[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 76 Vui đùa buổi sớm, buồn của Minh Anh
Về đến Bắc Kinh đã được ba ngày, giống như con lạc đà già đã cởi bỏ gánh nặng, Dạ Cô Tinh ngủ đến trời đất xám xịt.
Trong lúc ấy, trừ lúc đi vệ sinh ra, thì ăn cơm, uống nước đều là do An Tuyển Hoàng tự mình phục vụ, loại đãi ngộ đó, khiến thím Vinh nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O, bà ta có bao giờ nhìn thấy ông chủ coi trọng một người đến như vậy đâu.
Thế cục ở phía Nam đã dần ổn định, thi đấu đoạt giải quán quân, đột nhiên Dạ Cô Tinh trở nên nhàn rỗi, ngoài việc ngủ ra, cô không thể nghĩ ra còn điều gì quan trọng hơn!
Còn về phần giải cứu Tiểu Tứ, vẫn còn mười ngày nữa cửa nhà tù thử thần số 7 mới mở ra, cô có gấp cũng không gấp được, chuyện cần làm bây giờ là phải chuẩn bị đủ tinh thần, chờ tới thời cơ hành động.
Trở lại nơi quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, nằm bên cạnh còn có một người quen thuộc, mọi thứ đều khiến Dạ Cô Tinh cảm thấy an tâm đến kì lạ.
Thời gian tựa như quần áo được sấy khô, mang đến cảm giác ấm áp, tản ra mùi hương thấm vào ruột gan.
Trong ánh nắng ban mai, lông mi dài cong vút của người phụ nữ nhẹ nhàng run lên, như hai chiếc quạt nhỏ màu vàng, một giây sau, đồng tử trong trẻo đột nhiên mở ra, mang theo một tia lăng lệ ác liệt cùng khắc nghiệt lướt qua nhanh chóng, sau đó lập tức trở lại bình tĩnh, nhiễm lên từng tia sắc màu ấm áp, hoa nở tháng ba, xuân sắc nở rộ trong chốc lát.
Ngồi dậy, hơi quay đầu lại, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt trầm tĩnh say ngủ của người đàn ông, trong đôi mắt đen như mực của người phụ nữ dần dần lộ ra một vẻ si mê nhàn nhạt.
Tia nắng ban mai chiếu lên gương mặt của người đàn ông, sống mũi cao ánh lên cái bóng nho nhỏ, cho dù đang ngủ say, đôi môi mỏng của anh vẫn theo thói quen mà mím chặt, vẽ nên một đường vòng cung lạnh lùng kiên quyết.
Trước đây nghe người khác nói, đàn ông có môi mỏng thường bạc tình, nhưng dường như không phải là hoàn toàn hợp lí, ít nhất, An Tuyển Hoàng cũng là một ngoại lệ.
Cô không nhịn được mà vươn tay ra, lúc sắp phải đụng trúng sống mũi cao thẳng kia, người đàn ông đã mở mắt ra, một đôi mắt đen như nhỏ mực, sáng như ngọc thạch.
Nghĩ kỹ lại, ban đầu, cô là bởi vì đôi mắt tinh xảo như vậy mê hoặc mà lòng đắm say.
Trước khi Dạ Cô Tinh kịp phản ứng lại, người đàn ông đã nhanh chóng đưa tay ra ôm cô vào lòng, Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy phía sau có một lực kéo, nhất thời không để ý, đã va mạnh vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Cô dụi dụi mũi, ánh mắt đầy ấm ức: “Cứng quá…" Sau đó, cô liên tục đâm chọc, véo mạnh vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông như thể đang trút giận, cuối cùng phát hiện, người phải chịu khổ là chính mình.
An Tuyển Hoàng cứ như một con gấu to bự vậy, híp đôi mắt, không những không có cảm thấy đau, mà còn trông rất thoải mái là đằng khác.
Dạ Cô Tinh phồng má, tức giận mà liếc nhìn người đàn ông, sau đó ngừng phản kháng.
Lấy trứng chọi đá, cô mới không thèm làm chuyện có chẳng có chút phần thắng nào đâu!
Ánh mắt chợt dừng lại, Dạ Cô Tinh tò mò mà nhìn ngực của người đàn ông, hình như phát hiện ra chuyện gì đó rất thú vị, duỗi ra một ngón tay, chọc chọc vào một điểm nào đó, rồi lại chọc chọc.
An Tuyển Hoàng lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân cứng đờ, tay để ở sau lưng cô cũng vô ý thức mà căng thẳng, hô hấp trầm đục, như đang liều mạng kiềm nén điều gì đó.
Dạ Cô Tinh lập tức biết ngay, khéo léo mà dùng lực thoát khỏi lồng ngực của người đàn ông, trở mình đứng lên, An Tuyển Hoàng làm bộ bắt người lại, Dạ Cô Tinh nhanh chóng xuống giường, bởi vì hành động quá gấp gáp mà mém xíu bị trẹo cả chân.
Sắc mặt An Tuyển Hoàng căng thẳng, nhanh chóng bay qua đỡ lấy người, lúc này Dạ Cô Tinh mới hậu tri hậu giác, đưa tay vuốt ngực: “Nguy hiểm quá… “
“Em ngồi đàng hoàng cho anh!" Cơn tức giận của người đàn ông đột nhiên bộc phát làm Dạ Cô Tinh giật mình, chỉ có thể để mặc người đàn ông sắp xếp cho ngồi lên giường.
Lè lưỡi, trông bộ dáng dí dỏm đó, nào có một chút sự tự giác của người đã làm mẹ, An Tuyển Hoàng ai oán mà liếc nhìn cô một cái, cuối cùng đành phải thở dài, ngồi xổm xuống, nâng đôi chân trắng nõn non mịn của cô đặt vào trong lòng.
“Chỗ này?" Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt dò hỏi, các ngón tay ấn vào mắt cá chân của cô.
Dạ Cô Tinh lắc đầu: “Em không có bị trẹo…" Vừa nói, vừa thoát ra đứng dậy, nhưng lại bị An Tuyển Hoàng mạnh mẽ giữ lại.
Đôi mắt đẹp trừng lớn: “Anh!"
An Tuyển Hoàng lại cong môi cười cười, lúc này sự gian tà quẩn quanh, loại hành động này, loại biểu cảm này, trước khi gặp Dạ Cô Tinh là tuyệt đối không thể nào xuất hiện trên gương mặt của người đàn ông này.
Nuốt một ngụm nước bọt, Dạ Cô Tinh mạnh mẽ rút chân lại: “Em, em phải đi xem Huy Nguyệt…"
Động tác trên tay An Tuyển Hoàng không ngừng, vừa xoa vừa ấn, hơn nữa còn có xu thế dần dần tiến lên, nghe vậy, còn không quên ngẩng đầu trả lời: “Thăm em vợ à? Đúng là nên đi thăm một chút… “
Dạ Cô Tinh nào còn tâm trạng nghe người đàn ông đang nói cái gì, lúc này, cô cảm thấy hình như có một ngọn lửa từ bắp chân đang dần đi lên, thiêu đốt đến tận mang tai, hô hấp không ổn định: “Anh…. anh mau dừng lại…"
“Nghe nói phụ nữ mang thai dễ nhạy cảm, xem ra là thật rồi."
“Anh nói cái gì?"
Người đàn ông vô tội nhún vai: “Anh có nói cái gì sao?"
“An Tuyển Hoàng, em phát hiện anh càng ngày càng xấu xa rồi!"
“Bà xã thật biết cách dạy."
“Đừng cử động…. trong sách nói, sau khi phụ nữ mang thai, chân sẽ bị sưng, cần phải thường xuyên mát xa."
“Hả…. mát, mát xa?"
Cong môi cười, ánh mắt người đàn ông thâm sâu: “Em nghĩ anh đang làm gì?"
Dạ Cô Tinh đột nhiên quay đầu, hừ một tiếng, thầm mắng đồ yêu nghiệt!
Hai người lề mà lề mề, lúc ăn xong bữa sáng đã gần mười giờ, bụng của Dạ Cô Tinh bây giờ đã lộ rõ, tự mình lái xe là chuyện phi thực tế, cho dù cô có muốn, An Tuyển Hoàng cũng sẽ không đồng ý, do đó, Minh Chiêu luôn luôn trầm ổn đã trở thành tài xế của cô.
Còn là một tài xế toàn năng, tránh paparazzi, chống theo dõi, tránh súng, đánh nhau, đấm người, trừ sinh em bé ra thì mọi thứ đều giỏi, quả thực chính là một người hoàn hảo.
So với Tư Kình Dận, người vừa mới bắt đầu đã có mối quan hệ cứng ngắc với cô, thì cô càng thích Minh Chiêu – người bí ẩn đi theo mình hơn, thứ nhất, Minh Chiêu không nói nhiều, thứ hai, lúc nào cũng theo lệnh mà làm, điểm tốt nhất là, sẽ không tự cho rằng bản thân thông minh!
Dạ Cô Tinh ngáp một cái: “Minh Chiêu, chúng ta đến Studio Tinh Huy trước đi."
“Vâng."
Thuận tay cầm lấy ipad ở một bên, Dạ Cô Tinh đăng nhập vào Weibo, vừa vào đã bị doạ cho ngây người, tốc độ phát triển của các fan đúng là đáng sợ, cô nhớ lần trước chỉ mới có hơn 20 triệu, vậy mà bây giờ đã một đường tăng vọt lên tận 50 triệu, đủ loại lời nhắn, đủ kiểu quỳ gối tung hô, đều là những người thích Áo Tím, thích bộ phim Bầu trời thành phố.
Đương nhiên, cánh rừng lớn rồi thì chim gì cũng có, người thích cô, có hàng khối người, người bôi đen cô, cũng chả thiếu gì.
Dạ Cô Tinh cười trừ, tiến vào giới giải trí chỉ là vì làm tròn một giấc mộng kiếp trước, tùy hứng mà làm thôi, cô cũng không muốn dựa vào cái này để kiếm cơm, không chịu trách nhiệm mà nói, đúng thật là có chút tính chất diễn kịch nghiệp dư ở trong đây, đến hôm nay, cô đối với việc diễn xuất này vẫn cảm thấy hứng thú như cũ, vậy thì….. tiếp tục thôi!
Em qua một lựt Weibo của mấy người Vương Thạch, Diệp Lưu Thanh, Tào Quân, Thiết Sơn, Dạ Cô Tinh chia sẻ một liên kết video về việc Vương Thạch tham gia một chương trình trò chuyện, kèm với lời dẫn — Thiên lý mã dễ kiếm, nhưng Bá Lạc lại hiếm hoi. Cầu mong cho Bá Lạc của tôi, kéo thẳng cánh buồm, trôi chảy không lo.
Vừa đăng Weibo xong, hàng chục ngàn tin nhắn đã lướt qua ngay lập tức.
Khả Khả Tây Lí: “Aaaa — tui đang nằm mơ hả? Nữ thần vừa đăng Weibo tui đã thấy được ngay rồi! OK! Đợi đã… Tui phải xuống lầu mua vé số mới được!"
Anh trai vịt: “Nữ thần xuất hiện! Mọi người mau đến đây xem!"
Áo bông nhỏ màu tím: “ Nữ thần đại đại, hãy gọi tên em đi!"
…..
Nhìn xem mọi người làm trò, Dạ Cô Tinh cười một tiếng, vuốt vuốt ấn đường, để máy tính bảng sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Đang lúc mở mắt mông lung, thông qua gương chiếu hậu, nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Minh Chiêu, Dạ Cô Tinh cảm thấy rất bồn chồn: “Hmmm… Minh Chiêu, có phải anh có gì muốn nói với tôi phải không? “
“Khụ khụ…" Vẻ mặt Minh Chiêu trở nên rất mất tự nhiên, ho nhẹ hai tiếng: “Tôi, chuyện là…. Anh Tử Lạc có liên hệ với cô không?"
“Cô nhóc kia?" Hơi nghi ngờ mà nhìn người nào đó, Dạ Cô Tinh dò hỏi: “Anh… tìm cô ấy… có việc gì không?"
Minh Chiêu rất là trịnh trọng mà gật đầu: “Có việc."
Hơn nữa còn là việc lớn! Lớn cỡ không đội trời chung, anh chết tôi sống ấy!
Con nhóc kia, lại dám… lại dám trộm… của anh ta…..
Bởi vì chuyện này mà, anh ta đã bị hai người Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt chê cười suốt cả một tháng trời!
Minh Triệt thì cả ngày nói móc nói máy, Nguyệt Vô Tình thì trái lại, không có nói gì, nhưng ánh mắt anh ta cứ như là nhìn người trưng bày.
Anh Tử Lạc! Cô tốt nhất là đừng để tôi bắt được!
Dạ Cô Tinh cẩn thận suy nghĩ, lúc trước cô vừa đến phía Nam không lâu, đã nhận được điện thoại của cô bé kia, nói có chút việc, phải đi ra nước ngoài để xử lí, sau đó thì vẫn luôn tắt máy.
Lần này quay về cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
“Hay là vậy đi, để tôi gọi điện cho cô ấy thử."
Minh Chiêu gật đầu, giống như là thật sự có chuyện lớn vô cùng gấp gáp gì đó: “Cô Dạ, cô đừng nói tôi cũng ở đây. Ừm… Lần trước tôi cởi quần áo của cô ấy, cho nên…" Lúng túng mà ho nhẹ hai tiếng.
Dạ Cô Tinh gật gật đầu, xem như đồng ý.
Nhưng mà Minh Chiêu giả vờ như khuôn đúc vậy, dựa vào sự thông minh của Dạ Cô Tinh làm sao có thể không phát giác ra sự khác thường của anh ta, chỉ là, cô cũng nên để Anh Tử Lạc quay về rồi.
Cô nhóc đó, một lòng muốn báo thù cho Anh Tước Tự, Dạ Cô Tinh thật sự sợ cái tính bướng bỉnh và cứng đầu đến không cần mạng của cô ấy, một mình một ngựa đánh đến liên minh Tử Thần, đến lúc đó, chín cái mạng cũng không đủ cho cô ấy dùng!
Điện thoại được kết nối, bên phía cô gái nhỏ rất yên tĩnh, giọng nói khàn khàn độc nhất vô nhị nửa tỉnh nửa mơ của cô ấy vang lên: “Alo–"
“Lạc Lạc."
“Dì nhỏ?" Cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn: “Xảy ra chuyện gì sao?"
Dạ Cô Tinh như có điều suy nghĩ: “Chỗ bên con đang là nửa đêm à?" Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Con đang ở Mỹ?"
“Con…"
“Có phải con lại muốn đi khiêu khích Liên minh Tử Thần hay không?"
“Dì nhỏ, con như vậy không phải gọi là khiêu khích, con chỉ là muốn gây thêm một chút cản trở cho Rio… “
“Ngu xuẩn!" Đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, Minh Chiêu ngồi trước lái xe không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cô ngày càng giống gia chủ rồi, đến cả giọng điệu nói chuyện cũng giống đến kinh ngạc.
Anh Tử Lạc ở phía bên kia ấm ức lên tiếng: “Con, con cũng đâu có xuất hiện, bọn họ sẽ không phát hiện đâu… “
“Câm miệng! Dì cho con thời gian hai ngày, lập tức về nước, đúng giờ này ngày kia, nếu như dì vẫn không thấy được bóng dáng con đâu, vậy thì…. con vĩnh viễn đừng về nữa!"
Anh Tử Lạc chấn động toàn thân, không dám tin mà mở miệng: “Dì nhỏ, đến dì cũng không cần con nữa sao?"
Đôi mắt màu đen của Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống: “Phải. Dì sẽ không cần một đứa trẻ không có đầu óc, lỗ mãng xúc động, không biết trân quý tính mạng của mình! Nếu như, con thật sự động thủ, vậy thì vĩnh viễn ở lại Mỹ đi, dì không hi vọng mình phải nhìn thấy một cỗ thi thể máu chảy đầm đìa!"
Bên kia trầm mặc rất lâu, đột nhiên, òa một tiếng, âm thanh gào khóc của cô gái truyền đến: “Dì… nhỏ… xin… xin lỗi… hu hu… con sai rồi… con lập tức mua vé máy bay về nước…"
Sắc mặt lạnh lùng của Dạ Cô Tinh lúc này mới thoáng hoà hoãn lại, thả nhẹ giọng: “Lạc Lạc, bây giờ con đã không chỉ có một mình nữa rồi, chăm sóc con, tuy có một phần là do cha của con, nhưng dì là thật sự rất thương con, muốn cho con một gia đình ấm áp, cho nên, đừng lấy tính mạng của mình ra để đùa, dì… sẽ không nỡ."
Một cảm giác tinh tế dịu dàng chưa từng thấy từ trong lòng dâng lên, Anh Tử Lạc giống như bị sét đánh vậy, không nỡ… dì nhỏ, sẽ không nỡ sao?
Nở nụ cười, lau khô nước mắt, Anh Tử Lạc gật đầu thật mạnh: “Dì nhỏ, dì yên tâm, sau này con sẽ không như vậy nữa. Con, ngày mai con sẽ mua vé máy bay về nước!"
“Ừm, lúc đó dì sẽ đón con."
Cúp máy, Dạ Cô Tinh gọi cho Vu Sâm.
“Cử người theo dõi Liên minh Tử Thần, có bất cứ gió lay cỏ động nào lập tức báo cáo!"
“Vâng."
Vào lúc này, xe chậm rãi dừng lại, Minh Chiêu nói: “Cô Dạ, đến rồi."
Dạ Cô Tinh đội mũ lưỡi trai, dùng áo khoác che kín người, trước khi xuống xe, cô nhìn Minh Chiêu một cái: “Ngày mai, anh thay tôi đi sân bay đón Lạc Lạc."
Đáy mắt ánh lên ánh sáng hưng phấn, Minh Chiêu sảng khoái nhận lời: “Vâng!" Giọng nói cũng trở nên cao hơn trước vài phần.
Dạ Cô Tinh nhìn anh ta một cái đầy ẩn ý: “Con bé Lạc Lạc đó, thật sự thiếu sự dạy dỗ, vất vả cho anh rồi."
Trên trán Minh Chiêu lấm tấm mồ hôi lạnh, bình tĩnh đáp: “Vâng."
Dạ Cô Tinh không nhiều lời nữa, tự mình đẩy cửa xuống xe, đi vào tòa cao ốc.
Lúc này Minh Chiêu mới chậm rãi thở phào một hơi, ý của cô Dạ là… không thể quá nặng? Cũng không thể quá nhẹ?
Thật sự làm khó cho anh ta rồi……
Dù sao, Anh Tử Lạc con nhóc kia, lần này rơi vào tay anh ta rồi, thì đừng mong chạy thoát!
Hehe… Đến lúc đó, chà xát xoa tròn bóp nghiến, xem anh ta làm sao dạy dỗ con nhóc kia!
Dám trộm đồ lót của anh ta! Lần này không lột sạch cô ta là không xong được!
Thù này không báo, khó rửa mối hận trong lòng, cái tên Minh Chiêu này của anh ta sẽ viết lộn ngược lại!
Dạ Cô Tinh đẩy ra cửa lớn của studio, trước mặt liền có một cô gái áo xanh đi tới, cô theo bản năng bảo vệ bụng dưới, linh hoạt tránh đi, người nọ trọng tâm không vững, bổ nhào về phía trước, ngã nhoài ra đất!
“Cô không có mắt à?", Cô ta nhanh chóng bò từ dưới đất lên, chỉ vào Dạ Cô Tinh mà chửi ầm lên.
Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, Dạ Cô Tinh nở nụ cười: “Chỉ sợ, người không có mắt là người nào đó thì đúng hơn."
“Cô nói cái gì?" Giọng nói của cô ta đột nhiên cao hơn hẳn mấy tông, lập tức thu hút mọi sự chú ý: “Cô có dám nói lại một lần nữa không?"
Trong lúc ấy, trừ lúc đi vệ sinh ra, thì ăn cơm, uống nước đều là do An Tuyển Hoàng tự mình phục vụ, loại đãi ngộ đó, khiến thím Vinh nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O, bà ta có bao giờ nhìn thấy ông chủ coi trọng một người đến như vậy đâu.
Thế cục ở phía Nam đã dần ổn định, thi đấu đoạt giải quán quân, đột nhiên Dạ Cô Tinh trở nên nhàn rỗi, ngoài việc ngủ ra, cô không thể nghĩ ra còn điều gì quan trọng hơn!
Còn về phần giải cứu Tiểu Tứ, vẫn còn mười ngày nữa cửa nhà tù thử thần số 7 mới mở ra, cô có gấp cũng không gấp được, chuyện cần làm bây giờ là phải chuẩn bị đủ tinh thần, chờ tới thời cơ hành động.
Trở lại nơi quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, nằm bên cạnh còn có một người quen thuộc, mọi thứ đều khiến Dạ Cô Tinh cảm thấy an tâm đến kì lạ.
Thời gian tựa như quần áo được sấy khô, mang đến cảm giác ấm áp, tản ra mùi hương thấm vào ruột gan.
Trong ánh nắng ban mai, lông mi dài cong vút của người phụ nữ nhẹ nhàng run lên, như hai chiếc quạt nhỏ màu vàng, một giây sau, đồng tử trong trẻo đột nhiên mở ra, mang theo một tia lăng lệ ác liệt cùng khắc nghiệt lướt qua nhanh chóng, sau đó lập tức trở lại bình tĩnh, nhiễm lên từng tia sắc màu ấm áp, hoa nở tháng ba, xuân sắc nở rộ trong chốc lát.
Ngồi dậy, hơi quay đầu lại, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt trầm tĩnh say ngủ của người đàn ông, trong đôi mắt đen như mực của người phụ nữ dần dần lộ ra một vẻ si mê nhàn nhạt.
Tia nắng ban mai chiếu lên gương mặt của người đàn ông, sống mũi cao ánh lên cái bóng nho nhỏ, cho dù đang ngủ say, đôi môi mỏng của anh vẫn theo thói quen mà mím chặt, vẽ nên một đường vòng cung lạnh lùng kiên quyết.
Trước đây nghe người khác nói, đàn ông có môi mỏng thường bạc tình, nhưng dường như không phải là hoàn toàn hợp lí, ít nhất, An Tuyển Hoàng cũng là một ngoại lệ.
Cô không nhịn được mà vươn tay ra, lúc sắp phải đụng trúng sống mũi cao thẳng kia, người đàn ông đã mở mắt ra, một đôi mắt đen như nhỏ mực, sáng như ngọc thạch.
Nghĩ kỹ lại, ban đầu, cô là bởi vì đôi mắt tinh xảo như vậy mê hoặc mà lòng đắm say.
Trước khi Dạ Cô Tinh kịp phản ứng lại, người đàn ông đã nhanh chóng đưa tay ra ôm cô vào lòng, Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy phía sau có một lực kéo, nhất thời không để ý, đã va mạnh vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Cô dụi dụi mũi, ánh mắt đầy ấm ức: “Cứng quá…" Sau đó, cô liên tục đâm chọc, véo mạnh vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông như thể đang trút giận, cuối cùng phát hiện, người phải chịu khổ là chính mình.
An Tuyển Hoàng cứ như một con gấu to bự vậy, híp đôi mắt, không những không có cảm thấy đau, mà còn trông rất thoải mái là đằng khác.
Dạ Cô Tinh phồng má, tức giận mà liếc nhìn người đàn ông, sau đó ngừng phản kháng.
Lấy trứng chọi đá, cô mới không thèm làm chuyện có chẳng có chút phần thắng nào đâu!
Ánh mắt chợt dừng lại, Dạ Cô Tinh tò mò mà nhìn ngực của người đàn ông, hình như phát hiện ra chuyện gì đó rất thú vị, duỗi ra một ngón tay, chọc chọc vào một điểm nào đó, rồi lại chọc chọc.
An Tuyển Hoàng lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân cứng đờ, tay để ở sau lưng cô cũng vô ý thức mà căng thẳng, hô hấp trầm đục, như đang liều mạng kiềm nén điều gì đó.
Dạ Cô Tinh lập tức biết ngay, khéo léo mà dùng lực thoát khỏi lồng ngực của người đàn ông, trở mình đứng lên, An Tuyển Hoàng làm bộ bắt người lại, Dạ Cô Tinh nhanh chóng xuống giường, bởi vì hành động quá gấp gáp mà mém xíu bị trẹo cả chân.
Sắc mặt An Tuyển Hoàng căng thẳng, nhanh chóng bay qua đỡ lấy người, lúc này Dạ Cô Tinh mới hậu tri hậu giác, đưa tay vuốt ngực: “Nguy hiểm quá… “
“Em ngồi đàng hoàng cho anh!" Cơn tức giận của người đàn ông đột nhiên bộc phát làm Dạ Cô Tinh giật mình, chỉ có thể để mặc người đàn ông sắp xếp cho ngồi lên giường.
Lè lưỡi, trông bộ dáng dí dỏm đó, nào có một chút sự tự giác của người đã làm mẹ, An Tuyển Hoàng ai oán mà liếc nhìn cô một cái, cuối cùng đành phải thở dài, ngồi xổm xuống, nâng đôi chân trắng nõn non mịn của cô đặt vào trong lòng.
“Chỗ này?" Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt dò hỏi, các ngón tay ấn vào mắt cá chân của cô.
Dạ Cô Tinh lắc đầu: “Em không có bị trẹo…" Vừa nói, vừa thoát ra đứng dậy, nhưng lại bị An Tuyển Hoàng mạnh mẽ giữ lại.
Đôi mắt đẹp trừng lớn: “Anh!"
An Tuyển Hoàng lại cong môi cười cười, lúc này sự gian tà quẩn quanh, loại hành động này, loại biểu cảm này, trước khi gặp Dạ Cô Tinh là tuyệt đối không thể nào xuất hiện trên gương mặt của người đàn ông này.
Nuốt một ngụm nước bọt, Dạ Cô Tinh mạnh mẽ rút chân lại: “Em, em phải đi xem Huy Nguyệt…"
Động tác trên tay An Tuyển Hoàng không ngừng, vừa xoa vừa ấn, hơn nữa còn có xu thế dần dần tiến lên, nghe vậy, còn không quên ngẩng đầu trả lời: “Thăm em vợ à? Đúng là nên đi thăm một chút… “
Dạ Cô Tinh nào còn tâm trạng nghe người đàn ông đang nói cái gì, lúc này, cô cảm thấy hình như có một ngọn lửa từ bắp chân đang dần đi lên, thiêu đốt đến tận mang tai, hô hấp không ổn định: “Anh…. anh mau dừng lại…"
“Nghe nói phụ nữ mang thai dễ nhạy cảm, xem ra là thật rồi."
“Anh nói cái gì?"
Người đàn ông vô tội nhún vai: “Anh có nói cái gì sao?"
“An Tuyển Hoàng, em phát hiện anh càng ngày càng xấu xa rồi!"
“Bà xã thật biết cách dạy."
“Đừng cử động…. trong sách nói, sau khi phụ nữ mang thai, chân sẽ bị sưng, cần phải thường xuyên mát xa."
“Hả…. mát, mát xa?"
Cong môi cười, ánh mắt người đàn ông thâm sâu: “Em nghĩ anh đang làm gì?"
Dạ Cô Tinh đột nhiên quay đầu, hừ một tiếng, thầm mắng đồ yêu nghiệt!
Hai người lề mà lề mề, lúc ăn xong bữa sáng đã gần mười giờ, bụng của Dạ Cô Tinh bây giờ đã lộ rõ, tự mình lái xe là chuyện phi thực tế, cho dù cô có muốn, An Tuyển Hoàng cũng sẽ không đồng ý, do đó, Minh Chiêu luôn luôn trầm ổn đã trở thành tài xế của cô.
Còn là một tài xế toàn năng, tránh paparazzi, chống theo dõi, tránh súng, đánh nhau, đấm người, trừ sinh em bé ra thì mọi thứ đều giỏi, quả thực chính là một người hoàn hảo.
So với Tư Kình Dận, người vừa mới bắt đầu đã có mối quan hệ cứng ngắc với cô, thì cô càng thích Minh Chiêu – người bí ẩn đi theo mình hơn, thứ nhất, Minh Chiêu không nói nhiều, thứ hai, lúc nào cũng theo lệnh mà làm, điểm tốt nhất là, sẽ không tự cho rằng bản thân thông minh!
Dạ Cô Tinh ngáp một cái: “Minh Chiêu, chúng ta đến Studio Tinh Huy trước đi."
“Vâng."
Thuận tay cầm lấy ipad ở một bên, Dạ Cô Tinh đăng nhập vào Weibo, vừa vào đã bị doạ cho ngây người, tốc độ phát triển của các fan đúng là đáng sợ, cô nhớ lần trước chỉ mới có hơn 20 triệu, vậy mà bây giờ đã một đường tăng vọt lên tận 50 triệu, đủ loại lời nhắn, đủ kiểu quỳ gối tung hô, đều là những người thích Áo Tím, thích bộ phim Bầu trời thành phố.
Đương nhiên, cánh rừng lớn rồi thì chim gì cũng có, người thích cô, có hàng khối người, người bôi đen cô, cũng chả thiếu gì.
Dạ Cô Tinh cười trừ, tiến vào giới giải trí chỉ là vì làm tròn một giấc mộng kiếp trước, tùy hứng mà làm thôi, cô cũng không muốn dựa vào cái này để kiếm cơm, không chịu trách nhiệm mà nói, đúng thật là có chút tính chất diễn kịch nghiệp dư ở trong đây, đến hôm nay, cô đối với việc diễn xuất này vẫn cảm thấy hứng thú như cũ, vậy thì….. tiếp tục thôi!
Em qua một lựt Weibo của mấy người Vương Thạch, Diệp Lưu Thanh, Tào Quân, Thiết Sơn, Dạ Cô Tinh chia sẻ một liên kết video về việc Vương Thạch tham gia một chương trình trò chuyện, kèm với lời dẫn — Thiên lý mã dễ kiếm, nhưng Bá Lạc lại hiếm hoi. Cầu mong cho Bá Lạc của tôi, kéo thẳng cánh buồm, trôi chảy không lo.
Vừa đăng Weibo xong, hàng chục ngàn tin nhắn đã lướt qua ngay lập tức.
Khả Khả Tây Lí: “Aaaa — tui đang nằm mơ hả? Nữ thần vừa đăng Weibo tui đã thấy được ngay rồi! OK! Đợi đã… Tui phải xuống lầu mua vé số mới được!"
Anh trai vịt: “Nữ thần xuất hiện! Mọi người mau đến đây xem!"
Áo bông nhỏ màu tím: “ Nữ thần đại đại, hãy gọi tên em đi!"
…..
Nhìn xem mọi người làm trò, Dạ Cô Tinh cười một tiếng, vuốt vuốt ấn đường, để máy tính bảng sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Đang lúc mở mắt mông lung, thông qua gương chiếu hậu, nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Minh Chiêu, Dạ Cô Tinh cảm thấy rất bồn chồn: “Hmmm… Minh Chiêu, có phải anh có gì muốn nói với tôi phải không? “
“Khụ khụ…" Vẻ mặt Minh Chiêu trở nên rất mất tự nhiên, ho nhẹ hai tiếng: “Tôi, chuyện là…. Anh Tử Lạc có liên hệ với cô không?"
“Cô nhóc kia?" Hơi nghi ngờ mà nhìn người nào đó, Dạ Cô Tinh dò hỏi: “Anh… tìm cô ấy… có việc gì không?"
Minh Chiêu rất là trịnh trọng mà gật đầu: “Có việc."
Hơn nữa còn là việc lớn! Lớn cỡ không đội trời chung, anh chết tôi sống ấy!
Con nhóc kia, lại dám… lại dám trộm… của anh ta…..
Bởi vì chuyện này mà, anh ta đã bị hai người Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt chê cười suốt cả một tháng trời!
Minh Triệt thì cả ngày nói móc nói máy, Nguyệt Vô Tình thì trái lại, không có nói gì, nhưng ánh mắt anh ta cứ như là nhìn người trưng bày.
Anh Tử Lạc! Cô tốt nhất là đừng để tôi bắt được!
Dạ Cô Tinh cẩn thận suy nghĩ, lúc trước cô vừa đến phía Nam không lâu, đã nhận được điện thoại của cô bé kia, nói có chút việc, phải đi ra nước ngoài để xử lí, sau đó thì vẫn luôn tắt máy.
Lần này quay về cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
“Hay là vậy đi, để tôi gọi điện cho cô ấy thử."
Minh Chiêu gật đầu, giống như là thật sự có chuyện lớn vô cùng gấp gáp gì đó: “Cô Dạ, cô đừng nói tôi cũng ở đây. Ừm… Lần trước tôi cởi quần áo của cô ấy, cho nên…" Lúng túng mà ho nhẹ hai tiếng.
Dạ Cô Tinh gật gật đầu, xem như đồng ý.
Nhưng mà Minh Chiêu giả vờ như khuôn đúc vậy, dựa vào sự thông minh của Dạ Cô Tinh làm sao có thể không phát giác ra sự khác thường của anh ta, chỉ là, cô cũng nên để Anh Tử Lạc quay về rồi.
Cô nhóc đó, một lòng muốn báo thù cho Anh Tước Tự, Dạ Cô Tinh thật sự sợ cái tính bướng bỉnh và cứng đầu đến không cần mạng của cô ấy, một mình một ngựa đánh đến liên minh Tử Thần, đến lúc đó, chín cái mạng cũng không đủ cho cô ấy dùng!
Điện thoại được kết nối, bên phía cô gái nhỏ rất yên tĩnh, giọng nói khàn khàn độc nhất vô nhị nửa tỉnh nửa mơ của cô ấy vang lên: “Alo–"
“Lạc Lạc."
“Dì nhỏ?" Cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn: “Xảy ra chuyện gì sao?"
Dạ Cô Tinh như có điều suy nghĩ: “Chỗ bên con đang là nửa đêm à?" Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Con đang ở Mỹ?"
“Con…"
“Có phải con lại muốn đi khiêu khích Liên minh Tử Thần hay không?"
“Dì nhỏ, con như vậy không phải gọi là khiêu khích, con chỉ là muốn gây thêm một chút cản trở cho Rio… “
“Ngu xuẩn!" Đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, Minh Chiêu ngồi trước lái xe không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cô ngày càng giống gia chủ rồi, đến cả giọng điệu nói chuyện cũng giống đến kinh ngạc.
Anh Tử Lạc ở phía bên kia ấm ức lên tiếng: “Con, con cũng đâu có xuất hiện, bọn họ sẽ không phát hiện đâu… “
“Câm miệng! Dì cho con thời gian hai ngày, lập tức về nước, đúng giờ này ngày kia, nếu như dì vẫn không thấy được bóng dáng con đâu, vậy thì…. con vĩnh viễn đừng về nữa!"
Anh Tử Lạc chấn động toàn thân, không dám tin mà mở miệng: “Dì nhỏ, đến dì cũng không cần con nữa sao?"
Đôi mắt màu đen của Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống: “Phải. Dì sẽ không cần một đứa trẻ không có đầu óc, lỗ mãng xúc động, không biết trân quý tính mạng của mình! Nếu như, con thật sự động thủ, vậy thì vĩnh viễn ở lại Mỹ đi, dì không hi vọng mình phải nhìn thấy một cỗ thi thể máu chảy đầm đìa!"
Bên kia trầm mặc rất lâu, đột nhiên, òa một tiếng, âm thanh gào khóc của cô gái truyền đến: “Dì… nhỏ… xin… xin lỗi… hu hu… con sai rồi… con lập tức mua vé máy bay về nước…"
Sắc mặt lạnh lùng của Dạ Cô Tinh lúc này mới thoáng hoà hoãn lại, thả nhẹ giọng: “Lạc Lạc, bây giờ con đã không chỉ có một mình nữa rồi, chăm sóc con, tuy có một phần là do cha của con, nhưng dì là thật sự rất thương con, muốn cho con một gia đình ấm áp, cho nên, đừng lấy tính mạng của mình ra để đùa, dì… sẽ không nỡ."
Một cảm giác tinh tế dịu dàng chưa từng thấy từ trong lòng dâng lên, Anh Tử Lạc giống như bị sét đánh vậy, không nỡ… dì nhỏ, sẽ không nỡ sao?
Nở nụ cười, lau khô nước mắt, Anh Tử Lạc gật đầu thật mạnh: “Dì nhỏ, dì yên tâm, sau này con sẽ không như vậy nữa. Con, ngày mai con sẽ mua vé máy bay về nước!"
“Ừm, lúc đó dì sẽ đón con."
Cúp máy, Dạ Cô Tinh gọi cho Vu Sâm.
“Cử người theo dõi Liên minh Tử Thần, có bất cứ gió lay cỏ động nào lập tức báo cáo!"
“Vâng."
Vào lúc này, xe chậm rãi dừng lại, Minh Chiêu nói: “Cô Dạ, đến rồi."
Dạ Cô Tinh đội mũ lưỡi trai, dùng áo khoác che kín người, trước khi xuống xe, cô nhìn Minh Chiêu một cái: “Ngày mai, anh thay tôi đi sân bay đón Lạc Lạc."
Đáy mắt ánh lên ánh sáng hưng phấn, Minh Chiêu sảng khoái nhận lời: “Vâng!" Giọng nói cũng trở nên cao hơn trước vài phần.
Dạ Cô Tinh nhìn anh ta một cái đầy ẩn ý: “Con bé Lạc Lạc đó, thật sự thiếu sự dạy dỗ, vất vả cho anh rồi."
Trên trán Minh Chiêu lấm tấm mồ hôi lạnh, bình tĩnh đáp: “Vâng."
Dạ Cô Tinh không nhiều lời nữa, tự mình đẩy cửa xuống xe, đi vào tòa cao ốc.
Lúc này Minh Chiêu mới chậm rãi thở phào một hơi, ý của cô Dạ là… không thể quá nặng? Cũng không thể quá nhẹ?
Thật sự làm khó cho anh ta rồi……
Dù sao, Anh Tử Lạc con nhóc kia, lần này rơi vào tay anh ta rồi, thì đừng mong chạy thoát!
Hehe… Đến lúc đó, chà xát xoa tròn bóp nghiến, xem anh ta làm sao dạy dỗ con nhóc kia!
Dám trộm đồ lót của anh ta! Lần này không lột sạch cô ta là không xong được!
Thù này không báo, khó rửa mối hận trong lòng, cái tên Minh Chiêu này của anh ta sẽ viết lộn ngược lại!
Dạ Cô Tinh đẩy ra cửa lớn của studio, trước mặt liền có một cô gái áo xanh đi tới, cô theo bản năng bảo vệ bụng dưới, linh hoạt tránh đi, người nọ trọng tâm không vững, bổ nhào về phía trước, ngã nhoài ra đất!
“Cô không có mắt à?", Cô ta nhanh chóng bò từ dưới đất lên, chỉ vào Dạ Cô Tinh mà chửi ầm lên.
Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, Dạ Cô Tinh nở nụ cười: “Chỉ sợ, người không có mắt là người nào đó thì đúng hơn."
“Cô nói cái gì?" Giọng nói của cô ta đột nhiên cao hơn hẳn mấy tông, lập tức thu hút mọi sự chú ý: “Cô có dám nói lại một lần nữa không?"
Tác giả :
Du Nhân