Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 168: Gia đình hạnh phúc
Ngày nào, lúc chạng vạng tối, Phạm Hồng Vũ đều trở về tòa nhà Huyện ủy huyện Vũ Dương.
Em gái Phạm Hồng Thái sôi nổi chạy ra mở cửa, vừa thấy Phạm Hồng Vũ thì liền kêu to một tiếng:
- A, là Phó chủ tịch thị trấn Phạm. Cha mẹ, anh, Phó chủ tịch thị trấn Phạm đã trở lại.
Bây giờ đang nghỉ hè, Phạm Hồng Thái mặc một chiếc váy áo màu lam hoa, giày xăng đan màu trắng ngà, thắt hai bím tóc, dáng người cũng dậy thì hơn, đường cong lả lướt.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, giơ tay véo lỗ tai của em gái, vẻ mặt tràn đầy sự yêu thương.
Trong phòng khách, Phạm Vệ Quốc, Quản Lệ Mai, Phạm Hồng Học đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Nghỉ hè, Phạm Hồng Học đang làm nghiên cứu sinh ở tỉnh ngoài cũng trở về nhà, đoàn tụ với cha mẹ. Quản Lệ Mai liền gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, nhắn tin có rảnh thì về nhà một chuyến. Hai anh em đã một năm không gặp rồi, cần phải họp mặt với nhau.
Nhất thất đại án phát sinh, Phạm Hồng Học đang ở tỉnh ngoài, hai vợ chồng Phạm Vệ Quốc thương lượng, quyết định giấu đứa con lớn việc này, tránh cho Phạm Hồng Học phải lo lắng. Dù sao y cũng không giúp đỡ được cái gì, nói cho y biết, ngoại trừ khiến y lo lắng thêm thì cũng chẳng có nửa điểm ưu đãi. Trong dịp tết âm lịch, Phạm Hồng Học vì muốn giúp giáo sư chỉ dạy viết một quyển sách nên cũng không về nhà.
Hai anh em thì thường nghỉ hè mới gặp mặt.
Phạm Hồng Vũ vừa nghe, không nói hai lời liền trở về nhà ngay.
Hai anh em kém nhau ba tuổi, có thể nói là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng tốt.
- Phó chủ tịch thị trấn Phạm, mau mau, mời ngồi bên này.
Phạm Hồng Thái hưng phấn, kéo tay Phạm Hồng Vũ, hi hi cười náo nhiệt. Vụ án Trịnh Phong Khuông kia cũng thật dọa cô bé phải sợ hãi, sau lưng không biết khóc bao nhiêu. Hiện tại anh hai không bị gì cả, còn trở thành Phó chủ tịch thị trấn, khiến cô bé vui hơn rất nhiều.
Quản Lệ Mai và Phạm Hồng Vũ đứng dậy, cười ha hả.
- Anh, về lúc nào vậy?
Phạm Hồng Vũ buông cái ba lô, nhanh chóng hỏi.
Mặc dù là anh em, nhưng Phạm Hồng Học và Phạm Hồng Vũ lại hoàn toàn khác nhau. Phạm Hồng Học dáng người cao gầy, không khỏe mạnh như Phạm Hồng Vũ, đeo mắt kính màu đen, rất nhã nhặn, vừa nhìn là biết phần tử trí thức rồi.
- Haha, về hồi tối hôm qua.
Phạm Hồng Học cười bắt tay em trai của mình, nhìn Phạm Hồng Vũ từ trên xuống dưới, vẻ mặt quan tâm.
Nhất thất đại án sau khi được xác định, Quản Lệ Mai mới đem việc này nói cho Phạm Hồng Học biết. Mặc dù Phạm Hồng Vũ đã bình yên vô sự, nhưng Phạm Hồng Học vẫn không khỏi hết hồn, cảm khái không thôi.
Đứa em này lá gan cũng lớn quá.
- Anh, em không sao!
Thấy vẻ mặt của Phạm Hồng Học, Phạm Hồng Vũ liền cười nói.
Phạm Hồng Học là người có tâm sự gì thì liền biểu hiện trên nét mặt. Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra được anh mình suy nghĩ cái gì.
- Được rồi, được rồi, Hồng Vũ đã về, ăn cơm trước, có chuyện gì ăn cơm xong hãy nói.
Quản Lệ Mai liên tiếp nói, trên mặt vô cùng rạng rỡ, cho thấy tâm trạng vô cùng sung sướng.
Bà thật cũng có lý do cao hứng.
Chồng trở thành Chủ tịch huyện, con trai lớn đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, con trai thứ hai bay lên thăng chức, trở thành Phó chủ tịch thị trấn, con gái thì nhu thuận nghe lời, thành tích đứng đầu ở trường. Ai đều không cần bà phải lo lắng nữa. Nhân sinh như thế, Quản Lệ Mai còn có gì không hài lòng nữa.
- Cha, dùng cơm!
Phạm Hồng Vũ liền cười nói với cha.
Phạm Vệ Quốc cười gật đầu.
Quản Lệ Mai cao hứng, ông làm sao mà mất hứng được.
Mọi người ngồi xuống bàn ăn, Phạm Hồng Thái giúp mẹ lấy đũa, bới cơm cho mọi người.
Bữa cơm tối rất phong phú, thịt cá gà đều đầy đủ.
Quản Lệ Mai cười hỏi:
- Hồng Học, Hồng Vũ, uống với ba chút rượu không?
Phạm Vệ Quốc không có nghiện rượu, thời gian công tác rất ít khi tham gia tiệc tùng. Chỉ khi nào lãnh đạo cấp trên đến huyện Vũ Dương thị sát thì mới không thể không uống vài ly. Hôm nay Quản Lệ Mai cao hứng nên mới có đề nghị này.
- Được, uống một chút.
Phạm Hồng Học mỉm cười gật đầu.
Y tuy là người đọc sách, nhưng tửu lượng lại không kém. Tửu lượng có đôi khi lại là thiên phú. Có người cả đời không thích rượu, nhưng mỗi lần uống là uống không say. Có người mấy chục năm uống rượu, nhưng khi uống vẫn cứ say. Nghe nói tửu lượng cao thấp có quan hệ trực tiếp với máu của mỗi người.
Phạm Hồng Thái liền vội vàng mang ly rượu lên cho cha và các anh.
Quản Lệ Mai lấy ra một chai rượu.
Phạm Vệ Quốc làm quan chính trực, tuyệt không thu nhận ưu đãi. Chai rượu này là lễ mừng năm mới của một chiến hữu cũ tặng cho ông.
Phạm Hồng Vũ tiếp chai rượu, mở ra, rót cho ba và anh một ly đầy, rồi cũng rót cho mình.
- Hồng Vũ, chúc mừng em.
Phạm Hồng Học nâng ly rượu lên, cười nói với Phạm Hồng Vũ đang ngồi đối diện mình.
Phạm Hồng Học tuy rằng không ở trong thể chế, nhưng cũng biết, với tuổi của Phạm Hồng Vũ, lúc này có thể lên làm Phó chủ tịch thị trấn tuyệt đối là cực kỳ hiếm thấy. Rất nhiều người bạn cùng tuổi với Phạm Hồng Vũ, cũng còn ở trường học, chờ ở nhà sắp xếp việc làm, không có việc gì. Mà nghe cha mẹ nói, Phạm Hồng Vũ lên chức Phó chủ tịch thị trấn không do ai chiếu cố, tự mình dựa vào thành tích mà có được.
Nhất đẳng công!
Rất giỏi!
- Anh, anh cũng khách khí với em quá.
Phạm Hồng Vũ cười, nâng ly rượu lên, cụng với anh một cái. Hai anh em cùng cạn.
- Anh hai, anh hai, huân chương của anh đâu, lấy ra cho em xem với.
Phạm Hồng Thái kêu lên.
Từ khi biết được Phạm Hồng Vũ lập được nhất đẳng công, cô bé liền nhớ kỹ việc này.
- Hồng Thái, đừng con nít như vậy.
Quản Lệ Mai cười, quát con gái một câu.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, rồi đứng dậy đến chỗ ba lô, lấy ra một hộp gỗ tinh xảo, đưa cho Phạm Hồng Thái. Phạm Hồng Thái tràn đầy vui mừng, hai tay tiếp nhận, thật cẩn thận đặt lên bàn mở ra, lập tức ánh vàng lóng lánh, chói mắt rực rỡ.
- Ôi, thật là đẹp!
Phạm Hồng Thái nhất thời ngây dại, há miệng thật to.
Quản Lệ Mai vừa rồi còn mắng con gái, nhưng lúc này nhịn không được chuyển ánh mắt nhìn xuống cái huân chương tinh xảo kia, vẻ mặt tán thưởng.
- Ba, ba nhìn xem, đây là huân chương của anh hai đấy. Xinh đẹp đúng không? So với huân chương của ba trong quân đội thì đẹp hơn nhiều.
Phạm Hồng Thái thưởng thức một lần, rồi đưa huân chương đến trước mặt cha, hét lên.
Phạm Vệ Quốc mỉm cười gật đầu, cầm lấy huân chương, cẩn thận thưởng thức. Ông trước kia trong quân đội lập tức hai bậc công, mới trở thành cán bộ được bồi dưỡng.
Đối với lời này của con gái, Phạm Vệ Quốc rất tán thành. Nhìn huân chương công lao của con trai, quả thật so với chính mình lập công còn cao hứng hơn. Phạm Hồng Vũ từ nhỏ không thành thật, khiến Phạm Vệ Quốc lo lắng nhiều nhất. Hiện giờ rốt cuộc đã lập được công lao, trở thành Phó chủ tịch thị trấn, trở thành cán bộ lãnh đạo. Phạm Hồng Vũ lại như thế nào không vui chứ? Như thế nào lại không vui mừng?
- Hồng Vũ, nghe nói em cứu được tính mạng cho mấy trăm thôn dân? Điều này thật là giỏi.
Phạm Hồng Học cũng từ trong đáy lòng nói.
- Đúng vậy, tích âm đức đấy.
Quản Lệ Mai vui mừng nói.
Nhất thất đại án, Phạm Hồng Vũ hoàn toàn thoát thân, Quản Lệ Mai cố nhiên là vui sướng, nhưng trong đầu vẫn cứ lo lắng. Nhất là khi đối mặt với đồng nghiệp, cảm thấy bọn họ cứ sau lưng chỉ trỏ mình, nói Phạm Hồng Vũ vì muốn trèo cao nên mới làm chuyện đó, nhưng lần này thì đủ hãnh diện rồi.
Trong sách có nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.
Phạm Hồng Vũ cứu được mấy trăm mạng người, tạo ra bao nhiêu tòa bảo tháp?
Từ nay về sau, bất kể ai nói với bà “con trai thứ hai nhà chị", Quản Lệ Mai đều có thể mặt mày hớn hở, vẻ mặt hưng phấn, không còn chút gánh nặng nào trong lòng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh, em là cán bộ huyện Phong Lâm, đây là công tác của em mà.
- Ừ, đúng, Hồng Vũ à, thái độ này là chính xác rồi. Làm người thì phải nhìn về phía trước, không thể cứ sống bằng cái công lao mà mình đã lập được. Con nếu là cán bộ của Phong Lâm thì việc giải cứu nguy hiểm như vậy chính là chức trách của con. Con có được nhận chức như vậy thì rất tốt.
Phạm Hồng Vũ lập tức nói.
Ông vốn lo lắng, Phạm Hồng Vũ thiếu niên đắc chí, không khỏi có chút lâng lâng, làm việc càng thêm ương ngạnh. Hiện giờ Phạm Hồng Vũ có thể nói như vậy, Phạm Vệ Quốc thật sự rất yên lòng.
Đứa nhỏ này, quả thật rất khác với ngày xưa, càng ngày càng có khí độ và trí tuệ của một cán bộ lãnh đạo.
- Cha, con đây không phải là không có biện pháp sao? Thân là con trai của Chủ tịch huyện Phạm, giác ngộ này nếu thấp thì sẽ bị người ta nói xấu. Nếu theo suy nghĩ của mình thì con mỗi ngày sẽ đắc chí mất.
Phạm Hồng Vũ tâm trạng cũng thật tốt, cười ha hả pha trò với bố.
Người một nhà đều bật cười vui vẻ.
- Mau, ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện, không thì thức ăn nguội mất.
Quản Lệ Mai nhớ từng giây từng phút “chức trách" của mình, vội vàng gắp rau cho con trai và chồng. Ba đứa con của bà, ai bà cũng thương yêu hết.
Phạm Hồng Thái cũng không yên lòng bới cơm, tâm tư hoàn toàn đặt vào cái huân chương lóng lánh kia, thử thăm dò một chút:
- Anh hai, anh cho em mượn cái huân chương mấy ngày được không? Em mang khoe bạn học mình một chút, đắc chí một chút.
Quản Lệ Mai lập tức nói:
- Hồng Thái, đừng gây sự nữa. Huân chương này rất quý, nếu chẳng may bị con làm mất thì sao?
Phạm Hồng Thái liền chu cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng mất hứng.
Kỳ thật là cô bé cũng có tính toán trong lòng, nghĩ muốn đem huân chương này khoe với bạn học, bởi vì vụ án Nhất thất đại án, trong trường có không ít bạn học nghị luận Phạm Hồng Vũ, nói Phạm Hồng Vũ là hung quỷ, giết người không chớp mắt. Hiện giờ có chương công lao nhất đẳng, xem những người này còn dám nói láo như vậy nữa không?
Chỉ có điều tâm tư này, lại không thể nói thẳng ra, tránh cho anh hai không vui.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đầy yêu thương nói:
- Không cần mượn, huân chương này, anh hai tặng cho em.
- Thật sao?
Phạm Hồng Thái mở to hai mắt, vừa mừng vừa sợ, dường như không thể tin được.
- Hồng Vũ, chớ nói lung tung!
Quản Lệ Mai vội vàng nói.
- Mẹ, có cái gì chứ? Chỉ là một cái huân chương thôi mà, Hồng Thái thích thì cứ cho em nó. Yên tâm đi, sau này con cố gắng công tác, mang về thêm vài tấm huân chương nữa là được. Haha…
Lời này nói thật hoành tráng.
Giống như trong nhà hắn có mở cửa hàng bán sỉ huân chương hay sao đó.
Phó chủ tịch Phạm cho mình là Phó chủ tịch đào bảo vật sao?
Em gái Phạm Hồng Thái sôi nổi chạy ra mở cửa, vừa thấy Phạm Hồng Vũ thì liền kêu to một tiếng:
- A, là Phó chủ tịch thị trấn Phạm. Cha mẹ, anh, Phó chủ tịch thị trấn Phạm đã trở lại.
Bây giờ đang nghỉ hè, Phạm Hồng Thái mặc một chiếc váy áo màu lam hoa, giày xăng đan màu trắng ngà, thắt hai bím tóc, dáng người cũng dậy thì hơn, đường cong lả lướt.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, giơ tay véo lỗ tai của em gái, vẻ mặt tràn đầy sự yêu thương.
Trong phòng khách, Phạm Vệ Quốc, Quản Lệ Mai, Phạm Hồng Học đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Nghỉ hè, Phạm Hồng Học đang làm nghiên cứu sinh ở tỉnh ngoài cũng trở về nhà, đoàn tụ với cha mẹ. Quản Lệ Mai liền gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, nhắn tin có rảnh thì về nhà một chuyến. Hai anh em đã một năm không gặp rồi, cần phải họp mặt với nhau.
Nhất thất đại án phát sinh, Phạm Hồng Học đang ở tỉnh ngoài, hai vợ chồng Phạm Vệ Quốc thương lượng, quyết định giấu đứa con lớn việc này, tránh cho Phạm Hồng Học phải lo lắng. Dù sao y cũng không giúp đỡ được cái gì, nói cho y biết, ngoại trừ khiến y lo lắng thêm thì cũng chẳng có nửa điểm ưu đãi. Trong dịp tết âm lịch, Phạm Hồng Học vì muốn giúp giáo sư chỉ dạy viết một quyển sách nên cũng không về nhà.
Hai anh em thì thường nghỉ hè mới gặp mặt.
Phạm Hồng Vũ vừa nghe, không nói hai lời liền trở về nhà ngay.
Hai anh em kém nhau ba tuổi, có thể nói là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng tốt.
- Phó chủ tịch thị trấn Phạm, mau mau, mời ngồi bên này.
Phạm Hồng Thái hưng phấn, kéo tay Phạm Hồng Vũ, hi hi cười náo nhiệt. Vụ án Trịnh Phong Khuông kia cũng thật dọa cô bé phải sợ hãi, sau lưng không biết khóc bao nhiêu. Hiện tại anh hai không bị gì cả, còn trở thành Phó chủ tịch thị trấn, khiến cô bé vui hơn rất nhiều.
Quản Lệ Mai và Phạm Hồng Vũ đứng dậy, cười ha hả.
- Anh, về lúc nào vậy?
Phạm Hồng Vũ buông cái ba lô, nhanh chóng hỏi.
Mặc dù là anh em, nhưng Phạm Hồng Học và Phạm Hồng Vũ lại hoàn toàn khác nhau. Phạm Hồng Học dáng người cao gầy, không khỏe mạnh như Phạm Hồng Vũ, đeo mắt kính màu đen, rất nhã nhặn, vừa nhìn là biết phần tử trí thức rồi.
- Haha, về hồi tối hôm qua.
Phạm Hồng Học cười bắt tay em trai của mình, nhìn Phạm Hồng Vũ từ trên xuống dưới, vẻ mặt quan tâm.
Nhất thất đại án sau khi được xác định, Quản Lệ Mai mới đem việc này nói cho Phạm Hồng Học biết. Mặc dù Phạm Hồng Vũ đã bình yên vô sự, nhưng Phạm Hồng Học vẫn không khỏi hết hồn, cảm khái không thôi.
Đứa em này lá gan cũng lớn quá.
- Anh, em không sao!
Thấy vẻ mặt của Phạm Hồng Học, Phạm Hồng Vũ liền cười nói.
Phạm Hồng Học là người có tâm sự gì thì liền biểu hiện trên nét mặt. Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra được anh mình suy nghĩ cái gì.
- Được rồi, được rồi, Hồng Vũ đã về, ăn cơm trước, có chuyện gì ăn cơm xong hãy nói.
Quản Lệ Mai liên tiếp nói, trên mặt vô cùng rạng rỡ, cho thấy tâm trạng vô cùng sung sướng.
Bà thật cũng có lý do cao hứng.
Chồng trở thành Chủ tịch huyện, con trai lớn đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, con trai thứ hai bay lên thăng chức, trở thành Phó chủ tịch thị trấn, con gái thì nhu thuận nghe lời, thành tích đứng đầu ở trường. Ai đều không cần bà phải lo lắng nữa. Nhân sinh như thế, Quản Lệ Mai còn có gì không hài lòng nữa.
- Cha, dùng cơm!
Phạm Hồng Vũ liền cười nói với cha.
Phạm Vệ Quốc cười gật đầu.
Quản Lệ Mai cao hứng, ông làm sao mà mất hứng được.
Mọi người ngồi xuống bàn ăn, Phạm Hồng Thái giúp mẹ lấy đũa, bới cơm cho mọi người.
Bữa cơm tối rất phong phú, thịt cá gà đều đầy đủ.
Quản Lệ Mai cười hỏi:
- Hồng Học, Hồng Vũ, uống với ba chút rượu không?
Phạm Vệ Quốc không có nghiện rượu, thời gian công tác rất ít khi tham gia tiệc tùng. Chỉ khi nào lãnh đạo cấp trên đến huyện Vũ Dương thị sát thì mới không thể không uống vài ly. Hôm nay Quản Lệ Mai cao hứng nên mới có đề nghị này.
- Được, uống một chút.
Phạm Hồng Học mỉm cười gật đầu.
Y tuy là người đọc sách, nhưng tửu lượng lại không kém. Tửu lượng có đôi khi lại là thiên phú. Có người cả đời không thích rượu, nhưng mỗi lần uống là uống không say. Có người mấy chục năm uống rượu, nhưng khi uống vẫn cứ say. Nghe nói tửu lượng cao thấp có quan hệ trực tiếp với máu của mỗi người.
Phạm Hồng Thái liền vội vàng mang ly rượu lên cho cha và các anh.
Quản Lệ Mai lấy ra một chai rượu.
Phạm Vệ Quốc làm quan chính trực, tuyệt không thu nhận ưu đãi. Chai rượu này là lễ mừng năm mới của một chiến hữu cũ tặng cho ông.
Phạm Hồng Vũ tiếp chai rượu, mở ra, rót cho ba và anh một ly đầy, rồi cũng rót cho mình.
- Hồng Vũ, chúc mừng em.
Phạm Hồng Học nâng ly rượu lên, cười nói với Phạm Hồng Vũ đang ngồi đối diện mình.
Phạm Hồng Học tuy rằng không ở trong thể chế, nhưng cũng biết, với tuổi của Phạm Hồng Vũ, lúc này có thể lên làm Phó chủ tịch thị trấn tuyệt đối là cực kỳ hiếm thấy. Rất nhiều người bạn cùng tuổi với Phạm Hồng Vũ, cũng còn ở trường học, chờ ở nhà sắp xếp việc làm, không có việc gì. Mà nghe cha mẹ nói, Phạm Hồng Vũ lên chức Phó chủ tịch thị trấn không do ai chiếu cố, tự mình dựa vào thành tích mà có được.
Nhất đẳng công!
Rất giỏi!
- Anh, anh cũng khách khí với em quá.
Phạm Hồng Vũ cười, nâng ly rượu lên, cụng với anh một cái. Hai anh em cùng cạn.
- Anh hai, anh hai, huân chương của anh đâu, lấy ra cho em xem với.
Phạm Hồng Thái kêu lên.
Từ khi biết được Phạm Hồng Vũ lập được nhất đẳng công, cô bé liền nhớ kỹ việc này.
- Hồng Thái, đừng con nít như vậy.
Quản Lệ Mai cười, quát con gái một câu.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, rồi đứng dậy đến chỗ ba lô, lấy ra một hộp gỗ tinh xảo, đưa cho Phạm Hồng Thái. Phạm Hồng Thái tràn đầy vui mừng, hai tay tiếp nhận, thật cẩn thận đặt lên bàn mở ra, lập tức ánh vàng lóng lánh, chói mắt rực rỡ.
- Ôi, thật là đẹp!
Phạm Hồng Thái nhất thời ngây dại, há miệng thật to.
Quản Lệ Mai vừa rồi còn mắng con gái, nhưng lúc này nhịn không được chuyển ánh mắt nhìn xuống cái huân chương tinh xảo kia, vẻ mặt tán thưởng.
- Ba, ba nhìn xem, đây là huân chương của anh hai đấy. Xinh đẹp đúng không? So với huân chương của ba trong quân đội thì đẹp hơn nhiều.
Phạm Hồng Thái thưởng thức một lần, rồi đưa huân chương đến trước mặt cha, hét lên.
Phạm Vệ Quốc mỉm cười gật đầu, cầm lấy huân chương, cẩn thận thưởng thức. Ông trước kia trong quân đội lập tức hai bậc công, mới trở thành cán bộ được bồi dưỡng.
Đối với lời này của con gái, Phạm Vệ Quốc rất tán thành. Nhìn huân chương công lao của con trai, quả thật so với chính mình lập công còn cao hứng hơn. Phạm Hồng Vũ từ nhỏ không thành thật, khiến Phạm Vệ Quốc lo lắng nhiều nhất. Hiện giờ rốt cuộc đã lập được công lao, trở thành Phó chủ tịch thị trấn, trở thành cán bộ lãnh đạo. Phạm Hồng Vũ lại như thế nào không vui chứ? Như thế nào lại không vui mừng?
- Hồng Vũ, nghe nói em cứu được tính mạng cho mấy trăm thôn dân? Điều này thật là giỏi.
Phạm Hồng Học cũng từ trong đáy lòng nói.
- Đúng vậy, tích âm đức đấy.
Quản Lệ Mai vui mừng nói.
Nhất thất đại án, Phạm Hồng Vũ hoàn toàn thoát thân, Quản Lệ Mai cố nhiên là vui sướng, nhưng trong đầu vẫn cứ lo lắng. Nhất là khi đối mặt với đồng nghiệp, cảm thấy bọn họ cứ sau lưng chỉ trỏ mình, nói Phạm Hồng Vũ vì muốn trèo cao nên mới làm chuyện đó, nhưng lần này thì đủ hãnh diện rồi.
Trong sách có nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.
Phạm Hồng Vũ cứu được mấy trăm mạng người, tạo ra bao nhiêu tòa bảo tháp?
Từ nay về sau, bất kể ai nói với bà “con trai thứ hai nhà chị", Quản Lệ Mai đều có thể mặt mày hớn hở, vẻ mặt hưng phấn, không còn chút gánh nặng nào trong lòng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh, em là cán bộ huyện Phong Lâm, đây là công tác của em mà.
- Ừ, đúng, Hồng Vũ à, thái độ này là chính xác rồi. Làm người thì phải nhìn về phía trước, không thể cứ sống bằng cái công lao mà mình đã lập được. Con nếu là cán bộ của Phong Lâm thì việc giải cứu nguy hiểm như vậy chính là chức trách của con. Con có được nhận chức như vậy thì rất tốt.
Phạm Hồng Vũ lập tức nói.
Ông vốn lo lắng, Phạm Hồng Vũ thiếu niên đắc chí, không khỏi có chút lâng lâng, làm việc càng thêm ương ngạnh. Hiện giờ Phạm Hồng Vũ có thể nói như vậy, Phạm Vệ Quốc thật sự rất yên lòng.
Đứa nhỏ này, quả thật rất khác với ngày xưa, càng ngày càng có khí độ và trí tuệ của một cán bộ lãnh đạo.
- Cha, con đây không phải là không có biện pháp sao? Thân là con trai của Chủ tịch huyện Phạm, giác ngộ này nếu thấp thì sẽ bị người ta nói xấu. Nếu theo suy nghĩ của mình thì con mỗi ngày sẽ đắc chí mất.
Phạm Hồng Vũ tâm trạng cũng thật tốt, cười ha hả pha trò với bố.
Người một nhà đều bật cười vui vẻ.
- Mau, ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện, không thì thức ăn nguội mất.
Quản Lệ Mai nhớ từng giây từng phút “chức trách" của mình, vội vàng gắp rau cho con trai và chồng. Ba đứa con của bà, ai bà cũng thương yêu hết.
Phạm Hồng Thái cũng không yên lòng bới cơm, tâm tư hoàn toàn đặt vào cái huân chương lóng lánh kia, thử thăm dò một chút:
- Anh hai, anh cho em mượn cái huân chương mấy ngày được không? Em mang khoe bạn học mình một chút, đắc chí một chút.
Quản Lệ Mai lập tức nói:
- Hồng Thái, đừng gây sự nữa. Huân chương này rất quý, nếu chẳng may bị con làm mất thì sao?
Phạm Hồng Thái liền chu cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng mất hứng.
Kỳ thật là cô bé cũng có tính toán trong lòng, nghĩ muốn đem huân chương này khoe với bạn học, bởi vì vụ án Nhất thất đại án, trong trường có không ít bạn học nghị luận Phạm Hồng Vũ, nói Phạm Hồng Vũ là hung quỷ, giết người không chớp mắt. Hiện giờ có chương công lao nhất đẳng, xem những người này còn dám nói láo như vậy nữa không?
Chỉ có điều tâm tư này, lại không thể nói thẳng ra, tránh cho anh hai không vui.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đầy yêu thương nói:
- Không cần mượn, huân chương này, anh hai tặng cho em.
- Thật sao?
Phạm Hồng Thái mở to hai mắt, vừa mừng vừa sợ, dường như không thể tin được.
- Hồng Vũ, chớ nói lung tung!
Quản Lệ Mai vội vàng nói.
- Mẹ, có cái gì chứ? Chỉ là một cái huân chương thôi mà, Hồng Thái thích thì cứ cho em nó. Yên tâm đi, sau này con cố gắng công tác, mang về thêm vài tấm huân chương nữa là được. Haha…
Lời này nói thật hoành tráng.
Giống như trong nhà hắn có mở cửa hàng bán sỉ huân chương hay sao đó.
Phó chủ tịch Phạm cho mình là Phó chủ tịch đào bảo vật sao?
Tác giả :
Hãm Bính