[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 9 Cha mẹ khổ tâm, phóng viên bao vây
Vốn dĩ, Dạ Cô Tinh tính toán vặt lông con cừu này, dùng sức nhà họ Ôn làm chuyện có ích, thậm chí có động ý nghĩ xử lý nhà họ Ôn, thu vào tay mình.
Bây giờ, Dạ Xã xưng bá ở phía Nam, mà nhà họ Ôn yên phận ở một góc Từ Châu, muốn thần không biết quỷ không hay diệt trừ gia tộc này, đối với Dạ Xã thì chỉ là chuyện đơn giản
Tuy nhiên, sau khi nói chuyện với Mẫn Tuệ Hiền, cô đã thay đổi ý định.
Không thể không thừa nhận, bà chủ nhà họ Ôn này là người cá tính! Không chỉ suy nghĩ tinh tế, còn độc đoán mưu mô, độc ác nhưng không giết người bừa bãi, hiền lành nhưng không dễ bắt nạt, nếu không phải chuyện liên quan đến cốt nhục do mình sinh ra, bà ta sẽ không quyết tâm muốn lấy mạng Ôn Hinh Nhã.
Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ thông minh, một khi phát điên, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!
Nếu không sao lại nói đừng bao giờ coi thường phụ nữ?
Dạ Cô Tinh cũng là người làm mẹ, đương nhiên biết trong lòng Mẫn Tuệ Hiền vừa khổ vừa hận, thử hỏi, con gái ruột thịt bị người ta đánh tráo, móc tim móc phổi nuôi đứa con riêng hơn hai mươi năm, có thiện lương, hào phóng, rộng lượng mấy cũng sẽ hận!
Mà tất cả những chuyện này, Ôn Diêm không thoát được liên quan.
Người đàn ông xấu xa, ăn trong bát nhưng nhìn trong nồi.
Giữa một người chồng không chung thủy và con gái ruột của mình, Mẫn Tuệ Hiền chắc chắn sẽ chọn cái sau, đó là bản năng của một người phụ nữ và bản năng của người mẹ.
Hủy diệt một nhà họ Ôn thì dễ, nhưng muốn nuôi dưỡng một gia tộc như vậy chắc chắn không phải chuyện vài ba năm là có thể hoàn thành, vì đánh cuộc một hơi, cá chết lưới rách, Dạ Cô Tinh cảm thấy khoản giao dịch này thật sự không đáng giá!
Cũng không phải nói cô thiệt thòi, vốn nhà họ Ôn chết hay sống không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng thương nhân trọng lợi, mục tiêu của cô chưa bao giờ là bảo toàn vốn, mà là muốn kiếm tiền!
Cô giúp Mẫn Tuệ Hiền, tương đương với được thúc đẩy bởi lợi ích chung, kết thành đồng minh tạm thời, mà hạt giống hận thù trong lòng Mẫn Tuệ Hiền đã nảy mầm, có một nữ chủ nhân thông minh lại tràn đầy thù hận như vậy, nhà họ Ôn nhất định sẽ tương đối đặc sắc.
Mà cô chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi nước động thì cá sẽ bơi đến.
Huống hồ, cho dù Mẫn Tuệ Hiền không mở lời, chỉ dựa vào chuyện Ôn Hinh Nhã muốn động vào hai đứa con của cô, Dạ Cô Tinh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta! Nói trắng ra, đây là thuận tình người, không làm rõ không được!
“Cần tôi phối hợp như thế nào?" Giao ước đã thành công, Mẫn Tuệ Hiền vào thẳng vấn đề.
“Bà chỉ cần cam kết, Ôn Hinh Nhã sẽ xuất hiện tại yến hội đầy tháng, tôi tự nhiên có cách khiến cô ta có đến nhưng không có về."
Mẫn Tuệ Hiền nhẹ nhàng cười, thu ánh mắt lại: “Chuyện này không cần lo, nó nhất định sẽ đến."
“Ồ, chắc chắn vậy sao?"
“Tôi đã nuôi nó hơn 20 năm rồi."
Cuộc gọi kết thúc, Mẫn Tuệ Hiền từ từ nhìn ra xa, ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời đang rực rỡ, trời cao trong trẻo.
“Đừng trách tôi…"
Dạ Cô Tinh ấn nút lưu, vừa rồi nội dung cuộc gọi của cô và Mẫn Tuệ Hiền đã được ghi lại hoàn toàn, giữ lại làm bằng chứng.
Không thể trách cô quá cẩn thận, mà là biết người biết mặt không biết lòng, phòng bị trước, là mưu kế không bao giờ thay đổi trong mỗi cuộc nói chuyện
Vừa ra khỏi phòng, Minh Chiêu đã nghênh đón: “Phu nhân, bác sĩ Trương tìm."
Dạ Cô Tinh gật gật đầu, sắc mặt thản nhiên, trong mắt không thấy chút dao động tâm tình nào, giống như chuyện Trương Lị đến đã nằm trong dự liệu của cô.
“Mời chị ấy vào."
Cùng một phòng, cùng một người, Trương Lị còn nhớ rõ, lần trước bước vào nơi này, mình kiên định như thế nào, quật cường đến mức nào. Không ngờ tới, mới một tháng ngắn ngủi, cái gọi là kiên trì, cốt khí của cô ất đứng trước hiện thực, sớm đã như quân lính tan rã!
Cô ất đột nhiên cảm thấy xấu hổ, hai gò má đỏ bừng, tay chân luống cuống, thậm chí còn nghĩ giá mà mình là một con đà điểu thì tốt rồi, đào một cái hố vùi đầu vào thì không cần đối mặt với cái gì hết.
“Bác sĩ Trương, mời ngồi."
Trương Lị giật mình, sau đó ngước mắt lên, nhìn theo hướng tiếng nói ở chiếc ghế uy nghiêm sau chiếc bàn làm việc, lại không có một bóng người, hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt lướt qua chiếc ghế sofa đơn giản, cuối cùng dừng ở đó một lúc, theo khe hở nhìn vào bên trong, một thân hình thon thả hơi hơi cúi đầu, động tác trên tay đang không ngừng, cô ngửi được trong không gian tràn ngập hương trà.
Đột nhiên, căng thẳng, lưỡng lự, lúng túng, tất cả những cảm xúc khiến cô bất an đều bị cuốn đi, giống như gặp một người bạn cũ đã quen nhiều năm, trái tim của Trương Lị bình tĩnh và thanh thản lại.
Cô ở phía bên kia bàn khoanh chân ngồi, vừa vặn đối diện với người pha trà, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hành động lưu loát của đối phương, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm tuyệt mỹ.
Dạ Cô Tinh hoàn thành bước cuối của quá trình, chén trà màu men trên tay cô nhẹ nhàng rót một cái, thoáng chốc, hương trà nồng đậm càng xông vào mũi.
Đẩy một ly đến trước mặt Trương Lị, Dạ Cô Tinh cười cười: “Bác sĩ Trương, mời dùng trà."
Trương Lị gật đầu cảm ơn, khẽ nhấm nháp một ngụm, thoáng chốc hương thơm ngào ngạt, miệng lưỡi ngọt ngào, cô ấy không biết thì ra trà ngoại trừ đắng, còn có vị khác.
Dạ Cô Tinh cũng không vội mở miệng, chỉ bưng chén trà, thưởng thức tỉ mỉ.
Trương Lị buông chén trà xuống, giữa lông mày lo lắng hết sức phai nhạt, khí tức thư quyển thanh nhã quanh quẩn, làm cho cả người cô ấy nhìn qua hào phóng lại đoan trang.
Nhưng chỉ nghe cô ấy mở miệng trước: “Cha tôi cũng thích uống trà, ông ấy luôn nói chuyện trà, chuyện nhân sinh. Trước đây, tôi không hiểu tại sao sử dụng trà để so sánh với nhân sinh, nhưng sau đó, tôi đã hiểu. Trong vị ngọt có vị đắng, trong vị chát lại có vị ngọt, ngọt bùi đan xen, cuộc sống trăm trạng thái."
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Đại khái, là khi uống trà, con người ta ngẫm ra một vài hương vị của cuộc sống mà thôi."
“Cho nên, có đôi khi, đắng, cũng không chỉ là đắng, chỉ cần biết linh động, sẽ cảm nhận được vị ngọt trong cái đắng ấy, sẽ tìm được niềm vui trong khổ cực!"
Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên một ý tưởng nhàn nhạt: “Trà đạo chú trọng vẻ đẹp của ngũ cảnh – trà, nước, độ lửa, bộ trà, hoàn cảnh. Năm thứ này lại luôn thay đổi bất cứ lúc nào, khiến người ta khó nắm bắt, chỉ có một người pha trà biết cách thay đổi cho phù hợp nhất, mới có thể pha ra trà thật sự tốt."
Trương Lị khẽ thở dài một tiếng: “Tôi nghĩ, tôi hiểu rồi…"
“Vậy bây giờ chị còn muốn nói gì với tôi không?"
Trương Lị trước mắt sáng ngời: “Hy vọng cô có thể ra tay giúp đỡ lão liên nhà tôi."
Hôm qua, việc bổ nhiệm nhân sự của viện trưởng từ cấp trên ra lệnh, ngoài dự liệu của mọi người, ba ứng cử viên bao gồm Liên Kiếm Phong đều không ai trúng, cái ghế viện trưởng rơi vào trên người một thanh niên con ông cháu cha nào đó.
Nghe kể, người đó là cháu ruột của một người nào đó trong Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc.
Sau khi Liên Kiếm Phong biết được tin tức, hơi sửng sốt, sau đó trở lại làm việc, tiếp tục làm việc như thường ngày, từ đầu đến cuối, không có một câu nghị luận về chuyện này, tự nhiên cũng sẽ không nghe được bất kỳ oán hận nào từ miệng anh ta.
Về nhà, vẫn như mọi khi, ăn tối, đi dạo với vợ, xem TV, sau đó đi tắm rồi đi ngủ, như thường lệ, không thể nhìn thấy bất cứ điều gì khác nhau.
Thế nhưng, người hiểu chồng nhất chính là vợ, tuy rằng Liên Kiếm Phong bề ngoài nhìn qua cực kỳ bình thường, nhưng chính là bởi vì quá bình thường, Trương Lị mới không thể không lo lắng.
Cô biết, Liên Kiếm Phong khắc khổ, chuyên nghiệp, đối xử với bệnh nhân tỉ mỉ, hết lòng, là một người đàn ông có dã tâm, đầy tham vọng!
Liên tiếp hai lần bỏ lỡ cơ hội thăng chức, đã làm cho anh ta rất thất vọng, lần này thất ý, đối với anh ta mà nói, không khác gì một kích trí mạng!
Trương Lị nhìn thấy, vội vàng trong lòng, cô ấy cảm thấy mình cần phải làm gì đó cho chồng.
Mà người đầu tiên cô ấy nghĩ đến là Dạ Cô Tinh.
Lần trước, là cô ấy chủ động buông tha quyền đòi, may mà Dạ Cô Tinh còn hứa hẹn, hiện giờ nhút nhát trên mặt, chính cô ấy đều cảm thấy xấu hổ, cho nên, ngay từ đầu mới thất thố như vậy.
Là Dạ Cô Tinh không hoảng hốt không loạn, dường như cô đều biết tất cả rồi, cùng với những lời ám chỉ mở ra kia, làm cho cô ấy hiểu ra, như đẩy ra một cánh cửa, trời cao biển rộng, mới bừng tỉnh, trước kia mình cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
“Được, tôi sẽ giúp việc này."
Trương Lị vội vàng nói lời cảm ơn.
“Tôi vẫn là câu nói kia, nếu bác sĩ Liên sẵn lòng, cánh cửa của Bang Ám Dạ luôn luôn mở rộng chờ anh ấy." Hà Thủy Quang đã chết, hiện giờ Bang Ám Dạ chính là lúc cần người, cô đương nhiên hy vọng Liên Kiếm Phong có thể trở về hỗ trợ.
Trương Lị cũng không từ chối như lần trước, ngược lại lộ ra do dự.
Dạ Cô Tinh đưa tay, lại rót cho cô ấy một tách trà: “Chị không cần khó xử, đây không phải là giao dịch, tôi chỉ là đưa ra lời mời, tiếp nhận hay không là quyền của bác sĩ Liên."
“Không! Tôi không có ý đó…" Trương Lị vội vàng xua tay, với địa vị và thân phận của người trước mắt này, cô muốn nhân tài nào mà chẳng được, mà chồng mình tuy rằng y thuật không tệ, nhưng cũng không phải là thiên tài đỉnh cao, nhiều lần đưa ra lời mời, cũng chỉ là niệm tình cảm trước kia, tìm một nơi trú ẩn cho vợ chồng họ.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, làm ra bộ dáng rửa tai cung kính.
Trương Lị thở dài: “Thật ra, lão Liên cũng không phải là không muốn trở về. Chỉ riêng tình cảm trước đây giữa anh ấy và Vu Sâm, cũng không có khả năng cự tuyệt, tất cả đều là bởi vì tôi, cho nên anh ấy mới một mình gắng gượng đến tận bây giờ…"
Liên Kiếm Phong cũng giống như Vu Sâm, đều là những đứa trẻ được Long Vương Hồ Thế Hữu nhận nuôi từ cô nhi viện, không cha không mẹ, mặc dù dưới sự trợ giúp của Vu Sâm, thoát ly Bang Hải Long, lại ra nước ngoài học y, có chút thành tựu, nhưng chung quy vẫn là một mình cô đơn.
Anh ta và Trương Lị là bạn học, trai tài gái sắc, có thể nói là ông trời tác hợp, hai người tính toán sau khi về nước sẽ kết hôn, nhưng nhà họ Trương là thư hương môn, điểm này thì từ trong từng động tác Trương Lị toát ra một loại khí chất cao quý này đã có thể nhìn ra, cha mẹ Trương Lị đương nhiên sẽ không đồng ý con gái cưng của mình gả cho một kẻ không cha không mẹ như vậy.
Liên Kiếm Phong đã bỏ ra toàn bộ nỗ lực, nhưng vẫn không được nhà họ Trương tán thành, bất đắc dĩ, hai người quyết định gạo nấu thành cơm, len lén cầm sổ hộ khẩu đi đăng ký trước.
Cha mẹ Trương Lị biết được chân tướng, bừng bừng giận dữ, tức giận đuổi Trương Lị ra ngoài, cũng bảo cô ấy vĩnh viễn không được xuất hiện ở nhà họ Trương nữa, nhà họ Trương cũng không thừa nhận có đứa con gái này.
“Mấy năm nay, chúng tôi cũng thường xuyên trở về, nhưng ngay cả cửa cũng không cho chúng tôi vào, lão Liên nhà tôi cũng rất cứng đầu, tôi đã bảo thôi cứ bỏ đi, nhưng anh ấy vẫn rất cứng đầu, mưa gió không ngăn cản, tôi nhìn mà cũng cảm thấy thương. Anh ấy luôn nói, anh ấy muốn làm một người trong sạch, cuối cùng có một ngày, cha mẹ nhất định có thể nhìn ra chỗ tốt của anh ấy, chấp nhận anh ấy."
Dạ Cô Tinh lúc này đã hiểu, chẳng trách Liên Kiếm Phong tình nguyện ở vị trí phó viện trưởng chịu tức giận, cũng không muốn trở về Ám Dạ.
Hơn nữa bất luận giao tình giữa anh ta và Vu Sâm như thế nào, chỉ riêng ba chữ Bang Ám Dạ này, đã đánh nhãn hắc đạo, cả đời cũng không có khả năng trong sạch.
Nhưng trên đời này, ai là người tuyệt đối trong sạch? Kể cả cha mẹ Trương Lị, cho dù làm ra tư thái danh giá, cũng không có khả năng thật sự không tì vết.
“Tôi hỏi chị, danh tiếng gia tộc so với hạnh phúc suốt đời của con gái, chị cảm thấy cha mẹ chị sẽ lựa chọn cái nào."
Trương Lị không chút do dự: “Cha mẹ nhất định hy vọng con mình hạnh phúc!"
“Vậy tại sao lúc trước bọn họ lại muốn đuổi cô ra khỏi nhà?"
Trương Lị nghẹn ngào.
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười: “Có lẽ, thứ bọn họ để ý không phải Liên Kiếm Phong có phải là cô nhi hay không, mà là cô nhi này có năng lực khiến cô hạnh phúc hay không."
Trương Lị như bị sét đánh.
Mấy năm nay, cuộc sống của hai người không thể nói là tốt, cũng không nói xấu, bình thản nhàn nhạt, tầng lớp trung trong xã hội, dù sao đãi ngộ và phúc lợi của bác sĩ vẫn rất tốt, nhưng so với cuộc sống trong nhà trước đó, lại là một trời một vực!
Nhà họ Trương không tính là đại phú đại quý, nhưng con gái là bảo bối trong lòng hai người, ăn mặc dùng, đều là tốt nhất, mười ngón tay không dính nước xuân, có sự che chở của cha mẹ, Trương Lị được sống trong hoàn cảnh rất tốt, so với thiên kim tiểu thư bình thường, cũng không kém bao nhiêu!
Sau khi gả cho Liên Kiếm Phong, năm đầu tiên bọn họ ở trong phòng cho thuê, năm sau chuyển vào nhà ở giá rẻ, năm thứ ba mới cùng nhau mua một căn nhà thuộc về mình, hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ có bảy mươi mét vuông.
Trước kia là bảo bối trong lòng bàn tay cha mẹ, bây giờ lại phải vất vả làm việc, lại thức khuya, lại còn phải bếp núc, đi theo Liên Kiếm Phong không được sống tốt, điều này làm cho cha mẹ Trương Lị tức giận, đồng thời, lại đau lòng không thôi.
Hóa ra trong mắt con gái, cha mẹ không thể so sánh với một người đàn ông!
Cho nên, hai người mới quyết định nhắm mắt làm ngơ, không thấy khỏi đau lòng.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán của Dạ Cô Tinh đứng ở góc độ làm cha mẹ, cô phát hiện, từ khi làm mẹ, một số thứ trước kia không thể hiểu được, hiện tại đều trở nên hợp lý thành chương.
“Nếu muốn họ chấp nhận hai người, vậy để cho Liên Kiếm Phong sống cho giống một người đàn ông hoài bão! Trong sạch vô tội không có nghĩa là cứ phải nhẫn nhịn! Trước khi cho chị được một cuộc sống tốt đẹp, sự xuất hiện của anh ta sẽ chỉ giống như một con dao nhọn đâm vào trái tim của cha mẹ chị mà thôi!"
Trương Lị đã rời đi, vừa khóc vừa cười, cô ấy nói mình sẽ đi tìm Liên Kiếm Phong nói chuyện.
Dạ Cô Tinh từ đầu đến cuối vẫn là câu nói kia, Cô không miễn cưỡng ai cả, cô muốn chính là cam tâm tình nguyện.
Ăn cơm trưa xong, Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ bế hai đứa nhóc tới Studio Tinh Huy một chuyến, từ khi đứa trẻ sinh ra đến bây giờ, cậu Dạ Huy Nguyệt này còn chưa được nhìn thấy cháu trai cháu gái của mình đâu!
Thứ nhất, là muốn đưa hai bé ra ngoài đi dạo, cả ngày buồn bực trong phòng cũng không tốt.
Thứ hai, cũng là đưa cho cậu một tấm thiệp mời dự tiệc đầy tháng.
Thứ ba, sau tiệc đầy tháng, cô sẽ tiếp tục làm việc, nên cũng cần phải sắp xếp thời gian.
Dạ Huy Nguyệt từ sân bay phong trần mệt mỏi chạy tới Studio, vừa vào cửa đã hào hứng nhìn chằm chằm hai đứa nhóc.
Dạ Cô Tinh đặt con nằm xuống ghế sofa, vươn tay ra đỡ lấy túi xách của cậu.
Dạ Huy Nguyệt nhất thời nhếch miệng, cười rất ngọt ngào, một cái đầu lông xù cọ cọ lên vai Dạ Cô Tinh, bộ dáng xảo quyệt, giống như một con cún con đang muốn được cô chủ vuốt ve: “Xem ra chị có con, cũng không quên em trai! Thật tốt…"
Dạ Cô Tinh trừng mắt nhìn cậu một cái, đặt túi xách lên kệ phía sau, phủi phủi vết bụi bám trên vai áo cậu: “Công việc bàn bạc sao rồi?"
Dạ Huy Nguyệt tùy tiện ngồi xuống sô pha, trong nháy mắt hõm xuống một cái hố lớn, thiếu chút nữa lật đứa bé ngã xuống mặt đất, chỉ thấy cậu giơ tay lên, trong nháy mắt đã ôm An Tuyệt vào trong ngực mình.
“Yên tâm đi, mấy lão cáo già Chanel kia cứ nghĩ kéo dài nửa tháng là em sẽ xuôi giọng, em còn lâu mới ngốc thế nhé!"
Ở một bên, khóe miệng Diệp Nhĩ giật giật.
“Đúng rồi, chị hai, đám người cao tầng kia của Chanel sao mà dài dòng thế, còn nói nhiều hơn mấy bà thím luôn, ngày đầu tiên tôi đi, còn tưởng mình bị một đám vịt vây quanh, nhiều năm như vậy, sao chị chịu đựng được hay vậy?"
Diệp Nhĩ trợn tròn mắt: “Thì biết làm sao được? Phải chịu thôi!"
Cậu xích mông đến bên cạnh Diệp Nhĩ, Dạ Huy Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm cô bé trong lòng cô: “Wowww! Cháu gái em thật xinh đẹp!"
An Húc dường như hiểu được lời khen ngợi từ đối phương, hai bàn tay nhỏ bé vỗ không ngừng, cười vui vẻ.
Diệp Nhĩ nhìn cậu nhóc trong lòng cậu: “An Tuyệt cũng không kém."
Mặc dù cô và An Tuyệt có ‘khúc mắc’, nhưng không thể không thừa nhận rằng cậu bé này trông rất đẹp! Trưởng thành nhất định sẽ hại nước hại dân.
Ai ngờ Dạ Huy Nguyệt lại bĩu môi, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của An Tuyệt, nhất thời trong đầu liền hiện ra khuôn mặt băng giá của An Tuyển Hoàng, thốt ra: “E thấy kém hơn nhiều! Vẫn là An Húc đẹp hơn!"
Ai bảo đứa nhóc này không giống như chị gái của mình chứ, đáng đời bị chê!
Một đứa nhóc nào đó mới bị đánh giá kém thản nhiên ngáp một cái, khóe miệng kéo về phía sau, nhắm mắt lại, trực tiếp dưỡng thần!
Nếu mà cậu nhóc biết nói, hẳn là sẽ nói: không thèm chấp nhặt với những người nhàm chán này, tui đi ngủ …
Đưa thiệp mời cho Dạ Huy Nguyệt, lại đại khái hoàn thành bảng biểu thời gian làm việc, Dạ Cô Tinh thấy trời không còn sớm nên cũng chuẩn bị rời đi, Dạ Huy Nguyệt đưa hai người xuống lầu.
Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy một trận ồn ào, còn kèm theo tiếng cửa trập răng rắc, kèm theo đèn flash nháy liên hồi, Dạ Cô Tinh vội vàng gọi Diệp Nhĩ dừng lại, Dạ Huy Nguyệt nhìn cách đó không xa, có một đám phóng viên đang bị bảo vệ chặn ở cửa.
Vị trí của ba người cách cửa tương đối xa, nên không bị chụp được, nếu không phải Dạ Cô Tinh phản ứng kịp thời, có lẽ hiện tại ba người cùng với hai đứa nhóc đều sẽ chụp cả rồi.
“Huy Nguyệt, chuyện này là sao đây?"
Dạ Huy Nguyệt thở dài: “Từ sau khi biết được tin chị mang thai, đám phóng viên này mỗi ngày đều tới trước cửa chặn người, nhân viên bảo vệ liên tục đổi vài lần, cuối cùng cũng không chịu nổi sức mạnh quấn quýt này, từ chức rời đi."
Còn có việc càng lố hơn nữa nhưng Dạ Huy Nguyệt không nói, có người soi vào cái hình chụp lúc mang thai cô đăng trên weibo, lại tính toán ra thời gian dự sinh đại khái, vậy là thật khéo, chỉ sớm hơn một tuần so với ngày sinh chính thức của Dạ Cô Tinh, cho nên, khoảng thời gian này, không chỉ có một số lượng lớn phóng viên ẩn nấp dưới lầu Studio, ngay cả trước cửa các bệnh viện lớn cũng ngồi xổm không ít paparazzi.
Thậm chí có một số tạp chí vì để có được độc quyền, thuê phụ nữ mang thai ẩn nấp vào các bệnh viện lớn, chỉ để theo dõi, thăm dò tin tức!
Đáng tiếc, Dạ Cô Tinh sinh ra trong biệt thự của mình, chỉ thương cho những paparazzi tận tụy này, ngồi xổm canh giữ gần một tháng, cuối cùng trở về không công.
Bây giờ, Dạ Xã xưng bá ở phía Nam, mà nhà họ Ôn yên phận ở một góc Từ Châu, muốn thần không biết quỷ không hay diệt trừ gia tộc này, đối với Dạ Xã thì chỉ là chuyện đơn giản
Tuy nhiên, sau khi nói chuyện với Mẫn Tuệ Hiền, cô đã thay đổi ý định.
Không thể không thừa nhận, bà chủ nhà họ Ôn này là người cá tính! Không chỉ suy nghĩ tinh tế, còn độc đoán mưu mô, độc ác nhưng không giết người bừa bãi, hiền lành nhưng không dễ bắt nạt, nếu không phải chuyện liên quan đến cốt nhục do mình sinh ra, bà ta sẽ không quyết tâm muốn lấy mạng Ôn Hinh Nhã.
Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ thông minh, một khi phát điên, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!
Nếu không sao lại nói đừng bao giờ coi thường phụ nữ?
Dạ Cô Tinh cũng là người làm mẹ, đương nhiên biết trong lòng Mẫn Tuệ Hiền vừa khổ vừa hận, thử hỏi, con gái ruột thịt bị người ta đánh tráo, móc tim móc phổi nuôi đứa con riêng hơn hai mươi năm, có thiện lương, hào phóng, rộng lượng mấy cũng sẽ hận!
Mà tất cả những chuyện này, Ôn Diêm không thoát được liên quan.
Người đàn ông xấu xa, ăn trong bát nhưng nhìn trong nồi.
Giữa một người chồng không chung thủy và con gái ruột của mình, Mẫn Tuệ Hiền chắc chắn sẽ chọn cái sau, đó là bản năng của một người phụ nữ và bản năng của người mẹ.
Hủy diệt một nhà họ Ôn thì dễ, nhưng muốn nuôi dưỡng một gia tộc như vậy chắc chắn không phải chuyện vài ba năm là có thể hoàn thành, vì đánh cuộc một hơi, cá chết lưới rách, Dạ Cô Tinh cảm thấy khoản giao dịch này thật sự không đáng giá!
Cũng không phải nói cô thiệt thòi, vốn nhà họ Ôn chết hay sống không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng thương nhân trọng lợi, mục tiêu của cô chưa bao giờ là bảo toàn vốn, mà là muốn kiếm tiền!
Cô giúp Mẫn Tuệ Hiền, tương đương với được thúc đẩy bởi lợi ích chung, kết thành đồng minh tạm thời, mà hạt giống hận thù trong lòng Mẫn Tuệ Hiền đã nảy mầm, có một nữ chủ nhân thông minh lại tràn đầy thù hận như vậy, nhà họ Ôn nhất định sẽ tương đối đặc sắc.
Mà cô chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi nước động thì cá sẽ bơi đến.
Huống hồ, cho dù Mẫn Tuệ Hiền không mở lời, chỉ dựa vào chuyện Ôn Hinh Nhã muốn động vào hai đứa con của cô, Dạ Cô Tinh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta! Nói trắng ra, đây là thuận tình người, không làm rõ không được!
“Cần tôi phối hợp như thế nào?" Giao ước đã thành công, Mẫn Tuệ Hiền vào thẳng vấn đề.
“Bà chỉ cần cam kết, Ôn Hinh Nhã sẽ xuất hiện tại yến hội đầy tháng, tôi tự nhiên có cách khiến cô ta có đến nhưng không có về."
Mẫn Tuệ Hiền nhẹ nhàng cười, thu ánh mắt lại: “Chuyện này không cần lo, nó nhất định sẽ đến."
“Ồ, chắc chắn vậy sao?"
“Tôi đã nuôi nó hơn 20 năm rồi."
Cuộc gọi kết thúc, Mẫn Tuệ Hiền từ từ nhìn ra xa, ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời đang rực rỡ, trời cao trong trẻo.
“Đừng trách tôi…"
Dạ Cô Tinh ấn nút lưu, vừa rồi nội dung cuộc gọi của cô và Mẫn Tuệ Hiền đã được ghi lại hoàn toàn, giữ lại làm bằng chứng.
Không thể trách cô quá cẩn thận, mà là biết người biết mặt không biết lòng, phòng bị trước, là mưu kế không bao giờ thay đổi trong mỗi cuộc nói chuyện
Vừa ra khỏi phòng, Minh Chiêu đã nghênh đón: “Phu nhân, bác sĩ Trương tìm."
Dạ Cô Tinh gật gật đầu, sắc mặt thản nhiên, trong mắt không thấy chút dao động tâm tình nào, giống như chuyện Trương Lị đến đã nằm trong dự liệu của cô.
“Mời chị ấy vào."
Cùng một phòng, cùng một người, Trương Lị còn nhớ rõ, lần trước bước vào nơi này, mình kiên định như thế nào, quật cường đến mức nào. Không ngờ tới, mới một tháng ngắn ngủi, cái gọi là kiên trì, cốt khí của cô ất đứng trước hiện thực, sớm đã như quân lính tan rã!
Cô ất đột nhiên cảm thấy xấu hổ, hai gò má đỏ bừng, tay chân luống cuống, thậm chí còn nghĩ giá mà mình là một con đà điểu thì tốt rồi, đào một cái hố vùi đầu vào thì không cần đối mặt với cái gì hết.
“Bác sĩ Trương, mời ngồi."
Trương Lị giật mình, sau đó ngước mắt lên, nhìn theo hướng tiếng nói ở chiếc ghế uy nghiêm sau chiếc bàn làm việc, lại không có một bóng người, hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt lướt qua chiếc ghế sofa đơn giản, cuối cùng dừng ở đó một lúc, theo khe hở nhìn vào bên trong, một thân hình thon thả hơi hơi cúi đầu, động tác trên tay đang không ngừng, cô ngửi được trong không gian tràn ngập hương trà.
Đột nhiên, căng thẳng, lưỡng lự, lúng túng, tất cả những cảm xúc khiến cô bất an đều bị cuốn đi, giống như gặp một người bạn cũ đã quen nhiều năm, trái tim của Trương Lị bình tĩnh và thanh thản lại.
Cô ở phía bên kia bàn khoanh chân ngồi, vừa vặn đối diện với người pha trà, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hành động lưu loát của đối phương, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm tuyệt mỹ.
Dạ Cô Tinh hoàn thành bước cuối của quá trình, chén trà màu men trên tay cô nhẹ nhàng rót một cái, thoáng chốc, hương trà nồng đậm càng xông vào mũi.
Đẩy một ly đến trước mặt Trương Lị, Dạ Cô Tinh cười cười: “Bác sĩ Trương, mời dùng trà."
Trương Lị gật đầu cảm ơn, khẽ nhấm nháp một ngụm, thoáng chốc hương thơm ngào ngạt, miệng lưỡi ngọt ngào, cô ấy không biết thì ra trà ngoại trừ đắng, còn có vị khác.
Dạ Cô Tinh cũng không vội mở miệng, chỉ bưng chén trà, thưởng thức tỉ mỉ.
Trương Lị buông chén trà xuống, giữa lông mày lo lắng hết sức phai nhạt, khí tức thư quyển thanh nhã quanh quẩn, làm cho cả người cô ấy nhìn qua hào phóng lại đoan trang.
Nhưng chỉ nghe cô ấy mở miệng trước: “Cha tôi cũng thích uống trà, ông ấy luôn nói chuyện trà, chuyện nhân sinh. Trước đây, tôi không hiểu tại sao sử dụng trà để so sánh với nhân sinh, nhưng sau đó, tôi đã hiểu. Trong vị ngọt có vị đắng, trong vị chát lại có vị ngọt, ngọt bùi đan xen, cuộc sống trăm trạng thái."
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Đại khái, là khi uống trà, con người ta ngẫm ra một vài hương vị của cuộc sống mà thôi."
“Cho nên, có đôi khi, đắng, cũng không chỉ là đắng, chỉ cần biết linh động, sẽ cảm nhận được vị ngọt trong cái đắng ấy, sẽ tìm được niềm vui trong khổ cực!"
Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên một ý tưởng nhàn nhạt: “Trà đạo chú trọng vẻ đẹp của ngũ cảnh – trà, nước, độ lửa, bộ trà, hoàn cảnh. Năm thứ này lại luôn thay đổi bất cứ lúc nào, khiến người ta khó nắm bắt, chỉ có một người pha trà biết cách thay đổi cho phù hợp nhất, mới có thể pha ra trà thật sự tốt."
Trương Lị khẽ thở dài một tiếng: “Tôi nghĩ, tôi hiểu rồi…"
“Vậy bây giờ chị còn muốn nói gì với tôi không?"
Trương Lị trước mắt sáng ngời: “Hy vọng cô có thể ra tay giúp đỡ lão liên nhà tôi."
Hôm qua, việc bổ nhiệm nhân sự của viện trưởng từ cấp trên ra lệnh, ngoài dự liệu của mọi người, ba ứng cử viên bao gồm Liên Kiếm Phong đều không ai trúng, cái ghế viện trưởng rơi vào trên người một thanh niên con ông cháu cha nào đó.
Nghe kể, người đó là cháu ruột của một người nào đó trong Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc.
Sau khi Liên Kiếm Phong biết được tin tức, hơi sửng sốt, sau đó trở lại làm việc, tiếp tục làm việc như thường ngày, từ đầu đến cuối, không có một câu nghị luận về chuyện này, tự nhiên cũng sẽ không nghe được bất kỳ oán hận nào từ miệng anh ta.
Về nhà, vẫn như mọi khi, ăn tối, đi dạo với vợ, xem TV, sau đó đi tắm rồi đi ngủ, như thường lệ, không thể nhìn thấy bất cứ điều gì khác nhau.
Thế nhưng, người hiểu chồng nhất chính là vợ, tuy rằng Liên Kiếm Phong bề ngoài nhìn qua cực kỳ bình thường, nhưng chính là bởi vì quá bình thường, Trương Lị mới không thể không lo lắng.
Cô biết, Liên Kiếm Phong khắc khổ, chuyên nghiệp, đối xử với bệnh nhân tỉ mỉ, hết lòng, là một người đàn ông có dã tâm, đầy tham vọng!
Liên tiếp hai lần bỏ lỡ cơ hội thăng chức, đã làm cho anh ta rất thất vọng, lần này thất ý, đối với anh ta mà nói, không khác gì một kích trí mạng!
Trương Lị nhìn thấy, vội vàng trong lòng, cô ấy cảm thấy mình cần phải làm gì đó cho chồng.
Mà người đầu tiên cô ấy nghĩ đến là Dạ Cô Tinh.
Lần trước, là cô ấy chủ động buông tha quyền đòi, may mà Dạ Cô Tinh còn hứa hẹn, hiện giờ nhút nhát trên mặt, chính cô ấy đều cảm thấy xấu hổ, cho nên, ngay từ đầu mới thất thố như vậy.
Là Dạ Cô Tinh không hoảng hốt không loạn, dường như cô đều biết tất cả rồi, cùng với những lời ám chỉ mở ra kia, làm cho cô ấy hiểu ra, như đẩy ra một cánh cửa, trời cao biển rộng, mới bừng tỉnh, trước kia mình cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
“Được, tôi sẽ giúp việc này."
Trương Lị vội vàng nói lời cảm ơn.
“Tôi vẫn là câu nói kia, nếu bác sĩ Liên sẵn lòng, cánh cửa của Bang Ám Dạ luôn luôn mở rộng chờ anh ấy." Hà Thủy Quang đã chết, hiện giờ Bang Ám Dạ chính là lúc cần người, cô đương nhiên hy vọng Liên Kiếm Phong có thể trở về hỗ trợ.
Trương Lị cũng không từ chối như lần trước, ngược lại lộ ra do dự.
Dạ Cô Tinh đưa tay, lại rót cho cô ấy một tách trà: “Chị không cần khó xử, đây không phải là giao dịch, tôi chỉ là đưa ra lời mời, tiếp nhận hay không là quyền của bác sĩ Liên."
“Không! Tôi không có ý đó…" Trương Lị vội vàng xua tay, với địa vị và thân phận của người trước mắt này, cô muốn nhân tài nào mà chẳng được, mà chồng mình tuy rằng y thuật không tệ, nhưng cũng không phải là thiên tài đỉnh cao, nhiều lần đưa ra lời mời, cũng chỉ là niệm tình cảm trước kia, tìm một nơi trú ẩn cho vợ chồng họ.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, làm ra bộ dáng rửa tai cung kính.
Trương Lị thở dài: “Thật ra, lão Liên cũng không phải là không muốn trở về. Chỉ riêng tình cảm trước đây giữa anh ấy và Vu Sâm, cũng không có khả năng cự tuyệt, tất cả đều là bởi vì tôi, cho nên anh ấy mới một mình gắng gượng đến tận bây giờ…"
Liên Kiếm Phong cũng giống như Vu Sâm, đều là những đứa trẻ được Long Vương Hồ Thế Hữu nhận nuôi từ cô nhi viện, không cha không mẹ, mặc dù dưới sự trợ giúp của Vu Sâm, thoát ly Bang Hải Long, lại ra nước ngoài học y, có chút thành tựu, nhưng chung quy vẫn là một mình cô đơn.
Anh ta và Trương Lị là bạn học, trai tài gái sắc, có thể nói là ông trời tác hợp, hai người tính toán sau khi về nước sẽ kết hôn, nhưng nhà họ Trương là thư hương môn, điểm này thì từ trong từng động tác Trương Lị toát ra một loại khí chất cao quý này đã có thể nhìn ra, cha mẹ Trương Lị đương nhiên sẽ không đồng ý con gái cưng của mình gả cho một kẻ không cha không mẹ như vậy.
Liên Kiếm Phong đã bỏ ra toàn bộ nỗ lực, nhưng vẫn không được nhà họ Trương tán thành, bất đắc dĩ, hai người quyết định gạo nấu thành cơm, len lén cầm sổ hộ khẩu đi đăng ký trước.
Cha mẹ Trương Lị biết được chân tướng, bừng bừng giận dữ, tức giận đuổi Trương Lị ra ngoài, cũng bảo cô ấy vĩnh viễn không được xuất hiện ở nhà họ Trương nữa, nhà họ Trương cũng không thừa nhận có đứa con gái này.
“Mấy năm nay, chúng tôi cũng thường xuyên trở về, nhưng ngay cả cửa cũng không cho chúng tôi vào, lão Liên nhà tôi cũng rất cứng đầu, tôi đã bảo thôi cứ bỏ đi, nhưng anh ấy vẫn rất cứng đầu, mưa gió không ngăn cản, tôi nhìn mà cũng cảm thấy thương. Anh ấy luôn nói, anh ấy muốn làm một người trong sạch, cuối cùng có một ngày, cha mẹ nhất định có thể nhìn ra chỗ tốt của anh ấy, chấp nhận anh ấy."
Dạ Cô Tinh lúc này đã hiểu, chẳng trách Liên Kiếm Phong tình nguyện ở vị trí phó viện trưởng chịu tức giận, cũng không muốn trở về Ám Dạ.
Hơn nữa bất luận giao tình giữa anh ta và Vu Sâm như thế nào, chỉ riêng ba chữ Bang Ám Dạ này, đã đánh nhãn hắc đạo, cả đời cũng không có khả năng trong sạch.
Nhưng trên đời này, ai là người tuyệt đối trong sạch? Kể cả cha mẹ Trương Lị, cho dù làm ra tư thái danh giá, cũng không có khả năng thật sự không tì vết.
“Tôi hỏi chị, danh tiếng gia tộc so với hạnh phúc suốt đời của con gái, chị cảm thấy cha mẹ chị sẽ lựa chọn cái nào."
Trương Lị không chút do dự: “Cha mẹ nhất định hy vọng con mình hạnh phúc!"
“Vậy tại sao lúc trước bọn họ lại muốn đuổi cô ra khỏi nhà?"
Trương Lị nghẹn ngào.
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười: “Có lẽ, thứ bọn họ để ý không phải Liên Kiếm Phong có phải là cô nhi hay không, mà là cô nhi này có năng lực khiến cô hạnh phúc hay không."
Trương Lị như bị sét đánh.
Mấy năm nay, cuộc sống của hai người không thể nói là tốt, cũng không nói xấu, bình thản nhàn nhạt, tầng lớp trung trong xã hội, dù sao đãi ngộ và phúc lợi của bác sĩ vẫn rất tốt, nhưng so với cuộc sống trong nhà trước đó, lại là một trời một vực!
Nhà họ Trương không tính là đại phú đại quý, nhưng con gái là bảo bối trong lòng hai người, ăn mặc dùng, đều là tốt nhất, mười ngón tay không dính nước xuân, có sự che chở của cha mẹ, Trương Lị được sống trong hoàn cảnh rất tốt, so với thiên kim tiểu thư bình thường, cũng không kém bao nhiêu!
Sau khi gả cho Liên Kiếm Phong, năm đầu tiên bọn họ ở trong phòng cho thuê, năm sau chuyển vào nhà ở giá rẻ, năm thứ ba mới cùng nhau mua một căn nhà thuộc về mình, hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ có bảy mươi mét vuông.
Trước kia là bảo bối trong lòng bàn tay cha mẹ, bây giờ lại phải vất vả làm việc, lại thức khuya, lại còn phải bếp núc, đi theo Liên Kiếm Phong không được sống tốt, điều này làm cho cha mẹ Trương Lị tức giận, đồng thời, lại đau lòng không thôi.
Hóa ra trong mắt con gái, cha mẹ không thể so sánh với một người đàn ông!
Cho nên, hai người mới quyết định nhắm mắt làm ngơ, không thấy khỏi đau lòng.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán của Dạ Cô Tinh đứng ở góc độ làm cha mẹ, cô phát hiện, từ khi làm mẹ, một số thứ trước kia không thể hiểu được, hiện tại đều trở nên hợp lý thành chương.
“Nếu muốn họ chấp nhận hai người, vậy để cho Liên Kiếm Phong sống cho giống một người đàn ông hoài bão! Trong sạch vô tội không có nghĩa là cứ phải nhẫn nhịn! Trước khi cho chị được một cuộc sống tốt đẹp, sự xuất hiện của anh ta sẽ chỉ giống như một con dao nhọn đâm vào trái tim của cha mẹ chị mà thôi!"
Trương Lị đã rời đi, vừa khóc vừa cười, cô ấy nói mình sẽ đi tìm Liên Kiếm Phong nói chuyện.
Dạ Cô Tinh từ đầu đến cuối vẫn là câu nói kia, Cô không miễn cưỡng ai cả, cô muốn chính là cam tâm tình nguyện.
Ăn cơm trưa xong, Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ bế hai đứa nhóc tới Studio Tinh Huy một chuyến, từ khi đứa trẻ sinh ra đến bây giờ, cậu Dạ Huy Nguyệt này còn chưa được nhìn thấy cháu trai cháu gái của mình đâu!
Thứ nhất, là muốn đưa hai bé ra ngoài đi dạo, cả ngày buồn bực trong phòng cũng không tốt.
Thứ hai, cũng là đưa cho cậu một tấm thiệp mời dự tiệc đầy tháng.
Thứ ba, sau tiệc đầy tháng, cô sẽ tiếp tục làm việc, nên cũng cần phải sắp xếp thời gian.
Dạ Huy Nguyệt từ sân bay phong trần mệt mỏi chạy tới Studio, vừa vào cửa đã hào hứng nhìn chằm chằm hai đứa nhóc.
Dạ Cô Tinh đặt con nằm xuống ghế sofa, vươn tay ra đỡ lấy túi xách của cậu.
Dạ Huy Nguyệt nhất thời nhếch miệng, cười rất ngọt ngào, một cái đầu lông xù cọ cọ lên vai Dạ Cô Tinh, bộ dáng xảo quyệt, giống như một con cún con đang muốn được cô chủ vuốt ve: “Xem ra chị có con, cũng không quên em trai! Thật tốt…"
Dạ Cô Tinh trừng mắt nhìn cậu một cái, đặt túi xách lên kệ phía sau, phủi phủi vết bụi bám trên vai áo cậu: “Công việc bàn bạc sao rồi?"
Dạ Huy Nguyệt tùy tiện ngồi xuống sô pha, trong nháy mắt hõm xuống một cái hố lớn, thiếu chút nữa lật đứa bé ngã xuống mặt đất, chỉ thấy cậu giơ tay lên, trong nháy mắt đã ôm An Tuyệt vào trong ngực mình.
“Yên tâm đi, mấy lão cáo già Chanel kia cứ nghĩ kéo dài nửa tháng là em sẽ xuôi giọng, em còn lâu mới ngốc thế nhé!"
Ở một bên, khóe miệng Diệp Nhĩ giật giật.
“Đúng rồi, chị hai, đám người cao tầng kia của Chanel sao mà dài dòng thế, còn nói nhiều hơn mấy bà thím luôn, ngày đầu tiên tôi đi, còn tưởng mình bị một đám vịt vây quanh, nhiều năm như vậy, sao chị chịu đựng được hay vậy?"
Diệp Nhĩ trợn tròn mắt: “Thì biết làm sao được? Phải chịu thôi!"
Cậu xích mông đến bên cạnh Diệp Nhĩ, Dạ Huy Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm cô bé trong lòng cô: “Wowww! Cháu gái em thật xinh đẹp!"
An Húc dường như hiểu được lời khen ngợi từ đối phương, hai bàn tay nhỏ bé vỗ không ngừng, cười vui vẻ.
Diệp Nhĩ nhìn cậu nhóc trong lòng cậu: “An Tuyệt cũng không kém."
Mặc dù cô và An Tuyệt có ‘khúc mắc’, nhưng không thể không thừa nhận rằng cậu bé này trông rất đẹp! Trưởng thành nhất định sẽ hại nước hại dân.
Ai ngờ Dạ Huy Nguyệt lại bĩu môi, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của An Tuyệt, nhất thời trong đầu liền hiện ra khuôn mặt băng giá của An Tuyển Hoàng, thốt ra: “E thấy kém hơn nhiều! Vẫn là An Húc đẹp hơn!"
Ai bảo đứa nhóc này không giống như chị gái của mình chứ, đáng đời bị chê!
Một đứa nhóc nào đó mới bị đánh giá kém thản nhiên ngáp một cái, khóe miệng kéo về phía sau, nhắm mắt lại, trực tiếp dưỡng thần!
Nếu mà cậu nhóc biết nói, hẳn là sẽ nói: không thèm chấp nhặt với những người nhàm chán này, tui đi ngủ …
Đưa thiệp mời cho Dạ Huy Nguyệt, lại đại khái hoàn thành bảng biểu thời gian làm việc, Dạ Cô Tinh thấy trời không còn sớm nên cũng chuẩn bị rời đi, Dạ Huy Nguyệt đưa hai người xuống lầu.
Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy một trận ồn ào, còn kèm theo tiếng cửa trập răng rắc, kèm theo đèn flash nháy liên hồi, Dạ Cô Tinh vội vàng gọi Diệp Nhĩ dừng lại, Dạ Huy Nguyệt nhìn cách đó không xa, có một đám phóng viên đang bị bảo vệ chặn ở cửa.
Vị trí của ba người cách cửa tương đối xa, nên không bị chụp được, nếu không phải Dạ Cô Tinh phản ứng kịp thời, có lẽ hiện tại ba người cùng với hai đứa nhóc đều sẽ chụp cả rồi.
“Huy Nguyệt, chuyện này là sao đây?"
Dạ Huy Nguyệt thở dài: “Từ sau khi biết được tin chị mang thai, đám phóng viên này mỗi ngày đều tới trước cửa chặn người, nhân viên bảo vệ liên tục đổi vài lần, cuối cùng cũng không chịu nổi sức mạnh quấn quýt này, từ chức rời đi."
Còn có việc càng lố hơn nữa nhưng Dạ Huy Nguyệt không nói, có người soi vào cái hình chụp lúc mang thai cô đăng trên weibo, lại tính toán ra thời gian dự sinh đại khái, vậy là thật khéo, chỉ sớm hơn một tuần so với ngày sinh chính thức của Dạ Cô Tinh, cho nên, khoảng thời gian này, không chỉ có một số lượng lớn phóng viên ẩn nấp dưới lầu Studio, ngay cả trước cửa các bệnh viện lớn cũng ngồi xổm không ít paparazzi.
Thậm chí có một số tạp chí vì để có được độc quyền, thuê phụ nữ mang thai ẩn nấp vào các bệnh viện lớn, chỉ để theo dõi, thăm dò tin tức!
Đáng tiếc, Dạ Cô Tinh sinh ra trong biệt thự của mình, chỉ thương cho những paparazzi tận tụy này, ngồi xổm canh giữ gần một tháng, cuối cùng trở về không công.
Tác giả :
Du Nhân