[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 103 Cậu An trung thành, cô thổ lộ
Lời Đổng Nguyệt vừa dứt, ánh đèn đột nhiên bừng sáng, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc người phụ nữ cánh tay ôm đầu gối, bầu không khí bi thương đau đớn tràn ngập toàn bộ hội trường, yên tĩnh, yên tĩnh một cách chết chóc, như hãm sâu trong vũng bùn, không cách nào tự kiềm chế.
Ba giây đồng hồ sau, tiếng vỗ tay vang lên không dứt!
“Tiếp theo, xin mời Dạ Cô Tinh lên đài lĩnh thưởng!"
An Tuyển Hoàng nắm tay cô, Dạ Cô Tinh mới hoàn hồn, hơi đảo mắt, đối diện với ánh mắt dịu dàng của người đàn ông: “Đi đi."
“Ừm." Cô đưa tay, ôm lấy người đàn ông, nỉ non mở miệng: “Hoàng, cám ơn anh…"
Ống kính máy quay đảo qua, vừa vặn bắt lấy hình ảnh dịu dàng hạnh phúc này, trình chiếu toàn bộ trước mặt khán giả cả nước, ánh mắt người đàn ông lạnh lùng mang theo mềm mại, người phụ nữ cười lộ lúm đồng tiền như hoa.
Dạ Cô Tinh hít sâu một hơi, lui ra từ trong lòng người đàn ông, nhấc váy, đi lên khán đài, nói thật, giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất này, trong dự liệu, nhưng cũng khá bất ngờ.
Kỹ thuật diễn xuất của cô và Tiêu Mộ Lương không có vấn đề quá lớn, thành viên chế tác nòng cốt từ đám người Tào Quân, Thiết Sơn cũng có thể nói là hoàn mỹ, nhưng dù sao Vương Thạch tư lịch quá nông, trong nghề không có mối giao thiệp, chỉ cần nói đơn giản là trong ban bình phẩm lần này, Vương Thạch cũng không quen biết lấy một người.
Có điều, ngày hôm nay An Tuyển Hoàng đến, hết thảy đều thuận lý thành chương. Cũng không phải nói ban bình phẩm làm rối kỉ cương, lấy lòng nhà họ An, dù sao kết quả này cũng đã được quyết định trước khi dạ hội ngày hôm nay diễn ra, ván đã đóng thuyền, An Tuyển Hoàng đến, chỉ là bảo đảm kết quả công bằng và công khai, ngăn chặn một số người không đứng đắn, làm ra chuyện vặt vãnh.
Nếu là của cô, anh sẽ không để cho người khác cướp đi, cho dù không phải là của cô, chỉ cần cô muốn, anh cũng sẽ không tiếc tất cả thủ đoạn, giành lấy, hai tay nâng đến trước mặt cô!
Thế giới của An Tuyển Hoàng, cá lớn nuốt cá bé là chuyện quá thường tình!
Chỉ là đối với Dạ Cô Tinh mà nói, một giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất của Kim Kê mà thôi, đạt được thì là vận may của mình, còn nếu đã không phải là của mình, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.
Từng bước từng bước đi lên sân khấu, người phụ nữ mặc chiếc váy dài liền thân, mái tóc được vén lên cao, lộ ra cần cổ trắng nõn kiêu ngạo như thiên nga, phía sau lưng lộ ra dưới ánh sáng, là da trơn mịn như mỡ đông, sự đối lập mãnh liệt giữa trắng và đen càng làm tăng thêm vẻ ma mị.
Đổng Nguyệt ý cười nhẹ nhàng, đôi mắt Mạch Tương Ly lộ ra thưởng thức, nhìn người phụ nữ chậm rãi đi tới, dáng vẻ thướt tha, Dạ Cô Tinh lần lượt nhìn hai người lễ phép gật đầu.
Lúc này, hai cô gái mặc sườn xám, mang hoa tươi và cúp lên sân khấu.
Đổng Nguyệt đưa tay, mỉm cười, khí chất đoan trang: “Chúc mừng cô, hi vọng cô ngày càng tiến xa ở trên con đường nghệ thuật, càng đi càng rộng mở."
Dạ Cô Tinh bắt tay, mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn quý ngôn."
Trong nháy mắt tiếp nhận cúp, dưới đài lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm, nhận hoa tươi từ trong tay Mạch Tương Ly, Dạ Cô Tinh ôm vào trong lòng.
Người dẫn chương trình đúng lúc lên tiếng: “Chúc mừng Cô Tinh đã được các nhà phê bình chuyên nghiệp nhất trí tán thành, vinh dự nhận được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất. Vào giờ phút này, cô có gì muốn chia sẻ với mọi người không?"
Dạ Cô Tinh tiếp nhận micro, quay mặt xuống khán đài, lần lượt cúi đầu với ống kính máy quay, nghiêng mình: “Có thể nhận được sự tán thành của nhà phê bình chuyên nghiệp, nhận được hoa tươi, tiếng vỗ tay, cùng cúp, tôi rất vui vẻ, cũng rất bất ngờ. Cảm ơn mọi người luôn ủng hộ và quan tâm, chưa bao giờ buông tay rời bỏ, cảm ơn đạo diễn Vương, đạo diễn Diệp, thầy Thiết Sơn, thầy Tào Quân và đội ngũ nhân viên hậu trường đã cần cù vất vả, cảm ơn Mộ Lương, Hứa Đình và các diễn viên tham gia “Bầu trời thành phố"! Không có mọi người, sẽ không có “Bầu trời thành phố", không có “Bầu trời thành phố" thì sẽ không có Tiêu Tinh, không có Tiêu Tinh, sẽ không có Dạ Cô Tinh ngày hôm nay, được đứng trên sân khấu nhận giải thưởng, hưởng thụ hoa tươi và tiếng vỗ tay. Vì thế, vinh dự không phải một mình tôi." Cô ngừng nói, giơ chiếc cúp lên thật cao rồi mới nói tiếp: “Trong này cũng có một phần vinh quang của mọi người!"
Tiếng vỗ tay phía dưới vang lên như sấm rền, nhất là nhóm người Vương Thạch, tay đều sắp vỗ tới tê rần.
Hồi tưởng lúc trước, nếu như không gặp phải cô bé này, Vương Thạch bây giờ vẫn đang phải giãy dụa ở đáy xã hội, không có chỗ ở cố định, chỉ là một kẻ tiểu tốt vô danh vô tích sự, làm sao có thể được ngồi trong hội trường đêm trao giải Kim Kê, chậm rãi trao đổi cùng với những cây đa cây đề trong giới đạo diễn, mặc âu phục giày tây xuất hiện trước mặt Tần Tuấn, cùng tranh cao thấp một hồi!
Tất cả những thứ này, đều là nhờ cô mang đến! Vương Thạch thậm chí còn nghĩ, theo một ý nghĩa nào đó, nên cảm ơn Tần Tuấn, nếu không phải anh ta nghĩ trăm phương ngàn kế để nhục nhã mình, Vương Thạch sẽ không đi cửa hàng thức ăn nhanh mua hambuger, cũng sẽ không gặp Dạ Cô Tinh lúc ấy đang làm thêm ở đó —— cô gái đã thay đổi quỹ tích cả một đời của anh.
Chỉ vỏn vẹn trong một năm rưỡi, anh trở thành ngôi sao mới nổi trong giới đạo diễn, hãnh diện, giương ra hoài bão! Mà cô vinh dự nhận được giải diễn viên xuất sắc nhất, đã làm vợ người ta, làm mẹ.
Quay đầu nhìn lại, quá trình từng bước từng bước đi tới thành công hiện lên rõ ràng ngay trước mắt, ngoại trừ cảm kích, vẫn là cảm kích.
Dạ Cô Tinh vẫn chưa nói xong, chỉ nghe cô chuyển đề tài: “Tại đây, những người tôi muốn gửi lời cảm ơn, còn có một người, đối với tôi mà nói, ý nghĩa phi phàm, người đó chính là, chồng của tôi, cha của hai đứa con tôi —— An Tuyển Hoàng!"
Cột sáng màu trắng chiếu thẳng vào vị trí chính giữa ở hàng thứ ba, chiếu lên người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt đồng loạt hướng về nơi đó, nhưng người đàn ông chỉ ngồi im, bất thiên bất ỷ, toàn thân tỏa ra vẻ lạnh lẽo sắc bén, tựa như khiến người khác đông lại thành băng, hai mắt thăm thẳm như hồ sâu, mặt như đao gọt. Khi ánh mắt chạm vào bóng hình xinh đẹp trên sân khấu, đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Cho dù anh là thép đã luyện qua lò lửa trăm lần, nhưng vì cô cũng trở nên mềm mại!
Ấm áp của anh, chỉ một mình cô độc chiếm!
Nếu như cảnh tượng này rơi vào trong mắt fan của Áo Tím, nhất định sẽ hô to một câu —— “cậu An trung thành!"
“Cảm ơn anh đã bao dung và thấu hiểu, cho em một ngôi nhà ấm áp, hai đứa trẻ thông minh lanh lợi. Trong tính mạng của em, anh đã chiếm một nửa, vinh hạnh của em, cũng là của anh! Mọi người chắc đã xem đoạn trực tiếp, ở trong chương trình tôi đã nói, gia đình quan trọng nhất, chồng quan trọng nhất, con cái là quan trọng nhất, vầng sáng của ngôi sao màn bạc, dư luận xã hội, tiền tài danh lợi, cũng không đáng để tôi từ bỏ gia đình, từ bỏ người tôi yêu và con của mình. Cho dù tôi đam mê đóng phim, cũng không nỡ nhìn thấy fan yêu thích Áo Tím thất vọng. Nhưng khi những thứ này phát sinh xung đột với gia đình, hai chọn một, tôi sẽ không chút do dự chọn điều quan trọng nhất!"
“Nhưng mà anh lại nói tôi hãy ở lại. Ở lại sân khấu này, ở lại trong tầm nhìn của mọi người, ở lại màn ảnh lớn! Ngày hôm nay, tôi muốn đưa chiếc cúp này cho người quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi—— Hoàng, anh có đồng ý nhận lấy món quà này không?"
Tiếng nghị luận vang lên, các minh tinh trong hội trường bắt đầu vỗ tay, ngay cả những người bên truyền thông có tư cách tham dự đêm trao giải cũng không nhịn được mà hô to ——
“Cậu An, nếu là đàn ông thì lên đi!"
Vào giờ phút này, bọn họ không còn là phóng viên ham mê công danh lợi lộc, cũng đã quên mất thân phận địa vị của An Tuyển Hoàng đáng tôn sùng cỡ nào, bọn họ chỉ là những người có tình nghĩa, chỉ vì muốn hoan hô, cổ vũ cho đoạn tình cảm của đôi trai tài gái sắc, ông trời tác hợp này mà thôi!
Không thể tiến vào hội trường, chỉ có thể ngồi trước ti vi xem truyền hình trực tiếp, Fan hâm mộ của Áo Tím vô cùng kích động, gào thét ầm ầm, nhiệt huyết sôi trào, siết chặt bàn tay, cắn chặt hàm răng, hận không thể một giây sau hóa thành An Tuyển Hoàng, chạy vội trên sân khấu, ôm vợ yêu vào ngực!
“Má ơi! Cậu An đang làm gì? Bị choáng váng sao?"
“Hu hu… Xem một buổi lễ trao giải thôi mà, có cần khoe ân ái như vậy không, muốn giày vò đám FA chúng tôi sao?"
“Con gái tui thật là giỏi mà! Đánh gục tổng tài bá đạo! Oh yeah!"
“Sao cậu An không có chút phản ứng nào vậy? Không phải bị rơi trong hũ mật không rút ra được đấy chứ?"
An Tuyển Hoàng đúng là rất bối rối, sửng sốt, choáng váng, cơ bắp căng thẳng, bên dưới ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng là sóng to gió lớn cuồn cuộn, lần đầu tiên trong đời anh lại tay chân luống cuống như vậy, trong lòng lại có một tia ngọt ngào tầng tầng lên men, cho đến khi lan tràn ra toàn thân, từng bộ phận trên cơ thể!
Anh cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, nhà gái dũng cảm thổ lộ tiếng lòng, mạnh dạn tỏ tình, nhưng người đàn ông lại không hề lay động, ngày mai đầu đề trên các tờ báo, tạp chí chắc hẳn rất náo nhiệt.
Áo Tím đã dũng cảm thổ lộ tiếng lòng, đàng trai không đáp lại nửa lời?
Hào môn khó gả —— thật tâm yêu nhau, hay là tự mình dán tới cửa?
Dạ Cô Tinh vẫn thong dong bình tĩnh, đối diện với người nào đó đang sững sờ trong đám người, giơ micro lên: “Trước đây, đều là anh từng bước từng bước đi về phía em, bây giờ, đến lượt em đi về phía anh." Nói xong, đưa micro trả cho người chủ trì, một tay cầm cúp, một tay nhấc lên góc váy đi xuống phía dưới, mi mục như họa, xinh đẹp như bức tranh thủy mặc.
Mọi người sững sờ mà nhìn một màn trước mắt, càng si ngốc xuất thần, trong nháy mắt đó, phảng phất tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm, trong hội trường rộng lớn, chỉ còn lại hai người mà thôi, bốn mắt nhìn nhau, bên trong anh có em, bên trong em có anh.
Dạ Cô Tinh cầm lấy bàn tay anh, đặt cúp vào lòng bàn tay, ngước mắt, nhìn sâu vào hai mắt đang tràn đầy kinh ngạc của anh, nở nụ cười: “Hoàng, thích món quà em tặng anh không?"
Câu trả lười của anh là trực tiếp kéo người vào trong ngực, ghé sát vào tai cô, âm thanh khàn khàn, trầm thấp nỉ non: “Rất thích….."
Dạ Cô Tinh nhón chân lên, đưa tay vòng lấy cổ anh: “Em yêu anh."
Hai mắt An Tuyển Hoàng nóng rực, sáng quắc tỏa ánh sáng, giống như ánh mặt trời giữa hè, nóng bỏng. Dạ Cô Tinh có thể cảm giác được cánh tay người đang ôm mình run rẩy, mang theo một loại thấp thỏm không xác định, hoặc là vui mừng xúc động.
Cô bám vào bên tai người đàn ông, kiên định lặp lại: “Em yêu anh…."
Ba từ này cô chưa từng nói qua, hôm nay rốt cục cũng nói, mang theo thua thiệt và hổ thẹn, đây là lời tỏ tình mà cô nợ An Tuyển Hoàng, là những lời cô vẫn luôn muốn nói, nhưng kéo dài tới tận hôm nay mới lấy hết dũng khí nói ra!
“Lặp lại lần nữa." Anh gắt gao ôm lấy cô, cảm giác như làm như vậy sẽ tiến vào linh hồn, hòa vào cốt nhục.
“Em yêu anh…. Em yêu anh…."
Rào ——
Trong tiếng kêu kinh ngạc, người đàn ông cao to đẹp trai bế bổng người phụ nữ lên, làn váy màu đen từ khuỷu tay anh buông xuống, đổ xuống thành một độ cong tuyệt mĩ, xoay người, rời đi, xuyên qua đám người, không người nào dám ngăn cản!
“Cậu An uy vũ!"
“Bá đạo tổng tài! Yeah yeahhhh ——"
“Cậu An phải ăn thịt! Đánh gục cừu nhỏ! Yeahhhh ——"
“Đi thôi đi thôi! Về nhà lăn giường thôi!"
Một trận rối loạn, một trận náo động, mấy nhà hâm mộ, mấy nhà đố kị, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng người đàn ông ôm người phụ nữ từ từ biến mất, trầm ổn như núi, rộng rãi tựa như biển, như trong lòng của anh, chính là một phương trời vĩnh viễn không bao giờ thấy mây đen!
Một trận bàn tán sôi nổi, theo vai chính rời sân từ từ lắng lại, đêm trao giải vẫn chưa kết thúc, tiếp tục tiến hành, nhưng châu ngọc phía trước, mọi người chính mắt thấy một hồi ái tình nồng nàn, đồng thời vì đó rung động thật sâu, thì sao có thể nhanh chóng dời đi tâm tư mà quan tâm công bố giải thưởng phía sau?
Chẳng trách dạ hội không biết sắp xếp, chỉ trách vừa bắt đầu cũng quá chấn động!
Sau khi Đổng Nguyệt công bố giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, Mạch Tương Ly theo sát phía sau, công bố nam diễn viên xuất sắc nhất, chính là Tiêu Mộ Lương không thể nghi ngờ!
Các nhà phê bình đều nhất trí nhận xét —— xem anh diễn, có cảm giác đi qua tang thương của muôn nghìn sông núi, liếc nhìn bên dưới vẻ bề ngoài trẻ tuổi đó, chính là linh hồn già nua tuyệt vọng!
Tiêu Mộ Lương lên sân khấu, mắt phượng sóng nước mênh mông, rũ mắt, che lấp đi tất cả ảm đạm, chốn đi về của cô xưa nay cũng không phải là anh, bây giờ, trong lòng cô đã có người để yêu, anh cũng có thể buông tay rồi…
“Cảm ơn ban bình chọn đã trao giải thưởng này cho tôi… Nếu như, có thể chấp thuận một tâm nguyện ngay thời khắc may mắn này, vậy thì tôi hi vọng, người tôi yêu, có thể vĩnh viễn hạnh phúc…"
Ba giây đồng hồ sau, tiếng vỗ tay vang lên không dứt!
“Tiếp theo, xin mời Dạ Cô Tinh lên đài lĩnh thưởng!"
An Tuyển Hoàng nắm tay cô, Dạ Cô Tinh mới hoàn hồn, hơi đảo mắt, đối diện với ánh mắt dịu dàng của người đàn ông: “Đi đi."
“Ừm." Cô đưa tay, ôm lấy người đàn ông, nỉ non mở miệng: “Hoàng, cám ơn anh…"
Ống kính máy quay đảo qua, vừa vặn bắt lấy hình ảnh dịu dàng hạnh phúc này, trình chiếu toàn bộ trước mặt khán giả cả nước, ánh mắt người đàn ông lạnh lùng mang theo mềm mại, người phụ nữ cười lộ lúm đồng tiền như hoa.
Dạ Cô Tinh hít sâu một hơi, lui ra từ trong lòng người đàn ông, nhấc váy, đi lên khán đài, nói thật, giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất này, trong dự liệu, nhưng cũng khá bất ngờ.
Kỹ thuật diễn xuất của cô và Tiêu Mộ Lương không có vấn đề quá lớn, thành viên chế tác nòng cốt từ đám người Tào Quân, Thiết Sơn cũng có thể nói là hoàn mỹ, nhưng dù sao Vương Thạch tư lịch quá nông, trong nghề không có mối giao thiệp, chỉ cần nói đơn giản là trong ban bình phẩm lần này, Vương Thạch cũng không quen biết lấy một người.
Có điều, ngày hôm nay An Tuyển Hoàng đến, hết thảy đều thuận lý thành chương. Cũng không phải nói ban bình phẩm làm rối kỉ cương, lấy lòng nhà họ An, dù sao kết quả này cũng đã được quyết định trước khi dạ hội ngày hôm nay diễn ra, ván đã đóng thuyền, An Tuyển Hoàng đến, chỉ là bảo đảm kết quả công bằng và công khai, ngăn chặn một số người không đứng đắn, làm ra chuyện vặt vãnh.
Nếu là của cô, anh sẽ không để cho người khác cướp đi, cho dù không phải là của cô, chỉ cần cô muốn, anh cũng sẽ không tiếc tất cả thủ đoạn, giành lấy, hai tay nâng đến trước mặt cô!
Thế giới của An Tuyển Hoàng, cá lớn nuốt cá bé là chuyện quá thường tình!
Chỉ là đối với Dạ Cô Tinh mà nói, một giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất của Kim Kê mà thôi, đạt được thì là vận may của mình, còn nếu đã không phải là của mình, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.
Từng bước từng bước đi lên sân khấu, người phụ nữ mặc chiếc váy dài liền thân, mái tóc được vén lên cao, lộ ra cần cổ trắng nõn kiêu ngạo như thiên nga, phía sau lưng lộ ra dưới ánh sáng, là da trơn mịn như mỡ đông, sự đối lập mãnh liệt giữa trắng và đen càng làm tăng thêm vẻ ma mị.
Đổng Nguyệt ý cười nhẹ nhàng, đôi mắt Mạch Tương Ly lộ ra thưởng thức, nhìn người phụ nữ chậm rãi đi tới, dáng vẻ thướt tha, Dạ Cô Tinh lần lượt nhìn hai người lễ phép gật đầu.
Lúc này, hai cô gái mặc sườn xám, mang hoa tươi và cúp lên sân khấu.
Đổng Nguyệt đưa tay, mỉm cười, khí chất đoan trang: “Chúc mừng cô, hi vọng cô ngày càng tiến xa ở trên con đường nghệ thuật, càng đi càng rộng mở."
Dạ Cô Tinh bắt tay, mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn quý ngôn."
Trong nháy mắt tiếp nhận cúp, dưới đài lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm, nhận hoa tươi từ trong tay Mạch Tương Ly, Dạ Cô Tinh ôm vào trong lòng.
Người dẫn chương trình đúng lúc lên tiếng: “Chúc mừng Cô Tinh đã được các nhà phê bình chuyên nghiệp nhất trí tán thành, vinh dự nhận được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất. Vào giờ phút này, cô có gì muốn chia sẻ với mọi người không?"
Dạ Cô Tinh tiếp nhận micro, quay mặt xuống khán đài, lần lượt cúi đầu với ống kính máy quay, nghiêng mình: “Có thể nhận được sự tán thành của nhà phê bình chuyên nghiệp, nhận được hoa tươi, tiếng vỗ tay, cùng cúp, tôi rất vui vẻ, cũng rất bất ngờ. Cảm ơn mọi người luôn ủng hộ và quan tâm, chưa bao giờ buông tay rời bỏ, cảm ơn đạo diễn Vương, đạo diễn Diệp, thầy Thiết Sơn, thầy Tào Quân và đội ngũ nhân viên hậu trường đã cần cù vất vả, cảm ơn Mộ Lương, Hứa Đình và các diễn viên tham gia “Bầu trời thành phố"! Không có mọi người, sẽ không có “Bầu trời thành phố", không có “Bầu trời thành phố" thì sẽ không có Tiêu Tinh, không có Tiêu Tinh, sẽ không có Dạ Cô Tinh ngày hôm nay, được đứng trên sân khấu nhận giải thưởng, hưởng thụ hoa tươi và tiếng vỗ tay. Vì thế, vinh dự không phải một mình tôi." Cô ngừng nói, giơ chiếc cúp lên thật cao rồi mới nói tiếp: “Trong này cũng có một phần vinh quang của mọi người!"
Tiếng vỗ tay phía dưới vang lên như sấm rền, nhất là nhóm người Vương Thạch, tay đều sắp vỗ tới tê rần.
Hồi tưởng lúc trước, nếu như không gặp phải cô bé này, Vương Thạch bây giờ vẫn đang phải giãy dụa ở đáy xã hội, không có chỗ ở cố định, chỉ là một kẻ tiểu tốt vô danh vô tích sự, làm sao có thể được ngồi trong hội trường đêm trao giải Kim Kê, chậm rãi trao đổi cùng với những cây đa cây đề trong giới đạo diễn, mặc âu phục giày tây xuất hiện trước mặt Tần Tuấn, cùng tranh cao thấp một hồi!
Tất cả những thứ này, đều là nhờ cô mang đến! Vương Thạch thậm chí còn nghĩ, theo một ý nghĩa nào đó, nên cảm ơn Tần Tuấn, nếu không phải anh ta nghĩ trăm phương ngàn kế để nhục nhã mình, Vương Thạch sẽ không đi cửa hàng thức ăn nhanh mua hambuger, cũng sẽ không gặp Dạ Cô Tinh lúc ấy đang làm thêm ở đó —— cô gái đã thay đổi quỹ tích cả một đời của anh.
Chỉ vỏn vẹn trong một năm rưỡi, anh trở thành ngôi sao mới nổi trong giới đạo diễn, hãnh diện, giương ra hoài bão! Mà cô vinh dự nhận được giải diễn viên xuất sắc nhất, đã làm vợ người ta, làm mẹ.
Quay đầu nhìn lại, quá trình từng bước từng bước đi tới thành công hiện lên rõ ràng ngay trước mắt, ngoại trừ cảm kích, vẫn là cảm kích.
Dạ Cô Tinh vẫn chưa nói xong, chỉ nghe cô chuyển đề tài: “Tại đây, những người tôi muốn gửi lời cảm ơn, còn có một người, đối với tôi mà nói, ý nghĩa phi phàm, người đó chính là, chồng của tôi, cha của hai đứa con tôi —— An Tuyển Hoàng!"
Cột sáng màu trắng chiếu thẳng vào vị trí chính giữa ở hàng thứ ba, chiếu lên người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt đồng loạt hướng về nơi đó, nhưng người đàn ông chỉ ngồi im, bất thiên bất ỷ, toàn thân tỏa ra vẻ lạnh lẽo sắc bén, tựa như khiến người khác đông lại thành băng, hai mắt thăm thẳm như hồ sâu, mặt như đao gọt. Khi ánh mắt chạm vào bóng hình xinh đẹp trên sân khấu, đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Cho dù anh là thép đã luyện qua lò lửa trăm lần, nhưng vì cô cũng trở nên mềm mại!
Ấm áp của anh, chỉ một mình cô độc chiếm!
Nếu như cảnh tượng này rơi vào trong mắt fan của Áo Tím, nhất định sẽ hô to một câu —— “cậu An trung thành!"
“Cảm ơn anh đã bao dung và thấu hiểu, cho em một ngôi nhà ấm áp, hai đứa trẻ thông minh lanh lợi. Trong tính mạng của em, anh đã chiếm một nửa, vinh hạnh của em, cũng là của anh! Mọi người chắc đã xem đoạn trực tiếp, ở trong chương trình tôi đã nói, gia đình quan trọng nhất, chồng quan trọng nhất, con cái là quan trọng nhất, vầng sáng của ngôi sao màn bạc, dư luận xã hội, tiền tài danh lợi, cũng không đáng để tôi từ bỏ gia đình, từ bỏ người tôi yêu và con của mình. Cho dù tôi đam mê đóng phim, cũng không nỡ nhìn thấy fan yêu thích Áo Tím thất vọng. Nhưng khi những thứ này phát sinh xung đột với gia đình, hai chọn một, tôi sẽ không chút do dự chọn điều quan trọng nhất!"
“Nhưng mà anh lại nói tôi hãy ở lại. Ở lại sân khấu này, ở lại trong tầm nhìn của mọi người, ở lại màn ảnh lớn! Ngày hôm nay, tôi muốn đưa chiếc cúp này cho người quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi—— Hoàng, anh có đồng ý nhận lấy món quà này không?"
Tiếng nghị luận vang lên, các minh tinh trong hội trường bắt đầu vỗ tay, ngay cả những người bên truyền thông có tư cách tham dự đêm trao giải cũng không nhịn được mà hô to ——
“Cậu An, nếu là đàn ông thì lên đi!"
Vào giờ phút này, bọn họ không còn là phóng viên ham mê công danh lợi lộc, cũng đã quên mất thân phận địa vị của An Tuyển Hoàng đáng tôn sùng cỡ nào, bọn họ chỉ là những người có tình nghĩa, chỉ vì muốn hoan hô, cổ vũ cho đoạn tình cảm của đôi trai tài gái sắc, ông trời tác hợp này mà thôi!
Không thể tiến vào hội trường, chỉ có thể ngồi trước ti vi xem truyền hình trực tiếp, Fan hâm mộ của Áo Tím vô cùng kích động, gào thét ầm ầm, nhiệt huyết sôi trào, siết chặt bàn tay, cắn chặt hàm răng, hận không thể một giây sau hóa thành An Tuyển Hoàng, chạy vội trên sân khấu, ôm vợ yêu vào ngực!
“Má ơi! Cậu An đang làm gì? Bị choáng váng sao?"
“Hu hu… Xem một buổi lễ trao giải thôi mà, có cần khoe ân ái như vậy không, muốn giày vò đám FA chúng tôi sao?"
“Con gái tui thật là giỏi mà! Đánh gục tổng tài bá đạo! Oh yeah!"
“Sao cậu An không có chút phản ứng nào vậy? Không phải bị rơi trong hũ mật không rút ra được đấy chứ?"
An Tuyển Hoàng đúng là rất bối rối, sửng sốt, choáng váng, cơ bắp căng thẳng, bên dưới ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng là sóng to gió lớn cuồn cuộn, lần đầu tiên trong đời anh lại tay chân luống cuống như vậy, trong lòng lại có một tia ngọt ngào tầng tầng lên men, cho đến khi lan tràn ra toàn thân, từng bộ phận trên cơ thể!
Anh cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, nhà gái dũng cảm thổ lộ tiếng lòng, mạnh dạn tỏ tình, nhưng người đàn ông lại không hề lay động, ngày mai đầu đề trên các tờ báo, tạp chí chắc hẳn rất náo nhiệt.
Áo Tím đã dũng cảm thổ lộ tiếng lòng, đàng trai không đáp lại nửa lời?
Hào môn khó gả —— thật tâm yêu nhau, hay là tự mình dán tới cửa?
Dạ Cô Tinh vẫn thong dong bình tĩnh, đối diện với người nào đó đang sững sờ trong đám người, giơ micro lên: “Trước đây, đều là anh từng bước từng bước đi về phía em, bây giờ, đến lượt em đi về phía anh." Nói xong, đưa micro trả cho người chủ trì, một tay cầm cúp, một tay nhấc lên góc váy đi xuống phía dưới, mi mục như họa, xinh đẹp như bức tranh thủy mặc.
Mọi người sững sờ mà nhìn một màn trước mắt, càng si ngốc xuất thần, trong nháy mắt đó, phảng phất tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm, trong hội trường rộng lớn, chỉ còn lại hai người mà thôi, bốn mắt nhìn nhau, bên trong anh có em, bên trong em có anh.
Dạ Cô Tinh cầm lấy bàn tay anh, đặt cúp vào lòng bàn tay, ngước mắt, nhìn sâu vào hai mắt đang tràn đầy kinh ngạc của anh, nở nụ cười: “Hoàng, thích món quà em tặng anh không?"
Câu trả lười của anh là trực tiếp kéo người vào trong ngực, ghé sát vào tai cô, âm thanh khàn khàn, trầm thấp nỉ non: “Rất thích….."
Dạ Cô Tinh nhón chân lên, đưa tay vòng lấy cổ anh: “Em yêu anh."
Hai mắt An Tuyển Hoàng nóng rực, sáng quắc tỏa ánh sáng, giống như ánh mặt trời giữa hè, nóng bỏng. Dạ Cô Tinh có thể cảm giác được cánh tay người đang ôm mình run rẩy, mang theo một loại thấp thỏm không xác định, hoặc là vui mừng xúc động.
Cô bám vào bên tai người đàn ông, kiên định lặp lại: “Em yêu anh…."
Ba từ này cô chưa từng nói qua, hôm nay rốt cục cũng nói, mang theo thua thiệt và hổ thẹn, đây là lời tỏ tình mà cô nợ An Tuyển Hoàng, là những lời cô vẫn luôn muốn nói, nhưng kéo dài tới tận hôm nay mới lấy hết dũng khí nói ra!
“Lặp lại lần nữa." Anh gắt gao ôm lấy cô, cảm giác như làm như vậy sẽ tiến vào linh hồn, hòa vào cốt nhục.
“Em yêu anh…. Em yêu anh…."
Rào ——
Trong tiếng kêu kinh ngạc, người đàn ông cao to đẹp trai bế bổng người phụ nữ lên, làn váy màu đen từ khuỷu tay anh buông xuống, đổ xuống thành một độ cong tuyệt mĩ, xoay người, rời đi, xuyên qua đám người, không người nào dám ngăn cản!
“Cậu An uy vũ!"
“Bá đạo tổng tài! Yeah yeahhhh ——"
“Cậu An phải ăn thịt! Đánh gục cừu nhỏ! Yeahhhh ——"
“Đi thôi đi thôi! Về nhà lăn giường thôi!"
Một trận rối loạn, một trận náo động, mấy nhà hâm mộ, mấy nhà đố kị, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng người đàn ông ôm người phụ nữ từ từ biến mất, trầm ổn như núi, rộng rãi tựa như biển, như trong lòng của anh, chính là một phương trời vĩnh viễn không bao giờ thấy mây đen!
Một trận bàn tán sôi nổi, theo vai chính rời sân từ từ lắng lại, đêm trao giải vẫn chưa kết thúc, tiếp tục tiến hành, nhưng châu ngọc phía trước, mọi người chính mắt thấy một hồi ái tình nồng nàn, đồng thời vì đó rung động thật sâu, thì sao có thể nhanh chóng dời đi tâm tư mà quan tâm công bố giải thưởng phía sau?
Chẳng trách dạ hội không biết sắp xếp, chỉ trách vừa bắt đầu cũng quá chấn động!
Sau khi Đổng Nguyệt công bố giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, Mạch Tương Ly theo sát phía sau, công bố nam diễn viên xuất sắc nhất, chính là Tiêu Mộ Lương không thể nghi ngờ!
Các nhà phê bình đều nhất trí nhận xét —— xem anh diễn, có cảm giác đi qua tang thương của muôn nghìn sông núi, liếc nhìn bên dưới vẻ bề ngoài trẻ tuổi đó, chính là linh hồn già nua tuyệt vọng!
Tiêu Mộ Lương lên sân khấu, mắt phượng sóng nước mênh mông, rũ mắt, che lấp đi tất cả ảm đạm, chốn đi về của cô xưa nay cũng không phải là anh, bây giờ, trong lòng cô đã có người để yêu, anh cũng có thể buông tay rồi…
“Cảm ơn ban bình chọn đã trao giải thưởng này cho tôi… Nếu như, có thể chấp thuận một tâm nguyện ngay thời khắc may mắn này, vậy thì tôi hi vọng, người tôi yêu, có thể vĩnh viễn hạnh phúc…"
Tác giả :
Du Nhân