Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 162: Cây cầu sinh mạng
Lúc chạng vạng tối, mưa vẫn còn rất lớn.
Trên đường cái đối diện thôn, sáng lên từng dãy đèn xe, có khoảng chục chiếc xe đồng loạt mở đèn xe.
Bên ngoài xe có một đám người đang đứng, ô che san sát.
Lãnh đạo đị a khu và thị xã, còn có thủ trưởng phân khu cũng đến.
thôn Đại Vương bị lở đất, đất đá trôi đặc biệt lớn, hơn nửa thôn trang bị xóa sổ, thị trấn đã báo cáo cho lãnh đạo thị xã và địa khu, Chủ tịch Địa khu Khâu Minh Sơn và Bí thư thị ủy Tống Mân liền lập tức chạy tới
- Lão Lư, tình hình như thế nào rồi?
Khâu Minh Sơn đứng một bên, tự che ô cho mình. Vốn Thái Dương định che ô cho ông, nhưng bị ông từ chối.
Lư Vệ Đông lập tức nói:
- Báo cáo Chủ tịch Địa khu Khâu, việc giải cứu thôn Đại Vương do đồng chí Cao Khiết, đồng chí Phạm Hồng Vũ và trưởng phòng Thái phụ trách, bọn họ rõ ràng tình hình hơn tôi.
Vừa rồi, tìm được sự sống từ chỗ chết, Lư Vệ Đông tâm tình kích động, cho đến giờ vân chưa hoàn toàn hồi phục, cũng không dám tranh công trước mặt lãnh đạo.
Cao Khiết cả người ướt đẫm, trong mưa to gió lạnh, người cô cũng khẽ run rẩy. Từ buổi sáng cho đến bây giờ, cũng chỉ ăn được miếng bánh khô, vừa mệt vừa đói, cả người phát lạnh, hoàn toàn dựa vào niềm tin để chống đỡ.
Thấy bộ dạng Cao Khiết như vậy, không đợi cô mở miệng, Khâu Minh Sơn liền nói:
- Thôi được rồi, cô lập tức về thị trấn thay bộ quần áo khô mà mặc, đừng để người bị lạnh như vậy. Tiểu Chu, mau đưa Chủ tịch thị trấn Cao về thị trân đi.
Tiểu Chu là lái xe của Khâu Minh Sơn, nghe thấy vậy liền gật đầu đáp ứng.
Cao Khiết cũng không từ chối, hơi cúi đầu cảm ơn Khâu Minh Sơn, sau đó đi theo tiểu Chu lên xe con.
Cô thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, nếu như không thay bộ quần áo khô khác mặc, uống cốc trà nóng thì sẽ bị ốm nặng mất. Thời điểm mấu chốt như vậy, về sau công việc phải xử lý còn vô số, thân là chủ tịch thị trấn, nên cô tuyệt đối không thể ngã bệnh được.
- Phạm Hồng Vũ, cậu nói đi.
Khâu Minh Sơn lập tức điểm danh.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ còn vất vả hơn Chủ tịch thị trấn Cao, không những người ướt đẫm mà còn dính đầy bùn đất, nhìn không ra tướng mạo vốn có rồi.
Tuy nhiên sự đãi ngộ của Chủ nhiệm Phạm, đương nhiên không thể được như Chủ tịch thị trấn Cao, Chủ tịch Địa khu Khâu cũng chẳng chút thương tiếc hắn.
Ai bảo hắn là đàn ông chứ?
Lập tức Phạm Hồng Vũ đi đến bên cạnh Khâu Minh Sơn, đơn giản nói lại tình hình.
Khâu Minh Sơn, Tống Mân và những lãnh đạo thị xã khác đều hít một hơi khí lạnh.
Nếu không phải Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ quyết định thật nhanh, cho di dời thôn dân thì tai họa lần này không biết sẽ lấy đi tính mạng của bao nhiêu người.
- Vậy hiện tại, có bao nhiêu người bị chôn trong bùn?
Khâu Minh Sơn lập tức hỏi.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Vừa rồi kiểm tra lại số người. Còn năm người nữa không thấy, phỏng chứng chạy không kịp, bị chôn vùi trong bùn rồi.
Giọng điệu có chút trầm trọng.
Tống Mân vội la lên:
- Bọn họ làm sao thế? Sao không chạy cùng mọi người nhanh hơn một chút?
Ông ta là Bí thư thị ủy, thị trấn Phong Lâm thuộc trực quản của ông ta, có năm người bị chết như vậy, đương nhiên khiến ông sốt ruột rồi.
Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu nói:
- Bí thư Tống, chủ yếu là do thôn Đại Vương từ trước đến giờ chưa từng xảy ra tai nạn như thế này bao giờ, đại đa số thôn dân đều không tin núi Đại Vương sẽ sụp xuống, cho nên mọi người mới không muốn chuyển mà làm trễ thời gian.
- Đúng vậy đấy, Bí thư Tống, thời điểm thân núi lở, cũng không thiếu người đang khuân đồ, ai cũng tiếc của mà.
Lư Vệ Đông đứng bên cạnh “làm chứng". Đây cũng là ông tận mắt chứng kiến. Nếu như không phải lúc đó Phạm Hồng Vũ kéo tay ông ta chạy, thì nói không chừng chính ông ta cũng bị mất mạng rồi. Từ góc độ nào đó, Phạm Hồng Vũ chính là ân nhân cứu mạng của Lư Vệ Đông, là ân nhân cứu mạng của mấy trăm người dân thôn Đại Vương.
- Những người này, haiz
Tống Mân thở dài nói..
- Chủ nhiệm Phạm, Chủ nhiệm Phạm, mau nhìn, còn có người sống kìa…
Đúng lúc này, có một thôn dân chạy đến, giơ tay chỉ vào phía trước, hưng phấn hét to lên, bởi vì quá kích động, nên cũng sắp lạc cả giọng.
Trải qua trận “sinh tử luân hồi" vừa rồi, tất cả người dân thôn Đại Vương, cũng đã đều coi Phạm Hồng Vũ là “lãnh tụ". Người này có chút “thô lỗ", ai không nghe lời hắn thì hắn sẽ lập tức trói lại, đến cả trưởng thôn cũng bị hắn trói. Nhưng hiện tại mọi người tự nhiên hiểu được, đó là vì bất đắc dĩ, vì cứu tính mạng cả trăm người, cho nên Chủ nhiệm Phạm không thể không làm việc đó.
Chỉ cần trì hoãn mấy phút nữa thôi là bị chôn trong bùn đất, không chỉ năm người kia mà cả nhà Lư Hưng Hoa, cũng chẳng còn ai sống sót. Lúc này tìm được đường sống trong chỗ chết, không cần nói đến việc Phạm Hồng Vũ chỉ trói tay Lư Hưng Hoa, mà cho dù có chặt đứt bàn tay của Lư Hưng Hoa thì anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
Phạm Hồng Vũ đã cứu hơn mười mạng người nhà anh ta.
Đoàn người lập tức nhìn theo phía người thôn dân kia chỉ, chỉ nhìn thấy trên nóc nhà ở trong thôn loáng thoáng có cánh tay vung lên.
- Mấy người?
Khâu Minh Sơn kích động hỏi lại.
- Trời quá tối, nhìn không rõ lắm, hình như không chỉ một…
Phạm Hồng Vũ giơ tay trên trán, căng hai mắt nhìn, nói.
- Mau chuẩn bị cứu người.
Khâu Minh Sơn không chút do dự nói.
- Ô tô di chuyển một chút, đem đèn tập trung lại.
Không cần Khâu Minh Sơn chỉ bảo, Phạm Hồng Vũ đã ra lệnh cụ thể.
Trời đã tối, bốn phía mây đen kéo đến, muốn cứu người, chiếu sáng là việc đầu tiên cần làm.
Cánh tài xế liền nhanh chóng lên xe, điều chỉnh vị trí xe, tập trung ngọn đèn hướng về phía người kêu cứu. Ánh sáng lúc này đã mạnh hơn rất nhiều, nhìn cũng rõ ràng hơn.
- Hình như có ba người…đó là nóc nhà tôi mà…
Bí thư chi bộ thôn Lư Hưng Vượng đứng một bên kích động nói.
Nhà ông ta cách cổng thôn khá gần, lại là nhà mới xây, khá vững chắc, không bị đất đá trôi xuống làm cho đổ. Phỏng chừng mấy thôn dân chạy sau, không kịp cho nên đành phải leo lên nóc nhà ông. Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời an toàn, không ai biết nhà của Lư Hưng Vượng sẽ trụ được bao lâu, một khi nhà bị đổ thì mấy người này chắc chắn sẽ chết.
- Chủ tịch Địa khu Khâu, Bí thư Tống, khoảng cách này, khả năng gần một cây số, mưa còn rơi, việc cứu viện cần một lượng lớn tấm gỗ, càng rộng càng dày càng tốt.
Phạm Hồng Vũ đơn giản tính toán khoảng cách, sau đó báo cáo với Khâu Minh Sơn.
Không đợi Khâu Minh Sơn mở miệng, Lư Vệ Đông lập tức nói:
- Tôi đi lấy, tôi sẽ về thị trấn lấy tấm gỗ….tháo hết cả cửa của thị trấn xuống…
Giờ này, cũng chỉ còn ông là có quyết đoán này, có thể làm được việc này. Cán bộ thị trấn bây giờ còn nghe lời ông.
- Được, lão Lư, ông mau về thị trấn đi, nhanh lên chút nhé, phòng này bị bùn ngâm lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống được.
- Vâng.
Lư Vệ Đông lớn tiếng đáp ứng.
Trên đường lớn lập tức trở nên hỗn loạn, xe tải lại vất vả quay đầu, cùng với Lư Vệ Đông về thị trấn lấy tấm ván gỗ.
Khâu Minh Sơn lúc này mới nhỏ giọng nói với Phạm Hồng Vũ:
- Cậu còn trụ được không?
Trong giọng nói, tràn đầy sự ân cần.
Người này, đúng là thần. Hắn nói núi Đại Vương sẽ sụp xuống, Khâu Minh Sơn cung chỉ “tin còn hơn không" mà sắp xếp, không ngờ hắn lại nói trúng như vậy, núi Đại Vương sụp xuống thật, thiếu chút nữa còn tạo thành thảm họa.
Phạm Hồng Vũ miệng cười, nói:
- Cũng tàm tạm, chủ yếu là đói bụng…
Đồng chí Phạm Hồng Vũ thật đáng thương, bình thường hàng ngày ăn khỏe như trâu, hôm nay cả ngày chỉ được mấy miếng bánh khô, lúc này hắn đói mềm người ra rồi.
- Vậy thì cậu cũng theo bọn họ về thị trấn đi, mang chút đồ ăn đến. Bọn họ tháo cánh cửa cũng phải mất chút thời gian.
Tống Mân đứng bên cạnh nói:
- Đúng đấy, tiểu Phạm, cậu cùng lão Lư đi về đi…
Nói thật lòng, Tống Mân chẳng có hảo cảm gì với Phạm Hồng Vũ cả, người này trẻ tuổi như vậy mà khiến cho cả địa khu Ngạn Hoa long trời lở đất, khiến cho cấp trên của Tống Mân là Lương Quang Hoa cũng hết sức bị động. Một người như vậy, hiện tại tự nhiên lại đến nơi Tống Mân quản lý làm việc, trong lòng ông ta đương nhiên là chẳng vui vẻ gì.
Nhưng trong lúc này, thân là Bí thư thị ủy, đối với một công thần như Phạm Hồng Vũ, Tống Mân cũng muốn tỏ chút quan tâm.
- Cảm ơn Chủ tịch Địa khu Khâu và Bí thư Tống đã quan tâm, không sao đâu, tôi ăn thêm mấy miếng bánh khô nữa là ổn ngay ấy mà.
Phạm Hồng Vũ vội nói.
- Ừ.
Khâu Minh Sơn cũng không phải nhiều lời nữa, liền gật gật đầu.
Lần này, động tác của Lư Vệ Đông cực kỳ mau lẹ, khoảng một tiếng đồng hồ sau, xe tải đã rầm rầm đi đến thôn Đại Vương. Tháo được rất nhiều ván cửa, không những phòng làm việc của thị trấn, còn có cửa nhà của người dân, rất dày và rắn chắc.
Khoảng cách một cây số, thì cần phải cần rất nhiều ván cửa. Phỏng chừng lần này Lư Vệ Đông không những tháo quang cửa của trụ sở thị trấn mà còn “cướp đi" không ít cửa của nhà người dân rồi.
Đội đột kích nhanh chóng được lập nên, mọi người đặt dưới sự chỉ huy của Phạm Hồng Vũ, lập tức hành động, lập tức dựng lên “cây cầu sinh mệnh" để cứu ba thôn dân kia.
Qua hai giờ “chiến đấu “ hăng hái, hơn chín giờ tối, rốt cục cũng cứu được thôn dân bị vây trong bùn lầy ra.
Trên đường cái đối diện thôn, sáng lên từng dãy đèn xe, có khoảng chục chiếc xe đồng loạt mở đèn xe.
Bên ngoài xe có một đám người đang đứng, ô che san sát.
Lãnh đạo đị a khu và thị xã, còn có thủ trưởng phân khu cũng đến.
thôn Đại Vương bị lở đất, đất đá trôi đặc biệt lớn, hơn nửa thôn trang bị xóa sổ, thị trấn đã báo cáo cho lãnh đạo thị xã và địa khu, Chủ tịch Địa khu Khâu Minh Sơn và Bí thư thị ủy Tống Mân liền lập tức chạy tới
- Lão Lư, tình hình như thế nào rồi?
Khâu Minh Sơn đứng một bên, tự che ô cho mình. Vốn Thái Dương định che ô cho ông, nhưng bị ông từ chối.
Lư Vệ Đông lập tức nói:
- Báo cáo Chủ tịch Địa khu Khâu, việc giải cứu thôn Đại Vương do đồng chí Cao Khiết, đồng chí Phạm Hồng Vũ và trưởng phòng Thái phụ trách, bọn họ rõ ràng tình hình hơn tôi.
Vừa rồi, tìm được sự sống từ chỗ chết, Lư Vệ Đông tâm tình kích động, cho đến giờ vân chưa hoàn toàn hồi phục, cũng không dám tranh công trước mặt lãnh đạo.
Cao Khiết cả người ướt đẫm, trong mưa to gió lạnh, người cô cũng khẽ run rẩy. Từ buổi sáng cho đến bây giờ, cũng chỉ ăn được miếng bánh khô, vừa mệt vừa đói, cả người phát lạnh, hoàn toàn dựa vào niềm tin để chống đỡ.
Thấy bộ dạng Cao Khiết như vậy, không đợi cô mở miệng, Khâu Minh Sơn liền nói:
- Thôi được rồi, cô lập tức về thị trấn thay bộ quần áo khô mà mặc, đừng để người bị lạnh như vậy. Tiểu Chu, mau đưa Chủ tịch thị trấn Cao về thị trân đi.
Tiểu Chu là lái xe của Khâu Minh Sơn, nghe thấy vậy liền gật đầu đáp ứng.
Cao Khiết cũng không từ chối, hơi cúi đầu cảm ơn Khâu Minh Sơn, sau đó đi theo tiểu Chu lên xe con.
Cô thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, nếu như không thay bộ quần áo khô khác mặc, uống cốc trà nóng thì sẽ bị ốm nặng mất. Thời điểm mấu chốt như vậy, về sau công việc phải xử lý còn vô số, thân là chủ tịch thị trấn, nên cô tuyệt đối không thể ngã bệnh được.
- Phạm Hồng Vũ, cậu nói đi.
Khâu Minh Sơn lập tức điểm danh.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ còn vất vả hơn Chủ tịch thị trấn Cao, không những người ướt đẫm mà còn dính đầy bùn đất, nhìn không ra tướng mạo vốn có rồi.
Tuy nhiên sự đãi ngộ của Chủ nhiệm Phạm, đương nhiên không thể được như Chủ tịch thị trấn Cao, Chủ tịch Địa khu Khâu cũng chẳng chút thương tiếc hắn.
Ai bảo hắn là đàn ông chứ?
Lập tức Phạm Hồng Vũ đi đến bên cạnh Khâu Minh Sơn, đơn giản nói lại tình hình.
Khâu Minh Sơn, Tống Mân và những lãnh đạo thị xã khác đều hít một hơi khí lạnh.
Nếu không phải Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ quyết định thật nhanh, cho di dời thôn dân thì tai họa lần này không biết sẽ lấy đi tính mạng của bao nhiêu người.
- Vậy hiện tại, có bao nhiêu người bị chôn trong bùn?
Khâu Minh Sơn lập tức hỏi.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Vừa rồi kiểm tra lại số người. Còn năm người nữa không thấy, phỏng chứng chạy không kịp, bị chôn vùi trong bùn rồi.
Giọng điệu có chút trầm trọng.
Tống Mân vội la lên:
- Bọn họ làm sao thế? Sao không chạy cùng mọi người nhanh hơn một chút?
Ông ta là Bí thư thị ủy, thị trấn Phong Lâm thuộc trực quản của ông ta, có năm người bị chết như vậy, đương nhiên khiến ông sốt ruột rồi.
Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu nói:
- Bí thư Tống, chủ yếu là do thôn Đại Vương từ trước đến giờ chưa từng xảy ra tai nạn như thế này bao giờ, đại đa số thôn dân đều không tin núi Đại Vương sẽ sụp xuống, cho nên mọi người mới không muốn chuyển mà làm trễ thời gian.
- Đúng vậy đấy, Bí thư Tống, thời điểm thân núi lở, cũng không thiếu người đang khuân đồ, ai cũng tiếc của mà.
Lư Vệ Đông đứng bên cạnh “làm chứng". Đây cũng là ông tận mắt chứng kiến. Nếu như không phải lúc đó Phạm Hồng Vũ kéo tay ông ta chạy, thì nói không chừng chính ông ta cũng bị mất mạng rồi. Từ góc độ nào đó, Phạm Hồng Vũ chính là ân nhân cứu mạng của Lư Vệ Đông, là ân nhân cứu mạng của mấy trăm người dân thôn Đại Vương.
- Những người này, haiz
Tống Mân thở dài nói..
- Chủ nhiệm Phạm, Chủ nhiệm Phạm, mau nhìn, còn có người sống kìa…
Đúng lúc này, có một thôn dân chạy đến, giơ tay chỉ vào phía trước, hưng phấn hét to lên, bởi vì quá kích động, nên cũng sắp lạc cả giọng.
Trải qua trận “sinh tử luân hồi" vừa rồi, tất cả người dân thôn Đại Vương, cũng đã đều coi Phạm Hồng Vũ là “lãnh tụ". Người này có chút “thô lỗ", ai không nghe lời hắn thì hắn sẽ lập tức trói lại, đến cả trưởng thôn cũng bị hắn trói. Nhưng hiện tại mọi người tự nhiên hiểu được, đó là vì bất đắc dĩ, vì cứu tính mạng cả trăm người, cho nên Chủ nhiệm Phạm không thể không làm việc đó.
Chỉ cần trì hoãn mấy phút nữa thôi là bị chôn trong bùn đất, không chỉ năm người kia mà cả nhà Lư Hưng Hoa, cũng chẳng còn ai sống sót. Lúc này tìm được đường sống trong chỗ chết, không cần nói đến việc Phạm Hồng Vũ chỉ trói tay Lư Hưng Hoa, mà cho dù có chặt đứt bàn tay của Lư Hưng Hoa thì anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
Phạm Hồng Vũ đã cứu hơn mười mạng người nhà anh ta.
Đoàn người lập tức nhìn theo phía người thôn dân kia chỉ, chỉ nhìn thấy trên nóc nhà ở trong thôn loáng thoáng có cánh tay vung lên.
- Mấy người?
Khâu Minh Sơn kích động hỏi lại.
- Trời quá tối, nhìn không rõ lắm, hình như không chỉ một…
Phạm Hồng Vũ giơ tay trên trán, căng hai mắt nhìn, nói.
- Mau chuẩn bị cứu người.
Khâu Minh Sơn không chút do dự nói.
- Ô tô di chuyển một chút, đem đèn tập trung lại.
Không cần Khâu Minh Sơn chỉ bảo, Phạm Hồng Vũ đã ra lệnh cụ thể.
Trời đã tối, bốn phía mây đen kéo đến, muốn cứu người, chiếu sáng là việc đầu tiên cần làm.
Cánh tài xế liền nhanh chóng lên xe, điều chỉnh vị trí xe, tập trung ngọn đèn hướng về phía người kêu cứu. Ánh sáng lúc này đã mạnh hơn rất nhiều, nhìn cũng rõ ràng hơn.
- Hình như có ba người…đó là nóc nhà tôi mà…
Bí thư chi bộ thôn Lư Hưng Vượng đứng một bên kích động nói.
Nhà ông ta cách cổng thôn khá gần, lại là nhà mới xây, khá vững chắc, không bị đất đá trôi xuống làm cho đổ. Phỏng chừng mấy thôn dân chạy sau, không kịp cho nên đành phải leo lên nóc nhà ông. Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời an toàn, không ai biết nhà của Lư Hưng Vượng sẽ trụ được bao lâu, một khi nhà bị đổ thì mấy người này chắc chắn sẽ chết.
- Chủ tịch Địa khu Khâu, Bí thư Tống, khoảng cách này, khả năng gần một cây số, mưa còn rơi, việc cứu viện cần một lượng lớn tấm gỗ, càng rộng càng dày càng tốt.
Phạm Hồng Vũ đơn giản tính toán khoảng cách, sau đó báo cáo với Khâu Minh Sơn.
Không đợi Khâu Minh Sơn mở miệng, Lư Vệ Đông lập tức nói:
- Tôi đi lấy, tôi sẽ về thị trấn lấy tấm gỗ….tháo hết cả cửa của thị trấn xuống…
Giờ này, cũng chỉ còn ông là có quyết đoán này, có thể làm được việc này. Cán bộ thị trấn bây giờ còn nghe lời ông.
- Được, lão Lư, ông mau về thị trấn đi, nhanh lên chút nhé, phòng này bị bùn ngâm lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống được.
- Vâng.
Lư Vệ Đông lớn tiếng đáp ứng.
Trên đường lớn lập tức trở nên hỗn loạn, xe tải lại vất vả quay đầu, cùng với Lư Vệ Đông về thị trấn lấy tấm ván gỗ.
Khâu Minh Sơn lúc này mới nhỏ giọng nói với Phạm Hồng Vũ:
- Cậu còn trụ được không?
Trong giọng nói, tràn đầy sự ân cần.
Người này, đúng là thần. Hắn nói núi Đại Vương sẽ sụp xuống, Khâu Minh Sơn cung chỉ “tin còn hơn không" mà sắp xếp, không ngờ hắn lại nói trúng như vậy, núi Đại Vương sụp xuống thật, thiếu chút nữa còn tạo thành thảm họa.
Phạm Hồng Vũ miệng cười, nói:
- Cũng tàm tạm, chủ yếu là đói bụng…
Đồng chí Phạm Hồng Vũ thật đáng thương, bình thường hàng ngày ăn khỏe như trâu, hôm nay cả ngày chỉ được mấy miếng bánh khô, lúc này hắn đói mềm người ra rồi.
- Vậy thì cậu cũng theo bọn họ về thị trấn đi, mang chút đồ ăn đến. Bọn họ tháo cánh cửa cũng phải mất chút thời gian.
Tống Mân đứng bên cạnh nói:
- Đúng đấy, tiểu Phạm, cậu cùng lão Lư đi về đi…
Nói thật lòng, Tống Mân chẳng có hảo cảm gì với Phạm Hồng Vũ cả, người này trẻ tuổi như vậy mà khiến cho cả địa khu Ngạn Hoa long trời lở đất, khiến cho cấp trên của Tống Mân là Lương Quang Hoa cũng hết sức bị động. Một người như vậy, hiện tại tự nhiên lại đến nơi Tống Mân quản lý làm việc, trong lòng ông ta đương nhiên là chẳng vui vẻ gì.
Nhưng trong lúc này, thân là Bí thư thị ủy, đối với một công thần như Phạm Hồng Vũ, Tống Mân cũng muốn tỏ chút quan tâm.
- Cảm ơn Chủ tịch Địa khu Khâu và Bí thư Tống đã quan tâm, không sao đâu, tôi ăn thêm mấy miếng bánh khô nữa là ổn ngay ấy mà.
Phạm Hồng Vũ vội nói.
- Ừ.
Khâu Minh Sơn cũng không phải nhiều lời nữa, liền gật gật đầu.
Lần này, động tác của Lư Vệ Đông cực kỳ mau lẹ, khoảng một tiếng đồng hồ sau, xe tải đã rầm rầm đi đến thôn Đại Vương. Tháo được rất nhiều ván cửa, không những phòng làm việc của thị trấn, còn có cửa nhà của người dân, rất dày và rắn chắc.
Khoảng cách một cây số, thì cần phải cần rất nhiều ván cửa. Phỏng chừng lần này Lư Vệ Đông không những tháo quang cửa của trụ sở thị trấn mà còn “cướp đi" không ít cửa của nhà người dân rồi.
Đội đột kích nhanh chóng được lập nên, mọi người đặt dưới sự chỉ huy của Phạm Hồng Vũ, lập tức hành động, lập tức dựng lên “cây cầu sinh mệnh" để cứu ba thôn dân kia.
Qua hai giờ “chiến đấu “ hăng hái, hơn chín giờ tối, rốt cục cũng cứu được thôn dân bị vây trong bùn lầy ra.
Tác giả :
Hãm Bính