Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 203: Bí thư Thị ủy ngồi không yên
Nhưng rất nhanh, sự thật lại một lần nữa nghiệm chứng Phạm Hồng Vũ đã đoán chính xác.
Cao Khiết hai tay ôm ngực, hậm hực bước đi trong phòng làm việc, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.
- Xin chào!
Cao Khiết cầm điện thoại lên, tức giận nói một câu. Cao Khiết vốn kềm chế rất tốt, chỉ có điều lúc này tức giận đến vô cùng, cũng bất chấp hình tượng thục nữ.
- Xin chào, là đồng chí Cao Khiết sao?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quy nghiêm của người đàn ông trung niên, lộ ra mười phần cứng rắn mạnh mẽ.
- Bí thư Tống, chào ngài!
Cao Khiết giật mình kinh hãi, vội vàng nói.
Cú điện thoại này không ngờ là Bí thư Thị ủy Tống Mân trực tiếp gọi đến. Loại tình huống này lúc trước ít khi xảy ra. Cho dù Tống Mân cho gọi Cao Khiết thì bình thường cũng đều là do thư ký gọi tới.
Địa khu Ngạn Hoa, Tống Mân là người mạnh mẽ, cứng rắn ai cũng biết. Mặc dù ông là một tay Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa cất nhắc, nhưng nghe nói trước mặt Lương Quang Hoa, sự lo lắng và kính sợ của Tống Mân hoàn toàn khác với những cán bộ bình thường khác.
- Cao Khiết, đồng chí Phạm Hồng Vũ có ở đây không? Bảo cậu ấy nghe điện thoại.
Tống Mân lập tức nói.
Từ trong lời nói này có thể nhìn thấy sự mạnh mẽ, cứng rắn của Tống Mân. Ngoại trừ tiếng gọi ban đầu là đồng chí Cao Khiết, còn lại đều là gọi thẳng tên. Hơn nữa, ông ta dường như biết rất rõ ràng, giờ này Phạm Hồng Vũ khẳng định là ở trong văn phòng của Cao Khiết.
Tống Mân đối với trí lực của mình cho tới bây giờ đều rất có lòng tin.
- Vâng, Bí thư Tống, Phạm Hồng Vũ đang ở chỗ của tôi, xin ngài chờ một chút.
Cao Khiết hoàn toàn khôi phục lại được sự bình tĩnh, đưa ống nghe cho Phạm Hồng Vũ.
- Chào ngài, Bí thư Tống, tôi là Phạm Hồng Vũ, xin Bí thư Tống ra chỉ thị.
Phạm Hồng Vũ tiếp nhận điện thoại, đứng thẳng người, cao giọng đáp.
- Tiểu Phạm, cậu đến phòng làm việc của tôi ngay lập tức.
Tống Mân không có nửa câu vô nghĩa, lập tức ra lệnh. Sau khi Phạm Hồng Vũ đáp ứng một tiếng, liền cúp điện thoại ngay.
- Được, phải đi một chút rồi. Sớm biết rằng như vậy thì ở thị xã luôn rồi, không cần phải chạy lui chạy tới như vậy.
Cúp máy xuống, Phạm Hồng Vũ hai tay đưa ra, có chút buồn bực nói.
Cao Khiết bĩu môi, nói:
- Cậu tổng cũng phải nể mặt Bí thư Tống vài phần chứ.
- Nói rất đúng!
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói.
Trực tiếp ở lại thị xã đợi Bí thư Tống triệu kiến cũng là quá khoe khoang khả năng của Phạm Hồng Vũ. Điểm tâm tư của Bí thư Tống mà mò ra được thì Bí thư Tống làm sao mà lăn lộn được nữa.
- Hồng Vũ!
Ngay lúc Phạm Hồng Vũ xoay người bước đi, Cao Khiết đã gọi hắn lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, dường như có chút lo lắng, một lát sau thấp giọng nói một câu:
- Làm việc thuận theo tự nhiên, không cần quá cưỡng cầu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Biết rồi, hiện tại là người ta đang cầu xin tôi. Kỳ thật, nếu Lục Nguyệt không phải âm trầm như vậy thì tôi cũng không muốn khiến quan hệ của mình với anh ta căng thẳng.
Cao Khiết lạnh lùng nói:
- Có một số người bất cứ trong tình huống nào cũng đều lấy mình làm trung tâm, vĩnh viễn không có biện pháp trở thành bạn.
- Tôi không muốn kết giao bằng hữu với anh ta, chính là lợi dụng tài nguyên hợp lý…
Phạm Hồng Vũ dường như có điều còn muốn nói, hơi dừng một chút rồi lại lắc đầu, nói:
- Thôi, về sau đi một bước xem một bước.
Nhìn Phạm Hồng Vũ rất nhanh rời đi, Cao Khiết khẽ lắc đầu.
Bởi vì Lục Nguyệt bỗng nhiên hàng không đến thị xã Ngạn Hoa, vốn cục diện chính trị Ngạn Hoa đang ổn định thì mạch nước ngầm lại bắt đầu khởi động, tạo nên vô số tình thế hỗn loạn. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ nhìn qua, đối với khả năng phát sinh tình thế hỗn loạn đều có thể đoán trước.
Nghe một chút “người ta là đang cầu xin tôi" thì biểu hiện hết rồi.
Cao Khiết rất rõ ràng, có đôi khi không nhất định phải là đại nhân vật mới có thể khống chế đại cục. Tiểu nhân vật trong thời điểm mấu chốt cũng có thể khống chế cục diện. Nhất là tiểu nhân vật đó lợi hại thì ảnh hưởng toàn cục lại càng lớn hơn nữa.
Phạm Hồng Vũ lúc này đang ở trong trung tâm lốc xoáy, nhưng không thấy được cuối cùng thua thiệt nhất định sẽ là hắn.
Muốn xem thủ đoạn đánh cờ của mọi người như thế nào.
Chiếc xe jepp cũ kỹ lại một lần nữa lái vào tòa nhà Thị ủy, ngừng lại ở chỗ đậu xe gần đó. Phạm Hồng Vũ bước lên lầu ba của tòa nhà làm việc số một.
Văn phòng Tống Mân nằm ở hướng đông lầu ba, là nơi rộng rãi nhất. Văn phòng của thư ký bên ngoài cũng đã vượt xa văn phòng của một phó chủ tịch thị xã bình thường rồi. Đây chính là hai gian phòng làm việc lớn khai thông với nhau.
Là một vị Bí thư Thị ủy mạnh mẹ, Tống Mân từng giây từng phút phải biểu lộ sự không tầm thường của ông ta.
[CHARGE=3]- Phó chủ tịch thị trấn Phạm, đến rồi à.
Thư ký của Tống Mân là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trước kia nổi danh là cây bút của văn phòng Thị ủy. Bởi vì tài năng viết lách rất tốt, rốt cuộc được Tống Mân yêu thích, trở thành “bí mật" lớn nhất của Thị ủy. Tuy nhiên, vị thư ký Cố này tính cách hoàn toàn khác với Tống Mân, làm người vô cùng khiêm tốn, đối với mọi người lúc nào cũng tươi cười, tuyệt không lung tung nói ra bí mật của Thị ủy. Thư ký Cố hai năm trước cũng đã là cấp trưởng phòng rồi, tuổi lớn hơn Phạm Hồng Vũ đến mười mấy tuổi. Phạm Hồng Vũ vừa mới tới cửa, thư ký Cố đã lập tức đứng dậy, mỉm cười đón chào.
- Thư ký Cố, xin chào!
Phạm Hồng Vũ rất khách khí gật đầu chào hỏi, mang theo ý tôn kính.
Người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng.
- Được rồi, Phó chủ tịch Phạm, mời theo tôi. Bí thư Tống đang đợi cậu.
Thư ký Cổ mỉm cười nói, lập tức dẫn Phạm Hồng Vũ vào văn phòng bên trong mà không đi thông báo trước. Có thể thấy được Tống Mân sau khi gọi cuộc điện thoại kia vẫn đang ngồi chờ hắn, không an bài công tác khác.
Văn phòng Tống Mân chẳng những so với văn phòng Lục Nguyệt rộng hơn rất nhiều mà trang trí lại rất xa hoa. Dưới bàn công tác phủ một lớp thảm đỏ, hơi có chút giống như bàn làm việc của đời sau, bóng đến độ có thể soi gương được.
Trong khi đó có rất nhiều Bí thư Huyện ủy của địa khu, bàn làm việc đều là kiểu cũ, không có chỗ nào đặc biệt.
Tống Mân chính là người như vậy, rất thích theo sát thủy triều của thời đại.
- Bí thư Tống, đồng chí Hồng Vũ đã tới rồi.
Thư ký Cố cách bàn làm việc rất xa đã dừng lại, hơi cúi đầu, rất kính cẩn nói. Mặc dù là nhân viên công tác thân cận nhất bên cạnh Tăng Nghị, nhưng chưa bao giờ thư ký Cố lại ỷ vào sủng mà kiêu, rối loạn thể thống.
- Ừ!
Tống Mân sau khi xem xong văn kiện, liền ngẩng đầu lên ừ một tiếng.
- Bí thư Tống, chào ngài!
Phạm Hồng Vũ hơi cúi đầu, cao giọng nói.
- Ừ, lại đây ngồi đi!
Tống Mân hơi hất hất mặt, hướng cái ghế đối diện bàn làm việc ra hiệu, hoàn toàn bày ra tư thế vì chuyện công mà gọi tới. Tuy nhiên, có rất ít cán bộ ở thị xã được hưởng đãi ngộ ngồi ghế sofa trong văn phòng Tống Mân, bao gồm cả Phó bí thư thị ủy và Phó chủ tịch thị xã. Vào văn phòng Tống Mân bàn chuyện công tác đều là ngồi đối diện bàn làm việc, thậm chí ngay cả Chủ tịch thị xã Nhạc Tây Đình cũng thế.
- Cảm ơn Bí thư Tống.
Phạm Hồng Vũ đi nhanh tới, đoan chính ngồi đối diện Tống Mân, sắc mặt bình tĩnh, cũng không có cái khẩn trương của một cán bộ bình thường khi gặp mặt Bí thư Thị ủy.
Thư ký Cố rót cho Phạm Hồng Vũ một ly trà, rồi thay trà mới cho Tống Mân, thấy Tống Mân không có chỉ thị khác thì liền lui ra ngoài.
Tống Mân cũng không vội vã mở miệng, mà nâng tách trà lên uống, đánh giá Phạm Hồng Vũ, vẫn là người thanh niên mà mình nhìn thấy ban đầu, nghiêm chỉnh, vẻ mặt thản nhiên.
- Tiểu Phạm, khu công nghiệp của các người thế nào rồi?
Một lát sau, Tống Mân uống hai hớp trà, rồi thuận miệng hỏi.
- Báo cáo Bí thư Tống, khu công nghiệp tiến triển rất thuận lợi. Nhà máy kim khí đã đầu tư, nhà máy thức uống cũng đã bắt đầu thử sản xuất. Nhà máy điện tử cũng lập tức muốn đầu tư…
Phạm Hồng Vũ đơn giản đem tình huống của khu công nghiệp báo cáo với Tống Mân, cũng không lãng phí nhiều thời gian. Trong lòng của hắn rất rõ, Tống Mân bỗng nhiên gọi hắn đến, tuyệt không phải là vì muốn hiểu biết tình trạng phát triển của khu công nghiệp.
- Ừ, tốt lắm! Không thể tưởng tượng được cậu và Tiểu Cao lại làm ra được động tĩnh lớn như vậy. Cái này không tồi. Xem ra lúc trước giao cho các người phụ trách Phong Lâm là quyết định sáng suốt. Hình thức Phong Lâm dần dần lộ dạng rồi.
Tống Mân gật đầu, biểu dương hai câu.
Cái gọi là hình thức Phong Lâm cũng không phải là bịa đặt, là thật sự có được ở Thanh Sơn nhật báo. Nhà máy điện tử chính thức tiến vào khu công nghiệp Phong Lâm chưa lâu, phóng viên báo tỉnh Triệu Hâm và Bành Na lại tiến hành xâm nhập, phỏng vấn, ghi lại tỉ mỉ quá trình phát triển một năm vừa qua của thị trấn Phong Lâm. Lần đầu đã đưa ra danh từ “hình thức Phong Lâm". Đây chính là một sự khẳng định đầy đủ cho việc xâm nhập cải cách Phong Lâm.
Nếu Cao Khiết trước kia là từ báo tỉnh xuống, với loại tài nguyên dư luận như vậy, Phạm Hồng Vũ tuyệt sẽ không lãng phí.
Dựa theo thuyết pháp của đời sau, nếu có cơ hội thích hợp để lăng xê thì nên làm. Giai đoạn hiện tại, thị trấn Phong Lâm nếu tạo được một điển hình nào đó thì cực kỳ có lợi. Chẳng những đối với Phạm Hồng Vũ có lợi, mà đối với chỉnh thể phát triển của thị trấn Phong Lâm càng thêm có lợi. Các cấp chính quyền đảng ủy đều phải chiếu cố đặc biệt.
Phạm Hồng Vũ vội vàng khiêm tốn:
- Cảm ơn Bí thư Tống đã khen ngợi, trước mắt vẫn chỉ là khởi bước, chưa nói tới thành tích gì cả.
Tống Mân khoát tay, nói:
- Tiểu Phạm, cậu biết tính cách của tôi là không thích nghe cách nói một đằng làm một nẻo. Nếu làm tốt thì chính là làm tốt, nên khen ngợi thì sẽ khen ngợi. Làm không được thì phê bình. Chỉ chưa đến một năm, thị trấn Phong Lâm các người đã xây dựng nhiều nhà xưởng như vậy. Chân kim bạc trắng mấy triệu tiến vào, rất nhiều nông dân biến thành công nhân, hàng tháng nhận tiền lương, đấy chính là bản lĩnh, không cần phải khiêm tốn. Cậu phải biết rằng, quá phận khiêm tốn đó chính là tự kiêu.
Dựa theo lời nói đời sau, quá phận khiêm tốn thì được gọi là “ ra vẻ tinh tướng".
- Vâng, cảm ơn Bí thư Tống!
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói, cũng không hề khiêm tốn nữa.
- Tiểu Phạm, cậu nói một chút, Phong Lâm có thể đạt được sự phát triển như vậy, nguyên nhân chủ yếu là cái gì? Các cậu có làm tổng kết chưa?
Tống Mân nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt nhấp nháy.
Trên đường tới đây, Phạm Hồng Vũ vẫn luôn suy nghĩ lần cho gọi này của Tống Mân, nói đến nội dung gì. Hiện tại Tống Mân hỏi, cơ bảm đều nằm trong dự liệu của hắn, đã sớm nghĩ ra kế sách ứng đối.
- Vâng, đúng, Bí thư Tống, chúng tôi đã làm tổng kết.
Lập tức Phạm Hồng Vũ sửa thân hình, khiến cho tư thế của mình càng thêm nghiêm chỉnh.
Cao Khiết hai tay ôm ngực, hậm hực bước đi trong phòng làm việc, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.
- Xin chào!
Cao Khiết cầm điện thoại lên, tức giận nói một câu. Cao Khiết vốn kềm chế rất tốt, chỉ có điều lúc này tức giận đến vô cùng, cũng bất chấp hình tượng thục nữ.
- Xin chào, là đồng chí Cao Khiết sao?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quy nghiêm của người đàn ông trung niên, lộ ra mười phần cứng rắn mạnh mẽ.
- Bí thư Tống, chào ngài!
Cao Khiết giật mình kinh hãi, vội vàng nói.
Cú điện thoại này không ngờ là Bí thư Thị ủy Tống Mân trực tiếp gọi đến. Loại tình huống này lúc trước ít khi xảy ra. Cho dù Tống Mân cho gọi Cao Khiết thì bình thường cũng đều là do thư ký gọi tới.
Địa khu Ngạn Hoa, Tống Mân là người mạnh mẽ, cứng rắn ai cũng biết. Mặc dù ông là một tay Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa cất nhắc, nhưng nghe nói trước mặt Lương Quang Hoa, sự lo lắng và kính sợ của Tống Mân hoàn toàn khác với những cán bộ bình thường khác.
- Cao Khiết, đồng chí Phạm Hồng Vũ có ở đây không? Bảo cậu ấy nghe điện thoại.
Tống Mân lập tức nói.
Từ trong lời nói này có thể nhìn thấy sự mạnh mẽ, cứng rắn của Tống Mân. Ngoại trừ tiếng gọi ban đầu là đồng chí Cao Khiết, còn lại đều là gọi thẳng tên. Hơn nữa, ông ta dường như biết rất rõ ràng, giờ này Phạm Hồng Vũ khẳng định là ở trong văn phòng của Cao Khiết.
Tống Mân đối với trí lực của mình cho tới bây giờ đều rất có lòng tin.
- Vâng, Bí thư Tống, Phạm Hồng Vũ đang ở chỗ của tôi, xin ngài chờ một chút.
Cao Khiết hoàn toàn khôi phục lại được sự bình tĩnh, đưa ống nghe cho Phạm Hồng Vũ.
- Chào ngài, Bí thư Tống, tôi là Phạm Hồng Vũ, xin Bí thư Tống ra chỉ thị.
Phạm Hồng Vũ tiếp nhận điện thoại, đứng thẳng người, cao giọng đáp.
- Tiểu Phạm, cậu đến phòng làm việc của tôi ngay lập tức.
Tống Mân không có nửa câu vô nghĩa, lập tức ra lệnh. Sau khi Phạm Hồng Vũ đáp ứng một tiếng, liền cúp điện thoại ngay.
- Được, phải đi một chút rồi. Sớm biết rằng như vậy thì ở thị xã luôn rồi, không cần phải chạy lui chạy tới như vậy.
Cúp máy xuống, Phạm Hồng Vũ hai tay đưa ra, có chút buồn bực nói.
Cao Khiết bĩu môi, nói:
- Cậu tổng cũng phải nể mặt Bí thư Tống vài phần chứ.
- Nói rất đúng!
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói.
Trực tiếp ở lại thị xã đợi Bí thư Tống triệu kiến cũng là quá khoe khoang khả năng của Phạm Hồng Vũ. Điểm tâm tư của Bí thư Tống mà mò ra được thì Bí thư Tống làm sao mà lăn lộn được nữa.
- Hồng Vũ!
Ngay lúc Phạm Hồng Vũ xoay người bước đi, Cao Khiết đã gọi hắn lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, dường như có chút lo lắng, một lát sau thấp giọng nói một câu:
- Làm việc thuận theo tự nhiên, không cần quá cưỡng cầu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Biết rồi, hiện tại là người ta đang cầu xin tôi. Kỳ thật, nếu Lục Nguyệt không phải âm trầm như vậy thì tôi cũng không muốn khiến quan hệ của mình với anh ta căng thẳng.
Cao Khiết lạnh lùng nói:
- Có một số người bất cứ trong tình huống nào cũng đều lấy mình làm trung tâm, vĩnh viễn không có biện pháp trở thành bạn.
- Tôi không muốn kết giao bằng hữu với anh ta, chính là lợi dụng tài nguyên hợp lý…
Phạm Hồng Vũ dường như có điều còn muốn nói, hơi dừng một chút rồi lại lắc đầu, nói:
- Thôi, về sau đi một bước xem một bước.
Nhìn Phạm Hồng Vũ rất nhanh rời đi, Cao Khiết khẽ lắc đầu.
Bởi vì Lục Nguyệt bỗng nhiên hàng không đến thị xã Ngạn Hoa, vốn cục diện chính trị Ngạn Hoa đang ổn định thì mạch nước ngầm lại bắt đầu khởi động, tạo nên vô số tình thế hỗn loạn. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ nhìn qua, đối với khả năng phát sinh tình thế hỗn loạn đều có thể đoán trước.
Nghe một chút “người ta là đang cầu xin tôi" thì biểu hiện hết rồi.
Cao Khiết rất rõ ràng, có đôi khi không nhất định phải là đại nhân vật mới có thể khống chế đại cục. Tiểu nhân vật trong thời điểm mấu chốt cũng có thể khống chế cục diện. Nhất là tiểu nhân vật đó lợi hại thì ảnh hưởng toàn cục lại càng lớn hơn nữa.
Phạm Hồng Vũ lúc này đang ở trong trung tâm lốc xoáy, nhưng không thấy được cuối cùng thua thiệt nhất định sẽ là hắn.
Muốn xem thủ đoạn đánh cờ của mọi người như thế nào.
Chiếc xe jepp cũ kỹ lại một lần nữa lái vào tòa nhà Thị ủy, ngừng lại ở chỗ đậu xe gần đó. Phạm Hồng Vũ bước lên lầu ba của tòa nhà làm việc số một.
Văn phòng Tống Mân nằm ở hướng đông lầu ba, là nơi rộng rãi nhất. Văn phòng của thư ký bên ngoài cũng đã vượt xa văn phòng của một phó chủ tịch thị xã bình thường rồi. Đây chính là hai gian phòng làm việc lớn khai thông với nhau.
Là một vị Bí thư Thị ủy mạnh mẹ, Tống Mân từng giây từng phút phải biểu lộ sự không tầm thường của ông ta.
[CHARGE=3]- Phó chủ tịch thị trấn Phạm, đến rồi à.
Thư ký của Tống Mân là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trước kia nổi danh là cây bút của văn phòng Thị ủy. Bởi vì tài năng viết lách rất tốt, rốt cuộc được Tống Mân yêu thích, trở thành “bí mật" lớn nhất của Thị ủy. Tuy nhiên, vị thư ký Cố này tính cách hoàn toàn khác với Tống Mân, làm người vô cùng khiêm tốn, đối với mọi người lúc nào cũng tươi cười, tuyệt không lung tung nói ra bí mật của Thị ủy. Thư ký Cố hai năm trước cũng đã là cấp trưởng phòng rồi, tuổi lớn hơn Phạm Hồng Vũ đến mười mấy tuổi. Phạm Hồng Vũ vừa mới tới cửa, thư ký Cố đã lập tức đứng dậy, mỉm cười đón chào.
- Thư ký Cố, xin chào!
Phạm Hồng Vũ rất khách khí gật đầu chào hỏi, mang theo ý tôn kính.
Người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng.
- Được rồi, Phó chủ tịch Phạm, mời theo tôi. Bí thư Tống đang đợi cậu.
Thư ký Cổ mỉm cười nói, lập tức dẫn Phạm Hồng Vũ vào văn phòng bên trong mà không đi thông báo trước. Có thể thấy được Tống Mân sau khi gọi cuộc điện thoại kia vẫn đang ngồi chờ hắn, không an bài công tác khác.
Văn phòng Tống Mân chẳng những so với văn phòng Lục Nguyệt rộng hơn rất nhiều mà trang trí lại rất xa hoa. Dưới bàn công tác phủ một lớp thảm đỏ, hơi có chút giống như bàn làm việc của đời sau, bóng đến độ có thể soi gương được.
Trong khi đó có rất nhiều Bí thư Huyện ủy của địa khu, bàn làm việc đều là kiểu cũ, không có chỗ nào đặc biệt.
Tống Mân chính là người như vậy, rất thích theo sát thủy triều của thời đại.
- Bí thư Tống, đồng chí Hồng Vũ đã tới rồi.
Thư ký Cố cách bàn làm việc rất xa đã dừng lại, hơi cúi đầu, rất kính cẩn nói. Mặc dù là nhân viên công tác thân cận nhất bên cạnh Tăng Nghị, nhưng chưa bao giờ thư ký Cố lại ỷ vào sủng mà kiêu, rối loạn thể thống.
- Ừ!
Tống Mân sau khi xem xong văn kiện, liền ngẩng đầu lên ừ một tiếng.
- Bí thư Tống, chào ngài!
Phạm Hồng Vũ hơi cúi đầu, cao giọng nói.
- Ừ, lại đây ngồi đi!
Tống Mân hơi hất hất mặt, hướng cái ghế đối diện bàn làm việc ra hiệu, hoàn toàn bày ra tư thế vì chuyện công mà gọi tới. Tuy nhiên, có rất ít cán bộ ở thị xã được hưởng đãi ngộ ngồi ghế sofa trong văn phòng Tống Mân, bao gồm cả Phó bí thư thị ủy và Phó chủ tịch thị xã. Vào văn phòng Tống Mân bàn chuyện công tác đều là ngồi đối diện bàn làm việc, thậm chí ngay cả Chủ tịch thị xã Nhạc Tây Đình cũng thế.
- Cảm ơn Bí thư Tống.
Phạm Hồng Vũ đi nhanh tới, đoan chính ngồi đối diện Tống Mân, sắc mặt bình tĩnh, cũng không có cái khẩn trương của một cán bộ bình thường khi gặp mặt Bí thư Thị ủy.
Thư ký Cố rót cho Phạm Hồng Vũ một ly trà, rồi thay trà mới cho Tống Mân, thấy Tống Mân không có chỉ thị khác thì liền lui ra ngoài.
Tống Mân cũng không vội vã mở miệng, mà nâng tách trà lên uống, đánh giá Phạm Hồng Vũ, vẫn là người thanh niên mà mình nhìn thấy ban đầu, nghiêm chỉnh, vẻ mặt thản nhiên.
- Tiểu Phạm, khu công nghiệp của các người thế nào rồi?
Một lát sau, Tống Mân uống hai hớp trà, rồi thuận miệng hỏi.
- Báo cáo Bí thư Tống, khu công nghiệp tiến triển rất thuận lợi. Nhà máy kim khí đã đầu tư, nhà máy thức uống cũng đã bắt đầu thử sản xuất. Nhà máy điện tử cũng lập tức muốn đầu tư…
Phạm Hồng Vũ đơn giản đem tình huống của khu công nghiệp báo cáo với Tống Mân, cũng không lãng phí nhiều thời gian. Trong lòng của hắn rất rõ, Tống Mân bỗng nhiên gọi hắn đến, tuyệt không phải là vì muốn hiểu biết tình trạng phát triển của khu công nghiệp.
- Ừ, tốt lắm! Không thể tưởng tượng được cậu và Tiểu Cao lại làm ra được động tĩnh lớn như vậy. Cái này không tồi. Xem ra lúc trước giao cho các người phụ trách Phong Lâm là quyết định sáng suốt. Hình thức Phong Lâm dần dần lộ dạng rồi.
Tống Mân gật đầu, biểu dương hai câu.
Cái gọi là hình thức Phong Lâm cũng không phải là bịa đặt, là thật sự có được ở Thanh Sơn nhật báo. Nhà máy điện tử chính thức tiến vào khu công nghiệp Phong Lâm chưa lâu, phóng viên báo tỉnh Triệu Hâm và Bành Na lại tiến hành xâm nhập, phỏng vấn, ghi lại tỉ mỉ quá trình phát triển một năm vừa qua của thị trấn Phong Lâm. Lần đầu đã đưa ra danh từ “hình thức Phong Lâm". Đây chính là một sự khẳng định đầy đủ cho việc xâm nhập cải cách Phong Lâm.
Nếu Cao Khiết trước kia là từ báo tỉnh xuống, với loại tài nguyên dư luận như vậy, Phạm Hồng Vũ tuyệt sẽ không lãng phí.
Dựa theo thuyết pháp của đời sau, nếu có cơ hội thích hợp để lăng xê thì nên làm. Giai đoạn hiện tại, thị trấn Phong Lâm nếu tạo được một điển hình nào đó thì cực kỳ có lợi. Chẳng những đối với Phạm Hồng Vũ có lợi, mà đối với chỉnh thể phát triển của thị trấn Phong Lâm càng thêm có lợi. Các cấp chính quyền đảng ủy đều phải chiếu cố đặc biệt.
Phạm Hồng Vũ vội vàng khiêm tốn:
- Cảm ơn Bí thư Tống đã khen ngợi, trước mắt vẫn chỉ là khởi bước, chưa nói tới thành tích gì cả.
Tống Mân khoát tay, nói:
- Tiểu Phạm, cậu biết tính cách của tôi là không thích nghe cách nói một đằng làm một nẻo. Nếu làm tốt thì chính là làm tốt, nên khen ngợi thì sẽ khen ngợi. Làm không được thì phê bình. Chỉ chưa đến một năm, thị trấn Phong Lâm các người đã xây dựng nhiều nhà xưởng như vậy. Chân kim bạc trắng mấy triệu tiến vào, rất nhiều nông dân biến thành công nhân, hàng tháng nhận tiền lương, đấy chính là bản lĩnh, không cần phải khiêm tốn. Cậu phải biết rằng, quá phận khiêm tốn đó chính là tự kiêu.
Dựa theo lời nói đời sau, quá phận khiêm tốn thì được gọi là “ ra vẻ tinh tướng".
- Vâng, cảm ơn Bí thư Tống!
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói, cũng không hề khiêm tốn nữa.
- Tiểu Phạm, cậu nói một chút, Phong Lâm có thể đạt được sự phát triển như vậy, nguyên nhân chủ yếu là cái gì? Các cậu có làm tổng kết chưa?
Tống Mân nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt nhấp nháy.
Trên đường tới đây, Phạm Hồng Vũ vẫn luôn suy nghĩ lần cho gọi này của Tống Mân, nói đến nội dung gì. Hiện tại Tống Mân hỏi, cơ bảm đều nằm trong dự liệu của hắn, đã sớm nghĩ ra kế sách ứng đối.
- Vâng, đúng, Bí thư Tống, chúng tôi đã làm tổng kết.
Lập tức Phạm Hồng Vũ sửa thân hình, khiến cho tư thế của mình càng thêm nghiêm chỉnh.
Tác giả :
Hãm Bính