Quyến Rũ Yêu Nghiệt Thủ Trưởng
Chương 77: Ngoại truyện 10
Bầu trời trở nên âm u, từng đám mây đen bao phủ, chậm rãi biến thành một cơn mưa, sau đó dần dần tạnh. Mặt đất khô ráo giờ đã ẩm ướt, làm cho các hàng quán san sát ven đường càng thêm ảm đạm, hôm nay cũng rất ít người ra ngoài đi mua sắm.
Lúc này trong một cửa hàng không một bóng khách lui tới, ba cô gái đang ngồi trước quầy tính tiền nhàm chán lôi điện thoại ra nghịch, thỉnh thoảng lại quay sang tán gẫu với nhau đôi ba câu.
Đây là một cửa hàng tây trang rất đẹp và thanh lịch, lấy hai màu đen vàng làm chủ đạo, sàn đá cẩm thạch màu đen khiến cho người ta cảm thấy xa hoa, màu vàng của đồ trang trí lại tăng thêm nét sang trọng, các bộ đồ thì phong phú cả về kiểu dáng lẫn màu sắc.
“Tiểu Tiệp, cuối tuần này là sinh nhật của phó tổng, nói là sẽ mời mọi người đến dự, cậu có đi không?" Tiểu Mễ làm việc cùng Diệp Linh Tiệp cẩn thận hỏi, phó tổng cũng không phải người xa lạ gì, chính là bạn trai cũ của Diệp Linh Tiệp, hai tháng trước đã chia tay.
“Ừm…Chắc là có!" Diệp Linh Tiệp không tập trung đáp, mắt nhìn vào bức ảnh trong di động, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Trong ảnh, khuôn mặt nhợt nhạt của một người đàn ông dưới ánh sáng trông càng thêm mờ ảo, ngũ quan tuấn tú rõ ràng, chỉ tiếc là đôi mắt kia đang nhắm lại, tuy thế cũng làm cho người ta ngắm mãi mà không chán.
Từ lần gặp nhau ở phòng khám, Đào Tử Tuấn sau khi chăm sóc cô một đêm thì hai người cũng từ đó mà trở nên thân thiết, thỉnh thoảng lại ra ngoài ăn cơm cùng nhau, rảnh rỗi thì lên núi ngắm cảnh đêm, đi dạo phố cổ.
Khi ở bên anh cô cảm thấy rất thoải mái, không như những người đàn ông khác mà cô từng quen, bởi vì hầu như cô chưa bao giờ thèm quan tâm đến cảm xúc của bọn họ. Nhưng Đào Tử Tuấn thì không như vậy, bởi vì đó là Đào Tử độc nhất vô nhị của cô!
Nghĩ đến hai chữ “Đào Tử", Diệp Linh Tiệp thấy rất buồn cười, anh không thích cô gọi anh như vậy, nhưng cuối cùng vì không chịu nổi sự kiên trì của cô nên đành nhận cách gọi này, cũng để mặc cho cô chọc tức anh, bởi vì…Dường như anh đã bắt đầu biểu lộ chút cưng chiều dành cho cô rồi.
Tiểu Mễ liếc mắt nhìn đối phương một cái, thấy cô đang si ngốc nhìn di động nên cũng tò mò lao người tới nhìn vào màn hình.
“Trời ơi trời ơi trời ơi ~ Mình đã nghi là Tiểu Tiệp có bạn trai mới rồi mà! Thảo nào tháng này suốt ngày ngồi nhắn tin, số lần đi chơi với bọn mình cũng ít đi, thì ra sự thật là đây!" Tiểu Mễ hưng phấn nói, không quên bổ sung thêm một câu: “Anh này đẹp trai thật đó ~"
Lời này lập tức lôi kéo sự chú ý của một cô gái khác: “Đâu đâu, mình muốn xem mình muốn xem!" Tiểu Nhàn nhanh chóng xúm lại đoạt lấy di động trong tay Diệp Linh Tiệp, hai mắt mở to ngắm thật kỹ.
Tiểu Mễ và Tiểu Nhàn thi nhau khoa trương khen Đào Tử Tuấn đẹp trai, còn oán giận Diệp Linh Tiệp không coi bọn họ là chị em tốt, có bạn trai mà không nói một tiếng.
“Xin các cậu, mình thích thì sao chứ, người ta là gay mà!" Diệp Linh Tiệp tức giận đáp, còn thưởng thêm cho họ một cái lườm.
Lời vừa nói ra lập tức nhận lấy tiếng kinh hô của hai người, cô tiếp tục nói: “Người ta cũng có bạn trai rồi. "
Nghĩ đến những lúc ở cùng anh, cô tin chắc anh là công, bởi vì dù có tưởng tượng thế nào thì cô cũng không hình dung ra được dáng vẻ của anh khi làm thụ. (Tác giả: Suy nghĩ này của người đẹp Diệp mà bị Đào Tử Tuấn biết được thì chắc chắn là cô sẽ bị anh bóp chết!")
Đang lúc các cô đang thảo luận về chuyện công thụ thì cửa vào được đẩy ra, hai người đàn ông bước vào không phải ai khác mà chính là Đào Tử Tuấn và Trầm Úy Vũ.
Diệp Linh Tiệp khẽ chớp đôi mắt to quyến rũ, kinh ngạc hỏi: “Đào Tử! Sao anh lại đến đây?" Tay lập tức cướp lại di động trong tay Tiểu Mễ, tắt màn hình rồi cất vào trong túi.
Nghe thấy hai từ “Đào Tử" trong miệng cô, Tiểu Mễ và Tiểu Nhàn muốn cười mà không dám, Trầm Úy Vũ còn tao nhã nhếch miệng lên, trong nháy mắt đã thành công mê hoặc được các cô.
“Đừng có gọi tôi như vậy!" Đào Tử Tuấn tức giận trừng mắt nhìn Diệp Linh Tiệp, mắt quét một lượt từ trên xuống dưới người cô, bởi vì chưa từng thấy cô mặc đồng phục đi làm nên thấy có chút mới mẻ.
Áo sơ mi màu tím bó sát người tôn lên nước da trắng nõn, nhưng mà phần ngực có phải hơi chật với cô không? Anh lo rằng lớp vải kia sẽ không thể chống đỡ nổi với cúp D của cô mà bục ra mất! Thêm cả chiếc váy đen ngắn khéo léo bao trọn bờ mông căng tròn kia nữa, trông cô thật sự rất cuốn hút.
“Hì, anh đến ủng hộ đấy à? Đào Tử…Tuấn, ha ha. " Cô vốn muốn tiếp tục dùng cách xưng hô thân mật, nhưng lại gặp ánh mắt cảnh cáo của anh nên đành phải chuyển sang gọi tên đầy đủ.
Ai ~ Anh còn mang cả bạn trai đến đây mua sắm, nếu cô làm cho anh mất mặt thì không phải sẽ khiến người yêu của anh coi thường anh sao?
Đào Tử Tuấn ừ một tiếng, sau đó nhìn quanh một chút, cuối cùng cầm lấy một khối vải mịn trơn nhẵn màu đen đưa cho Diệp Linh Tiệp, nói là muốn đặt may một bộ tây trang.
Thế là Diệp Linh Tiệp dẫn anh đi tới phòng thay đồ để lấy số đo, bởi vì cô chưa từng trực tiếp nhìn xem số đo của anh là bao nhiêu, bây giờ có cơ hội được động tay động chân, nên đương nhiên là cô rất vui rồi.
“Đầu tiên là vòng ngực ~" Cô nũng nịu nói, tay nhỏ bé vòng thước dây dưới nách anh, bầu ngực nhẹ nhàng áp lên ngực anh, còn cố tình cọ xát hai cái.
Mũi ngửi thấy mùi hương quả mâm xôi mê người trên cơ thể Diệp Linh Tiệp, tầm mắt của anh cũng vừa vặn nhìn xuống ngực cô, không nhìn thì thôi, nhìn rồi là không dứt ra được.
Đo vòng ngực xong, Diệp Linh Tiệp lại tiếp tục đo xuống thắt lưng, mông, đùi, cuối cùng mới đến vai và chiều cao, trong lòng khẽ cười trộm, hôm nay coi như tay cô được “ăn no" rồi.
Đào Tử Tuấn bị cô sờ loạn mà bụng dưới nóng rực, vật kia cũng đang rục rịch thức tỉnh nhưng đã bị anh cố gắng giữ bình tĩnh để trấn an lại, vừa rồi anh thật hoài nghi không biết có phải là cô cố ý hay không, sau lại nghĩ đây vốn là công việc của cô.
Trong lúc anh vẫn đang cúi đầu nhìn cô thì đột nhiên cô lại ngẩng đầu lên, môi vô tình chạm lên môi anh, đã vậy cô còn nghịch ngợm vươn lưỡi ra liếm một cái nữa chứ!
Bị cô đùa ác như vậy, anh rốt cục cũng không nhịn được nữa mà ôm lấy eo cô, hôn thật sâu lên đôi môi kia, dùng sức mà liếm mút.
Hành động này của anh hoàn toàn là ngoài ý muốn của cô, khiến cho cô chỉ biết ngây ngốc mà há miệng, biến thành một lời mời gọi cho anh đưa lưỡi tiến vào.
Gắt gao cuồng nhiệt hấp thụ nước bọt ngọt ngào trong miệng cô, xúc cảm kia quả thật mềm mại giống như đang ăn một miếng đậu hũ, làm người ta muốn ăn mãi không thôi, mà cô cũng đã bắt đầu nhiệt tình hôn trả lại, cùng anh quấn quýt chơi đùa.
Lúc này, trong không gian yên ắng vang lên tiếng mút nước chậc chậc vô cùng mờ ám…
Lúc này trong một cửa hàng không một bóng khách lui tới, ba cô gái đang ngồi trước quầy tính tiền nhàm chán lôi điện thoại ra nghịch, thỉnh thoảng lại quay sang tán gẫu với nhau đôi ba câu.
Đây là một cửa hàng tây trang rất đẹp và thanh lịch, lấy hai màu đen vàng làm chủ đạo, sàn đá cẩm thạch màu đen khiến cho người ta cảm thấy xa hoa, màu vàng của đồ trang trí lại tăng thêm nét sang trọng, các bộ đồ thì phong phú cả về kiểu dáng lẫn màu sắc.
“Tiểu Tiệp, cuối tuần này là sinh nhật của phó tổng, nói là sẽ mời mọi người đến dự, cậu có đi không?" Tiểu Mễ làm việc cùng Diệp Linh Tiệp cẩn thận hỏi, phó tổng cũng không phải người xa lạ gì, chính là bạn trai cũ của Diệp Linh Tiệp, hai tháng trước đã chia tay.
“Ừm…Chắc là có!" Diệp Linh Tiệp không tập trung đáp, mắt nhìn vào bức ảnh trong di động, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Trong ảnh, khuôn mặt nhợt nhạt của một người đàn ông dưới ánh sáng trông càng thêm mờ ảo, ngũ quan tuấn tú rõ ràng, chỉ tiếc là đôi mắt kia đang nhắm lại, tuy thế cũng làm cho người ta ngắm mãi mà không chán.
Từ lần gặp nhau ở phòng khám, Đào Tử Tuấn sau khi chăm sóc cô một đêm thì hai người cũng từ đó mà trở nên thân thiết, thỉnh thoảng lại ra ngoài ăn cơm cùng nhau, rảnh rỗi thì lên núi ngắm cảnh đêm, đi dạo phố cổ.
Khi ở bên anh cô cảm thấy rất thoải mái, không như những người đàn ông khác mà cô từng quen, bởi vì hầu như cô chưa bao giờ thèm quan tâm đến cảm xúc của bọn họ. Nhưng Đào Tử Tuấn thì không như vậy, bởi vì đó là Đào Tử độc nhất vô nhị của cô!
Nghĩ đến hai chữ “Đào Tử", Diệp Linh Tiệp thấy rất buồn cười, anh không thích cô gọi anh như vậy, nhưng cuối cùng vì không chịu nổi sự kiên trì của cô nên đành nhận cách gọi này, cũng để mặc cho cô chọc tức anh, bởi vì…Dường như anh đã bắt đầu biểu lộ chút cưng chiều dành cho cô rồi.
Tiểu Mễ liếc mắt nhìn đối phương một cái, thấy cô đang si ngốc nhìn di động nên cũng tò mò lao người tới nhìn vào màn hình.
“Trời ơi trời ơi trời ơi ~ Mình đã nghi là Tiểu Tiệp có bạn trai mới rồi mà! Thảo nào tháng này suốt ngày ngồi nhắn tin, số lần đi chơi với bọn mình cũng ít đi, thì ra sự thật là đây!" Tiểu Mễ hưng phấn nói, không quên bổ sung thêm một câu: “Anh này đẹp trai thật đó ~"
Lời này lập tức lôi kéo sự chú ý của một cô gái khác: “Đâu đâu, mình muốn xem mình muốn xem!" Tiểu Nhàn nhanh chóng xúm lại đoạt lấy di động trong tay Diệp Linh Tiệp, hai mắt mở to ngắm thật kỹ.
Tiểu Mễ và Tiểu Nhàn thi nhau khoa trương khen Đào Tử Tuấn đẹp trai, còn oán giận Diệp Linh Tiệp không coi bọn họ là chị em tốt, có bạn trai mà không nói một tiếng.
“Xin các cậu, mình thích thì sao chứ, người ta là gay mà!" Diệp Linh Tiệp tức giận đáp, còn thưởng thêm cho họ một cái lườm.
Lời vừa nói ra lập tức nhận lấy tiếng kinh hô của hai người, cô tiếp tục nói: “Người ta cũng có bạn trai rồi. "
Nghĩ đến những lúc ở cùng anh, cô tin chắc anh là công, bởi vì dù có tưởng tượng thế nào thì cô cũng không hình dung ra được dáng vẻ của anh khi làm thụ. (Tác giả: Suy nghĩ này của người đẹp Diệp mà bị Đào Tử Tuấn biết được thì chắc chắn là cô sẽ bị anh bóp chết!")
Đang lúc các cô đang thảo luận về chuyện công thụ thì cửa vào được đẩy ra, hai người đàn ông bước vào không phải ai khác mà chính là Đào Tử Tuấn và Trầm Úy Vũ.
Diệp Linh Tiệp khẽ chớp đôi mắt to quyến rũ, kinh ngạc hỏi: “Đào Tử! Sao anh lại đến đây?" Tay lập tức cướp lại di động trong tay Tiểu Mễ, tắt màn hình rồi cất vào trong túi.
Nghe thấy hai từ “Đào Tử" trong miệng cô, Tiểu Mễ và Tiểu Nhàn muốn cười mà không dám, Trầm Úy Vũ còn tao nhã nhếch miệng lên, trong nháy mắt đã thành công mê hoặc được các cô.
“Đừng có gọi tôi như vậy!" Đào Tử Tuấn tức giận trừng mắt nhìn Diệp Linh Tiệp, mắt quét một lượt từ trên xuống dưới người cô, bởi vì chưa từng thấy cô mặc đồng phục đi làm nên thấy có chút mới mẻ.
Áo sơ mi màu tím bó sát người tôn lên nước da trắng nõn, nhưng mà phần ngực có phải hơi chật với cô không? Anh lo rằng lớp vải kia sẽ không thể chống đỡ nổi với cúp D của cô mà bục ra mất! Thêm cả chiếc váy đen ngắn khéo léo bao trọn bờ mông căng tròn kia nữa, trông cô thật sự rất cuốn hút.
“Hì, anh đến ủng hộ đấy à? Đào Tử…Tuấn, ha ha. " Cô vốn muốn tiếp tục dùng cách xưng hô thân mật, nhưng lại gặp ánh mắt cảnh cáo của anh nên đành phải chuyển sang gọi tên đầy đủ.
Ai ~ Anh còn mang cả bạn trai đến đây mua sắm, nếu cô làm cho anh mất mặt thì không phải sẽ khiến người yêu của anh coi thường anh sao?
Đào Tử Tuấn ừ một tiếng, sau đó nhìn quanh một chút, cuối cùng cầm lấy một khối vải mịn trơn nhẵn màu đen đưa cho Diệp Linh Tiệp, nói là muốn đặt may một bộ tây trang.
Thế là Diệp Linh Tiệp dẫn anh đi tới phòng thay đồ để lấy số đo, bởi vì cô chưa từng trực tiếp nhìn xem số đo của anh là bao nhiêu, bây giờ có cơ hội được động tay động chân, nên đương nhiên là cô rất vui rồi.
“Đầu tiên là vòng ngực ~" Cô nũng nịu nói, tay nhỏ bé vòng thước dây dưới nách anh, bầu ngực nhẹ nhàng áp lên ngực anh, còn cố tình cọ xát hai cái.
Mũi ngửi thấy mùi hương quả mâm xôi mê người trên cơ thể Diệp Linh Tiệp, tầm mắt của anh cũng vừa vặn nhìn xuống ngực cô, không nhìn thì thôi, nhìn rồi là không dứt ra được.
Đo vòng ngực xong, Diệp Linh Tiệp lại tiếp tục đo xuống thắt lưng, mông, đùi, cuối cùng mới đến vai và chiều cao, trong lòng khẽ cười trộm, hôm nay coi như tay cô được “ăn no" rồi.
Đào Tử Tuấn bị cô sờ loạn mà bụng dưới nóng rực, vật kia cũng đang rục rịch thức tỉnh nhưng đã bị anh cố gắng giữ bình tĩnh để trấn an lại, vừa rồi anh thật hoài nghi không biết có phải là cô cố ý hay không, sau lại nghĩ đây vốn là công việc của cô.
Trong lúc anh vẫn đang cúi đầu nhìn cô thì đột nhiên cô lại ngẩng đầu lên, môi vô tình chạm lên môi anh, đã vậy cô còn nghịch ngợm vươn lưỡi ra liếm một cái nữa chứ!
Bị cô đùa ác như vậy, anh rốt cục cũng không nhịn được nữa mà ôm lấy eo cô, hôn thật sâu lên đôi môi kia, dùng sức mà liếm mút.
Hành động này của anh hoàn toàn là ngoài ý muốn của cô, khiến cho cô chỉ biết ngây ngốc mà há miệng, biến thành một lời mời gọi cho anh đưa lưỡi tiến vào.
Gắt gao cuồng nhiệt hấp thụ nước bọt ngọt ngào trong miệng cô, xúc cảm kia quả thật mềm mại giống như đang ăn một miếng đậu hũ, làm người ta muốn ăn mãi không thôi, mà cô cũng đã bắt đầu nhiệt tình hôn trả lại, cùng anh quấn quýt chơi đùa.
Lúc này, trong không gian yên ắng vang lên tiếng mút nước chậc chậc vô cùng mờ ám…
Tác giả :
Độc Cô Cầu Yêu