Quyến Luyến Roussillon
Chương 5-2: Thành phố của Gaudí (Trung)
Tám giờ tôi và anh Hai mới về đến nhà, nửa tiếng sau anh lại chuẩn bị xong một bàn đồ ăn. Tử An trông có vẻ tốt hơn nhiều, ít nhất sắc mặt không còn vẻ tái nhợt không sức lực của bệnh hoạn, vì vậy anh Hai đặc biệt cho phép cậu ấy ăn chút thịt. Nói thật, anh Hai nấu gì cũng ngon, điểm này cũng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ, anh hẳn là loại người làm chuyện gì đã tốt cũng muốn tốt hơn, với lại không ăn cản anh được.
“Anh chị đi đâu vậy?" Tử An hỏi.
“Xem Gaudí," tôi nói, “Còn có chỗ anh Hai làm việc."
Tử An nghe tôi nói vậy, cậu ấy liền ngẩng đầu nhìn anh Hai, dường như rất kinh ngạc. Anh Hai lại cụp mắt xuống, nghiêm túc ăn canh ở trước mặt, không để ý tới ý tứ của Tử An chút nào.
“Em sao vậy?" Tôi nhịn không được hỏi.
Tử An nhìn tôi, cười nói: “Không có gì, anh Hai bất công."
“?"
“Em xin ảnh rất lâu, ảnh mới bằng lòng dẫn em đi đấy, chị mới lần đầu mà ảnh liền mang chị đi, đây không phải là bất công thì là cái gì?!"
Ở ngoài mặt tôi rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng có chút đắc ý: có lẽ anh Hai không hề chán ghét tôi như vẻ ngoài của anh.
“Đúng rồi," Tử An còn nói, “Chị có gặp Sophie không?"
“Em nói là cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh kia?" Trực giác tôi nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, cô ấy cùng văn phòng với anh Hai."
“Chị cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn."
“Đồng ý."
Đương sự rốt cục chưa nghe xong mà nặng nề ho hai tiếng, ý bảo chúng tôi im miệng. Nhưng tôi và Tử An chỉ nhìn anh một cái, rồi tiếp tục không coi ai ra gì mà thảo luận chuyện bạn gái của anh.
“Hai đứa đủ rồi đó." Khi anh Hai nghiêm túc, đều tự có một loại uy nghiêm.
Không đợi tôi và Tử An phản ứng lại, anh liền đứng lên, bưng chén đĩa của mình đến phòng bếp rửa sạch. Tử An cho rằng anh tức giận, cậu ấy thè lưỡi, cúi đầu ăn cơm. Tôi cũng không nói nữa, chỉ theo dõi bóng dáng anh cúi đầu rửa chén dĩa.
Tôi chợt cảm thấy, có lẽ anh không tức giận, chỉ là hết cách đối diện với sự xấu hổ này. Trực giác nói cho tôi biết, Tử An không biết nguyên nhân bọn họ chia tay, những lời anh Hai nói với tôi chiều nay chưa hẳn sẽ nói với người khác. Đáy lòng tôi dâng lên một tình cảm ấm áp, bởi vì tôi phát hiện anh tín nhiệm tôi, dù sao, trên người chúng tôi có chung huyết mạch. Nhưng tôi lại không khỏi lo lắng cho anh, loại tính cách không giỏi thể hiện qua lời nói của anh, thật sự khó có thể khiến người ta tiếp cận.
Chờ Tử An ăn xong, tôi đuổi cậu ấy đến sô pha xem TV, rồi giúp anh thu dọn bàn ăn. Tôi bưng chén dĩa bẩn đến bồn rửa, rồi tựa vào bên cạnh nhìn anh Hai rửa chén dĩa. Anh rửa sạch trong chốc lát, có lẽ là đánh không lại ánh mắt của tôi, anh rốt cục liếc nhìn tôi: “Em muốn gì?"
Tôi nhún vai, hỏi thẳng: “Anh còn yêu cô ấy phải không?"
Anh Hai ngớ ra một lúc, trong nháy mắt, tôi dường như nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt anh. Nhưng giây tiếp theo, anh khôi phục lại bình thường, là anh Hai nghiêm túc như trước.
“Tôi không biết," thanh âm của anh trầm thấp, “Tôi không xác định cái gọi là ‘yêu’ đến tột cùng định nghĩa thế nào."
“Vì sao phải bi quan như vậy?"
Anh Hai lại liếc nhìn tôi, sau đó, anh lại mỉm cười.
Tôi không biết anh đang cười cái gì, nhưng tôi cảm thấy anh cười tươi lên nhìn rất đẹp trai, má lúm đồng tiền nhợt nhạt ở hai bên gò má khiến anh trông có vẻ ôn hoà, góc cạnh đâm chọc người khác đều tan biến.
“Cho dù tôi yêu hay không yêu cô ấy," anh nói, “Tôi vẫn là một người sẽ không quay đầu lại."
Tối nay tôi lại trở về cái giường trong phòng ngủ của anh Hai, còn anh ngủ ở phòng khách như trước. Tôi tắm rửa xong, ngồi trên giường đọc sách một lát, mệt mỏi kéo tới, tôi liền tắt đèn nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Ngọn đèn đường xuyên qua cửa chớp chiếu vào, vừa lúc chiếu trên giá sách. Tôi lại nghĩ tới khung ảnh bị lật xuống kia, rồi bắt đầu miên man suy nghĩ.
Mặc dù tôi yêu mẹ tôi, nhưng tôi vẫn vì sai lầm của bà mà cảm thấy áy náy xấu hổ. Việc làm của bà khiến người khác lâm vào bất hạnh, nếu không có bà, có lẽ thời thơ ấu của anh Hai sẽ thuận buồn xuôi gió, có lẽ anh không cần sống độc lập từ nhỏ, có lẽ anh sẽ giống Tử An đơn thuần vui tính, có lẽ anh sẽ sống vui vẻ hơn…
Mang theo thổn thức và bất an, tôi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Lộ Tử An đã hoàn toàn bình phục, lại trở về dáng vẻ sinh khí dồi dào, làm cho người ta phải cảm thán tuổi trẻ thật sự rất tốt.
Hôm nay anh Hai lái xe mang chúng tôi đến khu thánh đường Gothic nổi tiếng của Barcelona cùng với viện bảo tàng Picasso. Dọc theo con đường lớn Via Laietana hướng về phía Nam là vùng biển khiến người ta vui vẻ thoải mái, lúc này tôi mới kinh ngạc phát hiện, hoá ra Barcelona giống như Thượng Hải, là một thành phố cảng.
Tử An chắc là đã tới rất nhiều lần, nên luôn thao thao bất tuyệt giới thiệu với tôi các loại kiến trúc và điểm ngắm cảnh, hôm nay đi chơi thú vị hơn nhiều so với hôm trước. Barcelona trong mắt anh Hai, ngoại trừ kiến trúc vẫn là kiến trúc, thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng rốt cuộc anh si mê kiến trúc đến mức độ nào. Mà Tử An đối với các loại sự vật đều cảm thấy vô cùng hứng thú, cho nên thành phố này từ miệng cậu ấy, có thêm vài phần nhiệt tình và sống động, thiếu đi vài phần cổ xưa và truyền thống.
Anh Hai sợ bệnh của Tử An còn chưa khỏi hẳn, cho nên hơn bảy giờ đã ăn tối ở nhà hàng bên ngoài, rồi sớm đưa chúng tôi về nhà. Về đến nhà, tôi mới thấy thân thể mệt mỏi, hưng phấn khi dạo chơi đã mất đi, trong lòng lại không biết làm sao có cảm giác hư không.
“Tử An tắm xong rồi," anh Hai gõ nhẹ cửa phòng tôi, “Em đi tắm đi."
Thanh âm của anh kéo tôi trở về từ hư không, khiến người hành khách cô độc ở tha hương như tôi cảm thấy có một tia an ủi.
Chờ tôi tắm xong, anh Hai mới vào phòng tắm. Tôi vừa lau tóc vừa đến phòng bếp tìm chút gì ăn, buổi tối ăn pizza và cơm hải sản, không biết vì sao, tôi rốt cuộc cảm thấy mặc dù đồ ăn ở đây có phần ăn rất lớn, nhưng lại khiến người ta mau đói.
Trong tủ lạnh, tôi tìm được nước chanh, pho mát và pâté cua, còn trên mặt bàn ở phòng bếp thì thấy một túi bánh mì lát, vì thế tôi tự làm một cái sandwich cho mình, rồi uống nước chanh.
Ăn một nửa thì di động vang lên, tôi cầm lên, thấy là tin nhắn của Hạ Ương.
“Làm gì thế?"
Tôi nhìn ba chữ này, không biết vì sao trong lòng ấm áp, khoé miệng bất giác cong lên nụ cười.
“Ăn bánh mì."
“Bữa tối?" Anh trả lời nhanh chóng.
“Không phải, ăn khuya."
“Ăn chết em."
Trong miệng tôi nhét đầy bánh mì, nhưng vẫn cười to.
“Gần đây anh thế nào?" Tôi hỏi anh.
“Tiếp tục chiến tranh lạnh với ba già."
“Sao lại thế?" Tôi kinh ngạc trượt ngón tay, “Hai cha con nào có thù qua đêm."
“Ông ấy giận anh…"
“Vì sao? Anh làm gì?" Trong ấn tượng của tôi, tuy rằng tính tình của chú Hạ rất nghiêm túc, nhưng cũng không phải là loại người dễ dàng nổi giận với người khác. Hơn nữa, tôi nhìn ra, chú ấy rất thương Hạ Ương.
Qua một hồi lâu, tôi đã ăn xong bánh mì, Hạ Ương mới trả lời nói: “Anh làm ra chuyện ông ấy thấy không tốt."
“Chuyện gì?" Tế bào nhiều chuyện trong lòng tôi lập tức sôi sục lên, “Anh làm cô bé kia bụng lớn à?"
“…Con mẹ nó anh thật muốn tát chết em!"
Ý là…không có?
“Thế rốt cuộc là chuyện gì?" Tôi suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng không thể giải thích.
“Haizz… chờ em trở về rồi nói sau. Chừng nào thì em về? Em muốn ở chỗ ‘chim không thải’ tới khi nào?"
Tôi vẫn không dám nói với Hạ Ương tôi đã rời khỏi vùng núi ở phía Nam nước Pháp mà đi tới Barcelona. Tôi nghĩ nếu bây giờ tôi nói với anh, anh nhất định sẽ call liên tục cho tôi. Vì thế tôi duy trì nguyên tắc, anh không hỏi tôi sẽ không chủ động nói, tôi ậm ờ trả lời:
“Sắp rồi….sắp rồi…"
“Em phải bình an khoẻ mạnh trở về đấy!"
Tôi nhìn câu này, bỗng nhiên có phần muốn nghe tiếng của Hạ Ương.
Ngay lúc tôi mất hồn, cánh cửa liền truyền đến tiếng mở ra, đợi tôi phục hồi tinh thần ngẩng đầu lên, thì mỹ nữ tóc vàng mắt xanh Sophie đã mở cửa vào.
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, cô ấy cũng kinh ngạc nhìn tôi. Chúng tôi cứ kinh ngạc như vậy mà nhìn đối phương, cho đến khi anh Hai từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa nói với tôi: “Còn chưa đi ngủ?"
Đợi khi anh ngừng động tác tay thì mới phát hiện mỹ nhân đứng ở cửa.
Không biết vì sao hốc mắt của mỹ nữ đỏ ngầu, nhíu mày trừng anh Hai, miệng bô bô nói tiếng Tây Ban Nha tôi không hiểu. Từ đầu đến cuối dáng vẻ của anh Hai vẫn không thay đổi, nếu là lúc trước tôi có thể sẽ cho rằng anh lạnh lùng, nhưng trải qua mấy ngày ở chung, tôi phát hiện có đôi khi gương mặt anh không thay đổi chính là vì không biết làm sao.
Sophie bắt đầu gào thét, mới gào lên hai câu, mượn thứ gì đó trong tay mà ném về phía tôi. Tôi vẫn còn đắm chìm trong ngạc nhiên, hoàn toàn không phản ứng lại, anh Hai nhanh tay lẹ mắt ôm cổ tôi, kéo tôi qua.
Tôi còn chưa đứng vững, Sophie vừa xấu hổ đã trở thành phẫn nộ mà bắt đầu đợt tấn công thứ hai, lúc này tôi không còn vận may, sau khi tránh được bức tượng David, tôi rốt cục bị một khung ảnh thuỷ tinh đập trúng đầu. Tôi chỉ cảm thấy một trận đau đớn choáng váng, theo trực giác bụm trán lại. Sau đó tôi chợt nghe anh Hai gầm lên giận dữ, hai ba bước đi lên giữ chặt tay mỹ nữ kia, kéo cô ấy đi ra ngoài.
Tử An chắc là bị tiếng động này đánh thức, cậu ấy dụi mắt từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy tôi, cậu ấy lập tức ngây ngẩn cả người. Tôi không muốn làm cậu ấy sợ nên miễn cưỡng buông tay đặt trên trán xuống. Ai ngờ Tử An lại kêu to:
“Chị! Chị làm sao vậy?"
Nói xong, cậu ấy xông qua đây đè lại trán tôi. Lúc này tôi mới phát hiện trên trán hơi dính nhầy. Tôi theo bản năng nhìn bàn tay mình, trên đó có chất lỏng màu đỏ.
Anh Hai có lẽ nghe được tiếng kêu của Tử An, anh mở cửa đi vào. Tử An hô to với anh: “Chị chảy máu!"
Nói xong, người cao to kịch tính ngã trên mặt đất.
Tôi và anh Hai ngơ ngác nhìn nhau… Trên cơ bản, trò khôi hài vào lúc này rốt cuộc đạt đến cao trào.
Máu trên trán tôi theo hai má chảy xuống, khuôn mặt anh Hai không thay đổi mà đi tới, tôi nhìn mặt anh, nghĩ thầm, anh thật là vào bất cứ lúc nào cũng bình tĩnh như vậy.
Nhưng cho đến khi anh đến trước mặt tôi, tôi mới phát hiện có lẽ anh không bình tĩnh như tôi nghĩ. Lông mày anh nhíu chặt, môi mím thành một góc cứng đờ, bàn tay anh xoa trán tôi khẽ run, ánh mắt anh…dường như viết lên hai chữ “đau lòng".
Anh kéo xuống khăn mặt dùng để lau tóc đeo trên cổ, gấp thành hình vuông, rồi đặt lên miệng vết thương của tôi, sau đó anh dùng giọng điệu ra lệnh nói với tôi: “Tự em đè đi."
Tôi đè khăn mặt, anh Hai xoay người không biết đi đâu, khi anh xuất hiện lần nữa, tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi nghĩ mình muốn ngất đi, nhưng phát hiện thực ra thân thể tôi bay lên. Anh Hai ôm lấy tôi xông ra ngoài.
Sophie vẫn đứng ở cửa, khi đi qua người cô ấy, dưới ngọn đèn tôi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô ấy, còn có trống rỗng hư vô trong đôi mắt. Tôi chợt phát hiện tôi không oán hận cô ấy chút nào, tôi nghĩ cô ấy chỉ là sợ hãi mà đánh mất chính mình thế thôi.
Mỗi một người khi sợ hãi thì sẽ đánh mất chính mình, mà thứ mất đi trước hết, thực ra là lý trí.
Vách tường bệnh viện là màu than chì, ánh đèn màu vàng chiếu lên trên, có loại ảo giác kỳ lạ. Trên trán tôi có một chỗ sây sát, tôi không biết dài bao nhiêu, chỉ biết là mình bị da tróc thịt bong. Anh Hai lái xe đưa tôi đến bệnh viện gần nhất, khi xuống xe anh còn muốn ôm tôi, nhưng bị tôi cự tuyệt.
Sau khi trải qua trò khôi hài xảy ra bất ngờ vừa rồi, đầu tôi lại đặc biệt tỉnh táo. Cơn đau trên trán vẫn không dứt, nhưng tôi đã quen với loại đau đớn này, cho nên giờ phút này tôi trở nên bình tĩnh. Ngược lại anh Hai bối rối hiếm thấy, cũng đúng, trong vòng ba ngày liên tục đưa hai người đến bệnh viện cấp cứu, thật sự không thể khiến người ta duy trì sự bình tĩnh.
Anh dìu tôi vào bệnh viện, lớn tiếng nói tiếng Tây Ban Nha với người y tá trực ban. Y tá là một bác gái người da đen có dáng người to mập, bác ấy nhìn tôi một cái, rồi đưa chúng tôi vào phòng mổ khẩn cấp. Không bao lâu, có một người bác sĩ mặc áo choàng trắng đi vào, sau khi vào ông ấy cũng không nói lời dư thừa, trực tiếp đeo bao tay, lấy khăn mặt trên trán tôi xuống.
Khi nhìn thấy miệng vết thương của tôi, bác sĩ rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nhưng anh Hai bất giác nhíu mày. Vì vậy tôi thật sự không thể phán đoán rốt cuộc mình bị thương thế nào. Bác sĩ bắt đầu rửa miệng vết thương cho tôi, khi bông y tế đụng tới làn da, tôi bị đau đớn mà rụt ra sau, anh Hai đi tới ngồi bên cạnh tôi, ôm vai tôi, tôi nghĩ anh muốn giữ tôi đừng cử động, tôi nhìn anh, trong nháy mắt, người như tôi không muốn khóc trước mặt người khác, nay mũi chua xót liền rơi nước mắt.
Ha, tôi biết tôi đang phát cáu, bởi vì đã lâu rồi tôi không làm vậy, bởi vì đã lâu tôi chưa gặp qua người có thể để tôi tuỳ tiện phát cáu —— tôi nghĩ trên thế giới này, ngoài người nhà ra, thì không còn ai khác có thể để chúng ta an tâm mà dựa vào.
Anh Hai vẫn cau mày thật sâu, vẻ mặt kia như là bối rối tới cực điểm. Anh vừa tắm rửa xong còn chưa chải tóc lại gọn gàng, quả thực nhìn giống như tổ chim. Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, tôi đang khóc, rốt cuộc khóc không xong, mà lại phì một tiếng bật cười.
Anh Hai kinh ngạc nhìn tôi, đại khái có chút hoài nghi tôi không phải bị đập hỏng đầu rồi chứ. Anh như vậy, càng khiến tôi muốn cười ha hả.
Bác sĩ bỗng nhiên nói mấy câu, tôi hoàn toàn không biết ông ấy đang nói gì, anh Hai vừa đối thoại với bác sĩ, vừa đưa tay vén tóc trên trán tôi, bàn tay thật to của anh trên đầu tôi, tôi cảm thấy giống như có một dòng nước ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến làn da của tôi.
“Bác sĩ nói em phải khâu chỉ?"
“Hả?" Cái này tôi thật sự không cười nổi nữa.
“Khâu hai mũi."
“Sẽ có sẹo ư?" Tôi nghĩ khuôn mặt của tôi lúc này rất buồn cười, vừa nước mũi lại nước mũi, lúc thì khóc lúc thì cười, quả thực cực kỳ nhếch nhác.
Anh Hai lại bất giác nhíu mày, không trả lời được.
Kẻ ngốc cũng biết, khâu lại nhất định sẽ có sẹo.
Dưới đáy lòng tôi thở dài, đây là chuyện gì chứ, chẳng lẽ tôi và anh Hai số mạng tương khắc, không thể đồng thời xuất hiện?
Lúc từ bệnh viện đi ra, trên đường hầu như đã không còn người. Khi đi qua cửa kính, tôi cố lấy dũng khí nghiêng đầu nhìn hình phản chiếu của mình. Tôi mặc một chiếc áo thun lôi thôi cộng thêm quần thể thao, chân mang dép lê, tóc cũng bù xù như anh Hai, trên trán có một vòng vải trắng… Lại nhìn anh Hai đi trước tôi, anh ngoại trừ không có băng gạc, hình dáng cũng tiều tuỵ gần giống tôi.
Đến cạnh xe, anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh. Sau đó, hai người đều cười khổ.
Ngồi vào trong xe, anh Hai khởi động xe, nhưng không có ý muốn lên đường. Anh mở ra hai bàn tay thật lớn, dùng sức chà xát hai cái lên mặt, mặc dù chỉ là một bên mặt, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy sự mệt mỏi của anh.
“Cám ơn anh."
“Xin lỗi em."
Chúng tôi lại đồng thời cất lời. Sau đó chúng tôi giật mình cùng lúc, lại cùng cười khổ.
“Tôi xin lỗi," anh Hai nói, “Tất cả đều là bởi vì tôi."
“Có phải Sophie tưởng em là bạn gái mới của anh không?"
Anh không trả lời, hai tay bụm mặt, rầu rĩ hừ một tiếng.
Tôi thả lỏng cơ thể tựa vào ghế ngồi, bắt đầu thư giãn: “Cô ấy hẳn là vẫn rất yêu anh."
Anh vẫn không trả lời.
“Kết hôn rất quan trọng sao?" Tôi nói, “Nếu hai người đều yêu đối phương, vì sao không thể ở bên nhau hoà hợp."
Anh Hai cũng tựa lưng vào ghế ngồi, xuyên qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của anh, tôi chợt cảm thấy, anh là một người cố chấp như thế, rất khó mở rộng cõi lòng với người khác.
“Không phải là vấn đề kết hôn…" Cuối cùng anh mở miệng.
“Vậy là vấn đề gì?"
Anh Hai nhẹ nhàng thở dài, tiếp tục trầm mặc. Ngay khi tôi nghĩ anh không mở miệng nữa, thì anh lại nói: “Có lẽ em nói đúng, cô ấy vẫn yêu tôi, nhưng cô ấy càng yêu sự tự do. Cô ấy không muốn kết hôn, là bởi vì không muốn bị trói buộc. Hai người có thể ở bên nhau hay không, rất nhiều lúc không phải xem yêu quá sâu sắc, mà là bước đi có thể nhất trí hay không. Nếu không thể nhất trí, thì chắc chắn phải có một người thoả hiệp, nhưng không ai trong chúng tôi bằng lòng làm điều đó."
“…"
“Có lẽ bây giờ chúng tôi ở bên nhau, tình cảm vẫn tốt, tất cả đều tốt. Nhưng…vấn đề vẫn tồn tại."
Tôi nhìn sườn mặt anh, sườn mặt không chút thay đổi, sườn mặt vô cùng mệt mỏi, cuối cùng tôi buột miệng nói ra: “Cô ấy không muốn kết hôn, điều đó cũng không hề đại diện cô ấy vứt bỏ anh."
Lời vừa ra khỏi miệng tôi liền hối hận. Anh Hai quay đầu nhìn tôi, biểu cảm tổn thương trong ánh mắt lướt qua.
Đây là chuyện anh không muốn thừa nhận nhất, ở trong cuộc sống của anh, anh luôn đóng nhân vật bị vứt bỏ. Điều này khiến anh trở nên kiên cường, nhưng có một số thời điểm, có lẽ bởi vì anh kiên cường như thế, nên mới có thể khiến người ta lựa chọn buông tha.
“Em xin lỗi." Tôi nói. Trên thực tế, câu xin lỗi này có phần chẳng ra gì cả, nhưng ngoài nó ra tôi không biết nên nói cái gì.
Khoé miệng anh Hai khẽ động, cũng không như là muốn cười hay muốn giận. Anh chỉ cài dây an toàn, khởi động xe, chạy trên đường.
Dân cư trên đường phố rất thưa thớt, nhưng đèn đường lại chiếu nơi này sáng trưng. Tôi dường như đã quên đau đớn trên trán, mệt mỏi kéo tới, tôi nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ bất cứ vấn đề nào nữa.
Không biết qua bao lâu, tôi bỗng nhiên nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh Hai cất lời, nói:
“Lỗ Tây Vĩnh, em thật sự bằng lòng chấp nhận anh là anh trai sao?"
“Anh chị đi đâu vậy?" Tử An hỏi.
“Xem Gaudí," tôi nói, “Còn có chỗ anh Hai làm việc."
Tử An nghe tôi nói vậy, cậu ấy liền ngẩng đầu nhìn anh Hai, dường như rất kinh ngạc. Anh Hai lại cụp mắt xuống, nghiêm túc ăn canh ở trước mặt, không để ý tới ý tứ của Tử An chút nào.
“Em sao vậy?" Tôi nhịn không được hỏi.
Tử An nhìn tôi, cười nói: “Không có gì, anh Hai bất công."
“?"
“Em xin ảnh rất lâu, ảnh mới bằng lòng dẫn em đi đấy, chị mới lần đầu mà ảnh liền mang chị đi, đây không phải là bất công thì là cái gì?!"
Ở ngoài mặt tôi rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng có chút đắc ý: có lẽ anh Hai không hề chán ghét tôi như vẻ ngoài của anh.
“Đúng rồi," Tử An còn nói, “Chị có gặp Sophie không?"
“Em nói là cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh kia?" Trực giác tôi nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, cô ấy cùng văn phòng với anh Hai."
“Chị cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn."
“Đồng ý."
Đương sự rốt cục chưa nghe xong mà nặng nề ho hai tiếng, ý bảo chúng tôi im miệng. Nhưng tôi và Tử An chỉ nhìn anh một cái, rồi tiếp tục không coi ai ra gì mà thảo luận chuyện bạn gái của anh.
“Hai đứa đủ rồi đó." Khi anh Hai nghiêm túc, đều tự có một loại uy nghiêm.
Không đợi tôi và Tử An phản ứng lại, anh liền đứng lên, bưng chén đĩa của mình đến phòng bếp rửa sạch. Tử An cho rằng anh tức giận, cậu ấy thè lưỡi, cúi đầu ăn cơm. Tôi cũng không nói nữa, chỉ theo dõi bóng dáng anh cúi đầu rửa chén dĩa.
Tôi chợt cảm thấy, có lẽ anh không tức giận, chỉ là hết cách đối diện với sự xấu hổ này. Trực giác nói cho tôi biết, Tử An không biết nguyên nhân bọn họ chia tay, những lời anh Hai nói với tôi chiều nay chưa hẳn sẽ nói với người khác. Đáy lòng tôi dâng lên một tình cảm ấm áp, bởi vì tôi phát hiện anh tín nhiệm tôi, dù sao, trên người chúng tôi có chung huyết mạch. Nhưng tôi lại không khỏi lo lắng cho anh, loại tính cách không giỏi thể hiện qua lời nói của anh, thật sự khó có thể khiến người ta tiếp cận.
Chờ Tử An ăn xong, tôi đuổi cậu ấy đến sô pha xem TV, rồi giúp anh thu dọn bàn ăn. Tôi bưng chén dĩa bẩn đến bồn rửa, rồi tựa vào bên cạnh nhìn anh Hai rửa chén dĩa. Anh rửa sạch trong chốc lát, có lẽ là đánh không lại ánh mắt của tôi, anh rốt cục liếc nhìn tôi: “Em muốn gì?"
Tôi nhún vai, hỏi thẳng: “Anh còn yêu cô ấy phải không?"
Anh Hai ngớ ra một lúc, trong nháy mắt, tôi dường như nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt anh. Nhưng giây tiếp theo, anh khôi phục lại bình thường, là anh Hai nghiêm túc như trước.
“Tôi không biết," thanh âm của anh trầm thấp, “Tôi không xác định cái gọi là ‘yêu’ đến tột cùng định nghĩa thế nào."
“Vì sao phải bi quan như vậy?"
Anh Hai lại liếc nhìn tôi, sau đó, anh lại mỉm cười.
Tôi không biết anh đang cười cái gì, nhưng tôi cảm thấy anh cười tươi lên nhìn rất đẹp trai, má lúm đồng tiền nhợt nhạt ở hai bên gò má khiến anh trông có vẻ ôn hoà, góc cạnh đâm chọc người khác đều tan biến.
“Cho dù tôi yêu hay không yêu cô ấy," anh nói, “Tôi vẫn là một người sẽ không quay đầu lại."
Tối nay tôi lại trở về cái giường trong phòng ngủ của anh Hai, còn anh ngủ ở phòng khách như trước. Tôi tắm rửa xong, ngồi trên giường đọc sách một lát, mệt mỏi kéo tới, tôi liền tắt đèn nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Ngọn đèn đường xuyên qua cửa chớp chiếu vào, vừa lúc chiếu trên giá sách. Tôi lại nghĩ tới khung ảnh bị lật xuống kia, rồi bắt đầu miên man suy nghĩ.
Mặc dù tôi yêu mẹ tôi, nhưng tôi vẫn vì sai lầm của bà mà cảm thấy áy náy xấu hổ. Việc làm của bà khiến người khác lâm vào bất hạnh, nếu không có bà, có lẽ thời thơ ấu của anh Hai sẽ thuận buồn xuôi gió, có lẽ anh không cần sống độc lập từ nhỏ, có lẽ anh sẽ giống Tử An đơn thuần vui tính, có lẽ anh sẽ sống vui vẻ hơn…
Mang theo thổn thức và bất an, tôi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Lộ Tử An đã hoàn toàn bình phục, lại trở về dáng vẻ sinh khí dồi dào, làm cho người ta phải cảm thán tuổi trẻ thật sự rất tốt.
Hôm nay anh Hai lái xe mang chúng tôi đến khu thánh đường Gothic nổi tiếng của Barcelona cùng với viện bảo tàng Picasso. Dọc theo con đường lớn Via Laietana hướng về phía Nam là vùng biển khiến người ta vui vẻ thoải mái, lúc này tôi mới kinh ngạc phát hiện, hoá ra Barcelona giống như Thượng Hải, là một thành phố cảng.
Tử An chắc là đã tới rất nhiều lần, nên luôn thao thao bất tuyệt giới thiệu với tôi các loại kiến trúc và điểm ngắm cảnh, hôm nay đi chơi thú vị hơn nhiều so với hôm trước. Barcelona trong mắt anh Hai, ngoại trừ kiến trúc vẫn là kiến trúc, thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng rốt cuộc anh si mê kiến trúc đến mức độ nào. Mà Tử An đối với các loại sự vật đều cảm thấy vô cùng hứng thú, cho nên thành phố này từ miệng cậu ấy, có thêm vài phần nhiệt tình và sống động, thiếu đi vài phần cổ xưa và truyền thống.
Anh Hai sợ bệnh của Tử An còn chưa khỏi hẳn, cho nên hơn bảy giờ đã ăn tối ở nhà hàng bên ngoài, rồi sớm đưa chúng tôi về nhà. Về đến nhà, tôi mới thấy thân thể mệt mỏi, hưng phấn khi dạo chơi đã mất đi, trong lòng lại không biết làm sao có cảm giác hư không.
“Tử An tắm xong rồi," anh Hai gõ nhẹ cửa phòng tôi, “Em đi tắm đi."
Thanh âm của anh kéo tôi trở về từ hư không, khiến người hành khách cô độc ở tha hương như tôi cảm thấy có một tia an ủi.
Chờ tôi tắm xong, anh Hai mới vào phòng tắm. Tôi vừa lau tóc vừa đến phòng bếp tìm chút gì ăn, buổi tối ăn pizza và cơm hải sản, không biết vì sao, tôi rốt cuộc cảm thấy mặc dù đồ ăn ở đây có phần ăn rất lớn, nhưng lại khiến người ta mau đói.
Trong tủ lạnh, tôi tìm được nước chanh, pho mát và pâté cua, còn trên mặt bàn ở phòng bếp thì thấy một túi bánh mì lát, vì thế tôi tự làm một cái sandwich cho mình, rồi uống nước chanh.
Ăn một nửa thì di động vang lên, tôi cầm lên, thấy là tin nhắn của Hạ Ương.
“Làm gì thế?"
Tôi nhìn ba chữ này, không biết vì sao trong lòng ấm áp, khoé miệng bất giác cong lên nụ cười.
“Ăn bánh mì."
“Bữa tối?" Anh trả lời nhanh chóng.
“Không phải, ăn khuya."
“Ăn chết em."
Trong miệng tôi nhét đầy bánh mì, nhưng vẫn cười to.
“Gần đây anh thế nào?" Tôi hỏi anh.
“Tiếp tục chiến tranh lạnh với ba già."
“Sao lại thế?" Tôi kinh ngạc trượt ngón tay, “Hai cha con nào có thù qua đêm."
“Ông ấy giận anh…"
“Vì sao? Anh làm gì?" Trong ấn tượng của tôi, tuy rằng tính tình của chú Hạ rất nghiêm túc, nhưng cũng không phải là loại người dễ dàng nổi giận với người khác. Hơn nữa, tôi nhìn ra, chú ấy rất thương Hạ Ương.
Qua một hồi lâu, tôi đã ăn xong bánh mì, Hạ Ương mới trả lời nói: “Anh làm ra chuyện ông ấy thấy không tốt."
“Chuyện gì?" Tế bào nhiều chuyện trong lòng tôi lập tức sôi sục lên, “Anh làm cô bé kia bụng lớn à?"
“…Con mẹ nó anh thật muốn tát chết em!"
Ý là…không có?
“Thế rốt cuộc là chuyện gì?" Tôi suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng không thể giải thích.
“Haizz… chờ em trở về rồi nói sau. Chừng nào thì em về? Em muốn ở chỗ ‘chim không thải’ tới khi nào?"
Tôi vẫn không dám nói với Hạ Ương tôi đã rời khỏi vùng núi ở phía Nam nước Pháp mà đi tới Barcelona. Tôi nghĩ nếu bây giờ tôi nói với anh, anh nhất định sẽ call liên tục cho tôi. Vì thế tôi duy trì nguyên tắc, anh không hỏi tôi sẽ không chủ động nói, tôi ậm ờ trả lời:
“Sắp rồi….sắp rồi…"
“Em phải bình an khoẻ mạnh trở về đấy!"
Tôi nhìn câu này, bỗng nhiên có phần muốn nghe tiếng của Hạ Ương.
Ngay lúc tôi mất hồn, cánh cửa liền truyền đến tiếng mở ra, đợi tôi phục hồi tinh thần ngẩng đầu lên, thì mỹ nữ tóc vàng mắt xanh Sophie đã mở cửa vào.
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, cô ấy cũng kinh ngạc nhìn tôi. Chúng tôi cứ kinh ngạc như vậy mà nhìn đối phương, cho đến khi anh Hai từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa nói với tôi: “Còn chưa đi ngủ?"
Đợi khi anh ngừng động tác tay thì mới phát hiện mỹ nhân đứng ở cửa.
Không biết vì sao hốc mắt của mỹ nữ đỏ ngầu, nhíu mày trừng anh Hai, miệng bô bô nói tiếng Tây Ban Nha tôi không hiểu. Từ đầu đến cuối dáng vẻ của anh Hai vẫn không thay đổi, nếu là lúc trước tôi có thể sẽ cho rằng anh lạnh lùng, nhưng trải qua mấy ngày ở chung, tôi phát hiện có đôi khi gương mặt anh không thay đổi chính là vì không biết làm sao.
Sophie bắt đầu gào thét, mới gào lên hai câu, mượn thứ gì đó trong tay mà ném về phía tôi. Tôi vẫn còn đắm chìm trong ngạc nhiên, hoàn toàn không phản ứng lại, anh Hai nhanh tay lẹ mắt ôm cổ tôi, kéo tôi qua.
Tôi còn chưa đứng vững, Sophie vừa xấu hổ đã trở thành phẫn nộ mà bắt đầu đợt tấn công thứ hai, lúc này tôi không còn vận may, sau khi tránh được bức tượng David, tôi rốt cục bị một khung ảnh thuỷ tinh đập trúng đầu. Tôi chỉ cảm thấy một trận đau đớn choáng váng, theo trực giác bụm trán lại. Sau đó tôi chợt nghe anh Hai gầm lên giận dữ, hai ba bước đi lên giữ chặt tay mỹ nữ kia, kéo cô ấy đi ra ngoài.
Tử An chắc là bị tiếng động này đánh thức, cậu ấy dụi mắt từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy tôi, cậu ấy lập tức ngây ngẩn cả người. Tôi không muốn làm cậu ấy sợ nên miễn cưỡng buông tay đặt trên trán xuống. Ai ngờ Tử An lại kêu to:
“Chị! Chị làm sao vậy?"
Nói xong, cậu ấy xông qua đây đè lại trán tôi. Lúc này tôi mới phát hiện trên trán hơi dính nhầy. Tôi theo bản năng nhìn bàn tay mình, trên đó có chất lỏng màu đỏ.
Anh Hai có lẽ nghe được tiếng kêu của Tử An, anh mở cửa đi vào. Tử An hô to với anh: “Chị chảy máu!"
Nói xong, người cao to kịch tính ngã trên mặt đất.
Tôi và anh Hai ngơ ngác nhìn nhau… Trên cơ bản, trò khôi hài vào lúc này rốt cuộc đạt đến cao trào.
Máu trên trán tôi theo hai má chảy xuống, khuôn mặt anh Hai không thay đổi mà đi tới, tôi nhìn mặt anh, nghĩ thầm, anh thật là vào bất cứ lúc nào cũng bình tĩnh như vậy.
Nhưng cho đến khi anh đến trước mặt tôi, tôi mới phát hiện có lẽ anh không bình tĩnh như tôi nghĩ. Lông mày anh nhíu chặt, môi mím thành một góc cứng đờ, bàn tay anh xoa trán tôi khẽ run, ánh mắt anh…dường như viết lên hai chữ “đau lòng".
Anh kéo xuống khăn mặt dùng để lau tóc đeo trên cổ, gấp thành hình vuông, rồi đặt lên miệng vết thương của tôi, sau đó anh dùng giọng điệu ra lệnh nói với tôi: “Tự em đè đi."
Tôi đè khăn mặt, anh Hai xoay người không biết đi đâu, khi anh xuất hiện lần nữa, tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi nghĩ mình muốn ngất đi, nhưng phát hiện thực ra thân thể tôi bay lên. Anh Hai ôm lấy tôi xông ra ngoài.
Sophie vẫn đứng ở cửa, khi đi qua người cô ấy, dưới ngọn đèn tôi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô ấy, còn có trống rỗng hư vô trong đôi mắt. Tôi chợt phát hiện tôi không oán hận cô ấy chút nào, tôi nghĩ cô ấy chỉ là sợ hãi mà đánh mất chính mình thế thôi.
Mỗi một người khi sợ hãi thì sẽ đánh mất chính mình, mà thứ mất đi trước hết, thực ra là lý trí.
Vách tường bệnh viện là màu than chì, ánh đèn màu vàng chiếu lên trên, có loại ảo giác kỳ lạ. Trên trán tôi có một chỗ sây sát, tôi không biết dài bao nhiêu, chỉ biết là mình bị da tróc thịt bong. Anh Hai lái xe đưa tôi đến bệnh viện gần nhất, khi xuống xe anh còn muốn ôm tôi, nhưng bị tôi cự tuyệt.
Sau khi trải qua trò khôi hài xảy ra bất ngờ vừa rồi, đầu tôi lại đặc biệt tỉnh táo. Cơn đau trên trán vẫn không dứt, nhưng tôi đã quen với loại đau đớn này, cho nên giờ phút này tôi trở nên bình tĩnh. Ngược lại anh Hai bối rối hiếm thấy, cũng đúng, trong vòng ba ngày liên tục đưa hai người đến bệnh viện cấp cứu, thật sự không thể khiến người ta duy trì sự bình tĩnh.
Anh dìu tôi vào bệnh viện, lớn tiếng nói tiếng Tây Ban Nha với người y tá trực ban. Y tá là một bác gái người da đen có dáng người to mập, bác ấy nhìn tôi một cái, rồi đưa chúng tôi vào phòng mổ khẩn cấp. Không bao lâu, có một người bác sĩ mặc áo choàng trắng đi vào, sau khi vào ông ấy cũng không nói lời dư thừa, trực tiếp đeo bao tay, lấy khăn mặt trên trán tôi xuống.
Khi nhìn thấy miệng vết thương của tôi, bác sĩ rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nhưng anh Hai bất giác nhíu mày. Vì vậy tôi thật sự không thể phán đoán rốt cuộc mình bị thương thế nào. Bác sĩ bắt đầu rửa miệng vết thương cho tôi, khi bông y tế đụng tới làn da, tôi bị đau đớn mà rụt ra sau, anh Hai đi tới ngồi bên cạnh tôi, ôm vai tôi, tôi nghĩ anh muốn giữ tôi đừng cử động, tôi nhìn anh, trong nháy mắt, người như tôi không muốn khóc trước mặt người khác, nay mũi chua xót liền rơi nước mắt.
Ha, tôi biết tôi đang phát cáu, bởi vì đã lâu rồi tôi không làm vậy, bởi vì đã lâu tôi chưa gặp qua người có thể để tôi tuỳ tiện phát cáu —— tôi nghĩ trên thế giới này, ngoài người nhà ra, thì không còn ai khác có thể để chúng ta an tâm mà dựa vào.
Anh Hai vẫn cau mày thật sâu, vẻ mặt kia như là bối rối tới cực điểm. Anh vừa tắm rửa xong còn chưa chải tóc lại gọn gàng, quả thực nhìn giống như tổ chim. Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, tôi đang khóc, rốt cuộc khóc không xong, mà lại phì một tiếng bật cười.
Anh Hai kinh ngạc nhìn tôi, đại khái có chút hoài nghi tôi không phải bị đập hỏng đầu rồi chứ. Anh như vậy, càng khiến tôi muốn cười ha hả.
Bác sĩ bỗng nhiên nói mấy câu, tôi hoàn toàn không biết ông ấy đang nói gì, anh Hai vừa đối thoại với bác sĩ, vừa đưa tay vén tóc trên trán tôi, bàn tay thật to của anh trên đầu tôi, tôi cảm thấy giống như có một dòng nước ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến làn da của tôi.
“Bác sĩ nói em phải khâu chỉ?"
“Hả?" Cái này tôi thật sự không cười nổi nữa.
“Khâu hai mũi."
“Sẽ có sẹo ư?" Tôi nghĩ khuôn mặt của tôi lúc này rất buồn cười, vừa nước mũi lại nước mũi, lúc thì khóc lúc thì cười, quả thực cực kỳ nhếch nhác.
Anh Hai lại bất giác nhíu mày, không trả lời được.
Kẻ ngốc cũng biết, khâu lại nhất định sẽ có sẹo.
Dưới đáy lòng tôi thở dài, đây là chuyện gì chứ, chẳng lẽ tôi và anh Hai số mạng tương khắc, không thể đồng thời xuất hiện?
Lúc từ bệnh viện đi ra, trên đường hầu như đã không còn người. Khi đi qua cửa kính, tôi cố lấy dũng khí nghiêng đầu nhìn hình phản chiếu của mình. Tôi mặc một chiếc áo thun lôi thôi cộng thêm quần thể thao, chân mang dép lê, tóc cũng bù xù như anh Hai, trên trán có một vòng vải trắng… Lại nhìn anh Hai đi trước tôi, anh ngoại trừ không có băng gạc, hình dáng cũng tiều tuỵ gần giống tôi.
Đến cạnh xe, anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh. Sau đó, hai người đều cười khổ.
Ngồi vào trong xe, anh Hai khởi động xe, nhưng không có ý muốn lên đường. Anh mở ra hai bàn tay thật lớn, dùng sức chà xát hai cái lên mặt, mặc dù chỉ là một bên mặt, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy sự mệt mỏi của anh.
“Cám ơn anh."
“Xin lỗi em."
Chúng tôi lại đồng thời cất lời. Sau đó chúng tôi giật mình cùng lúc, lại cùng cười khổ.
“Tôi xin lỗi," anh Hai nói, “Tất cả đều là bởi vì tôi."
“Có phải Sophie tưởng em là bạn gái mới của anh không?"
Anh không trả lời, hai tay bụm mặt, rầu rĩ hừ một tiếng.
Tôi thả lỏng cơ thể tựa vào ghế ngồi, bắt đầu thư giãn: “Cô ấy hẳn là vẫn rất yêu anh."
Anh vẫn không trả lời.
“Kết hôn rất quan trọng sao?" Tôi nói, “Nếu hai người đều yêu đối phương, vì sao không thể ở bên nhau hoà hợp."
Anh Hai cũng tựa lưng vào ghế ngồi, xuyên qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của anh, tôi chợt cảm thấy, anh là một người cố chấp như thế, rất khó mở rộng cõi lòng với người khác.
“Không phải là vấn đề kết hôn…" Cuối cùng anh mở miệng.
“Vậy là vấn đề gì?"
Anh Hai nhẹ nhàng thở dài, tiếp tục trầm mặc. Ngay khi tôi nghĩ anh không mở miệng nữa, thì anh lại nói: “Có lẽ em nói đúng, cô ấy vẫn yêu tôi, nhưng cô ấy càng yêu sự tự do. Cô ấy không muốn kết hôn, là bởi vì không muốn bị trói buộc. Hai người có thể ở bên nhau hay không, rất nhiều lúc không phải xem yêu quá sâu sắc, mà là bước đi có thể nhất trí hay không. Nếu không thể nhất trí, thì chắc chắn phải có một người thoả hiệp, nhưng không ai trong chúng tôi bằng lòng làm điều đó."
“…"
“Có lẽ bây giờ chúng tôi ở bên nhau, tình cảm vẫn tốt, tất cả đều tốt. Nhưng…vấn đề vẫn tồn tại."
Tôi nhìn sườn mặt anh, sườn mặt không chút thay đổi, sườn mặt vô cùng mệt mỏi, cuối cùng tôi buột miệng nói ra: “Cô ấy không muốn kết hôn, điều đó cũng không hề đại diện cô ấy vứt bỏ anh."
Lời vừa ra khỏi miệng tôi liền hối hận. Anh Hai quay đầu nhìn tôi, biểu cảm tổn thương trong ánh mắt lướt qua.
Đây là chuyện anh không muốn thừa nhận nhất, ở trong cuộc sống của anh, anh luôn đóng nhân vật bị vứt bỏ. Điều này khiến anh trở nên kiên cường, nhưng có một số thời điểm, có lẽ bởi vì anh kiên cường như thế, nên mới có thể khiến người ta lựa chọn buông tha.
“Em xin lỗi." Tôi nói. Trên thực tế, câu xin lỗi này có phần chẳng ra gì cả, nhưng ngoài nó ra tôi không biết nên nói cái gì.
Khoé miệng anh Hai khẽ động, cũng không như là muốn cười hay muốn giận. Anh chỉ cài dây an toàn, khởi động xe, chạy trên đường.
Dân cư trên đường phố rất thưa thớt, nhưng đèn đường lại chiếu nơi này sáng trưng. Tôi dường như đã quên đau đớn trên trán, mệt mỏi kéo tới, tôi nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ bất cứ vấn đề nào nữa.
Không biết qua bao lâu, tôi bỗng nhiên nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh Hai cất lời, nói:
“Lỗ Tây Vĩnh, em thật sự bằng lòng chấp nhận anh là anh trai sao?"
Tác giả :
Xuân Thập Tam Thiếu