Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 117: Quan Gia
Khách sạn thời bấy giờ chưa có chuyên môn biểu diễn ca nhạc ở đại sảnh. Biểu diễn ca nhạc ở khách sạn qua nhiều năm nữa mới thịnh hành, chủ yếu là bởi vì cạnh tranh. Ở một số thành phố lớn, bởi vì khách sạn quá nhiều, để tranh đoạt khách hàng, các khách sạn đều phải tung các chiêu thức của mình.
Tiết mục biểu diễn ở khách sạn, qua một lần là rất thịnh hàng, rồi càng lúc càng lớn.
Nhưng những năm tám mươi, khách sạn Mai Sơn không có khả năng thiết lập sân khấu biểu diễn, mà được tổ chức ngay hội sảnh đãi tiệc. Có thể mời đoàn ca múa nhạc từ thành phố Nam Phương đến khách sạn Mai Sơn biểu diễn thì đã nói lên ông chủ ở đây rất có đầu óc kinh doanh rồi. Chẳng những thu được lợi nhiều hơn mà còn khiến cho danh tiếng của khách sạn vươn xa hơn.
Khách sạn xa hoa nhất thì sẽ có đoàn ca nhạc xa hoa nhất.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đi vào trong đại sảnh yến hội. Ngoài cửa đang có mấy người thanh niên mặc quân trang, nhưng không có mang mũ, cũng không đeo phù hiệu. Trang phục của họ giống như quân đội đóng quân ở Vũ Dương của Phạm Hồng Vũ, chính là nhân viên bảo an.
Nhân viên bảo an và đồng phục bảo an là được một xí nghiệp ở một địa khu vùng duyên hải cung cấp.
Hai người xuất vé ra, nhân viên bảo an rất khách khí, dẫn hai người vào cửa, lại còn có nhân viên phục vụ tiến lên dẫn đường. Bởi vì đại sảnh đãi tiệc lâm thời được sửa thành sân khấu biểu diễn nên rất khác biệt với những rạp hát truyền thống khác. Không phải ngồi theo từng dãy mà là ngồi theo từng bàn. Trên bàn còn có bày một ít bia, nước giải khát…Còn có hạt dưa và đồ ăn vặt, rực rỡ muôn màu. Một vé là hai mươi đồng, một bàn ngồi tám người thì tổng cộng là một trăm sáu mươi đồng. Mà lúc này, ở khách sạn sang trọng nhất thành phố Hồng Châu, ăn những món ăn sang trọng nhất, phỏng chừng cũng không tốn quá bốn mươi đồng.
Bên trong hội sảnh người xem cũng không nhiều lắm. Mỗi bàn vẫn chưa ngồi đầy người.
Bàn nhiều thì năm sáu người, bàn ít thì hai ba người, thậm chí còn có bàn trống.
Giá cả như vậy, trên khắp toàn tỉnh, cũng không phải người nào cũng tiêu phí được.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến một cái bàn bên trong ngồi xuống. Những cán bộ nằm ở vị trí chính giữa sớm đã có người ngồi. Cao Khiết tựa hồ như đối với vị trí này rất hài lòng, nét mặt mỉm cười ngồi xuống. Cô không muốn quá nhiều người nhìn mình.
Giống như những lời nịnh bợ của Phạm Hồng Vũ vừa rồi, phải để cho diễn viên người ta một con đường sống.
Nhân viên phục vụ ân cần đưa nước và thức ăn vặt lên.
Đèn trong phòng đãi tiệc vẫn còn sáng trưng. Vào lúc ấy, ánh đèn lờ mờ sẽ khiến cho người ta có ý nghĩ không tốt. Trước đây ít năm, những vũ trường của thành phố lớn thường mang phong cách cá nhân tụ hội. Kết quả là không xong, đánh vào trị an xã hội, rất nhiều người đã bị phạt nặng cho cái tội lưu manh.
Ở một thành phố phía bắc trực thuộc trung ương, có một vị cháu đích tôn của một vị khai quốc công thần, vì tội danh này mà trực tiếp nhận hình phạt cao nhất, chấn động cả nước.
Cao Khiết đánh giá tình hình đại sảnh, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Khách sạn Mai Sơn này thi thố không tệ, thật hấp dẫn người khác.
Người bên trong đại sảnh đãi tiệc một đám áo mũ chỉnh tề, vừa thấy thì biết là kẻ có tiền. Khách sạn có thể đem những khách hàng có năng lực tiêu phí lớn hấp dẫn lại đây, quả thật là rất thành công.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Phương pháp tiếp thị như thế này, xem như ông chủ khách sạn cũng là người có đầu óc.
- A, nghe ý tứ này, Chủ nhiệm Phạm còn có biện pháp hay hơn? Quản lý khách sạn cậu cũng hiểu?
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Quy tắc quản lý có rất nhiều đạo lý thông nhau. Cái đó gọi là nhất pháp thông vạn pháp. Phương hướng lớn nhất trí, đối nội là kiện toàn chế độ, thành lập cơ chế khích lệ, đem toàn bộ tiềm lực của nhân viên kích phát ra ngoài. Đối ngoại chính là mở rộng ảnh hưởng, thu hút khách hàng. Thao tác cụ thể thì mỗi người tự thể hiện thần thông của mình.
Cao Khiết cười nói:
- Lời này nghe rất có đẳng cấp. Nói như vậy, xí nghiệp thị trấn Phong Lâm của chúng ta cũng không cần mời nhân viên quản lý rồi. Chủ nhiệm Phạm một mình chịu trách nhiệm cho tới khi xong?
- Nhân viên quản lý thì phải chịu bồi dưỡng. Tôi phụ trách giảng dạy cho bọn họ một khóa.
Chủ nhiệm Phạm da trâu hò hét, tự động tự giác đem ấn soái khắc vào sau ót.
Cao Khiết liền lườm hắn một cái.
- Xem ra, muốn cho cậu khiêm tốn một chút là hơi khó.
- Hoàn cảnh này không được tốt lắm, quá ồn rồi.
Phạm Hồng Vũ ngắm nhìn bốn phía, nhẹ nhàng lắc đầu.
Khách trong đại sảnh mặc dù áo mũ chỉnh tề, trang nghiêm, nhưng tố chất thì lại không cao. Đám người này ba hoa khoác lác, không coi ai ra gì. Một đám đàn ông thì cổ đeo dây chuyền vàng, trên ngón tay cũng lóng lánh ánh vàng, tất nhiên là đồng hồ vàng và nhẫn vàng rồi.
Hơi thở nhà giàu mới nổi đập vào mặt, đỡ không nổi.
- Cậu có phải cảm thấy bọn họ đều là đám nhà giàu mới nổi?
Cao Khiết tự nhiên cười, hạ giọng nói.
Hai người ngồi rất gần. Hơi thở toát ra từ miệng của Cao Khiết gần như đập vào mặt Phạm Hồng Vũ.
- Ừ, có một chút như vậy.
- Năm mươi bước cười một trăm bước.
Cao Khiết bĩu môi, khinh thường nói.
Chủ nhiệm Phạm rất khó chịu hỏi:
- Làm sao năm mươi bước cười một trăm bước?
Cao Khiết cười nói:
- Chủ nhiệm Phạm, văn phòng thường trú tại tỉnh cậu không ở, lại đi ở khách sạn. Công khoản cậu không hao phí, nhất định phải tự bỏ tiền túi, liều mạng lấy lòng lãnh đạo. Đây không phải là hành vi của nhà giàu mới nổi thì là cái gì? Chẳng lẽ tôi nói oan cho cậu?
Chủ nhiệm Phạm lập tức nghẹn lời, nét mặt sa sầm, có chút không phục, nói:
- Ít nhất thì tôi không có lớn tiếng ồn ào.
- Không có lớn tiếng ồn ào thì không có nghĩa cậu không phải là nhà giàu mới nổi. Trên cổ không mang dây chuyền, trên cổ tay không mang đồng hồ vàng, trên ngón tay không có nhẫn vàng, càng không thể chứng minh cậu không có tâm tính của kẻ nhà giàu mới nổi. Những kim quang đó đều nằm trong lòng của cậu. Cậu nếu không phải là cán bộ, cậu có thể đảm bảo trên người cậu không có mấy thứ đó?
Cao Khiết không chút khách khí, trực tiếp dồn Chủ nhiệm Phạm vào chân tường.
Chủ nhiệm Phạm đuối lý, nhưng cái này cũng không làm khó được hắn. Chủ nhiệm Phạm tuyệt chiêu sở trường nhất chính là càn quấy, lập tức cười hì hì nói:
- Chị, nếu không thì khi đến thủ đô, tôi sẽ mua cho chị một sợi dây chuyền vàng. Tôi không giống như bọn họ, khoe của hợm hĩnh, muốn hấp dẫn ánh mắt mọi người, thỏa mãn lòng hư vinh. Tôi chỉ mua đồ cho người tôi thích, chị nói có đúng không?
- Phạm Hồng Vũ!
Cao Khiết lập tức nghiêm mặt lại, nét mặt phủ một tầng sương lạnh.
- Cậu nếu còn nói hươu nói vượn, tôi không theo cậu đến thủ đô nữa. Cậu tự đi một mình đi.
Chủ nhiệm Phạm liền cúi thấp đầu xuống, thưa dạ liên thanh. Tuy nhiên, nhìn cơ chế vận động bên má của hắn thì biết rằng hắn đang cười trộm không ngừng.
Cao Khiết hận tới mức nghiến răng ken két, nhưng không biết làm sao mà thu phục hắn.
- Chị, tôi nói chị có muốn uy hiếp tôi thì cũng nên tìm lý do khác. Lý do này rất trẻ con. Haha…
Cười trộm một trận, Phạm Hồng Vũ rốt cuộc không kìm nổi nói đùa một câu.
Cao Khiết sa sầm mặt, bất kể thế nào cũng không còn cười nữa. Cô quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn.
- Vô sỉ!
Cao Khiết nhẹ nhàng nói thầm một câu.
Phạm Hồng Vũ nói không sai, đường đường là Chủ tịch thị trấn, là người lãnh đạo trực tiếp của Chủ nhiệm Phạm, nhưng lại yếu đuối vô lực, nhìn thế nào cũng giống như người yêu đang làm nũng.
Nhưng điều này có thể trách Chủ tịch thị trấn Cao sao?
Trong trường hợp như thế này, Chủ tịch thị trấn Cao còn có thể mặt đen sao? Nâng cao quan điểm phê phán Chủ nhiệm Phạm?
Qua một hồi, Cao Khiết mới xem như bình ổn tâm trạng, nhìn xung quanh nói:
- Cậu cũng không phải là chê tôi là nhà giàu mới nổi chứ? Quốc gia chúng ta trước kia còn rất nghèo. Hiên tại vất vả kinh doanh được ít tiền, còn không cho người ta đắc chí một chút sao? Tố chất muốn nâng cao thì còn cần cả một quá trình.
- Chỉ cần bọn họ không ỷ thế hiếp người, vậy là tốt rồi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Có tiền đắc chí và ức hiếp người chính là cùng một chỗ. Đây chính là bản chất của quốc gia chúng ta. Người giàu lên, cơ bản sẽ không tuân theo quy cũ, Phần lớn là làm những việc không đàng hoàng trong xã hội, không kiện toàn pháp luật. Người như thế, rất khó sửa đổi. Cuối cùng thể chế kiện toàn rồi, sau khi thị trường hóa hoàn toàn, cần cộng động tuân thủ quy tắc trò chơi, những người tài giỏi sẽ bị từ từ loại bỏ. Tuy nhiên, nhân tài mới xuất hiện, cũng không thấy tốt hơn ở chỗ nào.
Một bộ dạng lo nỗi lo của thiên hạ.
Cao Khiết hé miệng cười trêu chọc, nói:
- Thôi đi, Chủ nhiệm Phạm, chờ một ngày cậu khoác hoàng bào, trở thành quan gia thì cậu hãy giải quyết vấn đề tố chất quốc dân. Hiện tại chúng ta còn phải làm đến nơi đến chốn, xử lý công tác nhỏ bé tại thị trấn Phong Lâm cho tốt.
Chủ nhiệm Phạm liền thẳng sống lưng, vênh mặt, ra vẻ tư thế khoác hoàng bào.
Cao Khiết cười khanh khách không ngừng.
Khi ở cùng một chỗ với Phạm Hồng Vũ, tâm tình luông sung sướng vô cùng.
- Chị, chị nói xem,quan gia để cho người ta hâm mộ là cái gì?
Phạm nhị ca cười đùa, hỏi.
- Còn phải nói, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần. Đàn ông các người không phải hay nghĩ như vậy sao?
Cao Khiết bĩu môi, khinh thường nói.
- A, nói sao? Tôi cũng không có suy nghĩ đó mà.
Phạm Hồng Vũ lập tức phản bác.
- Vậy thì cậu có tâm tư gì?
- Tôi, chỉ cần nửa phần trước làm được là được rồi, phần sau không cần thiết. Tam cung lục viện, tôi có thể lấy, nhưng bảy mươi hai phi tần thì tôi ăn không tiêu.
Cao Khiết lập tức hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Người này da mặt quá dày.
Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng vang lớn. Có người liên tiếp lên tiếng thỉnh an.
- Đoàn ca múa nhạc đến rồi sao?
Cao Khiết nhìn đồng hồ, hỏi. Hai người nhìn ra cửa.
Lại chỉ thấy một người thanh niên trẻ tuổi mang giày tây, dưới sự vây quanh của một số người đàn ông trung niên cũng mang giày tây, và một cô gái phơi phới, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.
Bảo an ở cửa tự mình đi trước dẫn đường.
- Thẩm công tử, xin mời bên này.
Đội trưởng bảo an lưng hơi còng xống, vẻ mặt tươi cười, luôn miệng nói.
Vị Thẩm công tử tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, tóc dài, diện mạo không tính là khó coi. Chỉ là vóc dáng hơi thấp, giờ phút này đang ngẩng cao đầu, đi nhanh về phía trước. Đối với sự kính cẩn của đội trưởng bảo an thì làm như không thấy, dường như hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
Tất cả mọi người chỉ là sao, còn Thẩm công tử y mới chính là ánh trăng.
Tiết mục biểu diễn ở khách sạn, qua một lần là rất thịnh hàng, rồi càng lúc càng lớn.
Nhưng những năm tám mươi, khách sạn Mai Sơn không có khả năng thiết lập sân khấu biểu diễn, mà được tổ chức ngay hội sảnh đãi tiệc. Có thể mời đoàn ca múa nhạc từ thành phố Nam Phương đến khách sạn Mai Sơn biểu diễn thì đã nói lên ông chủ ở đây rất có đầu óc kinh doanh rồi. Chẳng những thu được lợi nhiều hơn mà còn khiến cho danh tiếng của khách sạn vươn xa hơn.
Khách sạn xa hoa nhất thì sẽ có đoàn ca nhạc xa hoa nhất.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đi vào trong đại sảnh yến hội. Ngoài cửa đang có mấy người thanh niên mặc quân trang, nhưng không có mang mũ, cũng không đeo phù hiệu. Trang phục của họ giống như quân đội đóng quân ở Vũ Dương của Phạm Hồng Vũ, chính là nhân viên bảo an.
Nhân viên bảo an và đồng phục bảo an là được một xí nghiệp ở một địa khu vùng duyên hải cung cấp.
Hai người xuất vé ra, nhân viên bảo an rất khách khí, dẫn hai người vào cửa, lại còn có nhân viên phục vụ tiến lên dẫn đường. Bởi vì đại sảnh đãi tiệc lâm thời được sửa thành sân khấu biểu diễn nên rất khác biệt với những rạp hát truyền thống khác. Không phải ngồi theo từng dãy mà là ngồi theo từng bàn. Trên bàn còn có bày một ít bia, nước giải khát…Còn có hạt dưa và đồ ăn vặt, rực rỡ muôn màu. Một vé là hai mươi đồng, một bàn ngồi tám người thì tổng cộng là một trăm sáu mươi đồng. Mà lúc này, ở khách sạn sang trọng nhất thành phố Hồng Châu, ăn những món ăn sang trọng nhất, phỏng chừng cũng không tốn quá bốn mươi đồng.
Bên trong hội sảnh người xem cũng không nhiều lắm. Mỗi bàn vẫn chưa ngồi đầy người.
Bàn nhiều thì năm sáu người, bàn ít thì hai ba người, thậm chí còn có bàn trống.
Giá cả như vậy, trên khắp toàn tỉnh, cũng không phải người nào cũng tiêu phí được.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến một cái bàn bên trong ngồi xuống. Những cán bộ nằm ở vị trí chính giữa sớm đã có người ngồi. Cao Khiết tựa hồ như đối với vị trí này rất hài lòng, nét mặt mỉm cười ngồi xuống. Cô không muốn quá nhiều người nhìn mình.
Giống như những lời nịnh bợ của Phạm Hồng Vũ vừa rồi, phải để cho diễn viên người ta một con đường sống.
Nhân viên phục vụ ân cần đưa nước và thức ăn vặt lên.
Đèn trong phòng đãi tiệc vẫn còn sáng trưng. Vào lúc ấy, ánh đèn lờ mờ sẽ khiến cho người ta có ý nghĩ không tốt. Trước đây ít năm, những vũ trường của thành phố lớn thường mang phong cách cá nhân tụ hội. Kết quả là không xong, đánh vào trị an xã hội, rất nhiều người đã bị phạt nặng cho cái tội lưu manh.
Ở một thành phố phía bắc trực thuộc trung ương, có một vị cháu đích tôn của một vị khai quốc công thần, vì tội danh này mà trực tiếp nhận hình phạt cao nhất, chấn động cả nước.
Cao Khiết đánh giá tình hình đại sảnh, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Khách sạn Mai Sơn này thi thố không tệ, thật hấp dẫn người khác.
Người bên trong đại sảnh đãi tiệc một đám áo mũ chỉnh tề, vừa thấy thì biết là kẻ có tiền. Khách sạn có thể đem những khách hàng có năng lực tiêu phí lớn hấp dẫn lại đây, quả thật là rất thành công.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Phương pháp tiếp thị như thế này, xem như ông chủ khách sạn cũng là người có đầu óc.
- A, nghe ý tứ này, Chủ nhiệm Phạm còn có biện pháp hay hơn? Quản lý khách sạn cậu cũng hiểu?
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Quy tắc quản lý có rất nhiều đạo lý thông nhau. Cái đó gọi là nhất pháp thông vạn pháp. Phương hướng lớn nhất trí, đối nội là kiện toàn chế độ, thành lập cơ chế khích lệ, đem toàn bộ tiềm lực của nhân viên kích phát ra ngoài. Đối ngoại chính là mở rộng ảnh hưởng, thu hút khách hàng. Thao tác cụ thể thì mỗi người tự thể hiện thần thông của mình.
Cao Khiết cười nói:
- Lời này nghe rất có đẳng cấp. Nói như vậy, xí nghiệp thị trấn Phong Lâm của chúng ta cũng không cần mời nhân viên quản lý rồi. Chủ nhiệm Phạm một mình chịu trách nhiệm cho tới khi xong?
- Nhân viên quản lý thì phải chịu bồi dưỡng. Tôi phụ trách giảng dạy cho bọn họ một khóa.
Chủ nhiệm Phạm da trâu hò hét, tự động tự giác đem ấn soái khắc vào sau ót.
Cao Khiết liền lườm hắn một cái.
- Xem ra, muốn cho cậu khiêm tốn một chút là hơi khó.
- Hoàn cảnh này không được tốt lắm, quá ồn rồi.
Phạm Hồng Vũ ngắm nhìn bốn phía, nhẹ nhàng lắc đầu.
Khách trong đại sảnh mặc dù áo mũ chỉnh tề, trang nghiêm, nhưng tố chất thì lại không cao. Đám người này ba hoa khoác lác, không coi ai ra gì. Một đám đàn ông thì cổ đeo dây chuyền vàng, trên ngón tay cũng lóng lánh ánh vàng, tất nhiên là đồng hồ vàng và nhẫn vàng rồi.
Hơi thở nhà giàu mới nổi đập vào mặt, đỡ không nổi.
- Cậu có phải cảm thấy bọn họ đều là đám nhà giàu mới nổi?
Cao Khiết tự nhiên cười, hạ giọng nói.
Hai người ngồi rất gần. Hơi thở toát ra từ miệng của Cao Khiết gần như đập vào mặt Phạm Hồng Vũ.
- Ừ, có một chút như vậy.
- Năm mươi bước cười một trăm bước.
Cao Khiết bĩu môi, khinh thường nói.
Chủ nhiệm Phạm rất khó chịu hỏi:
- Làm sao năm mươi bước cười một trăm bước?
Cao Khiết cười nói:
- Chủ nhiệm Phạm, văn phòng thường trú tại tỉnh cậu không ở, lại đi ở khách sạn. Công khoản cậu không hao phí, nhất định phải tự bỏ tiền túi, liều mạng lấy lòng lãnh đạo. Đây không phải là hành vi của nhà giàu mới nổi thì là cái gì? Chẳng lẽ tôi nói oan cho cậu?
Chủ nhiệm Phạm lập tức nghẹn lời, nét mặt sa sầm, có chút không phục, nói:
- Ít nhất thì tôi không có lớn tiếng ồn ào.
- Không có lớn tiếng ồn ào thì không có nghĩa cậu không phải là nhà giàu mới nổi. Trên cổ không mang dây chuyền, trên cổ tay không mang đồng hồ vàng, trên ngón tay không có nhẫn vàng, càng không thể chứng minh cậu không có tâm tính của kẻ nhà giàu mới nổi. Những kim quang đó đều nằm trong lòng của cậu. Cậu nếu không phải là cán bộ, cậu có thể đảm bảo trên người cậu không có mấy thứ đó?
Cao Khiết không chút khách khí, trực tiếp dồn Chủ nhiệm Phạm vào chân tường.
Chủ nhiệm Phạm đuối lý, nhưng cái này cũng không làm khó được hắn. Chủ nhiệm Phạm tuyệt chiêu sở trường nhất chính là càn quấy, lập tức cười hì hì nói:
- Chị, nếu không thì khi đến thủ đô, tôi sẽ mua cho chị một sợi dây chuyền vàng. Tôi không giống như bọn họ, khoe của hợm hĩnh, muốn hấp dẫn ánh mắt mọi người, thỏa mãn lòng hư vinh. Tôi chỉ mua đồ cho người tôi thích, chị nói có đúng không?
- Phạm Hồng Vũ!
Cao Khiết lập tức nghiêm mặt lại, nét mặt phủ một tầng sương lạnh.
- Cậu nếu còn nói hươu nói vượn, tôi không theo cậu đến thủ đô nữa. Cậu tự đi một mình đi.
Chủ nhiệm Phạm liền cúi thấp đầu xuống, thưa dạ liên thanh. Tuy nhiên, nhìn cơ chế vận động bên má của hắn thì biết rằng hắn đang cười trộm không ngừng.
Cao Khiết hận tới mức nghiến răng ken két, nhưng không biết làm sao mà thu phục hắn.
- Chị, tôi nói chị có muốn uy hiếp tôi thì cũng nên tìm lý do khác. Lý do này rất trẻ con. Haha…
Cười trộm một trận, Phạm Hồng Vũ rốt cuộc không kìm nổi nói đùa một câu.
Cao Khiết sa sầm mặt, bất kể thế nào cũng không còn cười nữa. Cô quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn.
- Vô sỉ!
Cao Khiết nhẹ nhàng nói thầm một câu.
Phạm Hồng Vũ nói không sai, đường đường là Chủ tịch thị trấn, là người lãnh đạo trực tiếp của Chủ nhiệm Phạm, nhưng lại yếu đuối vô lực, nhìn thế nào cũng giống như người yêu đang làm nũng.
Nhưng điều này có thể trách Chủ tịch thị trấn Cao sao?
Trong trường hợp như thế này, Chủ tịch thị trấn Cao còn có thể mặt đen sao? Nâng cao quan điểm phê phán Chủ nhiệm Phạm?
Qua một hồi, Cao Khiết mới xem như bình ổn tâm trạng, nhìn xung quanh nói:
- Cậu cũng không phải là chê tôi là nhà giàu mới nổi chứ? Quốc gia chúng ta trước kia còn rất nghèo. Hiên tại vất vả kinh doanh được ít tiền, còn không cho người ta đắc chí một chút sao? Tố chất muốn nâng cao thì còn cần cả một quá trình.
- Chỉ cần bọn họ không ỷ thế hiếp người, vậy là tốt rồi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Có tiền đắc chí và ức hiếp người chính là cùng một chỗ. Đây chính là bản chất của quốc gia chúng ta. Người giàu lên, cơ bản sẽ không tuân theo quy cũ, Phần lớn là làm những việc không đàng hoàng trong xã hội, không kiện toàn pháp luật. Người như thế, rất khó sửa đổi. Cuối cùng thể chế kiện toàn rồi, sau khi thị trường hóa hoàn toàn, cần cộng động tuân thủ quy tắc trò chơi, những người tài giỏi sẽ bị từ từ loại bỏ. Tuy nhiên, nhân tài mới xuất hiện, cũng không thấy tốt hơn ở chỗ nào.
Một bộ dạng lo nỗi lo của thiên hạ.
Cao Khiết hé miệng cười trêu chọc, nói:
- Thôi đi, Chủ nhiệm Phạm, chờ một ngày cậu khoác hoàng bào, trở thành quan gia thì cậu hãy giải quyết vấn đề tố chất quốc dân. Hiện tại chúng ta còn phải làm đến nơi đến chốn, xử lý công tác nhỏ bé tại thị trấn Phong Lâm cho tốt.
Chủ nhiệm Phạm liền thẳng sống lưng, vênh mặt, ra vẻ tư thế khoác hoàng bào.
Cao Khiết cười khanh khách không ngừng.
Khi ở cùng một chỗ với Phạm Hồng Vũ, tâm tình luông sung sướng vô cùng.
- Chị, chị nói xem,quan gia để cho người ta hâm mộ là cái gì?
Phạm nhị ca cười đùa, hỏi.
- Còn phải nói, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần. Đàn ông các người không phải hay nghĩ như vậy sao?
Cao Khiết bĩu môi, khinh thường nói.
- A, nói sao? Tôi cũng không có suy nghĩ đó mà.
Phạm Hồng Vũ lập tức phản bác.
- Vậy thì cậu có tâm tư gì?
- Tôi, chỉ cần nửa phần trước làm được là được rồi, phần sau không cần thiết. Tam cung lục viện, tôi có thể lấy, nhưng bảy mươi hai phi tần thì tôi ăn không tiêu.
Cao Khiết lập tức hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Người này da mặt quá dày.
Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng vang lớn. Có người liên tiếp lên tiếng thỉnh an.
- Đoàn ca múa nhạc đến rồi sao?
Cao Khiết nhìn đồng hồ, hỏi. Hai người nhìn ra cửa.
Lại chỉ thấy một người thanh niên trẻ tuổi mang giày tây, dưới sự vây quanh của một số người đàn ông trung niên cũng mang giày tây, và một cô gái phơi phới, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.
Bảo an ở cửa tự mình đi trước dẫn đường.
- Thẩm công tử, xin mời bên này.
Đội trưởng bảo an lưng hơi còng xống, vẻ mặt tươi cười, luôn miệng nói.
Vị Thẩm công tử tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, tóc dài, diện mạo không tính là khó coi. Chỉ là vóc dáng hơi thấp, giờ phút này đang ngẩng cao đầu, đi nhanh về phía trước. Đối với sự kính cẩn của đội trưởng bảo an thì làm như không thấy, dường như hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
Tất cả mọi người chỉ là sao, còn Thẩm công tử y mới chính là ánh trăng.
Tác giả :
Hãm Bính