[Quyển 2] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh
Chương 377
Edit: Hồ ly lông xù
Hôm nay là thứ tư, Lăng Hiểu chỉ có một tiết dạy, chính là tiết học đầu tiên của buổi chiều.
Thật là đau khổ a.
Cả buổi sáng, Lăng Hiểu ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên.
""Giáo sư Lăng, cô không sao chứ?""
Vốn dĩ hôm nay Trương Hiền không có tiết dạy, nhưng hắn vẫn tới trường học, bởi vì ở nhà cũng chả có việc gì, hơn nữa hắn cũng sớm quen với việc mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc đọc sách, soạn lại giáo án một chút.
Chẳng qua, hôm nay không khí trong phòng làm việc có chút kỳ quái, chủ yếu là do Lăng Hiểu... Hình như cô ấy đang có tâm sự.
""Có phải chương trình giảng dạy có vấn đề? Hay là học sinh của cô không nghe lời?""
Trương Hiền không kìm lòng được, cuối cùng cũng bước tới bên cạnh Lăng Hiểu quan tâm hỏi han.
""Không có, tôi chỉ là... Có hơi hồi hộp.""
Trước ý tốt của giáo sư Trương, Lăng Hiểu đành giải thích một chút.
Hồi hộp?
""Nhớ năm đó tôi vừa tốt nghiệp rồi vào học viện, so với cô còn hồi hộp hơn, sinh viên khi đó so với bây giờ biết nghe lời hơn rất nhiều...""
Trương Hiền thản nhiên ngồi bên cạnh Lăng Hiểu, bật chế độ ""Hồi tưởng quá khứ"".
Trong học viện Phương Đường, có tổng cộng sáu giáo viên dạy văn hóa, Trương Hiền là người có thâm niên nhất trong số bọn họ và cũng là người có tiếng nói nhất trong khoa.
Lăng Hiểu nghe Trương Hiền kể chuyện xưa cũng không thể ngắt lời hắn, chỉ có thể nghiêm túc mỉm cười lắng nghe trong suốt thời gian nghỉ trưa.
Hôm nay Lăng Vệ Chu rất bận rộn, Lăng Hiểu dứt khoát đi ăn trưa cùng Trương Hiền và Thư Dương.
Ừ thì, chủ yếu là có thể ăn chực.
Sau bữa trưa, Lăng Hiểu vội vã trở lại phòng làm việc, cô cầm giáo án lên rồi đến trước cửa lớp năm nhất sớm mười phút.
Lúc này còn chưa vào tiết học, nhưng vì biết tiết học này của giáo sư Lăng nên phần lớn học sinh đã quay trở về lớp, ngay cả Mạc Thiên Kiều cũng ở trong lớp.
Cậu ta ngồi dãy cuối cùng, bạn cùng bàn là nhóc mập Lương Bất Phàm.
""Giáo sư Lăng!""
Có bạn học tinh mắt nhìn thấy bóng dáng Lăng Hiểu, ngay lập tức lễ phép chào hỏi, sau đó vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình, đầu cúi xuống, không dám phát ra tiếng động.
""Đừng căng thẳng như vậy, còn chưa đến giờ lên lớp, hiện tại vẫn trong thời gian hoạt động tự do.""
Lăng Hiểu tiện tay đặt giáo án của mình xuống, sau đó đi một vòng quanh lớp học, cuối cùng dừng lại bên cạnh Mạc Thiên Kiều.
""Hai ngày nay em không tới võ trường?""
Nhìn vết thương trên người Mạc Thiên Kiều đã đỡ hơn rất nhiều, Lăng Hiểu đoán hai ngày nay chắc hẳn cậu ta không tiếp tục đi tìm ngược.
""Ngày hôm qua em mới bắt đầu học môn võ kỹ mới, còn đang luyện tập cho nên không có thời gian đến võ trường.""
Câu hỏi của cô, Mạc Thiên Kiều trả lời rất dứt khoát.
""Môn võ kỹ mới? Hay là em diễn luyện thử cho cô xem một chút, hôm nay tâm trạng cô khá tốt, tiện thể chỉ điểm cho em một chút.""
Lăng Hiểu cười híp mắt rồi ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh.
Phòng học này rất lớn, chỉ có hơn hai mươi người ngồi, phía sau lớp học vẫn còn một khoảng không gian rộng rãi, thông thường khi có tiết võ thuật, các giáo sư cũng sẽ để cho sinh viên ngẫu hứng chiến đấu ngay phía sau lớp.
Mạc Thiên Kiều hơi sửng sốt khi nghe được lời của Lăng Hiểu, cậu ta quay qua nhìn cô một cái.
Chỉ điểm võ thuật cho mình?
Mạc Thiên Kiều không quá tin tưởng.
Mặc dù thoạt nhìn khí lực cô rất lớn, so với tân sinh viên bọn họ mạnh hơn một chút, nhưng dù sao cô cũng không phải là giáo viên võ thuật chuyên nghiệp.
Có rất nhiều võ giả, tu vi của bọn họ rất cao, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể hướng dẫn người khác.
Cũng giống như một số người có thể kiếm được rất nhiều tiền khi làm nhân viên bán hàng cho người khác, họ có thể làm chủ bản thân nhưng không nhất thiết phải biết cách điều hành công việc kinh doanh, điều đó rất thực tế.
""Sao vậy? Em không tin tưởng cô?"" Lăng Hiểu nhíu mày nhìn Mạc Thiên Kiều trước mặt.
Mạc Thiên Kiều trầm mặc không nói.
""Cô ơi, cô ơi! Người xinh đẹp và tốt bụng như vậy, xin cô hãy hướng dẫn em.""
Lúc này, đột nhiên giọng nói của Lương Bất Phàm từ bên cạnh truyền tới.
Nhóc mập mạp đang nghiêng nửa người ra, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Hôm nay là thứ tư, Lăng Hiểu chỉ có một tiết dạy, chính là tiết học đầu tiên của buổi chiều.
Thật là đau khổ a.
Cả buổi sáng, Lăng Hiểu ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên.
""Giáo sư Lăng, cô không sao chứ?""
Vốn dĩ hôm nay Trương Hiền không có tiết dạy, nhưng hắn vẫn tới trường học, bởi vì ở nhà cũng chả có việc gì, hơn nữa hắn cũng sớm quen với việc mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc đọc sách, soạn lại giáo án một chút.
Chẳng qua, hôm nay không khí trong phòng làm việc có chút kỳ quái, chủ yếu là do Lăng Hiểu... Hình như cô ấy đang có tâm sự.
""Có phải chương trình giảng dạy có vấn đề? Hay là học sinh của cô không nghe lời?""
Trương Hiền không kìm lòng được, cuối cùng cũng bước tới bên cạnh Lăng Hiểu quan tâm hỏi han.
""Không có, tôi chỉ là... Có hơi hồi hộp.""
Trước ý tốt của giáo sư Trương, Lăng Hiểu đành giải thích một chút.
Hồi hộp?
""Nhớ năm đó tôi vừa tốt nghiệp rồi vào học viện, so với cô còn hồi hộp hơn, sinh viên khi đó so với bây giờ biết nghe lời hơn rất nhiều...""
Trương Hiền thản nhiên ngồi bên cạnh Lăng Hiểu, bật chế độ ""Hồi tưởng quá khứ"".
Trong học viện Phương Đường, có tổng cộng sáu giáo viên dạy văn hóa, Trương Hiền là người có thâm niên nhất trong số bọn họ và cũng là người có tiếng nói nhất trong khoa.
Lăng Hiểu nghe Trương Hiền kể chuyện xưa cũng không thể ngắt lời hắn, chỉ có thể nghiêm túc mỉm cười lắng nghe trong suốt thời gian nghỉ trưa.
Hôm nay Lăng Vệ Chu rất bận rộn, Lăng Hiểu dứt khoát đi ăn trưa cùng Trương Hiền và Thư Dương.
Ừ thì, chủ yếu là có thể ăn chực.
Sau bữa trưa, Lăng Hiểu vội vã trở lại phòng làm việc, cô cầm giáo án lên rồi đến trước cửa lớp năm nhất sớm mười phút.
Lúc này còn chưa vào tiết học, nhưng vì biết tiết học này của giáo sư Lăng nên phần lớn học sinh đã quay trở về lớp, ngay cả Mạc Thiên Kiều cũng ở trong lớp.
Cậu ta ngồi dãy cuối cùng, bạn cùng bàn là nhóc mập Lương Bất Phàm.
""Giáo sư Lăng!""
Có bạn học tinh mắt nhìn thấy bóng dáng Lăng Hiểu, ngay lập tức lễ phép chào hỏi, sau đó vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình, đầu cúi xuống, không dám phát ra tiếng động.
""Đừng căng thẳng như vậy, còn chưa đến giờ lên lớp, hiện tại vẫn trong thời gian hoạt động tự do.""
Lăng Hiểu tiện tay đặt giáo án của mình xuống, sau đó đi một vòng quanh lớp học, cuối cùng dừng lại bên cạnh Mạc Thiên Kiều.
""Hai ngày nay em không tới võ trường?""
Nhìn vết thương trên người Mạc Thiên Kiều đã đỡ hơn rất nhiều, Lăng Hiểu đoán hai ngày nay chắc hẳn cậu ta không tiếp tục đi tìm ngược.
""Ngày hôm qua em mới bắt đầu học môn võ kỹ mới, còn đang luyện tập cho nên không có thời gian đến võ trường.""
Câu hỏi của cô, Mạc Thiên Kiều trả lời rất dứt khoát.
""Môn võ kỹ mới? Hay là em diễn luyện thử cho cô xem một chút, hôm nay tâm trạng cô khá tốt, tiện thể chỉ điểm cho em một chút.""
Lăng Hiểu cười híp mắt rồi ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh.
Phòng học này rất lớn, chỉ có hơn hai mươi người ngồi, phía sau lớp học vẫn còn một khoảng không gian rộng rãi, thông thường khi có tiết võ thuật, các giáo sư cũng sẽ để cho sinh viên ngẫu hứng chiến đấu ngay phía sau lớp.
Mạc Thiên Kiều hơi sửng sốt khi nghe được lời của Lăng Hiểu, cậu ta quay qua nhìn cô một cái.
Chỉ điểm võ thuật cho mình?
Mạc Thiên Kiều không quá tin tưởng.
Mặc dù thoạt nhìn khí lực cô rất lớn, so với tân sinh viên bọn họ mạnh hơn một chút, nhưng dù sao cô cũng không phải là giáo viên võ thuật chuyên nghiệp.
Có rất nhiều võ giả, tu vi của bọn họ rất cao, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể hướng dẫn người khác.
Cũng giống như một số người có thể kiếm được rất nhiều tiền khi làm nhân viên bán hàng cho người khác, họ có thể làm chủ bản thân nhưng không nhất thiết phải biết cách điều hành công việc kinh doanh, điều đó rất thực tế.
""Sao vậy? Em không tin tưởng cô?"" Lăng Hiểu nhíu mày nhìn Mạc Thiên Kiều trước mặt.
Mạc Thiên Kiều trầm mặc không nói.
""Cô ơi, cô ơi! Người xinh đẹp và tốt bụng như vậy, xin cô hãy hướng dẫn em.""
Lúc này, đột nhiên giọng nói của Lương Bất Phàm từ bên cạnh truyền tới.
Nhóc mập mạp đang nghiêng nửa người ra, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Tác giả :
Muội Chỉ Ái Cật Nhục