Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ
Chương 75: Hồng Môn Yến (3)
Edit: Va
Beta: Ami
Thẩm Nguyệt nói xong, sau đó là một hồi trầm mặc thật lâu.
Sau một lúc lâu, Lâm Nhụy mới chậm rì rì mà mở miệng.
Ánh mắt của cô thanh triệt, hiện lên nhàn nhạt trào phúng: “Chị Lục, có lẽ những lời này chị hẳn nên nói với chồng của mình thì càng có vẻ hiệu lực hơn một ít."
Lời nói này quá bén nhọn, thế cho nên làm Thẩm Nguyệt cảm thấy có chút khó chịu.
Chỉ là, trong đầu suy nghĩ cô gái trước mặt này cùng lắm cũng chỉ là một kẻ thứ 3 vô liêm sĩ mà thôi, còn Thẩm Nguyệt cô lại là vợ hợp pháp của Lục Trạch, vậy thì sao Thẩm Nguyệt cô có thể lùi bước được cơ chứ?
Nếu thật sự muốn nói là khó chịu thì cũng nên là Thẩm Nguyệt cô khó chịu mới đúng.
Thẩm Nguyệt nhịn xuống cổ cảm xúc tức giận kia rồi nói ra những lời thấm thía với Lâm Nhụy: “Cô Lâm, cô biết không? Đàn ông luôn tham luyến những thứ tốt đẹp ở bên ngoài, nhưng mà đến lúc bọn họ chơi mệt mỏi rồi thì sớm hay muộn vẫn sẽ trở về với gia đình, đại đa số đàn ông đều là như vậy. Công việc của Lục Trạch rất bận, ở bên ngoài có rất nhiều người cần xã giao, vì vậy nên mới có chút hồ đồ, nhưng anh ấy là chồng của tôi, là người cha tốt của con tôi, tôi chắc rằng anh ấy chỉ là nhất thời đi nhầm đường, chúng tôi vẫn yêu thương nhau như cũ. Nhưng còn cô, cô Lâm đây vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, sẽ có rất nhiều người thích cô. Cô cần gì phải làm một kẻ thứ 3 phá hoại gia đình người khác để mọi người khinh thường, còn cứ dây dưa với anh ấy không buông tay cơ chứ…"
Thẩm Nguyệt của hiện tại, thanh âm nói chuyện tinh tế nhẹ nhàng, uyển chuyển êm tai, giống như thật sự là đang suy nghĩ chuyện về sau dùm Lâm Nhụy.
Lâm Nhụy suýt chút nữa bị chọc cười ra tiếng, mệt cô ngay từ đầu còn cho rằng Thẩm Nguyệt là một con thỏ trắng nhỏ. Nghe những lời nói miên man châm chọc vừa rồi của Thẩm Nguyệt, không chỉ phủi sạch hết trách nhiệm của Lục Trạch mà còn thể hiện ngụ ý là đang trách cô lì lợm la liếm nên mới khiến Lục Trạch phạm vào lỗi sai?
Trên thế gian này, hầu như tất cả phụ nữ khi đối mặt với chuyện chồng mình ngoại tình đều là như vậy, không phân biệt được đâu là xanh là đỏ là đen là trắng mà chỉ biết khăng khăng trách cứ là hồ ly tinh bên ngoài quyến rũ chồng mình, nhưng lại không nghĩ tới đạo lý một cây làm chẳng nên non, nếu đàn ông không có ý tứ kia thì chẳng lẽ côn thịt của anh ta sẽ tự bay đến cắm vào tiểu huyệt của người phụ nữ khác sao?
(Ami: Chuẩn vl =)))
Đây cũng là chỗ đáng buồn của đại đa số phụ nữ.
Đàn ông ngoại tình không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là, người phụ nữ lại một mặt vì anh ta mà tìm lý do để tha thứ.
Trên mạng còn chia sẻ những video đánh ghen nhân tình, lột sạch quần áo của nhân tình bên đường rồi nhục mạ từ từ. Phụ nữ xử lý phụ nữ như vậy thì có bản lĩnh gì, có giỏi thì đi mà đánh mấy ông chồng đã ngoại tình của mình ấy.
Có lẽ là tam quan của Lâm Nhụy vốn đã nát, dù sao thì cô cũng rất khinh thường đối với loại hành vi này.
“Tôi nghĩ, có khả năng là chị đã hiểu nhầm một chuyện rồi chị Lục."
Lâm Nhụy trên cao nhìn xuống Thẩm Nguyệt xong gằn từng câu từng chữ nói: “Không phải tôi dây dưa với chồng của chị mà ngày hôm qua chính là chồng chị chủ động tìm tôi theo như nhu cầu riêng của bản thân."
“Chuyện này không có khả năng!" Thẩm Nguyệt lập tức theo bản năng phản bác.
“Có cái gì mà không có khả năng?"
Lâm Nhụy cười khinh miệt, dù sao thì hiện tại cô đã là một nhân tình vạn ác không thể tha, cô chỉ đơn giản là tự khiến cho bản thân trở nên tồi tệ hơn một ít mà thôi!
“Chỉ sợ là chị Lục không biết gì rồi, trước khi đến với tôi, anh ấy đã đi tìm rất nhiều bạn giường khác, tôi không phải người đầu tiên và cũng không phải là người cuối cùng, chị Lục nói mấy lời này với tôi thì chẳng bằng ngẫm lại bản thân về sau nên làm sao để kéo trái tim của chồng mình về thì tốt hơn."
Sắc mặt của Thẩm Nguyệt trở nên tái nhợt, vẫn không dám tin tưởng lắm. (cố chấp vđ:v #Va)
Người mà cô ấy đang nói tới chính là chồng của cô sao? Là người chồng ôn nhu anh tuấn mỗi ngày đều nói lời âu yếm bên tai cô sao.
Chính là ở sâu trong nội tâm, lại có một giọng nói đang ngầm thừa nhận lời nói của Lâm Nhụy. Rốt cuộc cô cũng chưa bao giờ thật sự hiểu biết chồng mình mà, chẳng phải sao? Nhưng trước nay cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh lại đi ngoại tình.
Hết thảy chuyện này tới quá đột ngột.
Cô lắc đầu, tự trấn định mình mạnh mẽ: “Cô Lâm, cô vẫn chưa kết hôn nên không hiểu, chờ sau khi cô kết hôn rồi thì sẽ hiểu được nỗi đau khổ của tôi."
“Có lẽ là vậy."
Lâm Nhụy không tỏ ý kiến.
Cô thong thả ung dung mà nhấm nháp tách cà phê latte mà nhân viên phục vụ vừa bưng lên bàn kia, mùi hương cà phê nồng đậm nháy mắt tràn ngập giữa môi răng.
Cà phê không tồi, không uống thì đáng tiếc.
Sau đó, cô nói: “Buổi chiều tôi còn có tiết, xin phép được đi trước. Còn chuyện chị Lục muốn tôi rời khỏi Lục Trạch thì tôi có thể đáp ứng cô, không chủ động tìm anh ấy, những chuyện khác thì không liên quan đến tôi."
“…"
Thẩm Nguyệt cười có chút miễn cưỡng: “Phiền cô có thể chặn số điện thoại của chồng tôi luôn không?"
“Không thể."
Cô đã hứa hẹn không tìm Lục Trạch rồi mà còn muốn cô làm như thế nào nữa?
Lâm Nhụy trực tiếp cự tuyệt.
Nói thật, Lục Trạch lớn lên anh tuấn lại còn hiểu trái tim phụ nữ, quan trọng nhất chính là sống rất tốt, tưởng tượng đến thật muốn từ bỏ, trong lòng cô còn có một chút luyến tiếc, bạn giường khó tìm được người tốt như vậy.
Chỉ tiếc vợ anh đã tới hưng sư vấn tội, trước mắt chỉ có thể nhịn đau mà bỏ đi những thứ mình yêu thích.
Mặc kệ như thế nào, đã đồng ý với Thẩm Nguyệt rồi thì cô chắc chắn sẽ làm được.
Đương nhiên nếu Lục Trạch chủ động tìm cô, vậy thì không phải chuyện cô có thể khống chế được.
Lâm Nhụy đứng lên, bình tĩnh sửa sang lại nếp uốn trên quần áo, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà mọi chuyện luôn phát sinh một cách bất ngờ như vậy.
Thời điểm cô vừa mới đi được một bước thì phía sau có người dùng sức kéo lấy cổ tay cô lại.
Lâm Nhụy theo bản năng quay đầu lại.
Còn chưa thấy rõ là ai thì đã bị một ly cà phê còn dư tạt, người kia còn cố ý hắt ở trên mặt cô.
Mái tóc dài vốn dĩ uốn lượn trong nháy mắt biến thành từng cụm vón cục, nhão nhão dính dính ở trên đầu, cà phê còn dính trên mặt, đang chảy dọc theo cằm mà nhỏ giọt xuống dưới.
Không đau, nhưng khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Chưa từng trải qua khoảnh khắc nào mà chật vật như bây giờ.
Trong phút chốc, nỗi khuất nhục trong lòng Lâm Nhụy đạt tới cao trào.
Cô gắt gao cắn môi.
Xuyên thấu qua tầm mắt mơ hồ, Lâm Nhụy rốt cuộc thấy rõ đó là ai.
THẨM... LAM....
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Hnay team hơi buồn q chút nên thông cảm không tặng chương được /_
Beta: Ami
Thẩm Nguyệt nói xong, sau đó là một hồi trầm mặc thật lâu.
Sau một lúc lâu, Lâm Nhụy mới chậm rì rì mà mở miệng.
Ánh mắt của cô thanh triệt, hiện lên nhàn nhạt trào phúng: “Chị Lục, có lẽ những lời này chị hẳn nên nói với chồng của mình thì càng có vẻ hiệu lực hơn một ít."
Lời nói này quá bén nhọn, thế cho nên làm Thẩm Nguyệt cảm thấy có chút khó chịu.
Chỉ là, trong đầu suy nghĩ cô gái trước mặt này cùng lắm cũng chỉ là một kẻ thứ 3 vô liêm sĩ mà thôi, còn Thẩm Nguyệt cô lại là vợ hợp pháp của Lục Trạch, vậy thì sao Thẩm Nguyệt cô có thể lùi bước được cơ chứ?
Nếu thật sự muốn nói là khó chịu thì cũng nên là Thẩm Nguyệt cô khó chịu mới đúng.
Thẩm Nguyệt nhịn xuống cổ cảm xúc tức giận kia rồi nói ra những lời thấm thía với Lâm Nhụy: “Cô Lâm, cô biết không? Đàn ông luôn tham luyến những thứ tốt đẹp ở bên ngoài, nhưng mà đến lúc bọn họ chơi mệt mỏi rồi thì sớm hay muộn vẫn sẽ trở về với gia đình, đại đa số đàn ông đều là như vậy. Công việc của Lục Trạch rất bận, ở bên ngoài có rất nhiều người cần xã giao, vì vậy nên mới có chút hồ đồ, nhưng anh ấy là chồng của tôi, là người cha tốt của con tôi, tôi chắc rằng anh ấy chỉ là nhất thời đi nhầm đường, chúng tôi vẫn yêu thương nhau như cũ. Nhưng còn cô, cô Lâm đây vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, sẽ có rất nhiều người thích cô. Cô cần gì phải làm một kẻ thứ 3 phá hoại gia đình người khác để mọi người khinh thường, còn cứ dây dưa với anh ấy không buông tay cơ chứ…"
Thẩm Nguyệt của hiện tại, thanh âm nói chuyện tinh tế nhẹ nhàng, uyển chuyển êm tai, giống như thật sự là đang suy nghĩ chuyện về sau dùm Lâm Nhụy.
Lâm Nhụy suýt chút nữa bị chọc cười ra tiếng, mệt cô ngay từ đầu còn cho rằng Thẩm Nguyệt là một con thỏ trắng nhỏ. Nghe những lời nói miên man châm chọc vừa rồi của Thẩm Nguyệt, không chỉ phủi sạch hết trách nhiệm của Lục Trạch mà còn thể hiện ngụ ý là đang trách cô lì lợm la liếm nên mới khiến Lục Trạch phạm vào lỗi sai?
Trên thế gian này, hầu như tất cả phụ nữ khi đối mặt với chuyện chồng mình ngoại tình đều là như vậy, không phân biệt được đâu là xanh là đỏ là đen là trắng mà chỉ biết khăng khăng trách cứ là hồ ly tinh bên ngoài quyến rũ chồng mình, nhưng lại không nghĩ tới đạo lý một cây làm chẳng nên non, nếu đàn ông không có ý tứ kia thì chẳng lẽ côn thịt của anh ta sẽ tự bay đến cắm vào tiểu huyệt của người phụ nữ khác sao?
(Ami: Chuẩn vl =)))
Đây cũng là chỗ đáng buồn của đại đa số phụ nữ.
Đàn ông ngoại tình không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là, người phụ nữ lại một mặt vì anh ta mà tìm lý do để tha thứ.
Trên mạng còn chia sẻ những video đánh ghen nhân tình, lột sạch quần áo của nhân tình bên đường rồi nhục mạ từ từ. Phụ nữ xử lý phụ nữ như vậy thì có bản lĩnh gì, có giỏi thì đi mà đánh mấy ông chồng đã ngoại tình của mình ấy.
Có lẽ là tam quan của Lâm Nhụy vốn đã nát, dù sao thì cô cũng rất khinh thường đối với loại hành vi này.
“Tôi nghĩ, có khả năng là chị đã hiểu nhầm một chuyện rồi chị Lục."
Lâm Nhụy trên cao nhìn xuống Thẩm Nguyệt xong gằn từng câu từng chữ nói: “Không phải tôi dây dưa với chồng của chị mà ngày hôm qua chính là chồng chị chủ động tìm tôi theo như nhu cầu riêng của bản thân."
“Chuyện này không có khả năng!" Thẩm Nguyệt lập tức theo bản năng phản bác.
“Có cái gì mà không có khả năng?"
Lâm Nhụy cười khinh miệt, dù sao thì hiện tại cô đã là một nhân tình vạn ác không thể tha, cô chỉ đơn giản là tự khiến cho bản thân trở nên tồi tệ hơn một ít mà thôi!
“Chỉ sợ là chị Lục không biết gì rồi, trước khi đến với tôi, anh ấy đã đi tìm rất nhiều bạn giường khác, tôi không phải người đầu tiên và cũng không phải là người cuối cùng, chị Lục nói mấy lời này với tôi thì chẳng bằng ngẫm lại bản thân về sau nên làm sao để kéo trái tim của chồng mình về thì tốt hơn."
Sắc mặt của Thẩm Nguyệt trở nên tái nhợt, vẫn không dám tin tưởng lắm. (cố chấp vđ:v #Va)
Người mà cô ấy đang nói tới chính là chồng của cô sao? Là người chồng ôn nhu anh tuấn mỗi ngày đều nói lời âu yếm bên tai cô sao.
Chính là ở sâu trong nội tâm, lại có một giọng nói đang ngầm thừa nhận lời nói của Lâm Nhụy. Rốt cuộc cô cũng chưa bao giờ thật sự hiểu biết chồng mình mà, chẳng phải sao? Nhưng trước nay cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh lại đi ngoại tình.
Hết thảy chuyện này tới quá đột ngột.
Cô lắc đầu, tự trấn định mình mạnh mẽ: “Cô Lâm, cô vẫn chưa kết hôn nên không hiểu, chờ sau khi cô kết hôn rồi thì sẽ hiểu được nỗi đau khổ của tôi."
“Có lẽ là vậy."
Lâm Nhụy không tỏ ý kiến.
Cô thong thả ung dung mà nhấm nháp tách cà phê latte mà nhân viên phục vụ vừa bưng lên bàn kia, mùi hương cà phê nồng đậm nháy mắt tràn ngập giữa môi răng.
Cà phê không tồi, không uống thì đáng tiếc.
Sau đó, cô nói: “Buổi chiều tôi còn có tiết, xin phép được đi trước. Còn chuyện chị Lục muốn tôi rời khỏi Lục Trạch thì tôi có thể đáp ứng cô, không chủ động tìm anh ấy, những chuyện khác thì không liên quan đến tôi."
“…"
Thẩm Nguyệt cười có chút miễn cưỡng: “Phiền cô có thể chặn số điện thoại của chồng tôi luôn không?"
“Không thể."
Cô đã hứa hẹn không tìm Lục Trạch rồi mà còn muốn cô làm như thế nào nữa?
Lâm Nhụy trực tiếp cự tuyệt.
Nói thật, Lục Trạch lớn lên anh tuấn lại còn hiểu trái tim phụ nữ, quan trọng nhất chính là sống rất tốt, tưởng tượng đến thật muốn từ bỏ, trong lòng cô còn có một chút luyến tiếc, bạn giường khó tìm được người tốt như vậy.
Chỉ tiếc vợ anh đã tới hưng sư vấn tội, trước mắt chỉ có thể nhịn đau mà bỏ đi những thứ mình yêu thích.
Mặc kệ như thế nào, đã đồng ý với Thẩm Nguyệt rồi thì cô chắc chắn sẽ làm được.
Đương nhiên nếu Lục Trạch chủ động tìm cô, vậy thì không phải chuyện cô có thể khống chế được.
Lâm Nhụy đứng lên, bình tĩnh sửa sang lại nếp uốn trên quần áo, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà mọi chuyện luôn phát sinh một cách bất ngờ như vậy.
Thời điểm cô vừa mới đi được một bước thì phía sau có người dùng sức kéo lấy cổ tay cô lại.
Lâm Nhụy theo bản năng quay đầu lại.
Còn chưa thấy rõ là ai thì đã bị một ly cà phê còn dư tạt, người kia còn cố ý hắt ở trên mặt cô.
Mái tóc dài vốn dĩ uốn lượn trong nháy mắt biến thành từng cụm vón cục, nhão nhão dính dính ở trên đầu, cà phê còn dính trên mặt, đang chảy dọc theo cằm mà nhỏ giọt xuống dưới.
Không đau, nhưng khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Chưa từng trải qua khoảnh khắc nào mà chật vật như bây giờ.
Trong phút chốc, nỗi khuất nhục trong lòng Lâm Nhụy đạt tới cao trào.
Cô gắt gao cắn môi.
Xuyên thấu qua tầm mắt mơ hồ, Lâm Nhụy rốt cuộc thấy rõ đó là ai.
THẨM... LAM....
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Hnay team hơi buồn q chút nên thông cảm không tặng chương được /_
Tác giả :
Đông Bôn Tây Cố