[Quyển 2] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh
Chương 369
Edit: cầm thú
"Nhiệt tình?"
Lăng Vệ Chu nghe thấy Lăng Hiểu trả lời như vậy, hơi hơi sửng sốt.
Đối với việc các giáo sư trong học viện nhiệt tình với cô, Lăng Vệ Chu tất nhiên là tin, dù sao bầu không khí dạy học trong học viện không tệ, quan hệ của các giáo sư đều rất tốt, Lăng Hiểu lại là con gái của hắn, mấy giáo viên khác chẳng lẽ không nể mặt hiệu trưởng đại nhân sao?
Nhưng mà, nhắc tới học sinh "nhiệt tình", Lăng Vệ Chu liền nghi ngờ.
Học sinh mới không nhiều lắm, chỉ hơn hai mươi người, ngày khai giảng Lăng Vệ Chu cũng có gặp qua mấy đứa nhóc kia, nhìn bộ dáng không giống như bọn chúng biết nghe lời nha.
Bọn họ nhiệt tình đối với văn hóa?
Chẳng lẽ...
Thật sự là mặt trời mọc ở hướng tây rồi sao?
Nhưng mà, cho dù chuyện này là thật, hay là Lăng Hiểu vì muốn bản thân yên tâm mới nói dối, Lăng Vệ Chu đều chỉ có thể cười nhạt, không bàn luận.
"Đi thôi, chắc con cũng đói bụng rồi, cha dẫn con đi ăn cơm."
Giáo viên trong trường đều ăn cơm ở căn tin ở lầu ba, Lăng Vệ Chu trực tiếp dẫn Lăng Hiểu tới lầu ba.
"Muốn ăn cái gì thì lấy đi."
Lăng Vệ Chu tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra một cái thẻ.
Ừm, thẻ ăn.
Nhìn cũng khá giống thẻ ăn cơm của học sinh.
"Ăn đại đại gì đó."
Lăng Hiểu cầm menu, sau đó gọi tám món.
Lăng Vệ Chu:...
Đây chính là ăn đại đại của con sao...
May mà Lăng Vệ Chu đã sớm quen với cách ăn uống của con gái.
Hai cha con vui vẻ ăn trưa, sau đó Lăng Vệ Chu lại bận rộn, còn Lăng Hiểu không có tiết buổi chiều, cô không có việc gì liền đi dạo trong trường, học viện này thật sự không lớn, Lăng Hiểu đi tới võ trường, ngồi ở khán đài một lúc.
Cái đầu xù xì của cục bông trắng từ trong túi Lăng Hiểu ngoi ra ngoài, nhìn chằm chằm lôi đài, bĩu môi khinh thường, sau đó lai chui vào trong túi.
Bạch Trăn: Rác rưởi.
Không phải ta cố ý nhằm vào người nào, ta chỉ muốn nói, học sinh của học viện này, thật sự đều là rác rưởi!
Lăng Hiểu:...
Ngậm miệng của ngươi lại, nói như kiểu ngươi rất lợi hại vậy đó.
Luyện võ là mơ ước cơ bản của các học sinh, Lăng Hiểu không thấy học sinh năm nhất nào cả.
Cô ngồi một hồi, cảm thấy võ trường nhàm chán liền rời đi, đối với thư viện kế bên võ trường.
Lăng Hiểu chưa từng liếc mắt sang chỗ đó làm chi.
Làm gì thích hợp với mị chứ.
Đi qua thư viện, lại thấy một phòng luyện võ, lúc này một đám học sinh đang vất vả luyện tập.
Lăng Hiểu dừng bước, bởi vì vừa hay đang là năm nhất lên lớp võ kỹ.
27 đứa không thiếu đứa nào, bao gồm Mạc Thiên Kiều mặt mũi bầm dập, hắn tập luyện càng cố gắng hơn những đứa trẻ khác.
"Những thứ võ kỹ này, nhìn rất đơn giản!"
Lăng Hiểu dừng chân một chút, thông qua cửa sổ nhìn xem tình hình bên trong.
"Tất nhiên là đơn giản, đều là căn bản mà."
Tiếng Bạch Trăn truyền vào đầu Lăng Hiểu: "Giáo sư võ kỹ của học viện Phương Đường, vốn chỉ là võ giả thất trọng, giờ này hắn đang dạy học sinh kỹ xảo nhập môn của võ giả. Mấy thứ đồ chơi này, ở học viện võ đạo khác, bảo vệ gác cổng còn đánh thuần thục hơn bọn họ."
Lăng Hiểu:...
Lăng Hiểu biết học viện võ đạo Phương Đường là ở cấp thấp, chỉ không ngờ là thấp đến trình độ này luôn hả?
Chẳng trách lão cha cả ngày ở trong thư phòng than thở, học viện thế này... đúng là không sống tốt được!
"Nhiệt tình?"
Lăng Vệ Chu nghe thấy Lăng Hiểu trả lời như vậy, hơi hơi sửng sốt.
Đối với việc các giáo sư trong học viện nhiệt tình với cô, Lăng Vệ Chu tất nhiên là tin, dù sao bầu không khí dạy học trong học viện không tệ, quan hệ của các giáo sư đều rất tốt, Lăng Hiểu lại là con gái của hắn, mấy giáo viên khác chẳng lẽ không nể mặt hiệu trưởng đại nhân sao?
Nhưng mà, nhắc tới học sinh "nhiệt tình", Lăng Vệ Chu liền nghi ngờ.
Học sinh mới không nhiều lắm, chỉ hơn hai mươi người, ngày khai giảng Lăng Vệ Chu cũng có gặp qua mấy đứa nhóc kia, nhìn bộ dáng không giống như bọn chúng biết nghe lời nha.
Bọn họ nhiệt tình đối với văn hóa?
Chẳng lẽ...
Thật sự là mặt trời mọc ở hướng tây rồi sao?
Nhưng mà, cho dù chuyện này là thật, hay là Lăng Hiểu vì muốn bản thân yên tâm mới nói dối, Lăng Vệ Chu đều chỉ có thể cười nhạt, không bàn luận.
"Đi thôi, chắc con cũng đói bụng rồi, cha dẫn con đi ăn cơm."
Giáo viên trong trường đều ăn cơm ở căn tin ở lầu ba, Lăng Vệ Chu trực tiếp dẫn Lăng Hiểu tới lầu ba.
"Muốn ăn cái gì thì lấy đi."
Lăng Vệ Chu tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra một cái thẻ.
Ừm, thẻ ăn.
Nhìn cũng khá giống thẻ ăn cơm của học sinh.
"Ăn đại đại gì đó."
Lăng Hiểu cầm menu, sau đó gọi tám món.
Lăng Vệ Chu:...
Đây chính là ăn đại đại của con sao...
May mà Lăng Vệ Chu đã sớm quen với cách ăn uống của con gái.
Hai cha con vui vẻ ăn trưa, sau đó Lăng Vệ Chu lại bận rộn, còn Lăng Hiểu không có tiết buổi chiều, cô không có việc gì liền đi dạo trong trường, học viện này thật sự không lớn, Lăng Hiểu đi tới võ trường, ngồi ở khán đài một lúc.
Cái đầu xù xì của cục bông trắng từ trong túi Lăng Hiểu ngoi ra ngoài, nhìn chằm chằm lôi đài, bĩu môi khinh thường, sau đó lai chui vào trong túi.
Bạch Trăn: Rác rưởi.
Không phải ta cố ý nhằm vào người nào, ta chỉ muốn nói, học sinh của học viện này, thật sự đều là rác rưởi!
Lăng Hiểu:...
Ngậm miệng của ngươi lại, nói như kiểu ngươi rất lợi hại vậy đó.
Luyện võ là mơ ước cơ bản của các học sinh, Lăng Hiểu không thấy học sinh năm nhất nào cả.
Cô ngồi một hồi, cảm thấy võ trường nhàm chán liền rời đi, đối với thư viện kế bên võ trường.
Lăng Hiểu chưa từng liếc mắt sang chỗ đó làm chi.
Làm gì thích hợp với mị chứ.
Đi qua thư viện, lại thấy một phòng luyện võ, lúc này một đám học sinh đang vất vả luyện tập.
Lăng Hiểu dừng bước, bởi vì vừa hay đang là năm nhất lên lớp võ kỹ.
27 đứa không thiếu đứa nào, bao gồm Mạc Thiên Kiều mặt mũi bầm dập, hắn tập luyện càng cố gắng hơn những đứa trẻ khác.
"Những thứ võ kỹ này, nhìn rất đơn giản!"
Lăng Hiểu dừng chân một chút, thông qua cửa sổ nhìn xem tình hình bên trong.
"Tất nhiên là đơn giản, đều là căn bản mà."
Tiếng Bạch Trăn truyền vào đầu Lăng Hiểu: "Giáo sư võ kỹ của học viện Phương Đường, vốn chỉ là võ giả thất trọng, giờ này hắn đang dạy học sinh kỹ xảo nhập môn của võ giả. Mấy thứ đồ chơi này, ở học viện võ đạo khác, bảo vệ gác cổng còn đánh thuần thục hơn bọn họ."
Lăng Hiểu:...
Lăng Hiểu biết học viện võ đạo Phương Đường là ở cấp thấp, chỉ không ngờ là thấp đến trình độ này luôn hả?
Chẳng trách lão cha cả ngày ở trong thư phòng than thở, học viện thế này... đúng là không sống tốt được!
Tác giả :
Muội Chỉ Ái Cật Nhục