Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 195: Tức giận với tôi, cậu có tư cách gì?
Ngày hôm sau, Phó chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt đến thị trấn Phong Lâm khảo sát công tác.
Lục Nguyệt đến, cũng không khiến thị trấn Phong Lâm có gợn sóng quá lớn. Bởi vì trên cơ bản không có mấy cán bộ biết Phó chủ tịch thị xã Lục muốn tới thị trấn Phong Lâm.
Có liên quan đến việc tiếp đãi Lục Nguyệt như thế nào thì Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cũng đã có thương lượng qua.
Ý của Chủ tịch thị trấn Phạm là muốn tổ chức một đội ngũ hoan nghênh, ở chỗ ranh giới thị trấn Phong Lâm giống trống khua chiêng chào đón, nhưng lại bị Cao Khiết phản đối, có chút không hài lòng nói:
- Muốn kết thù thì làm như vậy.
Cao Khiết nói không sai, nếu thật dựa theo phương án Phạm Hồng Vũ mà làm thì chính là kết thù.
Khi Bí thư Thị ủy Tống Mân đến thị trấn Phong Lâm thị sát, thị trấn Phong Lâm cũng không bày ra trận địa lớn đến như vậy, nhiều nhất là ở ngoài cổng chính quyền thị trấn tổ chức một nghi thức hoan nghênh.
Đến chỗ ranh giới để đón, chính là muốn đem Lục Nguyệt đặt lên lò nướng.
- Tống Mân nếu nghe nói thì sẽ như thế nào?
Tốt cho Lục Nguyệt cậu dám làm náo động, kéo bè kết phái, muốn đem Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đến dưới trướng của mình.
Lục Nguyệt là con ông cháu cha từ thủ đô tới, Cao Khiết cũng là người có lai lịch lớn, nghe nói bối cảnh thâm hậu, cán bộ bản thổ rất dễ dàng đưa bọn họ quy về đồng loại. Thị trấn Phong Lâm giống trống khua chiêng chào đón Lục Nguyệt, chẳng khác nào trực tiếp tạo một đường ranh giới giữa Lục Nguyệt và Tống Mân cùng với những cán bộ bản thổ khác.
Lục Nguyệt không phải là người ngu, làm sao mà không thấy rõ âm mưu quỷ kế của bọn họ.
Phạm Hồng Vũ vốn cũng chỉ là nói giỡn, bị Cao Khiết trừng mắt liền cợt nhả nói:
- Ai bảo anh ta giống như chó theo đuôi? Cho là có tấm biển lớn hộ thân thì có thể đi ngang về dọc ở Ngạn Hoa chúng ta sao?
Cao Khiết có chút dở khóc dở cười.
Thật không biết người này làm sao mà giữ được tâm tính tốt đẹp của mình.
- Phạm Hồng Vũ, tốt nhất là cậu ngoan ngoãn đi, không cần làm náo loạn. Bằng không, anh ta chính là đối tượng của tôi đấy, cậu có tin không?
Cao Khiết thật đúng là có chút bận tâm Phạm Hồng Vũ sẽ làm xằng bậy, trực tiếp “đập chết" Lục Nguyệt, nên không thể không áp dụng thủ đoạn cứng rắn.
Quả nhiên Chủ tịch thị trấn Phạm vừa nghe thì liền khẩn trương, liên tục xua tay nói:
- Đừng, đừng, tôi ngoan ngoãn rồi, được chưa?
- Như vậy còn được!
Cao Khiết liền nói thầm một câu.
Dường như hai người đã quên, giữa bọn họ cho tới tận lúc này cũng chỉ là quan hệ đồng chí thuần khiết, cũng chẳng có điểm nào đặc biệt. Cao Khiết có chọn ai làm đối tượng hoàn toàn không cần trải qua sự “phê duyệt" của Phạm Hồng Vũ, càng chưa nói tới dùng cái này để uy hiếp.
Nhưng sự thật thường hay cổ quái đến như vậy, người mở miệng nói uy hiếp thì chính là đương nhiên, bị uy hiếp không ngờ cũng hiểu được là đương nhiên.
Cuối cùng dựa theo ý kiến của Cao Khiết, tiếp đãi bình thường. Không những không làm lớn nghi thức hoan nghênh, mà chỉ có Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết hai người tự mình lái xe, trên đường tiến vào thị trấn Phong Lâm chờ xe chuyên dụng của Lục Nguyệt. Những cán bộ khác trong thị trấn thì lo những chuyện khác.
Nghiêm chỉnh mà nói, thành phố Ngạn Hoa chỉ có Bí thư Thành ủy Tống Mân và Chủ tịch thành phố là có xe chuyên dụng, còn những lãnh đạo khác của Thành ủy và UBND thành phố thì không có. Nếu muốn đi công tác hoặc xuống nông thôn, đều là Thành ủy lâm thời điều phối xe con.
Ngạn Hoa mặc dù điều kiện tài chính là có thể nói là tốt nhất trong số một thị xã tám huyện, nhưng cũng không có nghĩa là đủ giàu để trang bị xe chuyên dụng cho hơn mười vị thành viên của Thị ủy và UBND thị xã. Toàn bộ xe con của thị xã Ngạn Hoa cộng lại cũng chỉ có hơn mười chiếc, bao gồm cả bốn chiếc xe jeep kiểu cũ.
Tương đối mà nói, nếu như lãnh đạo có thực quyền thì trong việc điều phối xe con được ưu tiên một chút.
Sáng sớm, khoảng trước 8h30, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ liền đi tới vùng ngoại ô. Hai người bước xuống xe, Phạm Hồng Vũ tựa lưng vào xe hút thuốc, còn Cao Khiết thì mặt hướng về phía trước, hít một hơi thật sâu bầu không khí mát mẻ, bộ ngực cao ngất lại càng thêm cao ngất.
- Phong cảnh thật là đẹp!
Cao Khiết vừa hoạt động gân cốt, vừa mở miệng tán thưởng.
Những thị trấn nhỏ vào những năm 80, phong cảnh buổi sáng thật sự là rất đẹp, tựa như một bức tranh sơn tủy, không khí lại trong lành, mát mẻ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Hắn cũng không rảnh rỗi như Cao Khiết. Cao Khiết vốn là sinh viên khoa văn, xuất thân từ ngành báo, lại là con gái, nên cảm tính một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Đồng chí Phạm Hồng Vũ là sinh viên hình sự, lại là người của hai thế giới, thì cần gì giả bộ làm ra vẻ văn nhân nhã sĩ chứ. Cảnh đẹp như thế này, cũng giống một cô tiểu thư chưa lập gia đình. Nhưng sau khi lấy chồng rồi, cũng không thể khiến cho ông xã của nhà mình mỗi ngày đều nuốt nước miếng được.
Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ không dám nói xằng nói bật, chỉ nhìn Bí thư Cao đang thích thú.
Cao Khiết cũng không thèm để ý tới hắn, chỉ thưởng thức cảnh đẹp.
Kỳ thật Chủ tịch Phạm phải nên hướng Bí thư Cao học tập, bất kể nhìn cái gì cũng có thể nhìn ra thành một đóa hoa, làm cho mình thủy chung duy trì một tâm trạng sung sướng. Đây mới chính là bản lĩnh.
Lục Nguyệt không để cho bọn họ đợi lâu, khoảng 8h30, một chiếc ô tô Warsaw kiểu cũ hiện ra trong tầm mắt của hai người.
Toàn bộ xe con của thị xã Ngạn Hoa cũng chỉ có một chiếc Santana là mới, còn lại là xe cũ.
Nhưng Phạm Hồng Vũ biết rằng, không bao lâu nữa, xe Santana sẽ trở nên thông dụng. Thứ nhất là kinh tế địa phương từng bước phát triển, thứ hai là loại xe Santana sẽ giảm giá theo từng năm. Nhất là sau khi xe Audi được sản xuất trong nước thì giá xe Santana lại càng giảm mạnh.
Lái xe tự nhiên nhìn thấy được Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đang chờ ở ven đường.
Chủ tịch thị trấn Phạm thì không thành vấn đề, nhưng Bí thư Cao lại là nhất đẳng mỹ nữ, bất luận người đàn ông nào gặp qua rồi thì tuyệt đối không quên được.
Chiếc xe Warsaw chậm rãi đậu lại bên cạnh Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết.
Thư ký của Lục Nguyệt nhanh chóng nhảy xuống trước, mở cửa xe cho Lục Nguyệt.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ lúc này mới mỉm cười tiếp đón.
- Phó chủ tịch thị xã Lục, hoan nghênh.
Cao Khiết vẫn duy trì sự kiêu ngạo nữ tính của mình, mỉm cười nói.
- Bí thư Cao, xin chào, rất vui được gặp lại.
Lục Nguyệt tao nhã vươn tay ra, bắt tay Cao Khiết, tươi cười vô cùng rạng rỡ.
Đây là lần đầu tiên Lục Nguyệt và Cao Khiết gặp nhau sau khi Lục Nguyệt đến nhận chức. Lúc Lục Nguyệt đến nhậm chức, chỉ triệu tập hội nghị liên tịch Thị ủy và UBND thị xã, do Trưởng ban Tổ chức Địa ủy tuyên bố đọc văn kiện bổ nhiệm. Dù sao Lục Nguyệt cũng không phải đảm nhiệm chức vị chính của Thị ủy và UBND thị xã, cũng không cần phải mời dự họp toàn bộ cán bộ thị xã đến hoan nghênh.
Nói như vậy, mời dự họp toàn bộ cán bộ thị xã để tuyên bố bổ nhiệm mới chính là long trọng.
- Hoan nghênh Phó chủ tịch thị xã Lục đến thị trấn chúng tôi công tác.
Cao Khiết vẫn theo nề nếp, lối mòn của tiêu chuẩn quan trường, chút cũng không cho thấy chính mình và Phó chủ tịch thị xã Lục tồn tại quan hệ “sâu xa", vốn đây chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi.
- Bí thư Cao quá khách khí rồi. Tôi ngày hôm qua cũng đã nói với đồng chí Hồng Vũ, tôi chủ yếu là đến tham quan học tập, mong Bí thư Cao không cần câu nệ.
Lục Nguyệt chút cũng không tức giận, vẫn mỉm cười nói.
Tuy nhiên, nghe cách xưng hô của y đối với Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, cũng cho thấy được nội tâm đích thực của y là gì.
Y gọi Cao Khiết là Bí thư Cao, là hoàn toàn đặt cô ở vị trí bình đẳng với mình. Còn về phần Phó chủ tịch thị trấn Phạm thì lại gọi là đồng chí Hồng Vũ, chính là nhìn từ trên cao xuống dưới.
Nguyên bản trước mặt Phạm Hồng Vũ, Lục Nguyệt có ưu thế tâm lý tuyệt đối.
Luận gia đình hiển hách và mạng lưới quan hệ xã hội, Phạm gia và Lục gia không thể so sánh với nhau. Phạm Hồng Vũ xuất thân địa phương nhỏ bé, cha là Chủ tịch huyện, ở huyện Vũ Dương cố nhiên được xem là đại nhân vật, nhưng ra khỏi Vũ Dương rồi thì chẳng tính là cái gì. Lục Nguyệt thì là con cháu quý tộc ở thủ đô, cha là quan cư cấp thứ trưởng, lại công tác tại một cơ quan có nhiều người tài giỏi, thường xuyên gặp mặt những đại nhân vật siêu cấp, lãnh đạo tối cao. Thậm chí nếu có cơ hội thì lời nói cũng có thể ảnh hưởng đến chính sách quan trọng của quốc gia. Về phần Lục gia kết giao với những đại lão ở thủ đô thì càng không phải Phạm gia có thể sánh bằng.
Luận tố chất cá nhân và địa vị quan gia, cũng không thể so sánh với nhau. Lục Nguyệt tốt nghiệp đại học chính quy ở thủ đô, cán bộ cấp cục phó ở Ban tổ chức trung ương, đứng từ xa có thể nói là mạnh như thác đổ. Ngày thường gặp mặt không phải là những nhân vật quyền bính hiển hách chứ. Hiện giờ lại là Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa, thủ trưởng lãnh đạo Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ bất quá chỉ là sinh viên trường cảnh sát Hồng Châu, cho dù là sinh viên hệ chính quy ở Hồng Châu thì làm sao có thể đánh đồng với sinh viên đại học thủ đô được. Tuổi tác lại nhỏ hơn sáu bảy tuổi so với Lục Nguyệt, mới vừa tham gia công tác một năm trước, tính cách lại táo bạo, có thể gây ra sức ép. Trong quan trường, những thứ này là tối kỵ., làm sao có thể vượt mặt được sự anh tuấn và mưu tính sâu xa như Lục Nguyệt được chứ?
Về phần mối quan hệ sâu xa giữa Phạm Hồng Vũ và Bảo gia, Lục Nguyệt cũng biết nhưng không thật sự để ý. Nói toạc ra, chỉ là một phần ân tình. Bảo gia chỉ cần tìm cơ hội thích hợp là có thể trả một phần ân tình này là được rồi. Chẳng lẽ Phạm Hồng Vũ thật đúng có thể biến thành người của Bảo gia hay sao?
Song phương thân phận và địa vị kém nhau quá xa. Trong một đêm cá nhảy Long Môn chỉ có thể diễn ra trong các vở kịch mà thôi.
Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ chênh lệch thật lớn, Lục Nguyệt há lại bình đẳng kết giao với Phạm Hồng Vũ? Bày ra tư thế lãnh đạo cao cao tại thượng chính là đương nhiên.
Lấy tình thế trước mắt mà nói, Phạm Hồng Vũ chân chính khiến Lục Nguyệt cảm thấy hơi khó giải quyết. Biểu hiện của hắn ở thị trấn Phong Lâm quá xuất sắc, được Bí thư Đảng ủy Cao Khiết nể trọng. Dù sao Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cũng quen biết nhau trước đó, lại là đồng nghiệp một thời gian. Ít nhất trong lúc này, sự tín nhiệm của Cao Khiết đối với Phạm Hồng Vũ tuyệt đối vượt xa Lục Nguyệt.
Nhưng điều này cũng không có gì. Lục Nguyệt đã cẩn thận nghiên cứu qua bản báo cáo mà Phạm Hồng Vũ nộp cho lãnh đạo Ủy ban Kế hoạch quốc gia. Ngày hôm qua lại cùng với Phạm Hồng Vũ tiến hành nói chuyện với nhau. Đối với chế định phát triển quy hoạch của thị trấn Phong Lâm, cơ bản hiểu biết khá thấu triệt. Lục Nguyệt mặc dù trước kia chưa từng làm qua công tác xây dựng kinh tế, nhưng kiến thức học đại học chính quy ở thủ đô của y vẫn còn đó, cũng không phải là kẻ khù khờ. Phạm Hồng Vũ chỉ là một sinh viên trường cảnh sát mà cũng có thể nghĩ ra được thì Lục Nguyệt có lý do gì mà nghiên cứu không ra. Cho y thêm một chút thời gian, tin rằng Lục Nguyệt trái lại có thể chỉ điểm Phạm Hồng Vũ.
Đứng ở khởi điểm như thế nào thì quyết định độ cao cuối cùng ở chỗ đó.
Về phần Phạm Hồng Vũ biểu lộ ra cái địch ý chẳng hiểu ra làm sao, Lục Nguyệt hoàn toàn có thể cảm nhận được, nhưng cũng không để trong lòng.
Nhóc con vừa mới bước vào xã hội chưa ráo máu đầu, bình thường chỉ thích coi mình là trung tâm, đánh giá quá cao năng lực của mình, cuối cùng cũng phải lăn lộn qua mấy vòng, va vài lần vào vách tường, mặt mũi bầm dập thì mới có thể tỉnh táo lại.
Tức giận với tôi, cậu có tư cách gì?[/CHARGE]
Lục Nguyệt đến, cũng không khiến thị trấn Phong Lâm có gợn sóng quá lớn. Bởi vì trên cơ bản không có mấy cán bộ biết Phó chủ tịch thị xã Lục muốn tới thị trấn Phong Lâm.
Có liên quan đến việc tiếp đãi Lục Nguyệt như thế nào thì Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cũng đã có thương lượng qua.
Ý của Chủ tịch thị trấn Phạm là muốn tổ chức một đội ngũ hoan nghênh, ở chỗ ranh giới thị trấn Phong Lâm giống trống khua chiêng chào đón, nhưng lại bị Cao Khiết phản đối, có chút không hài lòng nói:
- Muốn kết thù thì làm như vậy.
Cao Khiết nói không sai, nếu thật dựa theo phương án Phạm Hồng Vũ mà làm thì chính là kết thù.
Khi Bí thư Thị ủy Tống Mân đến thị trấn Phong Lâm thị sát, thị trấn Phong Lâm cũng không bày ra trận địa lớn đến như vậy, nhiều nhất là ở ngoài cổng chính quyền thị trấn tổ chức một nghi thức hoan nghênh.
Đến chỗ ranh giới để đón, chính là muốn đem Lục Nguyệt đặt lên lò nướng.
- Tống Mân nếu nghe nói thì sẽ như thế nào?
Tốt cho Lục Nguyệt cậu dám làm náo động, kéo bè kết phái, muốn đem Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đến dưới trướng của mình.
Lục Nguyệt là con ông cháu cha từ thủ đô tới, Cao Khiết cũng là người có lai lịch lớn, nghe nói bối cảnh thâm hậu, cán bộ bản thổ rất dễ dàng đưa bọn họ quy về đồng loại. Thị trấn Phong Lâm giống trống khua chiêng chào đón Lục Nguyệt, chẳng khác nào trực tiếp tạo một đường ranh giới giữa Lục Nguyệt và Tống Mân cùng với những cán bộ bản thổ khác.
Lục Nguyệt không phải là người ngu, làm sao mà không thấy rõ âm mưu quỷ kế của bọn họ.
Phạm Hồng Vũ vốn cũng chỉ là nói giỡn, bị Cao Khiết trừng mắt liền cợt nhả nói:
- Ai bảo anh ta giống như chó theo đuôi? Cho là có tấm biển lớn hộ thân thì có thể đi ngang về dọc ở Ngạn Hoa chúng ta sao?
Cao Khiết có chút dở khóc dở cười.
Thật không biết người này làm sao mà giữ được tâm tính tốt đẹp của mình.
- Phạm Hồng Vũ, tốt nhất là cậu ngoan ngoãn đi, không cần làm náo loạn. Bằng không, anh ta chính là đối tượng của tôi đấy, cậu có tin không?
Cao Khiết thật đúng là có chút bận tâm Phạm Hồng Vũ sẽ làm xằng bậy, trực tiếp “đập chết" Lục Nguyệt, nên không thể không áp dụng thủ đoạn cứng rắn.
Quả nhiên Chủ tịch thị trấn Phạm vừa nghe thì liền khẩn trương, liên tục xua tay nói:
- Đừng, đừng, tôi ngoan ngoãn rồi, được chưa?
- Như vậy còn được!
Cao Khiết liền nói thầm một câu.
Dường như hai người đã quên, giữa bọn họ cho tới tận lúc này cũng chỉ là quan hệ đồng chí thuần khiết, cũng chẳng có điểm nào đặc biệt. Cao Khiết có chọn ai làm đối tượng hoàn toàn không cần trải qua sự “phê duyệt" của Phạm Hồng Vũ, càng chưa nói tới dùng cái này để uy hiếp.
Nhưng sự thật thường hay cổ quái đến như vậy, người mở miệng nói uy hiếp thì chính là đương nhiên, bị uy hiếp không ngờ cũng hiểu được là đương nhiên.
Cuối cùng dựa theo ý kiến của Cao Khiết, tiếp đãi bình thường. Không những không làm lớn nghi thức hoan nghênh, mà chỉ có Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết hai người tự mình lái xe, trên đường tiến vào thị trấn Phong Lâm chờ xe chuyên dụng của Lục Nguyệt. Những cán bộ khác trong thị trấn thì lo những chuyện khác.
Nghiêm chỉnh mà nói, thành phố Ngạn Hoa chỉ có Bí thư Thành ủy Tống Mân và Chủ tịch thành phố là có xe chuyên dụng, còn những lãnh đạo khác của Thành ủy và UBND thành phố thì không có. Nếu muốn đi công tác hoặc xuống nông thôn, đều là Thành ủy lâm thời điều phối xe con.
Ngạn Hoa mặc dù điều kiện tài chính là có thể nói là tốt nhất trong số một thị xã tám huyện, nhưng cũng không có nghĩa là đủ giàu để trang bị xe chuyên dụng cho hơn mười vị thành viên của Thị ủy và UBND thị xã. Toàn bộ xe con của thị xã Ngạn Hoa cộng lại cũng chỉ có hơn mười chiếc, bao gồm cả bốn chiếc xe jeep kiểu cũ.
Tương đối mà nói, nếu như lãnh đạo có thực quyền thì trong việc điều phối xe con được ưu tiên một chút.
Sáng sớm, khoảng trước 8h30, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ liền đi tới vùng ngoại ô. Hai người bước xuống xe, Phạm Hồng Vũ tựa lưng vào xe hút thuốc, còn Cao Khiết thì mặt hướng về phía trước, hít một hơi thật sâu bầu không khí mát mẻ, bộ ngực cao ngất lại càng thêm cao ngất.
- Phong cảnh thật là đẹp!
Cao Khiết vừa hoạt động gân cốt, vừa mở miệng tán thưởng.
Những thị trấn nhỏ vào những năm 80, phong cảnh buổi sáng thật sự là rất đẹp, tựa như một bức tranh sơn tủy, không khí lại trong lành, mát mẻ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Hắn cũng không rảnh rỗi như Cao Khiết. Cao Khiết vốn là sinh viên khoa văn, xuất thân từ ngành báo, lại là con gái, nên cảm tính một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Đồng chí Phạm Hồng Vũ là sinh viên hình sự, lại là người của hai thế giới, thì cần gì giả bộ làm ra vẻ văn nhân nhã sĩ chứ. Cảnh đẹp như thế này, cũng giống một cô tiểu thư chưa lập gia đình. Nhưng sau khi lấy chồng rồi, cũng không thể khiến cho ông xã của nhà mình mỗi ngày đều nuốt nước miếng được.
Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ không dám nói xằng nói bật, chỉ nhìn Bí thư Cao đang thích thú.
Cao Khiết cũng không thèm để ý tới hắn, chỉ thưởng thức cảnh đẹp.
Kỳ thật Chủ tịch Phạm phải nên hướng Bí thư Cao học tập, bất kể nhìn cái gì cũng có thể nhìn ra thành một đóa hoa, làm cho mình thủy chung duy trì một tâm trạng sung sướng. Đây mới chính là bản lĩnh.
Lục Nguyệt không để cho bọn họ đợi lâu, khoảng 8h30, một chiếc ô tô Warsaw kiểu cũ hiện ra trong tầm mắt của hai người.
Toàn bộ xe con của thị xã Ngạn Hoa cũng chỉ có một chiếc Santana là mới, còn lại là xe cũ.
Nhưng Phạm Hồng Vũ biết rằng, không bao lâu nữa, xe Santana sẽ trở nên thông dụng. Thứ nhất là kinh tế địa phương từng bước phát triển, thứ hai là loại xe Santana sẽ giảm giá theo từng năm. Nhất là sau khi xe Audi được sản xuất trong nước thì giá xe Santana lại càng giảm mạnh.
Lái xe tự nhiên nhìn thấy được Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đang chờ ở ven đường.
Chủ tịch thị trấn Phạm thì không thành vấn đề, nhưng Bí thư Cao lại là nhất đẳng mỹ nữ, bất luận người đàn ông nào gặp qua rồi thì tuyệt đối không quên được.
Chiếc xe Warsaw chậm rãi đậu lại bên cạnh Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết.
Thư ký của Lục Nguyệt nhanh chóng nhảy xuống trước, mở cửa xe cho Lục Nguyệt.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ lúc này mới mỉm cười tiếp đón.
- Phó chủ tịch thị xã Lục, hoan nghênh.
Cao Khiết vẫn duy trì sự kiêu ngạo nữ tính của mình, mỉm cười nói.
- Bí thư Cao, xin chào, rất vui được gặp lại.
Lục Nguyệt tao nhã vươn tay ra, bắt tay Cao Khiết, tươi cười vô cùng rạng rỡ.
Đây là lần đầu tiên Lục Nguyệt và Cao Khiết gặp nhau sau khi Lục Nguyệt đến nhận chức. Lúc Lục Nguyệt đến nhậm chức, chỉ triệu tập hội nghị liên tịch Thị ủy và UBND thị xã, do Trưởng ban Tổ chức Địa ủy tuyên bố đọc văn kiện bổ nhiệm. Dù sao Lục Nguyệt cũng không phải đảm nhiệm chức vị chính của Thị ủy và UBND thị xã, cũng không cần phải mời dự họp toàn bộ cán bộ thị xã đến hoan nghênh.
Nói như vậy, mời dự họp toàn bộ cán bộ thị xã để tuyên bố bổ nhiệm mới chính là long trọng.
- Hoan nghênh Phó chủ tịch thị xã Lục đến thị trấn chúng tôi công tác.
Cao Khiết vẫn theo nề nếp, lối mòn của tiêu chuẩn quan trường, chút cũng không cho thấy chính mình và Phó chủ tịch thị xã Lục tồn tại quan hệ “sâu xa", vốn đây chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi.
- Bí thư Cao quá khách khí rồi. Tôi ngày hôm qua cũng đã nói với đồng chí Hồng Vũ, tôi chủ yếu là đến tham quan học tập, mong Bí thư Cao không cần câu nệ.
Lục Nguyệt chút cũng không tức giận, vẫn mỉm cười nói.
Tuy nhiên, nghe cách xưng hô của y đối với Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, cũng cho thấy được nội tâm đích thực của y là gì.
Y gọi Cao Khiết là Bí thư Cao, là hoàn toàn đặt cô ở vị trí bình đẳng với mình. Còn về phần Phó chủ tịch thị trấn Phạm thì lại gọi là đồng chí Hồng Vũ, chính là nhìn từ trên cao xuống dưới.
Nguyên bản trước mặt Phạm Hồng Vũ, Lục Nguyệt có ưu thế tâm lý tuyệt đối.
Luận gia đình hiển hách và mạng lưới quan hệ xã hội, Phạm gia và Lục gia không thể so sánh với nhau. Phạm Hồng Vũ xuất thân địa phương nhỏ bé, cha là Chủ tịch huyện, ở huyện Vũ Dương cố nhiên được xem là đại nhân vật, nhưng ra khỏi Vũ Dương rồi thì chẳng tính là cái gì. Lục Nguyệt thì là con cháu quý tộc ở thủ đô, cha là quan cư cấp thứ trưởng, lại công tác tại một cơ quan có nhiều người tài giỏi, thường xuyên gặp mặt những đại nhân vật siêu cấp, lãnh đạo tối cao. Thậm chí nếu có cơ hội thì lời nói cũng có thể ảnh hưởng đến chính sách quan trọng của quốc gia. Về phần Lục gia kết giao với những đại lão ở thủ đô thì càng không phải Phạm gia có thể sánh bằng.
Luận tố chất cá nhân và địa vị quan gia, cũng không thể so sánh với nhau. Lục Nguyệt tốt nghiệp đại học chính quy ở thủ đô, cán bộ cấp cục phó ở Ban tổ chức trung ương, đứng từ xa có thể nói là mạnh như thác đổ. Ngày thường gặp mặt không phải là những nhân vật quyền bính hiển hách chứ. Hiện giờ lại là Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa, thủ trưởng lãnh đạo Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ bất quá chỉ là sinh viên trường cảnh sát Hồng Châu, cho dù là sinh viên hệ chính quy ở Hồng Châu thì làm sao có thể đánh đồng với sinh viên đại học thủ đô được. Tuổi tác lại nhỏ hơn sáu bảy tuổi so với Lục Nguyệt, mới vừa tham gia công tác một năm trước, tính cách lại táo bạo, có thể gây ra sức ép. Trong quan trường, những thứ này là tối kỵ., làm sao có thể vượt mặt được sự anh tuấn và mưu tính sâu xa như Lục Nguyệt được chứ?
Về phần mối quan hệ sâu xa giữa Phạm Hồng Vũ và Bảo gia, Lục Nguyệt cũng biết nhưng không thật sự để ý. Nói toạc ra, chỉ là một phần ân tình. Bảo gia chỉ cần tìm cơ hội thích hợp là có thể trả một phần ân tình này là được rồi. Chẳng lẽ Phạm Hồng Vũ thật đúng có thể biến thành người của Bảo gia hay sao?
Song phương thân phận và địa vị kém nhau quá xa. Trong một đêm cá nhảy Long Môn chỉ có thể diễn ra trong các vở kịch mà thôi.
Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ chênh lệch thật lớn, Lục Nguyệt há lại bình đẳng kết giao với Phạm Hồng Vũ? Bày ra tư thế lãnh đạo cao cao tại thượng chính là đương nhiên.
Lấy tình thế trước mắt mà nói, Phạm Hồng Vũ chân chính khiến Lục Nguyệt cảm thấy hơi khó giải quyết. Biểu hiện của hắn ở thị trấn Phong Lâm quá xuất sắc, được Bí thư Đảng ủy Cao Khiết nể trọng. Dù sao Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cũng quen biết nhau trước đó, lại là đồng nghiệp một thời gian. Ít nhất trong lúc này, sự tín nhiệm của Cao Khiết đối với Phạm Hồng Vũ tuyệt đối vượt xa Lục Nguyệt.
Nhưng điều này cũng không có gì. Lục Nguyệt đã cẩn thận nghiên cứu qua bản báo cáo mà Phạm Hồng Vũ nộp cho lãnh đạo Ủy ban Kế hoạch quốc gia. Ngày hôm qua lại cùng với Phạm Hồng Vũ tiến hành nói chuyện với nhau. Đối với chế định phát triển quy hoạch của thị trấn Phong Lâm, cơ bản hiểu biết khá thấu triệt. Lục Nguyệt mặc dù trước kia chưa từng làm qua công tác xây dựng kinh tế, nhưng kiến thức học đại học chính quy ở thủ đô của y vẫn còn đó, cũng không phải là kẻ khù khờ. Phạm Hồng Vũ chỉ là một sinh viên trường cảnh sát mà cũng có thể nghĩ ra được thì Lục Nguyệt có lý do gì mà nghiên cứu không ra. Cho y thêm một chút thời gian, tin rằng Lục Nguyệt trái lại có thể chỉ điểm Phạm Hồng Vũ.
Đứng ở khởi điểm như thế nào thì quyết định độ cao cuối cùng ở chỗ đó.
Về phần Phạm Hồng Vũ biểu lộ ra cái địch ý chẳng hiểu ra làm sao, Lục Nguyệt hoàn toàn có thể cảm nhận được, nhưng cũng không để trong lòng.
Nhóc con vừa mới bước vào xã hội chưa ráo máu đầu, bình thường chỉ thích coi mình là trung tâm, đánh giá quá cao năng lực của mình, cuối cùng cũng phải lăn lộn qua mấy vòng, va vài lần vào vách tường, mặt mũi bầm dập thì mới có thể tỉnh táo lại.
Tức giận với tôi, cậu có tư cách gì?[/CHARGE]
Tác giả :
Hãm Bính