Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ
Chương 47-4: Phiên ngoại (2) - Ba của đứa bé rốt cuộc là ai?
Edit: Va
Beta: Minh + Su
Ba tiếng chuông vừa đỗ thì liền có người nghe máy.
“Tiểu Nhụy? Anh đang lái xe, gần về đến nhà rồi."
Nghe được giọng nói trầm ổn hữu lực của Phó Duẫn Thừa làm trái tim Lâm Nhụy nổi lên một trận lên men. Buổi sáng hôm nay, cô nói muốn ăn đồ ngọt ở cửa hàng mới mở trong trung tâm thành phố, nhưng bởi vì xếp hàng quá khó nên Phó Duẫn Thừa dù chưa ăn bữa sáng vẫn liền đi mua về cho cô.
Phó Duẫn Thừa là một người đàn ông rất nghiêm túc. Từ sau khi ở cùng cô thì anh đối xử với cô đặc biệt tốt, hai người sống với nhau như vợ chồng bình thường, đơn giản mà hạnh phúc, anh còn phụ giúp Lâm Nhụy làm việc nhà. Hiện tại, Phó Duẫn Thừa đã từ một người đàn ông chỉ biết làm đồ qua loa biến thành đầu bếp nấu ăn cao cấp.
Phó Duẫn Thừa còn nói, anh nguyện ý làm cơm cho cô cả đời.
Chỉ có điều là, anh càng làm như vậy thì Lâm Nhụy càng cảm thấy áy náy. Cô không có cách nào để cắt đứt quan hệ giữa mình với Hàn Vũ và Lục Trạch. Tuy Phó Duẫn Thừa thỏa hiệp, nhưng mà, ai lại nguyện ý chia sẻ người mình yêu với những người khác?
Lâm Nhụy càng thêm có một loại cảm giác xúc động muốn khóc, Phó Duẫn Thừa tốt như vậy, sau khi biết chuyện này thì liệu anh có thể sẽ vứt bỏ cô hay không…
Cô do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
“Ông xã, em muốn nói chuyện này với anh. Anh đừng nói gì cả, em sợ sau khi anh lên tiếng thì em sẽ không dám mở miệng nói nữa, nhưng chuyện này em không thể gạt anh. Là như thế này, sáng nay, em cảm giác thân thể có chút không thích hợp, ghê tởm muốn ói nên sau đó em liền đi mua…"
Một hơi nghiêm chỉnh nói xong, Lâm Nhụy gắt gao nhắm mắt lại. Cô không dám nghĩ đến phản ứng của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại.
“Két ——"
Tiếng thắng xe mãnh liệt vang lên.
“Em nói, em mang thai?… Đứa bé không xác định là của anh hay là của Hàn Vũ?" Phó Duẫn Thừa tận lực thả chậm thanh tuyến, chỉ là âm cuối vẫn còn mang theo vài phần run rẩy.
“Ân." Lâm Nhụy nhỏ giọng lên tiếng. Cô không biết nên nói gì.
“……" Bên kia trầm mặc, không đáp lại.
Tựa như ném một viên đá vào trong mặt nước đang lặng, yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động.
Trái tim Lâm Nhụy ngay lập tức trầm xuống.
Cô gian nan mở miệng, trong giọng điệu mang theo sáp ý: “Ông xã, em hiểu ý của anh… Em yêu anh, anh yên tâm, chuyện này em sẽ tự mình xử lý."
So với đứa bé, cô càng không muốn làm cho Phó Duẫn Thừa thương tâm.
Đến khi Lâm Nhụy chuẩn bị tắt máy thì Phó Duẫn Thừa ở đầu bên kia rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Em muốn xử lý đứa bé này như thế nào?" Anh bình tĩnh hỏi.
“Phá nó sao?"
“Em…" Lâm Nhụy nghẹn lời. Cô xác thật đã nghĩ như vậy.
Phó Duẫn Thừa thở dài. Anh dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Nghe anh nói này, anh không có ý kêu em phá bỏ đứa bé, tạm không nói đến chuyện đứa bé có phải là con của anh hay không, việc phá thai rất nguy hiểm, sẽ làm tổn hại đến thân thể của em. Chỉ với điểm này thôi thì anh sẽ không cho em đi phá thai."
“Còn nữa, em không phải nói đứa bé cũng có khả năng là con của anh sao? Từ khi anh đang quyết định chung sống hoà bình với bọn họ thì anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, sẽ có một ngày này xuất hiện, thế cho nên, mặc kệ đứa bé có phải là con của anh hay không thì anh đều sẽ đối đãi với nó thật tốt và xem nó như con ruột của mình, anh sẽ cố làm một người cha tốt. Gia đình của chúng ta sẽ có thêm một tiểu thiên sứ nữa."
Lâm Nhụy nghiêm túc nghe, sau khi nghe anh nói xong, cả người cảm động đến rối tinh rối mù.
Cô nghẹn ngào hỏi: “Vậy vì sao hiện tại anh mới nói, em còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng…"
“Bà xã, em đừng khóc."
Con người sắt đá cũng có nhu tình, đặc biệt là đối với người thân cận trước mặt, cho dù ở bên ngoài có lạnh lùng đạm bạc đến cỡ nào thì khi người mình yêu rơi lệ, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, cũng đều đủ để làm cho trái tim của anh mềm ra.
Phó Duẫn Thừa đau lòng một trận, biết người mình yêu hiểu lầm, anh vội vàng giải thích: “Anh lúc nãy là bởi vì đột nhiên nghe thấy chuyện này nên không kịp phản ứng lại, chủ yếu là quá kích động, có con, anh vui mừng còn không kịp."
“Là thật sao?"
Lâm Nhụy hỏi theo bản năng.
“Là thật!"
Phó Duẫn Thừa kiên định trả lời.
Lâm Nhụy nhanh chóng chuyển buồn thành vui: “Cảm ơn anh, ông xã!"
Kích động, vui vẻ, hạnh phúc… Đủ loại cảm xúc lập tức nảy lên trong lòng cô, ngược lại, đến cuối cùng một lời nói dễ nghe cô cũng không nói ra được, chỉ còn lại có một câu đơn giản này.
“Được được, trước đừng khóc." Trong giọng nói chuyện của Phó Duẫn Thừa để lộ ra tia cưng chiều: “Khóc nhiều sẽ không tốt đối với đứa bé ở trong bụng, mau nín khóc. Em còn muốn ăn cái gì không? Sẵn tiện anh sẽ mua về cho em luôn."
Lâm Nhụy nghe lời không khóc, từ tủ đầu giường rút ra một tờ khăn giấy rồi xoa xoa nước mắt, cô suy nghĩ một chút. “Em còn muốn ăn nho, còn muốn uống trà sữa, còn thêm…"
Lâm Nhụy một hơi nói xong mấy chục loại đồ ăn, nếu không phải Phó Duẫn Thừa có trí nhớ tốt thì chắc anh sẽ không nhớ được hết.
Sau khi lặp lại một lần xong, Phó Duẫn Thừa nói: “Bà xã, em ở nhà chờ anh, anh mua xong liền lập tức trở về."
“Ân, được."
Hiện giờ, tảng đá nặng ở trong lòng Lâm Nhụy rơi xuống, cô thuận theo mà ngoan ngoãn đồng ý.
Chỉ là, sau khi hai người tạm biệt, lúc cô chuẩn bị tắt điện thoại thì Phó Duẫn Thừa đột nhiên nói.
“À mà khoan đã, bà xã à, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện."
“Chuyện gì?"
“Chính là ——" Phó Duẫn Thừa hiếm khi thấy có chút thẹn thùng.
“Em còn nhớ rõ hơn một tháng trước, ngày sinh nhật của em không, anh cùng Hàn Vũ ở nhà làm party để chúc mừng sinh nhật em, buổi tối hôm đó, chúng ta uống tương đối nhiều, sau đó, hơn nữa đêm thì Lục Trạch cũng gấp gáp trở về, sau đó 4 người chúng ta liền…"
Ý tứ này không cần nói cũng biết.
Lâm Nhụy kinh ngạc nhảy dựng lên: “Ngày đó Lục Trạch cũng về? Chẳng phải là đúng vào lúc đó thì anh ấy đi công tác nên không kịp về cùng tổ chức sao?"
Đối với chuyện ngày hôm đó, cô chỉ nhớ mang máng sau khi trải qua một đêm thực kích thích điên cuồng, sáng ngày hôm sau chỉ còn có cô, Hàn Vũ và cả Phó Duẫn Thừa, ba người cùng nhau nằm ở trên giường…
Nhưng, đối với Lục Trạch, cô lại không có một chút ấn tượng nào là đêm hôm đó cũng có sự hiện diện của anh ở đó.
Phó Duẫn Thừa khẳng định trả lời Lâm Nhụy. “ Sáng sớm hôm sau, Lục Trạch liền rời đi, anh cho rằng em đã biết nên không nói."
Sao cô biết chứ?
Trời ạ, thật sự không nghĩ ra được đêm đó rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rượu, sao lại có thể lăn lộn dưới thân của ba người đàn ông cường tráng như vậy.
Lâm Nhụy xấu hổ mặt đỏ bừng, cô biết mình là người không biết kiềm chế nhưng không ngờ rằng bản thân lại có thể phóng túng đến nước này.
Cô đột nhiên hiểu rõ hàm nghĩa ở trong câu nói của Phó Duẫn Thừa, không thể tin tưởng: “Ông xã, ý của anh là, đứa bé này cũng có khả năng là con của Lục Trạch?"
“Cũng có khả năng."
Phó Duẫn Thừa trầm giọng nói: “Anh kiến nghị em nên nói chuyện này cho Lục Trạch, cậu ta cũng có quyền được biết."
“Em biết rồi, ông xã."
Nói thêm vài câu với Phó Duẫn Thừa xong, Lâm Nhụy mới tắt điện thoại.
Cô nhìn thông tin biểu hiện số di động của Lục Trạch, khóc không ra nước mắt.
Vậy là, con của cô lại có thêm một người ba sao?
Hít sâu một hơi, cô ấn số điện thoại.
Beta: Minh + Su
Ba tiếng chuông vừa đỗ thì liền có người nghe máy.
“Tiểu Nhụy? Anh đang lái xe, gần về đến nhà rồi."
Nghe được giọng nói trầm ổn hữu lực của Phó Duẫn Thừa làm trái tim Lâm Nhụy nổi lên một trận lên men. Buổi sáng hôm nay, cô nói muốn ăn đồ ngọt ở cửa hàng mới mở trong trung tâm thành phố, nhưng bởi vì xếp hàng quá khó nên Phó Duẫn Thừa dù chưa ăn bữa sáng vẫn liền đi mua về cho cô.
Phó Duẫn Thừa là một người đàn ông rất nghiêm túc. Từ sau khi ở cùng cô thì anh đối xử với cô đặc biệt tốt, hai người sống với nhau như vợ chồng bình thường, đơn giản mà hạnh phúc, anh còn phụ giúp Lâm Nhụy làm việc nhà. Hiện tại, Phó Duẫn Thừa đã từ một người đàn ông chỉ biết làm đồ qua loa biến thành đầu bếp nấu ăn cao cấp.
Phó Duẫn Thừa còn nói, anh nguyện ý làm cơm cho cô cả đời.
Chỉ có điều là, anh càng làm như vậy thì Lâm Nhụy càng cảm thấy áy náy. Cô không có cách nào để cắt đứt quan hệ giữa mình với Hàn Vũ và Lục Trạch. Tuy Phó Duẫn Thừa thỏa hiệp, nhưng mà, ai lại nguyện ý chia sẻ người mình yêu với những người khác?
Lâm Nhụy càng thêm có một loại cảm giác xúc động muốn khóc, Phó Duẫn Thừa tốt như vậy, sau khi biết chuyện này thì liệu anh có thể sẽ vứt bỏ cô hay không…
Cô do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
“Ông xã, em muốn nói chuyện này với anh. Anh đừng nói gì cả, em sợ sau khi anh lên tiếng thì em sẽ không dám mở miệng nói nữa, nhưng chuyện này em không thể gạt anh. Là như thế này, sáng nay, em cảm giác thân thể có chút không thích hợp, ghê tởm muốn ói nên sau đó em liền đi mua…"
Một hơi nghiêm chỉnh nói xong, Lâm Nhụy gắt gao nhắm mắt lại. Cô không dám nghĩ đến phản ứng của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại.
“Két ——"
Tiếng thắng xe mãnh liệt vang lên.
“Em nói, em mang thai?… Đứa bé không xác định là của anh hay là của Hàn Vũ?" Phó Duẫn Thừa tận lực thả chậm thanh tuyến, chỉ là âm cuối vẫn còn mang theo vài phần run rẩy.
“Ân." Lâm Nhụy nhỏ giọng lên tiếng. Cô không biết nên nói gì.
“……" Bên kia trầm mặc, không đáp lại.
Tựa như ném một viên đá vào trong mặt nước đang lặng, yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động.
Trái tim Lâm Nhụy ngay lập tức trầm xuống.
Cô gian nan mở miệng, trong giọng điệu mang theo sáp ý: “Ông xã, em hiểu ý của anh… Em yêu anh, anh yên tâm, chuyện này em sẽ tự mình xử lý."
So với đứa bé, cô càng không muốn làm cho Phó Duẫn Thừa thương tâm.
Đến khi Lâm Nhụy chuẩn bị tắt máy thì Phó Duẫn Thừa ở đầu bên kia rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Em muốn xử lý đứa bé này như thế nào?" Anh bình tĩnh hỏi.
“Phá nó sao?"
“Em…" Lâm Nhụy nghẹn lời. Cô xác thật đã nghĩ như vậy.
Phó Duẫn Thừa thở dài. Anh dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Nghe anh nói này, anh không có ý kêu em phá bỏ đứa bé, tạm không nói đến chuyện đứa bé có phải là con của anh hay không, việc phá thai rất nguy hiểm, sẽ làm tổn hại đến thân thể của em. Chỉ với điểm này thôi thì anh sẽ không cho em đi phá thai."
“Còn nữa, em không phải nói đứa bé cũng có khả năng là con của anh sao? Từ khi anh đang quyết định chung sống hoà bình với bọn họ thì anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, sẽ có một ngày này xuất hiện, thế cho nên, mặc kệ đứa bé có phải là con của anh hay không thì anh đều sẽ đối đãi với nó thật tốt và xem nó như con ruột của mình, anh sẽ cố làm một người cha tốt. Gia đình của chúng ta sẽ có thêm một tiểu thiên sứ nữa."
Lâm Nhụy nghiêm túc nghe, sau khi nghe anh nói xong, cả người cảm động đến rối tinh rối mù.
Cô nghẹn ngào hỏi: “Vậy vì sao hiện tại anh mới nói, em còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng…"
“Bà xã, em đừng khóc."
Con người sắt đá cũng có nhu tình, đặc biệt là đối với người thân cận trước mặt, cho dù ở bên ngoài có lạnh lùng đạm bạc đến cỡ nào thì khi người mình yêu rơi lệ, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, cũng đều đủ để làm cho trái tim của anh mềm ra.
Phó Duẫn Thừa đau lòng một trận, biết người mình yêu hiểu lầm, anh vội vàng giải thích: “Anh lúc nãy là bởi vì đột nhiên nghe thấy chuyện này nên không kịp phản ứng lại, chủ yếu là quá kích động, có con, anh vui mừng còn không kịp."
“Là thật sao?"
Lâm Nhụy hỏi theo bản năng.
“Là thật!"
Phó Duẫn Thừa kiên định trả lời.
Lâm Nhụy nhanh chóng chuyển buồn thành vui: “Cảm ơn anh, ông xã!"
Kích động, vui vẻ, hạnh phúc… Đủ loại cảm xúc lập tức nảy lên trong lòng cô, ngược lại, đến cuối cùng một lời nói dễ nghe cô cũng không nói ra được, chỉ còn lại có một câu đơn giản này.
“Được được, trước đừng khóc." Trong giọng nói chuyện của Phó Duẫn Thừa để lộ ra tia cưng chiều: “Khóc nhiều sẽ không tốt đối với đứa bé ở trong bụng, mau nín khóc. Em còn muốn ăn cái gì không? Sẵn tiện anh sẽ mua về cho em luôn."
Lâm Nhụy nghe lời không khóc, từ tủ đầu giường rút ra một tờ khăn giấy rồi xoa xoa nước mắt, cô suy nghĩ một chút. “Em còn muốn ăn nho, còn muốn uống trà sữa, còn thêm…"
Lâm Nhụy một hơi nói xong mấy chục loại đồ ăn, nếu không phải Phó Duẫn Thừa có trí nhớ tốt thì chắc anh sẽ không nhớ được hết.
Sau khi lặp lại một lần xong, Phó Duẫn Thừa nói: “Bà xã, em ở nhà chờ anh, anh mua xong liền lập tức trở về."
“Ân, được."
Hiện giờ, tảng đá nặng ở trong lòng Lâm Nhụy rơi xuống, cô thuận theo mà ngoan ngoãn đồng ý.
Chỉ là, sau khi hai người tạm biệt, lúc cô chuẩn bị tắt điện thoại thì Phó Duẫn Thừa đột nhiên nói.
“À mà khoan đã, bà xã à, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện."
“Chuyện gì?"
“Chính là ——" Phó Duẫn Thừa hiếm khi thấy có chút thẹn thùng.
“Em còn nhớ rõ hơn một tháng trước, ngày sinh nhật của em không, anh cùng Hàn Vũ ở nhà làm party để chúc mừng sinh nhật em, buổi tối hôm đó, chúng ta uống tương đối nhiều, sau đó, hơn nữa đêm thì Lục Trạch cũng gấp gáp trở về, sau đó 4 người chúng ta liền…"
Ý tứ này không cần nói cũng biết.
Lâm Nhụy kinh ngạc nhảy dựng lên: “Ngày đó Lục Trạch cũng về? Chẳng phải là đúng vào lúc đó thì anh ấy đi công tác nên không kịp về cùng tổ chức sao?"
Đối với chuyện ngày hôm đó, cô chỉ nhớ mang máng sau khi trải qua một đêm thực kích thích điên cuồng, sáng ngày hôm sau chỉ còn có cô, Hàn Vũ và cả Phó Duẫn Thừa, ba người cùng nhau nằm ở trên giường…
Nhưng, đối với Lục Trạch, cô lại không có một chút ấn tượng nào là đêm hôm đó cũng có sự hiện diện của anh ở đó.
Phó Duẫn Thừa khẳng định trả lời Lâm Nhụy. “ Sáng sớm hôm sau, Lục Trạch liền rời đi, anh cho rằng em đã biết nên không nói."
Sao cô biết chứ?
Trời ạ, thật sự không nghĩ ra được đêm đó rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rượu, sao lại có thể lăn lộn dưới thân của ba người đàn ông cường tráng như vậy.
Lâm Nhụy xấu hổ mặt đỏ bừng, cô biết mình là người không biết kiềm chế nhưng không ngờ rằng bản thân lại có thể phóng túng đến nước này.
Cô đột nhiên hiểu rõ hàm nghĩa ở trong câu nói của Phó Duẫn Thừa, không thể tin tưởng: “Ông xã, ý của anh là, đứa bé này cũng có khả năng là con của Lục Trạch?"
“Cũng có khả năng."
Phó Duẫn Thừa trầm giọng nói: “Anh kiến nghị em nên nói chuyện này cho Lục Trạch, cậu ta cũng có quyền được biết."
“Em biết rồi, ông xã."
Nói thêm vài câu với Phó Duẫn Thừa xong, Lâm Nhụy mới tắt điện thoại.
Cô nhìn thông tin biểu hiện số di động của Lục Trạch, khóc không ra nước mắt.
Vậy là, con của cô lại có thêm một người ba sao?
Hít sâu một hơi, cô ấn số điện thoại.
Tác giả :
Đông Bôn Tây Cố