗn độn, thanh niên trần trụi bên dưới mở thật lớn hai chân, hai tay đặt trên vai người kia, liều mạng ngửa đầu, một thân mồ hôi. Côn bổng thật lớn như lửa nhiệt không ngừng kịch liệt va chạm vào dũng đạo yếu ớt của đối phương, lực đạo mạnh mẽ khiến cả người thanh niên trượt lên trượt xuống. Càng ngày càng sát nhập sâu hơn, thanh âm của thanh niên đã sớm khàn khàn, mỗi một lần dao động thì tiếng nức nở nỉ non lại vang xa.
Trên y phục nam nhân cùng vùng bụng của thanh niên đều dính dấp bạch dịch, cũng chẳng biết phóng ra nhiều hay ít, mà ngọc trụ vẫn đứng thẳng, thêm vài cái va chạm kịch liệt nữa, lửa nóng lập tức hung hăng phun trào ở mật huyệt tối mẫn cảm, thanh niên thất thanh kêu lên, thân thể ưỡn cong, phân thân căng thẳng giật giật mấy cái, trào ra một hai giọt dịch, lúc sau liền bắn hết không để lại chút gì.
Cặp mắt thanh niên thất thần vô tiêu, nước mắt chảy xuống gò má, nước bọt theo khóe miệng hé mở tràn ra, tích tụ trên nhũ tiêm xinh đẹp, tùy ý động tác của nam nhân, bờ ngực không ngừng phập phồng, vô lực chẳng thể nhúc nhích. Tuy nhiên dưới hạ thân, nam nhân vẫn chưa có dấu hiệu suy kiệt, thậm chí cũng chưa chịu rút phân thân khỏi cơ thể người kia.
“Sư phụ… Dừng… Ô… "
Thanh niên nức nở xin tha, cơ hồ chỉ còn chút sức tàn ôm lấy cổ nam nhân, nam nhân nghe vậy cũng tạm ngừng.
Câu hỏi của nam nhân giống như mỹ tửu trộn lẫn thuốc phiện: “Thật sự muốn dừng? Nguyên lai Vân Kiêu không muốn sư phụ ôm ngươi như vậy sao?"
“Không… Không phải… "
“Nghĩa là thích?"
Thanh niên chẳng dám lên tiếng, tình cảm mãnh liệt kia chỉ e đã khắc sâu vào tâm khảm khiến cậu vô pháp quên đi. Đầu chôn ở cổ nam nhân khiến hắn không nhìn thấy biểu tình, thật lâu mới nghe được âm thanh đáp lại như có như không: “… Th… Thích… "
Kế tiếp là luật động như bão tố, vùi lấp hết thảy thần trí của đối phương.
————————————–
Cảm ơn bạn vì đã đọc bài post này~^^
T.ĐĐ: Chương này là chương ta chém nhiều nhất và cũng edit chán nhất T.T
Thổ tận vũ lộ chí thiên minh
Ánh mắt có chút thất thần nhìn đối phương, giờ phút này Vân Kiêu cũng không biết sư phụ đang suy nghĩ gì nữa, chỉ thuận theo bản năng nắm bắt cơ hội khả dĩ duy nhất này.
Thật cẩn thận, cậu tận lực không để lại dấu vết cởi y phục chính mình, đem quần con cởi xuống tới cổ chân. Thân thể lõa lồ, xinh đẹp nhẵn nhụi, thể mao vừa mỏng vừa tinh tế bao trùm dưới hạ thân mềm mại tựa như một quả đào, thơm nức mê người. Không chỉ thế, mái tóc đen dài như mực xõa xuống bờ vai trần, càng làm nổi bật đôi mắt xanh lục biêng biếc.
Một màn hoạt sắc sinh hương, chỉ sợ ngay cả thánh nhân cũng khó lòng kiềm chế nổi.
Thiên Quyền vẫn đang sững sờ, đối với Vân Kiêu hắn có thể dung túng, có thể bảo vệ, thậm chí đến tinh nguyên cũng chẳng tiếc, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ rằng, điều Vân Kiêu mong muốn ở mình lại không phải là sự che chở của sư phụ, mà là tình yêu của nhân gian, hắn phải đáp trả thế nào đây???
Một Tinh quân, sống cả vạn năm, chưa từng vì kẻ nào động tâm động tình, quen thói thong dong bày mưu tính kế, hiện tại lại vì yêu cầu của Vân Kiêu mà đau cả đầu.
Hắn tự hỏi bản thân, chính mình chưa bao giờ có ý định như thế, đối với Vân Kiêu, chỉ là thương cậu cô đơn, lo lắng về dị số và cậu phải gánh chịu, nhưng tuyệt chỉ thế thôi, chẳng còn gì khác.
Nhưng tâm ý của Vân Kiêu không hề là giả bộ, nên hắn cũng đâu cười nổi hay sử dụng những lời giả dối vô nghĩa để lừa cậu, Vân Kiêu không hề muốn như vậy.
Thiên Quyền càng nghĩ càng hoang mang, thân là sư phụ đáng lẽ cự tuyệt mới đúng, tuy nhiên ánh mắt yếu ớt của Vân Kiêu giống như chạm nhẹ liền vỡ tan thành cát bụi, khiến hắn luyến tiếc, thực luyến tiếc. Đáp ứng sao? Tiên – Yêu thương nhau, là nghịch thiên.
Khịt mũi hừ lạnh, được rồi, Văn Khúc Tinh quân hắn đã lúc nào để tâm mấy chuyện này chứ? Nếu nguyện, sá gì nghịch thiên.
Bên kia, thanh niên nhăn mi lại, thân thể trần trụi đã chặt chẽ nằm gọn trong đôi mắt của Thiên Quyền, bất quá đối phương có vẻ không yên lòng, kích động ban nãy lập tức bay biến, thay vào đó là buồn bực khôn cùng.
“Sư phụ!!"
“A?!" Lúc này Thiên Quyền mới phục hồi tinh thần, chú ý tới đồ nhi trước mắt chẳng biết từ bao giờ đã thoát sạch y phục, giống một quả trứng trứng chim bóng loáng vừa bóc vỏ ngồi đối diện mình, suýt nữa quên cả hô hấp: “Ngươi, ngươi… " Run rẩy nửa ngày, thật vất vả mới nói được hoàn chỉnh:“Ngươi không sợ lạnh sao?" Một bên nói một bên muốn lấy chiếc chăn đơn bao lấy cơ thể làm trái tim hắn đập loạn nhịp, rõ ràng đã từng cùng đồ nhi này tắm chung, trên dưới người cậu có chỗ nào hắn chưa nhìn qua, vì sao bây giờ mới cảm thấy… Vân Kiêu, đôi mắt to tròn phủ một lớp hơi nước trong suốt như viên bích ngọc chìm sâu hàng trăm năm dưới tuyết hồ Doanh Châu, làn da trắng bóng như thể giọt sương long lanh đọng trên cành cây tùng dưới chân núi, nhũ tiêm nho nhỏ tựa nụ anh đào trên đỉnh núi cao sau cơn mưa.
Chết tiệt, thân thể này quả nhiên là phàm tục, càng già càng hỏng, cảm xúc rất dễ bị khơi mào, hiện tại tuổi tác cũng vô pháp khắc chế trái tim đập lợi hại cùng đầu óc dần mê muội. Huống chi thân thể này trước đây từng ngày ngày *** loạn, hiện tại tình triều mãnh liệt mênh mông, hắn tình nguyên hao sức quá độ một lần, bởi vì dục vọng ngủ đông trong cơ thể nam nhân đang mạnh mẽ kêu gào.
Mà tiểu đồ đệ kia còn không biết sống chết cởi sạch y phục, mở ra hai chân thon dài, lộ ra chồi nhỏ như búp măng trăng trắng non mềm ở Bồng Lai, dụ dỗ người ta, ngắt lấy nó, xâm phạm nó.
“Vân Kiêu… " Thiên Quyền đau đầu vỗ vỗ gáy, ngăn chặn ý nghĩ ngày càng bay xa, trước tiên nên giải quyết rõ ràng với đồ nhi đang hấp dẫn chính mình đã: “Ngươi rốt cục muốn thế nào…?"
Ngữ khí sư phụ vô lực, ý muốn thỏa hiệp, Vân Kiêu sao lại không nhân cơ hội bắt bẻ, buông tha dịp này cho được, cậu không lùi bước về phía sau chút nào, hai tay chế trụ bả vai của Thiên Quyền, chăm chú nhìn thẳng vào ánh mắt sư phụ, cố chấp mà tha thiết chân thành: “Con muốn, sư phụ ôm con." Cậu cắn cắn môi, cố gắng đè nén bất an trong lòng:
“Vân Kiêu chỉ cầu một lần… "
Thiên Quyền im lặng thật lâu, tâm Vân Kiêu cũng chùng xuống, nhưng vẫn không lùi bước. Cậu hiểu rõ rằng nếu sư phụ không chấp thuận, thì cái gì cậu cũng chẳng thể chiếm.
“Đứa ngốc!"
Đôi môi ấm áp hé ra một câu thương tiếc, lập tức hôn lên bờ môi đang run nhè nhẹ của đối phương. Mặc kệ Vân Kiêu giật mình sửng sốt, đầu lưỡi mềm mại khẽ mở khuôn miệng cậu ra, linh hoạt tham tiến, ôm lấy cái lưỡi nhỏ xinh bên trong, ôn nhu dây dưa cùng nó, múa với nó. Rồi mới cố ý thoáng lui về sau, làm cho đối phương phải truy đuổi, lạt mềm buộc chặt dẫn dắt nó lại phía mình.
Vân Kiêu theo bản năng đáp trả, lần đầu nếm hương vị tình yêu mà đối phương lại là Thiên Quyền, tại những cử chỉ khiêu khích kia cậu bất tri bất giác theo sát, đầu lưỡi tham nhập vào khoang miệng người ta vô phương thu trở lại, bị hút chặt chẽ, nước miếng chưa kịp nuốt theo khóe miệng chảy xuống đôi má hồng, nhưng Vân Kiêu chẳng muốn chà lau nó.
Nhiệt hỏa bốc cao một lúc, cuối cùng Thiên Quyền cũng buông Vân Kiêu ra.
Phần eo Vân Kiêu mềm nhũn, cả người cơ hồ ghé vào Thiên Quyền, sớm đoán trước nên Thiên Quyền cẩn trọng đỡ lấy cậu, nâng khuôn mặt chứa bờ môi sưng đỏ ướt át vì hôn, nhẹ nhàng lau đi chỉ bạc còn vương trên má.
“Sư phụ… con… " Vân Kiêu cúi đầu thở dốc, có chút khó khăn lấy lại hơi thở.
Thiên Quyền mỉm cười, ôm cậu đặt ngồi trên đùi mình, cánh tay trái vòng ra sau lưng Vân Kiêu, dịu dàng ôm lấy cậu. Thanh âm ôn nhu, tựa như tiếng yêu ma, nhỏ nhẹ:
“Ngoan, mở chân ra nào… "
Vân Kiêu vẫn trầm mê trong nụ hôn kịch liệt ban nãy, suy nghĩ hỗn loạn, ngày thường sẽ không làm những hành vi đáng thẹn thùng như vậy, tuy nhiên hiện giờ lại chẳng để tâm, ngoan ngoãn thuận theo lời nói của sư phụ, ngồi trên người hắn mà mở ra hai chân.
“Vẫn chưa đủ. Tách thêm chút nữa nào…!"
Bàn tay to vuốt ve đùi non mịn màng rồi mới khẽ đẩy một cái, làm Vân Kiêu run rẩy liền tận lực tách hai chân rộng hơn, Thiên Quyền đỡ đằng sau cậu, để cơ thể cậu có thăng bằng, tia nhìn hạ xuống, hai chân lõa lồ không chút che lấp lộ ra phân thân, phía dưới là huyệt khẩu nhỏ bé mê người, rõ rành rành bày ra trước mắt hắn.
Thiên Quyền vừa lòng khen ngợi: “Đồ nhi ngoan… " Nói xong, bàn tay để sát vào phân thân của Vân Kiêu, trông như muốn nắm lấy, lại vẫn còn cách xa chưa hề đụng tới, nhưng nhiệt khí trên lòng bàn tay lại làm vật mẫn cảm kia hồng nhuận lên, vốn đã kích động không thôi giờ còn bị kích thích khiến nó đã đứng thẳng nay càng thẳng hơn, đỉnh tràn ra càng nhiều tuyến dịch, giống như những viên linh châu đọng trên linh khẩu.
“Sư phụ… " Khát vọng tăng vọt làm thanh niên nhịn chẳng nổi nhẹ giọng cầu xin.
Bàn tay hắn đặt lên túi cầu, nhẹ nhàng ve vuốt, như đang thưởng thức một vật báu, không nhanh không chậm, lúc nào ngẫu nhiên có ý xấu thì chà sát mạnh hơn.
Vân Kiêu không thể kiềm chế được nữa, tay trườn xuống muốn an ủi dục vọng chính mình, lại nghe Thiên Quyền trầm giọng bên tai: “Không được!"
“Nhưng mà… Ô… " Vân Kiêu ngẩng đầu kháng nghị, chưa nói xong thì đã cảm giác hạ thân bị nắm gọn trong bàn tay ôn hòa hiền hậu, nhất thời chỉ có thể phát ra tiếng kêu. Bình thường ngón tay kia chỉ dùng để chơi cờ, hiện giờ lại cầm vào chỗ tư mật của mình, cẩn cẩn dực dực mà luật động nó, đôi khi niết lấy linh khẩu, tuyến dịch thấm ướt đỉnh đầu tràn ra càng nhiều hơn theo từng cái chạm nhẹ của Thiên Quyền, làm cho động tác của hắn càng thêm linh hoạt.
“Thoải mái không?"
Câu hỏi của Thiên Quyền không có tiếng hồi đáp vì Vân Kiêu đã không thể phát ra thanh âm đầy đủ nữa, chỉ còn biết rên rỉ, thắt lưng cũng hư nhuyễn lắc lư, Thiên Quyền chụp lấy nó vỗ nhè nhẹ: “Lên cao một chút, giống như con tôm đó."
“Ân… " Vân kiêu nghe lời dùng sức, thân thể bắt đầu cong cong, Thiên Quyền thấy thế cười cười, khẽ cúi đầu ngậm lấy tiểu nhũ tiêm trước mặt.
“A!… Đừng… Sư phụ… A…!!" Vân Kiêu làm sao chịu nổi tình triều cao thấp tấn công như vậy, không khống chế được rên ra tiếng, đổi lấy là nhũ tiêm hơi hơi đau vì bị cắn, đầu lưỡi linh hoạt nhấm nháp tựa như đang ăn một thứ quả mỹ vị nhất trên đời. Vân Kiêu bản năng muốn tránh thoát, nhưng cánh tay hữu lực sau lưng cậu giam cầm động tác ấy, Thiên Quyền hơi ngẩng đầu, cặp mắt luôn trầm tĩnh ấm áp kia giờ đây lóe ra ý xấu mà không người nào, thậm chí là chúng tiên thiên giới cũng chưa từng gặp qua, cười cười nói:
“Ngoan, đừng lộn xộn, lại đây, đặt tay trên vai ta này. Nào, đồ nhi ngoan… Chân vòng qua đây, tốt lắm… "
Cả người Vân Kiêu đối diện Thiên Quyền, hai chân dạng ra, ở giữa là phân thân thẳng đứng, đầu ngực bị cắn ửng đỏ trực tiếp dâng đến trước mặt Thiên Quyền. Hai tay cậu chống đỡ trên bả vai Thiên Quyền làm cho tay hắn ranh rang vô cùng, không hề buông tha đôi anh đào mỹ miều kia, một tay hắn tiếp tục xoa nắn, mà tay còn lại thì vẫn tập trung kích thích ngọc trụ cao ngất.
Khi Vân Kiêu sắp chịu hết nổi, Thiên Quyền mới buông tha cậu, tìm kiếm trong áo đem ra một bình thủy tinh, nước tựa như vô sắc trong suốt lại chứa phấn vàng phiêu tán, đây đúng là nước Thùy Nhật Thảo.
Thiên Quyền mở nắp, cười cười: “Ti Mệnh mà biết ta dùng bảo bối của hắn vào việc này sẽ phát điên lên mất. Nhưng ta chấp nhận." Dứt lời, hoàn toàn không tiếc gì đổ chất lỏng trong bình vào hạ thân Vân Kiêu, cậu không hề thấy lạnh lẽo, ngược lại có chút ấm áp, Thiên Quyền khéo léo đổ nước vào đúng vị trí, ngón tay vẽ loạn lên huyệt khẩu Vân Kiêu, chậm rãi đi vào, mật huyệt lần đầu tiên tiếp nhận dị vật khép thật chặt, nhưng hắn không lo lắng, kiên nhẫn khai phá nó, theo đầu ngón tay từ từ xâm lấn cho đến khi cả ngón tay đi hẳn vào bên trong, Vân Kiêu mơ màng không phát hiện.
Ngón tay chầm chậm rút ra, đến khi ra gần hết thì lại một lần nữa đưa vào, đi ra đi vào, cho tới lúc thích ứng một ngón rồi liền tham nhập thêm ngón nữa, hồi lâu sau mới làm cho dũng đạo chứa hết ba ngón tay. Thiên Quyền vừa lòng rút về, huyệt khẩu nhất thời trống rỗng lập tức khó chịu, không ngừng co rút, tựa như cái miệng nhỏ nhắn hé ra hợp lại.
Thiên Quyền cởi bỏ quần mình, nơi ẩn giấu hạ thân sớm ngạnh sánh ngang với sắt thép, vừa ra ngoài, nó liền giơ thẳng lên trời, gân xanh nổi đầy từ gốc đến ngọn, dục vọng vạn năm chưa từng sử dụng hiện tại như dã thú phá bỏ hàng rào có được tự do.
Bình thủy tinh nay trống không, vứt sang một bên, Thiên Quyền đem cô đầu to lớn nhắm ngay mật huyệt tiến tới, chậm rãi vùi vào. Hắn làm rất chậm rất chậm, mỗi lúc tiến một tấc, để Vân Kiêu từ từ thích ứng mới tiếp tục đẩy mạnh, thậm chí còn cẩn thận quan sát biểu tình của Vân Kiêu, nếu cậu lộ thần sắc khó chịu hay đau đớn liền đình chỉ động tác, chờ đến khi cậu bình ổn thì thôi.
Thời điểm dục vọng to lớn hoàn toàn thâm nhập dũng đạo, Vân Kiêu cũng chẳng hề kêu rên, phỏng chừng cậu chưa thấy đau cho nên Thiên Quyền vội thông báo: “Ta động đây!" Hắn căn bản không tưởng tượng được tình triều trong cơ thể mình hiện nay như thế nào….
Bên ngoài mặt trời đã bắt đầu tỏa ánh sáng, canh ba rồi mà tiếng vang từ chiếc giường trong căn phòng vẫn chưa chấm dứt.
Tờ mờ sáng, chỉ thấy một nam nhân khoác lên mình y phục hỗn độn, thanh niên trần trụi bên dưới mở thật lớn hai chân, hai tay đặt trên vai người kia, liều mạng ngửa đầu, một thân mồ hôi. Côn bổng thật lớn như lửa nhiệt không ngừng kịch liệt va chạm vào dũng đạo yếu ớt của đối phương, lực đạo mạnh mẽ khiến cả người thanh niên trượt lên trượt xuống. Càng ngày càng sát nhập sâu hơn, thanh âm của thanh niên đã sớm khàn khàn, mỗi một lần dao động thì tiếng nức nở nỉ non lại vang xa.
Trên y phục nam nhân cùng vùng bụng của thanh niên đều dính dấp bạch dịch, cũng chẳng biết phóng ra nhiều hay ít, mà ngọc trụ vẫn đứng thẳng, thêm vài cái va chạm kịch liệt nữa, lửa nóng lập tức hung hăng phun trào ở mật huyệt tối mẫn cảm, thanh niên thất thanh kêu lên, thân thể ưỡn cong, phân thân căng thẳng giật giật mấy cái, trào ra một hai giọt dịch, lúc sau liền bắn hết không để lại chút gì.
Cặp mắt thanh niên thất thần vô tiêu, nước mắt chảy xuống gò má, nước bọt theo khóe miệng hé mở tràn ra, tích tụ trên nhũ tiêm xinh đẹp, tùy ý động tác của nam nhân, bờ ngực không ngừng phập phồng, vô lực chẳng thể nhúc nhích. Tuy nhiên dưới hạ thân, nam nhân vẫn chưa có dấu hiệu suy kiệt, thậm chí cũng chưa chịu rút phân thân khỏi cơ thể người kia.
“Sư phụ… Dừng… Ô… "
Thanh niên nức nở xin tha, cơ hồ chỉ còn chút sức tàn ôm lấy cổ nam nhân, nam nhân nghe vậy cũng tạm ngừng.
Câu hỏi của nam nhân giống như mỹ tửu trộn lẫn thuốc phiện: “Thật sự muốn dừng? Nguyên lai Vân Kiêu không muốn sư phụ ôm ngươi như vậy sao?"
“Không… Không phải… "
“Nghĩa là thích?"
Thanh niên chẳng dám lên tiếng, tình cảm mãnh liệt kia chỉ e đã khắc sâu vào tâm khảm khiến cậu vô pháp quên đi. Đầu chôn ở cổ nam nhân khiến hắn không nhìn thấy biểu tình, thật lâu mới nghe được âm thanh đáp lại như có như không: “… Th… Thích… "
Kế tiếp là luật động như bão tố, vùi lấp hết thảy thần trí của đối phương.
————————————–
Cảm ơn bạn vì đã đọc bài post này~^^
T.ĐĐ: Chương này là chương ta chém nhiều nhất và cũng edit chán nhất T.T
Tác giả :
Live