(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu
Chương 510 Ngục bá online
Editor: Đào Tử
____________________
"Vận khí này thật không phải kém bình thường."
Bùi Diệp không nhịn được xoa huyệt Thái Dương và mi tâm.
Không biết hệ thống trò chơi an bài thế nào, thân phận bố trí cho mỗi lần đều cực kỳ xui, cảm giác tồn tại thấp như tàn hình.
Ngẫm lại những việc cô đã trải qua mới nãy, Bùi Diệp không cần nghĩ cũng biết Tiểu Thanh chết thế nào.
Cái nhà giam này không giống nhà giam cô nghĩ, quan hệ giữa giám ngục và phạm nhân cũng khác.
Tiểu Thanh vừa tới ngục giam, nằm trong số ít nữ tính trong ngục giam, cô ấy lại nhận được sự uy hiếp song phương từ phạm nhân và giám ngục.
Giám ngục có quyền làm bất cứ điều gì với phạm nhân, hời hợt liền tăng thêm cho cô ba tháng ngồi tù.
Giữa phạm nhân cũng giương cung bạt kiếm, hơi thở ác ý luôn quanh quẩn.
Điều khiến Bùi Diệp khó hiểu nhất là --
Vì sao Bảo Đầu phạm pháp chỉ bị giam một tháng?
Phải biết tên này bên ngoài bức lương làm kỹ, "Hại chết" Nghệ Ninh Ninh.
Tiểu Thanh bị phẫn nộ chi phối, muốn giúp hai đứa em báo thù lại bị phán quyết nửa năm?
Mới vừa rồi còn vì gây hấn gây chuyện thêm ba tháng nữa...
Tất cả mọi người lại như tập mãi thành thói quen.
Hoặc là ngục giam này có vấn đề, hoặc là toàn bộ hoàn cảnh xã hội có vấn đề.
Cô tiếp tục xem nội dung sơ lược của nguyên tác « Vợ yêu nữ đầu bếp ôm bầu bỏ chạy: Tướng quân mặt quỷ đừng đuổi theo ».
Nữ xuyên Hoa Khinh Khinh một thân một mình ở thế giới xa lạ sống trong nơm nớp lo sợ.
Cô là người lạc quan, dùng tiền người đàn ông thần bí để lại định cư ở nơi tương đối an ổn, mở livestream mỹ thực.
Mới đầu người xem lác đác không có mấy, bởi vì bọn họ thích xem mỹ nữ se.xy livestream nhảy nhót hơn, hoặc là nhìn người đàn ông vạm vỡ đi săn nơi hoang dã, tay không vật lộn với dã thú.
Hoa Khinh Khinh dáng dấp ổn, nhưng việc livestream bất ổn.
Buổi livestream của cô không có mấy ai xem, chỉ có hai ba người rảnh đến mốc meo.
Khó khăn và tủi thân buổi đầu lập nghiệp khiến Hoa Khinh Khinh uể oải, lặng lẽ làm món ăn mình thích.
Có người xem rảnh nhức cả trứng thấy cô ăn ngon, thương cảm cho thuần nhân loại yếu nhớt này, liền mua một phần cho thú cưng nhà mình ăn.
→_→
Kết quả ngoài ý muốn.
Vị người xem này thích ru rú trong nhà, dịch dinh dưỡng trong nhà sử dụng hết, lại lười nhác ra ngoài mua, đúng lúc người máy đem đồ ăn đưa tới cửa.
Mở hộp ra, hương thơm tỏa bốn phía.
Ức gà sốt tiêu đen đơn giản hiện ra.
Những miếng ức gà lớn được hầm mềm không nát không dầu mỡ, nước dùng đậm đà, mùi thơm xông vào mũi khiến người xem không ngừng tiết nước bọt.
Mũi chó cưng ngửi được mùi thơm hấp tấp chạy tới, hắn vô thức giơ cao phần ức gà sốt tiêu đen này trên đỉnh đầu.
Cuối cùng hộp ức gà sốt tiêu đen bị một người một chó giành nhau ăn sạch.
Hoa Khinh Khinh có vị fan hâm mộ đầu tiên.
Mỗi ngày ngồi lì trong livestream của cô, cùng cô nói chuyện phiếm, hỏi cô làm thế nào làm ra món ăn ngon như vậy.
Fan hâm mộ nghi hoặc: "Những thứ bẩn thỉu đó bình thường đều là đồ ăn cho thú cưng, một chút dân nghèo tầng dưới chót còn khinh thường ăn, sao cô lại thích?"
Hắn cũng thực sự không cưỡng nổi mùi thơm dụ hoặc mới ăn.
Dù sao trên danh nghĩa là mua cho thú cưng, đóng cửa lại, ai biết là người ăn hay là chó ăn.
Hoa Khinh Khinh khẽ giật mình.
Cô kế thừa hầu hết ký ức của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ Hoa Khinh Khinh lớn lên ở khu ổ chuột, gần như chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài khu ổ chuột.
Cô ấy cũng không biết những vật khó ăn tê răng ấy thực sự dùng cho súc vật ăn, chỉ biết một năm được ăn mấy lần còn cảm thấy vui vẻ.
Thế giới này giống trái đất, nhưng tình huống trên đại lục lại hoàn toàn khác trái đất.
Nơi này không có quốc gia, không có chính phủ.
Nhưng nơi này có siêu đô thị kỳ quái rực rỡ, cao ốc san sát, khắp nơi đều có tòa nhà chọc trời cao vút nguy nga tráng lệ, trên không còn có phương tiện giao thông bay lượn khắp nơi, người giàu có và kẻ phụ thuộc người giàu có thoải mái ở chỗ này, hưởng thụ tài nguyên tốt nhất.
Người bình thường kém một tầng thì ở hoàn cảnh phổ thông, khu vực bình dân trị an cũng khá phổ thông, nơi này cũng có cao ốc cao vút, nhưng xây cao như vậy lại vì chứa được nhiều người bình thường hơn. Phòng ốc cũ kỹ, mặt tường rách nát, kéo dây điện chằng chịt khắp nơi, ngay cả bầu trời cũng thường xuyên bao phủ bởi mây mù.
Lớp người nghèo hơn thì ở tầng hầm, sân thượng, cái gọi là nhà cũng vẻn vẹn có thể dung thân một mét vuông.
Nghèo thêm nữa là kẻ lang thang không nhà để về, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường.
Nghèo nhất...
Thì là người ở khu ổ chuột.
Chỗ ở của bọn họ bẩn thỉu nhất hỗn loạn nhất, bọn họ cũng là những người ngu muội nhất vụng về nhất.
Chỗ đó giết người cướp bóc đều tính là việc nhỏ, căn bản sẽ không bị bắt đi, ngược lại vì là kẻ hung hãn nên được thả, người không có năng lực mà gây sự sẽ bị bắt tượng trưng vào nhà giam một thời gian ngắn. Không ít người ở khu ổ chuột vì đói cố ý kiếm chuyện, để bộ đội tuần tra bắt mình đi, kiếm cơm chùa.
Hoa Khinh Khinh tự mình hiểu lấy, cô biết mình ngoại trừ khuôn mặt và tay nghề nấu nướng, vai không thể gánh, tay không thể nâng, không cách nào sống ở khu ổ chuột.
Không may bị cướp tiền cướp sắc, phạm nhân quá nửa sẽ không có việc gì, thậm chí ngay cả có bị bắt hay không đều xem tâm trạng nhân viên bộ đội tuần tra tốt hay xấu, thời gian giam giữ không biết chừng.
Không những thế, khu ổ chuột là nơi tội ác giết chóc tồn tại.
Nghe nói còn là trụ sở bí mật của Quân tự do.
Thường xuyên bộc phát giao chiến, hai phe đánh nhau căn bản không quản sống chết của dân nghèo.
Hoa Khinh Khinh không muốn mình ra khỏi nhà trở về, ổ nhỏ nhà mình bị oanh tạc.
Cô giấu diếm xuất thân khu ổ chuột của mình, mỗi sáng sớm đi ra ngoài mua sắm nguyên liệu cần thiết để giữa trưa livestream, giữa trưa livestream hai giờ, hai giờ chiều bắt đầu ngủ trưa, ba giờ rời giường quét dọn vệ sinh, tính toán thu nhập một ngày, quy hoạch nội dung livestream ngày hôm sau, và... Muốn ăn cái gì.
Hai tháng sau, Hoa Khinh Khinh phát hiện mình mang thai...
_(:з)∠)_
Bệnh viện chính quy chi phí cao đến nỗi cô chỉ có thể ngước nhìn, phòng khám bệnh tư nhân lại dễ dàng chôn vùi tính mạng.
Hoa Khinh Khinh do dự hồi lâu, hay là chuẩn bị mạo hiểm một phen.
Đặt lịch hẹn phòng khám tư nhân dởm, đến ngày hẹn lại gặp phải ngoài ý muốn, bị cuốn vào một trận tranh đấu, may mắn bảo vệ được mạng nhỏ.
Bỏ lỡ thời gian hẹn, Hoa Khinh Khinh bị bác sĩ phòng khám dởm phạt một khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng.
"Còn phá không?"
Bác sĩ hỏi cô.
Hoa Khinh Khinh nhìn phòng khám bệnh bẩn thỉu, còn có ga giường dơ bẩn không nhìn ra màu sắc vốn có, khuôn mặt nhỏ trắng bệch lắc đầu.
Cô quyết định sinh đứa bé trong bụng ra, đây là người thân duy nhất ở thế giới xa lạ này của cô.
Kịch bản sau đó phát triển theo motip sảng khoái ấm áp thường ngày.
Mỗi một fan hâm mộ bị tay nghề nấu nướng của Hoa Khinh Khinh thu hút đều thành fan cứng, fan hâm mộ tương tác mỗi ngày ngồi chờ livestream đạt tới một vạn trở lên.
Lúc sau nền tảng livestream nói với cô, sự nổi tiếng của cô đạt tới mốc mở khóa tính năng tương tác ngũ quan.
Ý là chỉ cần Hoa Khinh Khinh thay thiết bị livestream tốt hơn, thiết bị livestream sẽ có thể mô phỏng ra mùi đồ ăn, người xem chỉ cần thanh toán một chút tiền sẽ có thể nếm được đồ ăn mô phỏng. Cái này cũng có lợi cho việc livestream của Hoa Khinh Khinh, cô hưng phấn đến hai ngày không ngủ.
Từ đó về sau, cô mới nổi lên.
Dùng ngành nghề ít được quan tâm trở thành ngôi sao sáng chạm tay có thể bỏng, kiếm đầy bồn đầy bát.
Cuối cùng ở bệnh viện chính quy sinh đôi long phượng.
Trong truyện mỹ thực của nữ chính, làm sao có thể thiếu mấy vị nam phụ địa vị hàng đầu, bối cảnh hùng hậu giúp cô kéo độ nổi tiếng?
Dưới sự hô hào đập tiền của họ, livestream mỹ thực của Hoa Khinh Khinh triệt để được đại chúng biết đến.
Nhiều vị kén ăn ở trong livestream bới móc, khách vip trầm mặc ít nói nhưng siêu giàu sẽ dùng tiền nện người, thông báo toàn trang web.
Không thể nghi ngờ, đây không phải thiết lập nam chính, mà là em trai ông tơ của nam chính.
Xuất thân nam chính điêu lật trời, hóa ra là người thừa kế của một trong bảy gia tộc lớn thế giới này.
Một lần trùng hợp bắt gặp em trai ăn vụng, hắn chú ý tới Hoa Khinh Khinh, nhưng hắn không nhận ra thân phận Hoa Khinh Khinh, ngược lại từ từ bị cô gái trong livestream hấp dẫn, lại có duyên tiếp xúc ở hiện thực mấy lần, chậm rãi lọt vào bể tình.
Hoa Khinh Khinh lại không tiếp nhận hắn sớm như vậy, các loại nữ phụ ác độc, nam phụ xấu xa thay nhau lên sân khấu, kết hiểu lầm rồi gỡ rối, gỡ lại kết, chia hợp mấy lượt, cuối cùng mới nhờ đôi long phượng kết hợp đến với nhau. Mà nam chính được xưng là "Quỷ Diện tướng quân", thì là bởi vì dáng dấp hắn quá anh tuấn. Ngoại trừ lúc riêng tư, lúc khác đều sẽ mang mặt nạ quỷ doạ người, gần như không thể thấy khuôn mặt chân thật.
Cuối cùng dưới sự hỗ trợ của nam chính, sự nghiệp livestream của nữ chính ngày càng phất lên.
Mọi người phát hiện mị lực thức ăn ngon đồng thời bị nó chinh phục.
Văn hóa ẩm thực bắt đầu phát triển ùn ùn.
Nói tóm lại, đây chính là một bộ ngôn tình thiết lập bối cảnh thế giới rất nguy hiểm hắc ám, nhưng trên thực tế chính là truyện ẩm thực yêu đương.
Bùi Diệp xem những nội dung kịch bản này xong, phản ứng đầu tiên của cô không phải phỉ nhổ kịch bản này kia.
Cô bị những miêu tả về thức ăn làm đói bụng _(:з)∠)_
Bi thảm nhất là văn hóa ẩm thực thế giới này vô cùng vô cùng vô cùng lạc hậu, Bùi Diệp ra khỏi ngục giam cũng phải ăn dịch dinh dưỡng kỳ lạ sền sệt khó ăn trong trí nhớ. Cô có thể tự làm đồ ăn, nhưng cô còn nội dung nhiệm vụ cần lo, biết có nhiều thì giờ tự làm?
Bùi Diệp rút một cây kẹo que ra.
Cô cũng muốn hợp tình hình hút điếu thuốc, nhưng phòng tối chật hẹp, mùi ngột ngạt bản thân cô còn ghét bỏ.
Kịch bản gì chứ, hiện tại không liên quan đến cô.
Hiện tại cô phải nghĩ biện pháp rời ngục giam, hoặc là...
Hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất trước.
Hệ thống nhắc nhở cô, mục tiêu nhiệm vụ ở ngay bên người, phạm vi lập tức thu hẹp.
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, quỷ mới biết lần sau là lúc nào.
Bùi Diệp ngồi trên ghế gỗ ăn hết chín que kẹo, nhàn rỗi móc ra đồ vật vẽ phù chú, vẽ đến mệt như cá ướp muối ngồi phịch trên ghế gỗ đi ngủ. Kiên nhẫn ngoan ngoãn chờ đợi giám ngục đưa cô ra khỏi phòng nhỏ.
Sau khi bị giam trong phòng tối 28 giờ, rốt cuộc cửa được mở ra.
"Đã đến giờ, ra đi."
Bùi Diệp bóp bả vai nhức mỏi, khi ra vẫn không quên cầm dùi cui điện màu đen phàn nàn.
"Các người trễ bốn giờ."
Giám ngục lườm cô một chút, không có lên tiếng.
Bùi Diệp lại nói: "Anh là trưởng ngục giam à?"
"Không phải."
Bùi Diệp hỏi: "Tôi phát hiện vỏ máy móc bên ngoài của anh rất dày, từ đầu bao đến chân, trang phục trên người không rẻ nhỉ?"
Cô đưa tay như quen thuộc vỗ vỗ bả vai đối phương, lực to lớn đập bả vai đến người kia run lên.
Giáp máy móc càng như ông già cật lực rên rỉ.
Giám ngục cảnh giác sợ sợ nhìn Bùi Diệp.
Nụ cười trên mặt Bùi Diệp dần dần thu liễm, cho đến lãnh đạm: "Sợ cái gì? Còn không đưa tôi về nhà tù? Còn chờ người hối à?"
Giám ngục: "..."
"Đừng sợ, con người tôi rất thân thiện, thích kết bạn bè nhất, từ trời nam đất bắc đến năm châu bốn biển." Bùi Diệp nhàn nhã vỗ dùi cui điện, trở mặt nặng giương xán lạn ý cười, "Tôi có người bạn là Bảo Đầu ở khu ổ chuột, tôi lo lắng cho hắn, muốn đi xem."
Áp lực vô hình ép giám ngục tới có loại ảo giác thở không nổi.
Bùi Diệp lạnh lùng nói: "Anh hiểu ý tôi chứ?"
Nếu ngục giam không nói đạo lý không nói pháp luật, chỉ nói bằng nắm đấm, vậy cô liền nhập gia tùy tục.