Quyền Thần Dưỡng Thành
Chương 8
Mấy ngày liền tâm tình Mộ Tử Duyệt rất tốt, khi lâm triều mặt mày tươi tỉnh vui vẻ. Nàng vốn thường ngày đã thanh tú, lúc này gương mặt pha thêm vài phần hoa đào vị nhân, khiến Hạ Vân Khâm thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn.
Hạ Diệc Hiên vào triều giao nộp quân ấn tuần biên, Hạ Vân Khâm đem ấn này giao cho Binh bộ thượng thư. Chứng kiến việc này, cả triều văn võ đều kinh nghi (*). Ai cũng biết, Binh bộ thượng thư Phó Quảng Khánh tuy là cấp dưới của tả tướng Lỗ Tề Thắng, nhưng thật ra là người của Mộ gia, từ một đô úy quân Chinh Tây, sau được đề bạt thành tướng quân, cuối cùng được lão Nghiễm An vương đề cử lên vị trí này.
* kinh nghi: kinh ngạc + nghi hoặc
Lỗ Tề Thắng vuốt râu, vẻ mặt tiếc hận: "Thụy vương gia chính trực tráng niên, bệ hạ xin cân nhắc lại."
Hạ Vân Khâm cười nói: "Tả tướng lo lắng nhiều rồi. Hoàng huynh vì trẫm bôn ba lao lực nhiều năm như vậy, đến giờ ngay cả vương phi còn chưa có, trẫm ái ngại trong lòng. Huống hồ việc này giao cho Binh bộ Phó đại nhân làm việc, trẫm rất yên tâm."
Lỗ Tề Thắng bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Bệ hạ nói rất đúng, không biết đã chọn được người cho vị trí Thụy vương vương phi chưa?"
Lỗ tai mọi người đều lập tức dựng lên, trong lòng đem tất cả nữ tử có thể đãi gả trong nhà thầm tính toán một lần. Nếu có thể cùng Thụy vương phủ kết thành thông gia, việc thăng quan tiến chức chỉ là nay mai.
"Việc này trẫm cần bàn bạc với hoàng thẩm và thái phi. Hoàng huynh nếu trong lòng đã có đối tượng, cũng đừng che giấu, cứ việc nói thẳng." Hạ Vân Khâm tìm được cơ hội trêu chọc Hạ Diệc Hiên, không khỏi đắc ý.
"Thần biết Thụy vương gia thích nữ tử như thế nào." Mộ Tử Duyệt mỉm cười nói.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía nàng, ngay cả Hạ Diệc Hiên vẫn trầm mặc không nói cũng kinh ngạc.
"Tử Duyệt ngươi nói thử xem. Hôm qua hoàng thẩm đến chỗ Lệ thái phi ngồi nửa ngày cũng là nói chuyện này, còn mời trẫm qua bồi chuyện một lúc, trẫm nghe nhiều tới nỗi lỗ tai mọc kén đây." Hạ Vân Khâm hứng thú hỏi.
Hạ Diệc Hiên nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, bỗng lạnh lùng cắt lời: "Bệ hạ, thần ngu dốt, đây là thảo luận chính sự triều đình, không phải chuyện nhà quán trà."
Hạ Vân Khâm không khỏi có chút xấu hổ, vừa định cười ha ha chuyển hướng đề tài thì nghe Mộ Tử Duyệt hừ một tiếng: "Chuyện bệ hạ đang đàm luận chính là chính sự, Phương đại nhân, ngài nói xem?"
Phương Vu Chính ở phía sau không biết đang nghĩ chuyện gì, vừa nghe Mộ Tử Duyệt gọi, không khỏi có chút mờ mịt.
"Phương đại nhân, chẳng phải mấy ngày trước ngươi còn buộc tội bổn vương vô hậu bất trung bất hiếu, thẹn với Đại Hạ sao? Sao hôm nay không nói? Bên nặng bên nhẹ, không phải bản sắc của Ngự Sử đại nhân." Mộ Tử Duyệt nghiêm mặt nói.
Tai Phương Vu Chính hơi đỏ lên, sau một lúc mới cứng nhắc nói: "Thụy vương thường xuyên không ở kinh thành, là hạ quan sơ sót."
"Phương đại nhân như vậy là không đúng rổi. Thụy vương gia vì nước vì dân như thế, lao lực vất vả, ngươi sao có thể làm như không thấy? Chẳng phải là làm cho Thụy vương gia thất vọng sao?" Mộ Tử Duyệt truy vấn.
Cả khuôn mặt Phương Vu Chính đều nghẹn đỏ, nửa ngày nói không ra lời. Hạ Vân Khâm nhìn có chút không đành lòng, hoà giải nói: "Phương đại nhân tất nhiên là đối với Tử Duyệt kỳ vọng rất cao, yêu sâu, trách cũng nghiêm, Phương đại nhân ngươi nói đúng không..."
Lời còn chưa dứt, cả sảnh đường văn võ thoáng chốc im phăng phắc. Hạ Vân Khâm lúc này mới phát giác, những lời này nói với Nghiễm An vương đang bị đồn ầm ĩ là đoạn tụ thật sự có chút không ổn a!
Lúc tan triều, Mộ Tử Duyệt theo thường lệ đi ở sau cùng. Nàng có chút không đành lòng nhìn Phương Vu Chính, sợ hắn nhất thời không khống chế được, cầm hốt trong tay đập nàng. Tuy rằng nàng chẳng sợ gì vị Ngự Sử trung thừa hào hoa phong nhã này, nhưng ở ngay Kim Loan điện mà đánh nhau thì thật hết nói nổi!
Không biết vì sao, Hạ Diệc Hiên cố tình đi chậm ở phía sau, chưa được mấy bước, hai người liền sóng vai mà đi.
"Tử Duyệt thử nói một chút, ta rốt cuộc thích nữ tử như thế nào?" Hạ Diệc Hiên hỏi, thanh âm của hắn trầm thấp mà lại từ tính, giống như đang thì thầm bên tai nàng.
Mộ Tử Duyệt khẽ lách sang bên một bước, liếc hắn một cái: "Người Thụy vương thích tất nhiên là tri thư đạt lễ, ôn nhu nhàn thục, quốc sắc thiên hương, bằng không, lúc trước sao có thể đến Nghiễm An vương phủ từ hôn?"
Hạ Diệc Hiên thật lâu không hé răng, đi nhanh đến cửa cung mới phun ra hai chữ: "Tử Duyệt."
Một tiếng gọi "Tử Duyệt" trầm thấp nhu hòa, xen thêm mấy phần tình cảm, làm cho Mộ Tử Duyệt sửng sốt. Số mệnh đã định nàng cùng Hạ Diệc Hiên nhất định là đối đầu, lúc này hắn đặt một lớp khăn che mặt giả tạo tình cảm thắm thiết để làm gì??
Nàng dừng bước, khó hiểu nhìn Hạ Diệc Hiên. Ánh mắt sắc bén kia làm nàng bất giác căng thẳng.
Trong nháy mắt, trên người Hạ Diệc Hiên tỏa ra một cổ nộ khí: "Lúc ấy, ta cũng không muốn từ hôn, chẳng lẽ phụ vương ngươi không nói với ngươi sao?" Nói xong, hắn nhìn nàng thật sâu, rồi bước nhanh ra cửa cung.
Mộ Tử Duyệt ngây người không hiểu hành động vừa rồi là có ý gì. Từ hôn hay không cũng không phải một mình hắn định đoạt là được, hơn nữa, hiện tại Mộ Tử An đã chết, cho dù có một trăm mối hôn sự thì cũng đã theo người bồi hoàng thổ rồi.
Nàng nhún vai, đi đến xe ngựa. Xe ngựa của nàng ở ngoài cùng bên trái, vừa vặn cùng Hạ Diệc Hiên mỗi người đi một ngả. Trở lại trong phủ, quản sự liền thông báo, Mộ Đại muốn cầu kiến, đang đợi ở thư phòng.
Mộ Đại là đội trưởng đội thân vệ, phụ trách liên lạc giữa Nghiễm An vương phủ và hai quân Chinh Tây, Định Bắc, đồng thời phụ trách đưa tin từ các cơ sở ngầm cài đặt trong phủ các vương công trọng thần.
Vừa thấy Mộ Tử Duyệt tiến vào, hắn liền nhanh chóng đóng cửa lại, đem mấy phong mật tín trình lên.
"Phó tướng quân và Ứng tướng quân nhiều lần đưa tin, biên cảnh không yên ổn."
"Trong quân Bình Nam có mấy lần điều động, nghe nói, còn có một lần gây xôn xao, không biết là chuyện gì."
"Thụy vương lần này tuần biên, cùng phủ doãn Lương Châu ở phố hoa phong lưu một đêm, nhất định có việc mờ ám. Vốn là việc này không ai biết, nhưng phủ doãn phu nhân lén đi theo, gây náo loạn một hồi."
"Hữu tướng Tần Trùng đặt mua một khu đại trạch viện, nghe nói tiêu phí vạn kim."
"Gần nhất không biết vì sao, một trợ lý trong phủ tả tướng Lỗ Tề Thắng lại xuất hiện ở Tề vương phủ, vào ở trong vương phủ."
...
Mộ Tử Duyệt nhìn mật tín trong tay, trong lòng có chút lạnh. Tần Trùng tham hủ (*), nàng sớm đã biết. Nhưng Tần gia kinh thương nhiều năm, rắc rối khó gỡ, lại chưởng quản muối vận Đại Hạ và khai thác mỏ, là nguồn thu thuế trọng yếu cho quốc khố. Hạ Vân Khâm căn cơ chưa ổn, không thể động đến hắn.
* tham hủ: tham lam, hủ bại
Mà lão thất phu Lỗ Tề Thắng làm ra vẻ đạo mạo kia, quả nhiên không ngoài sở liệu, hắn ngủ đông hai năm nay rốt cục vẫn lòi đuôi cáo. Tề vương kia là huynh trưởng của Hạ Vân Khâm, lúc trước là đối thủ cạnh tranh kế thừa đế vị với Hạ Vân Khâm. Tiên đế vì che dấu tai mắt, phong Tề vương thành thái tử dưỡng nhiều năm, cuối cùng mới đá hắn đến một tiểu quận nơi biên thùy phía bắc, phong thành Tề vương.
Còn có Hạ Diệc Hiên, rốt cuộc hắn đang có chủ ý quái quỷ gì? Phủ doãn Lương Châu từng hết lòng vì Nghiễm An vương phủ, nàng còn gọi một tiếng thế thúc, trong hồ lô của hắn rốt cuộc đang bán thuốc gì?
Triều đình này thoạt nhìn toàn là thần tử trung thành tận tâm, nhưng thật ra mỗi người đều có mục đích riêng, thoạt nhìn một mảnh hòa thuận, bên trong lại nhộn nhạo sóng ngầm, biến đổi liên tục.
Nàng trầm ngâm một lát nói: "Xem ra cần phái thêm người theo dõi Lỗ gia, bên Tần Trùng không cần nhiều người theo dõi như vậy, ta đã có tính toán."
Mộ Đại lên tiếng, trên mặt hiện vẻ lo lắng: "Vương gia xin chớ gấp gáp, có một số việc không thể làm một lần là xong, cần từ từ tính toán."
Ánh mắt Mộ Tử Duyệt nhìn lưng chừng vô định, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Chỉ sợ thời gian không còn nhiều."
Mộ Đại có chút hoang mang, vừa định hỏi thêm vài câu, tiếng đập cửa dồn dập vang lên: "Vương gia, bệ hạ tới, đang ở tiền sảnh chờ người!"
***
Mộ Tử Duyệt vừa bước vào tiền sảnh đã thấy Hạ Vân Khâm mặc thường phục ngồi ngay ngắn, Thính Vũ cố ý vì ngài chuẩn bị trà ô mai, Tiểu Khánh Tử đứng phía sau ngài.
"Trà này chua chua ngọt ngọt, thật dễ uống," Hạ Vân Khâm vừa lòng gật gật đầu, "Thính Vũ tỷ tỷ, đây là ngươi làm sao?"
Thính Vũ sợ tới nỗi bùm một tiếng quỳ xuống: "Bệ hạ, hai chữ tỷ tỷ này nô tỳ không dám nhận."
Thần sắc Hạ Vân Khâm ảm đạm: "Các ngươi một đám đều như vậy, trẫm trước kia không phải gọi các ngươi như vậy sao?"
"Việc này... Việc này so với trước kia không giống." Thính Vũ nơm nớp lo sợ trả lời.
"Có cái gì không giống? Là trẫm biến dạng hay là trở nên hung ác? Chẳng lẽ trẫm không phải là tiểu điện hạ lớn lên ở Nghiễm An vương phủ? Chẳng lẽ trẫm không phải tiểu điện hạ đuổi theo các ngươi đòi thả diều?" Hạ Vân Khâm tức giận đặt bộp chung trà xuống mặt bàn.
Mộ Tử Duyệt ở cửa ho khan một tiếng, đi lên chào: "Bệ hạ, sao tự nhiên lại nổi giận vậy?"
Thính Vũ rốt cục nhẹ nhõm thở ra một hơi, cúi đầu đứng cạnh Mộ Tử Duyệt.
Hạ Vân Khâm nhìn chằm chằm Mộ Tử Duyệt một hồi lâu, mím môi không nói gì, chỉ vuốt vuốt nắp chung trà.
"Bệ hạ trước kia từng ở Nghiễm An vương phủ vài năm, đấy là chúng thần có phúc. Nhưng bây giờ bệ hạ đã đăng cơ, vạn dân kính ngưỡng, tự nhiên không thể lại giống như trước đây, bằng không còn thể thống gì? Hay là bệ hạ thấy thần bị Ngự Sử đài buộc tội còn quá ít?" Mộ Tử Duyệt thở dài một hơi.
Sắc mặt Hạ Vân Khâm dịu đi: "Có phải ngươi cảm thấy Phương Vu Chính phiền phức? Ngày mai trẫm điều hắn đến địa phương khác, đỡ phải ở đây làm ngươi phiền lòng."
"Không cần, bệ hạ phải tin tưởng thần, chỉ cần thần nguyện ý, cho dù hắn hôm nay nhìn thần trừng mắt thổi râu, ngày mai cũng có thể tùy tiện để thần sai bảo." Mộ Tử Duyệt ngẩng đầu lên, khuôn mặt hơi nghiêng, mang theo vài phần ngạo nghễ. Vẻ mặt kia có loại phong lưu nói không nên lời.
Hạ Vân Khâm nhìn đến mê ly, liền cúi đầu, uống một ngụm trà để che giấu ánh mắt, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã sáng trong trở lại, mỉm cười nói: "Mị lực của Tử Duyệt không ai có thể cưỡng lại được, nhớ ngày đó, trẫm vừa đến đây, nghĩ ai cũng muốn hại mình, chỉ có Tử Duyệt có thể làm cho trẫm buông lỏng cảnh giác."
Mộ Tử Duyệt cũng mỉm cười: "Bệ hạ khi đó mới đến đây, vừa nghe chút động tĩnh là sợ tới mức nhảy dựng lên, nhưng ngài môi hồng răng trắng, bộ dạng thực tuyển tú. Thần... Tiểu An hận không thể đem ngài nâng niu trong lòng bàn tay, đi chơi đều nhớ đến ngài, có lần thấy ngài tội nghiệp ôm cột gỗ nhìn theo chúng thần rời đi, liền lén đưa ngài đi ra bằng cửa sau, kết quả trở về bị phụ vương tức giận giáo huấn cho một trận."
Hạ Vân Khâm buồn bã: "Thật muốn quay trở về khoảng thời gian đó, trẫm mỗi ngày đều có thể ở cùng một chỗ với ngươi."
"Hiện tại không phải mỗi ngày đều có thể thấy sao? Bệ hạ ở trong lòng thần, so với trước kia cũng như nhau, không có gì khác biệt." Mộ Tử Duyệt nghe lời này, có chút buồn bực.
"Thật sự?" Hạ Vân Khâm nhìn nàng chằm chằm, trên mặt lộ ra vài phần trẻ con làm nũng, "Vậy sao ngày thường Tử Duyệt không tiến cung bồi trẫm? Lần nào trẫm cũng phải một hai cho mời mới chịu tiến cung, còn nhất định phải đến ngự thư phòng đàm luận công sự? Trước kia ngươi không như thế."
Hạ Diệc Hiên vào triều giao nộp quân ấn tuần biên, Hạ Vân Khâm đem ấn này giao cho Binh bộ thượng thư. Chứng kiến việc này, cả triều văn võ đều kinh nghi (*). Ai cũng biết, Binh bộ thượng thư Phó Quảng Khánh tuy là cấp dưới của tả tướng Lỗ Tề Thắng, nhưng thật ra là người của Mộ gia, từ một đô úy quân Chinh Tây, sau được đề bạt thành tướng quân, cuối cùng được lão Nghiễm An vương đề cử lên vị trí này.
* kinh nghi: kinh ngạc + nghi hoặc
Lỗ Tề Thắng vuốt râu, vẻ mặt tiếc hận: "Thụy vương gia chính trực tráng niên, bệ hạ xin cân nhắc lại."
Hạ Vân Khâm cười nói: "Tả tướng lo lắng nhiều rồi. Hoàng huynh vì trẫm bôn ba lao lực nhiều năm như vậy, đến giờ ngay cả vương phi còn chưa có, trẫm ái ngại trong lòng. Huống hồ việc này giao cho Binh bộ Phó đại nhân làm việc, trẫm rất yên tâm."
Lỗ Tề Thắng bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Bệ hạ nói rất đúng, không biết đã chọn được người cho vị trí Thụy vương vương phi chưa?"
Lỗ tai mọi người đều lập tức dựng lên, trong lòng đem tất cả nữ tử có thể đãi gả trong nhà thầm tính toán một lần. Nếu có thể cùng Thụy vương phủ kết thành thông gia, việc thăng quan tiến chức chỉ là nay mai.
"Việc này trẫm cần bàn bạc với hoàng thẩm và thái phi. Hoàng huynh nếu trong lòng đã có đối tượng, cũng đừng che giấu, cứ việc nói thẳng." Hạ Vân Khâm tìm được cơ hội trêu chọc Hạ Diệc Hiên, không khỏi đắc ý.
"Thần biết Thụy vương gia thích nữ tử như thế nào." Mộ Tử Duyệt mỉm cười nói.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía nàng, ngay cả Hạ Diệc Hiên vẫn trầm mặc không nói cũng kinh ngạc.
"Tử Duyệt ngươi nói thử xem. Hôm qua hoàng thẩm đến chỗ Lệ thái phi ngồi nửa ngày cũng là nói chuyện này, còn mời trẫm qua bồi chuyện một lúc, trẫm nghe nhiều tới nỗi lỗ tai mọc kén đây." Hạ Vân Khâm hứng thú hỏi.
Hạ Diệc Hiên nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, bỗng lạnh lùng cắt lời: "Bệ hạ, thần ngu dốt, đây là thảo luận chính sự triều đình, không phải chuyện nhà quán trà."
Hạ Vân Khâm không khỏi có chút xấu hổ, vừa định cười ha ha chuyển hướng đề tài thì nghe Mộ Tử Duyệt hừ một tiếng: "Chuyện bệ hạ đang đàm luận chính là chính sự, Phương đại nhân, ngài nói xem?"
Phương Vu Chính ở phía sau không biết đang nghĩ chuyện gì, vừa nghe Mộ Tử Duyệt gọi, không khỏi có chút mờ mịt.
"Phương đại nhân, chẳng phải mấy ngày trước ngươi còn buộc tội bổn vương vô hậu bất trung bất hiếu, thẹn với Đại Hạ sao? Sao hôm nay không nói? Bên nặng bên nhẹ, không phải bản sắc của Ngự Sử đại nhân." Mộ Tử Duyệt nghiêm mặt nói.
Tai Phương Vu Chính hơi đỏ lên, sau một lúc mới cứng nhắc nói: "Thụy vương thường xuyên không ở kinh thành, là hạ quan sơ sót."
"Phương đại nhân như vậy là không đúng rổi. Thụy vương gia vì nước vì dân như thế, lao lực vất vả, ngươi sao có thể làm như không thấy? Chẳng phải là làm cho Thụy vương gia thất vọng sao?" Mộ Tử Duyệt truy vấn.
Cả khuôn mặt Phương Vu Chính đều nghẹn đỏ, nửa ngày nói không ra lời. Hạ Vân Khâm nhìn có chút không đành lòng, hoà giải nói: "Phương đại nhân tất nhiên là đối với Tử Duyệt kỳ vọng rất cao, yêu sâu, trách cũng nghiêm, Phương đại nhân ngươi nói đúng không..."
Lời còn chưa dứt, cả sảnh đường văn võ thoáng chốc im phăng phắc. Hạ Vân Khâm lúc này mới phát giác, những lời này nói với Nghiễm An vương đang bị đồn ầm ĩ là đoạn tụ thật sự có chút không ổn a!
Lúc tan triều, Mộ Tử Duyệt theo thường lệ đi ở sau cùng. Nàng có chút không đành lòng nhìn Phương Vu Chính, sợ hắn nhất thời không khống chế được, cầm hốt trong tay đập nàng. Tuy rằng nàng chẳng sợ gì vị Ngự Sử trung thừa hào hoa phong nhã này, nhưng ở ngay Kim Loan điện mà đánh nhau thì thật hết nói nổi!
Không biết vì sao, Hạ Diệc Hiên cố tình đi chậm ở phía sau, chưa được mấy bước, hai người liền sóng vai mà đi.
"Tử Duyệt thử nói một chút, ta rốt cuộc thích nữ tử như thế nào?" Hạ Diệc Hiên hỏi, thanh âm của hắn trầm thấp mà lại từ tính, giống như đang thì thầm bên tai nàng.
Mộ Tử Duyệt khẽ lách sang bên một bước, liếc hắn một cái: "Người Thụy vương thích tất nhiên là tri thư đạt lễ, ôn nhu nhàn thục, quốc sắc thiên hương, bằng không, lúc trước sao có thể đến Nghiễm An vương phủ từ hôn?"
Hạ Diệc Hiên thật lâu không hé răng, đi nhanh đến cửa cung mới phun ra hai chữ: "Tử Duyệt."
Một tiếng gọi "Tử Duyệt" trầm thấp nhu hòa, xen thêm mấy phần tình cảm, làm cho Mộ Tử Duyệt sửng sốt. Số mệnh đã định nàng cùng Hạ Diệc Hiên nhất định là đối đầu, lúc này hắn đặt một lớp khăn che mặt giả tạo tình cảm thắm thiết để làm gì??
Nàng dừng bước, khó hiểu nhìn Hạ Diệc Hiên. Ánh mắt sắc bén kia làm nàng bất giác căng thẳng.
Trong nháy mắt, trên người Hạ Diệc Hiên tỏa ra một cổ nộ khí: "Lúc ấy, ta cũng không muốn từ hôn, chẳng lẽ phụ vương ngươi không nói với ngươi sao?" Nói xong, hắn nhìn nàng thật sâu, rồi bước nhanh ra cửa cung.
Mộ Tử Duyệt ngây người không hiểu hành động vừa rồi là có ý gì. Từ hôn hay không cũng không phải một mình hắn định đoạt là được, hơn nữa, hiện tại Mộ Tử An đã chết, cho dù có một trăm mối hôn sự thì cũng đã theo người bồi hoàng thổ rồi.
Nàng nhún vai, đi đến xe ngựa. Xe ngựa của nàng ở ngoài cùng bên trái, vừa vặn cùng Hạ Diệc Hiên mỗi người đi một ngả. Trở lại trong phủ, quản sự liền thông báo, Mộ Đại muốn cầu kiến, đang đợi ở thư phòng.
Mộ Đại là đội trưởng đội thân vệ, phụ trách liên lạc giữa Nghiễm An vương phủ và hai quân Chinh Tây, Định Bắc, đồng thời phụ trách đưa tin từ các cơ sở ngầm cài đặt trong phủ các vương công trọng thần.
Vừa thấy Mộ Tử Duyệt tiến vào, hắn liền nhanh chóng đóng cửa lại, đem mấy phong mật tín trình lên.
"Phó tướng quân và Ứng tướng quân nhiều lần đưa tin, biên cảnh không yên ổn."
"Trong quân Bình Nam có mấy lần điều động, nghe nói, còn có một lần gây xôn xao, không biết là chuyện gì."
"Thụy vương lần này tuần biên, cùng phủ doãn Lương Châu ở phố hoa phong lưu một đêm, nhất định có việc mờ ám. Vốn là việc này không ai biết, nhưng phủ doãn phu nhân lén đi theo, gây náo loạn một hồi."
"Hữu tướng Tần Trùng đặt mua một khu đại trạch viện, nghe nói tiêu phí vạn kim."
"Gần nhất không biết vì sao, một trợ lý trong phủ tả tướng Lỗ Tề Thắng lại xuất hiện ở Tề vương phủ, vào ở trong vương phủ."
...
Mộ Tử Duyệt nhìn mật tín trong tay, trong lòng có chút lạnh. Tần Trùng tham hủ (*), nàng sớm đã biết. Nhưng Tần gia kinh thương nhiều năm, rắc rối khó gỡ, lại chưởng quản muối vận Đại Hạ và khai thác mỏ, là nguồn thu thuế trọng yếu cho quốc khố. Hạ Vân Khâm căn cơ chưa ổn, không thể động đến hắn.
* tham hủ: tham lam, hủ bại
Mà lão thất phu Lỗ Tề Thắng làm ra vẻ đạo mạo kia, quả nhiên không ngoài sở liệu, hắn ngủ đông hai năm nay rốt cục vẫn lòi đuôi cáo. Tề vương kia là huynh trưởng của Hạ Vân Khâm, lúc trước là đối thủ cạnh tranh kế thừa đế vị với Hạ Vân Khâm. Tiên đế vì che dấu tai mắt, phong Tề vương thành thái tử dưỡng nhiều năm, cuối cùng mới đá hắn đến một tiểu quận nơi biên thùy phía bắc, phong thành Tề vương.
Còn có Hạ Diệc Hiên, rốt cuộc hắn đang có chủ ý quái quỷ gì? Phủ doãn Lương Châu từng hết lòng vì Nghiễm An vương phủ, nàng còn gọi một tiếng thế thúc, trong hồ lô của hắn rốt cuộc đang bán thuốc gì?
Triều đình này thoạt nhìn toàn là thần tử trung thành tận tâm, nhưng thật ra mỗi người đều có mục đích riêng, thoạt nhìn một mảnh hòa thuận, bên trong lại nhộn nhạo sóng ngầm, biến đổi liên tục.
Nàng trầm ngâm một lát nói: "Xem ra cần phái thêm người theo dõi Lỗ gia, bên Tần Trùng không cần nhiều người theo dõi như vậy, ta đã có tính toán."
Mộ Đại lên tiếng, trên mặt hiện vẻ lo lắng: "Vương gia xin chớ gấp gáp, có một số việc không thể làm một lần là xong, cần từ từ tính toán."
Ánh mắt Mộ Tử Duyệt nhìn lưng chừng vô định, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Chỉ sợ thời gian không còn nhiều."
Mộ Đại có chút hoang mang, vừa định hỏi thêm vài câu, tiếng đập cửa dồn dập vang lên: "Vương gia, bệ hạ tới, đang ở tiền sảnh chờ người!"
***
Mộ Tử Duyệt vừa bước vào tiền sảnh đã thấy Hạ Vân Khâm mặc thường phục ngồi ngay ngắn, Thính Vũ cố ý vì ngài chuẩn bị trà ô mai, Tiểu Khánh Tử đứng phía sau ngài.
"Trà này chua chua ngọt ngọt, thật dễ uống," Hạ Vân Khâm vừa lòng gật gật đầu, "Thính Vũ tỷ tỷ, đây là ngươi làm sao?"
Thính Vũ sợ tới nỗi bùm một tiếng quỳ xuống: "Bệ hạ, hai chữ tỷ tỷ này nô tỳ không dám nhận."
Thần sắc Hạ Vân Khâm ảm đạm: "Các ngươi một đám đều như vậy, trẫm trước kia không phải gọi các ngươi như vậy sao?"
"Việc này... Việc này so với trước kia không giống." Thính Vũ nơm nớp lo sợ trả lời.
"Có cái gì không giống? Là trẫm biến dạng hay là trở nên hung ác? Chẳng lẽ trẫm không phải là tiểu điện hạ lớn lên ở Nghiễm An vương phủ? Chẳng lẽ trẫm không phải tiểu điện hạ đuổi theo các ngươi đòi thả diều?" Hạ Vân Khâm tức giận đặt bộp chung trà xuống mặt bàn.
Mộ Tử Duyệt ở cửa ho khan một tiếng, đi lên chào: "Bệ hạ, sao tự nhiên lại nổi giận vậy?"
Thính Vũ rốt cục nhẹ nhõm thở ra một hơi, cúi đầu đứng cạnh Mộ Tử Duyệt.
Hạ Vân Khâm nhìn chằm chằm Mộ Tử Duyệt một hồi lâu, mím môi không nói gì, chỉ vuốt vuốt nắp chung trà.
"Bệ hạ trước kia từng ở Nghiễm An vương phủ vài năm, đấy là chúng thần có phúc. Nhưng bây giờ bệ hạ đã đăng cơ, vạn dân kính ngưỡng, tự nhiên không thể lại giống như trước đây, bằng không còn thể thống gì? Hay là bệ hạ thấy thần bị Ngự Sử đài buộc tội còn quá ít?" Mộ Tử Duyệt thở dài một hơi.
Sắc mặt Hạ Vân Khâm dịu đi: "Có phải ngươi cảm thấy Phương Vu Chính phiền phức? Ngày mai trẫm điều hắn đến địa phương khác, đỡ phải ở đây làm ngươi phiền lòng."
"Không cần, bệ hạ phải tin tưởng thần, chỉ cần thần nguyện ý, cho dù hắn hôm nay nhìn thần trừng mắt thổi râu, ngày mai cũng có thể tùy tiện để thần sai bảo." Mộ Tử Duyệt ngẩng đầu lên, khuôn mặt hơi nghiêng, mang theo vài phần ngạo nghễ. Vẻ mặt kia có loại phong lưu nói không nên lời.
Hạ Vân Khâm nhìn đến mê ly, liền cúi đầu, uống một ngụm trà để che giấu ánh mắt, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã sáng trong trở lại, mỉm cười nói: "Mị lực của Tử Duyệt không ai có thể cưỡng lại được, nhớ ngày đó, trẫm vừa đến đây, nghĩ ai cũng muốn hại mình, chỉ có Tử Duyệt có thể làm cho trẫm buông lỏng cảnh giác."
Mộ Tử Duyệt cũng mỉm cười: "Bệ hạ khi đó mới đến đây, vừa nghe chút động tĩnh là sợ tới mức nhảy dựng lên, nhưng ngài môi hồng răng trắng, bộ dạng thực tuyển tú. Thần... Tiểu An hận không thể đem ngài nâng niu trong lòng bàn tay, đi chơi đều nhớ đến ngài, có lần thấy ngài tội nghiệp ôm cột gỗ nhìn theo chúng thần rời đi, liền lén đưa ngài đi ra bằng cửa sau, kết quả trở về bị phụ vương tức giận giáo huấn cho một trận."
Hạ Vân Khâm buồn bã: "Thật muốn quay trở về khoảng thời gian đó, trẫm mỗi ngày đều có thể ở cùng một chỗ với ngươi."
"Hiện tại không phải mỗi ngày đều có thể thấy sao? Bệ hạ ở trong lòng thần, so với trước kia cũng như nhau, không có gì khác biệt." Mộ Tử Duyệt nghe lời này, có chút buồn bực.
"Thật sự?" Hạ Vân Khâm nhìn nàng chằm chằm, trên mặt lộ ra vài phần trẻ con làm nũng, "Vậy sao ngày thường Tử Duyệt không tiến cung bồi trẫm? Lần nào trẫm cũng phải một hai cho mời mới chịu tiến cung, còn nhất định phải đến ngự thư phòng đàm luận công sự? Trước kia ngươi không như thế."
Tác giả :
Tiểu Thố