[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 15 Tiện nhân khiếp sợ, mắng nhiếc trưởng lão
Ông cụ đã nói như vậy, nếu Dạ Cô Tinh lại còn từ chối nữa thì là làm kiêu rồi: “Ông nội."
“Tốt, cháu ngoan!" Mộc Uyên cười híp mắt, cuộc đời này ông cũng chỉ có thể ngóng trông vào cháu gái thôi, nhưng trong nhà là một đám con trai chẳng được tích sự gì, ông nhìn đến là đã thấy phiền muộn trong lòng.
Lúc này, Tần Kỳ lại sải bước tiến lên, trên mặt chợt lóe qua vẻ xúc động: “Chú Mộc, không ngờ hôn nay có thể gặp chú ở đây!"
Mộc Uyên ngạc nhiên, ánh mắt bình thản đánh giá người đàn ông trung niên trước mắt: “Cậu là…"
“Cháu là nhóc Tần đây ạ! Chú quên rồi sao? Bốn mươi năm trước, chú đến Ngũ Đài Sơn dưỡng bệnh, có ghé qua Bắc Kinh, đến nhà họ Tần chơi, khi đó cháu mới chín tuổi…."
“Ồ…" Mộc Uyên giật mình, vẻ mặt Tần Kỳ mong đợi, chỉ cần cụ Mộc nhớ đến tình cảm trước kia, đứng về phía ông ta, mặc cho nhà họ An ngang ngược cũng không thể không cho ông ta một lời giải thích!
“Lão già tuổi tác cao rồi, trí nhớ cũng bắt đầu không tốt, khả năng ghi nhớ cũng kém đi nhiều… Nhà họ Tần? Người nào nhà họ Tần? Sao một chút ấn tượng tôi cũng không có?" Mộc Uyên cố gắng suy nghĩ.
Dạ Cô Tinh và Mộc Lê Cửu liếc nhau, tươi cười dạt dào, thật là một cụ già đáng yêu!
Sắc mặt Tần Kỳ nháy mắt đỏ lên, sau đó nhanh chóng chuyển đen, cuối cùng chỉ còn một mảng trắng xanh.
Mọi người cảm thấy buồn cười, nhất là khi nghe thấy Tần Kỳ tự xưng là “nhóc Tần", ngày thường vị nghị trưởng này đi đến chỗ nào đều là một thân quan uy, vênh mặt hếch hàm sai khiến, mắt mọc trên trời!
Phỏng chừng là bị hết thảy trước mắt dọa ngốc rồi, nếu không làm sao sẽ tự rước lấy nhục như vậy? Cũng không động não ngẫm lại, cụ Mộc rõ ràng là nhìn vào thể diện của An phu nhân mới tự hạ thấp địa vị tới tham gia bữa tiệc đầy tháng này, ông tự mình trêu chọc An phu nhân, lại còn muốn kéo người nhà mẹ đẻ của đối phương làm hậu thuẫn?
Mọi người lúc này cảm thấy, vị nhà họ Tần này không chừng đầu bị lừa đá rồi, ngốc thật!
“Xin lỗi, vị này… à nhóc Tần, tôi thật sự không nhớ gì cả." Biểu tình của ông cụ khá chân thành.
“Phụt ha ha…" Một người cười ra tiếng, tiếp theo một đám người cười ra tiếng, cuối cùng thành cùng nhau cười.
Thật là hài hước — nhóc Tần!
Gương mặt của Tần Kỳ đỏ bừng, giống như bôi son, trong đỏ mang tím, trong tím hiện đen, giống như giây tiếp theo sẽ bị tức đến ói máu.
Trước ánh mắt chế giễu, cười nhạo của mọi người, da đầu Ngôn Tĩnh run lên, kéo kéo ống tay áo chồng: “Ông ơi, bỏ đi, chúng ta đi thôi!"
Chị em Tần Tư Hủy, và Tần Thiệu Tề đứng ở một bên, hai tay không biết để đâu, hai má sung huyết đến đỏ bừng, lần này, mặt mũi nhà họ Tần xem như mất hết rồi.
“Im đi! Đàn bà con gái, bà biết cái gì?" Tần Kỳ thấp giọng rít gào, hai đôi mắt đỏ tươi, ông ta không muốn đi hay sao?
Ngôn Tĩnh hướng về phía Dạ Cô Tinh cúi chào, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống: “An gia chủ, An phu nhân, chúng tôi về trước…"
Trò hề hết thúc, khách khứa ồn ào cáo biệt, Minh Chiêu, Minh Triệt tiễn khách ra cửa, sau cùng chỉ còn lại mười sáu người Dạ Tổ, và toàn bộ mười lăm vị trưởng lão nhà họ An đến góp mặt, cùng An Tuyển Thần với Ôn Hinh Nhã xen lẫn trong đám người âm thầm theo dõi.
Lệ Minh Thành được Lệ Ảnh Huân tiễn tới cửa, về khách sạn trước.
Mộc Uyên cũng đi theo cùng, hai ông bạn già nhiều năm không gặp, nhất định là phải ôn lại chuyện cũ!
Trong đại sảnh rộng lớn, một trái một phải, phân biệt rõ ràng!
An Tuyển Hoàng ôm Dạ Cô Tinh đứng ở bên phải, phía sau mười lăm tôn đại thần bảo vệ hộ tống, sắc mặt nghiêm lạnh.
Lấy An Bính Lương dẫn đầu, mười lăm vị trưởng lão chiếm giữ bên trái, hai người An Tuyển Thần và Ôn Hinh Nhã đứng ở một bên.
Ngoại xâm vừa trừ, nội tặc nối gót tới!
Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Cô Tinh lướt qua An Tuyển Hoàng, mặt không biểu tình làm động tác dụi mắt, sau đó, đột nhiên nở một nụ cười kỳ dị.
Trong lòng An Tuyển Hoàng lộp bộp một tiếng, bị nụ cười bất ngờ của cô kích thích đến da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà.
Ánh mắt rời về phía người con gái dịu dàng bên cạnh An Tuyển Thần, Dạ Cô Tinh nhướng mày hứng thú.
Thân như liễu nhược, mềm mại tựa gió, trong mắt chứa đầy dịu dàng, sóng mắt lưu chuyển, sóng sánh sinh tình, thân hình gầy gò càng làm tăng thêm vẻ ốm yếu của cô ta, quả nhiên là bệnh như Tây tử thắng ba phần!
Không thể không thừa nhận, kiểu phụ nữ như vậy làm đàn ông nổi lên ý muốn bảo vệ, làm cho người ta tâm sinh thương tiếc, hận không thể nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa!
Ánh mắt tham lam mà lưu luyến trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, trái tim thiếu nữ của Ôn Hinh Nhã đập thình thịch, cô ta ảo tưởng cùng An Tuyển Hoàng nắm tay cùng đi, môi anh lướt qua môi mình, tay anh ôm chặt thắt lưng của mình…
Đột nhiên, một ánh mắt sắc bén bắn về phía cô ta, mang theo dày đặc lạnh lùng, khiến người không rét mà run, rõ ràng là mùa hè, cô ta lại như rơi xuống hầm băng!
Theo đường nhìn cực áp bức kia nhìn lại, giây tiếp theo, không ngờ đụng vào một đôi mắt tuyệt đẹp, đôi mắt kia đen láy, giống như bầu trời đêm tĩnh lặng, vô biên vô bờ, bao la rộng lớn, bỗng nhiên, vòng xoáy màu đen chợt xoay, Ôn Hinh Nhã dường như nhìn thấy tử khí tung bay, máu tươi tung tóe, đầu mũi phảng phất ngửi thấy mùi máu tanh ngọt, kèm theo tanh tưởi hư thối, đó là sự tuyệt vọng của sinh mạng từng chút một mất đi.
Cô ta giống như bị người bóp cổ, hít thở khó khăn, dường như có một bàn tay to đầy máu vô hình xuyên phá máu thịt bên trong, hung hăng nhào nặn trái tim đang đập mãnh liệt của cô ta, cho đến lúc nghiền nát!
Hình như rốt cuộc không chịu được loại sợ hãi này, cô ta lớn tiếng hét ầm ỹ.
“A—a— cứu mạng—–"
An Tuyển Thần thiếu chút nữa bị tiếng thét chói tai bất ngờ này làm thủng luôn màng nhĩ, đôi mắt sắc bén trực tiếp bắn về phía Dạ Cô Tinh, người phía sau mỉm cười, dùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vẽ trên cổ, môi đỏ khẽ động.
Cô nói chính là — giết!
Một loại cảm giác kỳ dị vây quanh anh ta, trong lòng An Tuyển Thần sợ hãi, trở tay chính là một cái tát trên khuôn mặt trắng nõn của Ôn Hinh Nhã.
Một tiếng giòn vang, tiếng hét chói tai bỗng nhiên chấm dứt, Ôn Hinh Nhã che mặt bên phải, ánh mắt ngây dại, nghiêng đầu sững sờ nhìn An Tuyển Thần: “Anh…."
Lời nói An Tuyển Thần mang theo cảnh cáo: “Hinh Nhã, cô, thất lễ rồi."
Ôn Hinh Nhã theo bản năng nhìn sang Dạ Cô Tinh, vừa vặn nhìn thấy đối phương khóe môi nhẹ cong, cười như không cười, ánh mắt quỷ dị lại cao thâm.
Cô ta rùng mình một cái, ánh mắt hoảng loạn rời đi, cúi đầu, thậm chí không dám nhìn An Tuyển Hoàng nhiều thêm một cái.
Nhớ tới Vương Tuệ bị nhét vào túi rắn, bị người ta đánh từng roi từng roi lên người, rắn độc đủ mọi màu sắc mở to cái miệng ra, cắn từng miếng lên da thịt.
Dạ Cô Tinh rất vui vẻ, phong thái ung dung, khớp xương ngón tay vừa nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn gỗ đàn hương, âm thanh trầm đục nhẹ nhàng mà ổn định nhịp nhàng vang lên, mỗi lần cô gõ xuống một cái, thân thể Ôn Nhã cũng run rẩy một cái, cảnh tượng dọa người quỷ dị không nói ra lời.
An Tuyển Thần tự nhiên cũng cảm thấy dị thường trên người Ôn Hinh Nhã, nhưng ánh mắt anh ta lại lạc đến trên người Dạ Cô Tinh phía đối diện đang gõ nhẹ mặt bàn, như thể muốn dùng mắt nhìn xuyên qua người cô!
Dạ Cô Tinh lại làm như không cảm thấy, vui sướng cười nhẹ, bất động như sơn, thậm chí trước một người đàn ông không che đậy, mâu quang sáng quắc hướng tới quan sát, lông mày cũng không nhăn lại một chút.
Đáy mắt An Tuyển Thần xẹt qua một mảnh khốn đốn, đây chính là người phụ nữ có thể khiến An Tuyển Hoàng yêu thương?
Đôi mắt lấp lánh, lông mày thanh tú như dây đàn, cái mũi tinh xảo đôi môi anh đào, một khuôn mặt rất đẹp, dưới ánh đèn, làn da trắng nõn như phủ lên một lớp sứ mỏng.
Trằn trọc lưu luyến qua thân thể cô, cái cổ mỹ lệ thon dài như thiên nga, bộ ngực—–
Trong lòng sợ hãi, ánh mắt ngưng trệ, một cỗ áp lực cường đại cùng sát ý tràn ngập kéo tới, An Tuyển Thần chỉ thấy máu huyết trào dâng, suýt không thở nổi!
An Tuyển Hoàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như đao quét qua người đàn ông dám ngấp nghé mơ ước người phụ nữ của mình, mặc dù nó là em trai anh, cũng không thể bỏ qua!
Dạ Cô Tinh ngáp một cái, nháy mắt phá vỡ bầu không khí quỷ dị trong phòng.
“Ai kia nhỉ… có việc gì thì nói đi, không có việc thì tôi còn phải về trông con nữa." Cô vừa che miệng ngáp, vừa nhìn về phía An Bính Lương nói.
Mười bốn ông già còn lại đều không hẹn mà cùng hừ lạnh một tiếng, nhìn về hướng Dạ Cô Tinh ba phần khinh bỉ, bảy phần khinh thường: “Không có giáo dưỡng."
Dạ Cô Tinh cười lớn, không hề tức giận: “Tôi cảm thấy, tôi so với những con bò già lỗ mũi hếch lên trời hừ hừ thì vẫn có giáo dưỡng hơn, chú hai cảm thấy sao?"
Tiếng gọi “chú hai" này, tự nhiên là An Bính Lương.
Chưa đợi An Bính Lương mở miệng, mười bốn người còn lại đã bắt đầu nhanh nhảu đứng lên thảo phạt.
“Thật là trong mắt không có bề trên! Người như này sao có thể làm nữ chủ nhân của nhà họ An được? Làm sao quản lý chuyện lớn trong nhà?"
“Nhà họ An lấy về một người con dâu như vậy chính là làm hư hại nề nếp gia đình!"
“Không có lễ phép! Không hiểu tôn kính! Đồ có mẹ sinh ra, không có cha dạy."
Loảng xoảng– choang–
Một bàn cao lương mỹ thực bị ném xuống đất, mặt Dạ Cô Tinh lạnh như sương, toàn thân run rẩy, An Tuyển Hoàng gắt gao cầm tay cô, ánh mắt trầm lạnh bọc bên trong sát ý cuồn cuộn thẳng tắp bắn về phía mười bốn người đối diện: “Câm miệng!"
Mười bốn vị trưởng lão đã sớm ngậm miệng khi Dạ Cô Tinh lật bàn, choáng váng, bọn họ không ngờ người phụ nữ này dám điên cuồng như vậy!
Sau đó lại nhận được lời cảnh cáo sát khí đằng đằng của An Tuyển Hoàng, trong lòng lộp bộp một tiếng, bắt đầu chột dạ, nhưng trên mặt vẫn đồng nhất giả bộ dáng vẻ căm phẫn.
Sống hơn nửa đời lại bị hai người trẻ tuổi ăn hiếp, quả thực chính là mất hết mặt mũi, vô cùng nhục nhã!
Dùng lời của Dạ Cô Tinh nói, đây gọi là cậy già lên mặt, dùng lời Tịch Cẩn nói, đây gọi là già mà không biết xấu hổ!
“Ha ha…" Cười lạnh hai tiếng, đôi đồng tử đen sắc bén của Dạ Cô Tinh quét qua mười bốn trưởng lão, khí thế chỉ thuộc về ‘cậu Dạ’ đột nhiên bùng phát, như thanh kiếm sắc bén rời vỏ, mang theo sát thương mạnh mẽ, đánh thẳng đối phương!
Phía sau, mười năm người Dạ Tổ cảm nhận được biến hóa cảm xúc của cô, xem ra, lần này là nổi giận thật rồi!
Lập tức cũng không khách sáo nữa, nhanh chóng lấy súng, chĩa mười lăm họng súng thẳng tắp vào mười lăm người đối phương, chỉ cần Dạ Cô Tinh ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không do dự bóp!
Mười bốn người kia lúc này không còn bình tĩnh được nữa, trưởng lão chi thứ năm An Nghị dẫn đầu lao tới: “Đứa con gái hoang dã, một chút phép tắc cũng không hiểu, đây chính là hành vi con dâu nhà họ An nên có hay sao?"
Khóe môi lạnh lùng cong, đáy mắt hiện ra màu đỏ mơ hồ, Dạ Cô Tinh đưa mắt ra hiệu sai sử Tịch Cẩn, đoàng —
Một tiếng súng vang lên, tất cả mọi người sửng sốt, ngây người, choáng váng, nhất thời yên tĩnh, đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, âm thanh trầm đục của thân thể ngã xuống đất giống như một quả đấm nện vào trong lòng mọi người, ngay sau đó đó, tiếng kêu khóc om sòm của An Nghị vang lên.
Đã thấy ông ta ôm lấy đùi phải, lăn lộn đầy đất, đúng là bị Tịch Cẩn bắn một phát vào đầu gối.
Từ đầu đến cuối, Dạ Cô Tinh đều không thèm liếc mắt nhìn An Nghị một cái, cô chỉ cố chấp mà nhìn người đàn ông bên cạnh, thắng đến khi nhìn vào đáy mắt tối đen vô tận của anh, chạm đến linh hồn chân thật của anh!
Đây đều là người nhà họ An, hoặc ít hoặc nhiều đều có quan hệ huyết thống với anh, cô sợ từ trong mắt người đàn ông ấy nhìn thấy oán trách, nếu là như thế, vậy tất cả kiên trì của cô đều sẽ trở thành trò cười!
Nhưng mà, không có. Trong mắt người đàn ông chỉ mang theo chiều chuộng, giống hải dương mênh mông vô bờ, dung nạp hết thảy!
Anh tin tưởng cô! Thậm chí không có dò hỏi, không có nghi ngờ, tin tưởng của anh, không có bất luận điều kiện gì!
Dạ Cô Tinh mỉm cười, nụ cười chạm đến đáy mắt, người đàn ông này giao cho cô tín nhiệm vĩnh viễn không hỏi, có một người chồng như vậy, cô không còn đòi hỏi gì hơn nữa!
Đảo mắt, dịu dàng biến mất, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo, tầm mắt quét qua An Nghị ngã xuống đất không dậy nổi, lướt qua mười ba lão già miệng cọp gan thỏ còn lại, cuối cùng dừng lại trên người An Bính Lương, sao mà đáng buồn, mười lăm chi thứ của nhà họ An, lại chỉ có một người hiểu chuyện!
Không ai ngờ tới cô sẽ làm trò trước mặt An Tuyển Hoàng sai người nổ súng, bao gồm cả An Bính Lương!
“Vợ của Tiểu Hoàng, cô làm như vậy có phải có chút quá đáng rồi không?" Âm thanh An Bính Lương như chuông lớn, gân xanh trên trán nhảy lên.
Cười nhạt, ánh mắt Dạ Cô Tinh sáng quắc: “Nếu không như thế, làm sao khiến đường đường trưởng lão chi thứ nhất mở miệng vàng, cho nên ngũ trưởng lão tính là thay thế chịu đựng đi?"
“Vô liêm sỉ, cô nói chuyện kiểu gì…"
“Lão Tứ, im miệng." An Bính Lương vẫy lui người nọ, tầm mắt lại phân nửa không rời Dạ Cô Tinh: “Con dâu nhà họ An, phải dịu dàng rộng lượng, không cần người hùng hổ hăm dọa."
Cười lạnh lùng, Dạ Cô Tinh nhìn đoàn lão thất phu, mắt lộ ra châm biếm: “Con dâu nhà họ An? Nữ chủ nhân? Phu nhân cầm quyền? Những thứ này trong mắt tôi, không đáng một đồng, tôi chỉ muốn gả cho người đàn ông này mà thôi!"
Cô muốn gả cho An Tuyển Hoàng!
Chả có liên quan gì đến nhà họ An?
Cũng chẳng có liên quan gì đến Kỷ Tình?
Những vị trưởng lão này lại có liên quan gì với cô?
An Bính Lương chấn động, trong mắt như không dám tin: “Cô, lời này của cô là ý gì?"
Phu nhân nhà họ An, đây là thứ mà bao nhiêu cô gái tha thiết mơ ước? Quyền lực, vinh quang cùng tôn quý mà thân phận này mang lại, là thứ mà bất luận một người phụ nữ nào trong thiên hạ đều không thể kháng cự!
Cho dù xuất thân cao quý như Kỷ Tình cũng không ngoại lệ!
Nhưng mà, thiếu nữ trước mặt này lại nói cô không quan tâm, những thứ này trong mắt cô không đáng một đồng!
Không chỉ An Bính Lương không tin, mười bốn vị trưởng lão còn lại đều không tin, tình yêu tính là gì? Có thể giá trị bao nhiêu tiền? Có thể nặng mấy lượng?
Trước mặt quyền thế và của cải, tất cả tình yêu đều bị dục vọng mai táng, theo đuổi lợi ích là bản chất của con người!
Bản chất, không thể kháng cự!
Dạ Cô Tinh có thể nói ra những lời này, chẳng qua là niên kỷ còn trẻ, và chạm chưa sâu, sau khi cô ta được nếm trải mùi vị của quyền lực, cô ta sẽ phát hiện, những lời ngày hôm nay sao mà ngây thơ! Sao mà buồn cười đến vậy!
An Tuyển Thần trong mắt lóe lên một tia trào phúng, một người phụ nữ miệng đầy tình tình ái ái, có thông minh mấy thì cũng chỉ như vậy thôi!
Ôn Hinh Nhã lại rủ đầu xuống suy nghĩ, không nhìn rõ biểu tình trên mặt.
Chỉ có An Tuyển Hoàng, đem những lời này nghe vào trong tai, khắc vào trong tim!
Cô ấy nói– tôi chỉ muốn gả cho người đàn ông này mà thôi!
Chỉ là, vì anh!
Cả đời này, An Tuyển Hoàng cảm thấy, đây là lời tỏ tình đẹp nhất mà anh nghe qua!
Đồng tử sâu thẳm của người đàn ông vụt qua ánh sáng chói lọi, sáng như sao, rõ như trăng, sáng ngời rực rỡ, anh cứ như vậy si ngốc nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của người phụ nữ. Giống như muốn in sâu từng cái nhíu mày từng cái mỉm cười của cô vào trong tâm hồn!
Trong nháy mắt, mặt hồ đóng băng bị mở ra một vết nứt thật nhỏ, một mảnh tầng băng liền theo vết nứt này dần dần sụp đổ, cuối cùng hoàn toàn hòa tan, xuân nở hoa về, nước chảy róc rách!
Dạ Cô Tinh không chú ý tới sự thay đổi của người đàn ông, cô đang tập trung tinh lực quan sát biểu cảm của An Bính Lương, khi nhìn thấy đối phương trong mắt toàn là khinh thường cùng miệt thị, cô hoàn toàn nổi giận!
Nhếch lên khóe môi, lạnh lùng cười: “Chú hai nghe không hiểu, tôi cũng không trách chú, dù sao, phát sinh loại sự tình đàn gảy tai trâu này, không nên trách móc!"
“Vợ của Tiểu Hoàng, xin chú ý ngôn từ của cô!"
“Ồ? Tôi không cảm thấy ngôn từ trên có gì không ổn. Chú nghe không hiểu lời của tôi nói, thì giống trâu nghe không hiểu tiếng đàn tao nhã, tôi ví dụ như này rất thích hợp!"
Không hề cho đối phương có cơ hội phát cáu, Dạ Cô Tinh tiếp tục mở miệng: “Chú đã nghe không hiểu, vậy tôi đành nói rõ cho chú nghe!"
Tầm mắt quét qua mười bốn người khác, mang theo một loại uy áp mạnh mẽ: “Còn cả mấy lão già mấy người nữa! Tôi chỉ nói một lần, đều nghe cho rõ ràng!"
Sắc mặt mười lăm ông già đều đỏ lên, đây vẫn là lần đầu tiên, có người trước mặt bọn họ, thẳng thắn mắng ra ba chữ “mấy lão già"!
An Nghị được người đỡ dậy, ôm chặt đầu gối đang không ngừng chảy máu, mắt lộ ra sắc hận.
“Trước hết, gia giáo của nhà tôi còn không tới phiên mấy người mở miệng xen vào! Sau đó, loại lời nói có mẹ sinh ra, không có cha dạy, nếu tôi còn nghe thấy lần nữa, không chỉ một chân đơn giản như vậy, tôi sẽ trực tiếp lấy, mạng, người, đó! Cho người đó cơ hội đầu thai lần nữa, làm người đó chân chính lĩnh hội, cái gì gọi là, có mẹ sinh ra, không có cha dạy dỗ!"
Ánh mắt sắc bén quét qua An Nghị, quấn quanh nồng đậm hơi thở huyết tinh, dưới ánh mắt như vậy, từ trong đáy lòng An Nghị lại dâng lên một cỗ kính nể, chân phát run, suýt nữa ngã xuống.
Rõ ràng chỉ là một cô nhóc, vì cái gì bản thân lại sợ thành như vậy?
Trong nháy mắt, ông ta dường như nhìn thấy khí thế chỉ An Tuyển Hoàng mới có từ trên thân thể cô, cái loại uy áp chỉ thuộc về thượng cấp!
“Còn nữa, người cậy già lên mặt, tôi cũng không tôn kính, vậy gọi là già mà không cần mặt mũi, già mà không biết xấu hổ!"
Sắc mặt mọi người hồng rồi lại xanh, xanh rồi lại tím, biến ảo kịch liệt!
“Cuối cùng, danh phận của tôi không cần bất cứ người nào trong số các ông nào chấp thuận, thân phận hai đứa trẻ cũng không cần trải qua sự công nhận của các ông, cho nên, đừng có lại dùng loại cao cao tại thượng, tư thái con bò hếch lỗ mũi chỉ thiên nói chuyện với tôi, bởi vì, tôi thấy thế sẽ rất ghê tởm, hơn nữa, tôi cũng sẽ không biết nể nang ai đâu!"
“Mặc kệ các ông có công nhận hay không, tôi đều là người vợ mà An Tuyển Hoàng công khai thừa nhận, hai đứa trẻ đều chảy dòng màu nhà họ An, đây là sự thật đã định, cũng không thể nào bác bỏ!"
“Còn cần bổ sung thêm một chút, thế lực sau lưng tôi cũng không yếu hơn nhà họ An, xin khuyên mấy ông, trước khi muốn xuống tay với tôi, trước tiên hãy dùng cái đầu nở hoa của mấy ông để suy nghĩ xem, mấy ông có thể thừa nhận được hậu quả không!"
Làm như đáp lại lời Dạ Cô Tinh, mười lăm người Dạ Tổ giữ chặt súng, lần thứ hai nhắm vào đích là mười lăm trưởng lão.
“Tốt, cháu ngoan!" Mộc Uyên cười híp mắt, cuộc đời này ông cũng chỉ có thể ngóng trông vào cháu gái thôi, nhưng trong nhà là một đám con trai chẳng được tích sự gì, ông nhìn đến là đã thấy phiền muộn trong lòng.
Lúc này, Tần Kỳ lại sải bước tiến lên, trên mặt chợt lóe qua vẻ xúc động: “Chú Mộc, không ngờ hôn nay có thể gặp chú ở đây!"
Mộc Uyên ngạc nhiên, ánh mắt bình thản đánh giá người đàn ông trung niên trước mắt: “Cậu là…"
“Cháu là nhóc Tần đây ạ! Chú quên rồi sao? Bốn mươi năm trước, chú đến Ngũ Đài Sơn dưỡng bệnh, có ghé qua Bắc Kinh, đến nhà họ Tần chơi, khi đó cháu mới chín tuổi…."
“Ồ…" Mộc Uyên giật mình, vẻ mặt Tần Kỳ mong đợi, chỉ cần cụ Mộc nhớ đến tình cảm trước kia, đứng về phía ông ta, mặc cho nhà họ An ngang ngược cũng không thể không cho ông ta một lời giải thích!
“Lão già tuổi tác cao rồi, trí nhớ cũng bắt đầu không tốt, khả năng ghi nhớ cũng kém đi nhiều… Nhà họ Tần? Người nào nhà họ Tần? Sao một chút ấn tượng tôi cũng không có?" Mộc Uyên cố gắng suy nghĩ.
Dạ Cô Tinh và Mộc Lê Cửu liếc nhau, tươi cười dạt dào, thật là một cụ già đáng yêu!
Sắc mặt Tần Kỳ nháy mắt đỏ lên, sau đó nhanh chóng chuyển đen, cuối cùng chỉ còn một mảng trắng xanh.
Mọi người cảm thấy buồn cười, nhất là khi nghe thấy Tần Kỳ tự xưng là “nhóc Tần", ngày thường vị nghị trưởng này đi đến chỗ nào đều là một thân quan uy, vênh mặt hếch hàm sai khiến, mắt mọc trên trời!
Phỏng chừng là bị hết thảy trước mắt dọa ngốc rồi, nếu không làm sao sẽ tự rước lấy nhục như vậy? Cũng không động não ngẫm lại, cụ Mộc rõ ràng là nhìn vào thể diện của An phu nhân mới tự hạ thấp địa vị tới tham gia bữa tiệc đầy tháng này, ông tự mình trêu chọc An phu nhân, lại còn muốn kéo người nhà mẹ đẻ của đối phương làm hậu thuẫn?
Mọi người lúc này cảm thấy, vị nhà họ Tần này không chừng đầu bị lừa đá rồi, ngốc thật!
“Xin lỗi, vị này… à nhóc Tần, tôi thật sự không nhớ gì cả." Biểu tình của ông cụ khá chân thành.
“Phụt ha ha…" Một người cười ra tiếng, tiếp theo một đám người cười ra tiếng, cuối cùng thành cùng nhau cười.
Thật là hài hước — nhóc Tần!
Gương mặt của Tần Kỳ đỏ bừng, giống như bôi son, trong đỏ mang tím, trong tím hiện đen, giống như giây tiếp theo sẽ bị tức đến ói máu.
Trước ánh mắt chế giễu, cười nhạo của mọi người, da đầu Ngôn Tĩnh run lên, kéo kéo ống tay áo chồng: “Ông ơi, bỏ đi, chúng ta đi thôi!"
Chị em Tần Tư Hủy, và Tần Thiệu Tề đứng ở một bên, hai tay không biết để đâu, hai má sung huyết đến đỏ bừng, lần này, mặt mũi nhà họ Tần xem như mất hết rồi.
“Im đi! Đàn bà con gái, bà biết cái gì?" Tần Kỳ thấp giọng rít gào, hai đôi mắt đỏ tươi, ông ta không muốn đi hay sao?
Ngôn Tĩnh hướng về phía Dạ Cô Tinh cúi chào, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống: “An gia chủ, An phu nhân, chúng tôi về trước…"
Trò hề hết thúc, khách khứa ồn ào cáo biệt, Minh Chiêu, Minh Triệt tiễn khách ra cửa, sau cùng chỉ còn lại mười sáu người Dạ Tổ, và toàn bộ mười lăm vị trưởng lão nhà họ An đến góp mặt, cùng An Tuyển Thần với Ôn Hinh Nhã xen lẫn trong đám người âm thầm theo dõi.
Lệ Minh Thành được Lệ Ảnh Huân tiễn tới cửa, về khách sạn trước.
Mộc Uyên cũng đi theo cùng, hai ông bạn già nhiều năm không gặp, nhất định là phải ôn lại chuyện cũ!
Trong đại sảnh rộng lớn, một trái một phải, phân biệt rõ ràng!
An Tuyển Hoàng ôm Dạ Cô Tinh đứng ở bên phải, phía sau mười lăm tôn đại thần bảo vệ hộ tống, sắc mặt nghiêm lạnh.
Lấy An Bính Lương dẫn đầu, mười lăm vị trưởng lão chiếm giữ bên trái, hai người An Tuyển Thần và Ôn Hinh Nhã đứng ở một bên.
Ngoại xâm vừa trừ, nội tặc nối gót tới!
Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Cô Tinh lướt qua An Tuyển Hoàng, mặt không biểu tình làm động tác dụi mắt, sau đó, đột nhiên nở một nụ cười kỳ dị.
Trong lòng An Tuyển Hoàng lộp bộp một tiếng, bị nụ cười bất ngờ của cô kích thích đến da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà.
Ánh mắt rời về phía người con gái dịu dàng bên cạnh An Tuyển Thần, Dạ Cô Tinh nhướng mày hứng thú.
Thân như liễu nhược, mềm mại tựa gió, trong mắt chứa đầy dịu dàng, sóng mắt lưu chuyển, sóng sánh sinh tình, thân hình gầy gò càng làm tăng thêm vẻ ốm yếu của cô ta, quả nhiên là bệnh như Tây tử thắng ba phần!
Không thể không thừa nhận, kiểu phụ nữ như vậy làm đàn ông nổi lên ý muốn bảo vệ, làm cho người ta tâm sinh thương tiếc, hận không thể nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa!
Ánh mắt tham lam mà lưu luyến trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, trái tim thiếu nữ của Ôn Hinh Nhã đập thình thịch, cô ta ảo tưởng cùng An Tuyển Hoàng nắm tay cùng đi, môi anh lướt qua môi mình, tay anh ôm chặt thắt lưng của mình…
Đột nhiên, một ánh mắt sắc bén bắn về phía cô ta, mang theo dày đặc lạnh lùng, khiến người không rét mà run, rõ ràng là mùa hè, cô ta lại như rơi xuống hầm băng!
Theo đường nhìn cực áp bức kia nhìn lại, giây tiếp theo, không ngờ đụng vào một đôi mắt tuyệt đẹp, đôi mắt kia đen láy, giống như bầu trời đêm tĩnh lặng, vô biên vô bờ, bao la rộng lớn, bỗng nhiên, vòng xoáy màu đen chợt xoay, Ôn Hinh Nhã dường như nhìn thấy tử khí tung bay, máu tươi tung tóe, đầu mũi phảng phất ngửi thấy mùi máu tanh ngọt, kèm theo tanh tưởi hư thối, đó là sự tuyệt vọng của sinh mạng từng chút một mất đi.
Cô ta giống như bị người bóp cổ, hít thở khó khăn, dường như có một bàn tay to đầy máu vô hình xuyên phá máu thịt bên trong, hung hăng nhào nặn trái tim đang đập mãnh liệt của cô ta, cho đến lúc nghiền nát!
Hình như rốt cuộc không chịu được loại sợ hãi này, cô ta lớn tiếng hét ầm ỹ.
“A—a— cứu mạng—–"
An Tuyển Thần thiếu chút nữa bị tiếng thét chói tai bất ngờ này làm thủng luôn màng nhĩ, đôi mắt sắc bén trực tiếp bắn về phía Dạ Cô Tinh, người phía sau mỉm cười, dùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vẽ trên cổ, môi đỏ khẽ động.
Cô nói chính là — giết!
Một loại cảm giác kỳ dị vây quanh anh ta, trong lòng An Tuyển Thần sợ hãi, trở tay chính là một cái tát trên khuôn mặt trắng nõn của Ôn Hinh Nhã.
Một tiếng giòn vang, tiếng hét chói tai bỗng nhiên chấm dứt, Ôn Hinh Nhã che mặt bên phải, ánh mắt ngây dại, nghiêng đầu sững sờ nhìn An Tuyển Thần: “Anh…."
Lời nói An Tuyển Thần mang theo cảnh cáo: “Hinh Nhã, cô, thất lễ rồi."
Ôn Hinh Nhã theo bản năng nhìn sang Dạ Cô Tinh, vừa vặn nhìn thấy đối phương khóe môi nhẹ cong, cười như không cười, ánh mắt quỷ dị lại cao thâm.
Cô ta rùng mình một cái, ánh mắt hoảng loạn rời đi, cúi đầu, thậm chí không dám nhìn An Tuyển Hoàng nhiều thêm một cái.
Nhớ tới Vương Tuệ bị nhét vào túi rắn, bị người ta đánh từng roi từng roi lên người, rắn độc đủ mọi màu sắc mở to cái miệng ra, cắn từng miếng lên da thịt.
Dạ Cô Tinh rất vui vẻ, phong thái ung dung, khớp xương ngón tay vừa nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn gỗ đàn hương, âm thanh trầm đục nhẹ nhàng mà ổn định nhịp nhàng vang lên, mỗi lần cô gõ xuống một cái, thân thể Ôn Nhã cũng run rẩy một cái, cảnh tượng dọa người quỷ dị không nói ra lời.
An Tuyển Thần tự nhiên cũng cảm thấy dị thường trên người Ôn Hinh Nhã, nhưng ánh mắt anh ta lại lạc đến trên người Dạ Cô Tinh phía đối diện đang gõ nhẹ mặt bàn, như thể muốn dùng mắt nhìn xuyên qua người cô!
Dạ Cô Tinh lại làm như không cảm thấy, vui sướng cười nhẹ, bất động như sơn, thậm chí trước một người đàn ông không che đậy, mâu quang sáng quắc hướng tới quan sát, lông mày cũng không nhăn lại một chút.
Đáy mắt An Tuyển Thần xẹt qua một mảnh khốn đốn, đây chính là người phụ nữ có thể khiến An Tuyển Hoàng yêu thương?
Đôi mắt lấp lánh, lông mày thanh tú như dây đàn, cái mũi tinh xảo đôi môi anh đào, một khuôn mặt rất đẹp, dưới ánh đèn, làn da trắng nõn như phủ lên một lớp sứ mỏng.
Trằn trọc lưu luyến qua thân thể cô, cái cổ mỹ lệ thon dài như thiên nga, bộ ngực—–
Trong lòng sợ hãi, ánh mắt ngưng trệ, một cỗ áp lực cường đại cùng sát ý tràn ngập kéo tới, An Tuyển Thần chỉ thấy máu huyết trào dâng, suýt không thở nổi!
An Tuyển Hoàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như đao quét qua người đàn ông dám ngấp nghé mơ ước người phụ nữ của mình, mặc dù nó là em trai anh, cũng không thể bỏ qua!
Dạ Cô Tinh ngáp một cái, nháy mắt phá vỡ bầu không khí quỷ dị trong phòng.
“Ai kia nhỉ… có việc gì thì nói đi, không có việc thì tôi còn phải về trông con nữa." Cô vừa che miệng ngáp, vừa nhìn về phía An Bính Lương nói.
Mười bốn ông già còn lại đều không hẹn mà cùng hừ lạnh một tiếng, nhìn về hướng Dạ Cô Tinh ba phần khinh bỉ, bảy phần khinh thường: “Không có giáo dưỡng."
Dạ Cô Tinh cười lớn, không hề tức giận: “Tôi cảm thấy, tôi so với những con bò già lỗ mũi hếch lên trời hừ hừ thì vẫn có giáo dưỡng hơn, chú hai cảm thấy sao?"
Tiếng gọi “chú hai" này, tự nhiên là An Bính Lương.
Chưa đợi An Bính Lương mở miệng, mười bốn người còn lại đã bắt đầu nhanh nhảu đứng lên thảo phạt.
“Thật là trong mắt không có bề trên! Người như này sao có thể làm nữ chủ nhân của nhà họ An được? Làm sao quản lý chuyện lớn trong nhà?"
“Nhà họ An lấy về một người con dâu như vậy chính là làm hư hại nề nếp gia đình!"
“Không có lễ phép! Không hiểu tôn kính! Đồ có mẹ sinh ra, không có cha dạy."
Loảng xoảng– choang–
Một bàn cao lương mỹ thực bị ném xuống đất, mặt Dạ Cô Tinh lạnh như sương, toàn thân run rẩy, An Tuyển Hoàng gắt gao cầm tay cô, ánh mắt trầm lạnh bọc bên trong sát ý cuồn cuộn thẳng tắp bắn về phía mười bốn người đối diện: “Câm miệng!"
Mười bốn vị trưởng lão đã sớm ngậm miệng khi Dạ Cô Tinh lật bàn, choáng váng, bọn họ không ngờ người phụ nữ này dám điên cuồng như vậy!
Sau đó lại nhận được lời cảnh cáo sát khí đằng đằng của An Tuyển Hoàng, trong lòng lộp bộp một tiếng, bắt đầu chột dạ, nhưng trên mặt vẫn đồng nhất giả bộ dáng vẻ căm phẫn.
Sống hơn nửa đời lại bị hai người trẻ tuổi ăn hiếp, quả thực chính là mất hết mặt mũi, vô cùng nhục nhã!
Dùng lời của Dạ Cô Tinh nói, đây gọi là cậy già lên mặt, dùng lời Tịch Cẩn nói, đây gọi là già mà không biết xấu hổ!
“Ha ha…" Cười lạnh hai tiếng, đôi đồng tử đen sắc bén của Dạ Cô Tinh quét qua mười bốn trưởng lão, khí thế chỉ thuộc về ‘cậu Dạ’ đột nhiên bùng phát, như thanh kiếm sắc bén rời vỏ, mang theo sát thương mạnh mẽ, đánh thẳng đối phương!
Phía sau, mười năm người Dạ Tổ cảm nhận được biến hóa cảm xúc của cô, xem ra, lần này là nổi giận thật rồi!
Lập tức cũng không khách sáo nữa, nhanh chóng lấy súng, chĩa mười lăm họng súng thẳng tắp vào mười lăm người đối phương, chỉ cần Dạ Cô Tinh ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không do dự bóp!
Mười bốn người kia lúc này không còn bình tĩnh được nữa, trưởng lão chi thứ năm An Nghị dẫn đầu lao tới: “Đứa con gái hoang dã, một chút phép tắc cũng không hiểu, đây chính là hành vi con dâu nhà họ An nên có hay sao?"
Khóe môi lạnh lùng cong, đáy mắt hiện ra màu đỏ mơ hồ, Dạ Cô Tinh đưa mắt ra hiệu sai sử Tịch Cẩn, đoàng —
Một tiếng súng vang lên, tất cả mọi người sửng sốt, ngây người, choáng váng, nhất thời yên tĩnh, đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, âm thanh trầm đục của thân thể ngã xuống đất giống như một quả đấm nện vào trong lòng mọi người, ngay sau đó đó, tiếng kêu khóc om sòm của An Nghị vang lên.
Đã thấy ông ta ôm lấy đùi phải, lăn lộn đầy đất, đúng là bị Tịch Cẩn bắn một phát vào đầu gối.
Từ đầu đến cuối, Dạ Cô Tinh đều không thèm liếc mắt nhìn An Nghị một cái, cô chỉ cố chấp mà nhìn người đàn ông bên cạnh, thắng đến khi nhìn vào đáy mắt tối đen vô tận của anh, chạm đến linh hồn chân thật của anh!
Đây đều là người nhà họ An, hoặc ít hoặc nhiều đều có quan hệ huyết thống với anh, cô sợ từ trong mắt người đàn ông ấy nhìn thấy oán trách, nếu là như thế, vậy tất cả kiên trì của cô đều sẽ trở thành trò cười!
Nhưng mà, không có. Trong mắt người đàn ông chỉ mang theo chiều chuộng, giống hải dương mênh mông vô bờ, dung nạp hết thảy!
Anh tin tưởng cô! Thậm chí không có dò hỏi, không có nghi ngờ, tin tưởng của anh, không có bất luận điều kiện gì!
Dạ Cô Tinh mỉm cười, nụ cười chạm đến đáy mắt, người đàn ông này giao cho cô tín nhiệm vĩnh viễn không hỏi, có một người chồng như vậy, cô không còn đòi hỏi gì hơn nữa!
Đảo mắt, dịu dàng biến mất, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo, tầm mắt quét qua An Nghị ngã xuống đất không dậy nổi, lướt qua mười ba lão già miệng cọp gan thỏ còn lại, cuối cùng dừng lại trên người An Bính Lương, sao mà đáng buồn, mười lăm chi thứ của nhà họ An, lại chỉ có một người hiểu chuyện!
Không ai ngờ tới cô sẽ làm trò trước mặt An Tuyển Hoàng sai người nổ súng, bao gồm cả An Bính Lương!
“Vợ của Tiểu Hoàng, cô làm như vậy có phải có chút quá đáng rồi không?" Âm thanh An Bính Lương như chuông lớn, gân xanh trên trán nhảy lên.
Cười nhạt, ánh mắt Dạ Cô Tinh sáng quắc: “Nếu không như thế, làm sao khiến đường đường trưởng lão chi thứ nhất mở miệng vàng, cho nên ngũ trưởng lão tính là thay thế chịu đựng đi?"
“Vô liêm sỉ, cô nói chuyện kiểu gì…"
“Lão Tứ, im miệng." An Bính Lương vẫy lui người nọ, tầm mắt lại phân nửa không rời Dạ Cô Tinh: “Con dâu nhà họ An, phải dịu dàng rộng lượng, không cần người hùng hổ hăm dọa."
Cười lạnh lùng, Dạ Cô Tinh nhìn đoàn lão thất phu, mắt lộ ra châm biếm: “Con dâu nhà họ An? Nữ chủ nhân? Phu nhân cầm quyền? Những thứ này trong mắt tôi, không đáng một đồng, tôi chỉ muốn gả cho người đàn ông này mà thôi!"
Cô muốn gả cho An Tuyển Hoàng!
Chả có liên quan gì đến nhà họ An?
Cũng chẳng có liên quan gì đến Kỷ Tình?
Những vị trưởng lão này lại có liên quan gì với cô?
An Bính Lương chấn động, trong mắt như không dám tin: “Cô, lời này của cô là ý gì?"
Phu nhân nhà họ An, đây là thứ mà bao nhiêu cô gái tha thiết mơ ước? Quyền lực, vinh quang cùng tôn quý mà thân phận này mang lại, là thứ mà bất luận một người phụ nữ nào trong thiên hạ đều không thể kháng cự!
Cho dù xuất thân cao quý như Kỷ Tình cũng không ngoại lệ!
Nhưng mà, thiếu nữ trước mặt này lại nói cô không quan tâm, những thứ này trong mắt cô không đáng một đồng!
Không chỉ An Bính Lương không tin, mười bốn vị trưởng lão còn lại đều không tin, tình yêu tính là gì? Có thể giá trị bao nhiêu tiền? Có thể nặng mấy lượng?
Trước mặt quyền thế và của cải, tất cả tình yêu đều bị dục vọng mai táng, theo đuổi lợi ích là bản chất của con người!
Bản chất, không thể kháng cự!
Dạ Cô Tinh có thể nói ra những lời này, chẳng qua là niên kỷ còn trẻ, và chạm chưa sâu, sau khi cô ta được nếm trải mùi vị của quyền lực, cô ta sẽ phát hiện, những lời ngày hôm nay sao mà ngây thơ! Sao mà buồn cười đến vậy!
An Tuyển Thần trong mắt lóe lên một tia trào phúng, một người phụ nữ miệng đầy tình tình ái ái, có thông minh mấy thì cũng chỉ như vậy thôi!
Ôn Hinh Nhã lại rủ đầu xuống suy nghĩ, không nhìn rõ biểu tình trên mặt.
Chỉ có An Tuyển Hoàng, đem những lời này nghe vào trong tai, khắc vào trong tim!
Cô ấy nói– tôi chỉ muốn gả cho người đàn ông này mà thôi!
Chỉ là, vì anh!
Cả đời này, An Tuyển Hoàng cảm thấy, đây là lời tỏ tình đẹp nhất mà anh nghe qua!
Đồng tử sâu thẳm của người đàn ông vụt qua ánh sáng chói lọi, sáng như sao, rõ như trăng, sáng ngời rực rỡ, anh cứ như vậy si ngốc nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của người phụ nữ. Giống như muốn in sâu từng cái nhíu mày từng cái mỉm cười của cô vào trong tâm hồn!
Trong nháy mắt, mặt hồ đóng băng bị mở ra một vết nứt thật nhỏ, một mảnh tầng băng liền theo vết nứt này dần dần sụp đổ, cuối cùng hoàn toàn hòa tan, xuân nở hoa về, nước chảy róc rách!
Dạ Cô Tinh không chú ý tới sự thay đổi của người đàn ông, cô đang tập trung tinh lực quan sát biểu cảm của An Bính Lương, khi nhìn thấy đối phương trong mắt toàn là khinh thường cùng miệt thị, cô hoàn toàn nổi giận!
Nhếch lên khóe môi, lạnh lùng cười: “Chú hai nghe không hiểu, tôi cũng không trách chú, dù sao, phát sinh loại sự tình đàn gảy tai trâu này, không nên trách móc!"
“Vợ của Tiểu Hoàng, xin chú ý ngôn từ của cô!"
“Ồ? Tôi không cảm thấy ngôn từ trên có gì không ổn. Chú nghe không hiểu lời của tôi nói, thì giống trâu nghe không hiểu tiếng đàn tao nhã, tôi ví dụ như này rất thích hợp!"
Không hề cho đối phương có cơ hội phát cáu, Dạ Cô Tinh tiếp tục mở miệng: “Chú đã nghe không hiểu, vậy tôi đành nói rõ cho chú nghe!"
Tầm mắt quét qua mười bốn người khác, mang theo một loại uy áp mạnh mẽ: “Còn cả mấy lão già mấy người nữa! Tôi chỉ nói một lần, đều nghe cho rõ ràng!"
Sắc mặt mười lăm ông già đều đỏ lên, đây vẫn là lần đầu tiên, có người trước mặt bọn họ, thẳng thắn mắng ra ba chữ “mấy lão già"!
An Nghị được người đỡ dậy, ôm chặt đầu gối đang không ngừng chảy máu, mắt lộ ra sắc hận.
“Trước hết, gia giáo của nhà tôi còn không tới phiên mấy người mở miệng xen vào! Sau đó, loại lời nói có mẹ sinh ra, không có cha dạy, nếu tôi còn nghe thấy lần nữa, không chỉ một chân đơn giản như vậy, tôi sẽ trực tiếp lấy, mạng, người, đó! Cho người đó cơ hội đầu thai lần nữa, làm người đó chân chính lĩnh hội, cái gì gọi là, có mẹ sinh ra, không có cha dạy dỗ!"
Ánh mắt sắc bén quét qua An Nghị, quấn quanh nồng đậm hơi thở huyết tinh, dưới ánh mắt như vậy, từ trong đáy lòng An Nghị lại dâng lên một cỗ kính nể, chân phát run, suýt nữa ngã xuống.
Rõ ràng chỉ là một cô nhóc, vì cái gì bản thân lại sợ thành như vậy?
Trong nháy mắt, ông ta dường như nhìn thấy khí thế chỉ An Tuyển Hoàng mới có từ trên thân thể cô, cái loại uy áp chỉ thuộc về thượng cấp!
“Còn nữa, người cậy già lên mặt, tôi cũng không tôn kính, vậy gọi là già mà không cần mặt mũi, già mà không biết xấu hổ!"
Sắc mặt mọi người hồng rồi lại xanh, xanh rồi lại tím, biến ảo kịch liệt!
“Cuối cùng, danh phận của tôi không cần bất cứ người nào trong số các ông nào chấp thuận, thân phận hai đứa trẻ cũng không cần trải qua sự công nhận của các ông, cho nên, đừng có lại dùng loại cao cao tại thượng, tư thái con bò hếch lỗ mũi chỉ thiên nói chuyện với tôi, bởi vì, tôi thấy thế sẽ rất ghê tởm, hơn nữa, tôi cũng sẽ không biết nể nang ai đâu!"
“Mặc kệ các ông có công nhận hay không, tôi đều là người vợ mà An Tuyển Hoàng công khai thừa nhận, hai đứa trẻ đều chảy dòng màu nhà họ An, đây là sự thật đã định, cũng không thể nào bác bỏ!"
“Còn cần bổ sung thêm một chút, thế lực sau lưng tôi cũng không yếu hơn nhà họ An, xin khuyên mấy ông, trước khi muốn xuống tay với tôi, trước tiên hãy dùng cái đầu nở hoa của mấy ông để suy nghĩ xem, mấy ông có thể thừa nhận được hậu quả không!"
Làm như đáp lại lời Dạ Cô Tinh, mười lăm người Dạ Tổ giữ chặt súng, lần thứ hai nhắm vào đích là mười lăm trưởng lão.
Tác giả :
Du Nhân