Quyến Luyến Phù Thành
Chương 56
Trên đường về nhà, Nhiếp Tái Trầm lái xe, thỉnh thoảng nhìn Bạch Cẩm Tú ngồi bên.
Cô rúc vào trong ghế, đầu hơi nghiêng, dựa vào cửa xe, mắt nhắm nghiền.
Hiện đang nhập thu, đêm khuya khá lạnh, anh đỗ xe bên đường, cởi áo khoác ra đắp lên vai cô.
Cô không có phản ứng, dường như đã ngủ rồi.
Nhiếp Tái Trầm tiếp tục lái xe, trở lại Bạch gia, dừng xe rồi, xuống dưới đi vòng sang chỗ cô, mở cửa xe ra.
Bạch Cẩm Tú mở bừng mắt ra, tay đặt lên cửa xe, muốn đi xuống. Nhiếp Tái Trầm đã khom người bế cô lên, nói nhỏ bên tai cô:
– Em mệt rồi, để anh bế em lên.
Bạch Cẩm Tú không nhúc nhích nữa.
Vào thời khắc nửa đêm về sáng này, người nào cũng đang say trong giấc mộng. Bạch gia yên tĩnh vô cùng, chỉ có người gác cổng còn tỉnh, nhìn theo Nhiếp cô gia bế tiểu thư đi vào, đóng cổng lớn lại.
Nhiếp Tái Trầm bế cô qua phòng khách, lên lầu, đi vào phòng, nhẹ nhàng thả cô xuống giường, cởi giày cho cô, lại đắp chăn lên, tiếp đó cởi áo khoác của mình, lúc xoay người đang định treo lên thì Bạch Cẩm Tú chợt bò dậy, vòng tay ra ôm lấy hông anh.
Cô ôm rất chặt, Nhiếp Tái Trầm cảm nhận được mặt cô dán trên lưng mình, hơi ngẩn ra, sau đó quay đầu lại mỉm cười nói:
– Sao không ngủ vậy, nửa trên đường về rất buồn ngủ mà…
Anh còn chưa nói hết đã bị cô kéo lấy, người liền ngồi xuống mép giường, tiếp đó cả người đã bị cô túm ngã xuống, nằm ngửa trên giường.
Cô dùng cả tay với chân bò lên người anh, cánh tay ôm lấy đầu anh, môi mềm mại đè lên môi anh.
– Nhiếp Tái Trầm, em muốn anh yêu em…
Cô vừa hôn anh vừa nói.
Hành động của cô quá đột ngột, Nhiếp Tái trầm không hề phòng bị. Hơn nữa, nói cô hôn anh, không bằng nói cô cắn với gặm thì đúng hơn. Môi của Nhiếp Tái Trầm thậm chí bị cô làm cho phát đau. Nhưng cũng bởi vậy, ngọn lửa hưng phấn trong cơ thể anh đã nhanh chóng bị đánh thức.
Ban đầu anh bị cô đè lên, nhắm mắt lại, mặc cho cô vừa hôn vừa cắn mình, một lát sau, anh chuyển thành chủ động, lật người đè cô xuống dưới.
Một đêm này, cô nhiệt tình đến khác thường, bạo dạn đến mức đến anh trước đây có nằm mơ cũng không dám nghĩ. Nhiếp Tái Trầm tựa như bị một nữ yêu tinh hút huyết tủy, gần như nuốt chửng anh từng chút một, anh thần hồn điên đảo, không thể nào tự kiềm chế nổi.
Sáng mai anh còn có chuyện quan trọng, cần phải đi sớm. Bận rộn tới hơn nửa đêm, giờ đã gần ba giờ sáng rồi, lẽ ra anh nên tranh thủ nghỉ ngơi mới đúng.
Nhưng anh không thể nào khống chế được bản thân, muốn cô rất nhiều lần, giữa những lần ấy gần như không hề nghỉ ngơi, cho đến khi hao hết tinh lực trong cơ thể, anh mới ngừng lại.
Hô hấp và nhịp đập trái tim chậm rãi khôi phục lại, cô gái nhỏ của anh được anh ôm trong lòng nằm im không nhúc nhích, tựa như mệt đến hôn mê, anh thở hắt ra một hơi thật dài.
Trời sắp sáng rồi. Lại qua một lúc nữa, anh sẽ phải rời giường rời khỏi cô rồi.
Nghĩ đến sẽ phải rời xa cô cả một ngày trời, anh vô cùng không nỡ, nhớ đến dáng vẻ đầy quyến rũ động lòng người của cô, nhớ đếnmái tóc dài đen nhánh hỗn loạn buông trên làn da trắng như tuyết của cô, anh thật sự không thể cưỡng lại được loại cám dỗ này.
Anh mở mắt ra, cúi xuống, nhìn Bạch Cẩm Tú nằm trong ngực mình.
Cô không hề ngủ, cũng mở to mắt, ngửa lên nhìn anh.
Ánh mắt hai người đụng nhau, cuối cùng cô cụp mắt xuống, thò cánh tay trơn bóng ra quấn lấy cổ anh, môi dán lên cằm anh.
– Tú Tú, nếu em không mệt….Anh còn có thể…
Nhiếp Tái Trầm nghi hoặc mình còn chưa mang đến cho cô cảm giác thỏa mãn, trong lòng nảy sinh một tia thất bại. Anh nói xong, tiếp đó phấn chấn tinh thần, muốn tiếp tục chứng minh bản thân một lần nữa với cô.
– Em chịu thôi…
Bạch Cẩm Tú rầu rĩ lắc đầu, khóe mắt bỗng đỏ lên.
– Em làm sao vậy?
Nhiếp Tái Trầm đần người, cho rằng mình nhìn lầm, muốn đưa tay bưng mặt cô để xem cho kỹ.
Bạch Cẩm Tú thực ra cơ thể mỏi mệt vô cùng rồi, nhưng nơi sâu thẳm trong trái tim cô như có một lỗ hổng lớn, dù cơ thể đạt được khoái cảm thì vẫn cảm thấy không thể nào lấp đầy được. Anh vừa rời khỏi cô, cô đã thấy mất mát rồi. Bao khoái cảm vừa rồi nhận được, thỏa mãn càng nhiều thì giờ khi kết thúc, trống rỗng mất mát lại càng nhiều.
Cô bị cảm giác đó bám lấy không thể nào thoát khỏi, chỉ muốn khóc, nhưng lại không muốn cho anh nhìn thấy. Thấy anh muốn bưng mặt mình để xem thì vội nén xuống, ngoảnh mặt đi không cho anh nhìn, bò dậy, tắt đèn đầu giường đi.
Trời còn chưa sáng, căn phòng rơi vào bóng tối.
– Tại anh hết í…Anh bắt nạt người ta…Làm gì mà mạnh như thế…Vừa nay em bảo anh dừng, anh chẳng dừng…Em mệt đến chết rồi, eo em sắp gãy rồi…
Cô nằm xuống, trách móc bên tai anh, là giọng điệu nũng nịu mà anh quen thuộc.
Nhiếp Tái Trầm yên lòng.
Cô mảnh mai như thế, đúng là bị mình dày vò đến mệt thật. Anh thấy hối hận. Bàn tay dán qua xoa eo cho cô:
– Là anh không tốt, lần sau anh nhất định nghe em. Em ngủ đi.
Bạch Cẩm Tú ừ khẽ, mặt dán vào anh, một lát sau, lấy tay anh ra.
– Hôm nay anh còn có việc, anh cũng nghỉ chốc lát đi. Em đỡ rồi.
– Không sao, anh không mệt.
Nhiếp Tái Trầm dịu dàng nói, tay vẫn tiếp tục xoa eo cho cô, lực vừa đủ, làm cô rất thoải mái dễ chịu.
Trong bóng tối nhập nhèm trước sáng sớm, Bạch Cẩm Tú bỗng lại thấy mắt mình nóng hổi, nhắm chặt lại, không nhúc nhích, giả như ngủ rồi.
Năm giờ rưỡi, ánh sáng trắng lộ ra bên ngoài cửa sổ, Nhiếp Tái Trầm phải đi rồi.
Anh nhìn cô nặng nề ngủ trong ngực mình, rút tay cô đang ôm ra, khẽ khàng xuống giường, mặc quần áo vào.
Bạch Cẩm Tú chậm rãi mở mắt ra, nhìn bóng dáng chuẩn bị rời đi trong nắng sớm mông lung, chợt hỏi anh, giọng rất khẽ:
– Nhiếp Tái Trầm, chừng nào thì anh đưa em về quê thăm mẹ anh?
Những lời này bắt đầu từ đêm tân hôn đã quanh quẩn ở trong lòng cô rồi. Mỗi lần thấy anh cô đều muốn hỏi, rồi lại không thốt được ra lời. Lúc này bỗng không kìm nén nổi mà bật thốt lên.
Nhiếp Tái Trầm hơi khựng lại, một lát sau mới chậm rãi quay người lại, nhìn cô trên giường, thần sắc khó xử, ngập ngừng:
– Tú Tú, anh…
Bạch Cẩm Tú nhìn ra sự do dự của anh, tức khắc hoảng loạn.
Cũng không phải bị mấy lời nói tối qua của Đinh Uyển Ngọc làm ảnh hưởng, mà là chính bản thân cô, trong lòng cũng có hoài nghi như vậy. Chẳng qua là trước đó không mãnh liệt như bây giờ mà thôi.
Lẽ nào mẹ anh không muốn anh cưới mình nên mới không tới dự hôn lễ?
Câu hỏi đã thốt ra rồi nhưng cô lại không dám nghe bất cứ câu trả lời nào từ anh, càng sợ đáp án mà anh nói ra.
Vừa hỏi xong, cô liền hối hận. Không chờ anh nói thêm gì nữa, cô bò ra khỏi chăn, ôm lấy quần áo của anh ném qua.
– Thôi thôi, em chỉ hỏi bừa thôi. Giờ anh bận quá, em biết rồi, chờ lúc nào anh rảnh thì anh đưa em đi là được. Hơn nữa đường đi lại xa, đi đi về về cũng mất thời gian, giờ em cũng đang có nhiều việc. Em không rảnh.
Ném quần áo cho anh xong, cô nằm trở về, dùng ngữ khí bình thản nói như vậy.
Nhiếp Tái Trầm bắt lấy quần áo cô ném cho mình, lại nhìn cô nằm trở lại.
– Tối qua mệt quá…- Bạch Cẩm Tú che miệng ngáp một cái. – Anh xong rồi thì đi đi, em không tiễn anh. Em mệt rồi, buồn ngủ lắm.
Cô nhắm mắt lại.
Nhiếp Tái Trầm nhìn đồng hồ, tiếp tục mặc quần áo. Mặc xong rồi, anh rửa mặt mũi, quay lại, thấy cô đã trở mình chui vào trong chăn, mặt quay vào trong nằm im lìm, đã ngủ rồi.
Anh đứng trước giường nhìn cô một lát, đi qua kéo tấm rèm lại kín mít, không để ánh sáng hắt vào, sau đó ra khỏi phòng ngủ, khẽ khàng đóng cửa lại.
Bên tai yên tĩnh.
Một lát sau, Bạch Cẩm Tú từ trên giường bò xuống, đi chân không chạy đến trước cửa sổ, kéo rèm ra một chút, lén lút nhìn xuống dưới.
Anh ra khỏi phòng khách, bóng dáng xuất hiện ở đình viện, đi ra cổng lớn.
Có hai chiếc ô tô đỗ ở đình viện, một chiếc là Rolls-Royce mà lúc cô vừa về thì cha mua cho cô, chiếc kia là Buick mua khi cô kết hôn, màu đen, hình thức mạnh mẽ. Cha mua nó chủ yếu là để anh dùng.
Người gác cổng đứng ngay bên hai chiếc ô tô, lão Lý canh cửa đi lên, từ xa thấy anh tới thì cung kính khom người với anh, đưa cho anhh chìa khóa xe.
Bạch Cẩm Tú nhìn thấy anh mỉm cười nói với lão Lý mấy câu, xua tay, không nhận chìa khóa, ra khỏi cổng lớn.
Anh đi rồi, cô đứng ở sau tấm rèm rất lâu mới chậm rãi quay về giường, nặng nề nhào vào gối, nhắm mắt lại.
Cô ngủ tới tận chiều mới biếng nhác bò dậy, mặc quần áo xong xuôi đi xuống, thấy cha ngồi ở phòng khách, anh cả với Lưu Quảng đang báo cáo công việc với ông.
– …Cha, cả nhà cậu đã an toàn rời khỏi Quảng Châu rồi, đêm mai là đến Hương Cảng. Bên tiếp ứng con đã sắp xếp đâu vào đấy, không có vấn đề gì cả. Cha cứ yên tâm.
Bạch Thành Sơn lặng thinh một lúc, chậc lưỡi, không nói gì. Như là cả nhà em cậu rời khỏi là quá đột ngột, lại như là kết quả đã định sẵn, thời đại cũ, cũng như vậy mà bị tuyên cáo tử vong.
Không bao lâu, một buổi sáng như mọi ngày, như một tiếng pháo rung trời, một tin tức lớn như được chắp cánh nhanh chóng lan truyền khắp thành Quảng Châu.
Triều Thanh đã diệt vong, Dân quốc thành lập.
Trong một khoảng thời gian, trên khắp các mặt báo đều đưa đủ tin tức chúc mừng Dân quốc. Mà khắp phố phường Quảng Châu biến đổi lớn nhất là long kỳ đã bị hủy đi, chỉ trong một đêm cảnh sát cũ đã trở thành cảnh sát mới đi hiên ngang khắp nơi, hô hào, đốc xúc từng nhà cắm cờ xí mới ngoài cửa để chúc mừng. Khắp đường phố là dân chúng tụ tập ở tiệm cắt tóc để cắt tóc, thợ cắt tóc thì bận rộn tới mức ngay cả thời gian uống nước cũng không có.
Người bận rộn nhất Quảng Châu, dĩ nhiên không chỉ có thợ cắt tóc.
Ngay ngày đầu tiên khi Tân Dân quốc tuyên cáo thành lập khắp cả nước, Tổng đốc phủ đã bị Phương Đại Xuân dẫn Tân Quân đến bao vây, Tổng đốc hoảng hốt chạy trốn, chẳng biết đi đâu, quân đội cũ Quảng Châu giờ cũng đã bị tan rã. Một bộ phận Phòng Doanh trước đó đã đi theo Cố Cảnh Hồng trốn đi rồi, số hiện tại một đám thì chạy tứ tán, số còn lại thì đầu nhập Nhiếp Tái Trầm, hy vọng có thể được gia nhập vào Tân Quân.
Ngày hôm sau, Nhiếp Tái Trầm được quan binh Tân Quân cử làm trưởng quan tối cao của Quảng Châu, tạm lĩnh chức Tư Lệnh, Bộ Tư lệnh được thiết lập trong Nha môn Lục Quân trước đây.
Dân quốc thành lập, không có Tướng quân cùng với Tổng đốc Quảng Châu cũng có Bộ tư lệnh lâm thời tối cao, tạm thay quyền quân chính Quảng Châu, nhưng cục diện vẫn vô cùng hỗn loạn. Bên ngoài Quảng Châu, nơi nơi là lưu binh cùng thổ phỉ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, quân đội triều Thành vốn đóng quân tại Phật Sơn, Triệu Khánh, Thuận Đô, Thiều Quan sôi nổi nêu cao khẩu hiệu ủng hộ lá cờ mới, thế lực lớn nhỏ loạn chiến lẫn nhau.
Nhiếp Tái Trầm đổi tên Tân Quân là Việt Quân, định phiên hiệu mới rồi, không dẫn binh vào thành mà tiếp tục đóng quân ở Tây Giao, trong khi chờ đợi sự biến hóa của thế cục, bận bịu việc bình loạn diệt phỉ, ổn định cục diện Nam Việt, anh đi sớm về muộn, thậm chí còn liên tiếp mấy ngày không nhà cũng là chuyện thường ngày.
Huyện khác tuy còn hỗn loạn, nhưng Quảng Châu lại mau chóng khôi phục trật tự của nó, hào môn phú hộ trong thành hoảng loạn mấy ngày, tranh nhau chạy đến Bạch gia Tây Quan nhằm lôi kéo làm quen, hỏi thăm nội tình, thấy Bạch Thành Sơn bình thản, Bạch gia nhìn không khác gì như trước đây thì cũng yên lòng.
Chẳng bao lâu, trong thành đã khôi phục lại dáng vẻ bình yên, các quán ăn nhà hàng lớn nhỏ mở cửa buôn bán lại như cũ, khách đến như mây, sục sôi vắt óc tìm mưu kế thúc đẩy “Món ăn Dân quốc kiểu mới" để mời chào khách, chưa tới hai ngày còn nhảy ra một nhà bắt chước theo Thượng Hải tổ chức phòng khiêu vũ – thời Khang Thành cai trị, cực kỳ căm ghét loại giải trí này, không cho phép mở. Giờ là Tân dân quốc, dĩ nhiên không có loại lệnh cấm này. Phòng khiêu vũ vừa mở, khách đến đông nườm nượp, Quảng Châu đúng là đêm đêm ca múa, thái bình yên vui.
Nhiếp Tái Trầm ban ngày bận rộn hiếm mà nhìn thấy bóng người, buổi tối có khi còn qua đêm ở Bộ tư lệnh. Trong khoảng thời gian này Bạch Cẩm Tú cũng không rảnh rỗi, đủ hoạt động tụ hội và lời mời bay tới như tuyết, các hiệp hội phụ nữ mới thành lập và các cơ sở giáo dục dành cho phụ nữ kiểu mới đang chuẩn bị mở mời cô làm thành viên ban giám đốc. Lãnh sự phu nhân các quốc gia ở Quảng Châu thấy tình thế ổn định, cũng liên tục tổ chức vũ hội mời Bạch Cẩm Tú tham dự.
Rất nhiều chuyện cô không thể từ chối, huống chi đó đều là sự nghiệp công, bản thân cô cũng sẵn lòng làm việc trong khả năng của mình.
Bận rộn trong nhiều ngày liền, tối qua hôm tham gia bữa tiệc do lãnh sự phu nhân nước Pháp, nửa đêm về sáng mới về nhà, Nhiếp Tái Trầm cũng có việc, mấy hôm trước rời khỏi Quảng Châu, còn chưa về nhà.
Hôm nay được rảnh rỗi, cô ngủ trong phòng tới tận chiều, bị tiếng gõ cửa đánh thức. Đầu óc mơ màng bò dậy ra mở cửa, thấy chị dâu đứng ở ngoài.
– Chuyện gì thế chị? – Cô vừa ngáp vừa hỏi.
– Tái Trầm tối qua không về à em? – Trương Uyển Diễm đi vào, nhìn chung quanh.
Bạch Cẩm Tú vâng một tiếng, ngồi trước gương, chải tóc.
– Lần trước bọn em ở bên nhau là lúc nào? – Trương Uyển Diễm dính đến, hạ thấp giọng hỏi.
– Chị hỏi thế làm gì? – Bạch Cẩm Tú mặt hơi nóng lên.
– Hai em vừa kết hôn thì đã như Ngưu Lang Chức Nữ rồi, thế sao được. Chị vừa hỏi rồi, sáng nay cậu ấy về thành, đang ở Bộ Tư lệnh, chị đã hầm giúp em canh bổ, em nhanh lên đừng ngủ nữa, trang điểm xong mang tới cho cậu ấy đi.
Nói xong, chị ta quay lại gọi người hầu vào hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải tóc thay quần áo.
Bạch Cẩm Tú không tiện từ chối, mặc cho Trương Uyển Diễm chỉ huy, trang điểm xong, gọi tài xế tới, cầm theo canh hầm mà cũng chẳng biết là canh bổ gì lên xe mà đi.
Hết chương 56
Cô rúc vào trong ghế, đầu hơi nghiêng, dựa vào cửa xe, mắt nhắm nghiền.
Hiện đang nhập thu, đêm khuya khá lạnh, anh đỗ xe bên đường, cởi áo khoác ra đắp lên vai cô.
Cô không có phản ứng, dường như đã ngủ rồi.
Nhiếp Tái Trầm tiếp tục lái xe, trở lại Bạch gia, dừng xe rồi, xuống dưới đi vòng sang chỗ cô, mở cửa xe ra.
Bạch Cẩm Tú mở bừng mắt ra, tay đặt lên cửa xe, muốn đi xuống. Nhiếp Tái Trầm đã khom người bế cô lên, nói nhỏ bên tai cô:
– Em mệt rồi, để anh bế em lên.
Bạch Cẩm Tú không nhúc nhích nữa.
Vào thời khắc nửa đêm về sáng này, người nào cũng đang say trong giấc mộng. Bạch gia yên tĩnh vô cùng, chỉ có người gác cổng còn tỉnh, nhìn theo Nhiếp cô gia bế tiểu thư đi vào, đóng cổng lớn lại.
Nhiếp Tái Trầm bế cô qua phòng khách, lên lầu, đi vào phòng, nhẹ nhàng thả cô xuống giường, cởi giày cho cô, lại đắp chăn lên, tiếp đó cởi áo khoác của mình, lúc xoay người đang định treo lên thì Bạch Cẩm Tú chợt bò dậy, vòng tay ra ôm lấy hông anh.
Cô ôm rất chặt, Nhiếp Tái Trầm cảm nhận được mặt cô dán trên lưng mình, hơi ngẩn ra, sau đó quay đầu lại mỉm cười nói:
– Sao không ngủ vậy, nửa trên đường về rất buồn ngủ mà…
Anh còn chưa nói hết đã bị cô kéo lấy, người liền ngồi xuống mép giường, tiếp đó cả người đã bị cô túm ngã xuống, nằm ngửa trên giường.
Cô dùng cả tay với chân bò lên người anh, cánh tay ôm lấy đầu anh, môi mềm mại đè lên môi anh.
– Nhiếp Tái Trầm, em muốn anh yêu em…
Cô vừa hôn anh vừa nói.
Hành động của cô quá đột ngột, Nhiếp Tái trầm không hề phòng bị. Hơn nữa, nói cô hôn anh, không bằng nói cô cắn với gặm thì đúng hơn. Môi của Nhiếp Tái Trầm thậm chí bị cô làm cho phát đau. Nhưng cũng bởi vậy, ngọn lửa hưng phấn trong cơ thể anh đã nhanh chóng bị đánh thức.
Ban đầu anh bị cô đè lên, nhắm mắt lại, mặc cho cô vừa hôn vừa cắn mình, một lát sau, anh chuyển thành chủ động, lật người đè cô xuống dưới.
Một đêm này, cô nhiệt tình đến khác thường, bạo dạn đến mức đến anh trước đây có nằm mơ cũng không dám nghĩ. Nhiếp Tái Trầm tựa như bị một nữ yêu tinh hút huyết tủy, gần như nuốt chửng anh từng chút một, anh thần hồn điên đảo, không thể nào tự kiềm chế nổi.
Sáng mai anh còn có chuyện quan trọng, cần phải đi sớm. Bận rộn tới hơn nửa đêm, giờ đã gần ba giờ sáng rồi, lẽ ra anh nên tranh thủ nghỉ ngơi mới đúng.
Nhưng anh không thể nào khống chế được bản thân, muốn cô rất nhiều lần, giữa những lần ấy gần như không hề nghỉ ngơi, cho đến khi hao hết tinh lực trong cơ thể, anh mới ngừng lại.
Hô hấp và nhịp đập trái tim chậm rãi khôi phục lại, cô gái nhỏ của anh được anh ôm trong lòng nằm im không nhúc nhích, tựa như mệt đến hôn mê, anh thở hắt ra một hơi thật dài.
Trời sắp sáng rồi. Lại qua một lúc nữa, anh sẽ phải rời giường rời khỏi cô rồi.
Nghĩ đến sẽ phải rời xa cô cả một ngày trời, anh vô cùng không nỡ, nhớ đến dáng vẻ đầy quyến rũ động lòng người của cô, nhớ đếnmái tóc dài đen nhánh hỗn loạn buông trên làn da trắng như tuyết của cô, anh thật sự không thể cưỡng lại được loại cám dỗ này.
Anh mở mắt ra, cúi xuống, nhìn Bạch Cẩm Tú nằm trong ngực mình.
Cô không hề ngủ, cũng mở to mắt, ngửa lên nhìn anh.
Ánh mắt hai người đụng nhau, cuối cùng cô cụp mắt xuống, thò cánh tay trơn bóng ra quấn lấy cổ anh, môi dán lên cằm anh.
– Tú Tú, nếu em không mệt….Anh còn có thể…
Nhiếp Tái Trầm nghi hoặc mình còn chưa mang đến cho cô cảm giác thỏa mãn, trong lòng nảy sinh một tia thất bại. Anh nói xong, tiếp đó phấn chấn tinh thần, muốn tiếp tục chứng minh bản thân một lần nữa với cô.
– Em chịu thôi…
Bạch Cẩm Tú rầu rĩ lắc đầu, khóe mắt bỗng đỏ lên.
– Em làm sao vậy?
Nhiếp Tái Trầm đần người, cho rằng mình nhìn lầm, muốn đưa tay bưng mặt cô để xem cho kỹ.
Bạch Cẩm Tú thực ra cơ thể mỏi mệt vô cùng rồi, nhưng nơi sâu thẳm trong trái tim cô như có một lỗ hổng lớn, dù cơ thể đạt được khoái cảm thì vẫn cảm thấy không thể nào lấp đầy được. Anh vừa rời khỏi cô, cô đã thấy mất mát rồi. Bao khoái cảm vừa rồi nhận được, thỏa mãn càng nhiều thì giờ khi kết thúc, trống rỗng mất mát lại càng nhiều.
Cô bị cảm giác đó bám lấy không thể nào thoát khỏi, chỉ muốn khóc, nhưng lại không muốn cho anh nhìn thấy. Thấy anh muốn bưng mặt mình để xem thì vội nén xuống, ngoảnh mặt đi không cho anh nhìn, bò dậy, tắt đèn đầu giường đi.
Trời còn chưa sáng, căn phòng rơi vào bóng tối.
– Tại anh hết í…Anh bắt nạt người ta…Làm gì mà mạnh như thế…Vừa nay em bảo anh dừng, anh chẳng dừng…Em mệt đến chết rồi, eo em sắp gãy rồi…
Cô nằm xuống, trách móc bên tai anh, là giọng điệu nũng nịu mà anh quen thuộc.
Nhiếp Tái Trầm yên lòng.
Cô mảnh mai như thế, đúng là bị mình dày vò đến mệt thật. Anh thấy hối hận. Bàn tay dán qua xoa eo cho cô:
– Là anh không tốt, lần sau anh nhất định nghe em. Em ngủ đi.
Bạch Cẩm Tú ừ khẽ, mặt dán vào anh, một lát sau, lấy tay anh ra.
– Hôm nay anh còn có việc, anh cũng nghỉ chốc lát đi. Em đỡ rồi.
– Không sao, anh không mệt.
Nhiếp Tái Trầm dịu dàng nói, tay vẫn tiếp tục xoa eo cho cô, lực vừa đủ, làm cô rất thoải mái dễ chịu.
Trong bóng tối nhập nhèm trước sáng sớm, Bạch Cẩm Tú bỗng lại thấy mắt mình nóng hổi, nhắm chặt lại, không nhúc nhích, giả như ngủ rồi.
Năm giờ rưỡi, ánh sáng trắng lộ ra bên ngoài cửa sổ, Nhiếp Tái Trầm phải đi rồi.
Anh nhìn cô nặng nề ngủ trong ngực mình, rút tay cô đang ôm ra, khẽ khàng xuống giường, mặc quần áo vào.
Bạch Cẩm Tú chậm rãi mở mắt ra, nhìn bóng dáng chuẩn bị rời đi trong nắng sớm mông lung, chợt hỏi anh, giọng rất khẽ:
– Nhiếp Tái Trầm, chừng nào thì anh đưa em về quê thăm mẹ anh?
Những lời này bắt đầu từ đêm tân hôn đã quanh quẩn ở trong lòng cô rồi. Mỗi lần thấy anh cô đều muốn hỏi, rồi lại không thốt được ra lời. Lúc này bỗng không kìm nén nổi mà bật thốt lên.
Nhiếp Tái Trầm hơi khựng lại, một lát sau mới chậm rãi quay người lại, nhìn cô trên giường, thần sắc khó xử, ngập ngừng:
– Tú Tú, anh…
Bạch Cẩm Tú nhìn ra sự do dự của anh, tức khắc hoảng loạn.
Cũng không phải bị mấy lời nói tối qua của Đinh Uyển Ngọc làm ảnh hưởng, mà là chính bản thân cô, trong lòng cũng có hoài nghi như vậy. Chẳng qua là trước đó không mãnh liệt như bây giờ mà thôi.
Lẽ nào mẹ anh không muốn anh cưới mình nên mới không tới dự hôn lễ?
Câu hỏi đã thốt ra rồi nhưng cô lại không dám nghe bất cứ câu trả lời nào từ anh, càng sợ đáp án mà anh nói ra.
Vừa hỏi xong, cô liền hối hận. Không chờ anh nói thêm gì nữa, cô bò ra khỏi chăn, ôm lấy quần áo của anh ném qua.
– Thôi thôi, em chỉ hỏi bừa thôi. Giờ anh bận quá, em biết rồi, chờ lúc nào anh rảnh thì anh đưa em đi là được. Hơn nữa đường đi lại xa, đi đi về về cũng mất thời gian, giờ em cũng đang có nhiều việc. Em không rảnh.
Ném quần áo cho anh xong, cô nằm trở về, dùng ngữ khí bình thản nói như vậy.
Nhiếp Tái Trầm bắt lấy quần áo cô ném cho mình, lại nhìn cô nằm trở lại.
– Tối qua mệt quá…- Bạch Cẩm Tú che miệng ngáp một cái. – Anh xong rồi thì đi đi, em không tiễn anh. Em mệt rồi, buồn ngủ lắm.
Cô nhắm mắt lại.
Nhiếp Tái Trầm nhìn đồng hồ, tiếp tục mặc quần áo. Mặc xong rồi, anh rửa mặt mũi, quay lại, thấy cô đã trở mình chui vào trong chăn, mặt quay vào trong nằm im lìm, đã ngủ rồi.
Anh đứng trước giường nhìn cô một lát, đi qua kéo tấm rèm lại kín mít, không để ánh sáng hắt vào, sau đó ra khỏi phòng ngủ, khẽ khàng đóng cửa lại.
Bên tai yên tĩnh.
Một lát sau, Bạch Cẩm Tú từ trên giường bò xuống, đi chân không chạy đến trước cửa sổ, kéo rèm ra một chút, lén lút nhìn xuống dưới.
Anh ra khỏi phòng khách, bóng dáng xuất hiện ở đình viện, đi ra cổng lớn.
Có hai chiếc ô tô đỗ ở đình viện, một chiếc là Rolls-Royce mà lúc cô vừa về thì cha mua cho cô, chiếc kia là Buick mua khi cô kết hôn, màu đen, hình thức mạnh mẽ. Cha mua nó chủ yếu là để anh dùng.
Người gác cổng đứng ngay bên hai chiếc ô tô, lão Lý canh cửa đi lên, từ xa thấy anh tới thì cung kính khom người với anh, đưa cho anhh chìa khóa xe.
Bạch Cẩm Tú nhìn thấy anh mỉm cười nói với lão Lý mấy câu, xua tay, không nhận chìa khóa, ra khỏi cổng lớn.
Anh đi rồi, cô đứng ở sau tấm rèm rất lâu mới chậm rãi quay về giường, nặng nề nhào vào gối, nhắm mắt lại.
Cô ngủ tới tận chiều mới biếng nhác bò dậy, mặc quần áo xong xuôi đi xuống, thấy cha ngồi ở phòng khách, anh cả với Lưu Quảng đang báo cáo công việc với ông.
– …Cha, cả nhà cậu đã an toàn rời khỏi Quảng Châu rồi, đêm mai là đến Hương Cảng. Bên tiếp ứng con đã sắp xếp đâu vào đấy, không có vấn đề gì cả. Cha cứ yên tâm.
Bạch Thành Sơn lặng thinh một lúc, chậc lưỡi, không nói gì. Như là cả nhà em cậu rời khỏi là quá đột ngột, lại như là kết quả đã định sẵn, thời đại cũ, cũng như vậy mà bị tuyên cáo tử vong.
Không bao lâu, một buổi sáng như mọi ngày, như một tiếng pháo rung trời, một tin tức lớn như được chắp cánh nhanh chóng lan truyền khắp thành Quảng Châu.
Triều Thanh đã diệt vong, Dân quốc thành lập.
Trong một khoảng thời gian, trên khắp các mặt báo đều đưa đủ tin tức chúc mừng Dân quốc. Mà khắp phố phường Quảng Châu biến đổi lớn nhất là long kỳ đã bị hủy đi, chỉ trong một đêm cảnh sát cũ đã trở thành cảnh sát mới đi hiên ngang khắp nơi, hô hào, đốc xúc từng nhà cắm cờ xí mới ngoài cửa để chúc mừng. Khắp đường phố là dân chúng tụ tập ở tiệm cắt tóc để cắt tóc, thợ cắt tóc thì bận rộn tới mức ngay cả thời gian uống nước cũng không có.
Người bận rộn nhất Quảng Châu, dĩ nhiên không chỉ có thợ cắt tóc.
Ngay ngày đầu tiên khi Tân Dân quốc tuyên cáo thành lập khắp cả nước, Tổng đốc phủ đã bị Phương Đại Xuân dẫn Tân Quân đến bao vây, Tổng đốc hoảng hốt chạy trốn, chẳng biết đi đâu, quân đội cũ Quảng Châu giờ cũng đã bị tan rã. Một bộ phận Phòng Doanh trước đó đã đi theo Cố Cảnh Hồng trốn đi rồi, số hiện tại một đám thì chạy tứ tán, số còn lại thì đầu nhập Nhiếp Tái Trầm, hy vọng có thể được gia nhập vào Tân Quân.
Ngày hôm sau, Nhiếp Tái Trầm được quan binh Tân Quân cử làm trưởng quan tối cao của Quảng Châu, tạm lĩnh chức Tư Lệnh, Bộ Tư lệnh được thiết lập trong Nha môn Lục Quân trước đây.
Dân quốc thành lập, không có Tướng quân cùng với Tổng đốc Quảng Châu cũng có Bộ tư lệnh lâm thời tối cao, tạm thay quyền quân chính Quảng Châu, nhưng cục diện vẫn vô cùng hỗn loạn. Bên ngoài Quảng Châu, nơi nơi là lưu binh cùng thổ phỉ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, quân đội triều Thành vốn đóng quân tại Phật Sơn, Triệu Khánh, Thuận Đô, Thiều Quan sôi nổi nêu cao khẩu hiệu ủng hộ lá cờ mới, thế lực lớn nhỏ loạn chiến lẫn nhau.
Nhiếp Tái Trầm đổi tên Tân Quân là Việt Quân, định phiên hiệu mới rồi, không dẫn binh vào thành mà tiếp tục đóng quân ở Tây Giao, trong khi chờ đợi sự biến hóa của thế cục, bận bịu việc bình loạn diệt phỉ, ổn định cục diện Nam Việt, anh đi sớm về muộn, thậm chí còn liên tiếp mấy ngày không nhà cũng là chuyện thường ngày.
Huyện khác tuy còn hỗn loạn, nhưng Quảng Châu lại mau chóng khôi phục trật tự của nó, hào môn phú hộ trong thành hoảng loạn mấy ngày, tranh nhau chạy đến Bạch gia Tây Quan nhằm lôi kéo làm quen, hỏi thăm nội tình, thấy Bạch Thành Sơn bình thản, Bạch gia nhìn không khác gì như trước đây thì cũng yên lòng.
Chẳng bao lâu, trong thành đã khôi phục lại dáng vẻ bình yên, các quán ăn nhà hàng lớn nhỏ mở cửa buôn bán lại như cũ, khách đến như mây, sục sôi vắt óc tìm mưu kế thúc đẩy “Món ăn Dân quốc kiểu mới" để mời chào khách, chưa tới hai ngày còn nhảy ra một nhà bắt chước theo Thượng Hải tổ chức phòng khiêu vũ – thời Khang Thành cai trị, cực kỳ căm ghét loại giải trí này, không cho phép mở. Giờ là Tân dân quốc, dĩ nhiên không có loại lệnh cấm này. Phòng khiêu vũ vừa mở, khách đến đông nườm nượp, Quảng Châu đúng là đêm đêm ca múa, thái bình yên vui.
Nhiếp Tái Trầm ban ngày bận rộn hiếm mà nhìn thấy bóng người, buổi tối có khi còn qua đêm ở Bộ tư lệnh. Trong khoảng thời gian này Bạch Cẩm Tú cũng không rảnh rỗi, đủ hoạt động tụ hội và lời mời bay tới như tuyết, các hiệp hội phụ nữ mới thành lập và các cơ sở giáo dục dành cho phụ nữ kiểu mới đang chuẩn bị mở mời cô làm thành viên ban giám đốc. Lãnh sự phu nhân các quốc gia ở Quảng Châu thấy tình thế ổn định, cũng liên tục tổ chức vũ hội mời Bạch Cẩm Tú tham dự.
Rất nhiều chuyện cô không thể từ chối, huống chi đó đều là sự nghiệp công, bản thân cô cũng sẵn lòng làm việc trong khả năng của mình.
Bận rộn trong nhiều ngày liền, tối qua hôm tham gia bữa tiệc do lãnh sự phu nhân nước Pháp, nửa đêm về sáng mới về nhà, Nhiếp Tái Trầm cũng có việc, mấy hôm trước rời khỏi Quảng Châu, còn chưa về nhà.
Hôm nay được rảnh rỗi, cô ngủ trong phòng tới tận chiều, bị tiếng gõ cửa đánh thức. Đầu óc mơ màng bò dậy ra mở cửa, thấy chị dâu đứng ở ngoài.
– Chuyện gì thế chị? – Cô vừa ngáp vừa hỏi.
– Tái Trầm tối qua không về à em? – Trương Uyển Diễm đi vào, nhìn chung quanh.
Bạch Cẩm Tú vâng một tiếng, ngồi trước gương, chải tóc.
– Lần trước bọn em ở bên nhau là lúc nào? – Trương Uyển Diễm dính đến, hạ thấp giọng hỏi.
– Chị hỏi thế làm gì? – Bạch Cẩm Tú mặt hơi nóng lên.
– Hai em vừa kết hôn thì đã như Ngưu Lang Chức Nữ rồi, thế sao được. Chị vừa hỏi rồi, sáng nay cậu ấy về thành, đang ở Bộ Tư lệnh, chị đã hầm giúp em canh bổ, em nhanh lên đừng ngủ nữa, trang điểm xong mang tới cho cậu ấy đi.
Nói xong, chị ta quay lại gọi người hầu vào hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải tóc thay quần áo.
Bạch Cẩm Tú không tiện từ chối, mặc cho Trương Uyển Diễm chỉ huy, trang điểm xong, gọi tài xế tới, cầm theo canh hầm mà cũng chẳng biết là canh bổ gì lên xe mà đi.
Hết chương 56
Tác giả :
Bồng Lai Khách